Phần XII: Quái miêu và trung khuyển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần XII: Quái miêu và trung khuyển

Chương 52

Editor: đỗ béo 

Betor: mèomỡ

(https://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


Tôi đắm chìm trong hồi ức, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.


Xi Ly Quân nhấn mũi chân, lại ép hỏi: “Ta có chỗ nào không bằng hắn?”


William nhịn đau, hình như rất muốn nói chuyện, đáng tiếc chỉ có thể hừ hừ được vài tiếng.


“Nên nói thế nào nhỉ? Để tôi thử ví dụ nhé.” Giải thích với biến thái thật sự rất vất vả, tôi đỡ trán suy nghĩ, sau đó bảo anh ta giải chú cấm âm cho William, ra hiệu để anh ta đừng xen vào, sau đó xoay người hỏi, “William, không phải anh lại trộm đồ ăn cho chó trong nhà đi cho mấy con chó hoang bẩn thỉu dơ dáy xung quanh đấy chứ?”


William không biết nói dối, đảo mắt lia lịa, thật thà thừa nhận, sau đó giải thích rất đáng thương: “Đồ ăn cho chó trong nhà đều là của tôi, tôi ăn ít đi một tẹo cũng không sao. Nhưng những chú chó này rất đáng thương, tôi còn cho ba con mèo lạc ăn nữa…”


“Quả nhiên, ” tôi thở dài, lại hỏi, “Tôi đã từng nói tôi rất ghét đám chó kia chưa? Mỗi lần bọn chúng thấy tôi đều cắn lung tung, còn làm bẩn quần áo với váy của tôi nữa, anh đuổi chúng đi nhé?”


William hiền lành đồng ý: “Vâng.”


Tôi hỏi: “Tôi nói rồi đấy nếu anh tiếp tục nuôi chúng, tôi sẽ tức giận không quan tâm đến anh nữa?”


William khẩn trương, ngữ điệu liền thay đổi: “Vâng…”


Tôi hỏi: “Biết mà anh còn nuôi?”


“Nhưng, nhưng…” William lắp bắp cầu xin, “Những chú chó đó thật sự rất đáng thương, đặc biệt là chú chó già kia. Trước kia chúng tôi cũng có quen, sau khi bị bệnh nó bị nữ chủ nhân đuổi ra khỏi nhà, cũng không có sức để đi nữa. Tôi không cho ăn thì nó sẽ chết mất. Bọn họ rất tốt, tôi không thể không quan tâm đến họ. Dạ Đồng, cô đừng giận, tôi sẽ bảo họ cách xa cô một chút, không để họ sủa cô nữa…”


Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Xi Ly Quân, nói thật: “Đây là đáp án.”


Xi Ly Quân ngây người rất lâu, tức giận nói: “Nói linh tinh! Thế này sao tính là đáp án được!”


Tôi quay đầu, tiếp tục hỏi William: “Nếu tôi thích Hoa Bán Phàm trước, đuổi anh đi, anh có giết anh ta không?”


William sửng sốt thật lâu mới đáp: “Làm sao có thể…”


Tôi hỏi: “Anh sẽ làm thế nào?”


William oán giận nói: “Tuyệt đối sẽ không hết hi vọng, hết sức nỗ lực, ra sức tiến bộ, tiếp tục làm người thứ ba quấn quýt cậy góc tường.”


Tôi sửa đúng: “Ngu ngốc, cậy góc tường xong mới có khả năng làm người thứ ba!”


Xi Ly Quân tức giận đến mức đen mặt rồi.


William thừa dịp còn có thể nói chuyện được, vội vàng khinh bỉ Xi Ly Quân: “Xi Ly Quân, anh dù gì cũng là một người đàn ông có suy nghĩ, gặp phải vấn đề sao lại không bằng nổi một con chó? Tôi biết Dạ Đồng chưa được lâu, cũng biết cô ấy bốc đồng, chỉ giỏi nói miệng. Tuy thích nổi giận lung tung, nói linh tinh, nhưng không có nghĩa là cô ấy sẽ làm thật. Phải phân tích tình huống cụ thể, đám chó lạc xung quanh tôi đã chăm từ lâu này, nếu cô ấy thật sự rất ghét thì đã tự ra tay đuổi chúng đi rồi, còn cần mắng tôi sao? Hơn nữa Chu Tư Tư đã từng nói, con gái nói ghét có đôi khi là thích, giống như cô ấy ngày nào cũng bảo tôi thu dọn đống truyện tranh doujinshi cô ấy ghét nhất, khinh bỉ vẹt giấu truyện đam mỹ, nhưng sau này cô ấy lại thường trốn trong ổ mèo xem trộm, còn cười không ngừng…”


“Đợi đã!” Tôi vội vàng ngăn cản lời phát biểu thiếu não của anh ta, “Tôi không xem, chỉ tiện thì lật qua thôi… Nhân tiện đây, kiểm tra xem sách báo được xuất bản bây giờ có đảm bảo không, tốt hơn hết là nhanh chóng báo cho cảnh sát để xử lý. Tôi không thích truyện doujinshi ấu trĩ giống anh, càng không thích đam mỹ đen tối quái dị của vẹt đâu! “


William ra vẻ đã hiểu gật gật đầu, nói với Xi Ly Quân: “Nhìn đi, chính là như thế đấy.”


Xi Ly Quân không để ý đến sắc mặt của tôi, lại lôi hận cũ hoa sơn trà năm đó ra, hỏi: “Chẳng lẽ nàng chỉ tiện miệng nói thôi sao?”


“Dạ Đồng dị ứng với phấn hoa, cô ấy nói không hề đặt chân đến Hà Sơn là thật.” William rất chuyên nghiệp giải thích, “Nhưng cô ấy đâu nói không cho phép anh chạy tới Hắc Sơn quấn lấy cô ấy! Anh chuyển nơi ở qua đấy, ngày ngày tản bộ về Hà sơn xem hoa cũng được. Hơn nữa… Với tính cách và tâm tư của cô ấy, cho dù có ghét hoa của anh thật thì cùng lắm cũng chỉ chạy đến nhổ ít lá cây, ngắt mấy bông hoa, làm chút trò đùa dai, thả lên hoa chút nấm để anh tức giận đến buồn bực chứ không phá hoa thật. Dù sao cô ấy thích đánh người vô tội, nhưng sẽ không giết kẻ vô tội.”


William rất hiểu tôi, Tô Trọng Cảnh năm đó cũng vậy.


Tôi đã từng nói với Tô Trọng Cảnh về chuyện Xi Ly Quân, chàng cũng từng nói giống như William: “Nàng thích đánh nhau, thích bới móc, thích trêu người, thích làm một ít chuyện xấu, nhưng nàng rất ít khi giết người vô tội. Năm đó nếu Xi Ly Quân không phải giết hổ yêu, chạm vào cấm kỵ của nàng, cho dù anh ta cuốn quýt lấy nàng, cùng lắm cũng chỉ bị châm chọc khiêu khích, ba ngày hai bữa đánh vài trận, cho dù không có tình cảm nàng nhất định cũng sẽ không thẳng tay như vậy.”


Bóng dáng William và Tô Trọng Cảnh dần dần trùng lên nhau.


Tôi bỗng nhiên nhớ ra, trước lúc mình bị nhốt vào Hắc Ngục, Lam Lăng từng nói, anh ta sẽ nói tốt cho Tô Trọng Cảnh trước mặt thượng tiên. Lấy tuệ căn và phẩm chất của Tô Trọng Cảnh, dù lên thiên giới làm công thì vẫn thành tiên. Sao chàng lại có thể rơi vào luân hồi chịu khổ, còn biến thành một con chó được?


Thiên giới đều là lũ lừa đảo! Chỉ giỏi bắt nạt người tốt!


Mũi tôi đã lâu không chua xót thế này, có chút khó chịu, hận không thể lập tức bắt Lam Lăng ra đây hỏi cho rõ ràng.


William không sợ chết, tiếp tục chỉ trích Xi Ly Quân: “Anh không hiểu gì về cô ấy đã làm xằng làm bậy, quả nhiên là đần độn!”


Xi Ly Quân làm sao chịu được cơn giận vô cớ này, đạp mạnh một phát lên đầu William, đá mạnh đến mức có thể làm bay óc anh ta ra mất.


Tôi đã chuẩn bị trước, bay lên, ngồi xổm xuống duỗi vuốt ngăn lại một cước kia. Trong lòng tôi biết, dù thế nào hôm nay Xi Ly Quân cũng phải lấy mạng William. Dù anh ta có phải là Tô Trọng Cảnh chuyển thế hay không tôi cũng không thể để anh ta chết được. Vì thế tôi nhanh chóng phục hồi tinh thần, mỉm cười: “Bánh Chưng mạnh mẽ hơn anh nhiều! William cũng mạnh hơn anh! Năm nghìn năm trước anh là đồ ngốc, năm nghìn năm sau anh vẫn là đồ ngốc! Họ thích tôi đều tự mình cố gắng. Anh thích tôi nhờ vào việc không ngừng tổn thương người khác! Nếu có ngày, anh có người trong lòng, chẳng lẽ lại giết tôi vì cô ấy sao?! Đồ ngốc vô tình vô nghĩa như vậy, sao tôi có thể thích được! Bị nhốt năm nghìn năm là đáng lắm! Anh giết hổ yêu, giết Hoa Bán Phàm, hôm nay tôi sẽ tính sổ hết với anh!”


Hai mắt Xi Ly Quân biến thành màu đỏ rực như lửa, tóc bạc bay phấp phới giống như ác ma địa ngục. Đôi tay anh ta run lên, hai cái roi thép mang theo kịch độc xuất hiện trong lòng bàn tay. Anh ta quất thẳng vào không trung, hòn đảo nhỏ trên hồ Kính Nguyệt bắt đầu rung chuyển, mặt đất xuất hiện vết nứt, cây cối hoa cỏ héo rũ, ngay cả mặt trăng trên trời cũng bị khói độc che mất ánh sáng. Đến cả đồng bọn anh ta mang theo cũng không dám tới gần khí độc này, đứng lùi ra xa, bày trận, canh giữ bốn hướng ở đảo nhỏ đề phòng chúng tôi bỏ chạy.


Tôi tóm lấy William đang nằm trên mặt đất, cắt đứt dây thừng. Đang định ném anh ta vào trong hồ, lại bị Voi yêu ngăn lại.


William giãy dụa: “Dạ Đồng, tôi không biết bơi!”


Tôi ném anh ta ra một xó, tức giận mắng: “Đồ vô dụng! Trốn đi, tìm được cơ hột thì xéo ngay, về rồi tôi sẽ xử lý anh!”


Đáng tiếc tên kia xem quá nhiều phim truyền hình thiếu não, còn muốn xông vào: “Chúng ta đồng sinh cộng tử! Có chết thì cùng chết!”


Tôi muốn dùng ánh mắt xé xác cái tên ngu ngốc này.


Cuối cùng anh ta cũng hiểu, tủi thân cụp tai xuống: “Biết rồi, tôi vướng víu …”


Năm nghìn năm, Xi Ly Quân ở trong Hắc Ngục, ngoài tu luyện ra thì cũng chỉ tu luyện.


Tôi không chăm chỉ như anh ta, thường chỉ đi đánh nhau linh tinh, thực lực giữa hai chúng tôi không chỉ chênh lệch lớn bình thường thôi đâu. Tôi chỉ có thể dùng ý chí, nén chân khí cố gắng tránh né roi độc của anh ta, chỉ hận William không phải là Athena giúp tôi bùng nổ tiểu vũ trụ giác quan thứ sáu nào đó.


Tôi thừa dịp khói độc cản trở tầm nhìn, hóa ra rất nhiều phân thân, che mắt kẻ địch.


Xi Ly Quân đánh vào một trong số những phân thân đó.


Trong nháy mắt phân thân đã nát bét.


Anh ta chần chờ trong giây lát, lại quay đầu tấn công những phân thân còn lại.


Tôi ẩn thân cách đám phân thân bị đánh không xa, che hơi thở, liều mạng tập trung số chân khí còn lại, thừa dịp anh ta nhìn đi chỗ khác, tôi tiến vào góc chết lặng lẽ chém vào lưng anh ta. Xi Ly Quân đã sớm phòng bị, nhanh chóng quay lại, chỉ bị móng vuốt của tôi sượt qua, tượng đồng hình thị trưởng bị chặt mất một bên tay, rơi vào trong nước. Anh ta chỉ bị thương mấy vết không sâu, sau đó anh ta ném vôi trong tay trái về phía tôi, phá giải thuật ẩn thân của tôi.


“Trước đây đi qua nhà của một thợ thủ công, phát hiện ra vật này phá giải được thuật ẩn thân của nàng.” Xi Ly Quân không nhanh không chậm nói, “Đã bao nhiêu năm rồi nàng vẫn dùng cách cũ rích này, không có trò gì mới mẻ hơn sao?”


Tôi bị nghẹn đến ho sặc sụa, chảy cả nước mắt.

Chương 53

Editor: đỗ béo 

Betor: mèomỡ

Cách ám sát tốt nhất thất bại, tôi đành phải đánh bừa. Tôi bắt đầu dùng Cuồng Phong Đao hóa thành rất nhiều phân thân, với mắt người thường thì không thể nhìn được tốc độ di chuyển, chỉ thấy như vô số vạch đen đan xen nhau trong không khí, vừa lướt qua sẽ tan thành mảnh nhỏ.


Xi Ly Quân không nhanh không chậm giơ roi lên phòng thủ.


Nhìn hai người nhìn như sức mạnh ngang nhau, nhưng cách chiến đấu của tôi lại tốn rất nhiều sức. Đợi đến khi tôi dùng hết sức rồi sẽ phân rõ thắng bại ngay. Nhưng thiên giới đang đuổi giết Xi Ly Quân, tôi không tiếc mất nhiều sức hơn, cố tình để trận đánh này trở nên rầm rộ hơn, chỉ cần chống đỡ thêm mấy tiếng chờ khi nhân viên công ty quản lý đi làm, đến đảo nhỏ này quét dọn sẽ phát hiện ra chuyện kỳ lạ rồi báo cảnh sát. Lam Lăng sẽ lập tức đưa thiên binh tới bắt tên vô liêm sỉ này.


Tình hình thuận lợi như trong dự đoán, khoảng hai mươi phút sau, mặt trời bắt đầu nhô lên. Trong lúc phòng thủ Xi Ly Quân bỗng nhiên mở miệng nói: “Nàng chỉ biết sức mạnh lúc bình thường của ta, lại không biết rằng khoảnh khắc giao nhau giữa ngày và đêm là lúc sức mạnh rắn hai đầu tăng lên.”


Tôi nhận ra không ổn, lùi lại vài bước: “Anh nói một đống thứ linh tinh là muốn kéo dài thời gian.”


Xi Ly Quân liếm liếm môi, trong mắt lóe lên từng sự tàn nhẫn: “Ta kéo dài thời gian cũng chỉ chờ đợi thời khắc này.”


Sức mạnh của anh ta tăng vọt, khói độc từ cây roi có thể làm tan chảy cả sắt thép, roi tăng tốc quất thẳng đến chỗ tôi.


Nhịp điệu chiến đấu rối loạn, tôi trở tay không kịp, bị roi đánh trúng vào trước ngực, bay ra ngoài đập vào bức tượng thị trưởng bằng đồng. Da thịt lại đốt tỏa ra cái mùi khó ngửi, độc dược bắt đầu ăn mòn da thịt, tôi đau đến mức hít một hơi lạnh. William chạy tới, chắn trước mặt tôi, liều chết bảo vệ.


Xi Ly Quân phe phẩy roi, hỏi tôi như kiểu đùa bỡn với con chuột: “Tiểu Dạ đồng, ta thích nàng như thế, có muốn ta cân nhắc cho nàng một cơ hội nữa không? Chỉ cần nàng gọi một tiếng Xi Ly ca ca, thành tâm nhận sai, nói không chừng ta sẽ tha cho nàng một mạng, phế đi yêu lực của nàng giữ lại làm thiếp.”


Với tình thế trước mắt, đến đồ ngốc cũng biết anh ta chỉ muốn làm nhục tôi mà thôi, cho nên tôi nhổ nước miếng về phía anh ta.


William ôm tôi, rưng rưng hét về phía Xi Ly Quân: “Cút! Anh không yêu Dạ Đồng, mà chỉ yêu chính bản thân mình! Dạ Đồng bị cái loại biến thái như anh thích đúng là sỉ nhục! Sỉ nhục!”


Tôi sờ sờ đầu chó của anh ta, khen ngợi: “Mắng đúng lắm.”


Sau lưng Xi Ly Quân, bầu trời dần xuất hiện một rặng mây đỏ. Tôi mừng như điên, bám vào William cố gắng đứng lên, cười nói: “Anh cho rằng chỉ có anh mới kéo dài được thời gian sao? Anh cho rằng tôi còn có chuyện gì để nói với tên biến thái như anh sao? Tôi cũng chỉ kéo dài thời gian đợi cứu binh thôi!”


“Cứu binh?” Xi Ly Quân dường như nhận ra điều gì, lắc đầu, “Đừng phô trương thanh thế, ta đã sai yêu quái phong tỏa toàn bộ pháp chú truyền tin ở biệt thự của nàng, theo dõi hành động của vẹt, cắt điện thoại và internet trong biệt thự, còn phái người theo dõi nàng nữa. Nàng không thể có cơ hội gọi cứu binh được.”


“Nói anh là đồ nhà quê đúng là đồ nhà quê! Thời đại Internet rồi! Cách liên lạc không hơn một nghìn cách thì cũng có mấy trăm, ai còn dùng điện thoại nữa?” Tôi đau đến mức mặt cũng giật giật nhưng vẫn còn vui sướng khi người gặp họa, “Con người thời đại mới đều dùng mạng di động! Đánh chữ nhắm mắt cũng đánh được, còn phải nhìn bàn phím sao? Lúc ấy tôi đang dùng QQ chế giễu cái ảnh tự sướng của Chu Tư Tư đần độn, phát hiện ra không thấy William tôi đã nhét di động vào túi. Lúc nói chuyện với anh, tôi cố ý bước vào ra khỏi phạm vi kết giới, tín hiệu GPRS rất mạnh. Tôi vừa nói chuyện với anh vừa lén chế độ chat voice, sau đó nhắm mắt đánh chữ, rồi gửi số điện thoại và địa chỉ của Hồng Vũ cho cô ấy, để cô ấy đi báo cho Hồng Vũ biết.”


Rặng mây đỏ tới gần, hơi nóng ùn ùn kéo đến.


Xi Ly Quân không dám tin nhìn lên Hồng Vũ oai phong lẫm liệt và Lam Lăng với đội thiên binh thiên tướng đứng giữa không trung.


Yêu quái mạnh đến đây cũng không thể đánh lại mười vạn thiên quân, anh ta đã hết hy vọng rồi.


Sống hay chết phải xem quyết định của Thiên giới.


Tôi mơ hồ nhìn thấy trong đám chúng tiên có một khuôn mặt đen sì râu ria xồm xàm, tay trái cầm pháp khí, tay phải nắm đại đao. Tôi vội rụt vào trong lòng William, đẩy cái đầu chó của anh ta lên trên để không bị nhìn thấy.


William hỏi: “Ai thế?”


Tôi nuốt nước miếng, khẽ nói: “Sư phụ.”


William chưa bao giờ gặp sư phụ, cũng nuốt nước miếng có vẻ rất căng thẳng.


Ai nói dáng vẻ của thần tiên phải tiên phong đạo cốt? Bộ dạng sư phụ nhà tôi như đồ tể giết heo bán chó, gương mặt hung tướng, còn có một đống râu xồm vừa thô lại vừa cứng, ai thấy cũng tưởng là Chung Quỳ [1]. Ham mê lớn nhất của ông ấy chính là biến tôi về thành hình mèo, đầu tiên là ấn đệm thịt, sau đó ôm chặt vuốt lông tôi, còn nói mấy câu vô tích sự buồn nôn, tôi bị vuốt đến chảy nước mắt ra mà vẫn không dám nói “Không” với ông ấy.


[1] Thần Chung Quỳ: vị thần có thể đánh quỷ trong truyền thuyết, dân gian xưa thường treo ảnh của Thần, cho rằng có thể trừ được tà ma.


Lam Lăng thấy người đông thế mạnh, đi đến giải độc chữa thương cho tôi. Tôi nhân cơ hội đuổi William đi, hỏi anh ta: “Tô Trọng Cảnh ở đâu?”


Lam Lăng liếc mắt nhìn William một cái: “Em cho rằng Hồng Vũ sẽ nhận sư đệ lung tung sao?”


Tôi giận: “Anh ta tốt thế sao lại biến thành chó được?”


Lam Lăng im lặng rất lâu, từ từ nói: “Sau khi nhớ lại tất cả, Tô Trọng Cảnh vốn có thể thành tiên lại cam nguyện rơi vào Súc Sinh Đạo vì em. Anh ta nói đối tượng em thích là mèo, nên chỉ trông mong có kiếp có thể biến thành mèo để tới tìm em. Đáng tiếc luân hồi không thể đoán trước, vận khí của anh lại xui khủng khiếp, không thành chuột thì cũng thành kiến. Mấy trăm năm liền, vất lắm vả mới có một lần thành gấu mèo, nhưng lại là con cái. Bọn anh cảm thấy anh ta thật sự rất đáng thương nên nhân lần này biến thành chó, theo nguyên tắc chó mèo chung nhà thân thiết nên mang anh ta về nhà cho em làm quen trước. Không ngờ em lại kháng cự như vậy nên bọn anh chưa kịp nói…”


“Anh ta là đồ ngốc!” Tôi tức giận đến mức miệng vết thương cũng đau, đau đến mức nước mắt cũng chảy ra, “Chẳng trách làm quan cũng không nổi! Mấy kiếp mà vẫn ngu ngốc như vậy! Vô dụng! Đáng đánh đòn!” Bây giờ ngẫm lại, thái độ của Hồng Vũ với William tốt đến bất ngờ, dù William xử sự rất ngốc nhưng chỉ số thông minh lại rất cao, tốc độ học tập cũng nhanh hơn các yêu quái mới sinh khác.


Lam Lăng vô cùng đồng cảm: “Cậu ấy rất thích em đấy.”


Tôi quay đầu: “Ai muốn anh ta thích!”


Lam Lăng gật đầu: “Có thể chịu được tính cách kỳ quái này của em đã không dễ rồi. Chẳng trách em lại thích cậu ta.”


Tôi giận: “Ai thích anh ta! Nói lung tung em cắn chết anh!”


Lam Lăng lập tức sửa lời: “Muốn nói với cậu ta không?”


“Không nói!” Tôi tức giận: “Bánh Chưng cũng là tên khốn kiếp, cho dù có biến thành chó thì vẫn bị bắt nạt đến chết!”


Lam Lăng buông tay ra: “Dù sao cũng không phải chuyện của anh, tùy em thôi. Này, giúp em việc lớn như vậy, có rảnh thì phải nói tốt anh với Hồng Vũ đấy…”


Tôi gật đầu: “Em sẽ nói với chị ấy anh được phú bà bao nuôi.”


Tay Lam Lăng đang băng vết thương cho tôi dùng sức, tôi hét thảm một tiếng “Oa oa oa”. William ở đằng xa đau lòng dựng thẳng đuôi lên, sau đó bổ nhào đến, vội vàng hỏi Lam Lăng: “Cô ấy có sao không?”


Lam Lăng thản nhiên nói: “Lòng dạ không được tốt cho lắm.”


Đầu óc William đã rối như tơ vò, anh ta hỏi như cha mẹ chết: “Lòng dạ hỏng rồi thì sẽ chết sao?”


“Sẽ tức chết!” Tôi đập một phát lên đầu anh ta.


Xa xa truyền đến tiếng gọi thân thiết: “Đồ nhi ngoan.”


Hỗn chiến đã chấm dứt, sư phụ không biết xấu hổ của tôi mang theo đống râu xồm dùng ánh mắt “yêu thương” nhìn về phía chúng tôi, hình như muốn chạy đến để thể hiện tình thầy trò.


Tôi rùng mình, kéo tai William nói: “Chạy mau.”


Người hiền lành như William mà cũng bị ông ấy nhìn đến mức dựng thẳng đuôi, vội biến về hình chó, cõng tôi trên lưng, nhảy lên thuyền thiên nga chạy trốn.


Hồng Vũ hiếm khi nể tình tình cảm sư tỷ muội, ngăn sư phụ lại, nói chuyện với ông ấy.


William sống chết giẫm chân đạp, vội vàng rời khỏi hiện trường khủng bố.


Trăm ngàn năm qua, kiến trúc thay đổi, rừng rậm thay đổi nhưng ánh mặt trời vẫn ấm áp như xưa.


Trên đường trở về, tôi nằm sấp lên lưng chó Golden Retriever, bộ lông dài mang theo hương vị ấm áp, miệng vết thương hình như cunxg không còn đau nữa rồi. Trong công viên cây cối xanh mướt, dường như chúng tôi trở về rất nhiều năm trước, từng cơn gió nhẹ thổi qua, nước suối róc rách, tôi và chàng nhàn nhã sưởi nắng.


Xóa bỏ tổn thương, dứt bỏ thành kiến, cởi bỏ khúc mắc, tôi có cảm giác thật thoải mái.


Bỗng nhiên tôi cảm thấy như thế này rất tốt.


Tôi gọi điện cho Chu Tư Tư: “Thời cổ đại vàng là đồng, không cho phép quỵt nợ, trả nợ nhanh lên.”


Chu Tư Tư ngây người một lúc mới hoan hô một tiếng, vui vẻ đi tìm mẹ đòi tiền.


William hỏi lại lần thứ một ngàn không trăm linh một: “Dạ Đồng, đợi vết thương khỏi rồi, cô đến công viên trò chơi với tôi nhé?”


Lần đầu tiên tôi sảng khoái đáp: “Được.”


William mừng như điên: “Cuối cùng cô cũng đồng ý hẹn hò với tôi rồi?”


“Ai nói là hẹn hò?” Tôi đập cái đầu chó của anh ta, lên án mạnh mẽ: “Chỉ là bị thương ở nhà lâu ngày sẽ chán nên muốn đi ra ngoài chơi thôi! Tóm lại tôi muốn có người xách túi trả tiền làm cu li!”


William cười đến mức miệng không khép lại được: “Tôi là cu li! Tôi thích làm cu li nhất! Tôi thích Dạ Đồng nhất!”


Tôi giận: “Tôi ghét anh nhất!”


William vui vẻ chạy: “Ghét đi ghét đi!”


Bầu trời tràn ngập ánh nắng, xe cộ như mắc cửi.


“Nhìn kìa, có một con chó lông vàng cõng mèo trên lưng đang chạy kìa?”


“Đáng yêu quá, mèo chó một nhà thân thiết!”


“Chụp nhanh đi rồi đăng lên Microblogging!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro