1-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tiếng báo thức vang lên Orm còn đang mơ đẹp, điều hòa thổi ù ù, trong mơ nàng đang thổi bánh sinh nhật, chợt nghe thấy tiếng reng reng vang dội.

Nàng thức dậy.

Orm chui đầu ra từ dưới gối, đầu tóc rối bù, mơ màng một lúc mới biết nơi tối tăm này là nơi đâu, phát ra một tiếng ư trầm thấp, tiếp đó mới đưa tay tắt báo thức điện thoại.

Bây giờ là mùa đông, hôm nay là ngày mười tám tháng mười một, cuối tuần.

Mùa đông đến rồi, tin nhắn điện thoại nhắc nhở không khí lạnh đang tràn về, ngoài trời đang mưa, trông có vẻ rất lạnh.

Nàng là Orm, hiện giờ nàng đang ở trên chiếc giường lớn trong một căn phòng ở lầu một, nhà của Ying.

Ồ, Ying là ai?

Là vợ của nàng, đăng kí kết hôn ngày mười lăm tháng trước.

Orm xoa xoa tóc, đau đầu. Hôm qua đúng là có sinh nhật, nhưng không phải sinh nhật của nàng, sinh nhật của người bạn nhóm ăn chơi, hôm qua cả đám tụ tập tổ chức, một đám kéo thêm một đám, người chen người, chật ních cả một phòng ăn, mãi đến hai giờ sáng mới giải tán.

Orm mơ màng suy nghĩ, nàng đặt báo thức làm gì? À, dưỡng sinh.

Liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, hai phút nữa là tám giờ, nàng gật đầu, chống lại sự khó chịu trong người, cố gắng rời giường.

Tám giờ là thời gian tốt, rửa mặt rồi nhất định phải ăn sáng trước chín giờ. Cũng không biết là ai truyền thụ cho nàng khái niệm nhất định phải ăn sáng trước chín giờ, còn nói trước chín giờ không ăn, sau chín giờ là ăn đồ thải.

Lúc đó nàng còn nhỏ, nhỏ đến mức tin tưởng tất cả những lời nói sai trái, cho nên không rõ vì sao sau chín giờ phải ăn đồ thải, nàng cũng chưa từng nghe ai thực sự ăn đồ thải. Hỏi lại mới biết được, hóa ra là khi đó dạ dày sẽ bắt đầu tiêu hóa chất thải của ngày hôm trước.

Tất nhiên, câu sau chưa chắc đã đúng, nhưng dù đúng hay không thì việc ăn sáng đúng giờ mỗi ngày chắc chắn không sai.

Tuy nàng nói lời này đã nhiều năm, nhưng số lần ăn sáng trước chín giờ trong một năm có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Tám giờ là thời gian tốt còn do một nguyên nhân khác, Ying thường ra khỏi phòng lúc bảy giờ, trước tám giờ sẽ rời khỏi nhà.

Nàng đã tốn vài ngày lén lút để mò ra điều này. Mấy ngày đầu lãnh giấy kết hôn, nàng căn cứ vào triết lý làm vợ Ying Tổng, mỗi ngày tan tầm vô cũng ngoan ngoãn trở về nhà, buổi tối tắm thơm tho nằm trên giường, chuẩn bị hầu hạ.

Dù sao thì mẹ nàng để nàng kết hôn, là vì muốn nàng lấy lòng Ying.

Nhưng dường như Ying không thích nhìn thấy nàng, giường hai mét, mỗi người chiếm một bên, không ai đυ.ng ai.

Orm không quen ngủ chung giường với người khác, mấy hôm đó nàng mất ngủ, hầu như đêm nào cũng phải thức đến hai ba giờ mới có thể ngủ được, nàng còn không dám nhúc nhích, sợ làm phiền Ying.

Nhưng hầu hạ người ta, ai mà lo mình có ngủ ngon hay không.

Vì vậy mấy ngày đó nàng xịt nước hoa, mặc áo ngủ hai dây, tóc còn uốn lượn sóng, chân thì lộ ra ngoài. Tự biên tự diễn dục cự hoàn nghênh* mấy ngày, Ying thậm chí còn không đυ.ng đến một cọng lông của nàng, sau đó nàng không buồn hầu hạ, mua chăn mền mới, chọn căn phòng lớn nhất lầu dưới đi ngủ.

*Dục cự hoàn nghênh: Muốn từ chối nhưng không vững, còn chào đón người ta.

Thật ra nàng không hiểu tại sao Ying muốn cưới nàng, dù đúng là nàng có hơi xinh đẹp, nhưng nàng không nghĩ rằng nàng đẹp đến mức khiến sếp lớn Ying chẳng thèm cau mặt đã đi cưới nàng.

Ying cưới nàng về, không lên giường với nàng, không đếm xỉa suốt một tháng. Ngoại trừ lúc đi thấy nàng sẽ nói một câu "chị đi làm". Khi trở về thấy nàng sẽ nói với nàng một câu "chị về rồi". Cái khác thì gì cũng không có.

Ying không thích nói chuyện với Orm, Orm cũng không thèm nhìn Ying. Mấy tuần trước nàng tìm hiểu được giờ giấc làm việc của Ying, thì ngay cả lúc đi làm Ying cũng không thấy được nàng.

Đáng tiếc là nàng không biết chắc giờ tan tầm của Ying, nếu không thì ngay cả tan tầm Orm cũng trốn Ying.

Không phải nàng sợ Ying, thật ra thì Ying khá xinh đẹp, con gái cao một mét bảy hai, cả người toát lên vẻ ngự tỷ, không biểu cảm thì khiến người ta sợ, cười lên thì...

Xin lỗi, nàng chưa từng thấy Ying cười.

Ying cũng khá có tiếng, tốt nghiệp trường danh tiếng, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, một tay thành lập thương hiệu YIAN. Nước hoa mỹ phẩm thuộc hạng tốt nhất nhì thị trường nội địa, mà Ying hiện là chủ của công ty.

Ba mươi tuổi, làm chủ, ngự tỷ, xinh đẹp, nói năng cẩn thận.

Chậc.

Hình tượng này tuyệt vời bao nhiêu. Tự dưng lại trở thành vợ của nàng chứ.

Orm nghĩ, cảm giác của nàng đối với Ying không phải sợ, nàng đối với Ying: Là không cảm giác.

Orm hí con mắt đánh răng suy nghĩ, tiếng ù ù xung quanh, suýt chút nữa bị tiếng bàn chải đánh răng điện ru ngủ mất.

Sau khi rửa mặt tỉnh táo hơn rất nhiều, nàng cố gắng mở mắt đi ra ngoài ăn cháo.

Nàng rất rõ ràng nguồn gốc món cháo này, nó là cháo thừa của Ying, không nhiều không ít, vừa đủ một mình nàng ăn.

Một tháng nay, Ying ăn gì cũng sẽ luôn để lại một phần cho nàng, ý tưởng dưỡng sinh của Orm cũng là vì Ying. Bình thường ở nhà nàng ngủ muộn dậy muộn, mẹ nàng tuyệt đối không chuẩn bị bữa sáng cho nàng, nhưng người này thì khác, bất kể lúc nào thức dậy, xuống bếp trong nồi luôn có đồ ăn.

Nàng nghĩ, cô giúp việc của nhà Ying thật chuyên nghiệp.

Mấy hôm nay, Ying ăn bánh mì, nàng cũng ăn bánh mì, Ying uống sữa đậu nành, nàng cũng uống sữa đậu nành, Ying ăn mì sợi, nàng cũng ăn mì sợi...

Orm vừa mở cửa vừa nghĩ, nếu cứ như vậy, người vợ Ying này vẫn rất tốt. Ít ra thì mỗi sáng sớm nàng không cần phải tiêu hóa chất thải.

Orm tùy ý vén tóc, đi về phía phòng bếp, lê từng bước nặng nề, vươn vai rồi ngáp một cái, nhưng đột nhiên nàng ngừng lại khi đi qua bàn ăn.

"Chào buổi sáng."

Orm cứng đờ, quay đầu nhìn người đang thong thả ăn cháo trên bàn, môi giật giật.

"Chào buổi sáng."

Yên tĩnh một lúc, bây giờ Orm hoàn toàn tỉnh táo, tuy rằng thấy Ying cúi đầu nhìn tạp chí, nhưng Orm phải thừa nhận, uy nghi của người này thật là mạnh mẽ. Orm thật sự sợ Ying bất chợt cử động, nàng sẽ lập tức cúi đầu khom lưng quỳ gối trước mặt Ying đút cháo cho cô.

Bây giờ thì ổn rồi, Orm đứng thẳng nghiêm túc, lặng lẽ đi vào nhà bếp, suy nghĩ trong lòng, Ying thật sự là món ăn tinh thần của nàng.

Ở phòng bếp rửa bát lau bát lau bếp phá nồi cơm điện, còn nói chuyện tâm linh rất sâu sắc với chiếc đũa, cuối cùng dùng cái muỗng múc từng muỗng cháo. Mất trọn mười phút, nhưng bên ngoài vẫn chưa có động tĩnh gì.

Sao Ying còn chưa đi?

Orm không thể làm gì khác hơn là đành phải kiên trì, bưng cháo đi ra ngoài, chuẩn bị ăn sáng chung với Ying.

Nàng nhẹ nhàng đặt bát xuống, nhưng lại cười một tiếng: "Ha, chưa đi làm à?"

Ying ừ một tiếng, lạnh nhạt lật một trang.

Orm liếc nhìn, Ying đã ăn hết cháo trong bát rồi.

"Hình như bị cảm." Ying chợt mở miệng: "Đi trễ một chút."

Orm thu hồi tầm nhìn, à một tiếng.

Nàng ngồi ngay ngắn, cúi đầu yên lặng ăn cháo, dường như nghe thấy tiếng thở dài nhè nhẹ của Ying.

Orm ăn nửa bát cháo, Ying cuối cùng cũng rời khỏi nhà, nàng thở phào nhẹ nhõm, chân móc lấy lôi kéo cái ghế Ying vừa ngồi, chân ghế và sàn nhà phát ra tiếng va chạm chói tai, cái ghế bị kéo đến cạnh nàng, nhích ghế ra ngồi lên ghế.

Orm ngồi nghiêng vẹo, múc một muỗng to cho vào miệng, đặt tay lên đầu gối vừa mới co chân lên ghế.

Như vậy mới thoải mái.

Nàng làm việc cho một tòa soạn nhỏ, hôm qua vừa theo sếp phỏng vấn một họa sĩ nổi tiếng, buổi phỏng vấn rất thành công, bên kia còn có ý để họ tiếp tục làm việc chung, sếp rất vui, cho nàng nghỉ hai ngày.

Vào lúc này nếu là người khác, họ dĩ nhiên sẽ ở nhà nghỉ ngơi, nhưng Orm thì khác, nàng là một đứa trẻ hoang dại.

Vì thế vừa mới ăn sáng, đầu đau còn chưa khỏi nàng đã lấy điện thoại ra, ồn ào trong nhóm chat hôm nay ai rảnh rỗi thì ra ngoài ăn mừng, ăn mừng nàng nghỉ hai ngày.

Đã lâu lắm nàng không được nghỉ, nửa tháng nay nếu không cùng đồng nghiệp đi công tác thì phải ở lì trong tòa soạn.

Orm có nhiều bạn bè, thế nên mới kêu gọi đã có rất nhiều người hưởng ứng. Ngày hôm nay lại được Orm sắp xếp hợp lý, buổi trà chiều nói chuyện thị phi với chị em, chia sẻ những tin tức mới mẻ gần đây của đám bạn. Chiều tối mời anh chị em ăn bữa cơm, quan tâm dân sinh, tiện thể gài bẫy mấy bao lì xì. Buổi tối đi bar sung sức uống rượu chơi trò chơi với bạn bè, thả lỏng tâm trạng.

Sau khi ầm ĩ như vậy, Orm trở về lúc một giờ sáng.

Bận rộn hơn mười ngày, lại uống rượu hai đêm, sáng sớm còn ráng dậy dưỡng sinh. Khi về đến nhà đầu Orm như muốn nổ tung, đầu óc ong ong, giống như có thể ngủ ngay khi nhắm mắt lại, hoặc là sẽ ngất xỉu khi nhắm mắt.

Nàng nôn mấy tiếng trong phòng tắm, tắm rửa sơ sơ rồi nhào lên giường. Bụng khó chịu, nàng còn mệt, đèn trong phòng nàng đã tắt từ lâu, sau khi gắng gượng nhắn tin báo đã về đến nhà cho bạn bè, nàng ném thẳng điện thoại qua một bên.

Nằm một lúc, phòng ngủ bất thình lình vang lên mấy tiếng gõ cửa khe khẽ, tiếng gõ dừng lại, qua mấy giây cửa bỗng nhiên bị mở ra.

Ánh sáng từ phòng khách chiếu qua khe cửa, tiếp theo trong phòng có mấy tiếng bước chân rất nhỏ, sau đó ánh sáng của phòng khách bị nhốt ngoài cửa.

Người này lặng lẽ đi tới, nếu không nghe kĩ thì sẽ không có một âm thanh nào cả. Rõ ràng là không có chút ánh sáng nào, người này lại tìm được chính xác cái giường, mò lấy chiếc đèn bên giường.

Vặn công tắc một cái, ánh sáng vàng ấm áp được bật lên, người này xoay nửa vòng, dường như thấy đèn quá sáng, vặn ngược lại một chút.

Người nọ dường như tiến lại gần hơn, ngửi ngửi Orm.

Cầm lấy cái ly rỗng bên giường, rót hơn nửa ly nước, tiếp đó bỏ cái chân lộ bên ngoài của Orm vào chăn, chỉnh chăn cho nàng, nhặt quần áo bừa bộn dưới đất đặt lên cái ghế bên cạnh, cuối cùng đứng bên giường nhìn Orm vài giây, tắt đèn lặng lẽ rời đi.

Tiếng đóng cửa vang lên, cả phòng ngủ yên tĩnh lại, người đang ngủ say trên giường bỗng mở mắt ra.

Hệ thống sưởi rất tốt, bây giờ Orm rất hoảng loạn.

Hơn nửa đêm, Ying vào đây làm gì?

Vừa rồi nàng thực sự bị giày vò, sợ mình bị phát hiện giả vờ ngủ. Ying chưa từng đến gần nàng như vậy.

Nàng trở mình, mò lấy điện thoại mới vứt sang một bên, phát hiện Ying đến rồi đi chỉ mất ba phút.

Orm hoàn toàn sợ hãi, nàng cầm lấy ly nước Ying rót cho mình, đầu tiên là ngửi, sau đó cẩn thận liếʍ một cái.

Bỏ độc?

A ha ha, đùa chút thôi.

Nàng lộ ra biểu cảm không thể tin nổi. Nàng nhớ lúc vừa dời xuống lầu, có lần nửa đêm nàng vào bếp rót nước, nghe thấy trên lầu có tiếng động, từ lần đó...

"Trời ạ." Orm cau mày nghĩ thầm, không phải toàn là Ying rót nước cho nàng đấy chứ? Orm lại nhìn cái ly, cúi đầu uống một hớp, nặng nề nuốt xuống.

Nàng nhìn trần nhà với vẻ mờ mịt, bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Ying, có ý gì?

Chị ấy chị ấy, chị ấy sẽ không thích mình chứ?

Nói đến quan hệ của Orm và Ying...

Ngày còn nhỏ gia cảnh Orm khá bình thường, nhà trẻ ở trong xóm, sau lớn hơn một chút ba nàng đi làm thuê ở nơi khác. Nàng lên lớp một, cả gia đình chuyển lên thành phố, khi đó không giàu có, ở nhà trọ, nhà có hai phòng, nhà bếp là hành lang được sửa sang lại, mẹ mở cửa hàng văn phòng phẩm ở cổng trường, gọi là văn phòng phẩm Hạnh Phúc, cả nhà gắng gượng để có thể sinh hoạt gọi là vui vẻ.

Nhưng điều này không ngăn nàng trở thành đại ca của bọn trẻ con được, có nàng bọn trẻ trong khu luôn tụ họp thành một đám, leo núi chơi bùn xuống nước, cả con đường trở thành sân chơi trốn tìm, rất hoang dã.

Sau đó, ba nàng may mắn theo người bạn không biết từ đâu xuất hiện đi bán thuốc lá. Chỉ mới một năm, nhà nàng thay đổi nghiêng trời lệch đất, mua nhà mua xe, cửa hàng của mẹ mới mở mấy tháng cũng được thanh lý sạch sẽ, cả gia đình đi vào cuộc sống nhà giàu mới nổi.

Chim sẻ trở thành cô công chúa bé nhỏ, Orm cũng không hề ra vẻ vênh váo, tiền tiêu vặt nhiều hơn, có điều kiện hơn, nàng hào phóng mua đồ ăn cho những người bạn nhỏ của mình. Bỏ đi bùn đất đưa nguyên liệu nấu ăn thật vào trò chơi gia đình. Cuộc sống tốt hơn không ảnh hưởng đến việc thích đi chơi của nàng, tan học thường không thấy bóng dáng.

Nhưng ba nàng không nghĩ vậy, ba nàng luôn nghĩ có tiền thì phải sửa cho con gái mình trở nên tiểu thư quyền quý một chút, có được danh tiếng văn nhã, tốt nhất là được chen chân vào bảng xếp hạng của những người giàu có nổi tiếng, sau đó có thể gả vào hào môn*.

*Hào môn: Gia đình giàu sang quyền thế.

Đương nhiên, bảng xếp hạng của những người giàu có nổi tiếng là do ba nàng tưởng tượng ra.

Vì lẽ đó, tranh thủ lúc Orm còn nhỏ, ba dẫn nàng đi học rất nhiều lớp ngoại khóa, vẽ vời nhảy múa luyện thư pháp đàn tranh, học cách để văn nhã, cách để danh giá. Nhưng cuối cùng Orm không như vậy, thành tích bình thường không nói, lâu ngày dài tháng, kiên trì tới cùng chỉ có môn taekwondo mà nàng ầm ĩ muốn học.

Danh giá quyền quý là không thể, ba nàng lại tự an ủi mình, con gái học võ taekwondo cũng tốt, sau này gả cho hào môn sẽ không bị chồng ức hϊếp.

Về phần tại sao sẽ bị chồng ức hϊếp, kiểu người đột nhiên giàu có như ba nàng thường luôn tưởng tượng những người giàu có bẩm sinh rất xấu xa, người chồng ăn chơi đàng điếm, mẹ chồng thì không dễ chọc, còn có các cô tiểu tam tiểu tứ ở nhiều thành phố khác đến nhà đe dọa, muốn cướp tài sản.

Dù như vậy, ba nàng vẫn mong nàng gả cho hào môn. Vì ba nàng nghĩ, cái từ hào môn này rất sành điệu, gả vào hào môn, nghe sành điệu đến mức có thể khiến ba nàng ngất xỉu.

Sau này hôn nhân đồng giới được hợp pháp, nhân cơ hội này Orm công khai với gia đình, ba nàng hút thuốc mấy ngày rồi tự mình mở lối thoát. Ba nàng cảm thấy từ trước đến nay ý niệm của mình là gả Orm vào hào môn, ba nàng chưa từng nghĩ hào môn này là nam hay nữ, nếu tương lai Orm gả cho một nữ hào môn, ba nàng nghĩ, có vẻ cũng có thể chấp nhận.

Thế nên sau khi công khai bị nhốt cả đêm Orm đã được ba nàng thả ra, lại được tạo điều kiện tham ăn thích uống, tiếp tục cuộc sống nhà giàu mới nổi.

Về phần mẹ của Orm, không có gì đáng nói, ba nàng nói gì mẹ nàng nghe nấy, cho dù có ý kiến nhưng nói ra bị ba nàng thuyết phục đôi câu cũng thỏa hiệp ngay.

Orm vào cấp ba, hãng thuốc lá của ba dần dần sa sút. Vì để xoay chuyển tình thế, ba nàng từ bỏ kinh doanh, cũng không biết đi đâu tìm được một nhóm bạn, mở công ty đóng gói.

Phất lên như diều gặp gió mấy năm, có tiếng trong nghề, cuộc sống có thể coi là ổn định, dư dả hưởng thụ sinh hoạt, tuy nhiên càng về sau đối thủ cạnh tranh càng nhiều hơn, công ty của ba dần bất ổn.

Vì vậy, quan hệ của Orm và Ying bắt đầu.

Orm còn nhớ có một hôm nàng đến phỏng vấn ở một nơi rất xa, kết thúc khi đêm đã rất khuya, trở về tưởng rằng ba mẹ đã ngủ, nhưng không ngờ vừa mới bước vào nhà, đèn phòng khách đột nhiên sáng lên.

Gu giàu mới nổi của ba nàng là thích lắp các loại đèn sáng lấp lánh trong nhà, làm sao để huy hoàng thì phải làm như vậy, cách rực rỡ, cách tốn điện, nội thất theo kiểu châu Âu, gạch lót nền siêu phản quang. Nàng về nhà bị ba nàng mở đèn như thế, nàng không thích ứng được ánh sáng, thiếu chút nữa bị chói mù mắt.

"Ba, ba cầu hôn mẹ à." Orm thay giày đi vào, thấy ba mẹ ngồi nghiêm chỉnh, trên bàn còn đặt một cái bánh kem. Orm sợ hãi, vội vã lấy điện thoại ra xem ngày tháng.

Không phải sinh nhật nàng, không phải sinh nhật mẹ, cũng không phải sinh nhật ba. Không biết có phải là ngày kỉ niệm kì lạ nào hay không.

Nàng cất điện thoại khó hiểu: "Cái này để làm gì?"

Mẹ nàng nhìn nàng, cười hiền lành: "Nong Orm à, con coi con cũng hai mươi bảy tuổi rồi, ba mẹ muốn, giới thiệu cho con một người."

"Nam hay nữ?"

"Nữ."

Orm nhìn ba: "Hào môn?"

Ba cười lúng túng: "Sao lại nghĩ ba con như vậy chứ, cái gì hào môn không hào môn, ba mong con hạnh phúc, gả cho nghèo kiết xác, con có hạnh phúc được không?"

Orm cười ha ha, mấy năm qua, không biết ba mẹ đã giới thiệu cho nàng bao nhiêu người, ngay từ đầu có cả nam lẫn nữ, sau khi nàng xác định rõ mình không thích đàn ông, dần dần ba mẹ bắt đầu chỉ tìm kiếm con gái cho nàng.

Không phải lần nào nàng cũng đi, tùy theo tâm trạng của nàng.

Tính cách nàng rộng rãi, bạn bè nhiều, nhưng sống hai mươi bảy năm, chưa từng yêu ai. Thậm chí nàng còn nghi ngờ mình bị chơi ngải, nhiều năm như vậy, thích nàng thì nàng không thích, nàng thích thì nửa đùa nửa thật, hoặc không chấp nhận nàng.

Orm ngồi xuống đối diện ba mẹ, chỉ vào bánh kem nói: "Coi mắt thì coi mắt, cái bánh kem này có ý gì?"

Mẹ lại gượng gạo: "Đây là bánh kem socola mà con thích nhất, mẹ cố ý đi mua, xếp một hàng dài."

Orm kề sát vào nhìn, a một tiếng: "Cái hiệu này con biết, không phải là cái cửa hàng ở cổng khu nhà, quẹo trái đến ngã tư thứ nhất đi vào trong sao? Đâu cần xếp hàng chứ."

"Ha ha ha."

"Còn nữa, chuyện con thích socola là lâu lắm rồi, giờ không thích nữa." Nói rồi nàng rời khỏi phòng khách.

Ngày hôm đó tâm trạng nàng rất tệ, nguyên nhân là cô gái mà nàng theo đuổi suốt ba tháng, lấy một đống lý do tôi và cô khác biệt về tính cách tầng lớp xã hội tam quan* để từ chối nàng.

*Tam quan: Nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan.

Orm rất bực, không thích hợp thì cô nói sớm đi chứ, theo đuổi ba tháng tặng túi xách, tặng son môi, mỹ phẩm cũng tặng. Nhưng giờ cũng tốt, nàng đang lo không biết lễ tới nên tặng cái gì đây thì cô gái và nàng đã tan vỡ.

Vì đó nàng đã thành công trong việc bỏ qua sự thật là chiếc bánh này được ba mẹ sử dụng để lấy lòng nàng, chỉ lo về phòng buồn bã.

Chuyện về cô gái kia, nàng từng đề cập với gia đình, nhưng Orm hiểu, ba mẹ nàng chẳng thèm quan tâm. Dù sao thì ngoại trừ hào môn, không ai trong ba mẹ sẽ để vào mắt.

Mấy ngày sau, tranh thủ ngày nghỉ của nàng, ba mẹ nàng nhất quyết rủ nàng đi ăn, còn đặc biệt đến chỗ làm đón nàng, giúp nàng xách túi, mở cửa xe cho nàng. Ban đầu nàng nghĩ chỉ là bữa cơm bình thường, nhưng không ngờ ba mẹ nàng lại dẫn nàng đến một nhà hàng cao cấp.

Cô gái mà Orm theo đuổi mấy hôm nay quay lại liên lạc với nàng, lòng vui vẻ Orm không nghĩ nhiều chỉ đi theo.

Ăn cơm được nửa buổi, mẹ nàng bỗng thong thả nói: "Ying, hình như hôm nay cô ấy cũng ăn ở đây à?"

Ba nàng ung dung ừ: "Đúng vậy, trùng hợp thế."

Tất nhiên, khi nghe đoạn hội thoại này, nàng chỉ nghe và không để ý lắm, dù sao thì chủ đề của người lớn, con nít không cần phải hiểu hết, cứ tiếp tục ăn.

Mấy phút sau, mẹ nàng không kìm được nữa, lại mở miệng: "Nong Orm, lần trước ba mẹ nói giới thiệu một người với con, con còn nhớ không?"

Orm rốt cuộc à một tiếng, buông đôi đũa trong tay: "Ying gì ấy?"

Ba hài lòng: "Ying."

Mẹ nàng lập tức kéo tay áo ba nàng, chỉ vào một cô gái đi qua cách đó không xa: "Ying Tổng, là cô ấy à?"

Ba nàng cũng hào hứng: "Là cô ấy."

Orm ghét bỏ nhìn hai người trước mặt, cuối cùng bắt đầu suy nghĩ lại chuyện của ngày hôm nay. Thảo nào lần này nhiệt tình như vậy, hóa ra là hai vợ chồng sắp xếp một cuộc gặp ngọt ngào tình cờ cho nàng.

Nàng quay đầu nhìn cô Ying Tổng kia, nghĩ thầm, liệu ba mẹ của cô Ying Tổng kia, có phải cũng ở đâu đó trong nhà hàng này.

Tình cờ gặp gỡ thì tình cờ gặp chứ, Orm phủi tay, lau miệng.

Tôi cho cô gặp đủ luôn...

Orm mở mắt không ngủ được, cái chân vừa rồi bị Ying chạm vào, nàng luôn cảm thấy rất nóng, nhưng vén chăn lên thì nàng lại thấy lạnh, ra ra vô vô, nàng sắp bị chính mình làm mất ngủ.

Nàng không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp Ying, luôn thấy mình là một đứa vô cùng ngu ngốc.

Nàng làm việc cho một tòa soạn nhỏ, dĩ nhiên không biết Ying là sếp lớn ở phương nào, tuy nàng từng nghe YIAN, từng dùng nước hoa hiệu này, cũng biết tiếng tăm của nó, nhưng nàng nào biết câu chuyện đằng sau nó.

Nàng cũng không biết, thật ra mục đích thật sự của ba mẹ nàng là muốn nàng tiếp cận Ying. Công ty đóng gói của ba nàng đang đấu thầu, ba nàng rất muốn hợp tác với YIAN, cho nên ông nghĩ, đứa con gái xinh đẹp này, không nên vô dụng.

Vừa là hào môn, vừa là nữ, lại có thể lợi dụng. Ba nàng thậm chí còn nghĩ rằng sự sắp đặt của mình cho con gái rất tuyệt, nếu cả hai có thể yêu nhau thì còn tốt hơn nữa.

Nhưng Orm không biết gì cả. Vậy nên hôm đó theo tầm nhìn của ba mẹ, nàng cũng nhìn Ying một cái, chỉ coi cô là một giám đốc bình thường.

Nàng hai mươi bảy tuổi, ba mẹ dần giảm yêu cầu kén vợ kén chồng của nàng xuống, nam nữ đều được, miễn là có tiền.

Orm nhìn Ying từ xa, tuổi còn rất trẻ, xinh đẹp, phong thái cũng ổn, rất có khí chất. Vì thế, nàng đứng dậy, chỉnh đốn bản thân, còn tô thêm son màu nhạt, đi theo Ying vào nhà vệ sinh nữ.

Hôm đó tâm trạng nàng rất tốt, tâm trạng tốt, bản tính lưu manh lại bùng nổ mạnh mẽ.

Theo vào nhà vệ sinh nữ, thấy Ying đã vào trong, nàng đứng trước gương chờ, tính toán thời gian gần đến, mới lại đi vào. Quả nhiên, nghe ổ khóa của buồng mà Ying đã bước vào cạch một tiếng.

Orm nở nụ cười, sải bước đi tới, trước khi Ying kéo cửa đi ra, nàng trực tiếp giữ cửa đẩy ra, chen vào.

Nhà vệ sinh của nhà hàng cao cấp, hai người đứng chung còn rất rộng rãi.

Lúc này Orm mới nhìn cô từ trên xuống dưới. Nhìn gần, thật sự rất ổn, mang kính đen, tóc dài, phần đuôi tóc hơi cong.

Orm huýt sáo, nói thầm trong bụng, ghê gớm nha, ngự tỷ lạnh lùng.

Ying ngự tỷ thấy nàng bước vào, cảnh giác lùi về phía sau mấy bước.

Orm nhướng mày, tung vẻ đẹp ra, lỗ mãng nói: "Ôi, đây không phải là Ying Tổng sao."

Nàng đặt tay trên bức tường trước mặt Ying cản đường cô, nhẹ nhàng hất tóc mái ra sau.

"Thật là trùng hợp." Orm cười cong cong đôi mắt, liếc nhìn bồn cầu: "Chị cũng đến đây đi vệ sinh à."

Không biết là bên ngoài không có ai hay nhà vệ sinh này cách âm tốt, giờ phút này vô cùng yên tĩnh, nhà vệ sinh của nhà hàng cao cấp còn có hương thơm thoang thoảng.

Ying đeo túi xách trên vai, đôi mày hơi cau lại chứng tỏ cô không hài lòng.

Thấy một cánh tay cô mở túi, như muốn lấy điện thoại ra, Orm lập tức chặn tay cô lại.

"Không làm phiền lâu đâu, chỉ nói mấy câu, Ying Tổng, đầu tiên em xin tự giới thiệu bản thân, em là Orm." Orm thấy Ying hơi bình thản, cái tính chọc ghẹo lại nổi lên, tiến lại gần: "Là vợ tương lai, của chị."

Ying khựng lại, mày càng cau hơn, cuối cùng nói: "Vợ, tương lai?"

Orm cười lớn, rút danh thϊếp của mình từ cái túi đeo chéo ra.

"Đúng vậy, vợ tương lai." Orm lại tiến gần hơn, nháy mắt mấy cái với Ying, nhét danh thϊếp vào chiếc túi Ying vừa mở ra.

Orm rút tay lại, di chuyển chân trái, nghiêng người sang một bên, chắp tay sau lưng, cho Ying một nụ cười vô tội: "Làm việc xong, nhớ đến cưới em nha cục cưng."

Tặng một cái hôn gió bằng ngón trỏ và ngón giữa cho Ying, nàng sau đó mở cửa đong đưa đi ra ngoài.

Rời nhà vệ sinh, Orm gửi tin nhắn Line* cho ba mẹ rồi bỏ đi. Nàng nghĩ nàng trình diễn như thế với đối tượng xem mắt, người ta không tởm nàng cũng sẽ ghét nàng thôi.

*Line: Ứng dụng nhắn tin.

Ying cho người ta ấn tượng ban đầu rất tốt, nhưng đến không đúng lúc, còn do ba mẹ giới thiệu, cái từ đối tượng xem mắt này, phải bị trừ mấy điểm. Mà bên này, cô gái mà nàng đang theo đuổi có phần buông lỏng nên tất nhiên nàng không vừa mắt ai được.

Vì chuyện như thế nên hôm sau, nàng đã quên mất việc này, cần làm việc thì làm, cần tán gái thì tán.

Sau đó nàng và Ying lãnh giấy kết hôn như thế nào, thật ra bản thân nàng cũng mơ hồ.

Hôm đó mẹ nàng gọi điện thoại cho nàng, vừa khóc vừa lo lắng vừa nói lung tung, nói công ty ba nàng như thế này như thế kia, nàng sợ đến mức nghĩ rằng ba nàng rốt cuộc cũng phá sản. Thậm chí trong đầu nàng còn xuất hiện một vài suy nghĩ, nếu ba mẹ phá sản nàng không có tiền tiêu thì làm sao bây giờ.

Mẹ nàng bắt đầu nói về Ying, nói Ying liên quan đến lợi ích công ty của ba nàng, cuối cùng bảo nàng gấp rút về nhà. Nàng vội vàng xin nghỉ, trên đường về nàng cầm điện thoại tìm kiếm Ying, mới phát hiện nhân vật mà mình trêu chọc một tháng trước là người như thế nào.

Xe nhanh chóng đến cổng khu nhà, chưa kịp tới nhà đã bị ba mẹ nàng chặn lại, còn chưa mở miệng hỏi đã bị kéo ngay lên xe ba nàng.

Nửa tiếng trước mẹ nàng còn khóc lóc kể lể mà giờ lại kích động không thôi, miệng lẩm bẩm con gái à công ty của ba phụ thuộc vào con, con nhất định phải giúp ba chuyện này, con gả qua đó phải hầu hạ Ying Tổng cho thật tốt, đối xử tốt với Ying Tổng, trong nhà trông chờ vào con...

Sau đó họ xuống xe ở Cục Dân chính*.

*Cục Dân chính: Cơ quan dân sự phụ trách làm đăng ký kết hôn.

Orm mơ mơ màng màng nhìn mẹ nàng lấy hồ sơ ra, nàng mới nhận ra hôm nay đến đây có ý nghĩa gì.

Tiếp đó hình như nàng đã đăng kí kết hôn với Ying.

Trong ấn tượng, trên giấy kết hôn nàng cười rất gượng gạo, nhưng mà Ying cũng không khá hơn chỗ nào, trên mặt không có bất kì biểu cảm gì, hai người họ giống như một cặp cô dâu mới bị bắt đến đăng kí cho đủ doanh số.

Trước khi dọn vào nhà Ying, từ mẹ nàng nàng mới biết được, công ty YIAN hợp tác với công ty của ba nàng, và công ty của ba nàng sẽ cung cấp toàn bộ bao bì cho các sản phẩm cho quý sắp tới.

Lúc đó Orm kinh ngạc không nói nên lời, tuy công ty của ba nàng hơi lớn, nhưng so với YIAN, nó đâu là gì. Vì vậy sau khi mẹ nàng rời đi, nàng ngửa đầu lên trời đơ ra thật lâu, nàng nghĩ nàng bị ba mẹ bán đi, dùng cơ thể và hạ thể của nàng để công ty của ba sống sót qua nghịch cảnh.

Đương nhiên, nàng cũng không buồn lắm, việc ba muốn gả nàng cho nhà giàu nàng đã biết từ năm lớp sáu tiểu học*. Nàng biết ba cũng chỉ muốn tốt cho nàng, tuy việc tốt này có thể hơi méo mó, nhưng nàng không bài xích lắm. Nói cho cùng thì nàng cầm tiền lương mấy nghìn, lại tiêu xài hơn mấy chục nghìn, ai đứng sau chu cấp, nàng vẫn biết rất rõ.

*Lớp sáu tiểu học: Trong hệ thống giáo dục Trung Quốc, tiểu học bao gồm từ lớp một đến lớp sáu.

Nàng không có quá nhiều cố chấp với tình cảm, có thì có, không có thì thôi, thích thì theo đuổi, không thích thì dứt ra, không vui cũng không buồn, có thể thích hợp là được, nàng không cưỡng cầu hơn.

Ba mẹ dùng nàng để trao đổi một cuộc hợp tác lớn, cuộc hợp tác này có thể có lợi lâu dài trong tương lai, tính ra nàng cũng không bị thua thiệt. Quan trọng là, Ying rất xinh đẹp, nếu Ying thật sự muốn chiếm hữu nàng, nàng nghĩ thầm, cũng có thể tiếp thu, thậm chí còn tự ảo tưởng kiểu ngự tỷ luôn quản chặt bản thân này, ở trên giường sẽ như thế nào.

Vì đó sau khi tự làm tâm lý trong mấy phút, vui vẻ chấp nhận chuyện này, nàng kéo hành lý vào nhà Ying.

Suy nghĩ quay trở về, Orm trở mình, cuối cùng dần buồn ngủ.

Trước khi ngủ nàng vẫn đang nghĩ, Ying thích nàng sao? Hoặc là có nguyên nhân khác? Công ty nhỏ của ba nàng cũng không có gì để tính toán, tuy rằng có đôi khi ba nàng hơi vô lại, nhưng kinh doanh thì thành thật rất biết an phận, không nghe ba nói từng đắc tội ai. Nghĩ nghĩ nàng ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau, việc dưỡng sinh hoàn toàn bị nàng ném đi mất, báo thức vang lên nàng lập tức tắt đi, tiếp tục ngủ. Giấc ngủ này ngủ đến một giờ trưa mới bị đói tỉnh.

Ngủ nhiều, người cũng tỉnh táo hơn, rửa mặt ra khỏi phòng, chuẩn bị ăn bữa sáng còn thừa lại của Ying lấp bụng.

Nhưng không ngờ, bây giờ mà Ying vẫn còn ở nhà? Đã muộn thế này rồi.

Đứng ở cửa phòng bếp, Orm lập tức thẳng lưng, nàng nhìn người trong phòng bếp đang quay lưng với nàng, tim muốn rớt nhịp.

Ying đang rửa bát, cô mặc một bộ quần áo ở nhà có tông lạnh, cầm điện thoại trong tay nghe điện thoại. Dường như nghe được điều gì đó, Ying tắt vòi nước.

"Không được." Giọng Ying lạnh lùng: "Chuyện này không nài nỉ, làm theo tôi nói... Ừ, cô nói cho anh ta biết, cứ nói là tôi nói... Không được là không được."

Cuối cùng cô ừ một tiếng cúp máy, bỏ điện thoại vào túi. Cô đưa tay tiếp tục rửa bát, nhưng bất ngờ rút tay về khi mở nước, quay người lại.

Thế là, ánh mắt của cô và Orm chạm vào nhau.

Orm cười xấu hổ: "Hôm nay không đi làm à?"

Ying cũng có phần kinh ngạc khi thấy nàng, lại nhìn nàng từ trên xuống dưới, cuối cùng hơi cau mày hỏi: "Em mới dậy?"

"Ừ."

Nàng cảm thấy Ying hơi không vui, có lẽ do cuộc gọi vừa rồi.

Do dự một lúc, Orm đói đến mức phát hoảng, lúc này mới đi tới hỏi một câu: "Có gì ăn không?"

"Chị không biết em ở nhà, chị vừa ăn xong."

Orm liếc nhìn bát trong bồn, lại hỏi: "Không dư một tí nào?"

Ying cúi mắt, mới nhớ mình đang rửa bát, quay người vớt bát lên, cô nhìn Orm, nhỏ giọng hỏi: "Muốn ăn gì?"

Orm nghiêng đầu nhìn Ying, luôn cảm thấy cô không ổn lắm, giọng có hơi khàn? Đầu nàng bỗng lóe lên câu Ying nói vào sáng hôm qua, Ying nói mình bị cảm.

Orm mím môi nhìn Ying, trông Ying có vẻ không thoải mái, hiện tại còn không mang kính, tóc mái xõa trên mặt, nàng cảm thấy đáng thương.

Vì vậy nàng tiến tới, sờ sờ trán của Ying.

"Nóng quá." Nàng kinh ngạc, lại sờ trán mình: "Bị sốt à?"

Ying hơi há miệng lùi về sau một chút, có vẻ không thích ứng với sự tiếp xúc đột ngột như vậy. Ying cúi xuống, không để ý lắm: "Có thể là vậy."

"Có thể?" Nàng bĩu môi: "Mình khó chịu cũng không biết sao?"

"Biết, nên hôm nay không có đi làm."

Orm im lặng, thầm thở dài, cũng mặc kệ Ying có tự nhiên hay không, kéo tay cô ra khỏi phòng bếp.

Ying Tổng không được bệnh, một phút của Ying Tổng bằng mấy triệu đơn hàng.

Đầu Ying hơi choáng, đi đứng chậm rãi, đi được mấy bước Orm cảm thấy người phía sau khác lạ nên nàng đi chậm hơn.

"Trong nhà có nhiệt kế không?"

"Trên lầu có."

Orm kéo tay Ying, đi mấy bước về phía cầu thang, cảm thấy lên xuống lầu bất tiện lại dừng lại. Nàng quay đầu hỏi Ying: "Vào phòng em?"

Thấy Ying khó hiểu, Orm vội vã giải thích: "Em sợ chị đi cầu thang sẽ phiền phức, phòng bếp dưới lầu, chị cũng tiện hơn."

"Ừ."

Orm dẫn Ying đến phòng của nàng, trước khi lên giường, nàng lặng lẽ ngửi chăn, nghĩ mới giặt mấy hôm trước, hướng của căn phòng này cũng được chiếu sáng mỗi ngày, nàng cũng không có thói quen xịt nước hoa, Ying chắc sẽ không chê.

Phòng bật máy sưởi, Ying nằm trên giường, Orm vô cùng chu đáo đắp kín chăn cho cô, đóng rèm cửa sổ rồi bật đèn đầu giường cho cô.

Ying vẫn cố gắng tỉnh táo, cô ngay lập tức được thả lỏng khi nằm lên giường của Orm. Cô rất khó chịu, đầu rất choáng, cả người không có sức.

Orm chỉnh chăn xong lại đi vòng qua đầu giường, thấy Ying đang nhắm mắt, Orm hơi quỳ xuống.

Nàng nhìn sắc mặt của Ying, lại sờ sờ trán cô, nhẹ giọng hỏi: "Nhiệt kế ở đâu."

Ying khẽ trả lời: "Trong tủ đầu giường."

"Chị nằm ngay ngắn đi, em đi lấy." Nàng vặn đèn nhỏ lại, nhẹ nhàng rời phòng.

Từ nhỏ đến lớn Orm rất ít khi bị bệnh, cũng rất ít khi chăm sóc người khác, vì vậy vừa đóng cửa nàng đã gọi ngay cho mẹ.

Bên kia nhanh chóng nghe máy, Orm nghe tiếng ồn ào, biết ngay mẹ mình đang chơi mạt chược.

"Chuyện gì vậy Nong Orm?"

Orm đi lên lầu: "Ying Tổng nhà mẹ bị sốt, con phải làm sao bây giờ?"

Mẹ nàng hoảng lên: "Cái gì? Bị sốt? Đang yên đang lành sao bị sốt? Sốt hồi nào?"

"Hôm qua, chắc vậy."

"Sốt cao không? Trông nó như thế nào? Nuốt trôi cơm không? Dậy không nổi à? Nặng không? Cần mẹ qua không?"

Orm vịn tay vịn cầu thang, suy nghĩ: "Hình như không nặng lắm. Mẹ đừng đến đây, con sẽ tìm ít thuốc hạ sốt cho chị ấy."

Nàng cúp máy, đi mấy bước lại ngừng lại, lấy điện thoại ra nhắn tin Line cho mẹ nàng.

Orm: Mẹ đừng đến đây.

Orm: Ying Tổng không quen có người khác ở nhà.

Gửi xong nàng đi lên lầu.

Ying Tổng có quen người khác ở nhà hay không nàng không biết, nhưng vừa rồi mẹ nàng vừa gào vừa hét, nếu mẹ đến thật, nàng sợ mẹ sẽ khóc ở đầu giường của Ying Tổng.

Tìm nhiệt kế ở đầu giường Ying, xách cái ly của cô, rót một ly nước ấm, sau đó mới vội vàng về phòng.

Ying dường như đã ngủ, nhắm đôi mắt nằm im.

Orm đặt cái ly cạnh giường, cúi người lấy nhiệt kế đo vào tai Ying, nhập nhiệt độ cơ thể vào ứng dụng tìm kiếm, thấy là sốt nhẹ mới yên tâm hơn.

Cầm điều khiển chỉnh máy sưởi xuống thấp một chút, nàng lại cúi người đυ.ng đυ.ng chăn bông, nhỏ giọng nói: "Em ra ngoài mua thuốc hạ sốt, nước ở bên đây, chị có khát thì dậy uống." Nói xong nàng gõ cái ly, ý để Ying nghe thấy nó.

"Em về liền, có gì chị gọi điện thoại cho em."

Nàng nghĩ Ying có số điện thoại của nàng, không có cũng không sao, nàng nhớ cổng khu nhà có tiệm thuốc, nàng sẽ về nhanh thôi, cho nên nàng cũng không để ý Ying có nghe nàng hay không, nói xong đi ngay.

Orm không rõ rốt cuộc Ying đã sốt bao lâu, lấy chìa khóa ra khỏi cửa, nàng nhanh chóng đi đến tiệm thuốc.

Nàng rất ít khi đến tiệm thuốc mua thuốc, bình thường ở nhà những loại thuốc thường dùng đều được mẹ dự trữ sẵn, cho nên dưới sự giới thiệu điên cuồng của nhân viên, nàng gần như đã mua hết toàn bộ các loại thuốc có liên quan đến cảm sốt.

Vì vậy khi nàng trở về phòng, Ying đang dậy uống nước, thấy nàng mua một túi to như vậy, đôi mắt lập tức thể hiện sự kinh ngạc.

Orm ngượng ngùng cười cười, thật ra khi bước ra khỏi tiệm thuốc nàng cũng biết đã mình bị lừa. Thảo nào trên mạng có nhiều bài đăng mắng mỏ nhân viên tiệm thuốc như vậy, nàng cũng rất muốn mắng.

Nhưng nghĩ đến Ying, nàng phân rõ nặng nhẹ, không nghĩ nữa mà đi trở về.

"Bị cơn sốt của chị làm cho đầu óc ngu muội, nhân viên giới thiệu cái gì thì em mua cái đó."

Nàng đi tới, không chú ý đến ánh mắt của Ying, nửa quỳ bên giường, từ trong túi lấy ra hộp thuốc mà nhân viên nói là thích hợp nhất, mở hộp ra, kiểm tra độ ấm của nước rồi nhìn về phía Ying.

"Muốn thêm nước nóng không?"

"Không cần đâu."

Orm tách thuốc ra, đặt trong lòng bàn tay, đưa ra: "Đây."

Ying ngước mắt yên lặng nhìn nàng, không nhúc nhích.

Orm cười, khóe môi nhếch lên: "Muốn em đút chị?"

Ying khựng lại: "Cái gì?"

Orm thấy cô vẫn không nhúc nhích: "Em đút thuốc có một cái tật, thích miệng đối miệng."

Không trách Orm đột nhiên lộ bản tính lưu manh, thật sự Ying bây giờ quá ngoan, ngự tỷ đã giảm đi tám phần, cô nhìn Orm với đôi mắt không bị kính gọng đen che khuất, nàng cảm thấy có hơi...

Dễ thương?

Hơn nữa căn phòng rất yên tĩnh, Orm thấy người đáng yêu như vậy, dĩ nhiên miệng lưỡi lại không tự chủ được.

Sau khi nói miệng đối miệng, Orm cầm ly nước lên định bỏ thuốc vào miệng, động tác của nàng không nhanh, cho Ying thời gian để ngăn nàng lại.

Quả nhiên Ying đã cản nàng.

Chỉ nhẹ nhàng chạm cổ tay của nàng một cái, nhỏ giọng nói: "Đừng quậy."

Lấy thuốc từ lòng bàn tay Orm, bỏ vào miệng, tiếp theo uống một hớp nước ấm.

Orm lại lấy một lọ dung dịch uống trong túi ra, theo hướng dẫn mở ra một chai, cắm ống hút vào đưa qua.

Lần này Ying nhanh chóng nhận lấy.

Ying uống thuốc uống nước xong, Orm dọn dẹp sạch sẽ, đem tất cả những loại thuốc còn lại vứt vào một ngăn kéo trống trong phòng.

Nàng đi tới, nghe Ying gọi nàng một tiếng: "Orm."

Giọng nói rất nhẹ, Orm phải thừa nhận, giọng của Ying thật trong trẻo mát lạnh, khàn như vậy mà vẫn trong mát, không biết bình thường Ying nói chuyện với người khác như thế nào.

Nàng cầm cái ly rỗng bên cạnh giường, nghe Ying hỏi nàng: "Ăn chưa?"

Orm à một tiếng, phục vụ chị vợ kim chủ, ngay cả bao tử cũng không đói bụng.

Nàng lại đặt cái ly xuống, móc điện thoại trong túi ra, hỏi Ying: "Cho em số điện thoại của cô giúp việc."

Ying thắc mắc: "Em lấy số cô làm gì?"

Orm coi là chuyện hiển nhiên: "Sang nấu cơm cho em đó, cô nấu cho chị món gì, thì cũng làm một phần y vậy cho em là được."

Ying cũng không lấy điện thoại ra, chỉ nói: "Cô chỉ có nhiệm vụ dọn dẹp."

Orm khó hiểu: "Vậy bữa trưa..." Nàng nhìn Ying: "Chị tự nấu?"

"Ừ."

Orm lại khó hiểu: "Bữa sáng thì sao? Cũng chị nấu?"

"Ừ."

Orm kinh ngạc, từ sâu trong lòng phát ra một tiếng nịnh hót cho có lệ: "Lợiiiiiiiii hại."

Nói xong nàng cầm cái ly lên rồi đi ra ngoài, Ying gọi nàng lại: "Em ăn cái gì?"

Orm quơ quơ điện thoại: "Không chết đói, gọi giao đồ ăn."

Nàng lại quay đầu lại: "Chị ngủ một giấc đi, em ở bên ngoài."

Rót một ly nước cho Ying, nàng không quay về phòng nữa, nàng muốn Ying nghỉ ngơi thật tốt, tốt nhất là có thể ngủ một giấc.

Orm rất ít khi bị bệnh, lần sốt trước dường như là hồi còn cấp ba, vì vậy nàng không hiểu cái bệnh này lắm, nhưng nàng biết bệnh này chỉ là bệnh nhẹ, hình như còn nghe nói trùm kín đổ mồ hôi là tốt nhất?

Orm lắc lắc đầu, mặc kệ, Ying lớn như vậy rồi, sức đề kháng không thấp như vậy.

Ăn đồ mua ngoài, xem tivi, Orm ngã xuống ghế sô pha lướt Line, lại nhảy đến nhóm Line nói chuyện linh tinh với đồng bọn, tự chơi tự vui gần hai tiếng, sau khi thoát ra, phát hiện có yêu cầu kết bạn mới.

Nàng nhấp vào nhìn, nhìn thấy người kết bạn, nhướng mày, nhìn về phía căn phòng của nàng.

Là yêu cầu kết bạn của Ying.

Orm lập tức đồng ý, mới gõ hai chữ "sao vậy" vào khung chat, còn chưa gửi đi, Ying đã gửi tin nhắn tới.

Ying: Khát nước.

Phục vụ đại gia quan trọng hơn, Orm lập tức bỏ máy tính bảng cất điện thoại, lấy cái ly trên bàn, sờ sờ thấy nước lạnh, đổ một ít nước ra, rót thêm một chút nước nóng vào.

Orm vào phòng, phát hiện đèn đầu giường đã bị Ying vặn lên hết mức, điện thoại dán lỗ tai, lại gọi điện thoại.

Thấy Orm đi vào, Ying quay đầu nhìn, đôi mày đang cau có vẻ như dịu đi một chút.

Orm sợ làm phiền cô, đứng ở cửa một lúc mới đi tới, nghe cô nói nhỏ: "Tôi biết rồi." Sau đó cúp điện thoại.

Orm để ly xuống, hỏi một câu: "Ngủ chưa?"

"Ngủ một lúc."

Orm đi qua sờ trán Ying, lần này Ying đang tỉnh táo không né tránh, hơn nữa đôi tay cầm điện thoại, vô cùng ôn hòa, Orm rút tay lại, gật đầu cười nói: "Không còn nóng nữa, chị thấy ổn hơn chút nào không?"

"Ừ."

Orm lại muốn nói gì đó nhưng điện thoại của Ying vang lên.

Cuộc gọi đến thì bắt đầu gọi không ngừng nghỉ, Orm thấy Ying không kiêng kị mình ở đây, lôi cái ghế ngồi cạnh giường, cầm điện thoại vừa chơi game vừa nói chuyện phiếm.

Mấy phút sau, dường như nàng nghe thấy Ying nói câu: "Bây giờ tôi không có máy tính."

Nàng đứng ngay dậy, lấy máy tính xách tay trên bàn, gõ gõ mấy cái, dùng khẩu hình hỏi Ying "có cần không".

Thấy thế Ying vẫy vẫy tay với nàng.

Orm cầm máy đi qua, đặt máy trên đùi giúp cô mở máy ra.

"Gửi qua đi, tôi xem thử."

Orm lại nhỏ giọng hỏi: "Có muốn đeo kính không?"

Ying quay đầu nhìn nàng, cuối cùng gật đầu, để điện thoại ra xa: "Trên bàn phòng chị, cám ơn."

Orm nhận lệnh, đi cạch cạch cạch lên lầu lấy kính xuống.

Người khỏe hơn, Ying dần trở lại trạng thái bình thường, bây giờ còn đeo kính, Orm cảm thấy, khoảng cách lập tức bị kéo ra.

Nàng thậm chí không thể nghĩ ra, vừa rồi nàng lấy can đảm ở đâu mà dám cả gan trêu chọc Ying như vậy. Orm nhún vai, tiếp tục nghịch di động của mình.

Nàng không nghe được bao nhiêu về nội dung cuộc gọi của Ying, nhưng cúp máy rồi vẫn thấy Ying gõ máy tính, Orm nghĩ cô rất bận rộn.

Nàng chợt nhớ đến câu nói kinh điển: "Thiếu cô, công ty không hoạt động được à?"

Nàng thậm chí có suy nghĩ biếи ŧɦái lạ lùng, nàng muốn bắt cóc Ying, bắt cóc hai ba ngày, tắt điện thoại của Ying, xem công ty của cô có sụp đổ hay không.

Orm cúi đầu suy nghĩ thích thú cười một tiếng. Tiếng cười không lớn, nhưng căn phòng này rất yên tĩnh.

Ying ngẩng đầu nhìn nàng, nàng lại khụ khụ, xua tay: "Không có gì." Nàng suy nghĩ, lại giải thích: "Xem chuyện tiếu lâm."

Ying ừ, trông có vẻ không quan tâm chuyện này, đột nhiên hỏi: "Buổi tối muốn ăn món gì?"

"Để em gọi món, chị đang bận, chị muốn ăn gì?"

Ying liếc di động của nàng: "Gọi giao đồ ăn?"

Orm khó hiểu: "Không phải à?"

Giọng nói vừa dứt, Orm nghe thấy tiếng máy tắt máy tính, Ying khép máy tính lại cũng vén chăn lên.

"Chị nấu ăn, em muốn ăn gì?"

"Nào dám để Ying Tổng nấu cơm cho em chứ." Nàng nở nụ cười, giọng nói thay đổi ngay tức khắc: "Khoai tây hầm, rau xào, thịt xào tỏi non, canh trứng, cám ơn."

Ying cười khẽ, gỡ kính đặt lên máy tính, lại đem máy tính đặt trên tủ đầu giường: "Trong tủ lạnh không có khoai tây, chị đi xuống dưới mua."

Orm vội đứng lên, cúi người đứng trước mặt Ying: "Không không không, làm sao để quý cô đi mua được, em đi em đi."

Ying nghe xong lại cười.

Orm không biết vì sao, Ying vừa bỏ kính xuống, giọng nói dịu dàng, cái mỏ nàng lại bắt đầu lưu manh.

"Chị cười lên trông rất xinh." Còn có lúm đồng tiền, cái lúm đồng tiền này thật sự nguy hiểm, từ ngự tỷ lạnh lùng lập tức biến thành ngự tỷ ngọt ngào.

Ngự tỷ ngọt ngào này còn chưa đủ ngọt đã phải ưu thương, nụ cười tắt ngay sau đó: "Chỉ ăn những món này?"

Orm gật đầu, nàng không biết tài nấu nướng của Ying, cho nên chỉ liệt kê mấy món đảm bảo này.

"Được rồi." Orm cho điện thoại vào túi: "Vậy hai người."

Ying ừ, mở cửa đi lên lầu, Orm đi theo, ngẩng đầu gọi cô hỏi: "Chị muốn đi mua thật à?"

Ying quay đầu lại nhìn nàng, gật đầu: "Ừ."

"Chị đừng đi, em đi cho, em thấy chị chưa hết sốt đâu."

Ying lắc đầu không quan tâm: "Siêu thị chỉ ở dưới lầu thôi."

Orm xua tay: "Em đi mua, ngoại trừ khoai tây chị còn muốn mua gì?"

Ying suy nghĩ một chút: "Em chờ chị chút, chị đi với em."

Vì thế lần này, cặp đôi mới cưới, sau khi đăng kí kết hôn một tháng, cuối cùng chào đón lần đầu tiên ra ngoài cùng nhau.

Lúc ra cửa, Orm mới phát hiện Ying không đeo kính.

Nàng thay giày đứng cạnh Ying, thuận miệng hỏi một câu: "Đeo kính áp tròng à?"

Ying lắc đầu: "Không có."

Nàng trở nên tò mò: "Kính bao nhiêu độ?"

"Hơn một độ."

"Không nặng, có thể không đeo."

"Ừ."

Nàng lại bình luận: "Mang có cảm giác xa cách."

Dừng chốc lát, Ying lại ừ: "Rất nhiều người nói như vậy."

Trò chuyện mấy câu, cả hai vào thang máy. Nhờ cơn sốt hôm nay, khoảng cách giữa họ gần hơn rất nhiều, ít nhất có thể trò chuyện bình thường.

Thái độ ban đầu của nàng đối với Ying cũng thay đổi rất nhiều, trông rất dễ sống chung, đặc biệt là lúc tháo kính.

Nàng vốn là một người rất dễ làm quen, nàng kết bạn cũng rất đơn giản, nói chuyện sâu sắc vài câu, có thể nói chuyện thì sẽ nói nhiều hơn, nói không được thì không có duyên để nói hẹn gặp lại.

Cuộc sống muôn màu, nàng sẽ gặp đủ loại người, mỗi người có một tính cách khác nhau, nàng kết bạn chỉ muốn thoải mái, không đòi hỏi gì khác.

Chiều nay Ying làm nàng rất thoải mái. Tuy không nói nhiều, nhưng ít ra mặt mũi dịu dàng với nàng, cũng biết nàng lắm lời, cười cái gì, giả vờ cái gì.

Thậm chí, suýt chút nữa nàng đã thích Ying rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro