Hãy hôn tôi như thể chúng ta đã cưới nhau - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóm tắt:

Jeonghan và Seungkwan sống cùng nhau và rất ăn ý với nhau. Họ thực sự gần giống như một cặp đôi. Và gần đây Jeonghan bắt đầu cảm thấy có lẽ tình cảm của anh dành cho Seungkwan đang thay đổi

*Xưng hô:

Jeonghan - Anh, tôi

Seungkwan - cậu, em

...

.

.

.

*"Cạch"*

Jeonghan mở cửa căn hộ, nơi anh sống chung với Seungkwan

Người đang nằm trên vui vẻ khi thấy anh nhưng vẫn đang ngồi trên ghế dài  nhìn chằm chằm vào điện thoại.

như thường lệ.
                                                                                                                                            

"Tôi về rồi"
                                                                      

Anh ấy ngâm bài hát trong miệng khi đi ngang qua.
                                                                      
                                                                      
"Em có nhớ anh không?".  
                                                                       

" Hyung"
                                                          
                                                                                                                                                         
Seungkwan nói, liếc nhìn một lúc,

                                                                      
"Làm ơn nói cho em biết anh muốn ăn gì để em có thể gọi món cho chúng ta! Em đói lắm rồi "

"Tadaa," Jeonghan cao giọng nói và đặt túi đồ lên bàn cà phê. "Tôi đoán là cậu đói rồi. Chúng ta cùng ăn nhé."

Seungkwan ngước lên với đôi mắt to biết ơn.

"Hyung, cảm ơn anh. Em yêu anh!"

( Như thể anh ấy đọc được suy nghĩ của anh )

Jeonghan cười khúc khích, ngồi xuống cạnh Kwan. Anh ấy nhìn anh ấy dỡ đồ ăn anh ấy mang đến và mỉm cười trìu mến trước mỗi âm thanh ngạc nhiên và phấn khích mà anh ấy tạo ra.

"Hyung, nghiêm túc mà nói, anh hiểu đúng điều em "

"Ồ tốt, vậy là cái bụng đói của em vẫn không thay đổi kể từ sáng nay."

"Ý anh là gì?" Seungkwan hỏi trong khi mở hộp đựng và giả vờ rên rỉ nhưng trong lòng lại vui vui.

"Sáng nay em đã liệt kê một loạt đồ ăn mà bạn muốn ăn sau khi buổi chụp hình kết thúc."

"Anh có nghe ko?"

"Anh luôn lắng nghe."

"Ah, 고맙다! ( Cảm ơn anh)

' Một phút trước em còn cảm thấy mệt mỏi, nhưng chỉ nhìn thấy món này thôi đã mang lại cho tôi năng lượng mới!"

“ Vậy phần thưởng của tôi đâu, hửm. Cho tôi một nụ hôn vì sự chu đáo, thế nào? ”

Jeonghan nói và nghiêng người một chút, đưa má về phía Seungkwan. Nghe như một trò đùa và anh không mong đợi Seungkwan sẽ coi đó là điều gì khác. Vì vậy anh chắc chắn không mong đợi nụ hôn mà Seungkwan đặt lên má anh mà không hề do dự. Phải mất một giây anh mới nhận ra điều đó thực sự đã xảy ra, nhưng nhịp tim anh đập nhanh hơn là một dấu hiệu rõ ràng cho thấy điều đó đã xảy ra. Anh chỉ mỉm cười và vỗ nhẹ vào đầu Seungkwan, hy vọng rằng anh đã làm đủ để che giấu tác động mà cử chỉ đơn giản đó mang lại cho anh.

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

*Cốc cốc cốc... *

Có tiếng gõ nhẹ lên cửa phòng ngủ của anh

Seungkwan thò đầu vào sau khi Jeonghan gọi anh

Trông anh như vừa tắm rửa xong để đi ngủ. Dễ thương như mọi khi.

“Hyung? Tối nay em có thể ngủ ở đây với anh được không?”

Cậu vừa hỏi vừa bước đi vào phòng, tiến đến giường Jeonghan như thể khả năng bị từ chối không hề xuất hiện trong đầu anh.

Jeonghan vén chăn lên trước khi trả lời và Seungkwan bước vào. “Tất nhiên rồi, Kwannie. Có chuyện gì à?”

“Không,” Seungkwan nói, “Tối nay em chỉ cảm thấy hơi cô đơn thôi.”

“Ồ, chúng ta không thể để được chuyện đó xảy ra.”

Jeonghan đưa tay ra và Seungkwan bước vào giữa họ. Anh kéo Jeonghan lại gần hơn bằng một tay đặt trên hông và tựa đầu vào ngực Jeonghan. Seungkwan hít một hơi thật sâu và thở ra với một tiếng động lớn đầy hài lòng.

“Anh có mùi thơm quá, Hyung.”

Jeonghan cười khúc khích. Đó là một tiếng cười khúc khích vụng về. Anh không còn cảm thấy bình tĩnh và thư giãn như thường lệ khi Seungkwan âu yếm bên anh. Đó cũng là cảm giác anh có khi Seungkwan hôn lên má anh; một cảm giác mà anh ấy đang trải qua ngày càng nhiều gần đây. Như thể anh ấy quên hết mọi điều mình biết về cách giao tiếp bình thường với người khác khi ở gần Seungkwan. Ngay cả khi ôm anh bây giờ, điều gì đó luôn đến một cách tự nhiên và là điều mà Jeonghan thích thú - thậm chí còn hơn thế nữa khi Seungkwan là người tìm kiếm sự an ủi hoặc chú ý của anh - cũng cảm thấy xa lạ. Giống như đó là một điều gì đó mới mẻ mà anh ấy chưa học được cách làm.

Điều duy nhất anh không thể tìm ra - ngoài cách kiểm soát nó, cảm thấy khác biệt. Đây không phải là lần đầu tiên Seungkwan âu yếm anh. Họ luôn thân thiết và cả hai đều không xa lạ với việc thể hiện tình cảm qua skinship. Nó chưa bao giờ khiến anh cảm thấy như vậy trước đây.

Anh nhìn xuống đỉnh đầu mềm mại của Seungkwan và những gì anh có thể nhìn thấy là khuôn mặt bầu bĩnh, căng tròn, mí mắt khép hờ, sự ấm ám mềm mại trên từng gò má nhỏ xinh ấy đang chuyển động theo nhịp thở đều đều. Không chỉ vậy, người cậu vẫn còn toả ra hương thơm dịu nhẹ, man mác mùi sữa tắm mà bọn họ dùng để tắm chung với nhau để lại cảm giác thư thái, thần kinh của anh giãn ra khi đang vuốt ve tấm lưng nhỏ nhắn ấy, đưa em vào giấc mơ.

Nhìn em từ từ chìm vào giấc ngủ. Nhịp tim của anh ấy bắt đầu trở lại bình thường và một số nút thắt trong bụng anh ấy được cởi bỏ. Anh rên rỉ duỗi người tắt, chiếc đèn trên bàn cạnh giường ngủ. Nằm trong bóng tối với cơ thể ấm áp của Seungkwan quấn quanh mình. Giấc ngủ đến với anh trước khi anh tìm thấy câu trả lời.

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro