Chương 8: Muốn Nói Rõ Ràng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Ân đứng trước cửa phòng ngủ của vợ chồng cô , định đưa tay lên gõ cửa nhưng lại thôi, cánh tay từ từ hạ xuống đi đến lan can cầu thang đối diện dựa lưng vào hơi cúi người nhìn xuống đôi dép lê màu hồng đang đi dưới chân.

Chồng đem cô gái khác về nhà trước mặt vợ chuyện thật buồn cười mà , dẫu biết là hôn nhân thương mại không hề có tình yêu nhưng tận mắt thấy người chồng trên danh nghĩa ngang nhiên đưa cô gái khác về nhà còn ở trong phòng ngủ của hai vợ chồng mãi không chịu ra . Cho dù cô không quan tâm anh ta thích ai ,trước đó đã ngủ với bao nhiêu cô gái nhưng bây giờ đã lấy cô rồi ít ra phải tôn trọng cô một chút.

Đứng rất lâu trước cửa , cô nghĩ bên trong phòng hai người kia có làm gì thì chắc cũng làm xong rồi, bây giờ cô muốn đi ngủ. Nghĩ vậy Diệp Ân đi đến gõ cửa liên tiếp. Thì cô gái từ bên trong mở cửa ra nhìn thấy Diệp Ân cô ta cười nhếch môi sửa lại áo .

Diệp Ân liếc mắt nhìn người đàn ông đang ngủ trên giường, áo quần đi làm vẫn còn nguyên.

" Tôi dỗ anh ấy ngủ say rồi , thiếu phu nhân đừng lo ."

" Còn giám gọi cô là thiếu phu nhân sao?"

Nói xong cô gái đi đến giường cầm túi xách nói tiếp:" Tôi về đây.... "

Diệp Ân nhìn đôi chân dài thon trắng mang giày cao gót kia . Cô gái nhẹ nhàng đi từng bước chân ra cửa còn không quên quay đầu nhìn Cô cười một cái.Diệp Ân nhìn cô gái kia đang cười khích mình , cô nhắm mắt thở mạnh vài giây sau mới đi đến khoá cửa lại:" Rầm."

Chỉ cần anh ta không đụng đến người cô thì cũng không quan tâm đến cuộc sống của anh ta làm gì. Diệp Ân ngồi xuống mép giường nhìn Tiết Cẩn đang ngủ say , ngửi thấy mùi rượu lẫn mùi nước hoa trên người anh , cô cảm thấy khó chịu đưa tay đặt lên mũi rồi đứng dậy đi lấy chăn nệm ra trải dưới sàn ngủ.

Sáng hôm sau , Diệp Ân mang ba lô chuẩn bị đến trường học. Đi ra biệt thự, ô tô đã dứng ở bên ngoài, Chú Lý  mở cửa xe: "Thiếu phu nhân , mời lên xe!"

"Cám ơn." Cô cúi đầu định ngồi vào chỗ, phát hiện Tiết Cẩn  đang ở bên trong, cô nhìn anh .Anh ta ...... Anh ta không phải đi xe riêng sao ? Diệp Ân chừng chần một chút mới ngồi vào kế bên anh .

Tiết Cẩn đang xem báo tạp chí kinh doanh ,buôn bán cũng không ngẩng đầu lên chi lên tiếng nói: " Cô không cần phải khách khí với người làm."

Diệp Ân liếc mắt nhìn sang , thản nhiên trả lời : "Tôi quen như vậy rồi ...... Lịch sự mà thôi."

Anh muốn xem lão già đó dậy dỗ con cái ra sao khi chính ông ta chính là một kẽ bất nhân bất nghĩa.

Tiết Cẩn cười lạnh một tiếng: "Thói quen tốt ."

Lời này rất bình thường nhưng khi vào tai Diệp Ân lại cảm thấy không thoải mái, cô nhìn anh nhíu mày , cũng không muốn phản bác.

Ô tô chạy chậm rãi, Tiết Cẩn để tờ báo xuống ngửa đầu ra phía sau ghế chậm rãi nhắm hờ mat nghĩ ngơi.

Diệp Ân nhìn đôi chân dài đang vắt chéo dáng vẻ ung dung kiêu ngạo của anh mà ghét bỏ , nhớ chuyện tối qua cô lên tiếng:" Tôi muốn nói rõ ràng với anh một việc." Không thấy anh trả lời, cô tiếp tục nói lớn hơn :" Này....anh có nghe tôi nói không ?"

Tiết Cẩn vẫn nhắm mắt thốt ra một tiếng :" Nói ..."

" Tôi không biết cũng không quan tâm vì sao anh muốn lấy tôi. Dù không có yêu thương nhưng trên danh nghĩa anh là chồng tôi, tôi là vợ anh vì thế anh đừng có mà....." Diệp Ân nói

" Mà sao ....?" Tiết Cẩn nghe cô nói đột nhiên mở mắt , hơi thở nguy hiểm nhìn cô hỏi , hai chữ " mà sao " anh nhấn rất mạnh .

Nhìn vào đôi mắt âm u nguy hiểm kia .Cô hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua phía trước Chú Lý tài xế , lấy dũng khí, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng Tiết Cẩn: " Đừng có mà đưa những cô gái bên ngoài về nhà ra vẻ trước mặt tôi. "

" Ra vẻ trước mặt cô " Tiết Cẩn lạnh nhạt nhìn cô không chút cảm xúc nhớ lại tối qua .

Tối qua lúc cô gái Ngọc Nhi đưa anh về phòng.Cửa phòng vừa đóng anh liền đẩy Ngọc Nhi ra , đưa tay dây dây mi tâm ngồi xuống giường.

" Chu tổng....Anh nghĩ ngơi đi ạ .....tôi xin phép về trước." Ngọc Nhi hơi cúi đầu nói rồi

Giọng nói khàn trầm vang lên :" Cô ngồi lại đây một chút đi , khi nào cô gái ngoài kia gõ cửa thì hẳn về."

" Dạ ..." Ngọc Nhi hiểu ý anh ,ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh đó .

" Không phải tôi đòi hỏi gì quá đáng, chỉ là cả hai nên tôn trọng nhau . Nếu một ngày anh muốn ly hôn để đến với người mà anh yêu thì anh chỉ cần nói một câu là tôi sẽ vui vẻ mà kí đơn ly hôn liền."

Tiếng nói trong trẻo của Diệp Ân cắt đứt dòng suy nghĩ của anh về rối qua , anh nói :" Cuộc hôn nhân này chỉ mới bắt đầu thôi, tôi muốn cô từng ngày từng ngày nếm trải ......" Anh nhìn thẳng vào mắt cô nói đến đó dừng lại.

Diệp Ân thật sự không hiểu người đàn ông này muốn cô nếm trải cái gì? Hạnh phúc thì không thể rồi vì giữa họ không có tình yêu....... chỉ nghĩ được đến đó , cô đang mong chờ muốn nghe anh nói tiếp thì anh quay đi trở lại bộ dáng nhắm mắt ban đầu.

Sau khi đưa Diệp Ân đến trường đại học, Tiết Cẩn đến công ty.

Xe Range Rover dừng trước cửa công ty , trợ lý Đường Tú tay cầm sẵn văn kiện quan trong đã chờ sẵn ở đó, vừa thấy xe anh đến liền đi nhanh lại mở cửa xe . Tiết cẩn bước xuống xe cài lại nút áo vest . Trợ lý hơi cúi đầu chào anh .

Dáng vẻ kiêu ngạo, vẻ mặt lạnh lùng bước vào đại sảnh công ty . Trợ lí Đường Tú đi theo sau anh báo cáo . Đi ngang qua quầy lễ tân . Có nh Lễ Tân đứng dậy hơi cúi đầu chào anh .

" Chào tổng giám đốc Chu "

Các nhân viên trong công ty thấy anh đều cúi đầu chào hỏi.

" Chào tổng giám đốc Chu ."

" Chào tổng giám đốc Chu ...."

" Chào Tổng giám đốc Chu ..."

Vào thang máy chuyên dụng dành riêng cho tổng tài, lên tầng 30 Tiết Cẩn và trợ lý Đường Tú đến trước cửa phòng họp.

Các cổ đông ngồi bên trong đang bàn tán thì cửa phòng họp mở ra , thấy Tổng giám đốc đi vào họ liền im lặng.

Tiết Cẩn đi đến ghế trên cùng ngồi xuống, bắt chéo chân nhìn mọi người , lãnh đạm lên tiếng:" Chúng ta bắt đầu họp thôi."

Trợ lý Đường Tú đưa văn kiện để trước mặt anh , và phát cho mỗi cổ đông một tờ giấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon#tinh