Chương 49: Chấp nhận rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon Jungkook ở trong toilet nôn hơn mười phút đồng hồ, bụng đau âm ỉ, cả người đờ đẫn, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt nhỏ nhắn, trông thê thảm vô cùng. Kim Taehyung ở bên ngoài gọi mãi mà cậu không trả lời, sốt ruột muốn chết, không đợi được nữa định tông cửa vào, đúng lúc Jeon Jungkook vừa mở cửa ra, loạng choạng yểu xìu được hắn đỡ lấy.

"em làm sao vậy? Sao lại nôn?" cả người Jeon Jungkook lọt tõm vào trong lòng Kim Taehyung, không còn chút sức lực nào khiến hắn vô cùng lo lắng.

Jeon Jungkook vô lực lắc đầu, cố gắng thanh tịnh lại đầu óc rồi đứng thẳng người dậy, mở vòi nước rửa mặt cho tỉnh táo.

"dạ dày em lại có vấn đề?" Kim Taehyung cau mày nhìn cậu.

"có thể..." Jeon Jungkook gật gù "dạo này dường như lại tái phát rồi..."

Nghĩ lại nguyên do mấy hôm nay không ăn được chắc là do dạ dày lại phất cờ khởi nghĩa rồi đi... Jeon Jungkook thở dài mệt mỏi, thẫn thờ đi ra ngoài.

Bất chợt cậu nhớ đến lúc trước Park Jimin bị nghén, tình trạng cũng không khác gì mấy, thậm chí còn nặng hơn nữa. Thoáng chốc trong tim Jeon Jungkook lại gieo lên một tia hy vọng, nhưng rất nhanh lại vụt tắt.

Ha, còn có thể sao? Cứ thích mơ mộng rồi tự làm mình đau...

Kim Taehyung chăm chú quan sát cậu, tay đưa vào túi áo, lấy ra hai viên thuốc nhỏ, đưa đến "em uống đi!"

"...." Jeon Jungkook tròn mắt nhìn hắn "ở đâu vậy? Sao lại có thuốc?"

Chẳng lẽ dạ dày hắn cũng có vấn đề như mình?

"thói quen thôi, không bỏ được..."

Phải, là thói quen của hắn. Bệnh dạ dày của Jeon Jungkook vốn đã xuất hiện từ lâu, sau khi phẫu thuật ghép tủy thành công liền bị vấn đề về dạ dày. Bất quá cũng không nặng lắm, ăn uống điều độ một chút liền có thể không sao. Nhưng Jeon Jungkook lúc đó chỉ mới lớn, rất hay cậy mạnh mà bỏ bữa, cứ chạy đi chơi chỗ này, hóng chuyện chỗ khác.

Đến khi gặp được Kim Taehyung mới được hắn chỉnh lại, tuy nhiên đôi lúc lại bướng bỉnh không nghe lời hắn, kết quả sáng nào cũng ôm bụng kêu đau. Vì thế hắn ngày nào cũng chuẩn bị sẵn thuốc trong người, Jeon Jungkook kêu đau liền cho cậu uống vào. Dần dà lại trở thành thói quen khó bỏ.

Sáu năm qua, hắn vẫn giữ nguyên thói quen này, ngày ngày đều mang thuốc trong người, mặc dù chẳng có ai uống cả...

Jeon Jungkook nhìn hắn, không biết phải nói gì, vừa thương vừa đau lòng. Cậu nhận lấy thuốc rồi lấy bừa chai nước suối trên bàn, mở ra uống.

"cám ơn."

"lại bỏ bữa sao?" Kim Taehyung tỏ vẻ không vui.

"... Không có khẩu vị, làm sao ăn được chứ!" Jeon Jungkook bĩu môi biện hộ.

"vì chuyện đó sao?" Kim Taehyung thở ra, khẽ ôm người vào lòng.

Hôm đó Min Seoyeon đã nói, cho hai người họ thời gian để suy nghĩ, vì thế tạm thời không có đề cập đến nữa.

Thế nhưng Jeon Jungkook mỗi ngày đều suy nghĩ, lựa chọn tới lui, hiện tại đã hơn một tháng rồi vẫn không quyết định được.

Cảm thấy thật phiền muộn.

"không cần suy nghĩ nữa..." Kim Taehyung ôn nhu nhẹ giọng "anh nhớ mọi chuyện rồi..."

"..." Jeon Jungkook vừa rồi còn ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, vừa nghe xong liền bật dậy, dựng thẳng sống lưng tròn mắt nhìn chăm chăm vào hắn.

Thì ra đây là lí do hắn hẹn mình đi ăn sao?

"làm sao vậy?" Kim Taehyung không khỏi phì cười, bẹo má cậu một cái "sớm muộn cũng sẽ nhớ ra mà thôi, lần này, xem như nhớ ra đúng lúc..."

"anh nhớ những gì?" Jeon Jungkook bán tính bán nghi hỏi.

"nhớ tất cả!" Kim Taehyung bình tĩnh đáp lại.

"...." thật... thật sao?

'Nhưng dù cho Taehyung có nhớ, cũng không thể biết được chuyện của đứa bé, mình còn chưa kịp nói thì mọi thứ đã rối tung rối mù lên mất rồi...' Jeon Jungkook miên man suy nghĩ, hẳn là hắn không biết đâu.

Kim Taehyung im lặng một chút, rồi kéo người sang ôm lần nữa, giọng điệu vô cùng hụt hẫng "xin lỗi em..."

Jeon Jungkook không trách, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn.

Lát sau lại nghe hắn nhỏ giọng.

"ba xin lỗi con.."

".....!!!!!"

Hai mắt Jeon Jungkook mở to đến hết cỡ, như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy... Ba? Con? Hắn biết rồi sao? Sao có thể?

"anh đang nói gì vậy?" Jeon Jungkook cẩn trọng thăm dò.

"năm đó trên du thuyền, anh đã thấy qua bức ảnh em lén giấu trong hộ chiếu... Chỉ là..." Kim Taehyung hồi tưởng "chỉ là bức ảnh ấy, tìm được khi anh quay trở lại chiếc du thuyền đó, xem có nhớ lại được hay không, và cũng muốn điều tra lại mọi chuyện, tình cờ nhìn thấy nó dưới gầm giường."

Nhưng vẫn là không nhớ ra hắn đã từng nhìn thấy nó.

"...."

"anh nghĩ chắc là của vị khách trước đó đánh rơi, nên không quan tâm lắm... Không ngờ..." hắn nấc nghẹn.

Đêm hôm trước, hắn lại gặp ác mộng, nhưng ác mộng lần này không còn là những mảnh kí ức vỡ vụn, những tiếng hét bi thương của cậu như trước, thay vào đó là một cuốn phim quay chậm, từng phân cảnh hiện lên rõ mồn một, hắn đã thấy Jeon Jungkook, thấy cả người cậu đầy máu tươi đè lên người mình, tay còn không ngừng siết chặt trên bụng, vô lực đến mức không thể nói hết câu.

"con..." đây là lời cuối cùng mà hắn nghe được trước từ cậu trước khi bất tỉnh.

Rồi hắn bừng tỉnh giữa trời đêm rét buốt, mồ hôi nhễ nhại lấm tấm trên trán. Nhớ rồi... Nhưng cũng quá đáng hận rồi!

Hai mắt Jeon Jungkook đỏ ngầu, tay ôm hắn càng siết chặt hơn.

"giờ thì anh đã hiểu lý do tại sao chị của em lại phản đối gắt gao như vậy..." Kim Taehyung thì thầm "đêm qua anh suy nghĩ rất nhiều, cảm giác mình không còn dũng khí để đối mặt với em nữa."

"không... không sao, đều qua rồi..." Jeon Jungkook an ủi hắn, tiện thể tự an ủi bản thân, và đứa bé...

Bỗng chốc cậu cảm thấy vai áo mình bị thấm ướt một mảng lớn, trái tim đập mỗi lúc một mạnh, nhất thời lúng túng không biết phải làm gì "đừng... đừng khóc..."

Kim Taehyung hận bản thân mình hơn bất kì ai, cảm thấy hắn thật tệ hại và đáng khinh bỉ. Bao nhiêu đau khổ đều để một mình cậu gánh, bé con của mình rời đi, hắn cũng chẳng hay biết điều gì, vô tâm vô phế, còn điên loạn chẳng ra làm sao.

"chẳng phải đã nói rồi sao, chúng ta, làm lại." Jeon Jungkook không nhanh không chậm thỏ thẻ vào tai hắn, vờ giận dỗi "anh không định nuốt lời chứ?"

"đương nhiên sẽ không!" Kim Taehyung kiên định.

"được, làm lại!"

.
.
.

Tối đến, Jeon Jungkook chủ động chạy sang phòng của Min Seoyeon, muốn nói rõ mọi chuyện với cô.

"suy nghĩ xong rồi sao?" Min Seoyeon điềm tĩnh nhìn cậu.

"vâng..." dù đã quyết tâm sẽ không thay đổi ý định, nhưng đứng trước chị của mình, Jeon Jungkook vẫn có chút do dự rụt rè.

"vẫn muốn tiếp tục?"

"tiếp tục."

Ở bên cạnh cậu từ nhỏ, cùng cậu trải qua bao nhiều chuyện, cô còn không hiểu tâm tư của đứa em trai này sao?

Kết quả này, cũng không bất ngờ lắm.

"em thực sự tự mình nói với cậu ta?"

"không..." Jeon Jungkook cúi đầu "là Taehyung tự mình nhớ lại..."

Min Seoyeon im lặng, không nói thêm câu nào, thật lâu sau mới lại lên tiếng.

"em không sợ Jung Yeona lại gây chuyện nữa sao?"

"hiện tại em đã trưởng thành, em tin mình có thể tự giải quyết mọi chuyện, cũng sẽ không để mình chịu tổn thương nữa!" Jeon Jungkook nhìn thẳng vào mắt Min Seoyeon, đáp lại.

"..." Min Seoyeon lại rơi vào trầm tư.

"tin em, lần này thôi, được không chị?"

_

Min Seoyeon không biết diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào, chỉ biết thở dài không đáp.

"chị..." Jeon Jungkook rón rén bước lại gần cô, bộ dạng cứ như một đứa trẻ đi chơi về trễ sợ ba mẹ mắng vậy.

Cô phì cười, lắc đầu chịu thua cậu.

"đến đây." Min Seoyeon vỗ vỗ lên chỗ trống bên cạnh mình.

Jeon Jungkook lập tức chạy đến ngồi, ngoan ngoãn như một chú mèo con.

Nhìn qua nhìn lại, thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã hai mươi bốn năm rồi... Khác với anh trai Min Yoongi luôn nghịch ngợm quậy phá, thường hay cãi lại lời người khác, Jeon Jungkook ngược lại rất ngoan ngoãn, nghe lời, còn có chút trầm tĩnh ít nói. Min Seoyeon đôi lúc sẽ cưng chiều cậu em út này hơn, tình cảm đối với cậu dĩ nhiên cũng sẽ nhiều hơn so với Min Yoongi.

Bởi vì Min Yoongi từ nhỏ đã cứng rắn, tự mình quyết định mọi thứ, tuy hay phá phách bướng bỉnh nhưng lại là kiểu người nói được làm được, cho người khác cảm giác rất an tâm.

Còn Jeon Jungkook, cậu gần như quay lưng với tất cả, tự nhốt mình vào một cái lồng sắt vô hình, ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài. Cậu chỉ nói chuyện với người trong nhà, còn lại đều một mực im lặng.

Có thể mọi người không biết, Jeon Jungkook lúc đi học cực ít bạn, còn hay bị ganh ghét cho rằng cậu tự cao kiêu ngạo không xem ai ra gì. Bất quá cậu chẳng để những lời đó vào tai làm gì. Hơn nữa còn cảm thấy họ thật phiền phức... Rảnh rỗi không có việc làm sao, cứ thích đi châm chọc người khác. Đúng là rỗi hơi!

Chính vì vậy, Min Seoyeon tự nhiên sẽ có chút thiên vị giữa hai anh em Yoongi và Jungkook.

Mãi đến khi Kim Taehyung bất ngờ xuất hiện trong cuộc đời đầy tĩnh mịch trầm lặng của Jeon Jungkook, cậu mới thay đổi được một chút, ít nhất là đã có thể nói chuyện nhiều hơn, cởi mở hơn, và vui vẻ hơn.

Lúc ấy Min Seoyeon rất biết ơn Kim Taehyung, chỉ cần Jeon Jungkook không tự trói mình với cô đơn tăm tối, những chuyện khác không còn quan trọng nữa.

Cứ ngỡ lần này mở lòng, sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cậu, nào ngờ... đắng cay nhận lại còn nhiều hơn.

Hai năm trở lại đây, Jeon Jungkook bỗng nhiên thay đổi bản thân, tự giác nói nhiều hơn, dù không có chuyện gì vẫn cứ hi hi ha ha luyên thuyên mãi. Min Seoyeon nhìn thấy lại đau lòng, không biết phải làm gì mới tốt cho cậu.

Kim Taehyung là người như thế nào, cô tự khắc biết rõ, hắn không xấu xa, không mưu mô tính toán, cũng không chơi bời lêu lổng, nhìn chung mọi thứ đều tốt. Chỉ là, mẹ của hắn, quá nhẫn tâm đi. Cô sợ nếu hai người họ quay lại, Jung Yeona sẽ lần nữa biến chuyện tình của họ thành thảm kịch bi ai.

Nhưng cô cũng thừa biết, muốn Jeon Jungkook thực sự vui vẻ lạc quan, chuyện này chỉ có Kim Taehyung mới làm được.

"được, tin em." Min Seoyeon cắn răng suy nghĩ thật kỹ, cuối cùng Min Seoyeon cũng gật đầu, xoa xoa hai má của cậu mà dặn dò "nhất định phải vui vẻ, chị không muốn lại nhìn thấy một Jeon Jungkook tiều tụy mất hồn như trước kia nữa!"

"nhất định!" Jeon Jungkook mỉm cười gật đầu, trên mặt không che giấu được hạnh phúc.

Cuối cùng cũng gỡ bỏ được gánh nặng trong lòng, Jeon Jungkook thở phào nhẹ nhõm, hưng phấn gọi điện cho Kim Taehyung báo tin vui.

"thật sao?" Kim Taehyung nghe xong cũng tràn đầy bất ngờ, cứ nghĩ ải này sẽ chẳng dễ dàng gì cho kham.

"thật, chị đã chấp nhận rồi!" Jeon Jungkook hồ hởi đáp.

"thật tốt! Bây giờ anh đến tìm em được không?" Kim Taehyung thật muốn ngay lập tức chạy đến đứng trước mặt cậu, ôm cậu thật chặt vào bắt cóc đi luôn!!!!

"đến làm gì?" Jeon Jungkook vờ nghiêm túc "anh muốn chị mang gậy ra đập sao?"

"..."

"...đợi, đợi một chút!"

Nói xong Jeon Jungkook liền bỏ điện thoại xuống, tay che miệng chạy vào phòng tắm, nôn điên cuồng.

"...."

Kim Taehyung thực chất đang ở dưới sân nhà Min gia. Hôm nay ba mẹ Min có việc ra ngoài, ba ngày nữa mới quay về, thế nên Willsuns mấy ngày tới đều trông cậy vào một mình Min Yoongi gánh vác, riêng Min Seoyeon đêm nay cũng sẽ bay đến Mỹ dự hội triển lãm đấu giá từ thiện, do đó, nghĩ tới nghĩ lui để một mình Jeon Jungkook ở nhà cùng Park Jimin và Sumin không an toàn lắm, Jeon Eunhee đã phá lệ gọi điện cho Kim Taehyung, hạ giọng nhờ vả hắn đến giúp đỡ.

Dù sao cũng là đồng nghiệp thân thiết, chắc sẽ không có việc gì xảy ra đâu!

Vừa nghe Jeon Jungkook có vẻ lạ, Kim Taehyung liền mở cửa, mặc kệ Min Seoyeon có ra sân bay hay chưa, sốt ruột chạy thẳng lên phòng của cậu. Vừa vào đã thấy Jeon Jungkook vật vã ôm bồn cầu nôn đến trời đất đảo lộn, vội vàng bước đến đỡ người.

"nôn nặng đi vậy?"

Jeon Jungkook bị hắn bất thình lình chạm vào liền giật mình, quay đầu nhìn hắn. Còn chưa kịp trả lời lại quay đầu về chỗ cũ, nôn tiếp.

Hai đầu chân mày của Kim Taehyung mỗi lúc một cau lại, đến nỗi có thể kẹp chết cho ruồi rồi.

"anh mang em đến bệnh viện?"

"không được, chị sắp ra sân bay rồi..." nói được mấy chữ lại tiếp tục nôn, sau đó lại cố gắng nói hết câu "không thể để Jimin và Sumin ở nhà một mình đâu! ọe...."

"...."

Tại sao bây giờ nôn còn dữ dội hơn cả lúc trưa vậy?

Kim Taehyung bị Jeon Jungkook dọa đến chân tay luống cuống, phải vất vả lắm cậu mới thôi không nôn nữa, chẳng còn sức lực nào để đứng lên, đành mặc cho hắn bế về giường.

"đã ăn gì chưa?"

Jeon Jungkook lắc đầu, bơ phờ thở hổn hển.

"anh pha sữa cho em nhá?" Kim Taehyung rút khăn giấy trên bàn, lau đi tầng mồ hôi bóng loáng trên trán cậu.

"không uống, pha nước cam đi." Jeon Jungkook đề nghị "ít đường một chút"

Kim Taehyung nhíu mày "dạ dày không khỏe, còn muốn uống nước cam chua sao?"

"...." Jeon Jungkook chớp chớp mắt "em cảm thấy như vậy sẽ không nôn nữa...."

"...." Kim Taehyung trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng "anh nấu vài món cho em, ăn một chút rồi hẳn uống"

"cũng được...."

Một lúc sau, cảm thấy cơ thể đã ổn hơn, Jeon Jungkook đứng dậy xuống lầu, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều. Đúng lúc gặp Min Seoyeon cũng đang kéo vali xuống liền chạy đến giúp một tay.

"bây giờ đi sao?"

"ân, ở nhà cẩn thận đấy!" Min Seoyeon gật đầu, mỉm cười xoa đầu cậu.

"em biết rồi! Chị cũng cẩn thận đấy!"

"được!" đi được vài bước, Min Seoyeon lại đi quay đầu chạy lên lầu "chị đi nhìn Sumin một lát, chắc ngày mai chị sẽ nhớ thằng bé  chết mất!"

"...." đi một ngày mà cứ như đi một năm...

Jeon Jungkook kéo vali của cô xuống trước cửa, sau đó vào bếp ngắm nghía Kim Taehyung một chút. Thật ra lúc hắn vào bếp đặc biệt có mị lực hút hồn người khác, cậu thường xuyên bị loại mị lực quyến rũ của hắn làm cho ngây ngẩn đến lạ.

Ngắm một lúc chợt nhớ ra gì đó, hỏi  vọng vào trong "sao anh lại ở đây?"

"bác gái gọi anh tới!"

"..."

Min Seoyeon từ trên lầu đi xuống, nghe xong vô cùng chấn động.

Sao mẹ lại gọi hắn tới????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro