i was still with you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


đông tàn.
thu nhớ em.



2018,

cyj pov;

tôi đứng lạc lõng giữa biển người vồ vập. nắng bàng hoàng ôm lấy tâm hồn tôi để mưa rơi hoài lại phủ đầy giọt nước êm lắng. bông oải hương nhẹ cẫng xinh tươi và rạng rỡ trên tay tôi giờ đây lại bị vứt bỏ không tiếc thương chi vào chiếc thùng rác lạnh cóng đối diện. đường phố bừng nắng hạ trong mắt tôi chỉ còn sự ghét bỏ, nhạt nhoà và chẳng thấy bóng hình em. giọt mưa lâm thâm cố tìm em trên mùa hoa đẹp đẽ. bóng em cười lấp đi khoảng trống của nơi đây, nhưng em đã phai nhoà cùng cát bụi khi trời buông đổ lấy cơn mưa nặng trĩu, em như biến mất khỏi đời tôi bằng lời nói thoảng thầm thì trong gió. căn phòng sưởi ấm áp bỗng lạnh lẽo khi em rời đi, tôi nhớ em nhiều lắm.

những giai điệu êm từ đôi tay mềm của em, tôi nhớ rằng nó yên bình và thấm thía lắm vì hơn ai hết, tôi biết rằng giai điệu này thương em và nâng niu em từng chút một. em hoàn hảo tới khác lạ, phút bình yên bên em ngỡ làm cho thời giờ ngưng đọng đi. làm cuốn nhật báo trên tay em nhẹ nhàng và yên bình hơn, cành cây khô nhẹ đung đưa làm tình mình thêm thắm, nắng nhỏ nhen nô đùa cùng cây vĩ cầm thơ mộng, cảm giác cô đơn xấu xí dần an dịu khi em cất tiếng, khoảng thời giờ ấy lại làm nỗi nhớ em càng nhiều hơn, tôi nhớ em.

tiếng nhạc vang qua nơi đây ân cần và dịu nhẹ, lá rơi đầy trên chiếc ghế băng xinh đẹp mùa thu rơi, gió mùa thu đơn côi một mình cùng nỗi nhớ mọn thầm lắng tiếng ve kêu. sương mai tàn nhẫn với vạn vật nhưng nó lại thương em đến lạ, nó vương vấn em bằng giọt nước đọng trên lá rơi. khi gió đông đã thổi về, hãy ôm tôi lần cuối, nhé em?

tiếng em cười như giọng nói lí nhí của cá heo, biển vương vấn và gieo cho gió sương chút buồn. bãi cát vàng lịm mòn mỏi tìm dấu chân em nhọc nhã thương tình. tôi nhớ em.

ngày tôi rời xa paris hoa lệ mà dạo chân đến seoul nhớ nhung, bóng em đã khác đi nhiều rồi, nhưng nụ cười đấy vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt vừa thân thuộc vừa khó quên này.

nhưng điều tôi không ngờ rằng em đang tay trong tay cùng một người khác, cậu ta nhìn quen lắm, phải rồi.

cậu ta là em họ của tôi mà nhỉ, choi soobin.

tôi đứng lặng im nhìn em bên tình mới, tiếng cười đùa, ôm ấp của em đều lọt vào ánh mắt tôi. em khác đi quá nhiều rồi, người à.

tim tôi lại nhói lên, như đơn địa chấn vồ vập đẩy chìm xuống biển sâu.

đau thật đấy, nhưng đau cỡ nào cũng phải buông thôi. tôi ghét việc phải dối với lòng mình,

"đừng dối lòng mình nữa, cậu muốn họ hạnh phúc mà"

tôi nhớ em của ngày hôm qua, tôi nhớ em mỗi lần em đi tới chỗ làm để đưa cơm cho tôi, tôi nhớ một thiếu niên hiền lành, chất phác. tôi nhớ một chàng trai trẻ ăn mặc giản dị và thơ ngây, tôi nhớ em của một miền đất hứa đã từng, tôi nhớ em của chính ngày hôm qua. em của ngày hôm nay đã khác nhiều rồi.

2019.

một ngày nắng đẹp tại đất nước diễm kiều thân mến, tôi nhận được tin em và cậu nhóc sẽ đính hôn. và hơn hết, tôi được mời với tư cách là anh họ của choi soobin. khúc xương tuỷ tưởng rằng cứng chắc đã lành rồi nhưng lại rỉ thêm vết đau nữa, tôi quặn nhói, rối bời trong cơn điên dại. đâu phải cứ buông là buông xuôi tất cả được, tình đã hết nhưng giọt đơn phương đã kiệt quệ bao giờ?

tôi lại khóc cùng chai rượu vang thơm nồng nàn.

lại sướt mướt cùng trời, cùng mây.

2021!

hôn ước của em được diễn ra kín đáo và thơ mộng, tôi mặc một bộ vest xanh, em cũng thế.

nhưng em lại tay trong tay người khác, là người thân thuộc với tôi nhất.

"chúc em hạnh phúc cùng đứa em trai ngu ngốc của tôi. chúc hai đứa hạnh phúc."

khi gần cuối buổi hôn lễ, cuối cùng là tiết mục ném hoa, tôi bị thằng em trời đánh đưa lên thảm đỏ cùng vô số những kẻ đơn côi, ai cũng cười háo hức đón chờ bó hoa sẽ rơi vào đôi tay ai, riêng tôi vẫn nhìn em, kể cả khi tôi không phải là người cùng em bước đi trên đoạn đường mới, cả khi thế giới sẽ kết thúc vào ngày mai, bằng một cách vô thức nào đó,

bó hoa lại lọt vào vòng tay yên bình của tôi.

"tôi nhớ em nhiều lắm,
nhưng em của ngày xưa giờ đã chẳng còn nữa."

18.5.21
𝑡ℎ𝑒 𝑒𝑛𝑑.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro