Chương 4 - Ghi nhớ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ghi nhớ (2)

Cả đêm nàng vẫn không ngủ được, cứ tưởng tượng nhắm mắt lại thì không biết hắn sẽ làm gì.

Cứ trằn trọc lăn qua lăn lại, cư nhiên khiến hắn không thể chợp mắt.

Bất giác hắn mở mắt, phả vào tai nàng luồng khí nóng khiến nàng rợn người, giọng nói ám muội cất lên:

"Nếu nàng còn chạm trúng ta nữa, ta không kiềm chế được đâu đấy!"

Nàng như bị trúng một chưởng, nằm yên không nhúc nhích.

Hắn thật ra không tàn nhẫn như nàng tưởng, chỉ là điều cho phép thì cho phép, điều không cho phép mà vi phạm thì tất phải phạt, không kể nàng là người hắn cưng sủng hay không.

Nàng hắt hơi liên tục, sau hắn lại để ý.

Cho người điều tra xem nàng rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu chuyện.

Biết được thái phi phạt nàng từ lời của Lâm tướng quân:

"Hồi hoàng thượng, ngay lúc quý phi vừa hồi cung đã bị thái phi cho người đến bắt đi, người bắt quý phi là thần."

Lâm Dịch Xuyên trông thấy bức tranh họa hình A Tịch sau lưng Tống Ngạn lòng hắn như lịm đi, đã rất lâu, hắn đã quên đi cái tên A Tịch.

"Ngâm trong bao lâu?"

"Hồi hoàng thượng, gần một canh giờ."

Trong mắt Tống Ngạn dường như không có chút biểu cảm, nói:

"Lui ra đi!"

Lâm Dịch Xuyên lui ra ngoài, để lại trong phòng một cỗ âm trầm khó tả. Lúc hắn đi ngang qua phòng ngủ của hoàng thượng vừa kịp trông thấy dáng hình bé nhỏ nằm trên giường đắp chăn kín, duy chỉ lộ ra vai trắng, khuôn mặt đáng yêu dưới ánh sáng lại càng khả ái hơn, thoáng trông thấy đai áo của nàng trên nền đất, hắn nheo mắt rời đi, nàng là quý phi, hắn nhất định không được mơ tưởng tới nàng.

Hôm sau...

Lúc nàng tỉnh dậy Tống Ngạn hắn đã rời đi, cung nữ của hắn rất tôn trọng nàng, có lẽ vì nàng là người gần gũi với hoàng thượng, ít nhất cũng nên câu nệ.

Họ thay y phục đẹp cho nàng, hầu nàng mang giày, có điều không ai dám nói câu gì, còn có vẻ run.

Nàng đảo mắt nhìn họ, tự hỏi không lẽ nàng đáng sợ đến thế sao?

Bất quá không thể nhịn nổi mà hỏi:

"Ta thật sự đáng sợ đến thế sao?"

Họ đúng là đã giật bắn mình, run rẩy mà trả lời:

"Hồi quý phi, không có."

Nàng lại giãy nãy, bộ dáng trẻ con:

"Vậy sao các người không chịu nói chuyện với ta?"

Họ liền vội vã quỳ xuống, nói:

"Hoàng thượng căn dặn chúng nô tì hầu hạ người thật tốt, chúng nô tì thật không dám bắt chuyện với người vì sợ ăn nói vụng về làm phật lòng quý phi nên... "- Một cung nữ mặc y phục màu hồng, mặt mũi sáng sủa nói.

Nàng liền thở hắt ra:

"Ta thật ra không có gì khó chịu cả, tất cả đều là người một nhà, các người mau giới thiệu cho ta biết tên đi!"

Họ quay ra nhìn nhau, sau đó một người đứng ra giới thiệu:

"Tiểu nữ là Tiểu Mai, đây là Trương Xuân, đây là Hồng Diệp..."

Sau một hồi làm quen nàng cảm thấy thoải mái vô cùng.

Nàng tuân mệnh hắn đi theo Trương Xuân, đến bàn đá giữa hoa viên.

Từ xa nàng đã nhìn thấy hắn, hôm nay hắn không mặc long bào mà mặc thường phục đơn giản, tay chắp sau lưng, quay lưng về phía nàng.

Nhất thời nàng bị choáng ngợp trước hắn, hắn rất cao, so với nàng thật không thể tả, hiếm khi nàng có cơ hội nhìn hắn tĩnh lặng như vậy.

Hắn đột nhiên quay lại nhìn nàng, trên môi ẩn hiện ý cười, sau đó hắn mới gọi nàng lại.

Nàng và hắn cùng ăn trưa, hắn có hỏi nàng cổ có đau hay không, nàng cư nhiên lắc đầu, cho là nếu có đau nàng cũng không dám nói.

Tháng chạp mùa đông rét thấu xương, chỉ còn một tháng nữa thì đến tết âm lịch. Tuy nhiên Vương Uyển vẫn đi thỉnh an thái phi và hoàng hậu đều đặn. Có lẽ nàng đã quen với cuộc sống như thế này. Thỉnh thoảng nàng cũng thăm hỏi các phi, tần. Họ cũng là những cô nương xinh đẹp hiền đức, vì thế mà nàng rất quý mến họ. Đặc biệt là cô công chúa ngoại quốc tên Gia-Rét, nhưng nàng lại quen gọi là Gia Hạ, thật ra đó cũng là tên Trung Nguyên của nàng ấy.

Gia Hạ là người thích vẽ tranh hệt như Vương Uyển nhưng cách vẽ lại hoàn toàn trái ngược. Vương Uyển tạo nét lu mờ, Gia Hạ lại vẽ rất rõ ràng, rõ đến từng chi tiết, khiến ta thấy chúng đều giống như hiện thực.

Có lần nàng đến Nhân cung thăm Gia Hạ bắt gặp Gia Hạ đang ở trong thư phòng vẽ tranh, lúc nhìn tranh mới biết là người trong tranh không ai khác chính là hoàng thượng.

Gia Hạ từng nói người duy nhất mình tôn sùng chính là hoàng thượng, ánh mắt xanh ngọc của Gia Hạ khiến Vương Uyển lo lắng cùng chột dạ.

Sau lần đó nàng cũng nhìn lại bản thân, nàng không đẹp như Gia Hạ, cũng không có cao quý như hoàng hậu, thật tâm không có gì để quyến luyến, Tống Ngạn thật ra không có yêu thương nàng gì cả, có lẽ là do chưa chiếm được nàng cho nên vẫn chưa từ bỏ, sau này hắn sẽ không quan tâm đến nàng nữa. Nghĩ đến đây thôi nàng cũng đã thấy đau lòng rồi.

Lâu lắm rồi hắn không hỏi thăm tới nàng, nghe Mặc Nhiên úc hầu hạ nàng nói gần đây hắn và hoàng hậu quan hệ rất tốt, hắn còn mua tặng cho hoàng hậu một con l mèo lông vàng, hoàng hậu rất yêu quý nó.

Nàng nghe xong cho là chuyện bình thường nên không nói gì, sau đó một thời gian hắn cho Tiểu Mai mang tới tặng cho nàng một con hồ ly trắng đáng yêu, đuôi trắng chẻ hai, vì cái đuôi đáng yêu đó nên nàng đặt tên cho nó là Đô Đô. Con hồ ly này được hắn mua từ Tây Vực xa xôi, chú có bộ lông ấm mềm, cùng với sự quý hiếm không tả xiết.

Con mèo của hoàng hậu cũng là loại vô cùng hiếm có, dù có trăm bạc vạn tiền cũng chưa chắc mua được, hình như tất cả đều là cống phẩm của Tây Vực.

Đang ôm Đô Đô trong tay nàng liền giật mình vì tiếng đẩy cửa. Vừa quay lại đã bắt gặp bóng dáng của Tống Ngạn, bất giác lên tiếng:

"Bệ hạ!"

Trong lúc hoảng loạn nàng thả tay, Đô Đô chạy đi, không ngờ ra tới cửa liền leo tót lên người hắn.

Hắn không nói lời nào đi thẳng vào trong, nắm cổ tay nàng kéo lại sát người, dựa lên hõm cổ nàng mà nói:

"Có nhớ ta không?"

Thật ra vấn đề này là vô hại, hắn trong òng nhớ nàng nhưng lại không nói, vô thức ra câu hỏi như vậy.

Nàng không trả lời.

Tùy hứng hắn, nàng không thể quyết định được.

Rời khỏi lòng hắn nàng bỗng dưng cảm thấy rất mất mát, phải chăng...nàng... hầy...nàng không có nhớ hắn mà.

Hắn cuối xuống nhìn nàng trong khi nàng thừ người ra suy nghĩ vẩn vơ. Lúc nàng nhận ra đã thấy một đống y phục và vàng bạc trang sức giăng trước mặt, quá bất ngờ nàng không nói nên lời.

Hắn ngồi trên ghế nhìn đống y phục, hai tay đặt trên thành ghế, tướng ngồi ngạo nghễ, mắt lơ đãng chỉ chú ý sắc mặt của nàng.

"Có thích không?"

Nàng nhìn y phục bằng vải gấm mà rằng:

"Thích!"

Hắn liền cười:

"Mỗi ngày mặc một bộ, tuyệt đối không tiếc mà để dành!"

Nàng gật gật đầu.

Bỗng dưng Mặc Nhiên từ bên ngoài chạy vào báo với nàng hoàng hậu ngất xỉu, nàng và hắn ngay lập tức đến Liên cung.

Chuyện là con mèo của hoàng hậu mất tích mấy ngày nay, bỗng dưng hôm nay khi đi vào giường để ngủ trôn g thấy xác con mèo đã mục rữa hoàng hậu hoảng quá liền ngất đi.

Vương Uyển chạy theo sau hoàng thượng, vào trong thì thấy quá đông người nhất thời nàng lại không dám vào. Thấy chiếc hộp màu trắng liền nổi tính tò mò đã mở ra xem, bên trong không ngờ lại là chính con mèo kia. Thấy xác mèo mục rữa nàng hét toáng lên, lùi ra sau mấy bước lại trượt ngã.

Nàng cứ tưởng lần này nàng thật sự không xong rồi, không ngờ nàng lại được đỡ lại, cảm giác cứ như người đỡ nàng chính là hoàng thượng, khi quay lưng lại mới biết người đó không ai khác chính là Lâm Dịch Xuyên. Nàng thật tâm thấy hơi thất vọng.

"Quý phi nương nương, thật là thất lễ."

Lâm tướng quân câu nệ nói.

Nàng lắc đầu:

"Không sao!"

Hắn lui ra ngoài, Vương Uyển đi vào trong, trong lòng hỗn độn vô số cảm xúc.

Thật là khó hiểu, nàng lại thấy tâm tình mình rất tốt. Lúc bước qua bậu cửa mới nhìn thấy hoàng hậu chồm tới ôm Tống Ngạn, mắt trong ẩn chứa tia hoảng sợ, môi run rẩy nói:

"Bệ hạ, thần thiếp thật sự rất sợ."

Mặc dù Vương Uyển biết hoàng hậu đang rất sợ hãi, hành động đó cũng là bình thường, tuy nhiên trong lòng lại cảm thấy căm phẫn, mà cũng không phải duy nhất cảm thấy căm phẫn không thôi, mà còn là ghen tức, bỗng chốc khóe mắt nàng đã cay cay.

Nàng nhìn thấy thái phi liền vội hành lễ:

"Thần thiếp tham kiến thái phi..."

Nói rồi nàng quay sang phía hoàng hậu "...tham kiến hoàng hậu."

Thái phi gật đầu, hoàng hậu buông hắn ra, nghiêm chỉnh:

"Miễn lễ."

Đột nhiên thái phi nhíu mày, nhìn Vương Uyển nói:

"Quý phi con hôm nay ăn vụng hay sao mặt mũi lại trở nên như vậy?"

Vương Uyển bị một phen ngớ người, nàng lại sực nhớ tới trước lúc hoàng thượng tới chỗ nàng thì nàng và Đô Đô đang chơi trong thư phòng, nàng mài mực vẽ tranh, nghe tin báo liền chạy ra ngoài, không hề soi qua gương lần nào. Nhưng mà...hắn chưa một lần nhắc nàng.

Tống Ngạn hắn vốn đã quen thấy nàng nhem nhuốc, hô m nay cũng là bình thường, nhưng lúc nãy vì quá vội vã mà hắn không nhớ nhắc nàng lau mặt đi.

Hắn ngay ức khắc đứng dậy, đi về phía nàng trong lúc nàng đang hóa đá, thân hình cao lớn của hắn vừa vặn che đi tầm nhìn của thái phi và hoàng hậu, dùng khăn của hắn lau lau vết mực, miệng thầm nhắc nhở:

"Lần sau nàng phải chú ý hơn một chút!"

Ánh mắt hắn ân cần lau sạch vết mực cho nàng. Nàng chớp mắt hai cái, chẳng phải hắn vừa mới ôm hoàng hậu thắm thiết đấy thôi?

Hắn nhìn bộ dáng nàng đáng yêu như vậy không khỏi khiến hắn động tâm.

Bỗng dưng nàng nắm tay hắn lên, tức giận mà cắn nghiến thật mạnh, cắn đến bật máu, hắn vẫn yên lặng.

Nàng xả giận xong liền quay mặt không chịu nhìn hắn.

Nàng lại không hề biết hắn đang cố bảo vệ mình, nàng đụng vào người hắn chính là tội mạo phạm, cắn hắn chảy máu chính là tội khi quân, đem ra xử thì chỉ có tru di tam tộc.

Đúng lúc đó Thái phi lên tiếng:

"Bệ hạ!"

Hắn liền quay lại nhìn thái phi, giấu bàn tay vào trong áo.

Thái phi ngồi trên ghế, nhìn Vương Uyển rồi quay sang phía hoàng thượng rồi nói:

"Có người đã thấy Mạc Nhiên ném con mèo vào giường của hoàng hậu, con nghĩ xem nên xử lí chuyện này như thế nào?"

Hắn ngay lập tức nhận ra Mạc Nhiên là người kề cận Vương Uyển, đề cập đến chuyện này chẳng khác nào ám chỉ Vương Uyển sai người mang xác con mèo ném vào giường của hoàng hậu. Nghĩ vậy hắn liền quay sang nói với Vương Uyển:

"Nàng về trước đi!"

Vương Uyển nghe nói tới Mạc Nhiên hơi hốt hoảng nói:

"Bệ hạ, Mạc Nhiên tuyệt không có làm, thiếp hiểu muội ấy mà, muội ấy không làm."

Đúng! Có thể người làm không phải là Mạc Nhiên, nhưng chắc chắn người bị nghi ngờ chính là nàng.

Thái phi gằn giọng:

"Ngạn nhi!"

"Người đâu! Mau đưa quý phi về cung!"

Hắn thét lớn, ra vẻ tức giận lắm, thấy vậy thái phi cũng phải kiêng nể vài phần.

Vương Uyển cũng có chút bối rối, rõ là nàng rất muốn ở lại nhưng bị oai phong của hắn dẹp bỏ ý định đó ngay, đành theo Lâm tướng quân trở về Nhật Lệ cung.

Đợi Vương Uyển vừa đi khỏi hắn mới cất giọng:

"Như lời thái phi nói, mèo chết là chuyện do Mạc Nhiên làm, ả có tội mạo phạm, thân lại là tì nữ, theo luật thì phải chém."

Thái phi đã phần nào nhìn thấu tâm ý của hắn nhưng lại không dám bài xích, chỉ cặn kẽ thăm dò:

"Vậy người không thử điều tra sao?"

"Mọi chuyện đã quá rõ ràng, xem như đến đây, việc gì trẫm cũng không muốn truy cứu!"

Hoàng hậu lại ấm ức:

"Nhưng hồi bệ hạ, Mạc Nhiên tuy là cung nữ ở chính cung nhưng thần thiếp lại chưa từng gặp qua, không gây thù chuốc oán, hà tất ả lại làm như vậy, điều này thật sự vô lí. Người này dùng xác mèo chết chung quy ra cũng là uy hiếp đến thần thiếp..."

Hắn giữ nét mặt bình tĩnh, nói:

"Khi nào người đó nói sẽ giết nàng ta nhất định không tha cho kẻ đó, nàng cứ yên tâm."

Thái phi nghe vậy không kìm được bực tức trong lòng mà nói:

" Con dung túng cho nó bao nhiêu ta lại càng căm ghét nó bấy nhiêu. Con là thiên tử, ít ra cũng nên có chút phân minh "chuyện đã quá rõ ràng" ư? Rõ ràng hay không trong lòng con hiểu rõ, ta tuyệt không nhiều lời!"

Hắn không quan tâm đến lời của thái phi, mắt lơ đãng nhìn về hướng tây, mặt trời bắt đầu xuống núi, lát sau mới đáp:

"Trong cung làm sao có công bằng, chuyện năm xưa, thật sự người thấy công bằng..."

Nói rồi hắn quay sang hướng cửa chính có cấm y vệ gác, ra lệnh:

"Bắt Mạc Nhiên vào ngục chờ ngày hành quyết."

Chuyện năm xưa chính là lúc hắn lên ngôi, mẫu hậu ruột của hắn lúc ấy được thăng làm thái hậu, phụ hoà ng hắn sinh thời chỉ có duy nhất hắn là nhi tử, cư nhiên đã chắc chắn trở thành vua, nhưng phi tần sau khi thái thượng hoàng băng hà đã rất đông, một số đã bệnh mà chết, một số còn lại chính là bị thái phi hiện giờ bức chết,...tuy nhiên người bị bức chết trong lúc hắn chinh phạt Mông Cổ chính là thái hậu chính là mẹ ruột của hắn.

...

Lại nói tới Vương Uyển.

Từ lúc bị ép trở về Nhật Lệ cung nàng không ngừng lo lắng về Mạc Nhiên.

Nhưng ít lâu sau cấm y vệ đã tới bắt Mạc Nhiên đi, thấy vậy nàng liền cản lại:

"Sao lại bắt Mạc Nhiên đi?"

Cấm y vệ quỳ xuống, đáp:

"Hồi quý phi, mạt tướng tuân lệnh hoàng thượng tới bắt cung nữ Mạc Nhiên vào ngục chờ ngày hành quyết, nếu lỡ làm kinh động tới quý phi, xin người tha tội."

Từ đầu tới cuối Mạc Nhiên không nói câu nào, bên trong Tử Luân và Vĩ Nương lo lắng mặt xanh tái.

Nàng thơ thẩn nhìn theo cấm y vệ, sau đó tức tốc chạy tới Hoàng Lạc điện.

Sớm biết nàng sẽ tới hắn đã mở sẵn cửa, nàng vừa chạy đến thư phòng hắn đã hét toáng lên:

"Bệ hạ, việc này không phải Mạc Nhiên làm?"

Hắn ngồi yên tĩnh trên bậc cao, trên tay cầm ly rượu, mắt lơ đãng nhìn về hướng nàng, y phục trên người hắn lại rất xốc xếch, phỏng chừng là hắn say rồi.

Thế nhưng câu nói của hắn nghe lại không say chút nào:

"Lại đây."

Nàng giẫm chân xuống nền đi về hướng hắn, ngồi xuống chờ câu trả lời của hắn.

Lát sau hắn mới nói:

"Nàng cần gì phải lo, trừ phi...chuyện đó do nàng làm."

Nàng không biết nên như thế nào, hắn rõ ràng là người mà nàng cho là không ghét nàng, vậy mà một chút tin tưởng nàng hắn cũng không có.

"Người không tin tưởng thần thiếp hay sao? "

Hắn chay mày:

"Mạc Nhiên là tâm phúc của nàng, người bị nghi ngờ sau chuyện này cũng chính là nàng. Nàng nghĩ ta nên giải quyết thế nào?"

Lúc nàng mới vỡ lẽ, mũi tên thật ra đang hướng về nàng, nhưng nàn g vẫn nghĩ không thông một chuyện:

"Vậy nên người không tin tưởng ta?"

Hắn đang không vui, nàng lại đổi cách xưng hô không dịu dàng như vậy khiến hắn tức giận, ném cho nàng một cái liếc lạnh thấu xương:"Vớ vẩn."

"Người quá là độc đoán, ta rõ ràng chỉ muốn bảo vệ một cung nữ nhỏ bé, xin người điều tra xem sự tình không lẽ người thật tâm không muốn làm hay sao?"

"Điều tra hay không cũng là một kết quả, chỉ là những việc nhỏ nhặt này không phải ta cũng cần phải đích thân đi xử lí?"

Nàng uất ức đứng lên đi ra ngoài, hắn biết ý định của nàng hắn ngay lập tức hành động nhanh hơn, vung ta y níu nàng lại. Lần này nàng lại rút

kinh nghiệm tránh khỏi hắn, nhanh chân chạy ra cửa, nói vọng lại:

"Ta và người đoạn tuyệt."

Hắn gọi với theo:

"Tiểu Họa Tử!"

Nhưng lời chưa kịp lọt vào tai nàng thì nàng đã đi mất.

Hôm đó chuyện nàng và hắn cãi nhau ai ai cũng biết.

Thời gian đó hắn cũng có tới chỗ nàng. Mạc Nhiên quả thật bị chém đầu.

Nghe nói Mạc Nhiên đã nhận tội với lí do là trả tư thù.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro