YNCHDNEG - Ngoai truyen Chuong 1-6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện chương 1 :

- Ê, dậy, dậy mậy, sắp tới rồi kìa ! – Ông anh tôi đập vào vai lay tôi dậy.

- Oáp…ớ.…hả… ? – Tôi há mồm ngáp ngáp như cá đớp không khí, cuốn sách đậy trên mặt trôi tuột xuống dưới ghế.

- Ớ cái đầu mày, dậy, tới Phan Rang rồi ! – Vừa nói, ổng vừa vả vô mặt tôi đôm đốp.

Chẳng đợi ổng vả đến lần thứ ba ( thật ra là vì vả vào mồm liên tục những 2 lần thì đau quá ), nghe đến hai từ “ Phan Rang “ thì tôi choàng tỉnh, dụi mắt nhìn ra cửa sổ. Qua tấm kiếng xe trắng nhờ, khung cảnh quen thuộc của quê nội hiện ra trước mắt, những dãy nhà cổ kính mọc san sát nhau, những hàng cây trứng cá xanh um chạy dài tăm tắp. Tôi liếc nhìn đồng hồ, 2 giờ 30 phút chiều.

- Ai xuống cây xăng thì chuẩn bị đồ đạc nhe ! – Giọng người phụ xe vọng lên phía trước.

- Mày xách hai cái ba-lô đi ! – Ông anh tôi lục tục đứng dậy.

- Hả ? Chứ đại ca xách gì ? – Tôi sửng sốt.

- Tao trả tiền xe, tay đâu mà xách, cãi ông tát vỡ mồm ! - Ổng quắc mắt sừng sộ rồi rút ví ra.

Chiếc xe khách 14 chỗ đỗ cái xịch trước cây xăng quen thuộc ở đầu chợ tỉnh, tôi khệ nệ vai đeo balô tay xách nách mang bước xuống xe, ông anh bá đạo nhảy tót xuống đằng sau.

Cảm giác sau 3 giờ đồng hồ ngồi trên xe bon bon cả buổi và giờ bước xuống mặt đất luôn làm người ta thấy như túng chân và tê đi, tôi mất vài sát na mới lấy lại cảm giác của “ song cước “, nhìn quanh quất rồi chầm chậm bước đi.

Phan Rang quê nội vẫn không có gì thay đổi, mọi thứ hệt như một năm trước khi mà hai đứa tôi đứng tại đây đón xe về lại Phan Thiết, nắng vẫn gay gắt và có phần oi bức, những cây trứng cá mọc rải rác quanh các gian hàng tạp hoá bày tràn lan ra lề đường, cành lá sum xuê trĩu quả nhưng lặng thinh và lãnh cảm với những làn gió nhè nhẹ. Tạo vật thanh bình và yên tĩnh, đó là điều duy nhất mà bao giờ về Phan Rang tôi cũng cảm nhận được.

- Đưa cái balô cho tao, giờ đi đường nào về ? – Ông anh tôi hỏi.

- Đi qua xóm Trên về cho lẹ ! – Tôi thở phào nhẹ nhõm vì san bớt được một cái balô nặng ình ịch.

- Xóm Trên ? - Ổng hỏi lại vẻ nghi ngại.

- Có sao đâu huynh, thằng Phệ chuyển nhà lâu rồi mà ! – Tôi nhún vai đáp.

- Ừm, tí ốm đòn là tao giết mày à nha ! – Ông anh thè lưỡi.

Tôi lắc đầu ý bảo không sao, dốc lại cái balô trên vai và bước đi theo lối vào của xóm trên, đĩnh đạc và đường hoàng. Bao giờ cũng vậy, cảm giác của một người cháu xa quê nội luôn làm tôi cảm thấy mình như trưởng thành hơn mỗi khi trở về, và giờ đây tôi cũng khác hẳn với một năm trước, ung dung tiến vào lãnh địa xóm Trên mà không sợ gì sất. Ngang qua quầy chè dưới gốc me tây của cô Út hàng xóm, tôi gặp lại những người quen mà từ nhỏ đã ngày nào cũng chạm mặt.

- Cháu ông Bảy về kìa !

- Chà, hai thằng nó lớn tướng quá !

- Về chơi hè à hai đứa ?

Tôi nhoẻn miệng cười, khẽ gật đầu chào lễ độ lại với họ, rồi bằng một động tác bắt chước những người đã trưởng thành, tôi vươn tay ra cho tay áo trôi lại phía sau, khẽ húng hắng hỏi ông anh :

- Ngang qua nhà Lyly há đại ca ?

- Ờ, về quê rồi, thủ lĩnh xóm Giữa nói gì tao nghe đó chứ biết sao giờ ! – Ông anh tôi chép miệng.

- Đại ca cứ nói thế, hề hề ! – Tôi khoái chí tử khi được nghe chính miệng ông anh bá đạo tôn mình lên làm thủ lĩnh xóm Giữa.

Thật ra nếu là một năm trước thì có cho vàng thủ lĩnh xóm Giữa cũng chả dám mò mặt vào lãnh địa xóm Trên, nhưng vì thằng Phệ đầu lãnh đã chuyển nhà sau trận ác chiến “ Tam đại thế gia “ năm rồi nên tôi mới an nhiên đi lối tắt dẫn về nhà nội, và cũng một phần là tôi… muốn chào Lyly trước.

Không ngoài dự đoán, đến đầu ngõ chúng tôi đã thấy Lyly đang ngồi đọc sách ở hiên nhà, nghe tiếng chân sột soạt đến gần, cô ấy nhướn cặp mắt sau đôi kính cận dày cộm lên và khẽ nói như reo :

- A, anh P, …. anh N !

- Chào em, tụi anh về nghỉ hè, vẫn còn thích đọc sách à ? – Ông anh tôi tươi cười hỏi.

Lyly đứng dậy mở cổng, đon đả mời hai thằng tôi vào nhà chơi, nhưng lão anh tôi chỉ tế nhị từ chối và đứng bên ngoài trò chuyện xã giao mấy câu.

Tôi mỉm cười nhìn cô bạn thanh mai trúc mã năm nào giờ đã lớn thành một thiếu nữ xinh đẹp mà bất cứ thằng con trai nào khác cũng phải mê mẩn ngay từ cái nhìn đầu tiên, nếu chỉ xét riêng về độ duyên dáng ( dĩ nhiên là khi Lyly đã tháo cặp kính cận ra ) thì tôi đồ rằng cô ấy cũng xinh xắn không kém Khả Vy là bao, và có lẽ chỉ xếp sau Tiểu Mai mà thôi. Cả 3 nàng không ai giống ai, Tiểu Mai xinh đẹp thuần khiết và quý phái, Khả Vy dễ thương và hoạt bát, Lyly trầm tính ít nói nhưng mang nét đẹp dân dã cùng mộc mạc. Mái tóc đen huyền xoã dài vắt ngang một bên vai, nước da trắng ngần cùng làn môi đỏ thắm, đôi mắt lúc nào cũng long lanh như mặt nước hồ thu khiến cho ngay từ nhỏ Lyly đã là mục tiêu kết bạn cả kết đôi của hết thảy con trai trong xóm Xe Bò.

- Anh N… vào chơi ! – Lyly ngượng ngập nhìn tôi.

- Hì, gọi N được rồi, giờ mình phải về, chiều gặp ! – Tôi gật đầu cười.

- Vậy nhé, giờ bọn anh về, chiều em với thằng Mén qua chơi hen ! – Ông anh tôi nháy mắt rồi bước lại ra cổng.

- Dạ, hai anh về ! – Lyly khẽ cúi chào, tay vẫn cầm quyển sách đang đọc dở.

Chào tạm biệt Lyly, hai thằng tôi rẽ vào khúc quanh tiến về xóm Giữa :

- Con bé ngày càng xinh mày nhỉ, thằng Mén tốt số thiệt ! – Ông anh tôi cười ươi rói.

- Hờ hờ, nhờ đệ tác thành ấy chứ ! – Tôi vênh mặt đáp, tuy hơi cảm thấy trong lòng có điều gì đó hụt hẫng và nuối tiếc.

- Tác con khỉ, mày chậm chân hơn cu Mén thì chịu thôi ! - Ổng trề môi chế giễu nhưng rồi lại nheo mắt nhìn tôi cười đểu. – Cơ mà nhờ vậy mày mới quen được bé Mai, chả phải xinh hơn Lyly nhiều là gì, hề hề, cái thằng, thiệt là có tiền đồ đó !

- Thôi huynh, em lạy huynh, đừng đốt nhà em nữa ! – Tôi rụt cổ khi nghĩ đến Vy.

- Hơ, vẫn còn quen với em Vy mà, cái thằng mắt không tròng, không có tương lai ! – Ổng phản pháo ngay tắp lự, dù rằng trước đó còn tí tởn khen tôi là tiền đồ tươi sáng

Tôi chỉ biết bịt tai làm ngơ, chứ gân cổ lên cãi lại thì chỉ tổ thiệt thân, dẫu sao thì ổng có nói gì đi nữa tôi cũng chỉ chọn Khả Vy mà thôi.

Nhà nội tôi là một căn nhà 2 tầng khá khang trang nằm ngay sau lưng vườn cây của Uỷ Ban Phường, giữa con đường mòn nối liền 3 lãnh địa trong xóm Xe Bò. Bóng mát từ hàng dừa trong đình làng vẫn phủ xuống mát rượi cả con đường, tôi cảm khái nhìn cảnh vật xung quanh tựa hồ như chẳng có gì thay đổi. Bao giờ cũng vậy, thanh bình và yên tĩnh là cảm giác tôi luôn thích thú thưởng thức ở quê nội.

Tôi đẩy cánh cổng sắt có nhiều thanh chắn ngang màu xanh lục quen thuộc sang bên và bước vào nhà, ông anh khệ nệ vác ba lô phía sau :

- Chu choa, hai đại ca về nghỉ hè đó à ! – Cô Ba từ trong bếp nhìn ra.

- Dạ, tụi con mới về ! – Tôi nói như reo.

- Chào cô, ủa có mình cô ở nhà thôi hả ? – Ông anh tôi thảy cái balô xuống nền gạch.

- Ừ, tí nữa mọi người mới đi làm về, hai đứa rửa mặt cho mát, đã ăn gì chưa ? – Cô Ba tay cầm cái đũa bếp đang nấu dở bước ra ngoài.

Mọi người sắp đi làm về ở đây là ý chỉ chồng cô Ba, người bác mà bọn tôi từ nhỏ đã gọi bằng Bố, và cô Bé mà từ nhỏ đã hay dẫn bọn tôi đi ăn chè. Nhà nội tôi có tổng cộng 11 người con, hơn nửa trong số đó đã lập gia đình và định cư ở nhiều nơi khác, ba tôi là một ví dụ, ông vào Phan Thiết lấy mẹ tôi và lập nghiệp luôn ở đó. Và cứ mỗi mùa hè, khi còn bé thì ba tôi lại dẫn hai thằng con về chơi, sau này bọn tôi lớn hơn thì được đặc cách tự thân về quê luôn, nói là tự đi cho oai chứ thực ra chỉ là đặt vé xe sẵn rồi phốc lên ghế nằm ngủ một giấc mở mắt dậy là đã thấy ngay bến đỗ xe ở cây xăng quen thuộc.

- Lên lầu cất đồ đi rồi xuống dưới tắm rửa, hai đứa bây ăn cơm trước hay đợi cả nhà về luôn ? – Cô Ba hỏi.

- Dạ đợi cả nhà cho vui, chứ đi xe về tụi con cũng không đói lắm ! – Ông anh tôi trả lời.

- Ừm, vậy lên lầu sắp xếp đồ đạc đi, cô nấu gần xong rồi ! – Cô Ba nói rồi đi vội ra sau bếp dòm chừng nồi cá ngừ kho đang sôi sùng sục.

- Ớ… lại cá ngừ kho ớt à cô ? – Tôi há hốc mồm.

- Ừ, biết hai đứa bây về nên cô nấu cho đấy ! – Cô Ba nói.

- Cho ít…ít ớt thôi nha cô… ! – Tôi méo xệch cả miệng.

- Ít làm gì, cay thiệt cay ăn mới ngon ! – Nói rồi ông anh tôi cốc đầu cái cốc.

Sở dĩ nghe đến cá ngừ kho ớt tôi đâm ra uý kị là vì tôi từ xưa đã đặt biệt danh cho món này là “ nồi cá kho huỷ diệt “ , nguyên do vì nhà nội tôi có truyền thống ăn cay rất kinh khiếp. Tôi nhớ có một mùa hè tầm lớp 4 -5 gì đấy, trưa hôm đó trời cũng nóng như mọi khi. Và cô Ba xới cho tôi tô cơm măng kho kèm cá ngừ kho ớt, nhìn thì thấy màu đỏ ánh lên trông hấp dẫn vô cùng. Nhưng khi ăn vào thì thôi rồi, tôi chạy xoắn cả lên mà tìm nước uống liên tục, chỉ vì cả măng lẫn cá đều thuộc hàng siêu cay, nước mắt nước mũi tôi chảy ra sì sụt. Và y như rằng chốc sau là mắt tôi chuyển sang màu đỏ, mãi đến chiều khi tôi tọng gần 3 bình nước to tổ chảng thì đôi mắt mới trở lại bình thường. Kể từ đó, tôi đặt tên cho món cá ngừ kho ớt này là “ nồi cá kho huỷ diệt “, ăn vào muốn tự phát nổ luôn.

Hai thằng tôi xách balô đi lên lầu trên, tôi đưa mắt nhìn gian phòng quen thuộc, vẫn cái lan can bám bụi, chiếc bàn đá dùng để ủi đồ, khung cửa sổ mà nhìn ra là thấy ngay 2 cây dừa đang rì rào toả bóng mát xuống hiên nhà.

- Cất đồ xong rồi ra thắp nhang, mầy ! – Ông anh tôi bắt đầu thoát y vũ.

- Biết rồi huynh ! – Tôi gật đầu.

Hai thằng tôi đứng trước bàn hương, nhìn lên di ảnh vẫn mang nét cười hiền từ của ông bà nội, tôi cầm nén hương và bật quẹt ga, rồi kính cẩn thắp lên lư :

- Dạ thưa nội, tụi con về hè chơi nè !

Ngoại truyện chương 2 :

Chiều mát, hai anh em tôi ngồi trước hiên nhà phe phẩy cây quạt nan để gọi là tạo phong thái tao nhã của người ở xa mới về. Thấy hai thằng tôi phởn quá, cô Bé mới phì cười :

- Hai đứa bây mới có một năm mà lớn tướng dữ, nhất là thằng N, cao lên thấy rõ !

- Hì hì, con cũng chả biết sao tự dưng từ năm lớp 9 sang lớp 10 mà cao lên đột ngột vậy nữa ! – Tôi gãi đầu cười khoái chí tử.

- Nó biết yêu rồi nên mau lớn, he he ! – Ông anh tôi nổi hứng bơm đểu.

- Vậy à ? – Cô Bé ngạc nhiên.

- Dạ đâu có, ổng giỡn á cô ! – Tôi hoảng hồn chối ngay tắp lự rồi lái sang chuyện khác . – Mà.. mà tối nay tụi thằng Bin với Tèo có lên chơi không cô ?

- Chắc là có, tối thứ bảy với chủ nhật nào cả nhà mình cũng tập trung đông đủ mà ! – Cô gật đầu.

Thật vậy, nhà nội tôi khá rộng, thế nên lệ quen cứ đến cuối tuần là những cô chú lập gia đình ở Phan Rang đều sang nhà nội chơi, ai có con cái thì dẫn theo qua luôn. Thế nên vào cuối tuần là cả nhà đầy ắp tiếng cười của cả người lớn và tiếng giỡn la chí choé của trẻ nhỏ.

Về phần anh em tôi thì chỉ mong cho hai thằng cu Bin, cu Tèo đến nhập bọn lẹ lẹ để còn thiết lập quân đội. Vả cả thằng Chí Mén nữa, tôi là tôi khoái thằng này nhất, cực kì hợp ý tôi trong cái khoản phá làng phá xóm. Mà cũng không hẳn là hợp ý, chỉ là thằng Mén… tôi bảo gì nó làm đó. Trong đám anh em thuở nhỏ bọn tôi thì ông anh Rin con bác Tư là lớn nhất, sau đó lại đến hai ông anh họ con chú Sáu nữa cũng ở Phan Thiết nhưng lại ít về quê nội nghỉ hè nên không tính, kế sau đó là đến anh em tôi, rồi thằng Mén, rồi cu Bin cu Tèo. Từ lúc bé xíu là ông Rin và ông anh tôi đã là chuyên gia đầu têu xúi giục bọn nhỏ là tôi với tụi thằng Mén chuyên đi chọc phá xóm làng trong những ngày hè.

Chẳng hạn như trò dùng súng nước bắn phá hàng xóm, ông Rin ngồi trên gờ đất cao của xóm Giữa chỉ định mục tiêu, lão anh tôi thì bơm nước vô súng, và tôi với thằng Mén lãnh trách nhiệm cầm khẩu súng mon men bò đến gần đối tượng là một thằng nhóc đang ngồi búng thun hay mấy con bé chơi đồ hàng. Vừa tiếp cận mục tiêu, tôi bóp cò thiệt mạnh cho nước bắn thật lực vào tai vào mắt kẻ xấu số rồi bỏ chạy trối chết, năm ông mãnh vừa chạy vừa cười ha hả.

Tôi vẫn nhớ cái hồi mà ông Rin, ông anh hai tôi và tôi lén bà nội bỏ đi chơi điện tử tay cầm đời đầu, ba ông cực mê trò Tam Quốc Chí. Thế nhưng ông Rin và ông anh tôi cứ giành chơi miết, mà mồm thì xoen xoét :

- Thằng N đợi chút, hết ván anh đưa !

Đợi cả buổi không được chơi, tôi ấm ức chạy về nhà méc bà nội, thế là nội tôi gô đầu cả 3 ông mãnh về mà oánh cho mấy roi nhớ đời vì cái tội bỏ không canh nhà trốn đi chơi điện tử.

Hay cái lần năm thằng đang ngồi nhà ông Rin đánh cờ thú thì trưa nắng nóng nực, tôi nổi hứng đi ra ngoài dạo mát. Để rồi khi nhìn thấy vườn lựu nhà kế bên sum xuê trĩu quả, trái nào trái nấy to tròn và căng mọng, tôi thấy khoái quá bèn rón rén mò sang bên đó. Cẩn thận từng li từng tí một thò tay qua hàng rào kẽm gai rồi lựa ngay trái gần sát tầm tay nhất mà nắm lấy. Thế nhưng tôi đâu biết quả lựu vốn bám chắc vào cành cây, hì hục mãi mà vẫn không hái được lấy một quả, trong khi chủ nhà thì mắc võng ngủ kế bên, và phía dưới là con chó bẹc-giê to đùng cũng đang gầm gừ chả rõ là đang ngủ hay thức.

Thế là tôi bỏ chạy về nhà tường thuật lại tình hình cho huynh đệ đồng môn, và tất nhiên là có thêm mắm dặm muối đường về những cành lựu chỉ cần đưa tay ra là có thể hái được ngay, hay chủ nhà đã đi vắng mất rồi.

- Thế sao mày không hái luôn mà chạy về làm gì ? – Ông Rin thắc mắc.

- Uầy… về rủ anh em đi cho vui chứ ! – Tôi lúng búng đáp.

- Chắc hái được không đó mày ? – Ông anh tôi nghi hoặc.

- Được mà, đảm bảo, hai huynh nhìn thấy là mê liền !

- Lẹ lên đại ca, em cũng thèm lựu lắm ! – Thằng Mén liếm môi.

Chốc sau, mấy thằng tôi đứng lấp ló ngoài bờ giậu hàng rào, đưa mắt láo liên nhìn vào trong vườn nhà ông hàng xóm, và tôi ăn ngay cái cốc đầu tiên vô đầu :

- Láo, chủ nhà nằm ngủ ngay đó còn gì ! – Ông Rin trừng mắt.

- Nguyên con chó to đùng mà mày bảo không có gì à ? – Lão anh tôi cốc thêm phát nữa.

- Cái thằng Mén, sao.. mày bảo với tao hôm qua chủ nhà đi hết rồi ? – Tôi ức quá, bèn cú luôn vào đầu thằng Mén đang ở kế bên.

- Ơ… em có nói gì đâu anh N ! – Nó ngơ ngác chả hiểu gì sất.

- Giờ sao đại ca ? – Ông anh tôi đưa mắt nhìn ông Rin.

- Quất luôn chứ sao, tao với mày vô hái, thằng N canh con chó, thằng Mén cảnh giới bên ngoài ! – Ông Rin nói giọng quả quyết rồi quay ra đằng sau . – Thằng Bin đâu rồi ?

- Dạ, em nà anh Rin ! – Thằng Bin lúc ấy hãy còn nhỏ, và cu Tèo còn chưa bỏ bú tí.

- Cu Bin về nhà lấy muối ớt ra sẵn đi, tao để trên củi ấy ! – Ông Rin chỉ tay.

Đợi thằng Bin ngúng ngoắng chạy về rồi, hai ông anh lớn mới hồi hộp bò qua cái lỗ chó nhà bên, tôi thì thấp tha thấp thỏm dòm con bẹc-giê, miệng không ngừng lầm bầm câu thần chú “ hãy ngủ đi con “ , thằng Mén đứng cắn móng tay lo lắng dòm ra bên ngoài.

- Từ từ thôi mày ! – Ông Rin cõng ông anh hai tôi.

- Nhích tới chút đại ca, trái kia to hơn kìa ! – Ông anh tôi liếm môi rồi chồm luôn cả người về phía trước.

- Ê...ế… ế…. ! – Chưa dứt lời ông Rin đã té cái oạch đập mặt xuống đất.

Và mọi sự sẽ chẳng có gì xảy ra, vì chủ nhà ngủ rất say, con bẹc-giê cũng vậy, nếu như không tính tới trường hợp tôi quíu lên miệng la bài hãi :

- Chạy… chạy mau…. Ahhhhhh !

- Gấu…gấu……. .!

Thằng Mén vọt đầu tiên, tôi cũng cắm đầu chạy toé khói, hai ông anh thì vừa chạy vừa nhảy loi choi vì bị con bẹc- giê rượt đằng sau. Khỏi phải nói hành trình bị chó rượt nó dài cỡ nào, chỉ biết cả khi 4 thằng về đến nhà an toàn thì đã mệt rũ rượi, nằm xả lai ra đất mà thở hồng hộc. Sau vụ trộm lựu bất thành đó, tôi được sung lên làm con tốt thí chứ không cho làm nhiệm vụ cảnh vệ nữa vì cái tội yếu bóng vía.

Mùa hè 2 năm sau, đám tụi tôi lại lòi ra thêm cái trò quậy mới nữa, và lúc này thì cu Tèo đã nhập bọn dù chỉ mới biết đi lõm bõm. Đó là tôi lãnh trách nhiệm leo lên cây dừa trước nhà nội và bẻ lá xuống, rồi cả bọn ngồi tuốt hết phần lá, chỉ để lại phần sống lá dừa màu xanh vừa dài vừa nhỏ, quơ lên là kêu vun vút, và đánh vào da thịt thì khỏi nói, lúc nào cũng để lại vết hằn đến tận ngày hôm sau mới khỏi.

- Xem Tuyệt thế hảo kiếm của tao đây ! – Ông Rin tay cầm cái sống lá dừa múa loạn xạ.

- Xì, Tuyết ẩm đao mới là số dzách ! – Thằng Tèo nhảy lên gờ đất.

- Hề hề, tất cả đều thua Thần kiếm Ôrihancôn này nhé ! – Đến lượt ông anh tôi bay lượn điên cuồn, tay cầm thanh kiếm tự chế cong queo.

Sau màn giới thiệu vũ khí là đến màn… choảng nhau, năm ông mãnh nhào vào chém loạn xạ, kết cục bao giờ cũng là ông Rin với ông anh tôi ngồi dỗ cu Bin với cu Tèo, và tôi thì hãy còn đang chạy oánh nhau ì xèo với thằng Mén khắp hang cùng cuối xóm. Để rồi đến chiều bốn ông lớn đầu têu nằm sấp lớp bị bà nội tôi cầm cây thước đo vải mà quất mấy phát vào mông đau điếng.

Những mùa hè tuổi thơ ở Phan Rang quê nội đầy kỉ niệm mà có lẽ cả đời này tôi cũng không thể quên được. Và như một lẽ dĩ nhiên, ai rồi cũng phải lớn lên, ông Rin vào Sài Gòn học đại học, trao lại chức đầu đàn cho ông anh hai tôi. Rồi hai thằng tôi ngày một lớn hơn, cũng đường hoàng thêm tí, không còn những trò chơi như thuở bé nữa. Mà thay vào đó là những buổi chiều dạo mát rồi tắm biển, hay đi lòng vòng ăn bắp nướng rồi về nhà chơi điện tử.

Tôi lúc nãy vẫn đang ngồi trên gờ đất cao giữa xóm, bồi hồi nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ ngày trước, cái mặt cứ cười hềnh hệch trông như thằng nghiện chứ chả phải là một người con đang hoài niệm về thời ấu thơ nữa. Chợt giật mình vì có tiếng gọi của thằng đệ quen thuộc :

- Anh P, anh N, hai anh về hồi nào vậy ? – Thằng Mén từ đầu ngõ đã phóng vụt tới, tươi cười chào hỏi.

- Ừm, vừa về ! – Ông anh tôi gật đầu.

- Dạo này sao rồi chú ? Tệ quá, để hai anh chờ sáng giờ ! – Tôi cười cười.

- Hi, thì em cũng vừa nghỉ hè, anh đợi chút, em chở xong mớ bột này rồi rủ bé Ly qua chơi luôn ! – Thằng Mén mắt ánh lên tia nhìn rạng rỡ.

- Ờ, tao cũng vừa gặp Lyly hồi sáng ! – Tôi đáp.

- Vậy hai huynh ngồi đây nha, tí tụi em qua ! – Nói rồi thằng Mén quay xe chạy thẳng.

Chí Mén, là họ hàng xa của ông Rin, nhưng từ nhỏ đã được bác Tư đón về ở chung vì hoàn cảnh gia đình thằng Mén ra sao đó thì tôi nhớ không rõ. Ban ngày nó vẫn đi học, nhưng lúc rảnh là lại đạp xe phụ giao bột làm bánh mì cho bác Tư, vì nhà ông Rin là nhà phân phối bột bánh mì lớn nhất Phan Rang. Cá nhân tôi thì thấy thằng Mén hơi khờ khạo, ai mắng hay khen gì nó cũng cười, nói một hồi nó mới hiểu, kể chuyện cười mà khi người ta đã cười mỏi miệng rồi thì mới đến lượt nó ngoác mồm ra ha hả lên. Nhưng được cái nó đôn hậu và hiền lành, ai nhờ gì cũng giúp nên rất được lòng mọi người. Mà cũng lạ, cái thằng hiền hiền nhỏ con lại được lòng cô gái xinh đẹp nhất xóm này là LyLy, đúng là “ thánh nhân đãi kẻ khù khờ “.

Chốc sau, thằng Mén xung phong làm hướng dẫn viên, tình nguyện chỉ đường cho anh em bọn tôi làm một vòng gọi là thăm lại xóm làng, Lyly tay kẹp sách đi cạnh bên. Tôi tức cười quá xá với cái thằng này, hai anh em tôi thì còn lạ gì đường đi nước bước trong xóm Xe Bò nữa mà thằng Mén cứ mỗi lần thấy anh em tôi về quê là nằng nặc đòi dẫn đi xem… “ những sự đổi thay của xóm làng “.

- Ly, em thật là thích nó hở ? – Ông anh tôi nheo mắt.

- Hì ! – LyLy lắc đầu không đáp, nhưng nét cười e thẹn thì đã đủ nói lên rồi.

- Chậc, cái thằng… ế…, Mén, sao mày vô xóm dưới ? – Lão anh tôi há hốc mồm.

- A Lý nó dặn em chừng nào anh N về phải qua nói nó 1 tiếng ! – Thằng Mén thật thà đáp.

- Đi về, có điên mới chuốc hoạ vào thân ! - Ổng sầm mặt.

- Thây kệ, cứ qua đó, tụi mình nợ nó một lần mà ! – Tôi nói.

Tôi vừa dứt câu thì thằng Mén cũng đứng sựng lại, nhìn tôi đầy cảm kích, và LyLy thì ngượng ngập khẽ vuốt tóc mây.

Tần ngần vài giây rồi tôi thở hắt ra, khoát tay nói cương quyết :

- Dù gì đệ cũng muốn biết, Vịnh Xuân Quyền và Thái Lý Phật, rốt cuộc là ai hơn ai ? !

Ngoại truyện chương 3 :

Đường từ xóm Giữa qua xóm Dưới khá ngoằn ngèo, phải đi ngang qua khu nhân công làm củ kiệu và các hàng chợ ăn uống. Mất tầm 10 phút đi bộ, bốn người chúng tôi thấy ngay quán nước dưới gốc cây đa trước mặt, đã thấy ngay bè đảng xóm Dưới đang tụ tập quanh một thằng con trai đô con, người ngợm chắc nịch ngồi gác chân thư thái.

Tôi vẫn nhớ như in buổi chiều chạng vạng của mùa hè năm trước, đó là một ngày thời tiết hanh nóng mặc dù bầu trời đã chuyển dần về ban đêm, khi mà thủ lĩnh xóm Giữa một thân một mình bước vào lãnh địa xóm Dưới. Trước mặt tôi khi ấy là thằng A Tắc, em trai A Lý đầu lãnh xóm Giữa, nó đứng án ngữ ngay chỗ thằng anh đang ngồi.

- Đi đâu đây ? Gan cóc tía nhỉ ! – A Tắc cười khẩy.

- Tao có việc cần thương lượng với A Lý ! – Tôi dừng bước.

- Mày muốn gặp là gặp ? Cái cùi chỏ nè ! – Nó hừ mũi giơ cái cùi chỏ tay to đùng ra.

Tôi hít một hơi dài, đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn nó, trầm giọng nói gọn lỏn :

- Tránh !

Thằng A Tắc chấn kinh khi thấy bộ dạng của tôi, thất thần lùi lại phía sau, để lộ ra đại ca anh nó đang ngồi tựa người thống khoái. Khoảnh khắc hai thủ lĩnh xóm Giữa và xóm Dưới chạm mặt nhau, tôi chẳng bao giờ quên được.

Và bây giờ một năm sau cũng y như vậy, tôi đứng trước mặt A Lý, chỉ khác là lần này sau lưng tôi còn có ông anh hai, thằng Mén và LyLy.

- Tụi… tao đến rồi đây ! – Thằng Mén giọng hơi run nói.

- Thằng N kìa ! – Tiếng xì xào vang ra từ phía đám loi choi trước mặt.

- Chà, mày về rồi nhỉ ? - A Lý cười nhạt.

- Ừm, vừa về trưa nay ! – Tôi thản nhiên đáp.

- Thế… vẫn khoẻ hả ? – Nó nheo mắt lại, hỏi bằng giọng thăm dò.

- Dĩ nhiên, mà mày muốn thì nói toẹt ra đi, tao chưa quên đâu ! – Tôi hất hàm nói.

- Thong thả, tao chỉ đang hỏi thăm mày thôi !

- Hê, thế à ?

- Mà mày muốn vào vấn đề luôn thì được, vẫn còn nhớ mày đã hứa gì không ?

- Ờ, tao với mày, một chọi một !

Nghe đến đây, thằng Mén sửng sốt, và LyLy tròn mắt nhìn tôi.

- Tốt, mày mới về, tao cho mày chọn thời gian, địa điểm tao quyết định ! – A Lý gật đầu.

- Tuần sau tao về lại, thế thì… ba ngày sau, chiều 3 giờ ! – Tôi đáp gãy gọn.

- Ok, vậy ba ngày sau, gặp ở bãi đất giữa đình làng lúc 3 giờ chiều ! – Nó khoát tay.

- Quyết định vậy đi ! – Tôi nói rồi quay lưng đi thẳng, bỏ lại tiếng xì xào đằng sau lưng của tụi lính lác xóm Dưới.

Vừa ra khỏi địa phận xóm dưới, thằng Mén đã vồ ngay tôi mà hỏi :

- Anh N, làm gì mà phải đánh với nó vậy ? Em tưởng anh với nó gặp làm chuyện gì thôi chứ !

- Hai thằng đầu đàn hai xóm gặp nhau mà không oánh lộn thì chẳng nhẽ ngồi uống trà đá hả mậy ? – Tôi lắc đầu cười.

- Nhưng… mà sao phải đánh với nó ? Năm rồi xóm mình với xóm Dưới cũng đâu có xích mích gì ! – Thằng Mén ngơ ngác.

- Cần gì xích mích, gặp là đập, giang hồ đổ máu chứ hông đổ lệ ! – Lão anh tôi khoát tay.

- Đại huynh nói chí lí quá thể ! – Tôi khoái chí tử vì câu nói sặc mùi phim ảnh của ông anh.

- Mà hai đứa về đi, giờ bọn anh ăn tối, có gì gặp sau ! - Ổng tiếp lời.

- Ah…dạ… sáng mai tụi em qua ! – Thằng Mén vẻ chưa thôi thắc mắc nhưng cũng đành ra về.

- Em cũng về nhé ! – LyLy cúi đầu thỏ thẻ.

- Ừ, hì hì ! – Ông anh tôi cười híp cả mắt lại !

LyLy không chào tôi, mà chỉ lặng im thoáng đưa ánh nhìn ái ngại hàm lẫn cảm kích về phía tôi rồi quay đi theo thằng Mén.

- Về thôi mày, tao cũng đói bụng rồi ! – Ông anh khoát tay.

- Ờ ! – Tôi đáp gọn lỏn rồi rẽ lại vào lối về.

Dọc đường về, tôi mải nghĩ ngợi về trận đấu của ba hôm sau, quên cả luôn chuyện ghé mua mấy bọc snack tối về nhấm nháp xem tivi.

- Mà sao mày không kể cho thằng Mén biết ? – Ông anh tôi bất ngờ hỏi.

- Có gì đâu huynh, nói ra nó lại ngại ! – Tôi thở hắt ra.

- Ngại quái gì, tao chả hiểu ! - Ổng lắc đầu ngao ngán.

- À mà lúc nãy huynh thấy đệ bảnh không ? – Tôi mắt sáng rỡ.

- Ừm, bảnh, rồi vài ba bữa sau mày nằm đo đất thì cũng ráng bảnh y chang vậy nhé, hà hà ! – Dứt câu thì ổng phá ra cười đê tiện.

- Bậy bạ, chưa biết ai thua ai thắng đâu ! – Tôi nhăn mặt.

- Hừ, cả năm rồi tao có thấy mày tập tành gì đâu, một điều bé Vy, hai điều bé Mai, yêu đương nhăng nhít ! - Ổng hừ mũi. – Cây mộc nhân trên gác đóng bụi luôn kìa !

- Tại… vào cấp 3, bài vở nhiều ấy chứ ! – Tôi chống chế yếu ớt.

- Nhiều con khỉ, lớp 10 nhàn hạ bỏ xừ ra ! – Ông anh tôi quắc mắt cự lại.

- Nhàn thì nhàn, trường mới bạn mới, phải có thời gian chứ ! – Tôi cười khổ sở. – Cơ mà huynh yên tâm, cái võ nó nằm trong người chứ có mất đi đâu mà lo !

- Tao chả biết, mày làm sao làm, chủ nhật về lại Phan Thiết mà ôm cái mặt máu vô nhà là thể nào cũng ăn đòn với cấm túc nghe con ! - Ổng doạ.

- Hơ, chưa gì đã hạ sĩ khí thằng em vậy huynh ? – Tôi trố mắt.

- Ờ, nói trước cho mày liệu cơm gắp mắm, thôi về lẹ ăn cơm ! – Nói rồi ổng bước vội về nhà.

Bữa cơm tối diễn ra cực kỳ vui, thịnh soạn như tiệc mừng đãi hai thằng cháu nội về quê, hết thảy gia đình các cô chú đều tập trung lại, ăn uống um trời. Tôi cứ gọi là ngập họng thức ăn vì được mọi người gắp vào chén liên tục, và ông anh thì đã ra ghế bành ngồi phình bụng khoe rốn vì quá no, thiếu điều nứt bụng vì phải liên tục vừa nuốt vừa trả lời các câu hỏi chất vấn về kỳ thi đại học vừa rồi.

Sau bữa cơm, các cô ở dưới bếp rửa chén, tôi với mấy chú bác tụm ra sân đánh cờ tướng, thi thoảng tôi lại phóng vào trong chơi cờ tỉ phú với rượt đuổi mấy đứa em họ chạy lòng vòng trong nhà, cười giỡn chí choé.

- À, mà chừng nào bây định xuống thăm ông Giáo ? – Chú Bảy hỏi tôi.

- Dạ, con định sáng mai ăn xong rồi lên nhà sư phụ luôn ! – Tôi trả lời, thả cu Tèo đang giãy giụa đành đạch xuống nệm.

- Ừm, bữa trước chú có gặp ông Giáo, nhắc mày hoài đó ! – Chú gật đầu.

- Hì, con định mai qua liền mà ! – Tôi cười cười đáp.

Chập khoảng 10 giờ đêm thì mấy cô chú bắt đầu về dần và hẹn ngày mai lại dẫn bọn nhỏ sang chơi, tụi thằng Bin cu Tèo thì tiếc nuối nhìn hai ông anh tươi cười phẩy tay như xua đuổi về. Ngồi xem thêm tivi một chút đến tầm 11 giờ đêm thì cô Bé giục bọn tôi đi ngủ sớm .Đánh răng rửa mặt xong, tôi lò dò ôm nệm với gối lên trên lầu :

- Hai đứa ngủ có treo màn không ? – Cô Ba bước lên hỏi.

- Dạ thôi, để vầy cho mát ! – Ông anh tôi lắc đầu.

- Ừ, ngủ sớm một bữa đi, về xe còn mệt ! – Cô nói rồi bước xuống dưới nhà.

- Oáp… hơ… thôi ngủ, tối đừng có đạp tao đấy mày ! – Ông anh che miệng ngáp muốn rách miệng, rồi đắp tấm mền quay sang bên.

- Hên xui, hề hề ! – Tôi nằm xuống, nhún vai cười đểu.

Quả tình là gần hơn 2 giờ đồng hồ ngồi trên xe đò về quê luôn tạo một cảm giác ngủ ngon ngay khi vừa đặt lưng xuống giường. Bằng chứng là ông anh tôi mới đó đã ngủ tít thò lò, miệng ngáy khì khì liên hồi. Nhưng tôi thì vẫn chưa ngủ được, vắt hai tay ra sau gáy nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh trăng đêm nay sáng vằng vặc soi rõ hai cây dừa lâu năm đang rì rào trong gió. Tôi nhớ lúc còn bé, khi mà bà nội ôm tôi vào lòng và dỗ cho ngủ, nhưng tôi thì cứ cựa quậy mãi chẳng chịu nghe lời. Thế là nội thì thào kể chuyện… ma, thằng nhóc con là tôi lúc đó nghe xong mà lạnh cả gáy, thiếu điều muốn són ra quần.

Đêm ấy cũng là đêm trăng sáng hệt như đêm nay, nội bảo rằng lúc nội còn bé, có một đêm đang ngủ ngon thì nội nghe có tiếng hát ru, văng vẳng bên tai nhưng tựa hồ như vọng từ một nơi nào đó xa xăm, chẳng phải là thanh âm của dương thế. Bà nội tự nhủ chắc là ai đó ru con mà thôi, rồi lại cố dỗ giấc lại, thế nhưng cứ hễ nhắm mắt lại là nội lại nghe tiếng hát ru như đưa thẳng vào tai, mà nghe dần lại thấy rờn rợn. Ban đầu nội còn cố nhắm mắt ngủ lại, nhưng dần dà càng nhắm thì hai mắt lại càng tỉnh rụi. Thế là tò mò lấn át nỗi sợ, nội nhổm dậy hé cửa sổ nhìn ra ngoài phía trước nhà, nơi vườn cây sau lưng Uỷ ban Phường có hai cây dừa đang xào xạc trong gió đêm.

Và nội thảng thốt nhìn thấy ở trên cao, có một cái võng được mắc ngang hai thân dừa, và một người phụ nữ tóc dài từ ngọn cây chấm xuống mặt đất, mặc áo thụng dài trắng toát đang một tay chải đầu, một tay đưa võng cất giọng lanh lảnh hát ru.

Nội vừa dứt chuyện thì tôi đã nhắm tịt mắt rúc vào lòng nội :

- Bà mặc áo trắng đó… là … là ma hở nội ?

- Ừm, chứ gì nữa !

- Ghê quá, đóng cửa sổ lại đi nội ơi… con sợ quá.. !

- Vậy nên con phải ngủ thật ngoan, không là ma nó bắt đó !

Sau dạo đó, lúc nào ngủ giường cạnh cửa sổ tôi cũng đều không dám nhìn ra bên ngoài, vì sợ rằng bất chợt mình sẽ thấy con ma tóc dài đang vừa chải đầu vừa hát ru, mà thế thì kinh lắm. Mãi đến năm học lớp 8, lớp 9 thì tôi mới thôi tin vào chuyện ma quỷ, về quê là mở toang cửa sổ ra mà ngủ cho mát. Thế nhưng thật sự thì tôi cũng chẳng biết là câu chuyện của bà nội kể có là thật không, hay chỉ là kể ra để doạ cho thằng cháu phải biết nghe lời.

Đêm nay, tôi đã thôi là thằng nhóc con năm nào hay chết nhát nữa, tôi nhìn ra cửa sổ nơi ánh trăng tròn vành vạnh đang chiếu ánh sáng thanh mát xuyên qua những tàu dừa xanh đung đưa trong gió. Thầm nghĩ lại sự đời éo le, cơ duyên xảo hợp từ khi còn nhỏ đã đưa tôi đến trận ác chiến một năm trước, và gần kề nhất là trận đấu của ba ngày sau !

Ngoại truyện chương 4 :

Lúc nhỏ, theo như lời mẹ tôi kể thì do sinh thiếu tháng nên từ khi mới lọt lòng tôi đã khóc không thành tiếng, mà khi sinh ra lại chỉ như chú mèo con nhỏ bằng nắm tay. Thế nên thể chất tôi cực kỳ yếu ớt, từ đó đến năm hai tuổi lúc nào cũng bệnh, không sốt thì bị ho, không cảm cúm thì cũng viêm phổi. Và lại còn mãi đến năm 4 tuổi tôi vẫn chưa biết nói, trong khi thằng Nhí nhà kê bên bằng tuổi tôi thì đã suốt ngày “ bi ba bi bô “ ê a được vài tiếng rồi. Gia đình tôi hoảng lắm, cứ lo rằng tôi bị câm, thế nên chạy đi tìm hết bác sĩ này đến bác sĩ khác, ba tôi còn vào tận Sài Gòn để hỏi ý bác Hai. Thế nhưng may phước làm sau đến khi lên 5, tôi bắt đầu trổ mã nói nhiều, cái miệng hoạt động liên tục suốt ngày. Cả nhà và hai bên nội ngoại lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm, mẹ tôi còn bảo đùa rằng bây giờ là đến lúc thằng nhóc con là tôi nói bù lại nè.

Nhưng tôi chỉ cải thiện được cái khoản ăn nói, còn về thể chất thì vẫn yếu như sên, leo lên cầu thang còn mệt chứ đừng nói chi là chơi thể thao, suốt ngày chỉ ru rú trong nhà ôm cái tivi với quanh quẩn cùng cờ vua, cờ tướng. Mãi đến mùa hè năm lớp 3, khi mà ba tôi dẫn tôi về Phan Rang chơi thì đó cũng là lần đầu tiên tôi ra mắt họ hàng bên nội. Biết được tình trạng sức khoẻ của tôi như vậy, sáng hôm sau bà nội và ba tôi dẫn tôi sang nhà ông Giáo vốn là bạn chí thân của ông nội tôi.

Ban đầu tôi cứ tưởng là sang học viết hay là tập đếm, thế nhưng vài ngày sau mới biết là thằng nhóc con tôi đây được đi… học võ. Hôm đầu tiên đến nhà ông Giáo, tôi khép nép nấp sau chân ba chả dám hó hé gì, chỉ biết nhìn quanh quất xung quanh mong cho đến giờ về. Rồi sau một hồi người lớn thương thảo, tôi cũng được thả về, mừng hết lớn nên dọc đường về nhà tôi khoái chí cười tít mắt. Để rồi sáng hôm sau, chú Bảy chở tôi lên nhà ông Giáo luyện võ, cứ đều đặn hàng tuần 4 ngày, sáng nào tôi cũng ở lại đến trưa mới về.

Như vậy đó, ông Giáo là người mà tôi sau này gọi là sư phụ, người đầu tiên truyền thụ võ công cho thằng đệ tử duy nhất. Sở dĩ gọi là duy nhất bởi vì ông Giáo với ông nội tôi là bạn thân, dạo trước hai người có đi lính chung một sư đoàn, sau về thì nội tôi mở cửa hàng bán vải vóc may mặc, ông Giáo thì chỉ ở nhà làm nông. Sư phụ không lấy vợ không sinh con, cứ thế mà sống một mình, chỉ hàng ngày có người cháu trai con của em gái sư phụ sang chơi và phụ giúp việc trong nhà. Vậy nên chỉ đến khi nội tôi đích thân sang nhờ vậy và nói rõ tình hình của tôi như thế thì sư phụ mới đồng ý nhận tôi làm đệ tử.

Sư phụ năm tôi lớp 3 thì đã ngoài 60 tuổi, nhìn người hơi gầy nhưng dáng đi nhanh nhẹn và đôi mắt tinh anh, trên miệng luôn mở nụ cười hiền từ những lúc tôi chạy giỡn như thằng nhóc con loi choi khắp nhà. Ngày còn trẻ, trong thời gian đi lính vào Nam thì sư phụ có gặp cụ Lục Viễn Khai vốn là học trò của tổ sư Vịnh Xuân Việt Nam – Nguyễn Tế Công, và được cụ Lục nhận làm đệ tử. Thế nên buổi học đầu tiên, nghe đến võ phái Vịnh Xuân Quyền thì mặt tôi cứ ngu ra chả biết đây là võ gì, vì xưa nay toàn nghe đến Thiếu Lâm hay là Võ Đang từ các bộ phim chưởng mà hay thuê băng về xem.

- Vịnh Xuân Quyền là… võ gì vậy sư phụ ? – Tôi ngơ ngác hỏi.

- Là Vịnh Xuân, môn võ do một người phụ nữ tên Nghiêm Vịnh Xuân sáng lập đấy ! – Sư phụ cười đáp.

- Eo ơi, con không học võ của con gái ! – Tôi bĩu môi.

- Con học là để tăng cường sức khoẻ, chứ có phải để đánh nhau đâu mà phân biệt trai với gái ! – Người nhìn tôi hiền từ, và ngay sau đó nghiêm nghị bắt tôi lập thệ, không phải trường hợp bất khả kháng thì không được tuỳ tiện dụng võ, vì nguyên văn lời người nói là “ Vịnh Xuân đánh đòn rất hiểm “ .

Thế là những ngày sau đó, tôi méo xẹo mặt với võ phái “ lần đầu nghe tên này “, và cực kì chán nản với thế thủ khuỵa hai đầu gối vào giữa hệt như bọn con gái ẻo lả thướt tha, mà theo sư phụ thì thế tấn này là thế tấn duy nhất của Vịnh Xuân Quyền, tên gọi Kiềm Dương Nhị Tự Bộ. Rồi đến những khi tập sang Bát Thủ Pháp, tôi lại càng ngớ người với 8 đòn tay không giống ai : Xuyên, Tiêu, Bàn, Thán, Phục, Loan, Trầm, Tách . Rồi suốt 1 tháng sau đó, tôi chỉ tập duy nhất một bài quyền tên là Tiểu Niệm Đầu :

- Sao con tập bài này hoài vậy sư phụ ? Thấy trong phim người ta bay nhảy ì xèo mà ? – Tôi thắc mắc, bộ mặt ra chiều chán nản vì cái thế thủ không giống ai đang đứng tấn.

- Đây là bài quyền duy nhất của Vịnh Xuân, từ nhập môn đến lúc xuất sơn cũng vẫn chỉ có một bài Tiểu Niệm Đầu, con tập thành thạo rồi thì càng ngày càng nhận được huyền cơ trong đấy thôi ! – Sư phụ mỉm cười nói đầy ẩn ý.

Kết thúc mỗi buổi tập, hai thầy trò ngồi hít thở đề khí vận công theo đúng phương pháp bài bản đàng hoàng. Và quả thật, càng tập Vịnh Xuân tôi thấy mình càng khoẻ ra, chỉ là không biết nếu lúc đánh nhau thì tôi sẽ áp dụng làm sao đây. Vì mấy đòn Bát Thủ Pháp với quyền Tiểu Niệm Đầu thì rõ là toàn đứng tại chỗ quơ chân múa tay, chả thể nào được hoành tráng bay nhảy giống như võ Thiếu Lâm được.

Mùa hè năm lớp 5, tôi được sư phụ cho tập đối luyện, một thầy một trò áp dụng Tầm Kiều và Tiêu Chỉ, mãi đến lúc ấy tôi mới cảm nhận rõ việc tập luyện thường xuyên Bát Thủ Pháp có lợi đến như thế nào. Vịnh Xuân Quyền là môn võ cận chiến tốc độ cao, yêu cầu chiêu xuất tuỳ tâm, đòn phát ra không cần suy nghĩ mới đạt chuẩn “ nhanh và hiểm “ của võ thuật. Chính vì vậy, ròng rã 2 năm trời chỉ tập 8 đòn tay và bài quyền trấn phái, khi vào đến phần niêm thủ thì tay tôi cứ như tự hoạt động vì được lập trình sẵn, tha hồ “ thính kình “ và biến chiêu liên tục.

Năm tiếp theo, ba tôi tìm đâu được một khúc gỗ to, ông khệ nệ mang về nhà rồi thuê thợ mộc đục đẽo theo bản thiết kế của sư phụ đưa, làm thành một cây mộc nhân hoàn chỉnh. Và suốt 2 năm sau đó, tôi chỉ tập bài “ 108 mộc nhân “ của sư phụ ( mà theo tôi khi ấy là tập luyện không giống ai vì ngoài đời làm gì có ai đứng yên cho mình tác nghiệp đâu chứ ), tiếng lách cách va chạm giữa tôi và mộc nhân vang lên từ ngày này sang ngày khác.

Và vào mùa hè năm lớp 8, khi đã “ test “ lại kĩ càng sở học của tôi, sư phụ gật gù cười hài lòng vì thằng đồ đệ này đã không phụ lòng Người.

- Vậy giờ con vẫn chỉ tập lại những gì đã học thôi hở sư phụ ? – Tôi thắc mắc.

- Ừm, văn ôn võ luyện, con phải tập thường xuyên, nhớ là “ chiêu xuất tuỳ tâm “ , không suy nghĩ thì mới gọi là nhanh ! – Sư phụ trả lời. – Nhưng sức con khá yếu, nếu vạn nhất sau này có nguy biến hay gặp thực chiến thì e là thể lực không bù đắp nổi võ học !

- Ơ… nhưng… chả phải con tập đó giờ, chiêu số cũng biến hoá tuỳ tâm rồi mà ? – Tôi tròn mắt ngạc nhiên.

- Nếu trường hợp con gặp phải địch thủ mạnh hay hung hăng, mà ở thời đại này thì thầy không cho phép con đánh vào các chỗ hiểm yếu, thì con sẽ làm sao ? – Sư phụ nhìn tôi hỏi đầy ẩn ý.

- Con… con không biết ! – Tôi lắc đầu.

- Vịnh Xuân chí cương chí nhu, trước giờ thầy chỉ dạy con thính kình, niêm thủ, đó là phần nhu !

- Ra vậy, hèn gì trong Bát Thủ Pháp có 4 đòn công và 4 đòn thủ !

- Ừm, 4 đòn thủ ngược lại cũng có thể chuyển sang thế công, nhưng 4 đòn công thì lại chỉ gây ngoại thương, đó vẫn là phần chí nhu !

- Thế… vậy sao mới là phần chí cương ?

- Sư phụ dạy con bài học cuối này, một năm tiếp theo con chỉ luyện mỗi bài này thôi, nhưng hãy nhớ, học chiêu này rồi, thì “ lưu tình bất xuất, xuất bất lưu tình “ !

Và y lời Người dạy, trọn năm lớp 9 tôi lúc nào cũng kè kè quyển sách hay xấp vải dày độ chiều dài ngón tay và chỉ luyện mỗi một chiêu “ chí cương “ ấy, càng luyện tập, tôi càng e rằng còn lâu mình mới có cơ hội sử ra chiêu này.

Thỉnh thoảng trong lớp cấp 2, đám bạn tôi có thằng nóng tính cũng rất hay oánh nhau, và tôi cũng có lần bị vạ lây, cũng cố can tụi nó ra nhưng không được, thế là … chiêu xuất tuỳ tâm, a lê hấp tôi cho một lúc hai thằng nằm sàn. Sau vụ đó, tụi thằng A thằng S càng thêm uý kị tôi bội phần, cứ lom lom đi theo tôi mà xin học võ. Thế nhưng tôi học thì được chứ dạy lại chẳng ra cái củ khoai tây gì ráo, thằng S vừa thấy thế tấn Kiềm Dương Nhị Tự là đã lắc đầu rồi bỏ đi thẳng cẳng, chỉ vì nó chê thế thủ này giống con gái quá.

- Cái thằng, ai bắt mày đứng thủ chính diện đâu, mày phải xoay qua sang bên chứ, đấy, thấy chưa ? Giờ thế thủ hao hao giống Thái Cực Quyền rồi ! – Tôi nóng gáy xẵng giọng.

- Ừm… mà mày chẳng bảo lúc tập phải đứng tấn này là gì, quê chết ! – Thằng S gãi đầu.

- Thế thôi, dẹp ! – Tôi đâm quạu chả buồn dạy nữa.

Cũng có những lúc tôi nghĩ quẩn, sao mà tập võ gì suốt ngày mình cứ luyện với tường và mộc nhân, chả thấy có người thật để mà đối luyện. Đợi đến hè tập niêm thủ cùng sư phụ thì lâu quá thể, cứ thế này thì có khi bị khớp khi thực chiến luôn cũng nên.

Thế nhưng cuộc đời có lắm chuyện bất ngờ, vì những khi mùa hè, ngoài thời gian học võ trên nhà sư phụ ra thì tôi còn lê la suốt ngày chạy chơi trong xóm, và mọi chuyện xảy ra từ đây. Đám bọn tôi thì nói là thích lê la xóm làng, nhưng tuyệt nhiên chỉ là loanh quanh ở địa phận xóm Giữa, chứ hai bên trái phải đều bị kẹp bởi xóm Trên và xóm Dưới. Mà đầu lãnh hai xóm này thì trước đây chẳng xem tôi ra cái cóc khô gì, vì trông cái bộ tướng tôi, thằng Phệ chỉ cần hắt hơi là tưởng như tôi sẽ văng tận đâu đâu, và thằng A Lý mà phẩy tay là tôi sẽ té lăn ra ngay đơ chết giấc liền vậy.

Kết thúc làn suy nghĩ về những tháng ngày khổ luyện Vịnh Xuân Quyền, tôi mỉm cười thầm tự tin vào thực lực của mình sẽ không thua kém thằng A Lý là bao, vì chỉ mới hè năm trước, tôi còn hốt xác được thằng Phệ đầu lãnh xóm Trên nữa kia mà. Nhưng nhớ lại trận ác chiến “ Tam đại thế gia “ năm trước tôi vẫn còn hãi hùng, đó mãi là một kỉ niệm mà tôi luôn ôn lại những khi ở một mình, vì nó là một bước ngoặt lớn giúp tôi thêm tự tin vào võ phái của mình, và tự hào vì nhờ vậy tôi mới tác thành được thằng Mén với LyLy.

Mà chuyện giữa tôi với LyLy cùng thằng Mén, cả A Lý và Phệ đầu lãnh thì hãy còn dài lắm, coi mòi đêm nay lại phải thức để nhớ lại cho trọn rồi !

Tôi xốc lại tấm mền, gác tay lên trán nhìn ra ngoài cửa sổ, ngược dòng hồi tưởng về lại mùa hè năm trước, mùa hè năm lớp 9 đầy biến động !

Ngoại truyện chương 5 :

Không biết tự bao giờ, ở xóm Xe Bò đã có một luật bất thành văn được lập ra cho đám trẻ con nhắng nhít bọn tôi, đó là 3 phân khu xóm Trên – xóm Giữa và xóm Dưới thì nước sông không phạm nước giếng, ở khu nào thì chơi quanh quẩn trong khu đó, đứa nào một thân một mình bén mảng sang khu khác thì thể nào cũng bị tụi “ thổ dân “ nơi đó cho vài cái bợp tai. Thế nên ngay từ nhỏ, mấy thằng bọn tôi đã được ông anh Rin dặn dò kĩ lưỡng rằng trừ khi là có ổng đi cùng, chứ không thì tuyệt nhiên đừng mò sang xóm Trên hay xóm Dưới, vì lãnh địa của bọn tôi là xóm Giữa, bị kẹp giữa hai ông lớn hai bên.

Theo như lời ông Rin kể, thì xóm Xe Bò cũng là khu dân cư bình thường như mọi nơi khác. Thế nhưng chỉ vì hai gốc me tây lâu năm tuổi mà xóm này bị ngăn ra thành 3 khu cùng nét đặc trưng riêng mà mỗi khi nhắc đến khu đấy là người ta thường hay kể đến một gia đình nào đó. Và xóm Xe Bò có 3 gia đình được gọi là có tiếng trong vùng, mà ông Rin hay gọi là “ Tam đại thế gia “ .

Tính từ Uỷ ban Phường đến cây me tây thứ nhất được xem là đất riêng của xóm Trên, mà nhắc đến xóm Trên thì ai cũng nghĩ ngay đến nhà ông Ba Bụng, quán lẩu bò ngon nhất vùng. Thằng con ông Ba Bụng hay được bọn tôi gọi là Phệ đầu lãnh, một thằng mập có cái bụng phệ nhưng tướng tá lại khá đô con, bước chân đi thình thịch như voi giẫm, và ngay từ lúc bọn tôi còn đang chạy nhong nhong chơi là thằng này đã tụ tập đàn đúm với đám choai choai xóm Trên. Suốt ngày cứ nhè thằng nhóc con nào của xóm khác lạc sang là tụi nó đều vây lại, búng tai nhéo mũi đến khi thằng nhỏ khóc thét mới chịu thôi. Vậy nên thằng Phệ đầu lãnh xóm Trên là cái thằng ác ôn và đê tiện nhất mà cả hai xóm còn lại đều ba phần nể bảy phần ghét cay ghét đắng.

Gia đình thứ hai trong “ Tam đại thế gia “ chính là nhà nội tôi, vì ông bà nội lúc trước có mở của hàng bán vải may mặc cũng thuộc hàng nổi tiếng trong vùng, và sau này thì bác Hai tôi lại là bác sĩ nổi tiếng nhất nhì bệnh viện Chợ Rẫy, thế nên ai có bệnh đều sang nhờ nhà tôi giới thiệu giúp. Thêm nữa là bà nội tôi rất được mọi người trong xóm kính nể, thế nên nhắc đến xóm Giữa, là ai cũng sẽ gật gù bảo ngay :

- À, chỗ tiệm vải bác Bảy đó mà !

Thủ lĩnh xóm Giữa dĩ nhiên không ai khác, chính là cháu đích tôn dòng họ, ông Rin. Ông anh này là con bác Tư, chơi thân nhất với hai anh em tôi, cũng có thể là do hợp tính, vì nghe đâu hồi trước ba tôi là thứ Năm cũng cực kỳ ăn ý với bác Tư và bác Hai trong các trò phá làng phá xóm. Ông Rin thì chẳng biết võ vẽ gì, nhưng nhờ cao ráo vì chơi bóng rổ từ nhỏ, lại còn suốt ngày ở nhà luyện phim chưởng với xã hội đen nên ổng nói câu nào là sặc mùi giang hồ câu đấy. Thế nên như một lẽ hiển nhiên, ổng được đưa lên ngôi cửu ngũ thiên hạ của xóm Giữa. Tôi với ông anh hai thì thuộc hàng loi choi nhăng nhít không tính đến.

Và cuối cùng là khu vực xóm Dưới, lãnh thổ tính từ cây me tây thứ hai đến quán nước dưới gốc đa đình làng. Nhắc đến xóm Dưới, là ai nấy đều… chảy dãi, vì khu này xưa nay có tiếng là gói chả lụa thơm nhất Phan Rang.Và gia đình thằng A Lý là nhà làm chả ngon nhất trong khu đó, thế nên không lạ gì khi thằng A Lý rất được lòng mọi người, đơn giản vì nó đi giao chả lụa thường xuyên phụ gia đình, mà đi một ngày đàng học một sàng khôn. Bởi vậy tôi trông nó cứ già dặn trước tuổi hơn bọn bạn đồng trang lứa.

Xét về tương quan lực lượng giữa 3 xóm thì xóm Trên là vượt trội hơn hẳn cả về chỉ huy lẫn quân số. Chả hiểu thế quái nào mà xóm Trên toàn con trai và cực kì có gia đình sinh ít con gái, vì vậy cứ mấy thằng nhóc ranh đến tuổi ra chơi là lại nhập bọn vô đội quân của thằng Phệ. Sau đấy là đến xóm Dưới, khu này thì trai gái đều nhau không nghiêng nặng bên nào, vì thế tụi nó nhìn quanh quất vẫn còn lượm được vài thằng con trai vô lập đội. Thế nhưng thê thảm nhất là xóm Giữa, vì ngoài năm thằng con trai bọn tôi ra cùng hai thằng con trai của nhà sát bên thì còn lại toàn là con gái. Vì lẽ đó mà xóm Giữa đúng chết với cái tên là xóm “ Giữa “ , lúc nào cũng bị kẹp bởi hai ông anh lớn là xóm Trên và xóm Dưới. Tụi nó hễ muốn hốt xác ai là hốt, bợp tai ai là tụi nó hoành hành bá đạo ngay từng phút từng giờ.

Về cá nhân nổi bật thì cũng lại là thằng Phệ đầu lãnh, nó vừa mập chắc nịch người, lại vừa nghe đâu là nó có biết võ cổ truyền Bình Định. Tôi chả biết nó học ở đâu ra vì suốt ngày toàn thấy nó đi long nhong trong xóm, nhưng từ cái dạo tôi thấy nó múa bài Hùng Kê Quyền thì mới đâm ra chột dạ vì nhìn nó tác nghiệp mà tôi thấy hãi hùng quá thể. Kế thằng Phệ là thằng A Lý xóm Dưới, thằng này thì từ nhỏ đã được ba nó dạy cho môn Thái Lý Phật, ai ai cũng biết tiếng. A Lý bộ dạng đen trùi trũi nhưng người thì khúc nào ra khúc ấy, thể hình trông cường tráng tợn, mà lại được đích thân ba nó dạy võ nên chính vì thế mà thằng Phệ cũng nể A Lý vài phần. Và thế là ông anh Rin xóm Giữa đành ngậm ngùi xếp chót, nhưng cũng không hẳn là chót, vì so bề chiều cao thì ông Rin cao hơn hẳn, và… tuổi cũng hơn xa. Bởi vậy hai thằng Phệ và A Lý dù gì cũng gọi là biết nể mặt người lớn, tụi nó hiếm khi gây sự với bọn tôi.

Còn quan hệ giao hảo thì xóm Giữa và xóm Dưới tốt hơn, lúc nào cũng trong tình trạng hoà bình dù thỉnh thoảng thằng A Túc lên cơn véo tai vài đứa xóm Giữa mon men đến xóm nó, và phá đám bọn con gái xóm tôi lúc chơi u hay đồ hàng. Thằng A Lý rất biết điều, nó tính tình cương trực chuyện gì ra chuyện đó, không hề vô ý vô cớ mà gây sự. Nhưng đồng thời nó cũng ít nói và luôn cười kiểu ngạo đời thế kỷ, vậy nên nó là thằng ra dáng thủ lĩnh nhất. Còn đối với xóm Trên thì hết thảy hai xóm bọn tôi đều ghét bên đó, chỉ vì chả cần lí do gì thì tụi xóm này cũng kiếm cớ đánh người cho bằng được. Cứ lâu lâu đang ngồi chơi mà nghe tiếng con nít khóc ré lên, rồi một ông nhóc chạy ra sì sụt nước mũi, hai bên má in hằn dấu tay là biết thằng này vừa xui xẻo mò đầu vào xóm Trên. Thằng Phệ cũng có hôm bợp tai cu Bin, nhưng may cho nó, à cũng có thể là may cho cả bọn tôi vì hôm đó đám tụi tôi đi tắm biển, chứ không là cũng toàn lực kéo quân qua đó một ăn một thua rồi.

Sơ lược tình hình 3 phân khu của xóm Xe Bò đại loại là như vậy, tóm lại con nít tụi tôi đất ai nấy rào, mạnh ai nấy ở không được bén mảng sang xóm khác trừ khi là đi cùng người lớn. Thế nên từ nhỏ tụi tôi đã thấm nhuần tư tưởng ấy, suốt ngày không nằm ôm tivi trong nhà thì cũng quanh quẩn chỗ gờ đất cao xóm mình mà tán dóc hay rượt bắn súng nước.

Và nhà LyLy cũng ở xóm Giữa, cách nhà nội tôi 3 căn, ba mẹ cô ấy là công chức nhà Nước, hai người đi làm suốt, phụ việc ở nhà đã có người làm giúp đỡ, đồng thời người này cũng trông nom LyLy. Con trai tụi tôi thì chạy chơi hay ngồi nói chuyện tầm phào ngày này qua tháng nọ thì không nói làm gì, tụi con gái thì suốt ngày bày biện đồ hàng hay búp bê ra chơi cũng là quá bình thường. Thế nhưng chỉ có mỗi LyLy là không giống ai, lúc nào cũng ôm cuốn sách ngồi ở ghế đá trước nhà mà đọc liên hồi, chỉ có thỉnh thoảng đưa mắt nhìn lên trông bạn bè chơi bằng ánh mắt mà theo tôi là có chút gì đó ghen tị và nuối tiếc.

Tôi thì từ bé đã nhiễm cái tật mê gái đến chết không bỏ, thêm nữa LyLy lại xinh xắn dễ thương, lúc nhỏ đôi mắt đã to tròn như là công chúa lai ở phương Tây, thế nên mùa hè năm lớp 5, khi mà liên tục nửa tháng trời chạy chơi trước nhà cùng mấy ông anh, nhìn LyLy cứ ngồi đọc sách hoài một chỗ rồi lâu lâu lại nhìn bọn tôi thì tôi đâm ra thắc mắc quá thể.

Quẳng cây súng nước xuống đất, tôi phóng lại băng ghế đá và ngồi xuống cạnh LyLy :

- Này, sao hông ra chơi ? – Tôi nghênh mặt hỏi, ra vẻ ta đây chẳng thèm quan tâm nữ sắc gì đâu, chỉ là thấy cô em hơi tội tội thôi.

- Ưm… mình không ra ngoài được ! – LyLy nhìn tôi, ngồi dịch sang bên.

- Ơ hay, đang ngồi ở ngoài chứ đâu mà bảo là không ra ngoài được ! – Tôi trố mắt ngạc nhiên.

- Nhưng… không chạy chơi được đâu ! – LyLy bặm môi, lúc lắc đầu.

- Thế… tên gì ? – Tôi tò mò hỏi.

- Mình á ? – Cô ấy ngập ngừng.

- Ừ, tui tên N rồi ! – Tôi cười khì.

- Mình tên Ly, Hân Ly ! – LyLy đáp.

- Khó gọi quá, kêu là LyLy cho dễ nhá ! – Tôi tự dưng phong luôn cho mình cái quyền tự đổi tên của người khác, vừa nghe tên LyLy là tôi lại nhớ đến chậu hoa kiểng mà mẹ tôi trồng ở nhà, thế là gọi LyLy luôn.

- Ưm, hi, bạn ra chơi tiếp đi, mình không được đâu ! – LyLy mỉm cười.

- Thì đến nói chuyện cho vui, đọc sách hoài cận thị mất bây giờ ! – Và chẳng đợi LyLy đồng ý, tôi kéo tay cô ấy đi luôn đến nhập bọn với tụi tôi trong ánh mắt ngỡ ngàng của hai ông anh.

Thế đấy, lúc nhỏ tôi phi thường biết bao, làm quen với con gái dễ ợt, nắm tay một cái rụp là xong chứ chả phải cứ gặp Tiểu Mai hay Khả Vy là lại ngắc ngứ như bây giờ. Từ dạo đó, cứ hễ hội con trai tụi tôi đi chơi đâu là có mặt LyLy ở đó, cô nàng ít nói nhưng được cái hay cười, mà mỗi lần LyLy cười thì lại rất duyên, tôi chết mê mệt luôn khi đó. Nhưng với một thằng nhóc lớp 5 khi đó thì tình cảm trai gái là một điều gì đó chưa định hình rõ ràng, chưa biết đến thích hay mến là gì. Tôi chỉ đơn thuần cảm thấy không muốn LyLy ngồi một mình, và muốn một cảm giác gì đó rằng LyLy phải chơi cùng tôi. Suốt những mùa hè kế sau đó, tôi với LyLy như đôi bạn thanh mai trúc mã đi đâu cũng có nhau, và tôi lại có lúc còn bạo gan ngồi chơi búp bê và đồ hàng cùng LyLy mặc cho mấy ông anh ôm bụng cười lăn bò càng. Cứ hè về thì việc đầu tiên tôi làm là phóng sang nhà LyLy, trước là chào hỏi và sau là kéo tay rủ đi chơi.

Mà cái miệng tôi kể cũng như là ăn mắm dặm muối đường thật, vừa doạ LyLy nếu đọc sách hoài sẽ bị cận thị thì y như rằng chuyện đó xảy ra. Mùa hè năm lớp 8, tôi về quê thì đã thấy cô bạn năm trước nay đã đeo thêm cặp kính cận. Nhưng tuyệt nhiên LyLy chỉ có xinh hơn chứ không vì thế mà mất duyên đi phần nào, tôi lại càng thêm thinh thích. Ở Phan Thiết tôi đã không tán được nhỏ nào thì ít ra ở Phan Rang tôi cũng có một cô bạn xinh xắn dễ thương này chứ.

Thế nhưng người “ thích “ LyLy thì cũng chả phải duy nhất mình tôi, vẫn còn cơ số những đứa con trai khác, tiêu biểu là thằng Mén, A Tắc và… Phệ đầu lãnh. Thằng Mén với A Tắc thích LyLy thì tôi biết, mỗi lần đi chơi là y như rằng thằng Mén mê mẩn nhìn LyLy, còn A Tắc thì thằng này thể hiện tình cảm ra mặt. Cứ lâu lâu lại rủ thêm A Lý vào, chạy tọt thẳng đến rồi đưa LyLy quyển sách hay truyện của nó vừa mua rồi quay đầu chạy thẳng, bỏ mặc tôi với thằng Mén há hốc mồm chả hiểu quái gì mà thằng này lại phá luật đi vô xóm Giữa. Nhưng khi thấy A Lý cũng đứng đó thì tụi tôi đành ngậm bồ hòn làm ngọt cho qua. Còn thằng Phệ thì thể hiện tình cảm với LyLy bằng cách bạo lực hơn, bằng chứng là nó luôn cắt cử một thằng đệ làm trinh sát, suốt ngày cứ quanh quẩn gần gốc me tây mà quan sát, rồi đem tin tình báo về cho nó nếu chẳng hay có thằng con trai nào đó tán tỉnh LyLy. Kết cuộc là vài thằng con trai xóm Dưới, thằng Mén xóm giữa đã nếm mùi bạt tai của Phệ đầu lãnh. Nhưng ông Rin và A Lý cố nhịn, chỉ vì đơn thân đi đập thằng Phệ là đồng nghĩa tự sát, bên đó vừa mạnh vừa đông, chả sợ bố con thằng nào. Thế nên tôi chỉ âm thầm lặng lẽ làm bảo vệ cho LyLy, suốt ngày hai đứa kè kè như hình với bóng, vì vậy thỉnh thoảng tôi chạm phải ánh nhìn toé lửa của A Tắc, và giật thót người trông thấy Phệ đầu lãnh dứ dứ nắm đấm trước mặt.

Nhưng thây kệ, LyLy là người xóm Giữa, có thích ai thì cũng… phải thích con trai xóm Giữa, mà thằng con trai đó thì dám là tôi lắm, hề hề !

Ngoại truyện chương 6 :

Ngày ấy, tôi thể hiện với LyLy rằng mình thích cô ấy bằng cách suốt ngày cặp kè bên cạnh LyLy, chơi gì cũng chơi chung, đọc sách cùng, muối mặt ngồi bán đồ hàng hay vẫy vẫy cái tay búp bê. Lúc đó tôi cứ tưởng rằng chẳng chóng thì chầy, LyLy sau này lớn lên sẽ là bạn gái của tôi, và trong trí óc một thằng nhóc chưa hiểu sự đời thì tôi đã nghĩ tình yêu như người lớn vẫn thường hay nói rốt cuộc chỉ có như vậy. Suốt ngày đi chơi cùng, chọc cho cô bạn gái cười vui là đủ.

A Tắc biểu hiện tình cảm bằng cách luôn tặng LyLy thật nhiều sách, và thỉnh thoảng lại dúi vào tay cô ấy mấy thỏi chả lụa còn nóng hổi mà nhà nó vừa cho ra lò. Dù rằng liền ngay sau đó thì tôi với mấy ông anh lập tức giật ngay mà vừa thổi vừa ăn, xuýt xoa khen LyLy cố gắng phát huy để tụi tôi được ăn chả lụa miễn phí hoài hoài.

Phệ đầu lãnh hung hăng quá trớn, thể hiện tình cảm bằng cách như dân côn đồ, cứ chực lăm le xử đẹp thằng nào đến gần LyLy. Nó đâu biết càng làm vậy thì người ta sẽ càng sợ mà tránh xa nó ra, và con gái thì lại càng e ngại nó hơn nữa.

Và trong cuộc đua giành lấy tình cảm của người đẹp LyLy, thằng Mén đã chứng minh cho tôi thấy sự chân thành không hoa mĩ mới là mấu chốt dẫn đến thắng lợi. Tôi phải thừa nhận một điều, thằng Mén tuy khù khờ không biết ăn nói, chỉ hay gãi đầu cười trừ cho qua chuyện lại là thằng hiểu và quan tâm LyLy nhất, hơn hẳn tôi vốn hay kề cận cô ấy.

Chính Mén là người cho tôi biết LyLy bị hen suyễn từ nhỏ, thế nên không thể chạy chơi như các bạn đồng trang lứa khác, và phải luôn giữ cho tâm thái được bình lặng, không được xúc động quá mức sẽ làm cơn hen trỗi dậy. Lúc ấy tôi mới ngớ người ra và hiểu lí do tại sao lần đầu tiên gặp LyLy, cô ấy đã nói mình không thể ra ngoài chơi đùa được mà chỉ ngày ngày ngồi đọc sách.

Và cũng lại có một lần khác, khi mà cả bọn đang cười giỡn vui vẻ thì tôi chợt nhận ra LyLy từ nãy đến giờ vẫn im thin thít chẳng buồn nói câu nào.

- Sao thế ? Hết sách đọc hở ? – Tôi ngạc nhiên hỏi.

- Ưm…. ! – LyLy lắc đầu.

- Là sao ? Hay đói bụng ? – Tôi lại càng đâm ra thắc mắc tợn.

- Không… không có phải… ! – Cô ấy nhăn mặt khó nói.

Ngay sau đó, thằng Mén đã làm tôi bất ngờ thêm lần nữa, khi mà nó chợt đưa tay lên trán LyLy :

- Nóng hổi nè, về nhà nghỉ đi Ly, sốt rồi đó !

- Ừm… chắc mình về… hơi mệt ! – LyLy gật đầu.

Tôi sững sờ mất cả buổi, tự hỏi tại sao tôi không thể nhận ra rằng LyLy đang bị sốt mà vẫn cố đi chơi khi tôi nằn nì mãi, mà thằng Mén lại có thể biết được điều đó. Trông thấy nó đưa mắt nhìn tôi ý như dò hỏi, tôi thở hắt ra rồi nói :

- Mày dìu LyLy về đi, tao gọi y tá đến !

Đêm hôm đó, tôi nằm nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao lại như vậy, và đến gần nửa đêm, tôi ngậm ngùi nhận ra một sự thật rằng chỉ khi bạn thật sự yêu mến một ai đó, thì bạn mới có thể để ý được những biểu hiện khác lạ dù chỉ là nhỏ nhất của người đó. Và tôi cũng biết rằng, thằng Mén thích LyLy hơn rất nhiều so với tôi, và quan tâm thật sự chứ không hời hợt, tà lơ phất phơ như ông anh nó. Tôi nhận ra mình trước giờ chỉ đơn thuần là hơi thích LyLy với tư cách một người bạn bình thường, không hơn không kém. Thế là tôi có một quyết định dứt khoát, thôi mơ mộng về chuyện làm bạn trai của LyLy nữa, mà chuyển sang làm người tác thành cho nó với LyLy.

- Ui, thiệt hả anh N ? – Thằng Mén mắt sáng rỡ khi tôi vỗ vai nó, và bảo rằng nó xứng đôi với LyLy lắm.

- Ừm, tao sẽ hỏi ý LyLy giúp mày, cũng nói tốt thêm cho mày luôn ! – Tôi gật đầu, tự dưng thấy mình rất ra dáng một người anh chính hiệu.

- Hì hì, nhờ anh hết nha ! – Nó gãi đầu cười khì khì.

Và tôi cũng không lạ gì, khi sau một hồi hỏi han vẩn vơ quay ngang xét dọc mới biết được rằng LyLy cũng có ý với thằng Mén, khi mà trong suốt những năm học, ngày nào thằng Mén cũng chở LyLy đi và về. Tôi lắc đầu cười, quả thật là “ nhất cự ly, nhì tốc độ “ mà ! Vậy là LyLy từ nay xem như hoa đã có chủ rồi đấy, đó là thằng Mén nhà tôi chứ không phải ai khác, đứa nào mà léng phéng phá đám thì liệu hồn với ông đấy !

Thế nhưng sự đời không đơn giản như thế, khi mà kế bên xóm Giữa là xóm Trên và xóm Dưới, tôi quên mất trong đám con trai thích LyLy vẫn còn hai đứa sừng sỏ là Phệ đầu lãnh và A Tắc. Kì nghỉ hè năm lớp 9, một ngày trước khi sinh nhật LyLy, tôi với thằng Mén đang ngồi nghĩ ngợi xem nên tặng gì cho cô ấy :

- Tặng sách đi, LyLy khoái đọc sách mà ! – Tôi hiến kế.

- Vậy hả anh ? – Thằng Mén ngơ ngác.

- Mày đừng nghe nó, ngu bỏ xừ, bé Ly đọc sách suốt rồi, mày tặng thế thì bình thường quá ! – Ông anh tôi hừ mũi.

- Chứ sao anh ? – Thằng Mén đần mặt ra.

- Phải tặng cái gì độc đáo, mà lại gây ấn tượng mạnh thì con gái mới thích ! - Ổng tiếp lời.

- Là cái gì ? – Tôi với thằng Mén đồng thanh hỏi.

- Cái gì thì tự tụi mày nghĩ chứ sao hỏi tao ! – Ông anh tôi sừng sộ.

Bàn tán rôm rả một hồi, không ít lần gạt tay xua đi những chiêu trò tầm bậy như tặng kẹo của thằng Bin hay tặng thú bông của cu Tèo, tôi với thằng Mén mới thống nhất là sẽ gấp một đống những con thú bằng giấy màu, vì theo như lời thằng Mén thì LyLy rất thích nghệ thuật xếp giấy Origami của Nhật.

Hì hục đến gần nửa đêm, hai thằng tôi mới quệt mồ hôi chiêm ngưỡng món quà mà đa phần toàn là thằng Mén tự giành làm, tôi chỉ ngồi hiến kế.

- Xong há anh N ? – Nó hỏi tôi.

- Ừm, mai mày đem tặng là nhất ! – Tôi gật đầu.

- Hi, mai em chở LyLy học thêm về rồi tặng luôn, cảm ơn anh nhiều nha ! – Thằng Mén cười mãn nguyện.

- Ờ, được đấy, tao ngủ đây ! – Chẳng hiểu sao nghe nó cảm ơn tôi lại thấy ngường ngượng làm sao đó, dù rằng quả thật tôi rất vui, khi nhìn thấy trong mắt nó ánh lên một hạnh phúc mà từ ngày mai nó sẽ được biết.

Chiều ngày hôm sau, cả nhà đã đi làm hết, tôi đang ngồi lầm bầm rủa thầm ông anh tót sang nhà bác Tư chơi mà không rủ tôi thì chợt nhớ ra, tự hỏi không biết thằng Mén tỏ tình đến đâu rồi, đã ra ngô ra khoai gì chưa đây nữa. Nhìn đồng hồ đã gần 6 giờ tối, đang thầm hối thúc nó về thật nhanh để còn biết kết quả thì tôi thấy thằng Bin ba chân bốn cẳng chạy vụt vào trong nhà :

- Anh… anh.. N…. ! – Nó thở không ra hơi, vã cả mồ hôi hột.

- Cái gì ? Chó rượt mày à ? – Tôi nhíu mày ngạc nhiên.

- Không… không phải, anh… anh Mén… với chị Ly.. bị ông Phệ, hộc… chặn đánh ở xóm Trên kìa ! – Thằng Bin mặt cắt không còn hột máu, lắp bắp nói.

- Sao….mày.. mày kể rõ hơn coi, ở đâu ? – Tôi sững sờ.

- Lúc nãy ra đầu ngõ chỗ sân trước phường, em thấy ông Phệ với tụi xóm Trên đá xe đạp của anh Mén, rồi cầm cái giỏ quà đập ảnh túi bụi, rồi… chị Ly cũng sợ dữ lắm… ! – Nó vừa thở vừa nói.

Tôi nghe như nghẹn ứ lại, và rồi bừng bừng nộ khí xung thiên, tôi bước vội ra cổng :

- Mày ở nhà, ai hỏi thì nói tao ra ngoài có việc ! – Tôi gằn giọng.

- Dạ… ! – Thằng Bin ngồi phịch xuống thềm – Mà anh đi đâu vậy ? Tụi mình có cứu anh Mén không ?

- Cứ ở nhà đi ! – Tôi đáp gọn lỏn rồi quay đi.

- “ Thằng khốn nạn, cái lũ côn đồ tụi mày….. đã động chạm gì vào tụi mày ? “

- “ Tao nguyền rủa mày thằng khốn Phệ, đê tiện đến thế là cùng… ! “

- “ Lần này không đập mày tao không tên N nữa mà ! “

Tôi điên tiết chửi thầm trong đầu, thu chặt nắm đấm tay lại, chỉ muốn đi ngay đến xóm Trên để dần cho tụi côn đồ kia một trận. Nhưng tôi tự biết sức mình có hạn, giờ mà đơn thương độc mã dấn xác vào đó thì cũng tổ chuốc lấy thất bại, không những không cứu được người mà còn tự hại lấy mình. Nhưng thằng Mén là em họ tôi, LyLy là bạn thân của tôi, sao có thể giờ phút này lại còn chần chừ ở đây được chứ ?

- “ Bình tĩnh nào, mày phải nghĩ cách, bình tĩnh….. bây giờ tụi xóm Trên đông hơn hẳn, mà xóm Giữa thì không còn ai ngoài mình… làm sao đây ? “ – Tôi nghĩ thật nhanh trong đầu, nghiến răng trèo trẹo.

Cuối cùng tôi chợt nảy ra một ý định, vừa táo bạo lại vừa… có vẻ điên rồ, nhưng tôi biết, đây là cách duy nhất khả dĩ có thể cứu vãn được tình hình lúc này. Và nếu cách này không thành công thì chỉ e là tôi đã đo đất ở một nơi khác, chứ không phải là đến chỗ thằng Mén nữa rồi.

- “ Mén, ráng đợi tao ! “ – Tôi hít thật sâu rồi dấn bước vào xóm Dưới, cảm nhận hai mắt mình đã bắt đầu rát dần.

Quay trở lại với chi tiết chạm mặt thủ lĩnh xóm Dưới vừa kể ở chương trước, lúc này thằng A Tắc đứng án ngữ trước mặt tôi :

- Mày muốn gặp anh tao là gặp ? Cái cùi chỏ này nè ! – Nó hất hàm.

- Tránh ! – Tôi đáp gọn lỏn và đưa mục quang nhìn nó.

Thằng A Tắc chấn kinh khi thấy màu mắt đỏ của tôi, thất thần lùi lại mấy bước.

- Đến làm gì ? – A Lý ngồi trên ghế, trầm giọng hỏi.

- Tao muốn nhờ mày một chuyện ! – Tôi đáp.

- Nhờ tao ? Mày tự dẫn xác vào đây lại còn muốn nhờ vả ?

- Xem như tao năn nỉ mày, giúp tao một việc !

- Gì ?

- Thằng em tao bị thằng Phệ chặn đánh ở xóm Trên, tao cần tụi mày giúp !

- Hế, em mày bị Phệ nó đánh thì liên can gì đến tao, ai bảo nó chạy qua xóm Trên !

Tôi thở hắt ra, đưa mắt nhìn thằng A Lý đang điềm nhiên tự tại, rồi chuyển ánh nhìn qua A Tắc, thầm nghĩ đã đến lúc dùng tâm lý chiến, cố bình tĩnh nói :

- LyLy cũng bị thằng Phệ đánh !

Ngay tức thì tôi thấy liền hiệu quả, thằng A Tắc nhảy dựng lên :

- Cái gì ?

- Thằng em tao đi chung với LyLy, giờ đang bị thằng Phệ chặn đánh ! – Tôi trả lời, cố dằn cơn sốt ruột trong bụng.

- Nó… nó.. anh, đi thôi, qua xóm Trên liền đi ! – A Tắc đổi thái độ, quay sang nài nỉ anh nó.

A Lý không nói gì, thoáng một chốc suy nghĩ rồi vụt đứng dậy đi ngang qua tôi và nói :

- Xem như mày nợ tao một lần !

Rồi nó khoát tay kéo theo hết đám con trai đi về hướng xóm Trên, tôi tạm thở phào nhẹ đi phần nào lo lắng vì kế hoạch thương thuyết đã thành công.

- Để bọn tao được rồi, mày đến đó làm gì ? – A Lý quay sang hỏi.

- Tao chỉ nhờ tụi mày dọn hết đám lâu la, còn thằng Phệ, để cho tao ! – Tôi nghe máu sôi lên.

- Mày…. ? – Nó thoáng ngạc nhiên, hỏi lại vẻ như không tin.

Nhưng tôi không trả lời, vì lối vào xóm Trên đã ở ngay trước mắt. Chiều mùa hè trời chạng vạng tối, cái nóng như vẫn còn hanh khô lại từ trưa đến tận giờ, tôi khẽ hít một hơi thật sâu, trận ác chiến đầu tiên và có lẽ là dữ dội nhất của “ Tam đại thế gia “ vậy là đã sắp sửa khai màn… 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nam