10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin về đến nhà trước sự ngỡ ngàng của hai người còn lại.

"Oppa, nay anh bị quỷ nhập à?"

"Anh đá mày hồn lìa khỏi xác chứ ở đấy mà quỷ nhập à?"

"Con trai bố ổn không vậy? Bình thường nắng chiếu cháy đít còn không thèm dậy."

"Eo ôi sao bố có thể nói con trai mình như thế? Con đâu đến nỗi vậy đâu!"

"Ủa đúng mà..."

"...Naeun-ssi, cô là đang muốn tôi đốt hết đống thẻ bo góc li mít tựt của cô thì cô mới vừa lòng đúng không?"

Jimin đau đớn gục ngã, được hôm dậy sớm thì bị gièm pha. Đừng hỏi Hoseok đang làm gì, người ta cười không ngóc đầu lên nổi rồi, bỏ qua đi.

Sau 15 phút thì em đi xuống nhà với bộ đồng phục cùng cái balo trên vai. Còn đang ăn thì đã nghe tiếng hò đò từ người kia rồi.

"JI-"

"BIẾT RỒI, GỌI ÍT THÔI, ĐỢI MỘT TÍ!"

"Thằng bé còn chưa gọi được nửa câu."

"Sao mày nạt bạn như thế hả con?"

"Làm tốt lắm anh trai iu của em."

"Ai anh em gì với mày?"

Em xin phép rồi lại xách cặp ra ngoài, không quên ra nhà xe lấy con chiến mã hello kitty huỳn thọi.

"Lên xe!"

"Đi!!"

---------------

"Ê dừng!"

"Min Yoongi, chân đi tất hai màu, quá lòe loẹt, trừ điểm. Xem nào, ăn sáng chưa? Lau miệng chưa sạch, thức ăn còn dính ở miệng, trừ điểm."

"Ủa đm, chưa lau hết mà cũng tính à?"

"Trường hợp đặc biệt."

"Đm ai mướn???"

"Nín mỏ ngay, Park Jimin...tốt! Qua đi."

"Clm nó cũng đi tất hai màu mà??"

"Trường hợp này là hai màu trên cùng một chiếc tất."

"Đen thôi đỏ là black Yoongi ạ."

Bắt đầu ngày mới từ chuỗi daily ấm ức đến từ Jeon Jungkook, nhưng bằng một cách thần kì nào đó mà Min Yoongi chỉ dừng lại ở việc đôi co với Jungkook chứ chưa từng ai thấy anh động tay động chân với cậu cả.

"Jimin chào buổi sáng!"

"Chào buổi sáng Jin và cái tên khó ưa!"

"Này! Chưa động gì đến cậu đâu?"

"Ơ hai mai phờ ren!"

Min Yoongi xưa giờ là cái tên nghe thôi đã thấy chướng mắt đối với Namjoon vì trước anh hay bắt nạt bé yêu của hắn ta. Nhưng từ khi Park Jimin xuất hiện trong cuộc đời anh, hắn cũng thấy Yoongi cuti... ý là bớt đáng ghét.

Nhưng có một thứ Namjoon thắc mắc đó là sự xuất hiện của Jimin. Như thể bỗng nhiên xuất hiện, dồn dập và gây ấn tượng cực mạnh. Với một người có tính cách như vậy thì không thể nào hắn không biết vì ít nhất hắn là người hay để ý những người hay chơi xung quanh Jin. Thực sự Jimin với hắn là sự tồn tại quá đột ngột. Hay cậu ta thực chất là cái tên tinh linh, thần thánh tội đồ nào đó bị phái xuống đây để trêu đùa hắn? Chướng mắt không tả nổi.

"Anh Namjoon, anh Namjoon!"

"Ơi anh đây."

Mải mê suy nghĩ mà cứ đứng đực ra đấy. Jin thấy hắn như vậy lo lắng hỏi han nhưng mãi cũng chẳng thấy trả lời.

Theo sự xúi giục của Jimin, Jin đã thẳng tay tát bôm bốp vào mặt hắn.

"Tin tớ đi, chắc chắn tỉnh!"

"Thật chứ?"

Và đúng như lời Jimin, Namjoon đã hoàn hồn trở lại với bên má đỏ ửng.

"Là cái tên Jimin đó kêu em tát anh đúng không?"

"Anh giận em à?"

"Sao anh giận bé được, nhiêu đây chỉ đủ gãi ngứa cho anh thôi. Bé vui là được mà."

Hai con người kia chứng kiến tất cả thì thi nhau bám víu, nôn khan. Taehyung mới đến đã phải hứng chịu cái sự sến súa này mà muốn quay ngược về nhà.

"Chúa cứu rỗi linh hồn con. Tởm quá Namjoon, anh tởm vl."

"Đm tao ẻ nguyên bãi ở đây mất."

"Cmn tai tao, sao lại hành hạ tao như thế? Tao chỉ mới đến thôi mà?"

"Lố lăng rồi đấy."

"Anh ơi họ nói gì vậy, sao anh lại bịt tai em? Em không nghe thấy gì hết, mà sao trông mọi người như đang nôn mửa vậy? Jimin cậu ổn chứ...?"

"Em không nên nghe những lời của chúng nó đâu bé yêu của anh. Gặp được chúng nó là sai lầm của em đấy Jinie ạ."

"Đm tôi tát anh lệch mồm bây giờ. Có khi Jin gặp anh mới là tội đồ ấy, sến bỏ mẹ đi được!"

"Thật đm, tao nghe nó nói mà da gà vịt ngan ngỗng nổi hết lên, rùng mình!"

"Em iu Jungkookie của tao đâu??? Đm sao hôm nào tao cũng phải đi kiếm người thương như kiếm điểm 7 môn văn vậy? Khó vl!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro