chương 6: Mĩ Anh cứu người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Duẫn Nhi thề ,hắn thật sự choáng váng !

Thanh Trúc thề, con mắt hắn tuyệt đối có vấn đề.

Trước mắt mình là nữ hài tử đáng yêu, trong sáng, chính là nữ ăn mày bẩn vừa rồi...

Hoàng Mĩ Anh nháy đôi mắt to " Các người làm sao vậy ?"

Bộ dáng bọn họ, trong miệng cũng đủ nhét một đầu con lợn vào !

" Hoàng....Mĩ anh ?" Thanh Trúc không quá xác định kêu.

Thực không còn cách nào tưởng tượng, tên ăn mày lớn lên thật xinh đẹp.

" Để làm chi, để làm chi ?" Hoàng Mĩ Anh khách khí đáp lại nói.

Chu cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt nhỏ như trát phấn hồng, giọng điệu đáng yêu, thật là hấp dẫn.

Lâm Duẫn Nhi tâm lạnh như băng giống như được mở ra một khe nứt, có them tình cảm rót vào. Mà tình cảm, là do Mĩ Anh cấp. Tình cảm chỉ thuộc về Mĩ Anh.

Có lẽ sớm hơn, đôi ngươi trong suốt kia, đã sớm xâm nhập vào tâm hắn. Chính hắn không hiểu mà thôi.

" Mĩ Anh về sau gọi ta Duân Nhi " Lâm Duẫn Nhi xác định tâm ý mình, ôn nhu cười Mĩ Anh nói.

Thanh Trúc giống như gặp quỷ, thiếu chút nữa đi xem có phải trang chủ trúng tà hay không? Như thế nào lại ôn nhu như vậy ?

Thế nhưng, khi nhìn hướng của đôi mắt lạnh lùng, hắn hiểu được, trừ Mĩ Anh ra, ai cũng không thể làm trang chủ ôn nhu như vậy.

Sáng tỏ mọi lý lẽ, hắn rời khỏi phòng, trong đầu chợt lóe lên một ý. Có lẽ hấn phải dùng bồ câu đưa thư trở về, nói mọi người chuẩn bị hôn lễ.

Lâm Duẫn Nhi vừa định nói với Mĩ Anh, nhưng ngoài cửa có một tiếng hét cắt ngang lời hắn.

Là Thanh Trúc !

Mở cửa, bả vai Thanh Trúc bị thương, bên ngoài ứa ra huyết đen.

Màu đen.

Rõ ràng là trúng kịch độc ! 

" Trang chủ...... Thanh Trúc.......Không được...........về sau...........không ..................không......... thể bảo vệ được................. trang chủ " Thanh Trúc sắc mặt tái nhợt, mạng sống trôi qua rất nhanh.

Lâm Duẫn Nhi đau lòng khi nhìn thấy Thanh Trúc- Người đã đi theo hắn 6 năm " Ta sẽ báo thù cho huynh !"

Hoàng Mĩ Anh thấy Thanh Trúc trúng độc, cao hứng cực kỳ, lấy cây trâm tùy thân, đẩy Lâm Duẫn Nhi qua một bên " Mĩ anh cứu hắn !"

Nàng thích nhất là được cứu người, nhưng Nhu tỷ tỷ lại không trúng độc, hiện tại thì được rồi !

" Mĩ Anh, ngươi biết cứu !"

Hoàng Mĩ Anh đưa ngâm trâm nhắm ngay huyệt vị đâm xuống, cũng không ngẩng đầu lên " Có, Mĩ Anh có ở đây, không ai được chết !"

Lúc mẫu thân còn ở bên cạnh, mẫu thân đã nói chỉ cần Mĩ Anh học được tất cả các y thuật của người, ai cũng không thể chết trước mặt Mĩ Anh.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Hoàng Mĩ Anh liền hút hết chất độc trong cơ thể Thanh Trúc ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro