Chương XIV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều tối JeongSeo mở mắt ra, nặng nề nhìn phòng bệnh quen thuộc. Bất động suy nghĩ lại những chuyện xảy ra trong giấc mơ thế nhưng lại chân thực đến vậy.

Một người vẫn đứng yên lặng gần đó thế nhưng Seonie không phát hiện ra. Người đó một lúc sau lên tiếng nhắc nhở sự tồn tại của mình.

" Cô thấy như thế nào rồi? ". Một thanh âm nữ tính truyền đến.

" Tôi đã khỏe hơn nhiều rồi. Không ngờ cô là bác sĩ ở đây, rất vui được gặp lại cô ". Trên người khoác một chiếc áo blues, nên dễ dàng nhận ra, nở nhẹ nụ cười.

" Tôi có cảm giác được cô đã ở đây chờ tôi rất lâu. Trước khi cô hỏi, có thể cho tôi biết tôi đã ngủ bao lâu rồi không? ". Một thời gian mê man như dạo chơi quỷ môn quan vậy, sự bình tĩnh càng cao.

" Một tuần lễ ".

" Cũng khá lâu ".

Buông ra một chút cảm xúc nhạt nhẽo nói không nên lời. Bởi cô không biết bây giờ mình phải biểu đạt thái độ nào mới đúng.

" Cô không muốn biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra những gì? ".

Nhìn Seonie không có ý định sẽ hỏi cô gì khác khiến cô hoài nghi, nhiều chuyện đã diễn ra khi không có mặt của cô ấy.

Ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ, hàng cây xanh mát mẻ, khẽ thở dài:

" Tôi đột nhiên không muốn biết ".

" Tôi ngược lại muốn nói cô nghe một số chuyện mà tôi nhìn thấy hoặc vô tình biết được. Tôi nghĩ sẽ giúp tâm trạng hiện giờ của cô tốt hơn, cũng có thể khiến cô thay đổi một chút suy nghĩ của cô "

................................

Yoongi cảm nhận ấm áp truyền đến trong tay, rồi lại nhìn cô gái với gương mặt nhỏ nhắn đang nhăn mày giựt tay anh.

Đoạn thấy buồn cười, lại không biết tại sao. Khóe miệng nhếch lên một nụ cười cong nghiêng tuyệt đẹp.

Đáy mắt ôn hòa hơn rất nhiều, thanh âm trầm không kiềm chế được tia vui mừng truyền đến:

" Vẫn còn chưa chết? ".

Kì quái, mấy người kia lừa anh. Vừa mới tỉnh nên gương mặt mang theo chút biếng nhác, khàn khàn giọng nói khiến người ta cảm nhận được ấm áp.

Seonie giật mình với nụ cười hiếm có của anh .Nhưng khuôn mặt tức giận nổi nóng hung dữ với cô, xem đây là sự giả tạo nhất thời của anh.

Bứt mạnh tay ra rồi hướng đến ghế sofa ngồi, sau đó mới dõng dạc bắt bẻ lời anh:

" Để anh thất vọng rồi, tôi sẽ không dễ chết như vậy ".

Đưa mắt nhìn cô, nghe cô nói một cậu lạc chủ đề. Tay kê trên đầu nghiêng người, một câu đưa ra tố cáo lời nói vô lí của cô.

" Nếu tôi nhớ không lầm, người muốn chết là cô ".

Seonie thầm mắng chửi, anh bắt bẻ gì chứ? Chống tay lên bàn, gằn từng chữ.

" Tôi đổi ý có được không? Anh ác như  vậy còn hiên ngang sống, tôi không phục. Nếu có chết, anh nhất định sẽ là người chết trước tôi ".

Không tức giận với sự trù ẻo của cô, tự nhiên mở miệng mang theo phần ra lệnh:

" Qua đây ".

" Tôi chỉ qua xem anh đã chết chưa thôi, bây giờ tôi phải về ".
Seonie xem lời anh như không, đứng dậy định bỏ đi.

Nhưng còn chưa đi được bao nhiêu, đã bị anh nhấc bổng ôm ngang người. Đầu đập vào lồng ngực anh, tức giận đạp chân, la lớn.

" Này. Anh làm gì vậy, buông ra ".

Để cô nằm trên giường, còn bản thân từ trên khom người đặt hai tay bên hai vai cô, lại lần nữa ra lệnh.

" Nằm im ".

Một lần nữa nhìn thấy ánh mắt này, nghe thấy giọng nói này anh đúng thật có chút hoài niệm. Làm sao dễ dàng để cô đi như vậy.

" Không muốn ".

Muốn ngồi bật dậy nhưng lại bị anh chặn lại, sau đó lời nói truyền đến.

" Cô đã nói tôi phải chết trước cô.
Cô dám ra ngoài cho xe đâm thử xem, dám bất tỉnh không dậy thử xem ".

Seonie trơ mắt nhìn anh, ánh mắt đối diện với anh bình lặng.

Yoongi cảm thấy giọng điệu mình không tốt, giống như dọa nạt lớn tiếng cô nên muốn bổ sung thêm.

" Cô chết rồi tôi... ".

Nhưng bổ sung, anh lại không biết nói gì? Anh đột nhiên không muốn nói cô chết rồi anh kiếm ai trả hận, lại lo lắng cô vì lí do này mà tìm cái chết.

" Không cần nói ".

Cũng không tỏ quá nhiều thái độ, nhàn nhạt mở lời ngăn cản.

Bầu không khí đột ngột ngưng đọng, không ai nói một lời. Yoongi đem cô ôm chặt lấy, không nhắm mắt nhưng lại không biết nói gì? Trân trọng khoảng khắc hiếm hoi bình yên này.

Trên eo cánh tay lực giữ lấy còn dùng sức rõ lớn. Seonie cảm thấy có chút nghẹt thở, đầu không ngừng xoay quanh hình ảnh kia, khó chịu bất bình đẩy anh ra.

"Min Yoongi, anh bỏ ra. Tôi thở không được, cũng không ngủ được! ".

Nhưng người nam nhân ngược lại thoải mái, kéo cô sát lại gần hơn.

" Cô đã ngủ rất lâu rồi, bây giờ không cần ngủ ". Khi nói chuyện, gương mặt kề sát đến bên mặt cô gái trong lòng.

Theo lí sự tiếp xúc này phải là một biểu cảm ngượng ngùng. Nhưng không, gương mặt nhỏ nhắn lại biến sắc, ngước mắt nhìn anh thành thực nói, tay nhỏ cũng đã nắm chặt lại.

" Tôi muốn về "

Min Yoongi đương nhiên biết chữ
" về " trong lời cô là ám chỉ phòng bệnh,  rất bình thường đùa cô.
Phải biết rằng thời gian cô nằm yên kia, anh là tối nào cũng ôm cô mà ngủ, đã sớm xem như là thói quen.

" Tại sao? Ở đây thì khác gì phòng cô, đều là phòng bệnh như nhau. Hử ".

Khác, đương nhiên khác!

Bởi vì, ở đây có anh.

Seonie thế nhưng đột nhiên hơi thở gấp gáp rõ ràng lại im lặng không nói. Min Yoongi cho rằng cô mắc cỡ chuyện bị anh bắt tại trận việc cô sờ soạng mặt anh. Nên cúi đầu xuống càng gần cô, theo lời nói môi anh chạm nhẹ vào môi cô.

" Nói. Vì sao? ".

Seonie bất ngờ hoảng loạn, hơi thở càng gấp, tay càng run rẩy, trong lòng dâng lên loại cảm giác sợ hãi. Hốt hoảng đẩy anh ra tạo khoảng cách, không suy nghĩ mà lớn tiếng hung hãn nói xối xả:

" Bởi vì tôi không thích anh, không thích anh. Tôi chán ghét anh, chán ghét cùng anh nói chuyện, chán ghét anh đụng chạm đến tôi, chán ghét hơi thở của anh quanh quẩn bên tôi, chán ghét nhìn thấy anh ".

Khi anh ôm cô vào lòng, cô sợ một giây sau nói điều phật ý anh, anh lại nổi đóa mà như lần trước vậy.

Min Yoongi lúc này đôi mắt chim ưng sáng quắc, từng tia bén nhọn hiện ra. Đầu đau liên hồi khi nghe cô từng lời nói ra cứa thẳng tim anh.

Min Yoongi không nhìn thấy sự khác lạ của cô, hung hăng đặt cô dưới thân. Tay chế trụ lại cổ tay cô bởi đôi tay sắt của mình.

" Chán ghét tôi, vậy cô yêu thích ai. Yêu thích Park Jimin hay tên Dongwon kia? Hay là những tên nam nhân hưởng thụ qua cô kia. Ai?".

Giọng nói so với cô lớn gấp bội, tức giận chỉ có hơn không có kém, lời phát ra vẫn là sắc bén không ai so được.

Seonie ghi sâu vào trong lòng câu
" những tên nam nhân hưởng thụ qua cô ", mắt vô hồn mở lớn nhìn đôi môi bạc lạnh.

Điều này cô không muốn cùng anh thảo luận nhưng anh vẫn nhắc đến, nhắc đến rõ ràng từng chữ.

" Chán ghét cùng tôi nói chuyện, vậy yêu thích cùng ai nói chuyện. Chán ghét tôi đụng chạm cô, ai khiến cô yêu thích để họ đụng chạm. Chán ghét sự tồn tại của tôi, vậy ai tồn tại bên cô để cô thấy hài lòng. Không muốn nhìn thấy tôi, rốt cuộc đang mong ngóng người nào? ".

Giọng nói mang theo tức giận nhưng không kém phần đau lòng, mắt của cô nằm ở đâu lại không nhìn thấy sự ăn năn của anh.

Càng nghĩ đến càng nổi nóng, gương mặt cô gái xanh xao bởi những lời anh nói tác động mạnh đến tâm cô gái.

" Cô nói người nào tôi liền đem đến cho cô, nếu nam nhân đất nước này không đủ. Lẽ nào, nam nhân trên thế giới còn sợ thiếu sao? ".

Cái cô tỉnh dậy là đây sao? Sắc mặt cô dành cho anh cũng là đây sao?

Nhìn thấy anh ôn hòa nói chuyện khó chịu đến vậy sao? Muốn được đằng chân leo lên đằng đầu à?

" Không đủ, bao nhiêu cũng không đủ. Không đủ để xóa vết nhơ anh để lại trên người tôi ".

Không đủ để xóa đi hình ảnh anh trong lòng cô.

Không đủ để xóa đi những lời nhục mạ của anh.

Càng không đủ để xóa đi nụ cười tựa thiên thần của nam nhân phai mờ.

Không đủ để xóa đi kí ức đêm đó với anh...

" Nếu đã xem tôi để lại cho cô vết nhơ, nếu đã chán ghét tôi, đêm hôm khuya khoắt xuất hiện ở đây làm gì? ".

Min Yoongi  hiểu sai ý của cô cho rằng bản thân quan hệ thân mật với cô là sỉ nhục với cô.

Anh quên mất, cô vẫn bị ám ảnh bởi việc anh làm. Min Yoongi không để ý cũng đúng, bởi vì anh vốn không có làm.

" Giết anh. Anh đối với tôi như vậy, lẽ nào tôi không nên đâm anh một nhát sao? Anh tự cho là mình thông minh, lại không nhìn ra sự thật. Dùng phương thức tàn nhẫn nhất, dã man nhất tra tấn tôi ".

Bây giờ cô đột nhiên sinh ra loại cảm giác muốn giết anh, cũng hối hận khi tỉnh lại, càng hối hận khi đến đây.

Cô cho rằng bản thân có thể kiềm chế được, nhưng khi anh tiếp xúc, khiến cô sinh ra cảm giác sợ hãi muốn tách ra.

" Nếu tôi và Jimin muốn bên nhau anh ngăn cản được sao? Thời điểm anh cho rằng tôi câu dẫn Dongwon anh đã làm gì anh nhớ không? Anh không những nhục nhã tôi, còn đem tôi lôi kéo lên xe. Anh biết khi tôi đi bộ về, thân thể và linh hồn như muốn lìa ra. ..Nhưng tôi gặp Jimin, anh ấy cái gì cũng không nói, nhưng bình yên anh ấy mang lại chân thực đến vậy. Anh ấy không những một đêm không ngủ lo lắng cho tôi, một chút suy nghĩ muốn đụng chạm tôi cũng không có ".

" Cơ hội vốn không thiếu, không thiếu. Nhưng anh không tin, không tin. Khi ngã xuống xe đâm vào tôi, tôi cho rằng tôi chết rồi. Nhưng tôi một chút ý hận dành cho anh cũng không có. Bởi vì tôi biết, tôi chính xác chính là người đã đẩy Jungkook".

Trên đời này có nhiều đường để đi, nhưng ta lại vô tình đâm vào con đường được xem là nguy hiểm nhất.

Min Yoongi bất động nghe cô chỉ trích, anh muốn nói với cô sự thật đêm đó không có gì, nhưng nỗi hận trong anh quá lớn, không chứa nổi đau đớn của cô.

" Cô yêu Park Jimin?".

Tranh chấp lớn tiếng một hồi, bây giờ mới cảm thấy không đáng. Đem một câu thăm dò tâm tư cô.

Cô xem Jimin như một vị anh hùng cứu vớt đời cô, anh trong đời cô khác nào một ác quỷ. Có phải là ác quỷ thì sẽ không bao giờ trở thành thiên thần.

" Yêu? ".

Yêu như một người bạn.

Cô yêu Park Jimin, anh không tin. Anh ngược lại thật sự muốn hỏi cô:

Cô đã từng nói yêu anh, có phải là thật không?

Nhưng đột nhiên anh không muốn biết điều đó, gằn từng chữ một vô cùng rõ ràng.

" Đáng tiếc, cậu ta bây giờ như tôi đồng dạng hận cô ".

Anh vừa dứt lời thanh âm vô cảm truyền đến.

" Tôi sẽ không tin lời anh nói ".

Anh hết chuyện đùa rồi đi, mới nói một câu như lừa con nít như vậy.

Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện của Quýt nhé. Hãy bình chọn để Quýt có động lức đăng truyện nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro