Phần VII: Sinh nhật vui vẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần VII: Sinh nhật vui vẻ

Chương 27

Editor: đỗ đỗ béo

1.

“Bình hoa là anh làm vỡ!”

“Lông thú trong phòng chủ yếu là anh làm rơi!”

“Người bán hàng đến nhà không chịu đi, đều do anh nói đồng ý!”

“Mèo biến chất cũng là lỗi của anh!”

“Điều khiển từ xa của điều hòa không có pin, đều do anh loạn làm!”

“Thời tiết quá nóng! Là vì lông anh dày!”

Tôi đứng cao trên bàn thủy tinh, dựng thẳng đuôi mèo xinh đẹp, giơ móng vuốt, rít gào.

Trên tấm thảm xinh đẹp chú chó Golden Retriever rủ tai xuống, đôi mắt màu đồng thiếc đã ngấn nước mắt, làm ra vẻ rất đáng thương, không ngừng phe phẩy cái đuôi xin lỗi: “Dạ Đồng, là tôi không tốt, cô đừng giận.”

“Chó là sinh vật đáng ghét nhất thế giới! Toilet rỉ nước, cỏ không cắt, dị ứng phấn hoa, bệnh chó dại tất cả đều là lỗi của anh! Đáng giận hơi là sáu giờ sáng đã để mèo rời giường! Tắm rửa xong mang cái đám lông ướt sũng lại đây cọ tôi! Ngu xuẩn! Ngu ngốc! Ngu ngốc!” Tôi mang theo tức giận rời giường, chân cao khí ngang ra sức mắng chó dữ, “Cổ nhân nói như thế nào?! Không bằng heo chó! Thiếu gấm chắp vải thô! Chồn chó cùng loài! Lang tâm cẩu phế! Mắt chó nhìn người thấp! Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Thuốc cao bôi trên da chó! Ăn trộm chó trộm! Hồ bằng cẩu đảng! Chó nhà có tang! Miệng chó không thể khạc ra ngà voi! Có thể thấy được chó chính là sinh vật gian ác nhất thế giới!”

William bị loài người tàn nhẫn đả kích, đầu càng cúi càng thấp, gần như sát mặt đất rồi.

Vẹt ở bên cạnh hóng hớt rất lâu, đi đến cạnh Hồng Vũ nói thầm: “Họ lại ầm ỹ nữa, Trái Đất có thể nóng lên, phim Mỹ dừng chiếu, rừng rậm sa mạc hóa, chiến tranh Trung Đông bùng nổ đều biến thành lỗi của William? Con người thật kỳ quái, rõ ràng mèo gian ác như vậy, chó trung thành như thế, vì sao không mắng mèo, ngược lại lại chửi chó?”

Hồng Vũ nhấp ngụm trà, thản nhiên nói: “Ai biết…”

Vẹt rất nghĩa khí vì sư đệ chó mà hát đệm: “Dạ Đồng thật xấu, thật xấu, chẳng trách nhân vật phản diện trong phim hoạt hình đều là mèo!”

“Meo meo ——” tôi hung dữ nhìn vẹt, chớp chớp mắt mèo, nhắc nhở loài chim như cô ta cũng là thức ăn ngon của mèo.

Vẹt lập tức không nghĩa khí lùi ra sau, không lên tiếng nữa.

Tôi quay đầu tiếp tục mắng William: “Tôi là mèo, mèo ghét nhất trên thế giới chính là chó! Về sau không được lượn lờ quanh tôi nữa!”

William thâm trầm nhìn tôi, cuối cùng xoay người, chạy ra ngoài cửa.

Tôi: “Này —— tôi còn chưa nói xong? ! Chạy cái gì?”

Hồng Vũ luôn tham dự vào chuyện không liên quan đến mình, đặt chén trà trong tay xuống thật mạnh: “Dạ Đồng, nói quá đáng rồi.”

Vẹt phụ họa: “Đúng vậy! Đúng vậy!”

Tôi bị tầm mắt của hai kẻ địch nhìn chằm chằm, lông đuôi đều dựng hết lên, chột dạ biện minh: “Đâu có? Mấy câu mắng chửi người đấy đều ở trong từ điển thành ngữ, không phải mèo nghĩ ra, muốn trách thì cũng nên trách con người kỳ lạ, đâu có liên quan gì đến tôi…”

Vẹt trách móc: “William dính cô như vậy, đối xử tốt với cô như vậy, cô lại nói tàn nhẫn như thế, nhẫn tâm! Nhẫn tâm!”

Tôi trầm mặc trong giây lát, cãi chày cãi cối: “Tôi bắt anh ta dính tôi, đối xử tốt với tôi sao?”

Vẹt vội trốn ra sau Hồng Vũ, tiếp tục mắng: “Mèo không tốt! Mèo xấu xa! Quá đáng! Thật quá đáng!”

Lông trên người ướt sũng tôi run lẩy bẩy, nổi giận: “Rõ ràng anh ta làm tôi ướt lúc đang ngủ, các người dựa vào cái gì đều mắng tôi!”

Hồng Vũ thản nhiên nói: “Chỉ bằng em là sư tỷ của cậu ta, em sống hơn vạn tuổi, William tuổi vẫn còn nhỏ, phải trân trọng sư đệ hiểu không?”

Lý do này còn có tý đạo lý, tôi miễn cưỡng nhận.

Hồng Vũ hướng dẫn từng bước: “Sư đệ trốn khỏi nhà, em nên làm gì bây giờ?”

Tôi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Phơi lông khô, tiếp tục ngủ, chờ anh ta về.”

Nháy mắt, Hồng Vũ đi đến bên cạnh tôi, khí thế sét đánh không kịp bịt tai, cầm đoạn da sau gáy tôi lên, mở cửa sổ, hung hăng ném ra ngoài: “Cút! Không tìm William về thì đừng có vào cửa nữa!”

Tôi đứng vững người, đang muốn chống lại.

Trên người Hồng Vũ dấy lên ngọn lửa phừng phừng.

Đánh nhau với Tất Phương Điểu đang tức giận rất nguy hiểm, tôi cân nhắc mãi, thức thời mới là anh hùng, nhảy lên tường, chán nản chạy đi.

Sau lưng là tiếng vẹt kêu: “Đáng đời! Đáng đời!”

2.

Xin lỗi chó thế nào đây?

Chuyện làm mèo mất mặt này làm tôi ngồi xổm trên tường tự hỏi năm sáu giờ đồng hồ, nghĩ mãi vẫn không có đáp án.

Cuối cùng tôi quyết định tìm được William xong, mặc kệ hắn khóc lóc cũng được làm loạn cũng được, trực tiếp dắt tai, kéo về báo cáo kết quả công tác là được.

Tôi biến về hình người, ăn cá mực sợi chậm rì tìm theo mùi nước hoa nhàn nhạt William lưu lại. Đi đến trung tâm phố Anime, bỗng nhiên có một cô gái quen mặt chạy đến, khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, chào hỏi: “Chào chị Dạ Đồng, lâu rồi không gặp.”

Người quen quen này là ai?

Tôi nhìn chằm chằm mặt cô ta, suy nghĩ rất lâu, móng chụp mạnh, kêu lên: “Hình như cô là đần độn?”

“Không, không,” Đần độn đứng giữa đường cái, khuôn mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống nói, “Tên tôi không phải là đần độn, là Chu Tư Tư.”

Tôi nhớ ra rồi, không lâu trước đây có cô gái đầu óc có vấn đề khóc lóc muốn xuyên không, còn tự sát ba bốn lần, tôi nhận nhờ vả của linh hồn mẹ cô ta, kéo nha đầu cố chấp kia ra khỏi vực sâu, triệu tập yêu quái thiết kế ra một vở kịch xuyên không năm 2012 vô cùng tỉ mỉ, dùng chín chín tám mốt khó khăn cuối cùng cũng làm cô ta tỉnh ngộ, quay về vòng tay đạo đức của gia đình.

Tôi đánh giá: “Một ngày đần độn, cả đời đần độn.”

Bởi vì Chu Tư Tư có nợ, lập xong khế ước, tôi trao đổi cách liên lạc với cô ta, tiện cho việc đòi nợ.

Cô ta ôm lấy tâm lý may mắn, không giúp yêu quái làm ác, hại tính mạng con người. Lại thấy mình tuy là đứa nhỏ mồ côi cha, nhưng mẹ cũng là cán bộ cao cấp, trong nhà có ba phòng, cũng có ít tiền. Thời gian trước gọi điện thoại tìm tôi thương lượng, muốn dùng tiền để trả giá cho hai linh hồn. Tôi mềm lòng đồng ý. Sai William dùng laptop tìm giá vàng bạc thế giới, cô ta quên đi món nợ: “So với tiền tài, yêu quái coi trọng tu vi hơn, trừ phi là bất đắc dĩ, nếu không tuyệt đối sẽ không lấy tu vi đi đổi tiền. Nhưng trước kia từng có yêu quái nhận ân tình con người. Đã làm giao dịch đặc biệt, khoảng một ngàn lượng vàng đổi một năm mạng, cổ đại một lượng vàng tương đương ba mốt chỉ, hiện tại giá vàng tính ba trăm năm mươi tệ một lượng, một ngàn lượng vàng là một ngàn tám trăm năm mươi tệ. Một linh hồn có thể sống lâu nhất là một trăm năm, cho nên là mười triệu tám nghìn năm trăm tệ, nhân đôi nữa, là hai mươi mốt triệu bảy trăm ngàn tệ, William, đúng vậy không?”

William lấy máy tính ra kiểm tra lại một lần, gật đầu.

Tôi tiếp tục: “Xem như cô có hiếu, không tính tiền lẻ, đưa hai mốt triệu là được rồi, việc này xóa bỏ… Này này?”

Một tiếng « tút tút », đầu kia điện thoại yên tĩnh.

Sau đó chó thánh mẫu William cầm điện thoại an ủi cô ta rất lâu, để cô ta không tuyệt vọng, còn lấy ví dụ là Bill Gates gây dựng sự nghiệp, cổ vũ cô ta dũng cảm đi tiếp trên con đường đời. Bây giờ gặp lại, người cô ta rất gầy, đi đường cũng như bay .

Chỉ nợ có hai mươi triệu! Đã bị áp lực bức thành như vậy! Con người thật sự là rất vô dụng!

Trong lòng tôi dùng đủ loại thủ đoạn tồi tệ khinh bỉ đồ vô dụng trước mặt.

Vẻ mặt Chu Tư Tư rất khó coi, nhưng cô ta khôi phục lại rất nhanh, lại lộ ra khuôn mặt tươi cười ghê tởm giống William lần nữa, lấy lòng nói: “Chị Dạ Đồng, chị đang rảnh sao?”

Tôi lắc đầu: “Không rảnh.”

Chu Tư Tư hỏi: “Có việc? “

Tôi: “Ừ, tìm… Đánh chó!”

Ánh mắt Chu Tư Tư hơi lay động, sau đó không ngừng cố gắng: “Chúng ta cùng đi uống trà, nói chuyện phiếm đi, tôi mời chị ăn cá.”

Tôi cảnh giác: “Lấy giấy quỵt nợ là không được đâu!”

“Không phải không phải,” Chu Tư Tư liên tục xua tay, “Tôi không phải là kẻ đê tiện vô sỉ như vậy? “

Chương 28

Editor: đỗ đỗ béo

(https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

Con người có câu: khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp..

Tôi mang theo thái độ nghi ngờ đi theo cô ta.

Chu Tư Tư không biết làm sao: “Dạ Đồng! Chừng nào thì sinh nhật chị?”

Tôi cảnh giác: “Cô muốn lấy ngày sinh tháng đẻ của tôi gắn lên hình nộm? Nói cho cô biết, đừng tưởng bở, đại đa số yêu quái đều không biết ngày sinh của mình, ngoại trừ con chó William ngu ngốc có giấy chứng minh huyết thống kia.”

Chu Tư Tư ngẩn người, chớp chớp mắt nhìn tôi.

Tôi quả quyết lui lại, tiếp tục đi tìm William.

William ngồi trong quán cà phê Anime cách đó không xa, trước mặt làm bộ làm tịch đặt hai cốc nước trái cây đã uống xong, khư khư ôm lấy cái máy tính anh ta hay mang theo mình, không ngừng tìm cái gì đấy. Bên cạnh có vài người phục vụ mặc đồ nữ hầu gái đeo tai mèo, lén lút lấy máy ảnh chụp hình anh ta, có người còn dũng cảm lén lút chạy tới gần anh ta chụp trộm cùng, anh ta cũng không quan tâm.

Tôi đẩy cửa thủy tinh, nghênh ngang đi vào, ngồi trước mặt anh ta, vươn ngón trỏ, gõ bàn thủy tinh, sau đó quay đầu, tầm mắt nhìn xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ, không chút để ý nói: “Hồng Vũ gọi anh về.”

“Ừ.” William không nhào lên như bình thường, cũng không nhìn tôi, anh ta sửa sang lại cúc áo trên áo sơmi, vươn móng vuốt thon dài trắng nõn vén mái tóc vàng mềm mại xoăn xoăn ra sau tai. Ấm áp trong đôi mắt màu đỏ ngày xưa đã mất đi rồi, giống như quả cầu thủy tinh lạnh băng, thoạt nhìn thành thục hơn rất nhiều. Anh ta dọn máy tính với đồ dùng cá nhân xong, mau lẹ đứng dậy, bỏ tôi lại, bỗng nhiên đi đến trước quầy, hỏi bà chủ: “Mọi người có cần người phục vụ không?”

“Có!” Yêu quái có quản lý hộ khẩu đặc biệt, có cơ cấu chính phủ chuyên môn làm đăng ký giúp yêu quái có cuộc sống ở xã hội con người, cũng căn cứ theo diện mạo để làm chứng minh thư. Chứng minh thư của tôi mười năm đổi một lần, bây giờ là mười bốn tuổi, mà chứng minh thư Hồng Vũ làm cho William cũng chưa đến mười sáu tuổi. Đáng tiếc bà chủ này bây giờ có khi cả tên mình là gì cũng đã quên, chứ đừng nói đến lao động hợp pháp, sổ tay lao động, hợp đồng lao động, thuê lao động trẻ em ngay tại chỗ luôn.

“Thật ngầu…” Nữ hầu gái nữ A kéo tạp dề nữ hầu gái B.

“Rất đẹp trai…” Nữ hầu gái B nắm lấy cánh tay nữ hầu gái C.

“Rất công*…” Nữ hầu gái C hưng phấn như sắp ngất đến nơi.

[*] Công – thụ trong đam mỹ đó

Tôi vội vàng ngăn lại: “Anh cần tiền tiêu vặt chỗ tôi có rất nhiều mà, sao lại đi làm công cho người ta?”

“Sáng mai đi làm.” William không quan tâm đến tôi, tự mình quyết định thời gian đi làm, bà chủ gật đầu như giã tỏi. Sau đó anh ta sải bước đi ra ngoài cửa.

“Đợi đã!” Tôi nhìn bóng lưng anh ta chẳng hiểu ra sao.

.

.

.

Tôi lén đi theo William, quan sát cái vẻ khả nghi của anh ta.

Trên đường đi, thái độ kỳ quái của anh ta không hề thay đổi, về nhà còn không biết tìm ra cái kính đen từ xó xỉnh nào, nghiêm túc chăm chỉ làm việc nhà xong, dựa vào ban công cửa sổ sát đất bên cạnh, pha cốc cà phê, cầm quyền tiểu thuyết của Haruki Murakami [1] cẩn thận đọc, vẻ mặt nghiêm túc giống như… khi Lam Lăng nghiêm chỉnh?

Anh ta thật sự bị tôi mắng nên ngu đi đấy à?

Tôi có chút lo lắng, thừa dịp Hồng Vũ còn chưa phát hiện ra, vội lấy quyển Doujinshi [2] Bé tai mèo 18+ lần trước tịch thu được còn có figure Black Rock Shooter quý báu đặt trước mặt anh ta, mong có thể trấn an cảm xúc không bình thường của anh ta.

William cũng chẳng liếc mắt nhìn bảo bối lấy một lần.

Tôi thấy không đúng, vòng quanh anh ta vài vòng, thử: “Anh bị bệnh?”

William đẩy đẩy kính, lạnh lùng nói: “Cô rất phiền.”

Tôi sờ sờ tai anh ta: “Anh không thoải mái?”

William nói: “Nói lắm.”

William đen hóa, toàn bộ thế giới cũng kỳ lạ theo.

Trực giác tôi thấy không ổn, lao xuống nhà cầu cứu: “Hồng Vũ! Chị ở đâu? William trúng tà! Anh ta điên rồi! Thật đáng sợ! Cả người hoàn toàn thay đổi, chắc chắn là bị yêu quái lợi hại thao túng! Bị vật thể không xác định nhập vào người! Bị phần tử khủng bố thế giới xuyên qua! Bị người ngoài hành tinh tẩy não! Chị nhanh đi xem đi!”

“Suỵt, Hồng Vũ đi ra ngoài có chút việc, ngày mai về…” Vẹt đứng trên giá ngủ gà ngủ gật, ngạc nhiên nhìn tôi, “Cô cuối cùng cũng chọc giận chó rồi? Mặt trời mọc từ hướng tây! Kỳ tích! Kỳ tích!”

Tôi chỉ lên trời, tỏ rõ cõi lòng: “Tuyệt đối không liên quan gì đến chuyện tôi mắng anh ta! “

Vẹt vui sướng khi người gặp họa: “Chờ Hồng Vũ về trừng trị cô! Trừng trị cô!”

Hồng Vũ không ở nhà, cô ta cũng dám hỗn xược? Tôi giật hai cái lông chim của cô ta, coi như cảnh cáo.

Vẹt nước mắt lưng tròng chuồn mất.

Đánh chim không nghe lời xong, trong biệt thự trống không chỉ còn lại có tôi với chó kỳ quái.

Hồng Vũ không muốn tiết lộ thân phận nên cực kỳ ít gây chuyện, vẹt đánh nhau phế vật, là kẻ theo chủ nghĩa hòa bình, tôi ở ngoài ăn hiếp yêu quái quá nhiều. Tôi nghi đám phế vật vô dụng kia không trả thù được tôi thì không cam lòng, nên mới xuống tay với William, thi triển tà thuật lên người anh ta, khống chế tinh thần, lợi dụng sơ hở trả thù tôi.

Nghĩ đến đủ loại hậu quả, tôi lo lắng, sợ Hồng Vũ sẽ giận chó đánh mèo, quyết định trước khi chị ấy về nhanh chóng giải quyết vấn đề này. Cho nên tôi xuống phòng sách ngầm, lục ra đủ loại điển tịch trong ngoài xưa nay, tìm cách tốt nhất để trừ yêu, ví dụ như: hắt máu chó mực, ném chân lừa đen, đập kiếm gỗ đào, rắc tro lư hương, dán bùa chú… Cảm giác đều rất không đáng tin. Cuối cùng quyết định dùng trận pháp trừ tà.

Tôi chuẩn bị tài liệu, khí thế hùng hổ chuẩn bị lên tầng.

William còn đang chăm chú đọc sách, mắt cũng không thèm liếc nhìn tôi một cái.

Tôi rung rung tai mèo, nở nụ cười dịu dàng nhất cuộc đời: “William? William? Anh thật sự không có việc gì sao?”

Trong mắt William thoáng qua vẻ sợ hãi, sau đó tiếp tục đọc sách, vẫn không nhúc nhích.

Không sai, chó hoạt bát hay nhảy loạn biến thành tính cách này, chắc chắn là do trúng tà rất nghiêm trọng.

Tôi nhanh chóng gõ lên đầu anh ta một cái, đánh cho anh ta về nguyên hình. Sau đó lấy sợi dây trói yêu trói bốn cái móng vuốt lại, khiêng xuống hầm âm u, ném vào hỗn hợp máu cá với nhện độc. Mât hai giờ, trải qua đủ loại cay đắng gian khổ vẽ ra một trận pháp, thắp năm cây nến âm đỏ quý giá, không tiếc trả giá dán thêm đủ loại bùa chú lến gáy anh ta, sau đó giơ bản “Niệm chú trừ tà nhập môn đơn giản” mới phát hành lên, vung kim cang xua khí, chậm rãi đọc chú ngữ trong sách.

“Gâu oa oa oa gâu oa oa oa gâu —— cứu mạng! Dạ Đồng cô đang làm gì đấy?!” Chú trừ tà quả là có hiệu quả với yêu quái có pháp lực yếu, William lúc đầu còn cố tình nằm sấp trên mặt đất giả làm núi băng, chờ chú ngữ bắt đầu có tác dụng, liền đau đến mức lăn lộn khắp sàn, gương mặt vặn vẹo cuối cùng cũng khôi phục lại vẻ đần độn vốn có, cầu xin tôi tha thứ, “Tôi sai rồi, dừng tay đi! Đừng làm bừa!”

Tôi an ủi: “Anh trúng tà, lúc đuổi đi có hơi đau, nhẫn nại chịu đựng là qua thôi.”

William gào lên: “Tôi không trúng tà.”

Tuy rằng rất đáng thương, nhưng vì muốn tốt cho anh ta, tôi kiên quyết hạ quyết tâm: “Trúng tà đều nói mình không trúng tà!”

Nước mắt William trào ra, điên cuồng vẫy đuôi nói: “Cô nghe tôi giải thích đi.”

“Giải thích cái gì?” Lòng tôi thoáng lay động, chợt thấy việc này có gì đấy không đúng, tạm dừng đọc chú, lộ ra mặt mèo dữ tợn với bộ móng sắc nhọn, tới gần nói: “Thành thật nhận tội! Vì sao giả thần giả quỷ? “

William quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển nửa ngày, tai cụp xuống, tủi thân nói: “Chu Tư Tư nói tôi rất thành thật chất phác, là điển hình của nam phụ hi sinh, trong ngôn tình đều là nam không xấu nữ không yêu. Muốn làm nhân vật nam chính phải tà mị lạnh lùng cay nghiệt, ngang ngược bá đạo mới tán được con gái, cho nên phải thay đổi hình tượng, thay đổi bề ngoài mới hấp dẫn được con gái…” Anh ta chọc chọc hai ngón tay vào nhau, thẹn thùng nói, “Đối với người trong lòng tốt nhất là nên đẩy ngã, cường hôn, nhưng cơ hội không dễ có…”

Tôi 囧 khi nghe xong lý do hệ ngân hà này, chân hung hăng đạp anh ta, tức giận mắng, “Đần độn nói mà anh cũng tin? Ngu ngốc! Ngu xuẩn! Không có não! Phế vật! Không bằng heo chó! Cẩu cầm thú! Đi chết đi!”

William nhìn trộm tôi, hạnh phúc cười ngây ngô nói: “Vừa rồi cô rất lo lắng sao?”

“Cút!” Tôi hung hăng đạp anh ta, nhào lên đánh mấy cái, “Ai lo lắng cho anh? Tôi sợ Hồng Vũ tìm tôi tính sổ thôi! Sinh vật tôi ghét nhất trên thế giới này chính là chó, trong tất cả chó trên thế giới này tôi ghét nhất là anh!” Tôi hổn hển xoay người bỏ chạy.

William ở sau lưng, mặt mũi sưng lên hét to: “Đợi đã, cởi dây trói yêu trước đã!”

Tôi đứng trên bậc thang quay đầu ngạo mạn nói: “Cứ từ từ mà ngốc đi!”

[1] Murakami Haruki (Tiếng Nhật: 村上春樹, âm Hán Việt: Thôn Thượng Xuân Thụ), sinh năm 1949 tại Kyoto và hiện đang sống ở Boston, Mỹ, là một trong những tiểu thuyết gia, dịch giả văn học người Nhật Bản được biết đến nhiều nhất hiện nay cả trong lẫn ngoài nước Nhật. Từ thời điểm nhận giải thưởng Nhà văn mới Gunzo năm 1979 đến nay, hơn một phần tư thế kỷ hoạt động và viết lách, tác phẩm của ông đã được dịch ra khoảng 38 thứ tiếng trên thế giới, đồng thời trong nước ông là người luôn tồn tại ở tiền cảnh sân khấu văn học Nhật Bản. Murakami đã trở thành hiện tượng trong văn học Nhật Bản đương đại với những mĩ danh “nhà văn được yêu thích”, “nhà văn best-seller”, “nhà văn của giới trẻ”.

[2]Doujinshi tương tự như truyện đồng nhân của TQ: là thể loại truyện lấy bối cảnh trong một bộ truyện tranh, phim hoạt hình hay kiếm hiệp, tiên hiệp…. nào đó. Nhân vật chính có thể là từ thế giới hiện tại bằng lý do nào đó mà tới thế giới trong truyện hoặc tác giả cho thêm một nhân vật hoàn toàn mới vào trong truyện.

Chương 29

Editor: đỗ đỗ béo

(https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

Tiếng chó sủa thê lương của William kéo dài mấy giờ liền dưới tầng hầm, đến tận khi vẹt lén lút trở về, thả anh ta ra. Anh ta muốn chạy đi tìm tôi xin lỗi, tôi cuộn mình trong ổ mèo ngủ, bịt tai, anh ta có nói gì cũng không quan tâm. Đến sáng tinh mơ sau khi Hồng Vũ trở về, hai người nói chuyện nhỏ trong vườn hoa.

Hồng Vũ: “Dạ Đồng đánh em bị thương?”

William: “Em không cẩn thận ngã xuống cầu thang.”

Hồng Vũ: “Vừa nãy vẹt cũng mách rồi, mèo này không đá chó cũng đánh chim, thật sự là thiếu dạy dỗ.”

William: “Đừng, là em không tốt, làm cô ấy ghét. Đúng rồi, Dạ Đồng thích cái gì?”

Hồng Vũ: “Mũi nó mẫn cảm với phấn hoa, ghét hoa nhất.”

William: “Đợi đã, em lấy giấy bút ghi lại.”

Yên lặng một lúc.

Hồng Vũ: “Dạ Đồng rất xinh đẹp…”

“Dạ Đồng đáng yêu nhất thiên hạ!”

Hồng Vũ: “Hơn vạn năm qua, người và yêu quái nhất kiến chung tình với con mèo kia rất nhiều, thần tiên cũng không ít, đáng tiếc nó tùy hứng, kỳ lạ, ích kỷ, tàn nhẫn, bạo lực, xấu xa, không ai vượt qua được hơn một tháng, hầu như lần nào cũng đều cắt đứt hoàn toàn quan hệ, thậm chí còn không ít lần ra tay quá nặng, chết dưới móng vuốt của nó. Giờ chẳng có yêu quái nào chán sống dám thân thiết với nó. Sư đệ, tuy rằng sắc đẹp rất tốt, nhưng cái mạng nhỏ quan trọng hơn…”

William: “Em đã thấy lạ là Dạ Đồng đáng yêu như thế sao lại không có bạn trai, em biến thành yêu quái sinh sau quả nhiên là tốt…”

Nghe đoạn đối thoại vô sỉ của hai người kia, tôi nổi hết da gà.

Hồng Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, kể lại đủ loại chuyện khủng bố ngày xưa: lúc trước có yêu quái muốn theo đuổi Dạ Đồng, kết quả hắn tàn phế; ngày trước có thần tiên muốn quyến rũ Dạ Đồng, kết quả hắn thân bại danh liệt; từ trước có con người để mắt đến Dạ Đồng, kết quả hắn đã chết…

Cô nói nửa thật nửa giả.

Tôi ôm đuôi, ngồi trong ổ ngẩn người, nhớ tới một vài ký ức khiến mèo buồn bực.

Mèo không cần bạn bè, không cần tình cảm, một thân một mình cũng sẽ không cô đơn, là giống loài trời sinh thích hợp ở một mình! Bầu bạn gì đấy đều là loài người không có tiền đồ mới cần…

Trong vườn hoa cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục.

William: “Khi nào thì đến sinh nhật Dạ Đồng?”

Hồng Vũ: “Yêu quái không có sinh nhật, nếu muốn nói ngày quan trọng, hẳn là…”

Tôi thấy chị ấy đến cả chuyện riêng cũng định nói, vội mở cửa sổ ra, hắt chậu nước xuống hai kẻ vô lại ở dưới.

Hồng Vũ bình tĩnh tránh được, nhìn cảnh cáo tôi một cái, lại khó không phát hỏa đánh nhau. William bị dội thành chó không nhà, vẫy vẫy lông, đáng thương nhìn tôi, sau đó về phòng thay quần áo sạch sẽ, thật sự đi ra ngoài làm việc.

Yêu quái làm việc cho con người cũng rất nhiều, mà tôi với Hồng Vũ đường đường là đại yêu quái, có trăm triệu gửi ngân hàng Thụy Sĩ, cần tiền thì cứ tiện mà ngoắc ngón tay, thu gấp đôi phí bảo vệ của đám tiểu yêu quái, bán ít đồ cổ, anh ta cần gì phải đi làm? Truyền ra bên ngoài, người ta lại nói sư tỷ tôi cố ý khắt khe với anh ta.

Tôi phản đối với Hồng Vũ, chứng minh mình không cắt xén đồ ăn cho chó của William.

Hồng Vũ đang đọc báo uống trà, không hề để ý: “Để cậu ấy tiếp xúc nhiều với con người, thử hạ mình kiếm tiền cũng tốt, tóm lại là nên hòa nhập với xã hội.”

Tôi hung dữ làm tư thế chém giết hỏi: “Để anh ta ngấm phải kiến thức xã hội không lành mạnh thì sao? Đến cửa hàng thịt chó làm việc còn nhanh hơn.”

Hồng Vũ ngẩng đầu khỏi tờ báo, nâng trán: “Em không lạc quan một chút được sao?”

“Nhưng mà…” Tôi nhu nhược hỏi, “Cơm trưa ai làm? Ăn lương khô à?”

Hồng Vũ nấu cơm có thể đốt cháy toàn bộ phòng bếp, hơn nữa cực kỳ kiêng ăn, tôi tình nguyện ăn tươi nuốt sống cũng không động móng vuốt nấu cơm. May mà bây giờ kỹ thuật ẩm thực của nhân loại phát triển rất nhanh, có thể đến cửa hàng vật nuôi mua đồ hộp với lương khô để giải quyết, nhưng ăn không ngon, ăn nhiều sẽ ngấy, ngấy thì tính khí cũng kém, tính khí kém thì sẽ cố tình gây sự. Trước kia gánh nặng nấu cơm là đổ lên đầu vẹt, cô ta biết cách bắt chước, bề ngoài thức ăn rất đẹp… Có cả giấy tráng kim, nhưng mùi vị lại chẳng ra gì, thường xuyên nhiều muối thiếu đường. Tuy rằng có thể ăn, nhưng không ngon. Mà đồ ăn trong khách sạn không tươi, gia vị cho mặn, hơn nữa những món Hồng Vũ ăn quá cay so với người thường, tôi muốn ăn đồ siêu thanh đạm ít muối, vẹt thích đồ ăn không cần nhai kỹ. Cho nên ăn cái gì là chuyện chúng tôi đau đầu nhất.

Từ sau khi William đến, mọi chuyện hoàn toàn thay đổi.

Chó học đánh nhau không tốt, học chú ngữ không tốt, tất cả các kỹ năng làm yêu quái đều không tốt. Nhưng lại là thiên tài làm việc nhà, quét tước vệ sinh mọi thứ không gì không biết, biệt thự lộn xộn mười mấy năm được thu dọn gọn gàng, đến cả tầng hầm cũng chẳng có tí bụi nào. Hơn nữa anh ta chỉ cần ăn thử một lần là sẽ biết làm, dù là cách thái, độ lửa gia vị đều giống như đầu bếp, luôn mua được nguyên liệu nấu ăn tươi ngon nhất, thỏa mãn tất cả mọi nhu cầu ẩm thực soi mói nhất, bao gồm cả tôi nửa đêm tâm huyết dâng trào muốn ăn khuya cá không ngọt không mặn không cay, chiên qua lại không được nóng. Hồng Vũ muốn ăn bữa tối Ma Lạt Thang cay gấp mười, vẹt muốn ăn bàn lớn cây quỳ rang hạt dưa làm điểm tâm, anh ta đều có thể làm được.

Vẹt mỗi ngày khen Hồng Vũ có mắt nhìn xa trông rộng, có thể trong nhiều chó như vậy mà liếc mắt một cái tuyển được William nhìn qua vừa ngốc vừa vô dụng, thật sự rất tinh mắt. Cô ta quyết định phản bội tôi, lao vào lòng kẻ địch, mỗi ngày ở trước mặt Hồng Vũ mách lại nguyên nhân tôi ăn hiếp William, Hồng Vũ lúc nào cũng che chở William, đó cũng là nguyên nhân dù tôi có tức giận cũng không dám đánh anh ta không ra khỏi giường được.

Từ tiết kiệm mà sa vào xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ thành tiết kiệm mới khó.

Vấn đề nghiêm trọng đến rồi đây: William đi làm, đồ ăn làm sao bây giờ?

Vẹt tủi thân hỏi: “Tôi làm sao? “

Hồng Vũ quyết đoán: “Cố chịu ăn đồ mua ngoài đi.”

Tôi lật phonebook, tự quyết định: “Ăn nhà hàng nào? Tôi muốn miếng cá sống.”

Liên tục suốt ba tháng tiếp theo, William đi sớm về muộn, tuy rằng nhà cửa vẫn gọn gàng ngăn nắp như trước, nhưng ngoại trừ bữa sáng thì chúng tôi chẳng ăn được cái gì ngon. Tôi giống như quay về quãng thời gian Hồng Vũ không ở nhà, không mua nổi nguyên liệu ăn được, chỉ có thể ăn thức ăn cho mèo giá rẻ qua ngày. Trong tay cầm một bó tiền lớn, đầu bếp tay chân đầy đủ hết, quan trọng là sáng nào cũng bị bữa sáng dẫn khẩu vị, thật sự hậm hực. Các nhà hàng gần đấy đều đã ăn một vòng, vẹt bắt đầu cân nhắc xem đi tìm bạn trai Brazil, Anh, Mỹ, Australia, Congo hay Nam Cực để đổi mùi vị. Chỉ có Hồng Vũ kiềm chế rất tốt, chị ấy bình tĩnh uống thêm vài cốc trà, tiết kiệm lương thực.

Ức chế thèm ăn là không phúc hậu, tôi ghét nhất là tiết kiệm lương thực.

Tôi tìm William thương lượng: “Lúc chán dù là bản mô hình mới nhất hay máy tính mới nhất, thậm chí cả xe thể thao nhà cửa tôi đều mua cho anh. Đừng mất công, làm một tháng kiếm tiền còn chưa bằng tiền ăn một ngày của tôi, anh cũng trải nghiệm cảm giác xã hội đen tối bóc lột lao động rồi đúng không? Mau về nấu cơm!”

William sống chết mặc kệ: “Không được! Của cô là của cô, của tôi là của tôi.” Bỗng nhiên ngượng ngập nói, “Nhưng nếu cô muốn đồ của tôi, cho tất cô cũng không sao.”

Tôi không quan tâm, tiếp tục đe dọa: “Ở chỗ này, còn có thể bị mấy bà cô quái dị động tay động chân.”

William u oán: “Cô đẩy tôi ra ngoài làm sắc dụ rất nhiều lần, quen rồi.”

Tôi giận: “Chẳng lẽ tôi chưa từng phải sắc dụ chú già chắc? “

William lập tức vỗ ngực nói: “Lần sau quyến rũ chú già vẫn nên để tôi đi!”

Anh ta và chú già khẩu vị đều nặng quá rồi …

Tôi bị đả kích, thất vọng cuộn người trong ổ mèo.

William tiếp tục đi làm.

Chương 30

Editor: đỗ đỗ béo

(https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

Tôi quyết định phá rối kiếp làm công của William, cho anh ta ngoan ngoãn về nhà.


Mèo là động vật am hiểu ám sát, tôi dùng phép ẩn thân, che hơi thở, lén lút đi vào quán cà phê anh ta làm việc. Trong quán chật ních, đa số là khách nữ, William đang mặc đồng phục màu đen, động tác tiêu chuẩn, như một quản gia nghiêm túc đón khách. Tôi thừa dịp anh ta đang bê một đống khay lớn khay nhỏ, lặng lẽ đến cạnh anh ta, ngáng — chân. Anh ta như hồ lô lăn trên mặt đất, hết đổ cả bốn cốc cà phê nóng lên bộ ngực của người đẹp mặc áo trễ ngực, người đẹp hét thảm thiết kinh thiên động địa.


William ù ù cạc cạc nhìn bên chân, sau đó nhận lỗi.


Ngay sau đó, ở phòng bếp anh ta lại ngã — ngã, làm vỡ một đống đồ thủy tinh.


Tôi vụng trộm cười, niệm pháp quyết.


Trong tách đồ uống xuất hiện một đám lông chó vàng, mấy con rắn nhỏ màu sắc sặc sỡ chui ra từ mấy cây leo trong phòng ăn, con chuột hôi chạy dưới cái tủ, tất cả các cô gái trong phòng sợ tới mức hoa dung thất sắc, cướp đường mà chạy, đến cả bà chủ cũng không ngoại lệ. Ngay sau đó cục vệ sinh đến kiểm tra, cưỡng chế nhà ăn ngừng kinh doanh sửa sang lại, bà chủ khóc sướt mướt, thề chắc chắn là bị nhà hàng đối diện trả thù.


William thất nghiệp, vì không đủ tuổi, không có hợp đồng lao động chính thức, lại được bà chủ với mấy cô xinh đẹp ngưỡng mộ, cho nên bị ông chủ ghen lấy lí do phá sản và làm vỡ nhiều đồ nên cắt xén rất nhiều tiền lương. Anh ta cũng không truy cứu, đành phải cúp đuôi, xám xịt trở về nhà. Tôi thấy kế hoạch thực hiện được, gọi điện thoại nói với Lam Lăng, để anh ta ra mặt giúp tôi, bồi thường cho ông chủ của quán cà phê Anime gấp năm lần, hơn nữa cảnh cáo ông ta nếu thuê lao động trẻ em nước ngoài trái phép sẽ bị bắt giam vào ngục! Lam Lăng tức giận gần chết, suýt chút nữa chạy đuổi giết tôi, tôi đồng ý đưa cho anh ta ảnh Hồng Vũ mặc bikini ở Maldives, anh ta lập tức tắt lửa, bày ra cái vẻ khen tôi làm tốt lắm, bắt kẻ ác ôn thuê lao động trẻ em chịu trách nhiệm.


Tôi khải hoàn trở về.


Hồng Vũ nhìn tôi lắc đầu, không nói gì, nhưng vẹt lại động vào tôi, khó được khen: “Dạ Đồng làm tốt lắm, làm tốt lắm!” Tôi chạy tới tầng hầm, tìm William đang đau lòng, ra vẻ đồng tình, an ủi anh ta vài câu, sau đó ném luật lao động cho anh ta học, sau đó vỗ vỗ vai: “Tuổi nhỏ nên lấy tu hành làm mục đích chính, sư tỷ cũng đâu có keo kiệt tiền tiêu vặt, cần gì thì nói, làm việc thì để sau hẵng làm.”


“Ừ.” William chán nản đồng ý , “Dù sao cũng không kịp nữa rồi.”


Cái gì không kịp nữa rồi?


Mèo và chó có lối tư duy không thể kết nối được với nhau, tôi chẳng hiểu gì giật giật tai, trong lời ca ngợi của vẹt, vui vẻ chạy về ổ mèo ngủ.


Buổi sáng ngày hôm sau, hương hoa hồng nồng nặc xông vào cái mũi mẫn cảm của tôi.


Tôi từ trong ổ mèo nhảy dựng lên, sau đó lùi ba bước, không dám tin nhìn chó mặc tây trang đeo caravat trước mặt.


“Sinh nhật vui vẻ.” Hình như anh ta ở bên cạnh đã lâu rồi, cầm trong tay bó hoa hồng, nở nụ cười chói mắt hơn ngày thường. Tôi sắp bị anh ta ép vào sát tường, cảnh giác nhìn khuyển yêu có thể đã bị người ngoài hành tinh nhập vào trước mặt này: “Không phải đã nói tôi không có sinh nhật sao?”


William nghiêm túc nói: “Hồng Vũ nói, yêu quái có thể lấy ngày kỉ niệm đáng giá làm ngày sinh nhật, cho nên là hôm nay.”


Tôi sửng sốt: “Hôm nay là ngày kỷ niệm gì?”


Hồng Vũ thong thả xuất hiện ở cửa cầu thang giải thích: “Là ngày em trùng sinh cải tà quy chính, bái nhập sư môn.”


Tôi nhớ rồi, hôm nay hình như là ngày tôi bị nhốt trong đại lao mấy trăm năm, được sư phụ nộp tiền bảo lãnh ra ngoài nhìn ánh mặt trời. Ngày này hàng năm, sư phụ đều bắt tôi đến dạy dỗ một phen, bảo tôi ghi nhớ bài học, giữ đúng lời hứa, trăm ngàn lần đừng phạm sai lầm lớn. Sau này rời khỏi sư phụ, công tác giáo dục này do Hồng Vũ đảm nhận. Lam Lăng chịu trách nhiệm trông giữ nộp tiền bảo lãnh yêu quái cũng sẽ gọi điện thoại đến niệm “Chú Kim Cô “, nhắc nhở tôi bây giờ không còn là năm tháng chiến loạn, giết người cướp của rất khó tìm được lý do để giấu giếm. Văn bản pháp luật mới nhất mà thiên giới ban ra quy định: yêu quái giết người cướp của không được nộp tiền bảo lãnh, ném vào đại lao tiếp tục ngồi.


Quy định của tam giới càng ngày càng nhiều.


Sau khi ra tù, đã là thời đại công nghiệp , chờ chiến loạn ngắn ngủi qua đi, cải cách thay đổi từng ngày, phát triển một ngày xa nghìn dặm, xã hội thay đổi nhanh chóng chạy cũng không kịp theo. Yêu quái am hiểu chú thuật, chế tạo pháp khí, chiêu vận, thậm chí là dệt vải, thủ công mỹ nghệ, sản xuất thuốc, gạt người, ví dụ như nhện tinh, hồ ly tinh giờ đều rất nổi tiếng. Mà tôi là loại yêu quái chuyên đánh nhau, giết chóc, trộm cướp, ngoại trừ có được vài tiếng tôn kính, dọn dẹp mấy tiểu yêu không có mắt thì cuộc sống giống như anh hùng không có đất dụng võ.


Núi xanh liễu rủ, Thịnh Đường Trường An quen thuộc, đã sớm bị che kín bởi nhà cao tầng.


Tây Hồ từ vùng sông nước biến thành khu du lịch, du khách như mắc cửi.


Là tốt? Hay xấu? Tôi cũng không rõ.


Sống quá lâu , có đôi khi nhớ lại những chuyện, những người đã qua, nội tâm sẽ có chút áp lực.


William tiến lại gần, nhét hoa hồng vào tay tôi: “Sinh nhật vui vẻ.” Đôi mắt anh ta sáng ngời, không dính chút bụi nào.


Tôi lại nhớ về những ký ức xa xôi.


Giữa thời gian ngắn ngủi trong năm tháng dài lâu, dường như cũng đã từng có một người làm bạn bên cạnh, dù tôi có phát cáu thế nào, giận dỗi, đùa giỡn tùy hứng, anh ta vẫn cười ở bên tôi , dỗ tôi vui vẻ.


Vui vè làm bạn mấy năm, sau đó bị vứt bỏ, đổi lấy kết cục tàn khốc nhất trên đời.


Tôi mất rất lâu mới quên đi đoạn ký ức khắc cốt ghi tâm này, quên gương mặt của anh ta, cất giấu chuyện xưa vào sâu trong lòng, nhưng dù thế nào cũng không quên được đôi mắt anh ta cũng giống William không dính chút bụi, không ngừng gợi lại chuyện cũ, khiến người ta chán ghét. Tôi oán hận tất cả những gi liên quan đến anh ta.


Biết rõ rành rành William vô tội, mà tôi…


“Hừ… Đáng ghét…” Tôi cầm hoa hồng, gục đầu xuống, đè nén, khẽ nói, “Đáng ghét nhất.”


William lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”


Mấy móng vuốt của tôi xé nát hoa hồng, ném lại lên người anh ta, đau đớn mắng: “Ngu ngốc! Ngày ra tù có gì hay mà chúc mừng? Chúc mừng sinh nhật chỉ là trò bịp bợm của con người, tôi không cần! Hơn nữa… Hơn nữa không biết còn chưa tính, rõ ràng Hồng Vũ đã nói cho anh biết tôi mẫn cảm với phấn hoa, còn đưa hoa đến làm quà? ! Thế này mà coi là thích? Mà coi là quà à? Căn bản chính là hành vi không có đầu óc! Chỉ số thông minh thấp cũng phải có mức độ chứ? !”


William yên lặng nhặt bó hoa nát vụn lên, ném vào thùng rác, lại xin lỗi: “Thực sự xin lỗi.”


Tôi tức giận đẩy anh ta ra, lao ra cửa phòng, muốn trốn khỏi nhà.


Dưới tầng, treo rất nhiều dải băng đẹp, trên bàn cơm có miếng cá cali ghép cái bánh sinh nhật nhỏ, bên trên cắm mấy cây nến nhỏ, bên cạnh bày lẵng hoa bằng lụa, phía trên có thiệp, viết “Dạ Đồng sinh nhật vui vẻ” . Vẹt đội mũ màu rữc rỡ, cầm pháo trong tay, hình như bị sự tức giận của tôi dọa cho ngây người, sững sờ nhìn tôi.


Tôi cũng ngẩn cả người.


“Cái đó…” William đuổi theo, lắp bắp giải thích, “Chu Tư Tư nói sinh nhật ăn bánh ngọt, nhận quà là kỉ niệm vui vẻ nhất của mỗi người, tốt nhất là nên làm đối phương bất ngờ, cho nên tôi đã lên kế hoạch từ rất lâu. Đi làm là vì quà không thể lấy tiền của cô mua tặng cho cô, nhưng tôi thật sự quá ngu ngốc, tất cả tiền lương phải dùng để bồi thường mất rồi, con gái thích kim cương vàng bạc túi xách hàng hiệu tôi không mua được, chỉ mua được bó hoa hồng với cá ngừ cali nhỏ, tôi… Rất xin lỗi… Là tôi tự ý quyết định, luôn không để ý cô thích hay không thích đã làm bậy, tôi lập tức thu dọn hết đây.” Anh ta vừa xin lỗi vừa luống cuống tay chân thu dọn căn nhà, sau đó nhìn tôi một cái, cất bánh sinh nhật cá sống vào tủ lạnh.


Hồng Vũ ở sau lưng gõ gõ vai tôi: “Vừa lòng chưa?”


Tôi nhớ lại hành động của mình, cả người hơi nóng lên.


Hồng Vũ nhặt bó hoa hồng bị vò nát từ trong thùng rác nhét vào tay tôi: “Mang quá nhiều thành kiến để nhìn sự việc, không tốt đâu.”


Tôi chậm rãi cầm lấy hoa hồng, đưa lại gần.


Không dị ứng như trong tưởng tượng, không hắt xì.


Đây là một bó hoa hồng đã cẩn thận bỏ hết phấn hoa.


Nát vụn.


Tôi là con mèo khiến cả thế giới chán ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro