Chương 30: Tấm lòng cha mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì đường xá xa xôi, lại có tuyết lớn, nên Viên Hương Nhi tính toán ở nhà Hủy Đằng ngủ lại một đêm.

Chờ hai trò chuyện xong mới nhớ tới việc chuẩn bị cơm tối, thì vị thiếu niên chín tuổi kia đã nhóm xong than hồng đặt lên một đồng nồi, chuẩn bị các kiểu nguyên liệu nấu ăn, còn đun một bầu rượu nhỏ, mời các nàng ngồi vào bàn ăn.

Ngoài phòng gió bắc rít gào, tuyết bay tứ phía, thiên sơn hàn vụ, vạn dặm ngưng sương.

Vào thời tiết này có thể ngồi cùng bằng hữu ăn một nồi lẩu nóng hổi, nhấm nháp một hai chén rượu ngọt, có thể xem như mãn nguyện.

A Đằng tuy rằng không có sở trường nấu nướng, nhưng có thể thấy được ở chuyện chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cùng dưỡng dục hài tử vẫn xem như có trách nhiệm, trên bàn không chỉ có thịt dê bò, còn có các loại nấm, măng mùa đông, quả khô.

Viên Hương Nhi thấy trên bàn bày các loại nấm, liền nhớ tới một sự kiện thú vị.

"Từ ngươi lần trước ngươi mang tới nhà ta nấm tùng nhung, bị Nam Hà nhìn thấy. Hắn cũng học ngươi, thường xuyên mang tới nhà ta các loại nấm nhỏ, có độc hay không có độc, có thể ăn hay không thể ăn đều để lẫn với nhau, ha ha ha, may không đem ta độc chết."

"Tiểu Nam không giống ta, ta ở nhân gian nhiều năm như vậy rồi. Hắn đâu biết nhân loại các ngươi là cỡ nào kiều khí, chỉ cần ăn sai một cái nấm, đều có khả năng ném luôn mạng nhỏ." A Đằng vừa nói một bên động tác nhanh nhẹn mà đem nhúng tốt đồ ăn đặt vào chén Hàn Hữu Chi.

"Nói như vậy Tiểu Nam lại về bên cạnh ngươi? Ngươi là như thế nào dỗ hắn trở về nha?" A Đằng nâng chén, tiếu ngữ doanh doanh, hai ly rượu gạo uống xuống khiến cho dung nhan nàng vốn dĩ đã diễm lệ càng thêm ba phần yêu kiều.

Viên Hương Nhi ha ha cười, làm một biểu tình hung ác, "Giống như ngươi nói nha, dùng thuật pháp, trói hắn, kéo về."

Hàn Hữu Chi tựa hồ bị hoảng sợ, hắn trốn phía sau Huỷ Đằng, khẽ kéo ống tay áo nàng.

"Không có việc gì, không có việc gì, Hương Nhi nàng chỉ là nói giỡn," A Đằng vội vàng an ủi hắn, "Trên thực tế Hương Nhi tỷ tỷ rất ôn nhu."

"Nàng thật đáng sợ. Ta không cần cùng nàng trở về, A Đằng tỷ, tỷ cho ta lưu lại nơi này được không. Ta mỗi ngày đều nấu cho tỷ đồ ăn ngon." Mảnh khảnh nam hài nhu nhược khiếp đảm, vô chi nhưng y, nhu nhược đáng thương.

"Tốt, tốt. Tiểu Hữu cứ ở lại đây là được."

Thiếu niên một thân bạch y từ phía sau A Đằng khẽ liếc Viên Hương Nhi, A Đằng nhìn không thấy, nhưng Viên Hương Nhi lại nhìn rất rõ ràng. Vị thiếu niên này cũng không nhỏ yếu bất lực như những gì hắn thể hiện trước mặt A Đằng, ánh mắt hắn nhìn Viên Hương Nhi tràn ngập đề phòng cùng cảnh giác.

Nguyên lai là một tiểu phúc hắc nha.

Tuy rằng Hàn Hữu Chi tuổi còn nhỏ, nhưng Viên Hương Nhi cảm giác A Đằng có khả năng đã không phải đối thủ của thiếu niên chín tuổi này.

Nhân loại sinh mệnh đương nhiên ngắn ngủi, nhưng tâm tư phức tạp. So sánh với yêu ma cường đại sinh mệnh dài lâu ngược lại tâm tính đơn thuần hơn nhiều.

A Đằng tửu lượng không tốt, còn thập phần mê rượu, không bao lâu liền lộ đuôi, mềm như bông mà bò trên bàn không động đậy nổi.

Viên Hương Nhi cùng Hàn Hữu Chi cùng nhau đem A Đằng đỡ lên giường, lúc trở ra, vị thiếu niên chín tuổi đã bắt đầu lặng lẽ thu thập chén đũa.

Viên Hương Nhi đang định nói thì hắn cướp lời.

"Không cần. Ngươi chỉ là khách nhân, không cần ngươi nhọc lòng." Hàn Hữu Chi thái độ lãnh đạm mà xa cách nói.

Viên Hương Nhi liền ở một bên ngồi xuống, nhìn thiếu niên trước mắt, mới tám chín tuổi tuổi, tứ chi mảnh khảnh, ngón tay mang theo mấy vết thương do giá rét cùng vết chai, thu thập chén đũa động tác nhanh nhẹn thành thạo.

"Ngươi tuổi nhỏ, nhưng cũng rất có tiềm năng, nồi lẩu buổi tối ăn rất ngon, vất vả ngươi."

Hàn Hữu Chi liếc Viên Hương Nhi liếc mắt một cái. Ngồi ở đối diện nhìn nữ hài da thịt trắng nõn, ngón tay oánh nộn, khoác áo choàng da cừu, trên cổ còn đeo chuỗi ngọc quý giá, hiển nhiên là một hài tử được trưởng bối yêu thương che chở lớn lên, chính mình... cũng từng từng có những năm tháng như vậy.

Hắn thu hồi ánh mắt, "Những việc này, làm nhiều, tự nhiên liền biết."

"Ngươi thật sự muốn lưu lại nơi này, không quay về sao? Nơi này dù sao cũng là Yêu giới, mà ngươi chỉ là một nhân loại." Viên Hương Nhi nói.

"Yêu ma thì thế nào? Bọn họ so với những thân thích hận không thể hút máu ta càng giống bạn bè hơn. Ta thà rằng cùng bọn họ ở bên nhau sinh hoạt." Hàn Hữu Chi lạnh lùng nhìn Viên Hương Nhi một cái, "Ngươi đâu? Ngươi cũng là nhân loại, ngươi vì cái gì lại đến nơi này?"

Thiếu niên nheo mắt, mang theo nồng hậu nghi kỵ cùng hoài nghi, "Ngươi là thuật sĩ, ta biết thuật sĩ các ngươi đều muốn khống chế yêu ma, sai sử họ như nô bộc, giống như miêu yêu kia. Nhưng đáng tiếc A Đằng tỷ bên người có ta ở đây, ta sẽ không để ngươi thực hiện được."

Tiểu hài tử này thật không đáng yêu. Viên Hương Nhi nể mặt Hàn đại phu miễn cưỡng không phát giận.

Ô Viên đem đầu từ trong đĩa cá khô nâng lên tới: "Miêu? Nhân loại vô tri, bổn miêu đại gia là tới nhân gian chơi đùa, ngươi mới là nô bộc, các ngươi toàn tộc đều là nô bộc."

Chỉ có Hàn Duệ vẫn đứng ở trên mặt bàn, nhớ nhung mà nhìn hài tử của mình ở trước mắt bận rộn

"Hữu Nhi, Hữu Nhi." Hắn nhẹ nhàng gọi.

Khuôn mặt hài tử gầy ốm, gần trong gang tấc, lo thu thập bàn ghế, không hề nghe thấy hắn gọi.

Đôi tay nhỏ trước kia chỉ nắm qua cán bút, hiện giờ trải rộng các vết thương cùng vết chai, nhanh nhẹn linh hoạt. Hắn trên trán dán băng gạc, trên cổ có vết thương, khuôn mặt nhỏ so với Hàn Duệ nhớ thì gầy một vòng lớn, thân cao cũng trở nên cao, giống như trong thời gian ngắn liền từ một thiếu niên vô ưu vô lự , lột xác thành kiên nghị ổn trọng mọi mặt chu đáo.

"Mẫu thân ngươi từ nhỏ yêu sủng ngươi, cũng không nỡ để ngươi chạm vào mấy việc thô nặng. Trước đây ta còn lo lắng ngươi bị nuông chiều quá mức, khó có thể tự lập. Không ngờ, chúng ta mới chỉ rời đi một năm, ngươi cái gì cũng đều phải làm."

"Đều là cha không tốt, cha không bảo vệ nương ngươi tốt, cũng không thể che chở ngươi lớn lên."

Hàn Duệ trong lòng tràn ngập áy náy cùng thương tiếc, hận không thể vươn tay ra, đem nhi tử ôm vào trong ngực.

Chỉ tiếc hiện giờ người quỷ khác biệt, hắn sống nhờ trong thân xác giả lạnh băng này, không chỉ không thể chạm đến khuôn mặt hài tử non mềm, cho hài tử một cái ôm ấm áp, ngay cả âm thanh hắn gọi, nhi tử gần ngay trước mắt cũng không biết được.

Cũng may còn có Viên Hương Nhi có thể nghe thấy tiếng hắn.

"Tiểu Hữu, ta đúng là một thuật sĩ, thuật sĩ có thể câu thông âm dương. Đồng thời ta cũng là bằng hữu của cha mẹ ngươi. Phụ thân ngươi hắn nhờ ta...... Tới nhìn một cái ngươi." Viên Hương Nhi nhìn thoáng qua Hàn Duệ, dựa theo tâm nguyện của hắn nói.

Thiếu niên đang cầm chén đĩa dừng lại, hắn ngẩn người, cắn môi quay mặt qua chỗ khác

"Ngươi gạt ta."

Hàn Duệ ngẩng đầu nhìn hài tử: "Hữu Nhi, nàng không lừa ngươi. Cha rất nhớ ngươi, ngày đó đáp ứng ngươi khi trở về mua cho ngươi một ngọn đèn hoa đăng nguyên tiêu, cuối cùng lại nuốt lời, cha trong lòng thật là hổ thẹn."

Viên Hương Nhi: "Ta không lừa ngươi, phụ thân ngươi rất nhớ ngươi, khi đi đã đáp ứng mua cho ngươi mua một ngọn đèn hoa đăng tết Nguyên Tiêu, lại không làm được, hắn trong lòng vẫn luôn rất áy náy."

Thiếu niên biểu hiện vẫn luôn thành thục ổn trọng bỗng chốc hốc mắt đỏ hồng

"Thật, thật không? Ngươi gặp được phụ thân...... Phụ thân hắn còn nói gì không?" Hắn cúi đầu, hai vai gầy yếu run nhè nhẹ, mới thể hiện ra sự bất an của một hài tử chín tuổi, "Phụ thân có phải cảm thấy ta rất vô dụng, ta không bảo vệ được Vĩnh Tế đường, thậm chí trốn vào trong núi không muốn gặp những thân thích đó. Phụ thân hắn nhất định rất thất vọng về ta."

Ánh mắt ngập nước của hắn trùng hợp dừng trên người búp bê sứ trên bàn. Rõ ràng là khuôn mặt cứng đờ. Nhưng không biết vì sao, Hàn Hữu Chi lại có thể cảm thấy giống như phụ thân mà hắn trông ngóng đã lâu, từ trong đáy lòng sinh ra một cảm giác thân thiết.

Rõ ràng là nữ nhân kia đang nói chuyện, nhưng hắn hoảng hốt như nghe thấy giọng nói của phụ thân.

"Cha cùng nương chưa bao giờ trách Hữu Nhi, Hữu Nhi có thể kiên cường sống, đã là kiêu ngạo lớn nhất của cha mẹ. Chỉ cần là ngươi lựa chọn, chỉ cần chính ngươi có thể cảm thấy hạnh phúc, phụ thân liền thấy vui mừng."

Trong mắt Viên Hương Nhi, thân ảnh Hàn Duệ từ trong không trung hiện ra, mang theo một tầng kim quang nhàn nhạt, vươn hai tay ôm ấp või về hài tử đang cúi đầu khóc thút thít.
......

Ban đêm, Viên Hương Nhi trở lại phòng cho khách.

Hàn Duệ đứng ở trước mặt nàng, sửa sang lại ống tay áo, thận trọng hành lễ.

"Hàn đại phu, ngươi muốn đi sao? Ngươi...... Có thể yên tâm sao?" Cho dù biết sớm hay muộn cũng có lúc này, Viên Hương Nhi trong lòng vẫn có cảm giác khổ sở nói không nên lời.

"Làm cha mẹ, vĩnh viễn cũng không có thời điểm yên tâm với hài tử. Hiện giờ đáng mừng chính là, nhìn được Hữu Nhi hắn có thể độc lập kiên cường. Vị kia, vị Đằng nương tử, cũng giống như ngài lời nói, thiện lương bao dung." Hắn nhẹ nhàng thở dài, "Mà ta cũng không giúp được chuyện gì, phải sớm chút đi đến nơi ta nên đi, Lệ nương còn ở bên kia chờ ta."

"Hàn đại phu," Viên Hương Nhi nhịn không được mở miệng hỏi, "Ngươi cả đời đã cứu vô số người, cuối cùng lại gặp phải ác nhân lòng lang dạ sói. Ngươi trong lòng có cảm thấy không đáng không?"

Hàn Duệ rũ mi cười nhạt: "Quân tử chi nhạc, ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với người, cố hữu khuyết điểm, cũng đủ rồi. Huống chi nếu không như thế, chỉ sợ cũng không gặp được ngài trợ giúp."

Viên Hương Nhi kỳ thật không thể lý giải được "Thánh nhân" thời đại này, luân lý đạo đức đối nàng mà nói là một loại tư tưởng quá mức cổ xưa. Nhưng không thể không nói có thể giống như Hàn Duệ đại phu cả đời giữ vững thiện lương cùng bao dung vẫn khiến nàng kính trọng.

Nguyên nhân chính là vì ngày thường chỉ sống phần của mình, không thích xen vào việc của người khác, cũng hy vọng chính mình có thể giúp đỡ vị tiên sinh này hết lòng.

"Còn có chuyện gì ta có thể vì ngài làm không?"

"Nếu có thể nói, kì thật có một chuyện nhỏ......" Hàn Duệ nhẹ giọng, nói ra một thỉnh cầu.

"Ngài cũng nói chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, cứ an tâm thoải mái giao cho ta đi."

Đại tuyết không biết ngừng khi nào, đẩy cửa sổ, núi sâu đêm lạnh, cuồn cuộn trời cao, ngân hà lưu quang.

Trong phòng đã không còn thân ảnh của Hàn Duệ.

Trở lại Linh giới linh lực dư thừa, Ô Viên cũng không biết chạy đến nơi nào chơi. Viên Hương Nhi ngồi một mình trước cửa sổ, nhìn tuyết dưới bầu trời sao trời, đột nhiên có chút tưởng nhớ quả cầu lông trắng trắng xù xù.

Nhà gỗ nơi này không có giường sưởi, lại mở cửa sổ, hàn khí cùng với tinh quang cùng nhau từ ngoài cửa sổ len lỏi khắp phòng.

Làm Viên Hương Nhi không khỏi nhớ tới khi ở trong hốc cây, toàn thân được bao quanh trong cái đuôi xù lông ấm áp thoải mái kia.

"Tiểu Nam không biết đang làm gì nhỉ?" Nàng nghĩ như vậy.

Nam Hà ngồi trên cái đệm nhỏ cạnh giường sưởi, nhìn sao trời ngoài cửa sổ.

Thiên lang tộc năng lực thiên phú là hấp thu lực lượng sao trời, tối nay tuyết sau sơ tình, sao trời hết sức sáng ngời, rất thích hợp nhập tĩnh xem tưởng, câu thông thiên địa, cảm ứng sao trời. Nhưng không biết vì sao, hắn trong lòng luôn có chút bực bội, trước sau cũng tĩnh không được tâm.

Hắn đem bùa chú hình tam giác đè ở dưới thân thể một lần lại một lần gảy tới, tỉ mỉ nhìn chằm chằm phù văn màu đỏ trên mặt nhìn một lúc lâu. Một ngày trời, hắn không biết đã đem bùa ra ngắm đi ngắm lại bao nhiêu lần. Nhiều lần muốn rót vào một chút linh lực, nhưng lại không có chuyện gì đặc biệt cần nói.

Lãng phí lá bùa trân quý chỉ có thể sử dụng ba lần làm loại chuyện nhàm chán này, sẽ bị nàng cười nhạo đi? Nam Hà vươn móng vuốt nhỏ màu trắng, đem lá bùa hình tam giác lật qua lật lại.

Phù văn màu đỏ trên bùa chú đột nhiên sáng lên, khiến hắn sợ tới mức nhảy về phía sau một bước.

"Nam Hà? Ngủ chưa?" Âm thanh quen thuộc truyền tới.

Viên Hương Nhi ghé vào trên giường, ngón trỏ ngón giữa kẹp bùa chú ở trước mặt, rót vào linh khí, đối với phù văn đang sáng lên khẽ nói chuyện.

Qua sau một lúc lâu, phù văn mới truyền đến thanh âm trầm trầm, "Ân, chưa."

Tiểu Nam thật lãnh đạm nha, Viên Hương Nhi ở trên giường lăn nửa vòng, "Ta có phải làm phiền ngươi nghỉ ngơi không?

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro