Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Hoa tàn đi nở lại sẽ đẹp hơn, người chết đi sẽ mãi sống trong lòng mọi người”

Chớm xuân, trời đất, vạn vật choàng tỉnh khỏi giấc ngủ mùa đông, khoác tấm áo mới tươi tắn mừng xuân về. Những giọt nắng đầu tiên đã xuất hiện, rơi xuống con đường đất nâu sậm thành từng vùng nắng ấm áp, dìu dịu, làm tan đi cái lạnh lẽo, u ám vốn thấy ở mùa đông. Bên vệ đường, những bông lau, những vạt cỏ mới mọc, khẽ đưa mình trước làn gió thoảng, gợn sóng mềm mại. Trời đất như rộng thêm ra. Cái phong vị mùa xuân đang lan tỏa khắp nơi.

Đường vắng vẻ, mọi người rảo bước đi nhanh hơn. Tôi thấy mình thật lạ. Tôi đã rất muốn gặp, rất muốn thăm em nhưng thực tình tôi không muốn bước chân vào khu nghĩa trang này, nó như cho tôi cái cảm giác phải tin rằng em đã mãi đi xa vậy.

Đắm chìm trong dòng suy nghĩ vẩn vơ, chân bước tiếp, rồi tự bao giờ tôi đã đứng trước nơi em yên nghỉ. Mọi thứ xung quanh chợt mờ đi trong mắt tôi, tôi muốn dùng nước mắt như cố để phủ nhòa đi cái cảnh tượng trước mắt.

Trên bia mộ mọc đầy rêu kia, hình ảnh em cười thanh thản như một thiên sứ, tựa như cái chết là sự giải thoát dành cho em...

Tôi cúi đầu, lặng lẽ chắp tay cầu nguyện. Đem vài nến nhang đã đốt sẵn lên cắm vào lư hương trước bia mộ. Tôi dùng tay quệt đi những chiếc lá khô, những nhánh rêu bám đầy trên mộ, bụi bẩm bám vào lâu ngày. Tôi cật lật làm sạch bia mộ của em, để làm sao nó thật sáng sủa, không để em chê cười tôi không tốt với em.

Tôi đặt bó hoa cúc trắng xuống bên cạnh lư hương đang phả khói trắng. Bày mâm cỗ ra một cách thuần thục.

Làm xong tất cả, cảm xúc rộn rạo trong người tôi vẫn chưa dứt đi. Dựa lưng vào bia đá, tôi thử dài. Nghiêng đầu nhìn nụ cười trong sáng của em, mắt tôi lại cay cay.

Ngày trước, cứ mỗi đợt đông về, em luôn nhắc tôi phải mặc áo cho ấm, sợ tôi ho và ốm, em sợ tôi lạnh. Vậy mà bây giờ em nằm đây, trong đất lạnh, cô đơn và trống trải. Em có cảm nhận được không, một mùa xuân ấm áp sắp về...

...

Cơn gió lạnh lướt qua người tôi khiến tôi giật mình tỉnh dậy. Ngước nhìn bia đá và nhan đã cháy hết, đôi mắt tôi vẫn mơ hồ không rõ. Tôi cầm sấp giấy cúng đốt lên, tro theo gió bay khắp cả một khoảng không trước mộ.

Tôi trở về khi ánh hoàng hôn đang buông, cảnh vật nhuốm một màu vàng nhàn nhạt, ảm đạm. Tôi quay gót, ngước nhìn về phía con đường vừa bước.

Dường như tôi đang mong chờ một hình bóng ai đó hay một điều kì diệu có thể làm phai bớt đi gam màu buồn này, có thể gạt đi trong tôi bao ý nghĩ miên man ùa về.

" Vương Điềm Điềm, anh đi làm nhớ về sớm đó nhé. Không là sẽ mệt lắm đấy, về đây em yêu thương"

"Em sẽ không ghen đâu nhá, vì em biết anh yêu em mà"

"Thích thì làm những điều mình muốn, đừng bỏ lỡ giữa chừng chứ, em ủng hộ anh"

"Xin lỗi...vì đã không thể ở bên cạnh anh lâu hơn..."

"...Vương Nhất Bác..."

Một giọt lệ trong suốt bất chợt lăn dài trên má.

YiYi à...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro