21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin đang ngồi trong nhà vệ sinh cùng khuôn mặt đỏ ửng. Em cố tát vào mặt mấy cái cho tỉnh táo, thực sự không biết cái tên Yoongi kia đang có suy nghĩ mờ ám gì nữa.

"Aish cái tên thần kinh, cứ làm mình ngại hết lần này đến lần khác. Phải xốc lại tinh thần thôi."

"Hmm có vẻ Jimin mất ổn định quá nhỉ?"

"Ya Hoseok, đây là nhà vệ sinh và thế đéo nào chú lại có thể tự tiện nhìn người khác như thế? Có biết phép tắc không?"

"Thế Jimin đoán xem ai là người không biết phép tắc rồi cái cốt truyện nó lộn tùng phèo lên nào?"

"Hong biết, hong biết gì hết, hong có nhớ."

"Mà thui hai nhân vật chính đến với nhau rồi, tớ vui lắm cậu iu ạ hí hí hí. Nhưng mà nói chính cho vui chứ cũng sắp làm nền cho hai nhân vật khác rồi🙂."

"Yêu nhau rồi hả??? Vcl sao nhanh thế? Tưởng được xem kịch hay anh không dám nói, em không dám thưa rồi hai bên giằng co nhau rồi bùmmmm hiểu lầm, tình yêu tan vỡ. Uầy nghe đã thấy hấp dẫn vãi ò."

"Lương tâm của Jimin còn cái hòn dái khô."

"Haizz người độc ác thường sống thảnh thơi mà Hoseok. Ê mà làm nền là sao?"

"Đây hong biết, đằng ấy tự hiểu đi nhé! Đây có việc đi uống trà chiều với hội anh em cây khế rồi, tạm biệt!"

Hoseok xuất hiện rồi biến đi nhanh như một cơn gió. Đọng lại trong Jimin là mối tình Namjin đã nên cơm nên cháo và một dấu hỏi chấm to đùng về cái gọi là 'làm nền'.

"Jimin, em mọc rễ trong đấy rồi à?"

"Đây, ra bây giờ."

----------------

"Và hello xin chào mọi người! Lại là Min Yoongi đẹp trai cùng con pet của anh ta đây."

"Anh nói ai là pet cơ? Tôi giế-"

"Ây suỵttttt mèo con ngoan của anh, không được cào bậy. Nghe chưa? Ngoan anh chơm chơ- Ah đau đau đừng cắn anh!!! Jimin! Tay anh lìa khỏi tay anh mất, ủa mà tay lìa khỏi tay là cái con mẹ gì? Mà không! Đauuuuu!"

"Cho chừa cái tội sủa bậy."

Yoongi đã có một chiếc cắn 'yêu thương' của Park Jimin. Anh đau khổ nhìn Jimin với con mắt đầm đìa nước.

"Sao em quá đáng với anh thế? Ai em cũng cắn như thế à?"

"Không? Chắc anh là người đầu tiên bị em cạp đấy."

Nghe đến đây đau đớn bỗng hoá hư vô, anh khoái. Khoái chứ! Khoái vcl ra, Yoongi tự nhủ sẽ giữ cho bộ răng của Jimin không thể cạp ai ngoài anh, đau nhưng là duy nhất thì cũng đã cái nư.

"Em chắc chắn anh đang nghĩ đến ba cái thứ dị hợm. Thôi ngay đi, để yên cho em học bài."

Nói một là một, hai là hai, Yoongi im thật. Nhưng chỉ được một lúc anh lại bắt đầu lải nhải.

"Jimin em có thích mèo không?"

"Có nhưng hồi trước bị dị ứng, không biết đã hết chưa nữa."

"Jimin em có thích mint choco không?"

"Em ghét vcl, như kem đánh răng ấy."

"Jimin em có thích màu vàng không?"

"Em có, thích cả màu xanh da trời nữa."

"Còn anh thích em."

Jimin đặt bút xuống quay sang nhìn cái tên cợt nhả đang lăn lộn trên giường của mình.

"Anh đừng có xàm l"

"Ai biết được anh đang xàm hay không, Jimin nhỉ?"

"Nhỉ cái con khỉ."

"Hí hí."

"Hí cái con chim, anh trật tự đi!"

"Jimin em có yêu ai không?"

"Lại cái gì nữa? Em không! Chưa ai yêu em cả mà em cũng chẳng cần ai yêu em, sống thế quen rồi."

Yoongi im lặng. Em thấy anh không nói gì thì cũng không quan tâm nữa, mục đích của em là làm cho anh ngậm miệng mà.

Sau một hồi em cũng xong. Nhanh chóng soạn sách vở rồi leo lên giường nằm, anh có đang nằm chung thì cũng kệ dù sao cũng chẳng làm gì em. Nếu anh giở trò xằng bậy em sẽ đạp anh ra khỏi giường.

Hai đứa cứ nằm đấy, mỗi đứa quay sang một phía, không nói với nhau câu nào.

"Jimin này, em có đang hạnh phúc không?"

Em giật mình quay sang thì bắt gặp ánh mắt của anh. Yoongi đã ngồi dậy từ bao giờ.

"Em không biết. Em không biết gì hết, em không hiểu cảm giác hạnh phúc là gì. Nó là thứ ảo tưởng nhất em từng biết hoặc em không xứng đáng có được hạnh phúc Yoongi à. Em khác với tất cả mọi người ở đây, chỉ là một tên thảm hại. Đến khi chết đi rồi còn chẳng được nổi một giọt nước mắt từ người khác, em..."

"Em hoàn hảo theo cách riêng của em, Jimin."

"A-Anh không hiểu được đâu Yoongi.."

"Đúng là anh không hiểu gì hết, anh có lẽ chẳng thể nào hiểu được những gì em đã trải qua nhưng Jimin à, em xứng đáng có được nhiều hơn những điều như thế, em xứng đáng có được hạnh phúc. Nếu không ai có thể khiến em hạnh phúc thì để thằng này, anh không thích hứa suông."

"Hà cớ gì anh lại dành điều đó cho em?"

"Anh không biết, chỉ đơn giản là muốn bên em thôi."

Hai đứa lời qua tiếng lại rồi tiếp tục im lặng. Lời nói của Yoongi khiến Jimin suy nghĩ. Những lời Jimin nói ra cũng khiến Yoongi trầm ngâm.

Anh không biết mình đang làm gì, nghĩ gì. Trong đầu anh chỉ toàn là Jimin. Tính Yoongi không phải người hay nhẫn nại, nhưng với em thì lại khác. Em không tin tưởng anh? Được thôi, anh sẽ chờ đợi. Em nặng lời với anh? Chẳng sao, nó đáng yêu mà. Anh không thích ngủ chung, nhưng nếu là Jimin thì anh không ngại. Anh ghét mấy thằng yếu ớt chỉ biết học hành, nhưng là em thì không vấn đề gì hết. Park Jimin luôn là ngoại lệ và sẽ mãi là sự ưu tiên của Min Yoongi.

"Em ngủ đi, anh xin lỗi."

Em vẫn chẳng nói lời nào cả. Anh nghĩ em đã ngủ rồi, đắp lại chăn cho em rồi cũng lặng lẽ nằm xuống bên cạnh em.

"Trước đây, em chỉ là một sản phẩm ngoài ý muốn vì bị hành hạ mà chết. Mẹ bỏ đi, bố có tình nhân mới, sống cùng ông ta cũng chẳng vui vẻ gì. Mỗi ngày đều chịu cảnh bị chửi bới, đánh đập, thân thể nhức nhối, chân tay đầy vết bầm tím, sống qua ngày cứ vật vờ như cái xác khô. Em khi ấy đã 18 tuổi rồi, đã chuẩn bị thi đại học rồi, thế mà vẫn chết ngay lúc đấy được, nực cười nhỉ?"

"..."

"Anh có biết không? Trước khi chết, em đã cầu nguyện với Ngài. Em đã cố bám víu lấy sự sống mong manh ấy, em không muốn chết một cách tức tưởi như vậy, nhưng em lại chẳng còn lí do nào để sống nữa. Em đã mong Ngài cứu rỗi lấy em, và Ngài đã thực sự tỏ lòng thương hại đến đứa con tội đồ này đấy, Yoongi ạ."

"..."

"Người em gặp sau đấy là Hoseok, chú ấy tốt lắm, chú là thần bảo hộ của em. Chú dặn dò em kĩ lắm, rằng nếu quyết định xuyên vào thế giới này thì phải ngoan, đừng quậy tung cốt truyện lên nếu không thì sẽ gay to mất, nhưng anh biết tính em mà, bướng bỉnh lắm thế là loạn hết mọi thứ lên..."

"Cảm ơn em."

"Vì?"

"Vì đã kể với anh."

"Haha, chỉ là em nghĩ nên tin tưởng Min Yoongi một chút."

"Anh ôm em được chứ?"

Em tự rúc vào lòng anh luôn. Yoongi đã căng.

"Nếu thế thì từ nay phải gọi là anh Jimin rồi nhỉ? Lớn hơn người ta sao mà lùn thế hyung?"

"Em sẽ giết anh nếu anh nói thêm một câu nào nữa!"

"Jimin hyung dỗi hỏ? Ỏooo-ah đau anh đùa anh đùa, đừng cấuuuu."

Đêm hôm rồi mà hai đứa cứ hí hí cười với nhau cho đến khi em thiếp dần. Yoongi nhìn bé mèo nhỏ đang thở đều đều trong vòng tay mình, có lẽ anh thương em hơn anh tưởng tượng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro