79:Bùng cháy trong nghĩa địa dưới lòng đất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"GAAAAH..." - con quái vật cuối cùng rên rỉ, đó là một con Zombie độc khổng lồ hạng 7 kết hợp từ nhiều con Zombie độc lại với nhau.

Heinz, người cầm thanh kiếm bọc trong ngọn lửa màu xanh đã chém con quái vật, thở dài khi xác nhận rằng không còn kẻ thù nữa.

Lõi của nó là một nữ zombie trung niên, mạnh hơn đáng kể so với những con quái vật khác.

"Có vẻ như đợt càn quét của quái vật đã chấm dứt rồi. Mọi người ổn cả chứ?"

"Vâng, ở bên này không gặp vấn đề gì. Dù vậy, tôi mệt quá"

"Tôi không bị thương, nhưng mà ... tôi cũng mệt quá"

Nhóm của Heinz đã rất kiệt sức. Hầu hết quái vật xuất hiện đều là hạng 4 hoặc hạng 5, và quái vật hạng 7 duy nhất là con Zombie độc khổng lồ đã bị kết liễu cách đây vài phút.

Chúng chưa từng là kẻ thù có thể khiến Ngũ sắc kiếm, một nhóm mạo hiểm giả hạng A, gặp rắc rối. Trên thực tế, chúng chỉ là những con tép riu sẽ bị tàn sát một chiều. Ngay cả khi chúng có cả nghìn con.

Đó là sức mạnh của một nhóm mạo hiểm giả hạng A.

Tuy nhiên, những con quái vật ở gần thành phố Niarki không phải là những con quái vật bình thường.

Bảy mươi phần trăm số quái vật đều là Undead, trong khi ba mươi phần trăm còn lại gồm những loài quái vật loại thực vật và côn trùng. Và những con quái vật có sở hữu những bộ phận có thể nói thì liên tục rên rỉ "Giết Heinz", như thể những lời đó là một loại phép nào đó vậy.

Một nhóm quái vật được chỉ huy bởi một kẻ hùng mạnh với danh hiệu Vua sẽ có thể di chuyển như một thể thống nhất, nhưng đây lại là một tình huống hoàn toàn bất thường.

Đây có thể xem là may mắn. Những con quái vật không chủ ý tấn công vào thành phố Niarki. Những hiệp sĩ, binh lính và mạo hiểm giả đã nhanh chóng tập hợp lại để chống lại những con quái vật đó, nhưng chúng lại phớt lờ họ và tấn công thẳng vào Heinz, người đang đứng đầu trong hàng phòng thủ.

Dù cho những hiệp sĩ bị thương, nằm bất động và các mạo hiểm giả hoàn toàn kiệt sức nằm ngay trong tầm của chúng, chúng cũng vẫn tiếp tục nhắm đến Heinz.

Nhưng mỗi con quái vật đều có sức mạnh cá nhân lớn hơn nhiều so với xếp hạng của chúng, và dù có bị đánh bao nhiêu lần đi chăng nữa, chúng vẫn tiếp tục tấn công không ngừng nghỉ.

Với những con quái vật loại côn trùng undead đã bị đánh bại, nấm mốc phát triển trên phần còn lại của những undead bị đánh bại để tiếp tục sinh ra những quái vật loại thực vật như là Poison Mushrooms và Venom Molds, và hơn nữa, những phần còn lại của quái vật cũng sinh ra côn trùng.

Nhờ vào chuỗi quái vật vô tận này, Heinz và những đồng đội của mình đã thực sự chiến đấu chống lại hơn mười nghìn quái vật.

"Nhưng mà ... có vẻ như chúng rất ghét anh đó. Rốt cuộc anh đã làm gì vậy?" - chiến binh võ thuật Jennifer hỏi.

"Mạo hiểm giả chúng ta đã đánh bại vô số quái vật, vậy nên chẳng có lý do gì mà chúng ta lại bị ghét cả" - tu sĩ người Elf tôn thờ thần Mill, vị thần của giấc ngủ lên tiếng. "Nhưng điều này lại quá bất thường"

Hai người họ đã tham gia với nhóm của Heinz sau khi họ đến làm việc ở vương quốc Orbaume.

Trước khi trả lời ai trong số hai người họ, Heinz quay lại và nhìn về phía thành phố Niarki.

Bởi vì quái vật chỉ nhắm đến Ngũ sắc kiếm, nhắm vào Heinz, các bức tường bên ngoài của thành phố không hề hấn gì và mặc dù có một số người trong lực lượng phòng thủ bị thương nặng, chỉ có một số người thực sự không may mắn đã bị chết.

"Nếu tôi đoán không nhầm, đó có thể là do cậu bé Dhampir đó" - anh ta nói.

"Người đột nhiên chạy ra khỏi Hội mạo hiểm giả đó sao? Anh có nhớ là đã làm gì để khiến cho cậu ta ghét không?"

"Không, tôi không có bất kỳ mối liên hệ nào giữa cậu bé đó và đợt càn quét của quái vật này cả"

Heinz dừng lại một lúc để tìm ra cách diễn đạt chính xác suy nghĩ của mình trước khi mở miệng lần nữa. "Tôi nghĩ là không có. Nhưng tên của cậu bé ấy là Vandalieu"

Jennifer và Diana chớp mắt, không hiểu ý của Heinz. Heinz cũng không chắc về giả thuyết của mình.

Nhưng tên của 'phù thủy' Dark Elf mà anh ta bắt được ở thuẫn quốc Mirg là Darcia. Đó là một sự kiện đã xảy ra khoảng bảy năm trước. (Trans eng: nhắc cho ai quên. Tên của Vandalieu chứa một phần tên của Darcia)

Và những gì còn lại trên mẫu đơn đăng ký đã bị hủy bỏ sau khi cậu ấy từ chối nằm trên quầy trong Hội mạo hiểm giả là cái tên 'Vandalieu' và bảy tuổi.

"Có lẽ nào là cậu ấy -"

"Cậu nghĩ quá rồi đó, Heinz"

"Edgar?"

"Không cần biết cậu nhìn kiểu gì, Dhampir đó cũng không thể là con của bất kỳ Dark Elf nào được" - Edgar nói. "Với làn da trắng như thế. Cậu đang quá ý thức về tội lỗi của mình đấy, nó khiến cậu tin vào điều đó."

"Cái đó ... có thể là vậy"

Các đặc điểm có thể nhìn thấy của một Dhampir là đôi mắt với nhiều màu sắc khác nhau, một trong số đó là màu đỏ như máu, cũng như răng nanh và móng vuốt có thể thu vào. Với những điều này, đặc điểm của họ là những gì được thừa hưởng từ cha hoặc mẹ. Nếu cha mẹ của một Dhampir là một Dark Elf thì Dhampir đó không thể nào có làn da trắng như sáp được.

Và không lý nào mà một đứa trẻ thậm chí còn chưa được một tuổi vào lúc đó lại có thể tự mình sống xót ở nơi hoang dã được. Và làm sao mà nó có thể vượt qua được dãy núi Biên giới để có thể trốn đến vương quốc Oubaume được chứ?

"Tớ đoán là tớ nghĩ quá lên rồi. Và tự nhiên nghi ngờ rằng Dhampir đó có liên quan đến đợt càn quét của quái vật này. Chắc tớ mệt hơn mình nghĩ rồi. Chắc cậu ta không phải là quỷ vương tái sinh hay gì đâu" - Heinz cười một cách gượng gạo khi đề cập đến một tin đồn đang được lan truyền trong nhà thờ Alda gần đây.

"Đúng rồi đó" - Edgar nói. Những bất chấp lời nói của mình, anh ta đã quyết định sẽ điều tra nhiều hơn về Vandalieu khi anh ta quay trở lại thành phố.

Nhớ lại thì, nhà môi giới thông tin ở thành phố Niarki được điều hành bởi một tổ chức có tên là 'Nanh bóng đêm'. Mình đoán là sẽ thử hỏi họ xem sao.

Hành động của Edgar sau đó sẽ đưa một sự cố đáng kinh ngạc ra ánh sáng, cho thấy thực tế rằng tổ chức này đã tiếp tục hoạt động sau khi thủ lĩnh và các thành viên cấp cao của nó đã trở thành Undead.

"Quan trọng hơn, sau khi chúng ta trở về thành phố và nghỉ ngơi, chúng ta cần tìm kiếm Dungeon mà những con quái vật nay xuất hiện" - Jennifer nói. "Chúng đến từ một hướng khác với bất kỳ Dungeon nào được biết đến, vậy nên chắc là đã xuất hiện một Dungeon mới rồi. Nó có thể là Thử thách của Zakkart"

Thử thách của Zakkart. Một dungeon đã xuất hiện lần đầu cách đây một trăm năm trước. Nó xuất hiện đâu đó trên lục địa mà không được thông báo trước, chỉ một mất một lần nữa khoảng một tháng sau. Đó là mê cung duy nhất trên thế giới được xác nhận là có thể di chuyển được. Thông thể phân loại cấp của nó và chưa có ai từng bước vào đó mà sống xót trở ra để kể câu chuyện đó ngoài nhóm của Heinz, Ngũ sắc kiếm, những người đã trốn thoát được sau khi mất một thành viên của họ. Người ta nói rằng có một kho báu bị bỏ lại bởi Zakkart nằm trong căn phòng sâu nhất của nó. Theo một câu chuyện khác, bản thân Undead Zakkart đang ở đó, chờ đợi những người xứng đáng đến và thách thức anh ta, người ta cũng đồn rằng người anh hùng bị đánh bại có thể là người thừa kế của anh hùng Bellwood.

"Nếu đó là sự thật ... thì lần này chúng ta sẽ xóa sổ nó. Cũng vì Martie. Nhưng cô nói đúng, đầu tên chúng ta cần trở lại nhà trọ mà Selen đang đợi" - Heinz nghĩ về cô gái Dhampir đang chờ họ trở về.

"Không báo với nhân viên hội trước sao ... Rồi, rồi, tớ sẽ làm. Đừng có phàn nàn rằng sao tớ lại được tất cả các tiếp tân-nee-san chú ý đó nhé" - Edgar nói với một nụ cười gượng gạo.

***

"Haah ... tôi hiểu rồi ... thật khủng khiếp ... không thể tha thứ được" - Vandalieu.

"Vandalieu-sama, đột nhiên chuyện gì vậy?" - Eleanora hỏi.

"Đó là thành viên của một nhóm mạo hiểm giả, 'Miền tây tĩnh lặng', nhân viên tiếp tân hội Aria-san, Hannah-san và cha của Hannah-san"

Vandalieu hiện đang đào một đường hầm từ biệt thự của Chủ hội Hội pháp sư đến bên dưới tòa lâu đài của lãnh chúa Hartner bằng cách biến mặt đất thành Golem và sử dụng biến đổi Golem để tạo thành lối đi.

Cậu ấy đã để những Black Goblin và những người tình của họ trong biệt thự, khi Chủ hội và những thuộc hạ của hắn hiện đang trong trạng thái thực vật chuẩn bị một 'món quà chia tay'.

Nhân tiện, biệt thự của Chủ hội chứa các vật phẩm có giá trị như những cây trượng hàng đầu, nhưng Vandalieu vẫn không trang bị bất kỳ món vũ khí nào. Nếu cậu ấy, một người sở hữu một lượng mana khủng khiếp, lại sử dụng một cây trượng được con người thiết kế, cậu ấy phải rất cẩn thận trong việc sử dụng phép thuật, không thì những cây trượng đó có thể nổ tung, thối rữa hoặc biến thành cát bụi.

Để có thể sử dụng một cây trượng phép, Vandalieu sẽ cần phải tập trung như thể cậu ấy đang viết kanji bằng chữ cái rất nhỏ, vậy nên cậu đã không dùng chúng. Không lẽ không có cây trượng nào ở đâu đó được thiết kế và sử dụng bởi những sinh vật mạnh hơn con người sao?

Bỏ chuyện đó qua một bên, Vandalieu đã bắt đầu nói chuyện với chính mình trong lúc tạo ra đường hầm này.

Nhưng đôi mắt của Zran, một Undead, có thể thấy rằng Vandalieu đang bị vây quanh bởi những linh hồn trong tình trạng bi thảm.

"Đó la một phần trong vô số những linh hồn đang tụ tập quanh cậu ấy khi chúng ta đến đây" - Zran thì thầm với chính mình. "Nhưng dù vậy, tất cả những linh hồn gần cậu ấy thì trông giống như là vừa với chết gần đây vậy"

Giống như khi cậu ấy đến thành phố Niarki, tất cả các linh hồn trong thành phố thủ đô đã tràn về phía Vandalieu khi cậu ấy đến đây. Có nhiều người đến nỗi Zran không thể nghe thấy họ nói gì cả.

Tuy nhiên, những linh hồn đang nói chuyện với Vandalieu thì có vẻ hơi khác.

"Eleanora, Zran, nếu thấy một gã đàn ông tóc đen, mắt đen khoảng độ cuối ba mươi tên là Kaidou Kanata xuất hiện, zin hãy nói cho tôi biết cho đến khi tôi đưa thêm mệnh lệnh" - Vandalieu nói.

"Kaidou Kanata sao?" - Eleanora lặp lại. "... Lẽ nào là?!"

"Một trong số những kẻ cặn bã đã giết ngài ở kiếp trước sao, Thiên Tử?! Tên khốn đó. Đây là một cơ hội tuyệt vời. Hãy giết hắn, biến hắn thành Zombie và nghe mọi thứ hắn nói!" - Zran nói.

Vandalieu đã được nghe thông tin liên quan đến Kaidou Kanata từ linh hồn của các nạn nhân.

Theo họ, Kanata đã đến Cửu địa, và mặc dù không rõ hắn có biết Vandalieu đang ở đâu, hắn lại càng lúc càng tiến đến gần hơn.

Theo các thông tin khác mà các linh hồn đã cung cấp, vì lý do nào đó mà kiếm, thương và phép không hoạt động trên Kanata, trong khi các đòn tấn công của hắn thì xuyên thẳng qua áo giáp của họ và tấn công trực tiếp vào cơ thể học. Hắn sử dụng võ thuật và dao găm, cũng như hỏa ma pháp cao cấp và phong ma pháp.

Khả năng thâm nhập đó chắc là khả năng gian lận mà hắn ta nhận được từ Rodcorte. Hắn ta chắc hẳn đã tăng mối quan hệ của mình với thuộc tính lửa và gió trong Khởi Nguyên. Võ thuật và Kỹ thuật dùng dao găm là từ kinh nghiệm ở Khởi Nguyên ... mình đoán thế. Jeez, vậy những kẻ không có lời nguyền nào là như vậy à.

Xét đến việc Vandalieu đã phải học mọi thứ ngay từ đầu thông qua những việc khó khăn, cậu nghĩ rằng thật không công bằng khi Kanata sở hữu tất cả những khả năng này. Nhưng hiện tại, cậu ấy đang ưu tiên làm cho Eleanora và Zran bình tĩnh lại, họ đang trông rất khát máu. Khả năng chiến đấu của họ khác xa so với những mạo hiểm giả hay hiệp sĩ bình thường, nhưng khả năng gian lận đủ nguy hiểm để có thể vượt qua những khác biệt về sức mạnh.

Rốt cuộc thì đó cũng là lý do vì sao nó được gọi là gian lận.

"Như tôi đã nói, cứ để mọi việc lại cho tôi" - Vandalieu nói. "Nếu chúng ta giết hắn ta thì ... không, hắn ta đang đắm chìm trong những hành động bạo lực không thể tha thứ, vậy nên chắc chắn tôi sẽ giết hắn ta, nhưng tôi muốn tự mình làm điều đó"

"Chỉ cần nhìn vào những linh hồn đó thì tôi cũng có thể nói rằng hắn ta khá là vô lại, nhưng ... có thực sự là tệ đến thế không?" - Zran hỏi.

"Đúng đó" - Vandalieu trả lời. "Đến mức mà tôi nghi ngờ rằng hắn ta có còn tỉnh táo hay không nữa"

Nhưng Vandalieu cảm thấy hoang mang hơn là hận thù khi biết về Kanata. Để tóm tắt những suy nghĩ của Vandalieu, về cơ bản thì cậu ấy đang tự hỏi, "Hắn đang làm cái quái gì vậy?"

Hành động của Kanata tàn nhẫn đến nỗi chúng không thể được coi là hành vi của một con người được, nhưng quan trọng hơn, những việc đó quá liều lĩnh. Hắn ra chỉ đơn giản là giết, hiếp và đánh cắp nếu mọi thứ trở nên bất tiện hoặc hắn ta nghĩ rằng làm những việc đó thì sẽ nhanh hơn.

Nếu hắn ta cứ làm những việc như vậy, thì thậm chỉ là với khả năng gian lận của mình, hắn cũng sẽ không thể sống được lâu.

Vandalieu tò mò về điều này nhiều hơn là việc Kanata có ngoại hình giống với người lớn hơn rất nhiều mặc dù hắn ta là người đầu tiên chết ở Khởi Nguyên, hay làm thế nào mà hắn biết cậu đang ở đâu vậy chứ.

Rốt cuộc thì Rodcorte cũng có liên quan đến những thứ đó.

"Cho đến giờ, có vẻ như chắc chắn hắn đến để giết tôi, nhưng ... từ giờ, hãy tạo thói quen sử dụng Phát hiện sự sống theo định kỳ" - Vandalieu nói.

Cái "công việc" mà Kanata rõ ràng đang đề cập đến có lẽ là nhiệm vụ tiêu diệt Vandalieu.

Vandalieu không thực sự quan tâm, nhưng sao hắn lại đến vào lúc này cơ chứ? Thật tốt biết mấy nếu hắn ta nhắm trức tiếp vào Vandalieu chứ không phải là Braga và những người khác đang ở trong dinh thự của Chủ hội.

"Nhớ lại thì, những kẻ đó đã hành động như những đồng minh của công lý đúng không nhỉ?" - Eleanora nói.

"Những đồng minh của công lý là như vậy đó" - Vandalieu nói. "Chúng sẽ được coi là anh hùng nếu đi theo quan điểm của Bellwood hay Alda, nhưng theo quan điểm của tôi, chúng không phải là anh hùng gì cả"

"Thật vậy, ngài nói đúng" - Eleanora đồng ý.

Trong khi đang nói chuyện, Vandalieu và những người bạn đồng hành của mình đã đến được phần sâu nhất của Cửu địa.

Có một hành lang bằng đá tối tăm trước mặt họ, và Phát hiện sự sống cho thấy phía trước không có dấu hiệu sự sống của con người. Nhưng Cảnh báo tử vong của Vandalieu đã có phản ứng.

"Là bẫy sao?" - Zran hỏi.

"Không, với hình dạng này, nó có lẽ là một rào chắn" - Vandalieu nói. "Nó nói rằng những anh hùng cũng để lại một rào chắn nữa"

Tiếp tục đi theo hành lang trong đường hầm, Vandalieu bắn vài viên Tử đạn yếu về phía trước.

Một bức tường ánh sáng xuất hiện ở nơi mà trước đó không có gì cả, nó phát ra những tia sáng và tiếng ồn khi đẩy lùi Tử đạn.

"Đây là rào chắn đã bị bỏ lại của anh hùng Nineroad ... !" - Eleanora lẩm bẩm.

"Nó đã đẩy lùi những viên tử đạn của Thiên Tử!" - Zran kêu lên.

"Vậy thì, tôi sẽ loại bỏ nó ngay bây giờ" - Vandalieu nói.

"EH?" - Eleanora và Zran đồng thanh nói.

Nhanh vậy sao?

Ngay trước mắt Eleanora và Zran đang ngạc nhiên, Vandalieu đã sử dụng mana tử tính của mình để loại bỏ dần rào chắn của anh hùng.

Cậu ấy không làm gì khó khăn cả. Cậu chỉ đơn giản là sử dụng một lượng lớn mana mà rào chắn không thể chịu đựng được, cùng lúc để vượt qua nó bằng vũ lực.

Rào chắn của Nineroad chống cự lại trong vài chục giây, nhưng cuối cùng, nó cũng sụp đổ với âm thanh như tiếng kính vỡ.

"Phew, nó cứng hơn cả băng của Hàn kỷ nữa" - Vandalieu nói. "Tôi đã phải dùng đến 300.000.000 mana lận đó. À, xin hãy đưa tôi một trong số những hộp bento"

"C-chắc chắn rồi" - Zran nói với vẻ ngạc nhiên khi anh ta lấy ra một hộp đựng từ hành lý. Nó chứa máu tươi của những tên vệ sĩ bảo vệ của Chủ hội Hội pháp sư.

Rõ ràng là hắn ta đã được hưởng lợi rất nhiều từ việc chủ nhân của hắn làm việc với Vampire thuần huyết, vậy nên máu của hắn đặc biệt ngon.

"Phew, có một thức uống sau khi làm một việc khó khăn thật là đã" - Vandalieu nói.

"Vandalieu-sama, cái đó" - Eleanora bắt đầu.

"Gì mà nghe như một ông chú trung biên đang nói vậy?" - Vandalieu hỏi.

"Không, cái này giống như là một đứa bé đang cố gắng hết sức để vượt qua giới hạn của mình, vậy nên điều đó thật đáng yêu"

"Tôi hiểu rồi ..."

Với đôi vai thõng xuống một chút sau khi nghe lời nói của Eleanora, Vandalieu bắt đầu tiến về phía trước một lần nữa mà không đợi mana hồi phục lại. Cậu biết rằng Kanata đang đi theo hướng này, nhưng nhờ kỹ năng tự động phục hồi mana, cậu có thể phục hồi hơn 10.000 mana mỗi giây, vậy nên nó cũng không phải là vấn đề gì cả.

Tiến qua rào chắn, hành lang kết thúc trong một nghĩa trang không lồ không thể tưởng tượng nối nằm dưới lòng đất. Có những cái lỗ với nhiều kích thước khác nhau chứa xương và vỏ. Đây là một cảnh tượng khiến cho khó có thể gọi đây là thánh địa được.

Không khí nơi đây rất ẩm thấp, khó chịu và bằng cách nào đó còn nham hiểm nữa. Mặc dù không có bất kỳ dấu hiệu của sự sống nào ở nơi đây, nhưng lại có những tiếng động nghe như tiếng rên rỉ phát ra từ đâu đó.

"Hmm, công chúa không có ở đây" - Vandalieu nói.

"Oooi! Levia-sama!" - Zran gọi to. "Là thần, Zran! Giờ công chúa có thể ra được rồi!"

Nhưng Vandalieu không thể nhìn thấy bất kỳ ác linh hay ma quỷ nào ở đây cả. Cậu ấy cũng không thể nhìn thấy đại công chúa Levia.

"Có thể vẫn có một vài rào chắn khác. Không lạ gì khi mà có đến hai hoặc ba rào chắn khi có thứ gì đó cần được niêm phong bên trong" - Eleanora nói.

Khi họ chú ý tới lời nói của cô ấy và nhìn xung quanh, họ tìm thấy một thứ gì đó giống với một rào chắn.

Một cỗ quan tài bằng bạc bị những cái roi buộc lại. Đây có thể là cốt lõi của rào chắn.

"... Tôi tự hỏi ai đã nghĩ ra cái ý tưởng này vậy chứ" - Vandalieu nói.

"Ah, Nineroad rõ ràng là một người dùng Roi kỹ" - Zran nói. "Không phải nó giải thích cho điều này rồi sao?"

"Nhân tiện, ngài nghĩ cái gì có thể ở trong quan tài vậy?" - Eleanora hỏi. "Nếu đó là một vampire thuần huyết, thì chúng có thể trở thành một đồng minh mạnh mẽ hoặc có thể là không. Rốt cuộc thì đó có thể là một vampire đã biến thành ác thần"

"Thật sự thì sẽ là vấn đề nếu tôi tháo phong ấn và ai đó mà tôi không thể xử lý được thoát ra ngoài" - Vandalieu đồng ý khi cậu cố gắng bắt đầu gỡ bỏ phong ấn. Nhưng thực sự không có bất kỳ phản ứng nào từ Cảnh báo tử vong cả. "Bên trong trống rỗng sao? Có vẻ là ổn rồi, vậy thì tôi tiếp tục gỡ bỏ phong ấn đây" - cậu ấy nói.

Và cậu ấy bắt đầu loại bỏ rào chắn giống như cách mà cậu ấy là loại bỏ cái rào chắn bên ngoài trước đó.

Thậm chí trước khi nhận ra thì cậu ta hoàn thành việc gỡ bỏ nó, những chiếc roi da đã bị gãy khi chiếc quan tài mở ra một cách mạnh mẽ từ bên trong.

"Vandalieu-sama" - Eleanora kêu gào.

Cô ấy và Zran cố gắng tóm lấy Vandalieu và rút lui, nhưng một thứ có dạng một con trùng biến hình màu đỏ bay ra từ quan tài ngẩng đầu lên và nhìn xuống Vandalieu, tiếp cận cậu ấy với tốc độ đáng kinh ngạc như một con rắn độc!

Gargle, gargle, gargle ... glup

Nó đã bị Vandalieu nuốt chửng.

"...Eh?" - Zran và Eleanora chết lặng.

Vandalieu cuối cùng đã uống thứ được chứa trong quan tài, chắp tay lên và nói "Goisisousama" (Trans: cũng gần giống với câu "Itadakimasu", câu này thường nói sau khi ăn xong. Đại ý giống kiểu "cảm ơn vì thức ăn ngon")

"V-Vandalieu-sama? Đó là gì vậy?" - Eleanora hỏi. "Quan trọng hơn, tại sau ngài lại nuốt nó?"

"Tại sao, cô lại hỏi ... nó đã bay vào miệng tôi mà" - Vandalieu trả lời.

"Nhưng không phải ngài nên nhổ nó ra sao?!" - Zran kêu lên.

"Nhưng tôi nghĩ thật không tốt nếu bỏ bứa thức ăn" - Vandalieu nói. "Mà dù sao thì tôi cho rằng bình thường sẽ không có ai nói máu mà một anh hùng đã phong ấn từ một trăm nghìn năm trước là 'thức ăn' đâu"

"Ít nhất thì ngài cũng biết - đợi đã, vậy thứ mà ngài vừa nuốt là máu sao?!" - Zran hét lên.

"Đó có lẽ là một phần của Quỷ vương chăng?!" - Eleanora hỏi.

Có một câu chuyện nổi tiếng kể lại rằng các anh hùng đã đánh bại quỷ vương Guduranis, tách cơ thể của hắn ra và niêm phong từng bộ phận riêng lẻ. Đó chỉ là máu, nhưng xét đến việc nó đã bị phong ấn, họ không nghĩ ra được nó có thể thuộc về ai khác ngoài quỷ vương cả.

Trên thực tế, lời nói trong đầu của Vandalieu đã nói rằng『Bạn đã hấp thụ máu của Quỷ vương!』Cậu tự hỏi liệu có nên nói cho Zran và Eleanora không, dù biết rằng làm vậy sẽ khiến họ bị sốc.

『Kỹ năng hút máu đã đạt đến cấp 10! Nó đã biến thành kỹ năng siêu việt, Nghiệp máu!』

『Các kỹ năng Nghiệp máu, Tử tính ma pháp, Siêu sức mạnh, Hồi phục nhanh chóng, Tự động hồi phục mana, Tiết nọc độc (Móng vuốt, Răng, Lưỡi), Mở rộng cơ thể (lưỡi) đã tăng cấp!』

『Bạn đã nhận được danh hiệu 'Quỷ vương tái sinh!' 』

Vandalieu cực kỳ muốn phản đối phần cuối cùng, danh hiệu mà cậu đã nhận được. Ai đã nói rằng cậu là quỷ vương tái sinh vậy chứ? Nhưng-

"Nôn nó ra đi, ngài phải nôn nó ra ngay đi, Thiên tử!"

"Vandalieu-sama, xin hãy nhổ nó ra đi, nhổ đi!"

Zran nắm lấy chân của Vandalieu và giờ thì đang lay cậu ấy trong khi giữ cậu ta lộn ngược, vậy nên cậu không có thời gian để nghĩ về điều này nữa.

"Không, nhưng mà, tôi đã, nuốt, ah, rồi" - Vandalieu cứ bị xóc lên xóc xuống, có lẽ vì cậu đã gỡ bỏ phong ấn của anh hùng nên giờ cậu có thể thấy vô số hồn ma. Lộn ngược.

Hồn ma. Không giống như những linh hồn bất lực chỉ có thể được Vandalieu, Unded và những Tâm linh sư nhìn thấy, đây là những sinh vật đã bị biến thành quái vật mà không có cơ thể vật lý.

Họ đều chỉ là quái vật hạng 2, và mặc dù hầu hết những đòn tấn công vật lý đều không hiệu quả với họ, bản thân họ cũng không có sức mạnh vật lý. Nhưng hầu hết họ vẫn sở hữu những bản không hoàn chỉnh về tính cách và ký ức mà họ sở hữu lúc còn sống.

"Đó là ai vậy? Một con tốt của nhà Hartner sao? ... Không, sự tồn tại này vừa đáng sợ lại vừa thoải mái, có thể nào ... ?"

"Nhìn vào tên titan đó xem. Đó là một Undead"

"Sao một Undead lại ở đây chứ? Rào chắn bị vỡ ... chúng ta được giải phóng rồi sao?"

Những hồn ma bán trong suốt với những đường viền mờ ảo, không có chân từ phần đầu gối trở xuống, thì thầm với nhau. Vandalieu không cảm nhận được bất kỳ sự thù địch nào từ họ, nhưng cậu có thể cảm nhận được rằng họ đang sợ hãi.

Zran vô thức buông chân Vandalieu và bắt đầu hét về hướng những hồn ma. "Levia-sama, Levia-sama công chúa có ở đây không?! Tôi là Zran của Talosheim đây!"

Vandalieu đã được Eleanora nhanh chóng bắt lấy và đang nhìn một hồn ma nữ với mái tóc đen dài quá eo, bồng bềnh đưa ra phía trước.

"Levia-sama!" - Zran kêu lên.

"Zran ... Ta nhớ ra anh rồi. Một chiến binh trinh sát, thành thạo sử dụng dao găm nhất trong chủng tộc của chúng ta"

Zran không thân mật lắm với công chúa Levia, anh ta cũng không phục vụ gần cô ấy. Nhưng trong thành phố Talosheim, với dân số chỉ năm nghìn người và xã hội với hệ thống phân cấp lỏng lẻo, các chiến binh đặc biệt sẽ có cơ hội gặp gỡ công chúa.

Zran là một trinh sát, loại chiến binh mà những người titan đang thiếu nhất, nên có vẻ như anh ta dễ nhớ hơn những người khác.

"Anh vẫn ở lại Talosheim cùng với Zandia và những người khác để chiến đấu cho đến giây phút cuối cùng, vậy sao anh lại ở đây vậy?" - Levia hỏi. "Ah, nhưng mà giờ anh đã bị phong ấn ở đây rồi, anh cũng là tù nhân như chúng tôi thôi. Chúng tôi sẽ buộc anh đi lang thang quanh nơi này, không thể trở về bên nữ thần hay tự mình thoát khỏi sự hối tiếc"

"Ah, rào chắn đã bị gỡ bỏ hoàn toàn rồi" - Vandalieu nói

"Thật là, chừng nào hai rào chắn vẫn còn đươc thiết lập thì chúng sẽ không thể bị gỡ bỏ ..." - Levia ngừng lại một chút. "Chúng đã bị xóa bỏ rồi sao?"

"Vâng, xin lỗi vì đã giới thiệu trễ. Tôi là Vandalieu, vua hiện tại của Talosheim"

Và thế là Vandalieu tự giới thiệu, vẫn đang bị giữ ở tư thế mà Eleanora đã bắt được cậu (Trans: lộn ngược)

***

Sau khi nghe được lời giải thích của Vandalieu và thấy đá muối có nguồn gốc từ thung lũng Garan mà cậu đang mang đến từ Talosheim, Leva hoàn toàn tin vào lời nói của cậu.

Sẽ là vấn đề nếu cô ấy từ chối tin lời Vandalieu, nên cậu ấy cảm thấy nhẹ nhõm.

"Tôi hiểu rồi" - Levia nói. "Tất cả mọi người ở lại Talosheim cho đến cùng đều dũng cảm cả. Tôi xin cảm ơn cậu từ tận đáy lòng vì đã nghe theo sự lãnh đạo của Borkus và những người khác, và vì đã bảo vệ quê hương của tôi. Nhưng dù vậy, tôi cũng không thể bảo vệ được tất cả mọi người"

"Đây không phải là lỗi của ngài đâu, Levia-sama!" - Zran thốt lên. "Những kẻ có lỗi chính là những kẻ phản bội của nhà Hartner!"

Khi đại công chúa và lực lượng hộ tống nhỏ của cô ấy trốn khỏi Talosheim và tiến vào lãnh thổ Hartner, họ đã được công tước Hartner và những cư dân của thành phố mà hiện giờ đã bị biến thành đống đổ nát chào đón nồng nhiệt.

Nhưng công tước Hartner đã đầu độc bữa ăn được chuẩn bị cho những người titan.

Không ai trong số những người titan nghi ngờ công tước vì nghĩ rằng gia đình Hartner là đồng minh đã tuyên thệ của họ. Họ đã ăn bữa ăn đó, nuốt chất độc. Mặc dù họ đã cố gắng chống cự sau đó, họ đã bị các hiệp sĩ của công tước và các pháp sư phục vụ hắn bắt giữ, những vệ sĩ bảo vệ công chúa Levia đã bị giết ngay tại chỗ. Bản thân công chúa Levia thì bị buộc tội âm mưu giết công tước và bị hỏa thiêu trên cọc.

Và rồi, hài cốt của cô đã bị chôn vùi bên trong rào chắn dưới lòng đất này.

"Tôi đã được biết những gì xảy ra sau đó từ những người được chôn cất ở đây như chúng tôi và biết được mọi thứ" - cô ấy nói. "Các hiệp sĩ và pháp sư giết chúng tôi cũng đã bị giết và bị chôn ở đây để đảm bảo sự im lặng của chúng, cậu thấy đó"

Rõ ràng, công tước lúc đó rất đặc biệt nếu nhắc đến âm mưu. Hắn ta không để bất kỳ ai liên quan còn sống. Có lẽ bà Milan ở thành phố Niarki đã nghe được câu chuyện từ những linh hồn lang thang đã cố trốn thoát trước khi bị giam cầm nơi đây.

"Vậy, về những gì đã xảy ra sau đó" - Vandalieu thay đổi chủ đề.

Một người không còn thuộc về thế giới này nữa. Quyền lên ngôi Talosheim là của cậu. Xin hãy cứu tất cả mọi người và dẫn lối cho họ" - Levia cúi đầu về phía Vandalieu. Mỗi động tác của cô ấy đều thanh lịch đến mức khó mà tin rằng cô ấy không có cơ thể.

Tuy nhiên, hành động của cô lại không có bất kỳ dấu hiệu tự hào nào.

Vậy hóa ra một công chúa duyên dáng là như vậy à - Vandalieu nghĩ. Cô ấy là một người titan, vậy nên cô ấy vẫn cao hai mét dù đã bị mất đi nửa đôi chân.

Cô ấy cũng đã mờ đi, nhưng có lẽ cô là một nàng công chúa xinh đẹp lúc còn sống.

"Với điều này, tất cả chúng ta đều có thể trở về bên nữ thần" - cô ấy nói.

"Ah, đợi đã" - Vandalieu ngăn cô ấy lại, dù vẻ đẹp của cô ấ không phải là lý do khiến cho cậu ấy làm vậy. "Tôi cần sự giúp đỡ của cô để cứu tất cả mọi người ở mỏ khai thác nô lệ" - cậu ấy nói.

"Sự giúp đỡ của tôi sao? Nhưng tôi đâu thể làm được bất cứ điều gì quan trong vào lúc này đâu"

"Chúng tôi không cần cô" - Eleanora nói với cô ấy. "Điều quan trọng là cô phải hợp tác với Vandalieu-sama và được nhìn thấy đã làm như vậy"

Tất nhiên là những người khổng lồ bị giam cầm trong các mỏ khai thác nô lệ không biết gì về Vandalieu và Talosheim hiện tại. Quan trọng nhất, Hấp dẫn tử tính sẽ không có tác dụng với họ, vậy nên ngay cả khi Vandalieu có muốn nói với họ rằng "Tôi đến từ Talosheim để cứu mọi người" thì khả năng cao là họ sẽ không tin cậu ấy.

Ngay cả khi những undead titan như Zran và Borkus thuyết phục họ thì họ vẫn sẽ nghi ngờ. Họ có thể tin lời của người nhà hoặc người thân của họ, nhưng nếu họ không liên quan mật thiết đến những undead titan, họ có thể chỉ đơn giản là tin rằng người titan đã phát điên sau khi trở thành undead.

Những lời dạy của nữ thần Vida đã nói rằng undead nên được đối xử với sự cởi mở, nhưng không phải cứ là undead thì nên kết bạn mà không cần hỏi.

Tất nhiên là vẫn có lựa chọn bỏ qua cảm giác của những nô lệ bị giam cầm và kéo họ đến Talosheim bằng vũ lực trước khi giải thích mọi thứ, nhưng nếu họ bất ngờ chống cự lại và có thương tích hay thương vong xảy ra, việc đó sẽ để lại một dư vị xấu. Vẫn có thể biến họ thành undead, nhưng ngăn họ chết ngay từ đầu sẽ là tốt nhất.

Đó là lúc công chúa Levia bước vào. Cô ấy đã lãnh đạo những người titan từ hai trăm năm trước. Mặc dù cô ấy đã biến thành ma, nhưng lời nói của cô ấy có thể sẽ đến được với họ.

"Ít nhất thì cô có thể khiến họ lắng nghe chúng tôi" - Eleanora nói.

"Nhưng sao họ lại lắng nghe một người đã thất bại trong việc bảo vệ mọi người kia chứ? Và tôi cũng không còn bất kỳ sự hối tiếc hay thù hận nào trói buộc với thế giới này nữa" - Levia nói. "Trái tim của tôi đã được cứu rỗi. Con trai của cô chắc chắn sẽ có thể giải phóng nô lệ và -"

"C-con trai!" - Eleanora lặp lại. "Không, tôi không phải là mẹ của Vandalieu-sama -"

"Cô có thấy ổn với điều đó không?" - Vandalieu ngắt lời Eleanora, người đang bị nhầm là mẹ mình vì cậu ấy là một Dhampir.

"Ý cậu ... là sao?" - Levia hỏi.

"Cô có thấy ổn không khi chỉ đơn giản là tha thứ cho chúng? Những kẻ đã giết cô, giết các chiến binh và hộ vệ của cô và nhốt cô ở đây trong hai trăm năm. Cô có ổn với quyết định không giải phóng sự tức giận, oán hận và thù hận của mình không?"

"V-việc đó ..." - giọng nói của Levia trở nên run rẩy. Những hồn ma titan đang sau cô ấy dường như cũng bị dao động và đang run rẩy.

Khi bị giết hại từ hai trăm năm trước, khi họ biết rằng người của họ đã bị đưa đến mỏ khai thác nô lệ, họ đã cảm thấy rất tức giận, phẫn nộ và căm thù đối với gia đình Hartner, đúng như những gì Vandalieu nói.

Họ đã nguyền rủa sự phản bội của chúng, hét lên rằng họ sẽ không bao giờ quên đi mối hận thù này và sục sôi lên với sự hận thù. Đến mức mà một số lượng nhỏ mana của quỷ vương bị rò rỉ ra từ phong ấn đã phản ứng với nó, biến họ thành những hồn ma.

"Nhưng báo thù là -" - Levia bắt đầu

"Là một hành động hợp lý" - Vandalieu ngắt lời cô ấy. Đặc biệt là trong trường hợp này. Tôi sẽ không nói cô sử dụng lòng hận thù của hai trăm năm trước để trả thù những người đang sống hiện tại" - cậu ấy nhìn thẳng vào mắt của Levia và những hồn ma khác. "Cô chỉ cần nhấn mạnh lòng hận thù của mình với những con người ngày nay thôi"

Vandalieu truyền đạt cho họ sự tức giận, oán hận và thù hận mà cậu cảm thấy, đánh thức sự tức giận, oán hận, thù hận và nuối tiếc của chính họ.

"Cũng là lẽ tự nhiên khi tức giận, phẫn nộ và ghét bỏ. Đó chỉ là điều bình thường đối với bất kỳ người nào. Một kẻ mà cô tin tưởng đã phản bội lại cô, tỏ ra khinh miệt cô và cướp đi mạng sống của cô. Những người quan trọng với cô đã bị oan và biến thành tù nhân và bị bóc lột trong hai trăm năm. Nếu cô không cảm thấy điều gì với những kẻ đã làm điều này, tôi chỉ có thể nói rằng cô đã phát điên rồi" - Vandalieu nói.

"Tự nhiên ... bình thường ..."

"Cô cảm thấy sao khi nhận ra rằng thức ăn của mình đã bị đầu độc, khi hộ vệ của cô bị giết, khi cô bị thiêu sống?"

"Tôi ... Ah! Hồi đó, tôi!"

"Bên trong cô, nơi đó đáng lẽ phải có sự oán hận, giận dữ và thù hận. Hãy để nó cháy lên một lần nữa"

"Bên trong ... tôi ..."

"Cơn giận dữ của chúng ta ..."

"Cơn thịnh nộ ... của tôi ..."

Ngay cả những hồn ma hoàn toàn không liên quan cũng bị khuấy động, nhưng Vandalieu không chú ý đến họ khi cậu tiếp tục.

"Hãy cho tôi mượn sức mạnh của cô" - cậu ấy nói. "Để có thể lấy lại những gì mà chúng đã lấy đi từ chúng ta"

Khi cậu ấy nói xong, âm thanh của một tia lửa phát ra và sức nóng lan khắp nghĩa địa dưới lòng đất mà mới lúc trước nó vẫn còn chìm trong bóng tối hoàn toàn.

"Tôi đã nhớ ra rồi, sự tức giận của tôi, sự phẫn nộ của tôi!" - Levia thét lên. "Không thể đi mà không gạt bỏ sự thù hận của chúng ta! Phải vậy không mọi người!"

Công chúa Levia đang cháy. Không phải là ẩn dụ đâu, mà theo đúng nghĩa đen luôn đó.

Cơ thể có dạng linh hồn trông không đáng tin cậy của cô ấy giờ đây đang đỏ rực, và những đường nét và chi tiết trên khuôn mặt của cô ấy cũng hiện lên rõ ràng. Cô ấy trông như một nữ thần lửa, với mái tóc và chiếc váy làm từ lửa.

『 Bạn đã nhận được kỹ năng Ma pháp linh hồn tử tính!』

"Đúng là vậy, chính xác là vậy!"

"Chúng ta không thể biến mất cho đến khu chúng ta gây ra tai họa cho gia đình Hartner đã khinh miệt và hành hạ chúng ta!"

"Chúng sẽ cảm nhận được sự phẫn nộ khi chơi đùa với chúng ta và ném chúng ta đi! Đừng đánh giá thấp một người giúp việc! KYIIIIH!"

Một số hồn ma là những người đã bị đuổi việc chứ không nằm trong số những người bị lừa của gia đình Hartner, nhưng Vandalieu không chú ý đến điều này.

Tất cả những hồn ma trong nghĩa địa dưới lòng đất đều đang cháy, như thể họ đang được bao bọc trong ngọn lửa.

"Hạng của họ tăng lên sao?! Nhưng làm sao mà ...?" - Zran kinh ngạc "Không, tôi đoán là nó không thành vấn đề. Dù sao thì, có vẻ như là Levia-sama và mọi người sẽ ở lại để giúp chúng ta"

Vandalieu đã sử dụng kỹ năng Chiếm đoạt tâm trí để chia sẻ cảm giác thất bại của mình với Levia và những người khác, khiến họ cảm nhận được rõ ràng cảm giác thất bại mà chính họ đã từng cảm thấy.

Bị ảnh hưởng bởi Levia, người đã bị hỏa thiêu trên cọc, họ đều đã trở thành Fire Ghosts hạng 3 trong khi bản thân Levia đã trở thành Flame Ghost hạng 4

Các pháp sư và học giả của Hội pháp sư sẽ bị náo động nếu chúng được chứng kiến hiện tượng này.

"Vandalieu-sama đã trở thành một người vĩ đại hơn" - Eleanora nói. "Như vậy không phải rất tốt sao?"

"Tôi đoán là cô nói đúng" - Zran nói.

Và thế là hiện tượng này đã bị gạt sang một bên như vậy đó.

Ngay cả Vandalieu cũng rất ngạc nhiên về công của Levia và các hồn ma khác, những người từng bị đuổi việc. Cậu ấy đã chia sẻ cảm giác căm thù và tức giận của mình mà cậu cảm thấy như thể đang đốt cháy cơ thể cậu ấy, nhưng cậu cũng không ngờ rằng họ thực sự đã bùng cháy lên như vậy.

Nhưng cậu cũng không ngạc nhiên đến mức quên hết mọi thứ khác.

"Giờ thì, hãy đi và cứu tất cả mọi người!" - Levia nói.

"Xin lỗi, nhưng có một vấn đề mà tôi cần phải giải quyết trước". Thay vì đang nắm lấy bàn tay đang cháy của Levia, Vandalieu quay sang nhìn về phía hành lang mà cậu ấy đã đi qua.

Có một người đàn ông tuổi ba mươi với mái tóc đen và đôi mắt đen đang đứng đó, hai bàn tay trống rỗng giơ lên không trung.

"Đợi đã! Xin hãy lắng nghe những gì tôi nói! Tôi xin lỗi vì những gì mà tôi đã làm hồi đó, xin hãy tha thứ cho tôi!" - Kanata nói. Hắn quý xuống trước Vandalieu, áp sát đầu vào sàn nhà đầy bụi.

***

Giải thích danh hiệu:

【 Quỷ vương tái sinh 】

Một danh hiệu cho thấy rằng Quỷ vương đang tái sinh. Không chỉ được công nhân như vậy, mà người nhân được danh hiệu này còn phải có thể thực hiện những việc tương tự như quỷ vương Guduranis, để có thể nhận được danh hiệu này. Ví dụ như là phá vỡ linh hồn, tạo ra những chủng tộc quái vật mới và tạo ra dungeon. Cũng có thể đạt được danh hiệu này bằng cách tiếp nhận, hấp thụ hoặc tham gia vào một phần của quỷ vương.

Những người nhân được danh hiệu này sẽ nhận được các kỹ năng khác nhau được gọi là cấm thuật và kiến thức xấu xa, cũng như những khả năng là một phần của các điều kiện để đạt được danh hiệu này như đã nói ở trên.

Khả năng tạo và thay đổi chủng tộc quái vật mới nhận được là một phần thưởng đặc biệt lớn. Công chúa Levia và những người đồng hành với cô ấy đã trở thành Flame Ghost và Fire Ghosts là một ví dụ cho điều này.

Tuy nhiên, không phải là quái vật được tạo ra và thay đổi một cách vô điều kiện, cần phải có điều kiện tốt và khả năng tương thích mới có khả năng làm điều này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro