Chapter 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nhất Bác vứt bó hoa vào thùng rác, bỏ hai tay vào túi khoác dài. Hắn thả bộ quanh công viên vắng bóng người.

Ánh đèn lập lòe rọi lên bóng lưng cao rộng đầy cô đơn của hắn. Vương Nhất Bác thở ra một hơi, hơi thở nóng ẩm nhanh chóng bị đóng băng bởi khí lạnh của mùa đông. Hắn ngước nhìn bầu trời bắt đầu bao phủ lên màu trắng của tuyết.

"Chú ơi." tiếng gọi trong trỏe chợt vang lên bên tai hắn, tim hắn như ngừng đập khi nghe thấy chất giọng quen thuộc ấy, chất giọng làm hắn mê muội đến điên dại.

Vương Nhất Bác xoay nhanh người lại, dung nhan khuynh quốc khuynh thành hiện ra trước mắt hắn, rõ ràng đến từng chi tiết.

"Yi..YiYi?" hắn run rẩy gọi ra cái tên mà hắn luôn muốn mở miệng kêu lên.

Thiếu nữ kia nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn hắn "Chú ơi, chú với cháu mới gặp nhau lần đầu. Sao chú biết tên cháu vậy ?"

"Yi....YiYi...đừng giả vờ nữa...anh biết lỗi rồi..." Vương Nhất Bác không quá để tâm đến lời nói ngây thơ của y. Hắn tiến đến ôm chặt cậu trai kia mà lẩm bẩm.

"Chú ơi!" Y hiển nhiên bị làm cho kinh sợ, tay chân luống cuống muốn đem Vương Nhất Bác đẩy ra "Chú mau tránh ra a, cháu sợ!"

Nghe đến YiYi sợ, hắn liền rất thức thời mà thả y ra. Còn rất săn sóc mà an ủi vuốt ve đầu t. YiYi nhìn hắn bằng ánh mắt hết sức kinh dị.

"À chú, cháu có dư một ly cà phê này, thấy chú cô đơn quá nên cho chú đó." cô gái đưa cho Vương Nhất Bác một ly cà phê còn nóng hổi. "Cháu tên Tống YiYi, 29 tuổi. Chú, chú tên gì vậy ?"

"YiYi...chú tên Vương Nhất Bác." hắn ngập ngừng đổi xưng hô, đưa tay tiếp nhận đồ y đưa tới.

"Cháu thật không ngờ chú lại biết tên cháu đó nha." YiYi cười hì hì, nụ cười quá đỗi quen thuộc khiến Vương Nhất Bác xuýt chút nữa đã mất tự chủ.

"Chú...có người vợ giống y hệt cháu...tên Tống YiYi, gương mặt cũng giống cháu, giọng nói cũng giống...cái khác duy nhất...là người ấy đã không còn tồn tại."

Nhất Bác nhắm lại đôi mắt, đưa ly cà phê đến bên môi nhấp một hơi.

"...cháu xin lỗi." YiYi cảm thấy có lỗi, y đối hắn cúi đầu.

"Không có gì, dù gì em ấy cũng chẳng nghe được."

Nếu nghe được...chẳng phải em đã trở về với tôi rồi sao...

"Dạ...à mà chú ơi, trễ rồi nên cháu về đây. Tạm biệt chú."

"Nè cháu...có thể cho chú thứ gì đó để liên lạc với cháu được không ?"

Không muốn buông tay, dù cho không phải là người ấy.

"Được ạ." YiYi không suy nghĩ nhiều mà cho ngay số điện thoại cùng với địa chỉ nhà mình.

"Cháu sống một mình ?" Nhất Bác lưu lại số của y, mở miệng hỏi cậu.

YiYi cũng rất thành thật trả lời "Vâng ạ."

Câu trả lời của YiYi khiến Nhất Bác hài lòng. Hắn sẽ dễ dàng tìm hiểu tiếp cận được Tống YiYi mà không có sự cản trở của ba mẹ cậu.

Người giống em như thế, tôi không muốn bỏ qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro