Chương 9: Khinh công dùng để chạy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lập tức, Lâm Duẫn Nhi rốt cuộc không nhịn được, hỏi : "Mĩ Anh, ngươi biết võ công?"

" Võ công? Không mà.........Mẫu thân nói không được học võ."Hoàng Mĩ Anh thoải mái tựa vào lồng ngực của Lâm Duẫn Nhi.

" Khinh............công kia của ngươi? Chính là chạy rất nhanh kia."

Hoàng Mĩ Anh cúi đầu, vẻ mặt hơi có chút đắc ý: " Đó là mẫu thân dạy Mĩ Anh cách chạy trốn. Bởi vì khi Mĩ Anh làm cho Nhu tỷ tỷ tức giận, Nhu tỷ tỷ sẽ đánh Mĩ Anh, cho nên Mĩ Anh phải chạy rất nhanh mới không bị đánh."

Được rồi, Lâm Duẫn Nhi lại không có ý kiến.

khiinh công tốt như vaayuj dùng để chạy thoát khi bị đánh.............Đúng là, dường như có chút..............giống chiếc xe của trời..

Lâm Y Nguyệt cùng Thanh Trúc chung một con ngựa, nhìn thấy bọn họ rúc vào nhau, tức giận thảng đầu, một chút cũng không phát hiện mình và Thanh Trúc......Tư thế như vậy cũng là........đen tối.

Thanh Trúc luôn không có gì miễn dịch, nhất là khi mĩ nữa kia đang trong ngực mình.......

Không chịu thua kém, hai lỗ mũi chảy máu.

Cứ như vậy, hai ngày sau bốn người họ tới trận đấu của Đại hội võ lâm.

Hoàng Mĩ Anh chấn kinh, cho tới bay giờ nàng chưa rừng gặp qua nhiều người như vậy........hung thần ác sát kia.....người?

" Duẫn Nhi, cái kia, Mĩ Anh tới đây làm gì? Vẻ mặt bọn họ, thật là khủng khiếp..."

Lâm Duẫn Nhi nhìn chung quanh, tất cả mọi người võ công không tồi. Tự nhiên dùng nét mặt hung ác đến áp người khác.

" Mĩ Anh, đừng sợ, có ta ở đây, sẽ không ai làm hại Mĩ Anh đâu." Lâm Duẫn Nhi đem đầu Hoàng Mĩ Anh vùi vào lồng ngực mình, không cho nàng nhìn chung quanh.

Lâm Y Nguyệt ở một bên xem, tức muốn chết rồi! Nàng hung hăng nắm tay áo của Thanh Trúc, vân vê, móng tay dài đem quần áo trở nên nhàu nát.

Thanh Trúc dở khóc dở cười, nâng cách tay nhẹ nhàng ra khỏi áo, ở trong gió đung đưa.

" Lâm cô nương......." Thanh Trúc lấy hết dũng khí : " Tay áo của ta, ngươi không nên hận. cho nên, ngươi không càn xuống tay."

Lâm Y Nguyệt cười như có lỗi, hường Hoàng Mĩ Anh chạy tới.

Bởi vì lần trước Mĩ Anh dùng hộp son chà đạp, con lợn ngửi thấy Lâm Y Nguyệt có mùi son phấn, cái mũi lợn bất mãn giật giật

" Nói lầm bầm " Hóa ra con lợn như vậy, cũng không chào đón Lâm Y Nguyệt.

Lâm Duẫn Nhi nghĩ trong lòng phỉ báng, hắn không thích ánh mắt Lâm Y Nguyệt nhìn hắn, khong phải khong thích ,mà là chán ghét đến cực điểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro