4.2: Chuyện Gia Đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh định chia tay với em?"

"Này, sống chậm lại tôi còn chưa nói hết."

Yoongi nhìn mèo nhỏ giận dữ đến nỗi mặt mày đỏ ửng hết cả lên, hắn mỉm cười, tay nhéo chiếc mũi nhỏ nhắn kia mà vỗ về.

"Ý anh nói là...ừm tôi mà chia tay em thì sau này sẽ sống cô đơn đến chết."

"Anh nói nhanh đi chứ, mắc gì ừm, môn văn dở tệ."

Jimin thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa nhẹ lòng ngực. Em đã nói rồi Yoongie mà bỏ em, em sẽ cho hắn biết tay cho mà xem.

"Nào, nằm lên đây."

Yoongi vỗ tay vào đùi mình vài cái, ý bảo Jimin mau nằm lên để hắn âu yếm.

"Có sao không?"

Jimin thì có chút dè dặt, dù gì cũng là nhà tương lai, có phụ huynh ở đây, thật sự có chút e ngại nếu mất hình tượng.

"Sao trăng gì chứ, nhà em mà cứ tự nhiên."

Yoongi vừa nói vừa kéo tay Jimin lại gần mình, đỡ em gối lên đùi mình.

Jimin nằm vắt chân, gối đầu lên đùi Yoongi, đưa miếng bim bim vào miệng, dán mặt lên trần nhà. Yoongi ngồi lướt điện thoại, tay còn lại vuốt tóc em.

Mẹ Min còn loay hoay trong bếp, thỉnh thoảng nghe tiếng đổ vỡ, Jimin có hỏi thăm nhưng mà mẹ hắn nhất quyết không cho vào, bảo là cứ ở trong phòng khách mà ngồi chơi đi. Em lo lắng, nằng nặc muốn vào nhưng bị hắn quát vài cái nên ngoan ngoãn ở lại.

"Cứ ở đây đi, bị điếc à?"

"Nhưng..."

"Nhưng đếch gì, ở yên."

Khoảng nửa tiếng sau, mẹ Min mới lên tiếng gọi hai con người đang tình tứ nằm trên sofa.

"Park Jimin vào ăn cơm con. Thằng kia vào ăn cơm."

Nhưng mà cái giọng điệu câu trước với câu sau lạ lắm.

Jimin hớn hở chạy vào bếp, để Yoongi nhởn nhơ đi theo sau.

Một bàn đầy ấp đồ ăn xuất hiện trước mắt, nhìn bề ngoài có vẻ ngon, Jimin bây giờ chảy cả nước bọt rồi. Yoongi ngồi xuống bên cạnh em, lấy khăn giấy bên cạnh rồi chùi chùi miệng Jimin.

"Tôi bỏ đói em à?"

"Hứ."

"Được rồi, ăn cơm thôi nào."

Mẹ Yoongi bưng ra một bát cơm cho Jimin, rồi ngồi xuống bắt đầu dùng bữa của mình.

"Nhìn ngon quá, cô tự nấu hết ạ?"

"Đúng rồi, cô đây lần đầu đầu tiên vào bếp nấu cho người khác, mong cháu không chê."

" Dạ không đâu, sao mà chê được ạ, nhìn ngon quá. Con mời cô ăn."

"Nói nhiều, ăn đi."

Yoongi mất kiên nhẫn nghe hai cái miệng này nói chuyện, bỏ một câu cằn nhằn rồi đụng đũa.

Hắn gắp một miếng trứng, bỏ vào miệng nhai nhai vài cái, đặt đũa xuống, hắn nhìn trân trân về phía mẹ Min. Bà cũng để ý, mỉm cười một cái, hỏi.

"Sao thế con trai?"

"Đừng có đuổi ba ra khỏi nhà nữa."

"Gì cơ?"

"Muốn không chết sớm vì đói thì đừng đuổi ba ra khỏi nhà nữa."

"Anh nói chuyện kiểu gì thế?"

Jimin đang nhai cơm, nghe Min Yoongi nói mà sặc. Yoongi lấy ly nước đưa cho Jimin, em cũng nhận lấy mà uống một ngụm.

"Con nói rồi, bảo ba về nhà đi."

"Ranh con, nói chuyện mất dạy."

"Con nói đúng mà."

"Đồ ăn mùi vị thế nào mà phải kêu ba về nhà?"

"Nhìn bề ngoài ngon đó."

"Ừm.."

"Nói chuyện kiểu gì vậy hả nhóc con? Mẹ tốn công sức nấu mà con lại chê như vậy."

"Ăn xong chỉ muốn nôn."

Mẹ Min đỏ mắt, giận dữ đập đũa xuống, bà không nghĩ sao nuôi dạy thằng bé này khôn lớn đến vậy, đến đồ ăn mẹ làm cũng chê, thà nhét lại vào bụng còn hơn.

"Trứng nấu đơn giản nhất mà mẹ nấu còn không được thì mấy món khác làm sao hả mẹ?"

"Yoongi, anh nói gì vậy?"

Jimin thấy tình hình căng thẳng, cũng chỉ nói một câu giải quây, kết quả cũng bị Yoongi mắng luôn.

"Nín!"

Seonyoung bắt đầu ứa nước mắt mà nhìn Yoongi lại vẻ bình thản.

"Ừ."

"Đừng có mà diễn bộ đáng thương, con sống chung với mẹ hơn 18 năm rồi đấy."

"Mẹ méc ba con cho coi."

Mẹ hắn vừa nói vừa mếu máo.

"Cô ơi, đừng khóc có nhé. Chẳng phải cô nấu cho con ăn hay sao, kệ Yoongi đi, cái miệng ảnh hỗn dữ lắm."

Jimin xít xoa lên tiếng giải quây, em đói quá rồi mà còn gặp chuyện lục đục gia đình. Mẹ Min nghe Jimin mà tươi lên hẳn, hớn hở đẩy đĩa trứng trước mặt Jimin.

"Bây giờ em mới hỗn đấy."

Yoongi nghe Jimin nói câu trước xém chút sặc, nuôi 3 năm liền còn không bằng gặp mẹ hẳn mới 5 tiếng đồng hồ.

"Anh im đi."

"Đúng rồi, cô nấu cho con ăn mà. Kệ thằng nhóc đó đi, đẻ ra chi cho mệt không biết."

Jimin gật gật đầu, cầm đũa gắp một miếng trứng không lâu bỏ vào miệng. Nhai nhai một hồi, em tặc lưỡi, để đôi đũa ngay ngắn bên cạnh chén cơm, em thật sự không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh mong chờ kia, chỉ né tránh rồi ấp úng nói.

"Um...ha...cô ơi...cô gọi chú về đi ạ."

Seonyoung từ thất vọng chuyển qua tuyệt vọng, con ruột lẫn con rể đều muốn mình gọi cho chồng, thật sự dở đến mức nào?

Bà ngay lập tức lộ bộ mặt buồn bã khiến Jimin càng áy náy hơn, em réo lên định an ủi thì Yoongi đã nhanh tranh phần em.

"Còn buồn bã gì hả mẹ? Mau gọi ba về cho con."

Bà Min mếu mặt, chạy nhanh lấy điện thoại, phút sau nghe người kia òa lớn.

"Chồng ơi, về mà coi Yoongie bé bỏng của chúng ta bắt nạt em này."

"Con đã làm gì mẹ đâu."

"Im đi thẳng ranh con. Chồng ơi về nhanh nha, Yoongie nó chuẩn bị lấy ghế rồi."

"Mẹ, con đã làm gì đâu?"

Yoongi hết nói nỗi mẹ mình, cũng gần 50 rồi mà như con nít, y như Jimin nhà hắn.

Jimin xoa xoa bụng nhỏ của mình, quay qua làm nũng Yoongi.

"Anh ơi em đói quá."

"Nuốt anh này."

"G-gì..?"

"Chứ có món nào táp được đâu mà than đói với chả không. Còn thịt người này, nuốt luôn đi."

"Em chỉ nói vậy thôi, mắc gì anh quát em?"

Jimin nhăn nhó nhìn Yoongi, dạo này người yêu em cứ cọc cằn, nói chuyện chẳng vào đâu.

Khó hiểu thật mà.

Em không nói nữa, bặm môi ngậm ngùi nhìn chằm chằm xuống đất, người nhanh tỏa ra sự tủi thân. Yoongi cảm nhận được, liếc mắt nhìn mèo nhỏ kia tự dưng thấy mình cũng hơi quá đáng. Hắn đưa tay lên xoa đầu em, ngay lập tức bị dội cho một thùng nước đá, Jimin gạt tay hắn xuống, bắt đầu động đũa ăn mấy món trên bàn.

"Ăn cái gì mà ăn? Bụng dạ thì yếu, mấy món này thì mặn, ăn cho chết sớm hay gì?"

Yoongi giật đôi đũa trên tay Jimin, giọng điệu pha chút giận dữ mà nhắc nhở. Jimin cũng không chịu thiệt, đứng lên đi lấy cho mình một đôi đũa khác, rồi quay lại ghế đối diện hắn, thả một câu rồi chăm chú ăn.

"Đằng nào chả chết."

Yoongi không hiểu sao hắn bị cứng họng, nhìn mèo con hiện rõ vẻ tổn thương đối diện, mắt có chút dịu lại. Đứng dậy rót một ly nước cho bạn nhỏ, từ tốn đặt xuống bên cạnh em. Yoongi không biết nói gì, chỉ chằm chằm nhìn em ăn.

'Muốn chết sớm thì cho chết sớm luôn. Thích thì chiều.'

Mèo nhỏ ăn mà không dám ngước mặt lên nhìn hắn, nửa cái cũng không. Em không muốn hắn thấy cái vẻ mặt nhăn nheo cũng mình vì độ mặn không thể tả trong món ăn, loay hoay một hồi mới hết một chén cơm, cầm ly nước bên cạnh rồi uống một hơi.

Jimin chính thức giận Yoongi rồi, ăn xong cũng không nhìn hắn một cái, nói chuyện tuyệt đối càng không. Đảo mắt xung quanh căn nhà bếp, trong đầu không ngừng rít lên mấy suy nghĩ.

'Quaoo...bếp đẹp thật đấy.'

Khoảng 10 phút sau khi Jimin ăn cơm xong, ba của hắn mới về. Nghe tiếng cửa, Seonyoung lật đật chạy ra, ôm chầm lấy chồng mình mà hôn hít, Jimin nhìn mà co rúm cả người theo phản xạ. Min Hyunsik vỗ về Seonyoung bằng mấy lời nói đường mật, sau đó nghiêm mặt tiến đến bếp.

Min Yoongi bên cạnh, vẫn chăm chú lướt điện thoại mà chẳng để ý gì, kết quả là bị đánh một cái vào đầu và suýt chút chửi thề, may là hắn có mắt nhanh hơn miệng.

Ông Min nhìn Yoongi mắng cho một câu rồi mới để ý người nhỏ ngồi bên cạnh, ông ban đầu có hơi ngạc nhiên nhưng sau đó chỉ lặng lặng cười trước cái gật đầu như lời chào của Jimin.

"Nhóc con, con làm gì vợ bố thế?"

"Con chả làm gì cả."

"Thế sao vợ bố nói con nạt mẹ."

"Con nào có quyền, hỗn lắm."

"Chứ chuyện gì?"

"Ăn thử món mẹ nấu đi rồi bố sẽ biết."

Bố Min múc một miếng canh, ông nhăn mặt ngay khi cảm nhận được vị mặn ngọt ngào giả dối kia, cuối cùng lại thở dài.

"Thôi, ăn chắc chết sớm, gia đình ta ra ngoài ăn thôi."

Hyunsik sống với Seonyoung hơn 20 năm, đây là lần đầu tiên ông thấy bà vào bếp, nào giờ chỉ có ông, chả trách sao, món ăn lại tệ đến vậy.

Yoongi nghe đề nghị thì vội từ chối, hắn kéo tay Jimin, đan ngón tay vào nhau rồi nhanh bước thẳng ra cửa.

"Thôi, con về đây, chiều nay Jimin có tiết. À quên, con giới thiệu với bố, đây là Park Jimin, người yêu con."

"G-gì cơ?"

Tiếng đóng cửa vang lên để lại sự im lặng trước câu hỏi của Hyunsik, ông chính thức không hiểu chuyện quái gì đang xảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro