one : Trọng sinh và chụyn đám cưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm ơn các bạn đã ghé vào fic của tớ, chúc cậu đọc vui vẻ, và nhớ vote ủng hộ tớ nha🌷

____________________________________________

Park Jimin tỉnh dậy phát hiện mình trọng sinh về 7 năm trước. Cái ngày cậu tự vẫn vì ba cậu ép cậu gả cho Min Yoongi.

Kí ức về Min Yoongi chiều chuộng vô độ hiện lên trước mặt cậu. Kí ức cậu làm Min Yoongi phát bệnh, tự nhốt mình trong phòng tới suy tim bất tỉnh.

Lần này Park Jimin không như ở kiếp trước làm ầm ĩ li hôn cùng anh mà quyết tâm giữ thật chặt anh! Min Yoongi anh là của cậu! Tiểu tam con mẹ gì? Cút!
---------

Park Jimin đầu đầy mồ hôi giật mình bật dậy trên giường. Cậu phát hiện đây là nhà của mình! Chính cậu liền trọng sinh rồi! Cậu nhớ rõ hôm nay cậu âm ĩ đòi li dị Min Yoongi, mắng anh là đồ ma quỷ, giam cầm cậu suốt 7 năm...

Rồi cậu tự hại chính mình, nhảy từ tầng thượng xuống tự sát.

Việc cuối cùng trước khi nhắm mắt là hình ảnh người đan ông run rẩy bẩy, môi trắng bệt, khuôn mặt nhợt nhạt vì bệnh chạy tới ôm cậu, khóc ngất rồi ôm tim gục ngã bên cạnh! Min Yoongi sẽ chết! Chết vì cậu!

Trong đầu Park Jimin bắt đâu hồi tưởng lại. Năm Park Jimin học lớp 9 thì Min Yoongi học 12, Min Yoongi bị hội chứng ngại giao tiếp. Hắn không nói chuyện với bất kì ai kể cả ba mẹ hắn. Và hắn còn bị bệnh về tim mạch. Tim hắn đã rất suy yếu, tìm kiếm bao nhiêu năm nhưng vẫn không có nguồn hiến tặng phù hợp và một phần cũng do thể chất hắn quá đặt thù.

Luôn ốm yếu và dễ kích động khiến thân thể hắn không bao giờ tốt lên.

Min Yoongi luôn quấn lấy Park Jimin, từ một lần cậu tiện tay cứu hắn ở ven đường, hắn liền quấn lấy cậu , đòi sau này phải cưới cậu.

Cậu vào lớp 10 hắn cũng ra trường, đi du học ở nước Anh xa xôi. 3 năm sau Hắn trở về, nắm giữ một phần công ty gia đình, phụ giúp anh Hắn. Vì vấn đề sức khỏe nên Hắn chẳng
bao giờ đến công ty. Hắn 23 tuổi ngỏ lời với ba cậu muốn lấy cậu trong khi cậu mới tròn 19 tuổi.

Cậu không đồng ý,Hắn chèn ép công ty ba cậu buộc cậu đồng ý. Hắn như con thú muốn giữ riêng đồ vật cho mình, chỉ cần cậu nhìn kẻ khác quá 3 giây hắn liền khó chịu bế thốc cậu quăng lên giường hù dọa cậu.

Hắn buông cậu ra, đập tất cả đồ đạc có trong nhà, lấy dao tự cắm vào tay mình, mảnh thủy tinh cũng đem cắm vào đùi mình, tàn thuốc đỏ cũng dụi  vào mu bàn tay mình. Hắn như vậy nhưng chưa bao giờ làm tổn thương cậu. Sau bảy năm ngục tù..

Chỉ vì lần đó cậu ôm chúc mừng cậu bạn học, Hắn nổi điên hành hạ cậu cả đêm một cách thô bạo. Để cậu mắng chửi Hắn, tránh xa Hắn, dùng mọi lời lẽ xấu nhất, kinh tởm nhất hình dung Hắn rồi tự sát..để Hắn cũng chết theo cậu.

Từng kí ức ùa về trong đại não, hốc mắt Park Jimin đỏ ửng. Cậu cũng động lòng bởi Hắn luôn bao dung cậu. Bao dung đến khi Hắn chẳng còn trên cõi đời. Ông trời đã cho cậu cơ hội này thì để cậu đối xử thật tốt với hắn! Nhất định!!!

------------------

Cậu bước khỏi giường, sửa soạn lại đầu tóc, bước xuống phòng khách tìm ba mẹ. Min Yoongi cũng im lặng ngồi ở đó. Cậu nhớ lúc này hắn nói về chuyện ép công ty nhà cậu! Cậu phải thay đổi nó thôi! Mỉm cười bước xuống ngồi cạnh ba mẹ mình, cậu nhìn hắn thoáng qua rồi cuối đầu xuống.
Cậu nhỏ nhẹ:

" Ba, Mẹ!"

Ba cậu nhìn cậu thương xót. Đối diện ánh mắt của ba, cậu hiểu. Cậu mỉm cười. Park Jimin đứng dậy đi đến sofa đối diện, ngồi xuống bên cạnh Min Yoongi dịu dàng khoác tay hắn. Cảm nhận được người đàn ông kia cứng ngắc thân thể vì sự thay đổi của mình, Park Jimin mỉm cười, dựa sát vào anh hơn, giọng cậu nhỏ nhẹ dịu dàng như gió xuân thổi vào lòng hắn:

" Ba Mẹ, con đồng ý lấy Min Yoongi!"

Ánh mắt Min Yoongi dao động, hắn quay sang nhìn vào mắt cậu, hắn muốn tìm xem cậu đang giở trò gì. Hai tháng nay cậu luôn trốn tránh, thậm chí tự sát để thoát khỏi hắn...nhưng hôm nay lại làm hắn có chút kinh ngạc. Park Jimin để mặc hắn đánh giá mình, cậu quay sang hắn, tròng mắt long lanh như sắp khóc :

"Chẳng lẽ anh không cần em nữa? Chẳng phải anh rất thích em hay sao? Em đồng ý rồi anh lại làm ra vẻ mặt như thế."

Bĩu bĩu môi, hốc mắt long lanh nước khiến tim Min Yoongi như bị con gì đó cắn thật đau. Hắn vội vàng giơ tay vuốt ve gò má cậu, giọng gấp gáp:

"Không có! anh cần, anh cần, anh cần, Cần, Cần, Không ghét bỏ, không ghét bỏ, ... nhưng em thực sự nghĩ thông suốt rồi sao?"

Thanh âm hắn có chút rụt rè hỏi cậu, hắn rất sợ cậu trốn tránh, mắng nhiếc hắn là đồ ma quỷ, kinh tởm, dùng mọi cách tránh xa hắn. Cậu từng treo cổ, cậu từng uống thuốc ngủ, cậu cũng từng cắt cổ tay.

Cậu tạo ra nhiều vết thương trên cơ thể mình làm hắn khó chịu. Hắn bực bội hắn cũng muốn quên đi điều đó. Và đau đớn mới khiến hắn quên đi việc cậu từ chối hắn. Park Jimin nhìn ra ánh mắt lo sợ trong mắt hắn, cậu bưng lấy mặt hắn, trước ánh nhìn của ba mẹ mình tại khóe môi hắn hôn một cái.

"Ừm, suy nghĩ kĩ rồi. Muốn ở cùng anh. Mau về chuẩn bị hôn lễ"

Lòng Min Yoongi rung động mãnh liệt, tròng mắt hắn chỉ toàn bóng hình cậu, đại não hắn nổ bùm một tiếng chỉ vì cậu chủ động thân mật. Giơ tay chạm nhẹ khóe môi mình ngơ ngác sững sờ,như vậy làm Park Jimin bật cười vui vẻ. Lại bưng mặt hắn hôn thêm cái nữa, mỉm cười tinh nghịch:

"Đi mau, không phải ảo giác. Min Yoongi, em muốn gả cho anh"

Một phút trước cậu xuất hiện với ánh mắt hơi sưng và cổ tay băng bó khiến anh như rơi xuống địa ngục thì một phút sau lời nói và hành động của cậu khiến anh trở lại trần gian và thậm chí bay cả thiên đường... Cậu hôn anh...Cậu nói muốn sống cùng với anh..Cậu hôn anh..Cậu nói " Min Yoongi, em muốn sống cùng anh ".Câu nói đây không phải là ảo giác.. Thật...đó là thật..hạnh phúc đến bất ngờ.!

Min Yoongi bừng tỉnh, hắn gấp gáp đứng dậy cuối đầu chào ba mẹ cậu, lại nhìn cậu, do dự muốn ôm cậu một chút rồi đi nhưng không biết mở lời thế nào đành gãi đầu rồi chôn chân đứng tại chỗ nhìn cậu. Park Jimin chỉ cảm thấy hắn thật đáng yêu. Cậu chủ động đứng dậy bước tới chỗ hắn, dang cánh tay ra mỉm cười bảo :

"Lại đây!"

Min Yoongi vẫn chôn chân nhìn cậu. Hắn xấu hổ tới mức không dám bước tới nữa rồi! Park Jimin mỉm cười, aaa hắn đỏ mặt rồi..sao chồng yêu nhà mình lại đáng yêu thế chứ! Thế mà trước đây lại không để ý sớm hơn. Park Jimin tiến tới ôm chặc eo Min Yoongi, đầu tựa vai hắn. Cậu buông hắn ra kéo hắn ra cửa :

"Về đi cẩn thận một chút. Em đợi làm người của anh!"

----------------------------

Min Yoongi đi tới nơi xe hơi đậu sẵn, bước vào trong. Min NamJoon đang chuẩn bị an ủi hắn thì hắn vui vẻ mỉm cười,giọng nhẹ nhàng vang lên trong xe:

"Anh, chuẩn bị lễ cưới thôi! Em muốn ba ngày sau!"

-----------------

"Liệu em có yêu tôi?

Hay đó chỉ là giả vờ là ảo tưởng tôi tự tạo ra cho bản thân mình...

Tình cảm này em còn chưa nhận ra hay sao? Em giả vờ, em ôn nhu, rồi em rời bỏ... để lại mình tôi
ưu thương..."

Tiếng hát phát ra từ cái radio cổ điển quý giá trên bàn vang vọng khắp căn phòng tối tăm. Tiếng hát u oán mà thê lương đánh mạnh vào lòng Min Yoongi. Nội tâm hắn đang lo sợ dữ dội. Hắn sợ đó chỉ là kế hoãn binh của cậu. Hắn sợ cậu cũng rời bỏ hắn...để hắn ưu thương một mình.

Trong nháy mắt, ánh mắt Min Yoongi đục ngầu, hắn giơ cánh tay vơ lấy radio quý giá ném thật mạnh nó xuống đất. Không ai được phép nhắc đến hai chữ rời bỏ,cho dù là một cái vật vô tri vô giác cũng không được.

Min Yoongi sắc mặt u ám, cánh tay hắn như rô bốt, chẳng có da thịt, chẳng biết đau đớn quơ tay nện lấy radio trên sàn, nện đến nó vỡ vụn. Trong phòng cảnh tượng hoang tàn khó tả. Tất cả những quyển sách có liên quan đến rời bỏ và xa nhau đều bị hắn xé vụn, bay trên sàn. Cánh tay hắn đỏ ửng, toạc cả da, rướm máu đỏ. Còn cả những vết cắt chồng chất trên cơ thể. Ánh mắt hắn âm trầm, gắn giọng thì thầm:

"Park Jimin...nếu em đã có bản lĩnh lừa gạt tôi..vậy thì hãy lừa gạt cả đời đi.."

Hắn thủ thỉ xong lại ngồi xổm xuống sàn, vòng tay ôm đầu gục vào gối. Miệng hắn không ngừng lẩm bẩm mà tất cả đều liên quan tới Park Jimin.

" Jimine đừng bỏ tôi...xin em..
Ji..Jimine...xin..em
Jimine.. "

Tiếng nói nhỏ dần rồi từ từ biến mất, nháy mắt tâm tình Min Yoongi trở lại như thường ngày. Min Yoongi khôi phục vẻ mặt lãnh đạm, lạnh lùng và đôi mắt lạnh lẽo. Nhưng chỉ cần Jimin trong tầm mắt vẻ mặt đó lại hóa dịu dàng tựa gió xuân.

Hai hôm nay đối với hắn là một cực hình. Hắn
luôn bị giày vò bởi những cơn ác mộng chập chờn. Hắn muốn cậu đến phát điên rồi..
Tự nhủ bản thân mình ráng lên, chỉ cần qua đêm nay, cậu sẽ là người của hắn. Là Min Nhị Thiếu Gia danh chính ngôn thuận!

--------------Đêm tĩnh lặng từ từ qua đi.----------------

Hôm nay hắn trong lịch lãm hơn với bộ vest đen, cài hoa hồng nơi ngực áo, khuôn mặt lại đẹp trai đến cực hạn tuy có phần yếu ớt.
Hắn ngồi trong chiếc Maybach của mình, chậm rãi chạy tới lễ đường.

Park Jimin trong phòng chờ ngại ngùng cười nhưng lòng lại mong hắn muốn chết đi được. Ở kiếp trước trong ba ngày này hắn đã tự giày vò thân thể gầy yếu của mình, trên người đầy rẫy thương tích. Ôi bảo bảo của cậu aaa~~

Hôn lễ bắt đầu nhanh chóng, Park Jimin cũng mặc 1 bộ vest cưới đen mang khí chất cổ điển trong cao quý mà ưu nhã. Min Yoongi đứng nơi cha xứ, trông thấy hàng trăm ánh mắt rơi vào người cậu, hắn tức đến nghẹn. Thật bực tức! Muốn móc hết mắt của những kẻ đó! Đây là người của hắn! Là Jiminie của hắn!

Lòng Hắn bức bối, mặt cũng âm trầm, một sự u ám dần lớn mạnh trong đại não hắn, chèn ép dây thần kinh đến mức khó thở. Hốc mắt hắn bắt đầu đỏ, hô hấp cũng dồ dập hơn, tay hắn run run cuộn chặt, mặt trắng bệch.

Park Jimin nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng thầm than không xong rồi, anh xã lại phát bệnh rồi nha!

Park Jimin không đợi được nữa, cậu ngước lên nhìn hắn mỉm cười trấn an, đồng thời quay sang Ba mình đang dắt tay mình thì thầm:

" Ba ơi đi nhanh lên một chút đi"

Ba Park trợn mắt nhìn con trai nhà mình, trong lòng ê ẩm than thầm..
" Lúc trước một nháo hai thắt cổ không thèm lấy, bây giờ hối mình đi nhanh nhanh.. Đúng là hết rồi, nó chỉ biết yêu Yoongi thôi, nó không yêu tôi nữa rồi.. "

Thế là trong hiện trường hôn lễ lại thấy một cảnh đám cưới cực lạ. Ba chú rể nhỏ dùng tốc độ như bay kéo chú rể nhỏ lên lễ đường, nhét đại cậu vào ngực chú rể lớn, chạy như bay về hàng ghế đầu cho phụ mẫu. Park Jimin trong ngực Min Yoongi, cảm nhận được hô hấp kịch liệt gấp gáp của anh, cậu cũng gấp gáp theo.

Anh xã phát bệnh rồi! Thân thể anh xã không được tốt! Phải dỗ dành! Anh xã khỏe mạnh thì cậu mới hưởng phúc được đó nhall! Nghĩ là làm, Park Jimin kéo cổ Min Yoongi xuống, hôn ghì lên môi anh. Min Yoongi trợn to đôi mắt,tay hắn cũng luống cuống ôm eo cậu đáp trả.

Tuy bất ngờ nhưng ai lại không thích được em xã chủ động dâng yêu thương đâu? Cả hai hôn nhau cỡ chừng ba phút, làm gia đình hai bên há hốc.
Sau khi buông ra, Min Yoongi híp mắt cong môi nhìn cha xứ trên đài cao hơn họ một tí, giọng điệu có chút đe dọa bảo :

"Còn không mau tuyên bố đi!"

Cha xứ vuốt trán đầy mồ hôi, lắp bắp vâng vâng dạ. Rồi ông giơ tay họ hằng giọng la lớn:

"Nhân danh Chúa, ta tuyên bố ông Min Yoongi và ông Park Jimin chính thức trở thành người đầu ấp tay gối của nhau! "

Park Jimin nhìn Min Yoongi, cười vui vẻ, mắt cong cong, nói một câu kinh động toàn hội trường hôn lễ :

"Anh xã cúi xuống hôn một cái nào~~"

Min Yoongi cầu còn không được, vội vàng khom lưng đưa mặt tới Jimin xoa đầu hắn cười hì hì khen hẳn ngoan lắm rồi hôn chụt một cái vào môi hắn.Xong cậu kéo hắn đi khỏi hội trường, leo lên chiếc Maybach của hắn đậu ở ngoài, trực tiếp đoạt chìa khóa xe nổ máy chạy thằng ra Ngoại Ô Thành phố. Cậu cười thông báo với hắn :

"Yoongie, em xây sẵn Kim Ốc Tàng kiều rồi. Đi thôi!"

Chiếc maybach mất hút sau khúc cua, đi đến tổ ấm của hai người....

_______________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro