Chương 3 - Thăng trầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc đi về trên những con đường rực sáng ánh đèn, Hoseok đã cảm thấy thật yên bình, Seoul không quá yên tĩnh để dành trọn thời gian cho người mình thương, nhưng cũng không ồn ào đến mức lấn đi cả tình yêu anh dành cho cậu, nó giữ một khoảng không nhất định. Đủ tinh tế tế cảm nhận ra.

"Tiệm lẩu đó coi vậy mà ăn ngon ghê"

Hoseok đang chìm đắm trong vẻ đẹp của màn đêm tuyệt trần nghe tiếng Jimin hỏi anh ngơ ngẩn một chút rồi gật đầu cười nhẹ với cậu.

"Jung Hoseok anh...sao lại tốt với em như vậy? Em nhớ không lầm em chỉ là một kẻ chạy trốn bất ngờ xông vào nhà anh, cầu xin anh sự trợ giúp, rồi lại được anh đối xử tốt, em còn nhiều lúc nghĩ là tình huống như này chỉ có trên phim ảnh."

Hoseok im lặng, tay nắm chặt vô lăng.

Jimin không thấy động tĩnh cậu cũng nhận thức ra dường như cậu vừa nói gì đó không phải. Nhưng cậu không rõ, cậu cũng không muốn hỏi đi hỏi lại nhiều lần. Bất giác gãi đầu rồi tựa lưng vô ghế, cậu thả hồn trôi dọc theo cảnh vật bên ngoài.

"Jimin, lúc em trốn vào nhà anh, nó giống như lúc mẹ dẫn anh trốn vào kho lương thực của xóm khi bị bọn đòi nợ thuê đuổi đánh, mẹ anh bị bọn chúng đánh đến mức tưởng như suýt chết đi, ba anh lại có con riêng bên ngoài nên chẳng thèm để tâm đến anh, thực sự lúc đó, ở im nơi mình trốn, anh đã suy nghĩ rằng sẽ phó mặc sống chết nếu chúng tìm ra anh đang ẩn náu, may sao lại được cái ông giữ kho quát tháo, bọn chúng cũng đi, lúc đó, anh cứ nhắm mắt rồi nghĩ cổng trời chỉ còn cách anh có mấy bước chân nữa là tạm biệt cõi nhân gian, giờ gặp lại em, vẫn hình ảnh đó, anh cảm thấy hơi vô lý nhưng có thể do anh mộng tưởng nhưng anh muốn hỏi em điều này Jimin"

Bầu không khí trùng xuống.

"Em có tin vào tình yêu sét đánh đầu tiên của con người không?"

Jimin nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, cậu không trả lời, không phải vì cậu không tin nhưng cậu khó xử. Cậu rất khó xử, nếu trả lời không thì sao, trả lời có rồi làm sao. Cậu không muốn Hoseok buồn phiền. Chiếc xe lăn bánh mãi trong màn đêm rồi dừng nơi góc nhà quen thuộc của Hoseok.

Thả phịch người xuống ghế mà vẫn chưa gỡ hết đồ trên người ra, Jimin mệt mỏi vặn mình chỉnh tư thế cho vừa trên chiếc sofa. Cậu lười biếng muốn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Bỗng một lực nào đó kéo cậu dậy, dựng cậu dựa vào ghế, một bàn tay nhẹ gỡ đi lớp áo khoác ngoài cho cậu, nhẹ nhàng và từ tốn. Cậu lờ mờ đôi mắt chảng còn nhìn rõ, dụi dụi mắt vài hồi, nhận ra là Hoseok đang âu yếm đặt chân cậu vô chậu nước ấm, nhẹ nhàng xoa bóp, giây phút này cả hai cảm thấy thật yên bình, nhìn nhau mỉm cười, cho nhau cảm giác ấm áp.

Khung cảnh dường như ấm cúng ấy kết thúc khi sáng hôm sau cậu đã nghe tin Hoseok phải chuyển công tác sang nước ngoài, cụ thể là Berlin ở Đức, đi những 7 tháng để thực thi nhiệm vụ do cấp trên đề ra chỉ thị mới. Đây là một chỉ thị quan trọng và bắt buộc, biết những ngày tháng sau không có anh Jimin bắt đầu cảm thấy rằng đây chính là lúc cậu cần phải sải rộng cánh ra để đối đầu với xã hội.

Soạn đồ xong cho Hoseok, cậu buốt nhẹ vali mặt hơi trầm ngâm, khoảng 2 tiếng nữa anh phải ra sân bay làm thủ tục để bay rồi, hôm nay Jimin xin nghỉ học một bữa, cậu cũng nộp đơn xin nghỉ lên chỗ làm, nhưng điều kỳ lạ đơn xin việc không được gửi đến bộ phận nhân sự, nó bị một người nào đó đánh tráo, nhưng Jimin thì gửi đơn rồi đi về chẳng biết một tí gì về chuyện đó, cậu chỉ sau khi tiễn Hoseok đi rồi thì lại về nhà nằm ườn người xuống sofa, chỉ mới có gặp Hoseok, thân mật mấy ngày giờ lại đi xa công tác, cậu buồn hiu giữa căn nhà trống, nghĩ đoạn sáng giờ lo cho anh rồi tiễn anh đi cũng chưa bỏ bụng cái gì, cậu vội bật dậy uống một cốc nước rồi định bụng đi mua chút đồ về nấu ăn, nói chứ muốn ăn cũng phải làm mới có ăn, không làm mà đòi ăn thì chỉ có nước cạp đất.

Cậu ghé vào siêu thị gần nhà cách đó 1 cây số, vốn dĩ cũng muốn vừa đi vừa tận hưởng tiết trời lành lạnh của mùa thu, cậu thu mình trong lớp áo, khẽ run lên một chút, bước vào siêu thị.

"Bịch"

Vừa mở cửa bước vào, dây giày bị dẫm tuột ra, cậu cúi xuống thắt lại nó chẳng may cậu đã đụng trúng người khác. Jimin cúi cúi người xin lỗi, đến lúc ngửa mặt lên thì nhận ra, ô trùng hợp thật, cậu vừa đụng trúng Yoongi cơ đấy. Jimin sau khi xin lỗi lần nữa thì cố tình lảng đi sang một bên, gặp phải cái tên này, Jimin rủa thầm trong bụng, hôm nay cậu bước ra khỏi nhà bằng chân trái à.

"Hôm nay nghỉ làm tại sao không nộp đơn xin phép? Trưởng phòng nhân sự đang tìm cậu đấy? Hay cậu lại bày mưu tẩu thoát giống ba cậu à?"

"Đừng nhắc đến chuyện ba tôi nữa, nhưng rõ ràng tôi đã nộp lại đơn xin nghỉ việc cho nhân viên của phòng nhân sự rồi mà? Nhầm lẫn gì chăng?"

Yoongi nhíu mày, hắn cảm thấy sao cậu cứ làm điều gì đó khiến hắn phải khó chịu.

"Đến phòng nhân sự gặp trưởng phòng nhân sự nói chuyện giùm, tôi chỉ biết có vậy, tình cờ gặp thì hỏi"

"Boss..."

"Gì?"

Hắn nhìn cậu với điệu bộ có chút khó chịu.

"Tôi muốn hỏi anh một số chuyện..."

"Con của kẻ đắc tội với tôi thì không có quyền ngồi ngang hàng nói chuyện với tôi"

"Đừng khinh người như vậy Boss"

Yoongi nắm cổ áo Jimin kéo cậu lại gần.

"Không phải mỗi chuyện của Sungyoon khiến cậu trở nên bị khinh thường trong mắt tôi đâu, mà là do ba cậu kẻ khiến mẹ tôi phải trở nên tủi nhục, tới mức phải ra đi khi tôi còn nhỏ, từ lúc ba tôi chịu cưới người khác về, may mắn đem cho tôi Sungyoon vậy mà ba cậu còn có ý định hạ sát người của Min Yoongi này, cậu nói xem tôi nên dùng cách gì để giết cậu tiếp theo đây"

Jimin ù cả tai khi bị hắn dằn mặt, một vài người trong siêu thị bắt đầu chú ý tới họ, hắn kéo cậu đi ra khỏi đó, mạnh bạo kéo cậu xuống bãi đỗ xe cao cấp, đập thẳng lưng cậu vào bên cửa của ô tô, cậu đau đớn sờ sờ phía sau gáy, hắn chống tay lên cửa xe nhín thẳng đôi mắt chứa đầy thù hận vào mắt cậu.

"Jimin, có sống đến mấy kiếp nữa, nợ của tôi, cậu vẫn phải trả cho hết! Không trả hết tôi còn tìm cậu"

Cứ thế, hắn sắc lạnh khiến cậu nhớ đến ngày hôm ấy, ngày phải chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng, sàn nhà nhuốm máu, thân thể người ba cậu nằm trên vũng máu tươi đỏ quánh khiến cậu dâng trào nước mắt mà rơi.

"Anh là kẻ sát nhân anh biết không? Anh là kẻ máu lạnh. Tôi kinh tởm anh."

Jimin cậu phá vỡ cảm xúc kìm nén từ nãy đến giờ, nước mắt như cơn thủy triều dồn dập trào ra ngoài mạnh mẽ, cậu dồn sức hét lớn vào mặt hắn, cảm xúc lẫn lộn, vừa sợ vừa căm hận con người trước mắt. Cậu đẩy mạnh Min Yoongi ra, hắn ta bị đẩy bất ngờ lùi về phía sau vài bước. Min Yoongi phủi chỗ áo Jimin vừa chạm vào đẩy anh ra, một hành động xem thường quá đáng lọt vào tầm mắt của Jimin.

"Vậy ba cậu là thể loại gì? Giết người không dao? Lòng lang dạ thú hay cáo già đội lốt cừu non? Ba con nhà các người sạch sẽ quá, thanh cao quá! Tôi phải nể đấy! Mẹ nó tính tẩy trắng à?"

Jimin mắt lăn sòng sọc, cậu há miệng tính nói nhưng họng lại nghẹn ứ lại, đúng là bức người, bức người quá thể...

Lòng căm phẫn của Jimin trỗi dậy nhưng ý chí làm cậu rụt lùi, trước mặt cậu, cậu hiểu rõ, là Boss của cậu, là kẻ giết ba cậu không ghê tay là kẻ mất nhân tính.

"Cút, cút ngay ra khỏi đây"

Min Yoongi đầy sắc khí căm hận nhìn cậu...

Cái quái gì? Hắn lôi cậu xuống đây rồi lại bắt đầu đuổi cậu cút về? Ngáo à?

Nhưng cũng không muốn đứng đây nói nhiều cùng tên này, cậu một bước quay lưng ra khỏi đó.

Còn hắn chỉ im lặng đứng trầm ngâm ở đấy, lúc mặt đối mặt, đôi mắt cậu khi ấy ầng ậc nước mắt trong veo phản chiếu lại hình ảnh của hắn, chỉ nhìn rõ lúc ấy đồng tử cậu co lại mãnh liệt giống như một con mèo bị cắt vuốt nhưng chẳng thể làm gì hơn ngoài cự tuyệt. Tuyệt đối sẽ xù lông lên nếu người trước mặt định làm gì.

Hắn thở dài, chẳng có chuyện gì nữa hắn lái xe ra khỏi siêu thị, nhưng trong người cứ bứt rứt khó chịu, cũng chả hiểu vì lí do gì.

Đi một lúc về tới căn hộ sang trọng của mình, hắn theo phản xạ liền cất tiếng gọi Sunghoon, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, vẫn không thấy Sunghoon trả lời, hắn nhíu mày nghiêng đầu. Hỏi người giúp việc được biết Sungyoon đang ở trong thư phòng riêng của Yoongi.

Vào đó làm gì? Hắn không cấm cản Sungyoon làm bất cứ thứ gì trong nhà nhưng sao lần này lại cảm thấy khó chịu khi biết Sungyoon trong thư phòng của mình.

"Con về rồi à, sao thế siêu thị gần đây không có thứ con cần sao?"

Người phụ nữ mặc chiếc đầm ngang đầu gối màu đen tuyền nhìn cậu, bà là mẹ Sungyoon, là mẹ kế của Yoongi từ khi người mẹ thân thương mất, ba và mẹ cậu lúc còn ở với nhau thì thường hay mâu thuẫn nhưng lại hết mực dạy dỗ Yoongi nên người, hắn có thể cảm nhận tình thương của cả hai, hắn vừa thương mẹ, vừa thương cả ba mình, nhưng trong một ngày mưa tuyết ở Seoul, mẹ hắn ra đi mãi mãi với con dao nắm chặt trên tay, máu loang khắp nơi, khi ấy Yoongi tròn 9 tuổi, đêm đó hắn khóc to lắm, khi mẹ mất rồi, cậu trở nên cọc cằn đến lạ kì, ở nhà vẫn thưa dạ đáp, ra ngoài thì trở nên thô lỗ xấc xược, sống trong một lớp vỏ bọc tự mình tạo, đến khi ba hắn biết tin hắn đánh bạn học trọng thương liền cảm thấy sầu não về hắn nhưng thương con lại chỉ khuyên bảo, ba cậu cưới mẹ kế năm 17 tuổi, cũng chính vào năm ấy, một Min Yoongi tung hoành ngang dọc trong giới hắc đạo máu mặt, sau 10 năm lại rửa tay gác kiếm về gầy dựng cơ nghiệp, kẻ đối địch hắn thì lắm, nhưng kẻ nịnh nọt còn nhiều hơn gấp trăm lần, mỗi lần nghe bọn chúng nịnh hót hắn cảm thấy như nghe đi nghe lại màn kịch quen thuộc, ngán ngẩm.

Còn Sungyoon, hắn quen được y năm ngoái, lúc đấy, hắn thấy y trong quán bar, định rằng chỉ muốn uống với y một cốc nhưng đêm đó lại xảy ra chuyện an ái làm hắn cảm thấy tội lỗi, giống như động lòng nên hắn đã hứa với y sẽ lựa thời điểm để đưa y về sống chung nhà với hắn, thời điểm đưa hắn về, mẹ kế liền cảm thấy rất vui, thậm chí tay bắt mặt mừng làm hắn liền áp đặt suy nghĩ rằng mình sẽ trân trọng y vì ba hắn nói, miễn mẹ kế vui ba hắn cũng sẽ vui, nên vì một điều gì đó kéo hắn nghe lời và từ đó luôn gắn y vào gần mình.

Nhưng dạo gần đây vì công việc nhiều nên y bị hắn ngó lơ nhưng khi ở gần lại thân mật gần gũi như người tình trong mộng. Lạ kỳ!!

Hắn thẫn người một lúc rồi tháo giày đưa cho người giúp việc, bước lên thư phòng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro