chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiển nhiên, Kiều Nhu Nhu đánh giá cao Hoàng Mĩ Anh có khả năng sinh tồn.

Trong vài ngày ngắn ngủi đó, Hoàng Mĩ Anh không nhìn ra quần áo màu hồng nhạt, rách tung tóe, trông như tên ăn mày. Khuôn mặt đen ngòm, toàn thân trừ hàm răng là không còn chỗ nào sạch sẽ.

" Ô.....Nhu tỷ tỷ, Mĩ Anh muốn chết, chết đói, chết vì thối...Tỷ như thế nào còn không trở về...." Hoàng Mĩ Anh ngửa mặt lên trời, rời khỏi trên cây nhảy xuống.

Nàng liệt kê đủ ba đàn kiến to, trên đỉnh đầu bay qua ba mươi chín con chim, ngủ bảy lần là thức giấc, thức ăn đã hết, Nhu tỷ tỷ thế nào còn không trở về?

Đột nhiên, hai mắt đẫm lệ mông lung nàng nhìn thấy Nhu tỷ tỷ nuôi dưỡng con lợn nhỏ, không nhịn được nuốt nước miếng. Nàng nhớ rõ, đem con lợn nhỏ cho vào nổi lửa là có thể ăn !

Nhưng là, một mình nàng còn ăn không hết cái đầu lợn.........Nghĩ nghĩ, nàng cần đem nướng một chân con lợn là có thể, con lợn không cần đủ 4 chân.

Con lợn nhỏ thấy nàng điên điên vui vẻ hướng mình mà chạy tới, giơ cây đuố, giật mình một cái, dùng móng mở tung cửa ra, hết sức lao đến phía trước.

Hoàng Mĩ Anh nhìn con lợn chạy, không khỏi lỡ miệng hét lớn. " Tiểu Trư, đừng chạy, Mĩ Anh đã đói bụng, chỉ cần ăn một chân của ngươi là tốt rồi  ! "

Lợn vừa nghe thấy chạy càng nhanh hơn.

Hoàng Mĩ Anh đã đói muốn chết, lảo đảo chạy, đuổi theo con lợn chết tiệt kia.

" Trư........Trư......Không........không cần chạy."  Hoàng Mĩ Anh thở phì phò, không biết chính mình đã chạy xuống dốc. " Mĩ....Mĩ Anh.....thề.....phải...lấy....một ......cái chân của ngươi........nếu chết.......Mĩ Anh.............cứu ngươi.."

Lợn vẫn không quay đầu lại, chạy hết sức, nó cũng không muốn làm lợn 3 chân, như vậy tổn hại đến tôn nghiêm của con lợn.

Chính là, không khéo léo, nó đụng vào một con ngựa, bị ngựa đá một cước....Ô.....mênh con lợn này thật không có số !

Lâm Duẫn Nhi đột nhiên bị một con lợn lao vào, con ngươi chợt lóe, rút kiếm ra định sẽ đem con lợn này một phát chết tươi, kết quả là.....

Một tên ăn mày đen ngòm xông lên ôm lấy con lợn kia, khóc oaoa

" Trư, Trư...ta bắt...bắt ngươi...!" Hoàng Mĩ Anh hết sức ôm lấy con lợn, thiếu chút nữa làm con lợn không có hơi để thở.

Một người, một lợn ôm nhau, chặn đường đi của Lâm Duẫn Nhi.

" có thể lui ra không?" Âm thanh lạnh như băng truyền đến............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro