Phần X: Mạn Đà La điêu linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần X: Mạn Đà La điêu linh

Chương 40

Editor: đỗ béo

Betor: mèomỡ

(https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


Mèo sống còn có thể bị chó làm cho nghẹn chết?


William bị bắt cóc, khiến tôi mất — tinh thần. Đến khi tỉnh táo lại đã chạy qua hơn nửa con phố, sau đó đứng ở ngã tư đường yên lặng suy nghĩ hành động tiếp theo. Một con mèo đen ngẩn ngơ ngồi ở ven đường, có khi thì được nữ sinh phổ thông trung học cho cây xúc xích, có khi thì chú già qua đường có âm mưu bắt cóc, có khi thì bị chó Nhật buộc nơ con bướm quấy rầy, cuối cùng bị học sinh tiểu học đang cầm tờ rơi tìm mèo mà William dán khắp nơi phát hiện, khiến tôi chạy thục mạng khắp nơi, trốn vào góc tối mới thoát.


Tôi thề, nếu có thể cứu được con chó William chết tiệt này trở về, tôi sẽ ninh anh ta làm lẩu ăn.


Thiên giới thất thủ, Xi Ly Quân chạy trốn tới xã hội hiện đại này đã được mấy tháng, chỗ nào cũng là mỹ nữ lộ tay ba vòng siêu chuẩn, chắc đã sớm bị hoa mắt rồi. Nếu hắn muốn trốn, tìm đất nước nào đang chiến tranh mà trốn, không làm chuyện xấu kinh thiên động địa gì là có thể thoát khỏi sự truy bắt của Thiên giới. Chờ thêm mấy trăm năm nữa, chuyện mới chuyện cũ chồng chất thành tầng, chỉ cần không lởn vởn trước mặt đám quỷ lười trên Thiên giới kia, nói không chừng họ sẽ mắt nhắm mắt mở mà tha cho hắn. Hắn tội gì đến tìm tôi với William trả thù?


Trước mặt hai chúng tôi mang danh tâm phúc của Lam Lăng, sau lưng lại có chim thần Hồng Vũ làm sư tỷ, có sư phụ là Nam Sơn Tiên quân hay bao che khuyết điểm. Nếu chúng tôi chết, tình hình ngay lập tức sẽ chuyển sang cục diện đuổi tận giết tuyệt.


Tất cả những yêu quái có thể sống yên bình được ở yêu giới lâu năm quan trọng không phải tài thiện chiến mà là sự bình tĩnh. Chỉ cần có thể, bọn họ đều không muốn tham gia vào chuyện bao đồng, cố gắng hết sức giữ tính mạng, cách mấy kẻ liên quan đến Thiên giới càng xa càng tốt, trừ phi đó là đồ ngu. Vì báo thù mà đồng quy vu tận, đã ngu lại càng ngu.


Chó vừa thấy mèo đáng yêu đã hóa đá giống William, cả núi đao biển lửa cũng dám xông vào là loại vô dụng nhất!


Chỉ số thông minh của Xi Ly Quân chẳng lẽ bị Hắc Ngục tra tấn đến mức chẳng khác gì chó rồi sao?


Đều là yêu quái Ngũ sơn, tôi chảy mấy giọt nước mắt chia buồn với hắn, cho dù bản thân tôi cũng bị rất nhiều kẻ ngu xuẩn như vậy quấn lấy.


Từ xưa đến nay, cái kiểu bắt cóc bắt chẹt đều na ná như nhau.


Địa chỉ Xi Ly Quân cho tôi là cái đảo nhỏ giữa hồ trong công viên trung tâm thành phố. Bây giờ đã hai giờ đêm, du khách tản bộ buổi tối đã sớm trở về nhà, hơn nửa số đèn đường đã tắt, trong bụi cây có âm thanh lạo xạo, không biết là rắn, côn trùng, chuột, hay là đôi tình nhân nào đó ở lại không biết để làm gì.


Đầu mùa hè có hơi lạnh, tôi đi vào du thuyền tối đen đậu bên cạnh, không tìm thấy sự tồn tại của Xi Ly Quân và chó. Ánh trăng màu bạc phản chiếu trong nước, sóng nước trong vắt, thỉnh thoảng có mấy con cá chép nhảy lên, mang theo hương sen nhàn nhạt. So với buổi sáng khi du khách tập trung ở đây, đẹp hơn không biết bao nhiêu lần. Đáng tiếc mèo là chủng tộc trời sinh sợ nước, Xi Ly Quân lại am hiểu thuỷ chiến, tôi tự biết đánh nhau với hắn ở mép nước thì phần thắng thấp đi mấy phần, trong lòng hơi buồn bực. Hướng về phía đảo nhỏ giữa hồ gọi tên William mấy lần mà vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại, chỉ nhìn thấy sâu trong đảo nhỏ có ánh sáng yếu ớt, sợ rằng anh ta đã biến thành chó nướng rồi. Thế nên dù biết có bẫy tôi cũng đành nghĩ cách sang hồ.


Xã hội hiện đại, còn làm Nhất Vĩ Độ Giang[1], Bát Tiên Quá Hải [2] làm cái quái gì cơ chứ, rất 13[3].


[1] Nhất vĩ độ giang: Qua sông bằng một cọng lau
[2] Bát tiên quá hải: Tám vị tiên qua sông
[3] 13 đọc giống từ “Thời thượng” nhưng 13 đương nhiên không phải thời thượng. Vậy nên người ta dùng 13 để nói về những người ra vẻ thời thượng, giả vờ thanh cao.


Tôi thuần thục cạy khóa phòng quản lý du thuyền, cầm chìa khóa thuyền đạp vịt, ngoan ngoãn tuân theo quy định thời gian thuê thuyền rút từ trong ví tiền mười mấy tờ tiền đỏ, đặt dưới cái cốc người quản lý chưa rửa, sau đó đóng cửa lại như cũ, rồi hùng hồn đạp thuyền đến đảo nhỏ giữa hồ. ( Quất Hoa Tán Lý hữu nghị đưa ra ý kiến: mở khóa trộm thuyền là kỹ thuật cao siêu, không phải yêu quái chớ học. )


Đảo nhỏ giữa hồ là một vườn hoa, trồng hoa hồng, hoa đào, sơn trà với hoa cỏ đủ màu. Trong đó có mấy giống cây rất quý, ví dụ như hoa Hạc linh, Phi Trảo Phù Dung với Ngọc Bàn Kim Hoa linh tinh, hương phấn hoa thơm nồng, mũi tôi bị tắc khó chịu, ngứa ngáy từng cơn. Tôi phải rất cố gắng kiềm chế mới không hắt xì. Bóng dáng gầy yếu quen thuộc đứng trên đảo nhỏ, là liễu yêu xưa nay thích lấy lòng tôi, mang theo vết thương đầy người, run rẩy chờ tôi, trong tay cầm hộp sứ xinh đẹp, rất vâng lời trình lên, khóc thảm nói: “Xi Ly Quân sai tôi nghênh đón thủ lĩnh Hắc Sơn ở đây.”


Tiểu yêu quái bị đại yêu quái đánh, bình thường đều rất phục tùng.


Tôi biết thủ đoạn của Xi Ly Quân, không phải ai cũng chịu đựng được, cho nên với dù cô ta ‘gió chiều nào theo chiều nấy’ tôi cũng chẳng để ý, chỉ cảm thấy bất an với hộp sứ trên tay cô ta.


Liễu yêu tiếp tục cố gắng chuyển lời nhắn: “Xi Ly Quân nói, ngài muốn đánh nhau với cô, sẽ không cần phải hạ độc.”


Tôi cảm thấy mất mặt, cố chấp cãi: “Ai sợ độc! Tôi sợ hắn không biết xấu hổ hạ xuân dược!”


Liễu yêu nhìn vốn đã rất yếu ớt hơn nữa gương mặt như hoa, dường như tôn tôi lên thành nữ phụ ác độc cướp chồng cô ta, còn nghẹn ngào nói: “Chị Dạ Đồng, chị đi ngay đi. Xi Ly Quân bắt tôi làm nha hoàn hầu hạ, hắn rất hung dữ, rất lợi hại, ai chống lại hắn đều chết sạch, rất nhiều tiểu yêu đã chết, tháng sau tôi sẽ kết hôn với người chồng thứ bảy mươi hai, vẫn chưa muốn chết!”


Tên của liễu yêu ở trần gian là Liễu Oánh Oánh, là đứa bé ngoan rất chung tình, mỗi ông chồng của cô ta đều là con người, nhưng tình cảm rất tốt. Từ trước đến nay, những người có danh tiếng tốt trong yêu giới đa số đều là những kẻ đần độn.


Tình thế cấp bách, tôi không chần chừ, nhận hộp, xúc cảm lạnh lẽo.


Mở nắp, trong hộp là một đóa hoa sơn trà màu trắng muốt lộng lẫy nằm trong khối băng, tất cả phấn hoa và mùi hương đều bị phong tỏa, kín đáo xinh đẹp như mỹ nhân dưới trăng.


Giấc mộng trước kia ào về, thì ra trí nhớ phủ bụi đã lâu kia cũng không bị quên sạch như trong tưởng tượng của tôi.


Đó là lễ vật mà năm nghìn năm trước hắn từng tặng cho tôi.


Xi Ly Quân yêu hoa, sâu trong Hà sơn hắn ở trồng rất nhiều hoa đào. Mùa xuân hàng năm, hoa đào nở, bừng tỉnh đón lấy ráng mây hồng chiếu xuống nhuộm cả ngọn núi thành màu đỏ như lửa. Có con người đi qua thấy cảnh đẹp đó, nghĩ là mình đi vào tiên cảnh, trở về truyền miệng, vì thế mà nơi đó được gọi là Hà sơn. Xi Ly Quân đặt tên sơn động mình ở là Mạn Đà La Quán, ở trước động trồng bảy mươi hai cây hoa Mạn Đà La, đỏ rực rỡ, hồng mềm mại, trắng thanh nhã. Trong đó có cây hoa sơn trà trắng bây giờ người ta gọi là Sái Kim Bảo Châu, ở cổ đại không có kỹ thuật trồng nên biến thành vật báu hiếm thấy, đến Tam Hoàng Ngũ Đế cũng khó mà có được, đồng thời cũng là bảo bối khiến hắn yêu thích không buông tay, dồn hết công sức, hết lòng che chở. Khi hoa nở, hắn sẽ tổ chức tiệc hoa long trọng, mời yêu quái Ngũ Hồ Tứ Hải và sơn thần đến cùng thưởng hoa sơn trà. Là một thành viên của đồng minh Ngũ sơn, lại ở ngay bên cạnh Hà sơn, khi đó tôi thích mắng hắn, nhưng vẫn chưa chán ghét đến mức sâu như vậy, cho nên trước mặt người ngoài tôi vẫn nể mặt hắn, tránh cho có yêu quái thừa cơ chia rẽ, đành phải mang người đi đến chỗ hắn làm cảnh.


Mạn Đà La thời cổ đại chính là hoa sơn trà, bảy mươi hai bông hoa sơn trà ganh đua khoe sắc, duyên dáng yêu kiều như thiếu nữ kiều mỵ, khoe ra lớp lớp dung nhan xinh đẹp, thanh nhã đáng yêu, mềm mại thướt tha, xinh đẹp át cả hoa đào. Cây Sái Kim bảo Châu bên cạnh Xi Ly Quân kia, hoa nở nhiều cánh, tuyệt không thể tả, ngay cả tôi vốn không thích hoa cũng không thể không thừa nhận nó thật sự rất đẹp.


Uống rượu dưới hoa, nhóm nữ yêu nhảy múa tấu nhạc, hát vang tiếp khách.


Mỹ nhân rượu ngon hoa đẹp, hơn nữa chủ nhân hiếu khách, thật sự là phong lưu khoái hoạt nói không nên lời, đủ để tan hết ba ngàn phiền não.


Đoàn người hết một ly rồi lại một ly, đều đã say chuếnh choáng. Đám yêu quái tửu lượng kém dần dần thất thố, có ôm mỹ nhân ca hát, có cởi quần áo múa bụng, có trượt chân ngã xuống sông, còn có kẻ cãi nhau suýt nữa đánh nhau may mà dưới sự trấn áp của Xi Ly Quân giỏi ngụy trang này lại tiếp tục vui vẻ.


Bạch Sơn có Đằng yêu, tên Tử Cẩn, là nghĩa muội của thủ lĩnh Bạch Sơn, nghe nói có tình ý ngưỡng mộ Xi Ly Quân, vì thế mà vô cùng ghét tôi. Rượu vào ba phần, mặt đỏ rực, đã mất đi hình người, nhưng lại đi đến bên cạnh Xi Ly Quân, dựa lên vai hắn, nhìn tôi, nhân cơ hội châm ngòi: “Xi Ly Quân, hoa sơn trà xinh đẹp, thủ lĩnh Hắc Sơn động lòng người, chàng nói xem hoa đẹp hay là Dạ Đồng Quân đẹp?”


Xi Ly Quân chuẩn bị cho tôi rất nhiều hải sản mỹ vị, rồi tìm đầu bếp giỏi của loài người hòng đè sự chán ghét của tôi xuống, chịu đựng hương hoa gay mũi, vì mỹ thực ở lại đến giữa tiệc. Bỗng nhiên nghe thấy tên mình, tôi ngẩng đầu từ trong khúc xương cá lên, ngạc nhiên nhìn họ.

[1] Nhất vĩ độ giang: Qua sông bằng một cọng lau – Đạt Ma là đại đệ tử đời thứ 28 của Phật Thích Ca Mâu Ni, là người sáng lập pháp môn Thiền tông. Năm 527 SCN, ông đến miền Bắc Trung Quốc truyền Phật Pháp; khi vượt sông Trường Giang, ông đứng trên một cọng lau, dùng Phật Pháp thần thông vượt qua dòng sông chảy cuồn cuộn.

Chương 41

Editor: đỗ béo

Betor: mèomỡ

(https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

Xi Ly Quân say khướt giương mắt nhìn hội hoa, rồi lại nhìn tôi, ung dung dựa sang bên cạnh, đẩy Tử Cẩn ra, đáp: “Hoa tuy đẹp nhưng sao bằng một phần vạn của Dạ Đồng Quân? ”


Yêu quái Ngũ sơn đều biết được ‘lòng lang dạ sói’ của hắn, yêu quái từ nơi khác đến thấy tình cảnh bất thường, hỏi người bên cạnh một chút cũng biết.


Yêu quái trong cả sảnh đường đều phát ra tiếng cười ái muội, tiếng trò chuyện cười cợt ăn nhịp không dứt.


Lời khuyên đứng đắn: “Thủ lĩnh Hà sơn tình thâm ý trọng, Dạ Đồng muội tử phải quý trọng đấy.”


Kêu gào đáng khinh: “Bây giờ, đàn ông có tiền có thế có dáng, làm tốt việc trên giường không dễ tìm được đâu.


Còn có kẻ giở trò muốn khiêu khích chia rẽ, giả vờ say xỉn hứng thú kêu lên: “Xi Ly Quân thông minh, là khóm hoa gương mẫu của chúng ta. Xin hỏi thủ lĩnh Hắc Sơn hung hãn, ngài đắc tội với hoa, hoa sẽ không tìm ngài tính sổ, nhưng mèo con sẽ cào cái đầu đầy hoa của ngài đấy.”


Xi Ly Quân bản tính độc ác tàn nhẫn, cũng rất thích làm ra vẻ phong lưu tài tuấn trước mặt yêu quái, trừ người thân cận với sắp chết ra, rất ít người nhìn ra được bộ mặt thật của hắn, khiến không ít nữ yêu không biết gì rất ngưỡng mộ hắn. Giờ bị mọi người trêu đùa, vẻ mặt cũng không thay đổi chỉ nhìn tôi cười ha ha, mặt mày đưa tình.


Ai thèm đưa tình với con rắn hai đầu tính cách phân liệt này chứ?


Tôi ghét bị người ta nói nhảm, cho nên càng nghe càng tức, bảo thủ hạ nhớ kỹ mấy tên nói lung tung, đợi tìm cớ đi đánh.


Tử Cẩn nhìn kỹ sắc mặt, che miệng cười khẽ, hỏi lại: “Sao sắc mặt Dạ Đồng Quân không được tốt vậy? Tuy cá tốt nhưng không đẹp như hoa, lại càng không đẹp bằng chủ nhân hoa sơn trà, không phải là ngài xấu hổ cúi đầu chứ?”


Xi Ly Quân biết tính tôi càng ép càng dễ cáu, vội vàng ngăn Tử Cẩn, tiến lên nói: “Bọn chúng nói đùa thôi.”


Hơn nửa yêu quái ở đây là bạn của hắn, đương nhiên sẽ nói giúp hắn, nhất là nhóm yêu quái nam, có kẻ nào chưa từng theo đuổi phụ nữ? Thấy hắn hành động như vậy, lại càng tin vào lời đồn, vì tình nghĩa bạn bè thế nào cũng phải nói giúp vài câu. Hơn nữa tính tình yêu tộc phóng khoáng, chỉ hận chúng tôi không thể lập tức thành thân, động phòng ngay tại chỗ.


Xi Ly Quân nói: “Không được không được, mọi người đừng nói nữa.” Nhưng ai mà chả nghe được một vạn lần đồng ý trong lời hắn, trong đầu có lẽ đã YY đến bước động phòng luôn rồi, hiện tại chẳng qua chỉ ỡm ờ kêu “Ngừng lại đi” thôi.


Tôi càng nghe càng giận, mèo bắt đầu tức giận, không quan tâm, phất tay áo đứng lên, xoay người bước đi.


Xi Ly Quân thấy tôi đến cả mặt mũi liên minh Ngũ sơn cũng không cần, vội đến ngăn.


Tôi xoay người, ngoài cười nhưng trong không cười, bực tức nói: “Hoa nở tuy đẹp, nhưng rắn không thấy mùi, sao biết hương hoa gay mũi? Làm mèo khó chịu? Khắp nơi đều là phấn hoa như vậy, mùi hương như vậy, nơi đây thật sự không thể giữ lại được. Về sau chỉ cần hoa Mạn Đà La ở đây, bản mèo tuyệt đối không đặt chân đến Hà sơn nửa bước.”
Xi Ly Quân có lẽ không ngờ có yêu quái ghét hoa bảo bối của hắn đến vậy, hai cái đầu đều ngẩn ra.


Tử Cẩn nhân cơ hội “Khuyên”: “Ý của thủ lĩnh Hắc Sơn là có hoa không có ngài, có ngài không có hoa? Sống lâu như vậy, vẫn còn tính khí tranh giành ngây thơ nhiều như vậy? Cho dù là cái mũi của ngài mẫn cảm, nhưng vì người trong lòng mà chịu đựng hương hoa cũng không có gì là quá đáng.”


Tôi lập tức ghi cô ta vào sổ đen cần úp sọt đánh, còn khoanh thêm hai vòng tròn thể hiện trọng điểm, sau này đánh thủ lĩnh Bạch sơn vô cùng thê thảm khiến cô ta sau này thấy tôi liền quay đầu trốn, ỉm đi không nhắc tới.


Lúc ấy ai không biết bảy mươi hai cây Mạn Đà La là bảo bối trong lòng của Xi Ly Quân.


Tử Cẩn ghen quấy rối kết cục lại không xấu, khiến tôi sau này có cớ cự tuyệt không qua lại với tên quỷ đáng ghét này.


Không ngờ, ba ngày sau, có người đưa đóa hoa sơn trà bị băng tuyết che mất hương thơm đến đến Hà Sơn.


Đào yêu truyền lời, mang theo đôi mắt khóc hồng, miễn cưỡng cười nói: “Chủ thượng nói, mời người đến Hà sơn ngắm hoa.”


Cảm giác quái lạ truyền đến, tôi nhận thấy được không ổn, bỏ lại hoa sơn trà băng tuyết, nhanh chóng lao tới Hà sơn. Lúc tới đã thấy núi cháy mấy ngày liền, hoa đào khắp núi, bảy mươi hai cây Mạn Đà La đã nhổ tận gốc, chìm trong đám cháy, phương hồn tiêu tan.


Xi Ly Quân yên lặng đứng bên biển lửa, tro tàn cháy bay bên người hắn, nhuộm đen áo lông cáo trắng. Hắn cầm cốc đồng trong tay, nhìn yêu hoa tan thành mây khói, không thấy rõ vẻ mặt. Ngay cả khi tôi nhẹ nhàng đi đến gần hắn cũng không để ý.


Tôi cố ý giẫm vào một cành cây khô.


Hắn quay đầu mỉm cười với tôi: “Ta nói rồi, mèo còn đẹp hơn hoa.”


Vì sự quyết đoán của hắn tôi sợ tới mức không nói gì, việc này cũng in sâu trong lòng, không thể nào quên.


Hà Sơn xinh đẹp không còn tồn tại nữa. Hủy hoa xong, hắn lại cầu thân với tôi.


Tôi phái người đem đoá hoa sơn trà bị đóng băng, trả lại nguyên vẹn, lại cự tuyệt hắn.


Thời thượng cổ, yêu tộc không có đạo đức, cũng không để ý những chuyện xấu tam quan bất chính của Xi Ly Quân. Thời đại đó con người cũng không có lễ giáo, nam nữ theo đuổi tình yêu đều là chuyện rất hiển nhiên. Điều kiện của Xi Ly Quân trong đám nam yêu cùng loại chẳng khác gì kim cương vương lão ngũ bây giờ: trẻ tuổi, đẹp trai, có tiền, dịu dàng, thâm tình; thế nên mọi người đều cho rằng tôi nên si tình cảm động vì hắn. Họ không tới cửa cầu tình thì cũng lén bàn tán, nói tôi là nữ yêu độc ác. Trước khi chân tướng hổ yêu chết chưa được điều tra rõ, ngay cả trong đám thủ hạ của tôi cũng có người lén nói linh tinh, cảm thấy tôi không biết hưởng phúc, đời này chắc chắn sẽ không gả đi được, sẽ làm mèo già vạn năm.


Xi Ly Quân hàng ngày đều đến, tôi không gặp hắn.


Suốt ba ngày, tôi đều ngơ ngác ngồi trên cây cao nhất ở Hắc Sơn, nhìn Hà sơn trơ trụi xa xa.


Xi Ly Quân không biết.


Tính khí tôi không tốt nhưng không có nghĩa là trong lòng tôi cũng vậy. Thật ra tôi có một bí mật nhỏ khó có thể nói ra ngoài được…


Tuy tính khí không tốt, cứng miệng, ghét mùi hoa, ghét phấn hoa. Nhưng thích nhất là vào tiết mưa phùn mùa xuân hàng năm, mang theo mấy con cá nướng, ngồi trên đại thụ ở Hắc Sơn, nhìn về phía Hà Sơn ngập hoa đào phía xa. Trong mưa bụi mịt mù, màu đỏ rực rỡ, tuy rằng xung quanh rất ẩm ướt, cũng sẽ có cảm giác ấm áp.


Nhưng hắn vĩnh viễn không hiểu tôi.

p/s: Tiếc cho anh Quân phân liệt =.=

Chương 42

Editor: đỗ béo

Betor: mèomỡ

(https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

Trong tay cầm đóa hoa sơn trà đóng băng nặng trịch, nhớ tới chuyện cũ năm xưa, tôi có chút khó chịu.


Liễu Oánh Oánh này là yêu quái được hưởng thụ nền xã hội mới, không biết bao nhiêu năm rồi chưa từng chịu khổ. Thấy tôi mãi mà không đáp lời, cuối cùng không chịu nổi, bất chấp gương mặt mỹ nhân dịu dàng, gào khóc: “Mèo lão đại, mèo lão đại, Hoa sư huynh chết rồi.”


Tôi lắp bắp kinh hãi.


Sư huynh của Liễu Oánh Oánh tên Hoa Bán Phàm, tôi rất có ấn tượng với anh ta. Là một con báo yêu dễ xấu hổ, tính tình rất ôn hòa, da lông dày đẹp, bộ dạng rất đáng yêu, ưu điểm lớn nhất là có thể ăn chay.


Vì báo và mèo cùng là động vật họ nhà mèo, tôi thấy anh ta vô dụng nên lén giúp đỡ vài lần. Anh ta là một trong số ít yêu quái còn dám có ý với tôi, nhưng lại ngại thanh danh khủng bố của tôi trong đám yêu quái nên không có gan bày tỏ. Chỉ thường xuyên gọi điện thoại nói chuyện phiếm, nhìn thấy có loại cá gì tươi mới thú vị trong chợ, cũng sẽ mang đến cho tôi ăn. Từ khi William đến khiến tôi hư hỏng chạy đi chơi game online, dù tôi có đến server nào anh ta cũng thề sống thề chết đi theo. Đầu tiên là điên cuồng luyện cấp vượt tôi, đập tiền, rồi cho tôi trang bị đánh được, mang đi luyện cấp, giúp PK, còn vạn năng hơn hack, còn chịu khó hơn cu li, khiến William rất áp lực, thường xuyên lén tranh đua với anh ta. Vì tôi chơi game hay cả thèm chóng chán nên chỉ được khoảng mười ngày nửa tháng là bỏ, anh ta cũng không có một câu oán hận, cho nên tôi rất có thiện cảm với anh ta.


Liễu Oánh Oánh và Hoa Bán Phàm là sư huynh muội đồng môn. Cô ta bị cái chết của sư huynh làm cho sợ hãi, hai mắt hoang mang, cũng không hiểu vì sao sư huynh không tranh sự đời, tính khí ôn hòa lại gặp phải đại ma đầu Xi Ly Quân. Hơn nữa lúc Xi Ly Quân giết Hoa Bán Phàm rất phô trương, dường như cũng không tính giấu cô ta chuyện này. Cho nên cô ta khóc sướt mướt kể hết mọi chuyện với tôi, trong câu nói đều ẩn chứa sự mong mỏi tôi nghĩ cách giúp đỡ cô ta báo thù.


Khi Xi Ly Quân vào ngục, Hoa Bán Phàm còn chưa sinh ra, hai người đó chưa bao giờ gặp mặt.


Vì sao Hoa Bán Phàm chết?


Dáng vẻ hổ yêu đôn hậu thành thật năm nghìn năm trước lại hiện lên trong đầu. Anh ta là yêu quái tốt nhất trên đời, đối xử với ai cũng ôn hòa, mùa đông sẽ dùng da lông làm ổ chăn ấm áp giúp tôi, mùa hè sẽ dùng lá chuối tiêu quạt cho tôi, còn có thể nướng cá, đánh nhau, giúp tôi trộm này trộm nọ. Khi cảm xúc của tôi tồi tệ nói lung tung, anh ta sẽ thu dọn tàn cục, giúp tôi an ủi mọi người. Có người chọc giận tôi, nếu không phải chuyện gì lớn, anh ta sẽ cầu xin giúp họ. Cho nên yêu quái Ngũ sơn đều thích anh ta.


Chuyện duy nhất anh ta làm sai, chính là lén thích tôi.


Chuyện duy nhất tôi không ngờ đến là Xi Ly Quân ghen tuông đến mức không thể chịu nổi nửa hạt cát.


Nhớ tới cái chết oan của hổ yêu, lại thêm Hoa Bán Phàm chết thảm, nửa phần áy náy của tôi với Xi Ly Quân trong giây lát biến mất. Bị nhổ trúng vảy ngược khiến lửa giận đã tắt từ lâu lại bùng lên trong lòng.


Hoa sơn trà đóng băng trong tay bị bóp nát thành mảnh nhỏ. Tôi tự biết việc này không dễ dàng, bảo Liễu Oánh Oánh tìm cơ hội chạy trốn. Sau đó sải bước đi về phía kẻ thù, chuẩn bị dụ dỗ trước, rồi sẽ tìm cơ hội xuống tay.


Trên đảo chính giữa hồ tràn ngập hoa sơn trà, hoa rơi đầy đất, đóa hoa sắp tàn đang dùng hết thời gian cuối cùng bừng bừng nở ra vẻ đẹp cuối cùng. Hương hoa gay mũi xông vào mũi làm tôi hít thở không thông, hít sâu vài cái, tâm trạng mới bình tĩnh lại. Trong khóm hoa sơn trà, Xi Ly Quân đang yên lặng nhìn một gốc cây Sái Kim Bảo Châu, giống hệt cảnh tượng mỗi lần tôi nhìn thấy hắn ở Hà sơn. Loài hoa thời thượng cổ vốn khó có nay đã trở thành bình dân. Hoa như trước, cảnh như trước, chỉ có mái tóc đen của Xi Ly Quân nay hóa thành trắng, có chút tang thương, nhưng… Yêu quái sẽ không già.


Bên cạnh Xi Ly Quân có bốn tên yêu quái đứng hầu tôi chưa gặp bao giờ. Tôi nghĩ đến sổ đen Hồng Vũ nói cho tôi trước khi đi, nhận ra đó đều là bạn ngục cùng trốn khỏi Hắc Ngục với hắn. Chúng mặc áo thể thao với quần thể thao chẳng ra thể thống gì, nhìn kiểu gì cũng thấy mất tự nhiên. Trong đó còn có một nam yêu tóc dài quyến rũ mặc nhầm váy phụ nữ, chắc hắn tưởng đấy là áo bào thay thế cho đồ nho sinh. So sánh tương đối mà nói, trang phục của Xi Ly Quân coi như bình thường nhất rồi.


Tám con mắt nhìn chòng chọc vào tôi, nhìn đến mức tôi hơi xù lông lên, liếm liếm móng vuốt hỏi: “Vậy chó ngốc đâu?”


Xi Ly Quân chậm rãi quay đầu, sau đó lại chậm rãi cúi đầu.


Tôi theo của hắn ánh mắt nhìn về khóm hoa sơn trà, thấy William bị trói gô, miệng nhét giẻ, quăng trên mặt đất.


Bạn hữu của Xi Ly Quân, hình như là lợn rừng nam yêu tiến lên, quát to với tôi: “Con đàn bà chết tiệt, ngươi còn có mặt mũi đến đây?”


“Có thể không tới sao?” Vẻ mặt tôi phức tạp nhìn William, liên tục lắc đầu cảm thán, “Nút thắt là ai buộc vậy? Rất nghệ thuật, thật cao minh, quả thật có thể vào câu lạc bộ có sở thích đặc biệt rồi.” Trói William thành hình chữ X, quần áo bị vật lộn xé rách, da dẻ trắng noãn lộ ra không ít. Anh ta thấy một mình tôi đến, hình như rất cảm động, hai tròng mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu, giãy giụa nhìn tôi, muốn nói mà nói không nên lời, trên mặt đất còn có mấy vũng máu chó…


Tình cảnh này mà chụp được rồi đăng lên blog, thể nào cũng khiến đám hủ nữ hét điếc tai, YY ra tiểu thuyết đam mỹ 18+ ngược luyến tình thâm vô cùng đặc sắc.


Yêu quái sao có thể hủ được?


Mèo còn lâu mới vô đạo đức vô giáo dục đi đọc tiểu thuyết đam mỹ!


Quỷ công, Tiểu Bạch thụ, niên thượng, niên hạ gì gì đó tôi cũng không biết!


Đống truyện tranh shounen-ai Nhật Bản với tiểu thuyết đam mỹ trong ngăn tủ kia tất cả là của vẹt, tôi tuyệt đối không nhìn bên trong có thứ quái dị gì!


Đang muốn mở miệng trách kỹ thuật trói của họ rất dễ làm người ta hiểu sai Xi Ly Quân lại nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, nhíu mày: “Dạ Đồng Quân, hơn năm nghìn năm không gặp, cô trở nên phóng đãng rồi.”


Hại hắn bị giam vào ngục với “Phóng đãng” thì có quan hệ nhân quả quái gì?


Tôi nghe mà ngây người, đầu quay hàng trăm vòng, gần như cùng lúc đó, theo ánh mắt khinh bỉ của mọi yêu quái, tôi mới chú ý đến quần áo của mình.


Thân là trạch mèo ngày nào cũng ở nhà không ra ngoài, sao lại để ý đến quần áo làm gì?


Trước khi William chưa đến, tủ quần áo của tôi là do Hồng Vũ với vẹt quản lý. Sau khi William đến, vẹt tuyên bố phủi tay mặc kệ, tôi liền đem việc mua quần áo giặt quần áo thu áo gấp quần, tất cả ném hết cho anh ta.


Thưởng thức của William là gì, người địa cầu ai cũng biết.


Đang lúc bất tri bất giác, trong tủ quần áo của tôi toàn là đồ Lolita Gothic viền đăng-ten, còn có vô số áo ngủ in hình mèo đủ màu, ngay cả quần lót cũng là một tá mèo KITTY, một tá mèo Garfield, một tá mèo máy Doraemon. Còn có đồ nữ vương, đồ maid và quần áo nhân vật trong anime để cosplay. Tôi tự nhận mình mặc cái gì cũng được, gương mặt mười bốn tuổi, cũng không bị để ý lắm. Ngoại trừ đồ COSPLAY, quần áo ở nhà khác đều là tiện thì mặc, chỉ có gặp khách mới mặc quần áo nghiêm túc.


Giờ vội ra ngoài, trên người tôi vẫn mặc bộ đồ ngủ mặc ở nhà chơi, nửa người trên là dây đai nơ con bướm màu đen, nửa người dưới là váy phồng ngắn công chúa ren đen, chân đi dép lê hoạt hình “mèo bus”. Thẩm mỹ của bọn Xi Ly Quân dừng lại ít nhất từ nghìn năm trước, nhìn tôi muốn quái dị thế nào thì có quái dị thế nấy. Nhất là chồn yêu kia, trong tài liệu viết là bị nhốt vào ngục từ đầu triều Minh, quan niệm nam nữ rất mạnh, mặc váy, cả người bị bọc kín mít, sao đã được nhìn thấyáo tắm bikini, áo quây với cả váy ngắn? Hắn đang nói nhỏ, “Không biết liêm sỉ! Sa đọa! Phóng đãng! Dìm lồng heo!”


Voi yêu có mức tiếp thu sự việc mới tương đối cao đang mặc đồ thể thao hàng hiệu, trong tay đang cầm IPAD không biết cướp được ở đâu, tra xét xong, tuyên bố: “Cái này gọi là lỗi mốt.”


Tôi nghe mà hết giật mí mắt bên trái đến giật mí mắt bên phải, mắng voi yêu: “Ngươi mới là đồ lỗi mốt! Cả nhà ngươi đều lỗi mốt!”


“Có đánh không? Còn không bắt đầu đánh đi? ” Voi yêu không quan tâm đến tôi, nhìn không khí hai bên, hình như cảm thấy rất bình tĩnh, liền ôm IPAD, rêu rao với Xi Ly Quân, “Lão đại, tôi biết chém hoa quả, khi nào đấu võ nhớ bảo tôi.” Sau đó lui sang một góc.


Lợn rừng yêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đạp hắn một phát, “Chém cái lông! chém có thể ăn sao? Còn làm loạn nữa, lão tử sẽ vứt thứ chết tiệt đó xuống hồ!”


Voi yêu kinh hãi, vội ôm bảo bối trốn ra rất xa, còn nói thầm: “Lần đầu tiên nhìn thấy, không phải ngươi còn giật mình, tưởng kỳ trân đại bảo, suýt chút nữa quỳ xuống vái lạy sao? Đã chơi đến cửa thứ tám rồi, dám ném thì ta chém ngươi.”


Lần đầu tiên William nhìn thấy sản phẩm điện tử cũng là cảm xúc này.


Tôi đỡ trán, có ý giải quyết việc này hòa bình: “Xi Ly Quân, chuyện năm đó cũng là do ngươi nhiều nghiệp chướng, cho dù ta không xuống tay thì sớm hay muộn ngươi cũng phải vào Hắc Ngục. Ta nhiều lắm chỉ khiến ngươi ngồi nhiều thêm hai ba trăm năm thôi. Nam nhân đại trượng phu, phải biết khoan dung, đứng có tính toán chi li như chó. Ngươi xem thế giới hiện đại bây giờ đã khác với chúng ta khi đó, bay trên trời là máy bay, trên biển là tàu biển, trên mặt đất là ô tô, còn có tivi, rạp chiếu phim, máy tính, internet, điện thoại …., đánh đánh giết giết đã sớm lạc hậu rồi. Thật vất vả mới thoát khỏi cái nơi quỷ quái như Hắc Ngục, nên hưởng thụ cuộc sống chứ. Ngươi bỏ qua cho chó ngốc, ta mời ngươi đi xem phim ăn kem.”


Xi Ly Quân hỏi: “Đám yêu quái Hà sơn đâu?”


“Năm nghìn năm rồi, mấy trăm năm thay đổi một triều đại, chiến loạn liên tục, khắp nơi đều biến hóa long trời lở đất,” tôi thở dài, “Đám yêu quái Ngũ sơn đều tan tác, có kẻ đã chết, có người tàn tật, có người thì đi xa tha hương, ở gần đây chỉ còn mình ta thôi.”

Chương 43

Editor: đỗ béo

Betor: mèomỡ

Xi Ly Quân nhìn sàn đá dưới chân, hỏi lại: “Nơi này thật sự là hồ Kính Nguyệt?”

Tôi đáp: “Đúng vậy, đây là hồ Kính Nguyệt ở Hà sơn.”

Chó lưu luyến người, mèo lưu luyến nhà, ngoại trừ những người đọc lớn tuổi có vốn lịch sử sâu rộng, không ai biết, ngoại thành thành phố B từng là Hắc Sơn, còn nội thành là Hà Sơn. Vị trí biệt thự của tôi và Hồng Vũ ở bây giờ thật ra là nhà tôi mấy nghìn năm trước. Năm qua năm, ngày qua ngày, Ngũ sơn dần dần biến đổi, thay đổi vẻ ngoài của nó. Gần mấy chục năm nay, thay đổi giống như sang Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mĩ vậy, ngọn núi bị san bằng từ lâu, nhà cao tầng đột ngột mọc lên từ mặt đất, nơi nơi biến hóa long trời lở đất, gần như khiến người ta quên đi vẻ vốn có của nó.

Tôi chỉ vào ngọn đèn xa xa, nói với Xi Ly Quân: “Anh xem, toàn nhà cao nhất bên cạnh trung tâm công viên kia, vốn là ổ của anh, chợ hoa quả bên kia là rừng đào…”

Khu đất ngàn vạn hoa cúc dại nở rộ đã biến thành rạp chiếu phim, ruộng tốt phì nhiêu biến thành McDonald, rừng cây tùng tang thương cao ngất biến thành tiệm cà phê truyện tranh, sơn cốc có suối trong bướm lượn biến thành trường tiểu học trọng điểm, còn có tảng đá to đầy rêu xanh mà tôi thích nằm phơi nắng nhất, giờ là đầu con phố xe cộ tấp nập, bầu trời trong xanh bị khí thải từ ống khói bao phủ, bị đèn đuốc thành thị ô nhiễm, đã không còn thấy cả bầu trời đầy sao nữa rồi. Năm tháng xóa đi tất cả dấu vết chúng tôi để lại, ngư điểu xà trùng trôi giạt khắp nơi, chỉ còn lại mặt trời và ánh trăng vẫn như thế. Xi Ly Quân lần này ra khỏi ngục, đã không còn được nhìn thấy Hà Sơn trong trí nhớ. Chỉ có hồ Kính Nguyệt này, ngoại trừ bị con người lấp một chút ở bên ngoài thì hầu như vẫn còn giữ lại hình dạng năm đó, ít nhất vẫn chưa bị nhận nhầm thành Tây Hồ.

Là mèo lỗi thời sống hơn vạn năm, nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại có chút thương cảm .

Xi Ly Quân nói: “Tất cả mọi thứ đều khác trong trí nhớ của ta.”

Tôi đứng trên xi – măng cốt thép, hít vào một hơi thật sâu: “Năm tháng qua đi, vạn vật thay đổi. Thời đại rồi sẽ phải thay đổi, tuy tốc độ có hơi nhanh.”

Xi Ly Quân im lặng.

Con dao găm của lợn rừng yêu đặt cách cổ William nửa tấc, tôi lo cho an nguy của anh ta, giấu sát ý, trên mặt càng cười thân thiết hơn, tiếp tục đề nghị: “Đã nhiều năm như vậy rồi, bao nhiêu hận thù cũng nên buông xuống, anh cũng đừng cực đoan cố chấp như vậy. Tuy anh giết Hoa Bán Phàm, nhưng tên kia chẳng qua chỉ là con báo đốm vô dụng, anh là đồng hương của tôi, quen biết lâu hơn anh ta, tôi không so đo với anh. Năm đó anh giết trợ thủ đắc lực của tôi, tôi hại anh bị giam vào ngục, tôi mời anh uống rượu, giúp anh trốn đến đất nước có chiến tranh, coi như huề nhau, thế nào?” Tôi nhấn mạnh mấy chữ “Giết trợ thủ đắc lực của tôi” nhắc nhở là do hắn ta xuống tay trước nên tôi mới phản kích, sau đó tiếp tục mềm giọng khuyên nhủ, “Lúc đầu tôi không biết Hắc Ngục như thế nào, cứ nghĩ chỉ là một nhà giam, không để trong lòng. Sau đó tôi cũng vào, mới biết được hoàn cảnh ở đó tồi tệ thế nào. Anh chịu tội lớn, việc này tính ra là tôi quá đáng.”

Hắc Ngục là thế giới âm u không có ánh sáng mặt trời, khắp nơi tràn ngập mùi hôi chết chóc, không có chút sức sống nào, chỉ có sự tuyệt vọng không thể nói thành lời. Yêu quái bị phán chung thân không tự sát thì cũng cam chịu sa đọa. Để cướp được chỗ có thể phơi nắng một tiếng mỗi ngày, tôi đã từng đánh nhau với yêu quái khác hơn một năm, từng gãy xương, bị thương ở mắt, đến giờ vẫn còn lại chút di chứng. Mỗi ngày mỗi đêm, nhớ lại mà vẫn sởn da gà. Xi Ly Quân ở trong đấy nhiều năm như vậy mà không chết, quả thật là kỳ tích.

Hắc Ngục rất lớn, chia thành nhiều khu. Xi Ly Quân ở khu phòng chữ Thiên, tôi ở phòng chữ Địa, cho dù tôi không biết cũng rất bình thường. Tốc độ nói chuyện của hắn ta hơi ngừng một chút, mỉm cười hỏi: “Cô xưa nay giảo hoạt, luôn giữ lại ba phần đường sống với quy tắc thiên giới, làm việc thích lợi dụng sơ hở. Sao lại làm việc tội ác tày trời? Bị phán hình phạt gì, số nhà tù, ở lại bao lâu? “

Tôi nói thẳng: “Vốn phán không thời hạn nhưng chỉ ở đấy năm trăm năm, được nộp tiền bảo lãnh ra ngoài.”

Xi Ly Quân nghiêng đầu, nửa đùa nửa thật hỏi: “Nộp tiền bảo lãnh phải do thượng tiên bảo đảm, tư sắc của cô vẫn chưa đủ để dụ dỗ thượng tiên thiên giới đâu.”

Giờ là Xi Ly Quân ban đêm đang nói chuyện với tôi, thế nên chuyện gì cũng có thể nghĩ đến quy tắc ngầm. Tôi nhịn xúc động muốn hộc máu xuống, giải thích với hắn ta: “Bắt tôi vào Hắc Ngục là Tất Phương Thần Điểu, là cô gái tên Hồng Vũ đó. Cô ấy là môn đồ của Chân Hư Thiên Quân, nên tìm sư phụ cô ấy xin người bảo lãnh cho tôi, rồi tìm Lam Lăng ngu xuẩn chịu trách nhiệm giám sát, lấy điều kiện ra ngoài giúp thu thập yêu quái lợi hại thả tôi ra.”

Chồn yêu nghe vậy, kêu lên: “Tên Sư tử yêu lợi hại mười năm trước vào ngục kia không phải đã nói hắn bị con mèo ném vào đây à?” Sau đó hèn mọn nói, “Thì ra cô là con chó săn của thiên giới!”

“Rõ ràng là mèo cơ mà!” Tôi nóng nảy, chỉ vào William vẫn lăn lộn giãy dụa trên mặt đất, chứng cứ rõ ràng có sức thuyết phục, “Mèo với chó rất khác nhau đấy!”

Giờ tôi và Hồng Vũ ở cùng nhau, quan hệ thân thiết, Hồng Vũ là thần điểu, từ nhỏ đã thân với thiên giới. Tôi không nói dối, Xi Ly Quân cũng không tìm ra sơ hở gì trong lời tôi nói, thản nhiên hỏi: “Phạm nhân bị giam cả đời thuộc loại cực kỳ tàn bạo, không phải chỉ một câu của Tất Phương Thần Điểu là có thể được thả ra?”

Tôi ấp úng nói: “Đại khái là sư phụ thích nghịch đệm thịt của tôi, đáng tiếc không con mèo nào thích ông ấy, cho nên ông ấy thu tôi làm đồ đệ.”

Sư phụ tôi Chân Hư Thiên Quân nhìn vẻ ngoài rất nghiêm túc lạnh lùng, nhưng trong lòng có một bí mật nhỏ không muốn ai biết. Ông ấy có sở thích kỳ quái là sờ động vật nhỏ, nhưng dáng vẻ ông ấy hung dữ, có khí thế trời sinh không được động vật thích cực kỳ nghiêm trọng. Dù là con thỏ, chó hay là mèo, chỉ cần ông ấy đến phía đông, đám thú liền trốn về phía tây, tới gần hơn nữa thì tứ chi run rẩy, miệng sùi bọt mép. Khi đó hai kẻ dễ bắt nạt là vẹt và William chưa đến, đồ đệ duy nhất của ông ấy là Hồng Vũ không chỉ hay cáu còn là Tất Phương Điều muốn sờ cũng không được, khiến ông ấy vô cùng oán hận. Cơ duyên xảo hợp, Hồng Vũ đi cầu xin ông ấy, ông ấy thấy mèo tôi da lông bóng loáng trơn nhẵn xinh đẹp, đệm thịt chân trước hồng hào mềm mại liền đồng ý. Sau đó tôi mới phát hiện ra ở bên cạnh ông ấy không hạnh phúc bằng lúc ở Hắc Ngục. Tôi đã tốn rất nhiều công sức, giở ra rất nhiều thủ đoạn mới thoát khỏi tay kẻ có khí thế làm tất cả động vật nhỏ chán ghét này, trở lại nhân gian…

Xi Ly Quân mỉm cười, tiếng cười lại có chút lạnh lẽo: “Cô làm chuyện xấu gì mà lại khiến thiên giới phải làm như vậy?”

Tôi quay đầu: “Chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, không nên hỏi kỹ như vậy.”

“Để ta đoán,” Xi Ly Quân nhẹ nhàng nâng cằm lên, dung mạo vốn đã phi giới tính, nay khóe miệng tươi cười càng tỏa ra sự quyến rũ kỳ lạ, khiến lòng tôi lạnh run. Hắn đá chân William, dẫm lên cái đầu màu vàng của anh ta, “Không phải vì người kia chứ?”

Yêu lực của William rất yếu, cơ bản không sức chống cự, bị đá rên rỉ một tiếng.

Tôi không thể ra tay tùy tiện, bởi vì nhìn động tác của Xi Ly Quân như vô ý nhưng thực chất đều là cố tình dẫn người ta mắc mưu tạo sơ hở, chỉ đành để anh ta chịu đựng. May mắn là bình thường tôi đánh William còn ác hơn Xi Ly Quân nhiều, hơn nữa khả năng chịu đau của yêu quái mạnh hơn con người nhiều, bị đánh một tý, tôi tin người có kinh nghiệm rèn luyện như anh ta có thể chịu được, cho nên không hề vội. Làm tôi hoang mang nhất là hàm nghĩa trong câu nói của Xi Ly Quân, không khỏi hỏi lại: “Anh ngồi tù đến choáng váng rồi sao? Anh ta mới thành yêu quái có một năm.”

Xi Ly Quân vỗ tay cười lớn: “Cô không biết?”

Tôi không hiểu: “Biết cái gì?”

Xi Ly Quân hỏi lại: “Hồng Vũ chưa nói?”

Tôi hoang mang: “Nói cái gì?”

Tôi và William trên mặt đất cùng nhau ngây ngốc nhìn tên ngồi tù đến điên này.

Xi Ly Quân nhẹ giọng hỏi: “Như vậy, cô biết Tô Trọng Cảnh chứ?”

Giọng nói tuy nhẹ, tên lại nặng, tựa như … sét đánh xuống, khiến toàn thân mèo tôi đều cháy sém.

Tôi bỗng hiểu ra, tỉnh ngộ, vươn móng vuốt, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Hóa ra chuyện của tôi anh đều đã biết, còn giả ngây giả dại chọc tôi?”

Xi Ly Quân cười nói: “Tiểu Dạ Đồng, chỉ đùa nàng thôi, đừng nóng giận, xưa nay ta luôn để tâm đến người mình thích với kẻ thù muốn giết thôi.”

Tôi lớn tiếng hỏi: “Tô Trọng Cảnh là Tô Trọng Cảnh, William là William, chó thì có thể có quan hệ gì với người? “

Xi Ly Quân thở dài: “Quả nhiên nàng chẳng hiểu gì cả.”

Nỗi bất an mơ hồ lại truyền đến, tôi lo lắng quát hỏi: “Tôi cần biết cái gì? “

Xi Ly Quân ngẩng đầu, nhìn bầu trời đen như mực không có ngôi sao nào, nói: “Lúc đầu, ta nghĩ nàng trời sinh vô tình, vĩnh viễn sẽ không động lòng, cho dù bị đưa vào Hắc Ngục cũng chỉ là do ta không có mắt, đành chịu. Lại không ngờ rằng, nàng cũng sẽ có ngày vì đàn ông mà rơi vào Hắc Ngục… Nàng nói xem, chuyện này sao có thể khiến ta cam tâm được? Cùng là quấn lấy làm phiền, cùng là chiều theo tính tình của nàng, cũng bao dung, cũng làm mọi việc cho nàng, cũng vượt qua chủng tộc. Hắn không có tướng mạo, không có quyền thế, không có yêu lực, thậm chí làm tổn thương nàng sâu sắc, nàng bất chấp gian nguy vì hắn, làm trái thiên luật, tự ý cải mệnh. Khi ta ở Hắc Ngục biết được việc này, ta vẫn luôn muốn hỏi nàng, vì sao ta không bằng hắn? !”

Mũi chân hắn dùng sức, tiếng xương William gãy truyền đến, anh ta không kêu đau, chỉ ngơ ngác nhìn tôi, không hiểu ý của Xi Ly Quân.

Tôi đã từng đoán rất nhiều lần vì sao Hồng Vũ nhận chó làm sư đệ.

Tôi đã từng đoán rất nhiều lần William và tôi là nghiệt duyên gì.

Nhưng khi chân tướng dần dần hiện ra trước mắt, tôi ngơ ngác đứng tại chỗ, sững sờ.

Đoạn chuyện cũ không muốn nhớ lại kia dần dần hiện lên trong đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro