Phần V: Kẻ "đào hố" quên không lấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần V: Kẻ “đào hố” quên không lấp

Chương 18

Editor: mèomỡ

Trên đường về nhà, anh ta bỗng nhiên dừng lại, trong đôi mắt đỏ lấp lánh ánh sáng khác thường: “Chủng tộc khác nhau sẽ càng cố gắng thích! Nếu tôi có thể đối tốt với người ấy gấp mười lần, trăm lần, ngàn lần, có thể cảm động trời xanh không?”

“Cái gì? Tiếng gió lớn quá, tôi nghe không rõ.”

Mèo và chó vốn xung khắc như nước với lửa, như virus và phần mềm diệt virus, tâm ý của William bị tôi hoàn toàn bỏ qua.

Anh ta ở góc tường âm thầm hao tổn tinh thần vài ngày, sau lại vui vẻ đuổi theo tôi chạy khắp nơi, trình độ kháng đả kích có thể so với Saint Seiya.

Từ ngày đó, có đôi khi tôi sẽ nằm mơ, trong giấc mơ là vách núi đen lúc ẩn lúc hiện trong mây mù, vô số hello kitty và snoopy cùng nắm tay nhau, mặc quần áo đỏ chót, xếp hàng, vui vẻ nhảy nhót. Cừu vui vẻ cầm hoa tươi không ngừng tung lên, còn có mèo cầu vồng và thỏ xanh khiêu vũ. Khi tất cả động vật vui vẻ, tôi mặc giá y đỏ thẫm đứng yên, có một người đàn ông tôi không thấy rõ mặt đưa tay về phía tôi, lấy đi cái gì đó, lại nói cái gì đó, nhưng tiếng gió quá lớn, tôi nghe không rõ.

Giấc mơ rối bòng bong, khó chịu khiến tôi khó thở, ngực đau vô cùng, tôi có cảm giác như bị kéo vào vũng bùn địa ngục.

“Dạ Đồng! Tỉnh tỉnh, Hồng Vũ về rồi!” Tiếng kêu vui sướng của William còn vang hơn ba cái đồng hồ báo thức cộng lại.

Cuối cùng tôi cũng thoát khỏi vũng bùn, chậm rãi mở mắt ra, hít sâu mấy hơi, âm thầm thề, về sau không bao giờ xem nhiều Anime như vậy nữa …

Cho dù 《Hunter x Hunter》 [1] có tiếp tục lấp hố tôi cũng không nhảy nữa!

Hồng Vũ kéo cái vali du lịch, từ ngoài cửa đi vào, tôi và William lập tức xông lên, cho chị ấy một cái ôm thật chặt.

William: “Hồng Vũ! Em rất nhớ chị!”

Tôi: “Hồng Vũ! Em rất nhớ tiền của chị!”

Hồng Vũ rất không có tính người xem nhẹ tình cảm vạn năm qua, sút bay tôi, khiến tôi xoay trong không trung mấy vòng. Khi tôi dùng tư thế tao nhã hạ xuống đất thì thấy chị ấy đang dịu dàng xoa đầu William, dùng giọng điệu thương tiếc buồn nôn hỏi: “Chị đi mấy tháng, Dạ Đồng có bắt nạt hoặc để em bị đói không? Có giúp em học tập yêu pháp không? Hay không ngừng bắt em làm việc? Đừng sợ, cứ việc tố cáo đi, sư tỷ làm chỗ dựa cho em.”

William lén liếc nhìn tôi một cái, tôi bình tĩnh vươn đệm thịt bên phải ra, xòe ra móng vuốt sắc bén. William lập tức lắc đầu, lắp bắp nói: “Dạ Đồng tốt lắm, đối với em vô cùng tốt.”

Câu này thật rất xuôi tai, tôi vừa lòng gật gật đầu.

Hồng Vũ bắt đầu kiểm tra quá trình học tập của William trong khoảng thời gian này. May mà anh ta có tiềm chất, đầu óc thông minh lại chăm chỉ, bình thường luôn gọi điện thoại cho Lam Lăng để học tập kinh nghiệm, cho dù tôi dạy có hơi lộn xộn cũng không sao, giờ anh ta đã có thể viết chữ Hán một cách bình thường, không tính đến chuyện thường xuyên viết “Cái gì” thành “Thần mã”(từ mạng), viết “A di đà Phật” thành “Con tôm đậu hủ”, thì coi như OK. Dưới sự bao che của anh ta, Hồng Vũ nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng cũng không có truy cứu đến cùng.

Tôi thở phào một hơi, xúc động cưỡng bức William làm nội gian, tiếp tục cướp việc làm ăn của chị ấy.

Không ngờ, tinh thần Hồng Vũ dường như không tốt lắm, càng lười hơn bình thường, suốt ngày nằm bẹp trên giường. Ngoại trừ dặn William đọc nhiều sách, học thêm ngữ pháp, đừng nói công tác, ngay cả ăn cơm chị ấy cũng không muốn động.

Tôi mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm.

William vâng lời cố gắng học tập, mỗi ngày ôm IPAD đọc tiểu thuyết, còn vào một trang web đọc online gì đó. Anh ta nói ở đó ngàn ngập các loại tiểu thuyết kỳ lạ, từ ngoài không gian đến thế giới khác, từ thú nhân đến ma quỷ, thậm chí cả robot, chuyện thực vật làm nhân vật chính cũng có. So với những nhà văn lâu năm thì nơi này mọi người hành văn đều rất cẩu thả, muốn nổi bật nên câu chuyện tràn ngập yêu hận tình cừu máu chó cùng với những tình tiết không thể tưởng tượng nổi, khiến cho người ta đọc rất sảng khoái. Mỗi chương đều hấp dẫn khẩu vị của độc giả, hận không đọc cả ngày.

Tôi cảm thấy William mê mẩn đống tiểu thuyết thô tục đó là không tốt, sau đó tôi cầm lấy đọc thử, định giáo dục anh ta. Không ngờ rằng xem lướt qua thì không thể kiềm chế được. Tôi thích nhất là những chuyện tiên hiệp, tuy nói quá trình tu chân khiến yêu quái tôi có hơi khinh thường, nhưng đem bản thân mình thay vào nhân vật chính, mở bàn tay vàng, đánh giết tám phương thì cảm thấy toàn thân sung sướng không thể diễn tả bằng lời.

Vì thế, tôi đi theo William, một người dùng IPAD, một người dùng laptop, mất ăn mất ngủ đọc, còn thảo luận sôi nổi như lửa. Khổ nỗi tiểu thuyết internet đều trong tình trạng đang viết dở, mỗi ngày một chương có khi không có chương nào, khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn. Càng bi kịch hơn là truyện tôi đang theo dõi thì tác giả nhắn lại: “Bà xã mang thai, phải chăm sóc.” Sau đó đứt đoạn, biến mất tăm. Không lâu sau, tác giả một bộ nữa tôi đang đọc cũng nhắn lại: “Chuẩn bị tham gia cuộc thi hùng biện ở trường, tối nay sẽ có chương mới.” Từ đó về sau không thấy về nữa.

Tôi không xem được tình huống gay cấn sau này, trong lòng nghẹn thành một ngọn lửa.

William an ủi: “Cái này là hố! Vùng vẫy trong biển sách, sao có thể không gặp hố được? Nhẫn nại nhẫn nại đi, cùng lắm thì chúng ta tìm hố khác.”

Được, tôi nhẫn nại, tiếp tục tìm hố nhảy.

Tôi lại tìm một bộ tiên hiệp rất thú vị, tác giả tên Lý Gia Đại Thúc, văn phong trong giới tác giả internet coi như không tệ, câu chuyện về nhân vật nam chính là tên vô dụng nhất trong môn phái tu chân, trong lúc vô tình đi vào một không gian thần bí, ở trong đó tu luyện chế thuốc, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Nhân vật nữ chính là mèo yêu tà ác xinh đẹp đáng yêu, thường xuyên ở sau lưng giúp hắn, nhưng là ngũ đại môn phái phát hiện ra sự tồn tại của mèo yêu, phái vô số cao thủ muốn giết nàng. Nhân vật nam chính từ bỏ tu chân, thề sống chết cứu mèo yêu, mắt thấy mười phương không còn đường thoát, mèo yêu dùng hết sức lực đẩy nam chủ đi, còn mình lại rơi vào cạm bẫy.

Tôi xem đến cong tim cong phổi, vội vàng muốn biết tình tiết sau này, lại thấy tác giả viết ở cuối chương mới cập nhật là: “Tôi đi xuống tầng mua cái bánh bao.”

Mua cái bánh bao mất bao lâu?

Một chén trà nhỏ? Một bát cơm? Cả một ngày? Một tuần?

Tên Lý Gia Đại Thúc chết tiệt đó dường như vào nhầm cửa hàng bánh bao thịt người, từ đó biến mất không thấy tăm hơi, không có chương mới cập nhật.

Sĩ có thể nhẫn nhưng hố không thể nhẫn.

“Tên khốn chết tiệt! Hố ai không hố, lại dám hố Dạ Đồng tôi! Tưởng mèo bà nội đây dễ bị bắt nạt sao!” Tôi tức giận đến đạp máy tính, đập bàn đứng lên, tóm cổ William lại nói, “Đi! Theo tôi đi chém chết tên không muốn sống này! Kéo cái lưỡi dối trá của hắn ra, băm quăng vào sông cho cá!”

“Đồng ý!” William bị hố nhiều, đã sớm không thể nhịn được nữa, anh ta hận lớn thù sau giơ hai móng vuốt lên vẫy đuôi tỏ vẻ đồng ý, qua một lúc lại do dự hỏi: “Dạ Đồng không phải cô bị cấm giết người sao?”

Tôi nghĩ đến lệnh cấm, lâm vào khó xử đôi đường.

William giờ móng đề nghị: “Chúng ta đi hù dọa hắn, nếu chính hắn nhát gan mà chết, thì không tính là do chúng ta làm đúng không?”

Tôi sờ sờ đầu chó của anh ta, cảm thấy rất là hợp lý.

Lý Gia Đại Thúc là tác giả tùy tiện, địa chỉ trong tư liệu đăng ký là thật, cũng cách nơi này không xa lắm. Hơn nữa hắn còn từng đem quà độc giả gửi tặng ra khoe. Vì thế tôi trà trộn vào nhóm độc giả của hắn, tìm hiểu nguồn gốc, tìm được độc giả từng tặng quà kia, giả dạng loli làm nũng, nói là muốn tặng quà cho Lý Gia Đại Thúc. Ban đầu độc giả kia còn rất nguyên tắc mà tỏ vẻ mình là người có cốt khí, tuyệt đối không bán đứng tác giả hắn tôn trọng nhất. Tôi thử mở webcam, chớp chớp mắt với hắn, hắn lập tức gửi lại một cái icon tươi cười chảy nước miếng, chẳng những đem địa chỉ tác giả dâng lên hai tay, còn tỏ vẻ vô cùng khinh thường hành vi đùa giỡn loli của Lý Gia Đại Thúc trên diễn đàn hai năm trước, cũng khuyên bảo: “Đánh chữ toàn là mấy kẻ mập mạp chết tiệt, như tôi ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự…”

Tôi quả quyết tắt webcam, lui khỏi diễn đàn, không bao giờ liên hệ nữa. Sau đó dùng ba ngày nghiên cứu 《 The Ring 》, 《The Grudge》, 《The Texas Chain Saw Massacre 》, 《 One Missed Call 》, 《 House Of Wax 》 toàn những phim kinh dị cao cấp nổi tiếng, cố ghi nhớ các chuyển động của ý thức và thị giác, các loại thủ đoạn hù dọa người, còn nghiên cứu tâm lý học đơn giản. Sau đó lừa Hồng Vũ, lén lút dẫn William và chi phiếu, đặt khách sạn, ngồi xe xuất phát.

Dự báo thời tiết nói ba ngày tiếp mưa dầm kéo dài, đúng là thời cơ tốt để hành động.

[1] Từ năm 2005, bộ truyện Hunter x Hunter liên tục bị ngừng vì lý do sức khỏe của tác giả.

Chương 19

Editor: mèomỡ


Chúng tôi đi ô tô đến khu Bích Huy. Lý Gia Đại Thúc ở phòng 801 nhà C, đó là một khu chung cư gồm toàn các tòa nhà khép kín xa hoa, có bể bơi, phòng tập thể thao, siêu thị, công viên, ở đây dường như toàn là những kẻ có tiền, ra vào đều phải đăng ký chứng minh thư. Tôi đứng ở ngoài cửa khắc hoa lan quan sát tình thế một lát rồi kéo William đến góc tường biến về nguyên hình, nghênh ngang chui qua khe cửa vào. Tiếc rằng William quá to, thử vài lần mà đầu vẫn không chui lọt, còn suýt bị kẹt, đành tủi thân đứng bên ngoài kêu “ẳng ẳng”, đòi tôi ẩn thân phù.

Ẩn thân phù rất quý, tôi không muốn lãng phí nó vào việc nhỏ, liền vẫy vẫy đuôi, nháy mắt ra dấu với anh ta.

Ngoài cửa có hai người dắt theo hai con chó quý hiếm đang trao đổi kinh nghiệm nuôi thú cứng, trong đó có một phu nhân dắt theo con chó Golden Retriever cái xinh đẹp, nhìn William liếc mắt đưa tình, vẫy vẫy đuôi.

William bị ánh mắt nóng bỏng của chó “khác phái” nhìn chòng chọc đến đỏ cả mặt, lắp bắp nói: “Tôi… Tôi là chó một lòng một dạ, sẽ không nhìn thấy chó cái xinh đẹp mà đứng núi này trông núi nọ.”

Tôi nghiêm túc: “Đi đi!”

William: “Không…”

Tôi ra lệnh: “Nhanh đi đi!”

William: “Dạ Đồng…”

Tôi hỏi: “Muốn ăn đòn à?”

William đáng thương nhìn tôi một cái, cụp lỗ tai và đuôi, chán nản chạy đến bên người phu nhân, mặc cho con chó cái của bà ta sỗ sàng cọ qua cọ lại trên người anh ta. Khi phu nhân sắp đi vào khu chung cư, anh ta nhanh chóng bám theo sau. Bộ lông mượt mà lấp lánh, trên cổ còn có dây xích thủy tinh màu đen Hồng Vũ đeo cho, thấy thế nào cũng giống chó ngoan được dạy dỗ tốt. Con chó cái bên cạnh cũng tỏ vẻ rất thân thiết, cho nên bảo vệ tưởng phu nhân kia mới nuôi thêm, nên thả cho anh ta vào. Mà phu nhân thấy bảo về không có phản ứng, lại thấy anh ta xinh đẹp như vậy, cứ tưởng là chó của người trong khu nuôi, còn rất thưởng thức sờ sờ đầu anh ta, cân nhắc chuẩn bị làm mối cho ‘khuê nữ’ bảo bối nhà mình. Khiến William sợ tới mức dùng tốc độ nhanh nhất, đột nhiên chuyển hướng chạy vào bụi cỏ.

Tôi lại sờ sờ đầu chó của anh ta, khen ngợi: “Làm khá lắm!”

William ngẩm đầu bốn mươi lăm độ nhìn bầu trời âm u, trong đôi mắt màu đỏ ngập tràn ai oán.

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất điều tra rõ tọa độ của tòa nhà. Sau đó chúng tôi tìm một góc để ẩn nấp, ngủ đến khoảng mười một giờ mới dậy. Thấy đa số các phòng đã tắt đèn, mới vặn lưng, bắt đầu làm việc.

Khu dân cư không trang bị hệ thống chống trộm, chúng tôi thuận lợi men theo vách tường bên ngoài như thằn lằn nhanh nhẹn trèo lên. Ban công nhà Lý Gia Đại Thúc có không ít hoa cỏ, từ cửa sổ sát đất nhìn vào, trong phòng bài trí cũng khá cao cấp. Căn phòng trống rỗng không có người, trong phòng ngủ truyền đến âm thanh kỳ lạ. Tôi dùng pháp thuật di chuyển đồ vật, mở chốt cửa sổ sát đất, đẩy ra một khe hở nhỏ, bảo William chờ bên ngoài, còn mình nhẹ nhàng chui vào, lặng lẽ đi đến cửa phòng ngủ, nghiêng tai lắng nghe, lại nghe thấy bên trong có tiếng nam nữ nói chuyện và tiếng vang lạch cạch lạch cạch.

“Bà già kia chết thật đúng lúc.”

“Cô ta đúng là bị bệnh thần kinh, ly hôn thì ly hôn, lại muốn đi tố cáo người đàn ông của mình, chết cũng đáng.”

“Khi nào thì cưới em?”

“Qua mấy tháng nữa, tránh bị đàm tiếu.”

“Đừng có lừa em.”

“Anh và em là hai con châu chấu đứng trên cùng một sợi dây, ai rời được ai? Bảo bối, lúc trước ông chủ công ty kiến trúc Hồng Phát có đưa đến ba trăm vạn tới, mua cho em bộ trang sức kim cương trước, rồi đi tuần trăng mật ở châu Âu nửa tháng, không phải em muốn túi xách LV, Loius gì đấy sao? Anh mua hết!”

“Chồng ơi, em yêu anh nhất!”

Tôi ở ngoài nghe xong sau một lúc lâu, khẳng định đây là sủng thiếp diệt thê. Trở về phòng thấy trên vách tường còn cung kính treo một bức chân dung đen trắng gài lụa đen. Trong bức ảnh là một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, thướt tha thùy mị, bên cạnh còn có đồ lễ cúng bái là hương nến, trên vách tường còn treo biểu ngữ “Thanh chính liêm minh”, rất thú vị.

William ở ban công khẽ bảo tôi: “Dạ Đồng, tôi tìm được rất nhiều vàng! Phát tài rồi!” Anh ta dùng cái mũi chó ngửi đông ngửi tây, móng vuốt đào loạn chậu hoa lan, lục ra rất nhiều thỏi vàng, hưng phấn tranh công.

Tôi nhặt một thỏi vàng lên, phẫn nộ rồi: “Rõ rồi, nhất định Lý Gia Đại Thúc chết tiệt kia là vì có lắm tiền, hưởng thụ xa xỉ, không muốn đánh chữ nữa nên bỏ hố vứt độc giả! Thật sự là không có chút đạo đức nghề nghiệp nào! Thật sự vô cùng đáng giận!”

William thù lớn hận sâu nói phụ họa theo: “Sách nói, phần lớn loài người có tiền đều ham hưởng thụ! Có tiền sẽ không muốn làm việc!”

Chúng tôi rất muốn trộm đống vàng của tên tác giả có linh hồn hủ bại đáng khinh bỉ này mang đi vứt. Đáng tiếc yêu quái trộm cắp cũng sẽ bị ban điều tra tội phạm đặc biệt chú ý. Tuy rằng Lam Lăng sẽ không nghiêm trị tôi, nhưng cười nhạo với dạy bảo là không thể thiếu được. Cho nên tôi đành buông tha ý kiến hay này, tiếp tục làm theo kế hoạch.

“Bên ngoài hình như có tiếng động thì phải?” Trong phòng ngủ, người đàn ông hỏi.

Người phụ nữ nói: “Đâu có.”

Tiếng mặc quần áo truyền đến.

Tôi chuẩn bị chu đáo để dọa hắn. Vốn muốn biến thành “Hollow” hoặc là “Espada”, nhưng sợ Lý Gia Đại Thúc không xem hoạt hình, liền dựa theo kinh nghiệm trong phim kinh dị, biến thành người đã chết, cũng chính là người phụ nữ trong ảnh chụp đen trắng, mặc váy dài màu trắng nhuốm máu, tóc tai bù xù, mặt mũi xanh lè, sắc môi tái nhợt, tròng trắng mắt trong mắt biến thành màu đen thùi lùi, sáng lòe lòe trong đêm tối, hai hàng huyết lệ chảy xuống. Sau đó nhẹ nhàng di chuyển niệm chú, làm gót chân hơi cách mặt đất, lửng lơ giữa không trung.

William hành động theo chỉ thị, tắt điện, lại dùng pháp lực ‘gầy còm’ của mình, không ngừng đưa gió vào trong phòng.

Gió đêm lạnh lẽo thổi rèm cửa sổ lên, nữ quỷ tái nhợt người đầy máu tươi, trôi giạt tựa như âm hồn.

Lý Gia Đại Thúc từ trong phòng chạy ra, người mập đeo kính gọng vàng, tầm bốn mươi tuổi, vừa nhìn mặt đã biết ngay là một tay sáng tác vô lương tâm! Ông ta nhìn chăm chú nhìn cảnh tượng trước mặt, dụi mắt, phát ra tiếng hét chói tai kinh thiên động địa quỷ thần đều khiếp sợ. Người phụ nữ trong phòng cũng chạy ra, nhìn tôi một cái, xụi lơ trên mặt đất.

Tôi cảm thấy hẳn là không nhận sai người rồi, liền chậm rãi bay gần lại, cố hết sức dùng đôi mắt đen tuyền nhìn chằm chằm bọn họ, dùng giọng khàn khàn không ngừng lặp lại: “Lấp hố… Lấp hố… Lấp hố… Lấp hố… Tôi ở dưới hố có linh…”

“Tôi… Tôi…” Lý Gia Đại Thúc hồn phi phách tán, bắt đầu không khống chế được, giọng run lẩy bẩy, nói không rõ, “Tôi không cố ý đẩy cô xuống hố sâu đâu, tôi… Tôi… Tha cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu …”

Tôi nghe thấy hấp dẫn liền tiếp tục giục: “Lấp hố… Lấp hố…”

Người phụ nữ điên cuồng hét ầm lên: “Đẩy cô ngã xuống hố chết không liên quan gì đến tôi đâu! Kế hoạch là của tên khốn kiếp vô liêm sỉ này đấy! Cũng là hắn ra tay đấy!”

Cái đó tôi biết mà. Cách hành văn của Lý Gia Đại Thúc không hề tồi, tuyệt đối không phải do người đàn bà nhìn rất vô dụng kia viết ra.

Tôi chậm rãi vươn tay, xòe ra móng tay dài dài, hướng đến cổ ông ta: “Không lấp hố thì phải xuống Địa ngục.”

Hô hấp của Lý Gia Đại Thúc bắt đầu dồn dập, ôm tim, miệng sùi bọt mép, cả người ngã xuống đất, toàn thân cô giật, không bao lâu sau thì không động đậy nữa. Ả đàn bà bên cạnh như đánh mất thần trí điên cuồng cười lớn, ánh mắt tan rã, hình như điên rồi.

[1] Hollow, Espada: Đây là từ chuyên dùng trong manga “Bleach”, bạn nào đọc truyện thì sẽ hiểu rõ hơn, mình chỉ giải thích sơ thôi nhé

Hollow: hững sinh vật khổng lồ gọi là Hollow vốn là linh hồn của những người không thể nghỉ ngơi trong thanh bình sau khi chết

Espada: Espada (十刃, (エスパーダ), Esupāda, tiếng Tây Ban Nha nghĩa là “Sword” (tức Tay Kiếm), còn tiếng Nhật nghĩa là “Mười Lưỡi Đao”, đây là tên gọi của 1 nhóm Arrancar dưới sự chỉ huy của Sõsuke Aizen , họ là Hollow-Shinigami, Hollow mạnh mẽ nhất của Aizen, và là những kẻ thù chính của Gotei 13. Mặc dù họ xuất hiện khá là muộn để thực hiện âm mưu của họ, song họ lại là lực lượng đối lập chính của truyện Bleach, đặc biệt xuyên suốt phần thứ 2 của truyện, họ chính là thủ phạm của nhiều cuộc xung đột được tiết lộ trong loạt truyện kế tiếp.

Chương 20
Editor: mèomỡ

“Ể?” Tôi sờ sờ mặt mình, hiệu quả quá lại làm tôi thấy buồn, nhưng mà để ông ta lấp hố, cưa điện, điện thoại, búa mấy đạo cụ chuyện nghiệp dọa người tôi còn chưa được lấy ra mà, đã bị hù chết rồi sao? Lý Gia Đại Thúc nhìn qua thì cao lớn béo tốt, mà sao lá gan lại nhỏ như vậy? Tôi buồn bực nói lảm nhảm, “Tốt xấu gì cũng chờ tôi hỏi ra cái kết rồi hẵng chết chứ…”

William đi vào từ ngoài cửa, nhìn người đàn bà cười điên cuồng không ngừng, hoang mang nhức đầu, tỏ vẻ không hiểu.

Tôi nhìn thấy trên mặt bàn có cái hóa đơn điện nước, bỗng nhiên cảm thấy có chữ không đúng, lấy lại đây so địa chỉ với William, do dự hỏi: “Lý Gia Đại Thúc ở khu Bích Huy*đúng không?”

William khẳng định: “Đúng vậy!”

Tôi thấp giọng hỏi: “Vì sao trên hóa đơn điện nước này lại viết là khu Bích Huy**?”

[*][**] Hai chữ Huy này trong tiếng Hán viết khác nhau.

William lại khẳng định lần nữa: “Công ty điện nước viết sai rồi!”

Tôi mở di động tìm tên khu chung cư này, phát hiện ra có hai khu Bích Huy, một khu ở đông, một khu ở tây, cách xa nhau khá xa.

William nhu nhược hỏi: “Chẳng lẽ lái xe taxi nhầmà?”

“Ừ…” Tôi vội trốn tránh trách nhiệm, “Lái xe taxi hại chết người, đều là anh ta sai!”

Chúng tôi nhìn hai con sâu một chết một điên trên mặt đất, hơi đỏ mặt.

William hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Tôi buồn bực: “Chuồn đi…”

Tiếng hét chói tai của người đàn bà kinh động đến hàng xóm xung quanh, họ nhao nhao xuống giường sang xem.Tôi thấy không ổn, vội kéo William nhảy ra từ cửa sổ trốn. Không qua bao lâu sau, xung quanh vang lên tiếng còi ò í e của cảnh sát, khiến chó các nhà sủa vang.

Ngày hôm sau, tít trang đầu của mỗi tờ báo đều là “Tham quan bệnh tim tái phát chết trong nhà, tình nhân quá hoảng sợ nhập viện chữa trị”.Bên cạnh còn có rất nhiều thỏi vàng mà William đào từ bồn hoa ra cùng với một đống tiền mặt lớn không biết từ đâu, thêm cả khuôn mặt tươi cười của anh cảnh sát đẹp trai. Không đưa tin gì về việc tôi và William đột nhập, dù bọn họ có phát hiện ra mấy sợi lông chó lông mèo, cũng sẽ không ngờ là yêu quái.Vì thế chúng tôi yên tâm, tập trung vạch ra kế hoạchhành động lần hai.

William lương thiện, phản đối tiếp tục dọa người: “Bỏ hố không lấp, tội không đáng chết đúng không?!”

Tôi không cẩn thận nhầm đối tượng, đang rất bị đả kích.Vốn sát ý tràn ngập đã giảm hơn phân nửa, liền theo anh ta: “Chúng ta trói Lý Gia Đại Thúc lại, bắt đến trước máy tính, dụng hình bắt ông ta lấp cho xong hố, sau đó làm mất trí nhớ, vậy được không.”

William ngồitrên ghế giơ cả hai tay hai chân cùng với cái đuôi tán thành phương án này.

Chúng tôi tìm một lái xe đáng tin cậy lại quen tay, đi đến khu Bích Huy thực sự. Đó là một khu chung cư bình thường, có lẽ xây đãlâu, nhà lầu có hơi cũ nát, trật tự trị an cũng rất lỏng lẻo.Cho nên tôi và William thuận lợi lẻn vào trước con mắt ngủ gà ngủ gật của đám bảo vệ. Vì không được dọa người nữa, nên chúng tôi không đợi đến khi đêm đen gió to mà trực tiếp xông vào cửa lớn nhà ông ta luôn.

May mắn là nhà ông ta vẫn chưa khóa cửa, tôi lặng lẽ đẩy ra mắt nhìn vào trong thấy có người mập, mặc tây trang, ông chú trong bộ dạng hình người dạng chó đang lục lọi tìm đồ, hình như không thấy người khác đang ở đây.

Trải qua sự kiện nhầm lẫn lần trước, lần này tôi chú ý hơn, ấn chuông cửa trước, rồi đẩy cửa ra, dùng cái mặt loli vô cùng trong sáng hỏi: “Xin hỏi có ai ở nhà không?”

Ông chú đang lục lọi hình như bị dọa, ông ta ngừng tay, nhanh chóng trở lại, thấy tôi và William, do dự hỏi: “Các người là?”

Tôi sờ soạng trong túi càn khôn nửa ngày, tìm ra cái vòng cổ đá mắt mèo không biết quăng đi từ lúc nào, lấy ra giơ lên, mỉm cười trả lời: “Ông là Lý Gia Đại Thúc? Chẳng lẽ chưa nhận được bưu kiện công ty chúng tôi gửi cho ông mấy ngày trước? Chúng tôi là nhân viên của công ty văn học mạng, vì năm ngoái ông biểu hiện xuất sắc, nên đặc biệt tới đây tặng lễ vật cho ông, là trang sức vàng đá quý nha!”

Đá mắt mèo phát sáng rạng rỡ giữa không trung.

Đại thúc vội gật đầu: “A, tôi chính là Lý Gia Đại Thúc, lễ vật gì đấy cứ để xuống là được rồi.”

Tôi lại xác nhận: “Ông là chủ nhân căn nhà này?”

“Thế mà cũng nói! Tôi không phải là chủ nhà này thì còn ai vào đây nữa?” Lý Gia Đại Thúc sợ chúng tôi không tin, vội mời tôi ngồi xuống sofa, còn bưng hoa quả tới, vẻ mặt tươi roi rói gợi chuyện: “Trong tủ lạnh còn bia, hai người có muốn một lon không?”

Tôi xác nhận thân phận xong, liếc mắt ra hiệu với William: “Lần này đúng chứ?”

William xoa tay nói: “Chắc chắn là người này! Ra tay đi!”

Chúng tôi nhanh chóng vào nhà, tiện tay đóng cửa lớn lại, thi triển chú cách âm, William nhanh chóng đi đóng chặt cửa sổ, sau đó cả hai cùng lộ ra vẻ mặt hung ác, bắt lấy tên khốn này. Ông ta kinh ngạc muốn giãy dụa, còn muốn với đến con dao, tôi bắt lấy con dao găm, bẻ gãy thành hai đoạn, quăng vào thùng rác, sau đó kéo áo hắn, đến trước máy tính, ấn mạnh xuống, hung thần ác sát nói: “Lấp hố xong cho tôi đi!”

Lý Gia Đại Thúc giật mình đến độ lắp bắp: “Gì? Lấp hố gì?”

“Còn giả ngu!” Tôi chém một cái vào ót ông ta, đánh ngã ông ta ngã thẳng trên bàn phím, lòng đầy căm phẫn nói, “Ông là cái loại tác giả không có trách nhiệm! Sao truyện viết được một nửa rồi lại bỏ độc giả biến mất không thấy tăm hơi đâu! Hôm nay bản mèo sẽ giáo huấn con chó đại gian đại ác là ông, cho ông biết bỏ quên hố, hậu quả làm độc giả tức giận!”

William luôn ở bên cạnh trợ uy chần chừ nói: “Vì sao phải mắng chó…”

“Bọn chuột nhắt đại gian ác!” Vì hai ngày nay anh ta biểu hiện rất tốt, tôi nhanh chóng sửa sai, tiếp tục răn dạy, “Đồ vô dụng mới sống được mấy chục năm! Đến nghị lực liên tục viết văn cũng không có! Ý thức trách nhiệm của con cháu Hoa Hạ [1] đi hết đâu rồi hả? Nếu không lấp cho xong cái hố này, bản mèo sẽ đánh vỡ đầu ông ra!”

[1] Hoa Hạ (chữ Hán: 華夏; bính âm: huá xià) là tên thường dùng để chỉ Trung Quốc hoặc nền văn minh Trung Quốc.

Lý Gia Đại Thúc nhìn màn hình máy tính, nét mặt như kẻ ngốc, vẫn không nghĩ ra phải đánh chữ gì.

Tôi càng tức giận, để William đi tìm dây thừng đến, trói chặt ông ta trên ghế, chỉ chừa hai cái tay có thể mò đến bàn phím, sau đó hiện nguyên hình, quát hỏi: “Rốt cuộc ông có lấp hố không?”

“Yêu… Yêu quái…” Sắc mặt Lý Gia Đại Thúc đại biến, người vặn vẹo cầu xin nói: “Tôi… Tôi không phải là Lý Gia Đại Thúc, tôi chỉ là tên ăn trộm, cô thả tôi đi đi!”

“Không có tiền đồ!” Ông ta như con gấu, đến cả William cũng khinh thường, “Vừa mới dọa một tí đã nói dối mình là trộm, ông thẹn với liệt tổ liệt tông Lý gia đấy!”

Lý Gia Đại Thúc nỉ non nói: “Tôi là trộm thật mà.”

Xét thấy ông ta thật sự vừa mới có biểu hiện phong độ của chủ nhà, chúng tôi không tin, chỉ cảm thấy ông ta đang chống chế nên đấm mạnh mấy cái, lại sợ đánh ông ta đến đần độn không viết được văn nữa, vì thế rút cái cưa điện vốn dùng để dọa người, mở chốt mở ra, đặt cạnh cổ ông ta, tà ác hỏi: “Rốt cuộc ông có lấp hố không?”

“Lấp! Tôi lấp! Tôi rất khỏe, hố gì cũng có thể lấp được hết!” Lý Gia Đại Thúc nhanh chóng trợn trắng mắt nói.

Tôi vui vẻ mở word hộ ông ta, sai William mở tủ lạnh lấy chai Coca lạnh ra, rót đầy cho ông ta, mở điều hòa, còn rất thân mật sợ ông ta phải đối mặt với áp lực yêu quái quá lớn, không viết ra được bản thảo, tắt cưa điện, biến về thành thiếu nữ bình thường, vỗ vỗ vai ông ta nói: “Ngoan, mỗi ngày viết hai vạn chữ, viết xong thì tôi để ông đi, mỗi bữa cơm đều cho ông ăn đồ ăn thiên nhiên nguyên chất của mèo với cá ngừ.”

William cũng đổi về hình dạng cũ, vui vẻ nói: “Tôi cho ông ăn xương hầm.”

“Viết văn sao?” Lý Gia Đại Thúc ngơ ngác nhìn văn bản, hình như mới hiểu ý của chúng tôi, lại nghẹn rất lâu không ra được một chữ.

Tôi không kiên nhẫn, lấy cưa điện gõ gõ bả vai ông ta: “Này … Động tác nhanh lên chút.”

Chương 21

Editor: mèomỡ

Lý Gia Đại Thúc rưng rưng nhìn tôi, lại nhìn cái cưa điện trong tay tôi, run rẩy gõ bàn phím: “Hôm nay ánh nắng rực rỡ, tôi đi chơi công viên với Tiểu Hồng, trên đường gặp được cụ bà bị ngã, tôi giúp bà đứng lên…”

“Đây là cái gì?” Tôi mở to mắt, không hiểu hỏi.

William rất kinh nghiệm nói: “Chắc để làm nền, tiếp sau đại khái sẽ bị xe đâm chết, chết oan uổng hoặc là thắt cổ chết, xuyên qua đến thế giới tiên hiệp, biến thành siêu nhân không gì làm không được, cứu vớt nhân vật nam nữ chính.”

“Ờ… Cẩu huyết thật.” Tôi gật đầu ra vẻ đăm chiêu.

William lại buồn bực nhìn tôi một cái.

Lý Gia Đại Thúc khẽ cắn môi, tiếp tục viết: “Cụ bà nói tôi ‘dùng’ cảm làm việc nghĩa quả thật là người tốt cho nên tặng một món tiền thưởng, tôi cầm tiền mua nhẫn vàng và vòng cổ…”

William sửa đúng: “Viết sai rồi, thành ngữ này là dũng cảm làm việc nghĩa, phải là “Dũng” không phải “Dùng”[1] .”

Tôi cảm thấy lối hành văn với cách phát triển chuyện này càng ngày càng kỳ quái, hay hắn ta lù khù vác lu chạy? Vì thế tiếp tục vuốt cằm đứng xem…

Trong lúc đang hết sức chăm chú, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng mở chìa khóa, cửa lớn mở ra, ngay sau đó chìa khóa rơi xuống đất, có một người thanh niên cách ăn mặc như ở nhà, bộ dạng hơi đần, khí chất có hơi cà lơ phất phơ, người gầy như sào trúc, nhìn không hề đáng tin cậy đang kéo cái túi du lịch rất to, trợn mắt há mồm nhìn chúng tôi: “Các người là ai?”

Tôi chào hắn một tiếng, hỏi Lý Gia Đại Thúc: “Em trai ông à?”

Lý Gia Đại Thúc không trả lời.

William nhìn dò thở của ông ta, lắc đầu: “Hôn mê rồi.”

Ngoài phòng lại truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, như là hàng xóm đang lên tầng, chào hỏi nhiệt tình: “A Hải, lâu rồi không gặp! Đứng ở cửa ngẩn người làm gì?” “Đi du lịch Nhật Bản về, có mang quà gì về không?” ” Anh Hải! Có kẹo không?!” “Sao còn sững sờ ở cửa không vào đi?” “Ba mẹ cháu có khỏe không? Còn cả nhà anh cháu nữa? Lúc nào gọi họ đến mở bàn mạt chược nhé?”

A Hải nhìn biển số nhà, lại nhìn chúng tôi trong phòng, chớp chớp đôi mắt, ngơ ngác nói: “Hình như… Có trộm?”

Tôi đánh giá người trẻ tuổi trước mắt từ trên xuống dưới vài lần, do dự hỏi: “Anh… là Lý Gia Đại Thúc à?”

A Hải sững sờ gật đầu, dường như hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Còn chưa kịp bắt ông chú bộ dạng hoàn toàn không giống Lý Gia Đại Thúc đánh một trận, mấy bác trai bác gái hàng xóm đã thò đầu vào đây, đều sợ hãi kêu lên: “Có trộm! Mau báo cảnh sát!”

William chọc chọc cánh tay tôi: “Dạ Đồng, tình thế không ổn rồi.”

Giữa ánh mắt kinh dị và vòng vây của mọi người, cuối cùng tôi cũng hiểu mình lại bắt sai người, còn để nhiều người nhìn thấy như vậy, tâm trạng rất sầu muộn, để xử lý cũng rất phiền toái, vì thế oán hận đạp hai cái lên tên hàng giả, nói thầm: “Rõ ràng là trộm, còn giả làm tác giả? Thật đáng chết!”

Hàng giả bị tôi đá tỉnh, hét to như mổ heo: “Cứu mạng! Giết người!”

Tôi cân nhắc cục diện, không dám khinh xuất làm bừa, quyết cho hắn một cái tát, uy hiếp không cho phép nói lung tung, sau đó trói gô tên trộm này lại, mỉm cười giải thích với mọi người: “Chúng tôi là cảnh sát, phát hiện nơi này bất thường, khi lên thấy tên trộm này đang lục đồ, còn định mở máy tính của anh tìm tư liệu, vì thế bắt hắn chuẩn bị đưa đến cục cảnh sát xử lý. Anh kiểm tra chút xem có bị mất gì không, đợi lấy lời khai.”

“A…” A Hải chần chừ rất lâu, hỏi: “Vì sao các người biết bút danh của tôi là Lý Gia Đại Thúc, rõ ràng tôi họ Ngô mà.”

Lấy bút danh còn dám quên tổ quên tông, đứa trẻ này thật sự là vô liêm sỉ!

Tôi ấp úng một lúc, giải thích: ” Chẳng lẽ cảnh sát thì không được đọc tiểu thuyết à?”

A Hải tiếp tục hỏi: “Thẻ cảnh sát của hai người đâu?”

“Quên mang theo.” Tôi bị hỏi đến mức trên trán chảy ra hai giọt mồ hôi lạnh, cảm thấy vẫn nên nhảy lầu chuồn êm, rồi đêm nay về chỉnh anh ta. Nhưng lại lo lộ nguyên hình giữa ban ngày ban mặt, sẽ gặp phiền phức.

Dưới vô số ánh mắt nghi ngờ, tôi và William lặng lẽ dịch về phía ban công.

“Ha ha…” Ngoài phòng truyền đến giọng nói lười nhác xen lẫn tức giận, cô gái có mái tóc đỏ chói mắt đi giày cao gót, chậm rãi đi tới, đi theo sau là Lam Lăng vui mừng đến mức caravat cũng chưa thắt lại cho tử tế. Chị ta vào trong phòng, liếc bốn phía, dịu dàng răn dạy: “Dạ Đồng em càng ngày càng xằng bậy, tự bản thân mình vô liêm sỉ thì chớ còn làm hư William! Nếu không phải chị có việc tìm cậu ta, không nhờ thủy kính thì đã bị con mèo ngốc nghếch em giấu diếm!”

Mất hết mặt mũi, tôi hổ thẹn giơ móng vuốt lên che mặt, không ngừng liếm liếm.

Quần chúng nghị luận ồn ào, Lam Lăng vội lấy thẻ cảnh sát ra, giải thích cho mọi người: “Họ là tuần tra viên nghĩa vụ nghỉ hè ở cục cảnh sát, không phải là người xấu.”

Hàng giả vội vàng kêu lên: “Bọn họ là người xấu! Còn lấy cưa điện muốn giết người! Cảnh sát bao che tội phạm giết người! A… A hu… Oa oa oa oa oa oa…”

Ngón tay nhỏ nhắn của Hồng Vũ điểm nhẹ, còn chưa niệm chú đã che được giọng ông ta.

Lam Lăng đi tới, giả vờ giả vịt răn dạy chúng tôi: “Hoang đường! Đỡ người già qua đường, đi tuyên truyền an toàn giao thông là được rồi, còn dám đi bắt trộm! Không sợ nguy hiểm sao?! Nếu xảy ra chuyện thì anh biết ăn nói thế nào với ba mẹ hai đứa!”

Tôi tức giận đến mức máu nóng trào lên khắp người, hai gò má nóng hầm hập.

Mặt William thoạt trắng thoạt đỏ, còn xấu hổ cúi đầu, thật sự rất giống trẻ con làm việc gì sai.

Cấp dưới của Lam Lăng cũng tới đây, đều mặc dồng phục uy phong lẫm liệt, áp giải hàng giả đến cục cảnh sát xử lý.

Một tay Hồng Vũ xách tai tôi, một tay xách tai William, không quay đầu lại, nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Cảm giác nóng bừng truyền đến, tôi đau đến mức hít mấy ngụm khí lạnh, hung hăng cắn chị ấy một phát, lại phát hiện chị ấy đã tức đến mức da thịt cháy còn nóng hơn lửa, suýt chút nữa làm bỏng môi tôi.

Tôi biết chị ấy rất tức giận, đành phải tạm thời nghe lời, ngoan ngoãn trở về.

Lam Lăng ở sau lớn tiếng hét to: “Đừng đi! Cùng uống chén trà đi! Em đúng là người phụ nữ nhẫn tâm, đừng lợi dụng xong lại vứt bỏ anh luôn thế chứ! Hơi quá đáng đấy!”

William vẫn còn nhớ rõ mục đích chúng tôi tới đây, quay về phía Ngô Hải gọi: “Chừng nào thì anh lấp hố!”

Ngô Hải từ trò cười hồi phục lại tinh thần, đại khái là phát hiện trong nhà không có chuyện gì mới nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu tiếp tục cà lơ cà phất. Anh ta ngoáy ngoáy lỗ tai, quả quyết nói: “Có lẽ là một ngày sau, có lẽ là một tháng sau, có lẽ là một năm sau… Chưa nói trước được.”

William nóng nảy: “Dạ Đồng còn đang ở đáy hố chờ xem đấy.”

Ngô Hải buông tay: “Viết văn cho vui, không phải chuyện lớn, cô cậu cứ coi như mình chưa bao giờ gặp hố này là được rồi.”

Tôi uy hiếp: “Có tin độc giả tới chém chết anh không?”

Ngô Hải dùng ánh mắt thành khẩn nhìn tôi: “Tôi thật sự rất muốn viết, nhưng giờ không viết ra được, cắn chết tôi cũng không có cách viết đâu.”

Tôi trợn tròn mắt: “Về sau làm sao bây giờ?”

Ngô Hải vuốt cằm nói: “Mở hố mới, nhớ nhảy hố thì tung hoa chấm điểm duy trì nhé…”

“Cút!”

“Dạ Đồng! Không cho phép vì mấy chuyện nhỏ này mà ầm ĩ nữa! Thật mất mặt!”

“Hồng Vũ! Chị buông tay ra, đừng cản em! Dù bất cứ giá nào, hôm nay em cũng phải cắn chết tươi tên khốn này!”

“Dạ Đồng ngoan, đừng chọc Hồng Vũ tức giận, sắp xảy ra hỏa hoạn rồi!”

( lời cuối sách: tác giả có hố không lấp xin cẩn thận, có thể nửa đêm sẽ thấy đầu Dạ Đồng dán vào cửa sổ âm trầm nhìn ngươi đấy… )

[1]Câu gốc là ‘kiến nghĩa dũng vi’ bị bác này viết sai là ‘kiến nghĩa dụng vi’ mình ed như trên cho thuần việt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro