7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay bà chị kính yêu của cậu cao hứng rủ cậu đi uống cà phê. Thực ra cậu cũng chẳng hứng thú gì nhưng vẫn là nể tình chị em hai mươi mấy mùa xuân nên mới bằng lòng, còn không đừng có mơ lão tử sẽ ra đường vào thời tiết lạnh đến cắt da cắt thịt cuối tháng mười một này.

Hai người không đi nơi nào xa xôi, chỉ là một tiệm cà phê nhỏ cách nhà tầm 6 đến 7m với những tủ sách cũ kĩ, những chậu cây nhỏ xinh xắn, ánh đèn vàng ấm áp và những bản nhạc cũ kĩ từ những năm 90s của thế kỉ trước, tạo cho người ta một cảm giác bồi hồi và hoài niệm trong lòng. Ở quầy phục vụ, cậu gọi một espresso, chị gái cậu chọn cappuccino rồi hai người chọn một bàn nhỏ ở góc phòng, gần với tủ sách cũ rất yên tĩnh, riêng tư để ngồi xuống trò chuyện.

Doãn Tịnh Hàn nhìn bàn tay thon dài của chị gái khuấy đều cà phê trong tách, những tiếng va của chiếc thìa kim loại với thành cốc vang lên lách cách lách cách, hòa với giai điệu của bản nhạc đang được phát trong quán. Rồi lại nhìn xuống cốc espresso nóng ấm, hơi nóng tỏa ra trắng xóa và dần dần hòa vào không khí. Họ cứ lẳng lặng như vậy mà không ai nói với ai một câu, không khí xung quanh có chút trầm mặc khó hiểu.

"Lạnh lùng vậy hả Tịnh Hàn ? Không thích ra ngoài với chị sao?"

Doãn Tống Liên cất tiếng mở lời trước. Giọng cô vang lên vui tươi cùng nụ cười dịu dàng có pha chút sắc sảo. Cô hướng mắt về cốc espresso đang tỏa khói nghi ngút của cậu, nhàn nhàn hỏi:

"Không thích ice americano nữa à?"

"Lạnh thì không nên uống."

Phải rồi. Lạnh thì không nên uống.
Tống Liên nhớ ngày xưa nói câu này mãi mà cậu nghe bao giờ đâu. Mùa đông rét căm căm nhưng vẫn trung thành với món ice americano, đau họng bao nhiêu lần cũng chẳng chừa, bây giờ lại giở giọng nói lí như vậy, không phải quá kì lạ hay sao?

Cô cười nâng một bên khóe môi cao hơn ban nãy, nụ cười có chút quyến rũ cùng nham hiểm ở trên gương mặt xinh đẹp này đã làm không biết bao chàng trai phải quỳ gối. Đưa mắt sắc lẹm như dao có thể thấu được cái hồ băng lạnh lẽo của đứa em trai trước mắt, cô hùng hồn hỏi một câu:

"Có người yêu rồi chứ gì?"

Cà phê Doãn Tịnh Hàn vừa mới uống, vị đắng còn chưa lan ra đã suýt thì bị phun hết ra ngoài. Cậu cố gắng hết sức để bình tĩnh nuốt xuống ngụm cà phê trong miệng, mắt mở to hết cỡ nhìn khuôn mặt tự đắc của bà chị.
Khuôn mặt này Doãn Tịnh Hàn đã nhìn quá nhiều rồi.

Là khuôn mặt mà chị cậu chỉ đưa ra khi đã chắc chắn một điều gì đó đến một trăm phần trăm tròn trĩnh, không dư cũng không làm tròn.

Đến nước này rồi, cậu có cãi cố cũng chẳng được nữa, đành rũ mắt thừa nhận:

"Là em thích người ta thôi."

"Chị biết từ khi nào?"

Cô từ từ nâng ly cà phê lên nhấp một ngụm nhỏ, cảm nhận vị cà phê hơi đăng đắng ở đầu lưỡi hòa lẫn vị béo của kem, vị ngọt dịu của sữa rồi mới nhẹ nhàng đặt xuống. Điệu bộ của người phụ nữ này lúc nào cũng vô cùng bình tĩnh, thậm chí là chậm rãi đến mức Doãn Tịnh Hàn phải phát ngán ngẩm, thậm chí là thiếu kiên nhẫn. Cô khoan thai nói, giọng nói êm êm vang lên:

"Từ hôm chú đưa đứa con bảo bối của chị ra công viên trò chơi."

"Con bé kể..?"

Doãn Tịnh Hàn có chút bất ngờ. Đứa nhỏ này sao lại ma lanh như vậy, những chuyện như thế này đáng lẽ ra không thuộc phạm trù hiểu biết của một cô bé năm tuổi kia mà... Đúng là con cái được thừa hưởng trí thông minh của mẹ, khôn ngoan lém lỉnh chẳng khác gì bà chị đáng kính kia.

"Một phần."

"Thực ra thì biểu hiện của chú mày có chút lạ nên chị mới nghi ngờ."

Cậu cau mày nhìn người phụ nữ kia, trong đầu cố lục lại kí ức của vài tháng trước để xem cái mặt mình ngày hôm ấy ra làm sao.

"Không nhớ gì sao?"

Cô nhìn khuôn mặt ngờ nghệch của cậu em trai mà cười vui vẻ:

"Để chị kể cho mà nghe."

"Chị biết mày chẳng thích phải trông trẻ nên lần nào mày dẫn tiểu bảo bối của chị đi chơi cũng đều rất cau có, mặt mày cam chịu vô cùng từ lúc đi cho đến lúc về. Vậy mà hôm ấy mày về, mặt mũi bỗng nhiên tươi tỉnh lạ thường, thậm chí còn cười, là cười đấy Doãn Tịnh Hàn . Trừ khi chú em trúng vé số giải nhất thì mới cười như vậy chứ bình thường có bao giờ thấy mày như vậy đâu."

"Thêm cả tối hôm đó nghe con bé kể chuyện, chị đã biết mày đang đổ một ai đó rồi."

"Chỉ như vậy thôi mà cũng kết luận được?"
Cậu nghi ngờ nhìn chị gái đang rất đắc ý về suy luận của mình. Chị gái cậu xưa này không vì những lời nói vu vơ hay vì một chút nghi ngờ cá nhân mà vội kết luận bao giờ. Trừ khi...

"Nhưng vẫn đúng là được mà."

Giọng cô vang lên cắt ngang suy nghĩ trong đầu cậu. Hai tay đan lại đỡ cằm, nụ cười trên môi nở rộ, đem đôi mắt đen lấp lánh trông đợi nhìn cậu:

"Này, kể cho chị nghe người ấy ra sao đi."
Doãn Tịnh Hàn nhìn bà chị đang sục sôi máu tò mò, bất đắc dĩ thở dài trong khi não vận dụng hết công suất để tìm ra từ diễn tả anh Chiến tuyệt vời của cậu. Nhưng mà chỉ nghĩ đến người đàn ông ấy cũng đủ khiến tim cậu như mềm nhũn ra, cảm thấy cơ thể ngập tràn niềm sung sướng hạnh phúc mà khóe môi không nhịn được mới cong lên thành nụ cười mỉm. Giọng cậu thâm trầm vang lên nghe có chút ấm áp, có chút mềm mại như đang tâm tình:

"Anh ấy là một người tốt lắm. Nhan sắc tuyệt mỹ, nhân cách sáng giá, năng lực xuất sắc. Chính là một người rất tuyệt vời."

Tống Liên nhìn thấy đứa em trai kia kể về người nó thích mà mặt hiền khô như đất không nặn ra nổi nửa gam khó ở thường ngày, giọng cũng tự động chuyển thành chế độ dễ nghe mà không cọc cằn, khô cứng, thậm chí còn cười, là cười đấy. Phải nói trong lòng cô đang thầm bái phục nam nhân kia, hẳn anh phải có sức mạnh vô cùng đặc biệt nào đó mới cảm hóa được tảng băng ngàn năm này. Sao có chút ghen ghét...

Rồi cô lại nhanh chóng thấy mừng trong lòng vì thằng nhỏ này đang thật sự thích một ai đó rồi. Đứa em trai thân quý này của cô khó bảo lại nghịch ngợm vô cùng, chỉ thích ngông ngạo ngao du, tâm hồn tự tại như gió, không bao giờ thích trói buộc mình vào bất cứ một mối quan hệ nào. Nhưng người như vậy ở đời lại dễ cô đơn. Cũng may mà người đàn ông này xuất hiện... Đứa nhỏ này hẳn là thích cậu trai ấy lắm nên mới khen người ta như vậy, chứ câu khen xa xỉ nhất mà nó có lúc trước chắc là "cũng được", lúc khen thì mặt mày lại còn niềm nở vui vẻ như thế kia.

Hiếm lắm mới có dịp được cùng em trai tâm sự, lại còn là tâm sự về mối tình đầu của cậu, cô tranh thủ moi thêm một chút thông tin quý báu:

"Đã quen nhau được lâu chưa?"

"Từ sau vụ đánh con trai cấp trên."

"Đã gần một năm rồi sao?"

"Phải."

"Có đối xử tốt với mày không?"

"Trên cả tốt."

"Vậy chú em đã tỏ tình chưa?"

"Chưa."

"Mày đợi đến khi nào nữa?"

Câu này vang lên như đánh thẳng vào tâm lí của cậu. Bản thân Doãn Tịnh Hàn cũng đã tự hỏi câu này rất nhiều lần. Cậu luôn nghĩ rằng mình sẽ đợi đến khoảnh khắc thích hợp nhất để bộc bạch mọi thứ với người kia, nhưng rồi lại do dự, lại băn khoăn, lại sợ. Thế mà tình cảm ấy đã ấp ủ suốt gần một năm trời. Cậu lặng người nhìn cà phê trong cốc đã vơi đi một nửa, nhìn lớp bọt màu nâu nhạt phủ trên lớp cà phê đen sóng sánh, đôi mắt dần nhuốm màu tâm trạng, man mác nét buồn khó tả.
Không khí lại lắng từ từ lắng xuống. Chị gái cậu thấy vậy mới thở dài một tiếng mà hỏi:

"Tịnh Hàn , mày có sợ không? Sợ tỏ tình ấy."

"Có."

Cậu do dự một lúc rồi trả lời. Điều này không phải ai cũng sợ hay sao? Sợ là một lời nói ra sẽ mất đi hết tất cả những thứ đã cùng nhau gây dựng, sợ là đi bước này xong sẽ không trở về được nữa.

"Nhưng cứ sợ mãi rồi thì khi nào mới thổ lộ?"

"Em không biết."

"Em chỉ biết mình chắc chắn phải nói ra."

Ngẩng đầu lên nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy kiên định không thể lay chuyển nổi, đó là ánh mắt mãnh liệt nhất cô từng được thấy ở đứa em trai này.

"Vậy nếu như cậu ấy không chấp nhận?"

Cô nheo mắt nhìn Doãn Tịnh Hàn , lạnh lùng hỏi cậu điều cậu sợ nhất. Chính là thật tâm thật lòng vì người kia, dồn hết nhiệt huyết và đam mê, tâm tư cùng tình cảm để có được người ấy nhưng sau cùng lại chỉ nhận được một ánh mắt lạnh nhạt và lời xin lỗi vô tình. Viễn cảnh đó là điều đáng sợ nhất mà Doãn Tịnh Hàn có thể nghĩ đến, nghĩ đến mà tim đã nứt toác ra, đến lúc trở thành hiện thực thì có lẽ còn đau đớn gấp trăm ngàn lần.

Nhưng đây là người cậu yêu thương nhất từ trước đến nay, yêu đến tận cùng xương tủy, nhiều đến chẳng thể nói hết bằng lời, đến nỗi không nhắm mắt bỏ qua nhanh như vậy được.

"Em không bao giờ ép anh ấy phải làm theo ý mình. Nhưng kể cả anh ấy có từ chối, em cũng không thể bỏ anh ấy được. Em sẽ ở bên cạnh anh ấy, sẽ vẫn cứ mỗi ngày mang đến một hộp sữa, đi trên hành lang vẫn sẽ nói chuyện vui vẻ với nhau, vẫn sẽ chăm sóc anh ấy...cho đến ngày có một người nào đó đến thay em làm tất cả những điều ấy thì thôi."

Đồng tử của Tống Liên dãn hết cơ chăm chăm nhìn cậu em trai lúc này, khuôn mặt tràn đầy những nhiệt huyết cùng ấm áp, đôi mắt rực sáng ngời lên, khí tức trên người tỏa ra vô cùng mãnh liệt, mạnh mẽ như những con sóng dào dạt. Doãn Tịnh Hàn trong tiềm thức của cô chỉ là một đứa trẻ cứng cầu cáu kỉnh, muốn cái gì phải có được cái ấy, thậm chí là ích kỉ nhưng kiên định, mạnh mẽ. Vậy mà Doãn Tịnh Hàn trước mắt cô bây giờ, vẫn là một chàng thanh niên nhiệt huyết nhưng đã trưởng thành, nghiêm túc hơn và quan trọng nhất là đã thấu hiểu được hai từ "hi sinh". Nhanh như vậy, đã không còn là đứa em trai nhỏ của chị nữa rồi.

Nụ cười trên môi cô lúc này trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết, giọng cô ôn tồn vang lên, pha một chút ý vị tự hào trong đấy:

"Tịnh Hàn , chị tự hào về em lắm."

"Có thể yêu được một người đến như vậy, thật chẳng dễ gì."

"Vậy nên chị khuyên em hãy mau chóng tỏ tình đi."

"Nếu không nhanh chắc chắn sẽ có người cướp mất đấy ngốc."

"Mà biết đâu...người ấy đang chờ em thì sao?"

Những lời cô nói, từ đầu đến cuối Doãn Tịnh Hàn đều nghe không sót một lời, cả câu cuối cùng kia cũng vậy.

Người kia...đang chờ..?

Doãn Tịnh Hàn tròn mắt nhìn chị gái mình đang vô cùng vui vẻ uống nốt ngụm cà phê cuối cùng trong cốc, nhưng lại gặp phải ánh mắt chắc nịch nhìn về phía cậu, môi bất giác nâng lên thành nụ cười. Trong phút chốc, Doãn Tịnh Hàn cảm giác như dũng khí của bản thân như được củng cố thêm vài phần.

"Cảm ơn chị."

Em hiểu điều mình cần làm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro