Chapter 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đi bar sao ?" Y nhíu mày nhìn Nhất Bác, cô còn chưa đến tuổi trưởng thành, không được phép uống rượu.

"Ừ." Vương Nhất Bác bình thản nói, dễ dàng nhìn ra được điều cô lo lắng "Có tôi ở đây, không ai bắt cô tới ngồi đồn cảnh sát uống trà tâm sự đâu."

YiYi liếc mắt nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng thuận theo.

Nhất Bác đi ra khỏi căn hộ của y, chờ cô khóa cửa nẻo xong thì mở cửa phụ xe hơi ra, nhướn mày nhìn YiYi vẫn còn do dự "Muốn tự vào hay tôi bế cô vào ?"

"Tôi...tôi tự vào!" YiYi đỏ mặt lắp bắp.

YiYi: trái tim cô yếu đuối lắm, xin đừng nói ra những câu tán tỉnh như thế TvT

YiYi được hắn chở đến trung thành phố , dừng xe tại một lâu đài cũ kỹ.

"Bar ??" Y xuống xe, chỉ chỉ.

Nhất Bác không trả lời, nắm tay kéo cô vào trong. Jimin còn bận ngắm nhìn tòa lâu đầu với kiến trúc cổ xưa nên không để tâm hành động của hắn.

Vào bên trong, YiYi mới biết thế nào gọi là “thiên đường trên mặt đất”.

Ánh đèn mờ tối trong quán bar tạo nên cảm giác thần bí mà không hề ủy mị. Bartender đang đứng pha chế ở quầy rượu, động tác không hề khoa trương, nhưng dù là đường cong cổ tay hay hành động tung ly lên cao đều phóng khoáng vô cùng.

Khách trong quán không đông, nhưng từ những chiếc xe hào hoa đỗ ngoài cửa cũng đủ thấy, họ đều không phải những kẻ tầm thường: Có những người đang cùng ngồi nói chuyện, có những người đang chụm đầu thì thầm to nhỏ, lại có cả những người ôm lấy nhau, chậm rãi đong đưa theo điệu nhạc.

Nhất Bác và YiYi chỉ vừa tiến vào đã lần nữa trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn.

Không khí ở đây yên tĩnh hơn ở quán bar vừa nãy nhiều, mà cảm giác yên tĩnh này dường như còn mang chút mờ ám, đến ngay cả mùi rượu trong không khí cũng cực kỳ khác biệt. Bao nhiêu khát vọng bị kiềm nén cũng dường như được giải phóng khi tới nơi đây.

Bartender mỉm cười với Vương Nhất Bác : “Thật hiếm có, anh đưa bạn tới đây à.”

Nhất Bác  chỉ dùng tay gõ gõ mặt bàn: “Cho một ly Dark Night.”

“Dark night?” Bartender cười cười: “Không phải nhẹ quá sao?”

“Không phải cho tôi, là cho em ấy. Hôm nay tôi lái xe.”

YiYi vội vàng xua tay: “Tôi không uống rượu, chú biết tôi còn…”

Vương Nhất Bác nhàn nhạt liếc nhìn YiYi "Trước khi ra khỏi cửa em đã nói gì ?"

Cô nhìn thứ chất lỏng màu xanh biển được đẩy tới trước mặt mình kia, màu của nó cũng giống như màu mắt của Vương Nhất Bác, mang theo sức hấp dẫn khiến người ta khó lòng từ chối. Cậu cuối cùng cũng thỏa hiệp, nhẹ nhàng nâng ly rượu, khẽ nhấp một ngụm.

Rượu không hề nồng, cảm giác thanh mát chạy dọc theo cơ quan cảm thụ vị giác, thấm vào mỗi tế bào, khiến cơ thể dần lâng lâng.

“Tôi thấy rượu này rất nhẹ, không 'Dark' chút nào.” YiYi nghĩ mình đã thích cái hương vị này rồi.

“Nó cũng giống như Dark Night khiến em đắm chìm trong yên bình và thoải mái, không thể tỉnh táo lại, mãi đến khi bị nuốt chửng.”

Giọng nói của Vương Nhất Bác thản nhiên mà nhu hòa, tựa như lông chim không ngừng phớt qua tim YiYi. Cô vừa phát hiện ra mình rất thích nghe Nhất Bác nói chuyện.

“Tôi có thể uống thêm một ly không?” YiYi  nhìn bartender.

Bartender lại cười cười nhìn về phía hắn.

“Cho em ấy một ly Lip on Finger.” Vương Nhất Bác nói.

Cánh tay và bàn tay bartender lại một lần nữa hoạt động, chẳng mấy chốc, một ly rượu màu hồng nhạt đã được đẩy tới trước mặt YiYi.

“Này, màu hồng à? Chú có chắc ly này không dùng để mời mĩ nhân không?” YiYi tức cười nhìn Nhất Bác.

“Thử xem.” Hắn nghiêng mặt.

Được thôi, nếu đã là loại chú nhiệt liệt đề cử, tôi sẽ thử một chút. Đừng có bảo đây là rượu mùi dùng để dỗ dành bạn gái đấy nhé.

(Rượu mùi, tiếng Anh là Liqueurs, là một thức uống pha chế có cồn, trong đó bổ sung thêm hương vị từ trái cây, dược thảo, kem… có thể bỏ thêm đường hoặc chất tạo ngọt.)

YiYi nếm một ngụm, mắt bỗng mở to, sau đó bụm miệng: "Ô—"

"Thế nào?" Vương Nhất Bác nghiêng người chống cằm, mi mắt hơi rũ xuống nhìn cậu.

YiYi ngẩn ngơ. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Nhất Bác có vẻ thư thái đến thế. Hai hàng mày của hắn trông lười biếng như thể thần kinh của hắn đang được một bàn tay nào đó xoa dịu. Thế mà ngay khi cậu định níu giữ, những điều ấy đã biến mất vô thanh.

“Môi hơi tê tê, đầu lưỡi lại cứ như bị uốn cong vậy…”

“Nó có tên Lip on Finger là bởi thế.” Nhất Bác lại nhẹ nhàng nói.

YiYi nghiêng mặt ngắm nhìn thật kĩ ly rượu màu hồng nhạt, sau đó ngẩng đầu nhìn bartender bằng ánh mắt kính phục.

Uống xong ly vừa rồi, cô hiếu kỳ nhìn Vương Nhất Bác, như thể đang nghĩ không biết tiếp theo hắn sẽ gọi rượu gì cho mình.

“Crazy Desire.” Hắn khẽ nói.

Bartender thoáng ngạc nhiên: “Chắc chắn à?”

“Phải.”

YiYi tò mò nhìn bartender: “Sao thế?”

“Không sao.” Bartender dùng ngón trỏ và ngón cái để diễn tả khoảng cách: “Crazy Desire mạnh hơn hai ly vừa rồi một chút chút.”

“Một chút chút?” Tên ly rượu này vừa nghe đã thấy rất mạnh rồi.

Mà “một chút chút” của bartender thường có nghĩa là một cấp độ khác hẳn.

“Thật sự chỉ là một chút thôi.”

YiYi ngẩng đầu lên nhìn, động tác của bartender vừa nhanh lại vừa ngầu, trông cứ như đang làm phép vậy. Một ly rượu đáy màu đỏ máu, phía trên lờ lững chất lỏng màu vàng kim đã được chế ra, đẩy tới trước mặt y.

“Tôi sẽ không bị sặc đâu nhỉ?”

Bartender mỉm cười gật đầu: “Cô sẽ thích hương vị này.”

YiYi bắt đầu mong chờ liếm liếm môi.

“Tốt nhất là uống hết một hơi.” Bartender nhắc trước.

“Một hơi?” YiYi nhìn về phía Nhất Bác.

Người kia gật đầu.

“Tôi sẽ để ý em.”

Chú sẽ để ý tôi.

YiYi cúi đầu mỉm cười.

“Thực ra chúng ta chưa gặp nhau bao lâu, số lần đếm trên đầu ngón tay cũng đủ.”

“Thì sao?”

“Nhưng hay thật… chú khiến tôi cảm thấy an tâm kì lạ.”

Cho dù là ba mẹ cũng chẳng khiến tôi có cảm giác an tâm như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro