Cải lí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh đập hết tất cả đồ trên kệ xuống đất vỡ tan tành, mắt như muốn giết người.

- Nói, các người làm gì mà không biết em ấy ra ngoài? NÓI.

Đám người run sợ không ai dám mở miệng. Quản gia sợ hãi bước ra.

- Dạ.. Tại... Tại bình thường phu.. Phu nhân hay mơ màng đi lang thang trong nhà... Chúng tôi cứ nghĩ nếu phu nhân có tỉnh lại thì cũng sẽ như vậy... Không nghĩ ngài ấy đi ra ngoài... Nên... Nên...

- Nên các người xem thường lời tôi dặn? Các người xem thường em ấy?

Tất cả sợ hãi quỳ xuống.

- Chúng tôi không dám... Không dám...

Anh liếc mắt qua đám cận vệ.

- Còn các người nhiệm vụ canh cửa? Đi đâu mà để em ấy ra ngoài?

- Bọn tôi... Chỉ đi vệ sinh một lát.

- Đi cả hai cùng lúc?

- Vâng... Vâng...

- Nếu lỡ ai đột nhập vào nhà? Các ngươi chịu hậu quả hết không?

- Chúng tôi xin lỗi chủ nhân... Thường ngày không có chuyện gì sảy ra nên bọn tôi lơ là... Xin chịu phạt.

Anh cầm lấy bình sứ cạnh bên đập xoảng xuống.

- Tôi nuôi các người để các người xem thường lời tôi? Để các người tắc trách vậy hả?

Anh tức giận đập tất cả xuống sàn nhà. Mọi người sợ hãi với cơn giận của anh, chưa bao giờ anh nổi giận như thế.

- Nếu như hôm nay không phát hiện ra kịp, nếu em ấy có mệnh hệ gì các người có chịu trách nhiệm nổi không hả?

- Chúng tôi xin chịu phạt.

Tất cả đồng thanh nói, tất cả đều run sợ, tiếng mưa ầm ầm cũng không thể lấn áp nổi cơn giận của anh.

- Tất cả nghỉ việc, đổi người mới có trách nhiệm hơn cho tôi.

- Cậu chủ...

Quản gia định năng nỉ cho mọi người bởi vì họ đã làm việc lâu năm ở đây nhưng không được vì một khi anh đã quyết định thì khó mà thay đổi.

- MAU, ĐỊNH CẢI LỜI?

- Jungkook...

Anh đang nổi cơn tức giận lần nửa thì trên lầu có một tiếng nhỏ nhỏ gọi anh yếu ớt. Anh vội chạy lên đỡ lấy Yuna đang đứng trên lầu mệt mỏi dựa vào lang cang. Giọng anh thay đổi 360°.

- Sao em không nghỉ ngơi mà ra đây?

- Em... Không thấy anh... Anh đi đâu?

- Anh đây, anh không bỏ em một mình nữa.

Anh cưng chiều bế nó lên. Rồi nhìn vào chân nó.

- Tại sao không mang dép vào?

Yuna nhìn anh im lặng. Anh bế nó xuống lầu. Anh cũng quen với việc nó không trả lời anh rồi.

Anh đặt Yuna ngồi gọn lên ghế tránh những mãnh vở mà anh đập ra lúc nãy. Nó nhìn mọi người đang quỳ ở đó nhìn họ rất đáng thương.

- Jungkook... Anh làm gì?

- Anh chỉ đang dạy dỗ người làm thôi, em đừng quan tâm.

- Tại sao?

- Tại họ không làm tròn nhiệm vụ của mình, để em đi lạc,...

- Đừng trách họ... Do em mà... À không do Jungkook.

- Do anh?

Anh mở tròn mắt nhìn Yuna, tại sao lại do anh cơ chứ?

- Do Jungkook bỏ em một mình... Bỏ em đi, nên em mới đi tìm... Do Jungkook, đừng trách họ. Nha.

- Do anh???

Anh vẫn bất ngờ không nói nên lời... Con mèo này là đang cải lí với anh... Giỏi lắm, cải rất hay, Jeon Jungkook này chưa bao giờ đuối lí với ai, nay lại bị con mèo này làm cạn lời không cải lại được.

- Do anh??? Được em thắng... Em bênh vực họ?

- Bỏ qua nha? Họ rất đáng thương...

- Được... Anh thua em...

Anh nhìn qua đám người làm đang lén cười trộm... Vẻ mặt của anh lúc này rất là ba chấm... Anh hắn giọng lại.

- Tất cả ai vào vị trí đó. Lần này tạm tha nếu tái phạm thì tự biết hậu quả.

- Cảm ơn cậu chủ, cảm ơn phu nhân.

- Khoan... Trời mưa... Mấy anh vệ sĩ...

Yuna nhìn ra trời, mưa lớn làm sao mà canh cổng đây. Nó lo lắng cho họ lắm, nếu ở ngoài mưa sẽ bệnh mất.

- Anh hiểu rồi... Các người hôm nay tạm nghỉ, tạnh mưa làm lại.

- Dạ chủ nhân.

Ai nấy đều vào vị trí của mình mà làm, bận rộn. Họ lén nhìn nó, thường ngày mơ màng như vậy mà thật không ngờ nó lại rất hiểu chuyện, lại được Jungkook cưng chiều, họ ganh tị quá... Có một bé chủ hiểu chuyện đáng yêu, có thể cải lí được cậu chủ vậy là họ đỡ khổ rồi... Mọi người đổi cách nhìn khác về nó, họ cảm thấy phục Choi Yuna rồi.

Anh cưng chiều để nó nằm gọn trong lòng mình, ôm nó lại sưởi ấm cho tấm thân nhỏ bé.

- Em sao rồi, đỡ hơn xíu nào chưa hả? Có khó chịu chỗ nào không?

- Yuna mệt...

- Tại sao lại đi lung tung? Biết anh lo lắm không hả? Lỡ... Bọn người đó... Thấy em, thì chuyện gì sẽ xảy ra hả?

- Jungkook... Đừng bỏ Yuna một mình... Em sợ...

- Anh hứa... Không bỏ em một mình nữa...

- Hứa...hứa...

Choi Yuna từ từ nhắm mắt lại ngủ vì mệt, anh nhìn nó đang ngủ trong lòng, ôm chặt nó lại nhìn ra ngoài cửa... Cảm giác thật bình yên, sau một ngày dài và đầy lo lắng trôi qua tất cả cứ như là mơ...

Sau một chuyện trôi qua là Yuna lại có một chuyển biến mới... Anh nhận ra nó nói nhiều hơn, biết quan tâm hơn đến mọi thứ, đặc biệt là Choi Yuna cần anh.

- Mèo nhỏ... Em giỏi lắm. Anh sẽ không để em một mình nữa.

Anh bế nó lên lầu, để nó ngủ anh ngồi bật máy tính lên đang làm gì đó.... Làm đang thiết kế dép cho nó. Con mèo nhà anh luôn không chịu mang dép để chân lúc nào cũng bị thương cả. Anh nhớ là Yuna chỉ thích mang dép mèo, không phải mèo thì không mang... Khổ quá mà.

Anh đang tỉ mỉ thiết kế làm sao cho thật đẹp thật là dễ chịu cho nó dễ mang... Anh làm đủ kiểu, các kiểu một màu rồi gửi qua cho Yeni làm, cô ta là nhà thiết kế nổi tiếng nhất ở đây, Và cô ta rất thích Jungkook.

Làm xong anh quay qua cất máy tính tránh để sóng máy tính cạnh nó lâu vì sẽ ảnh hưởng không tốt đến bé con trong bụng nó. Hôn Yuna một cái cưng chiều.

- Mèo nhỏ sắp có thứ em muốn rồi nha, sẽ không để em đi chân trần nữa.

Anh quay qua bàn lấy miếng dán hạ nhiệt dán lên trán cho nó rồi mới an ổn ôm nó đi ngủ.

🐶🐰
aww jigi của các cậu comeback rồi đây :3 xin lỗi vì không thể ra sớm :'( mong mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ nha ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro