Chap 10: Bắt đầu H~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Doãn Khởi cố tình nghiêm mặt nói: "Bởi vì do ngươi phạm lỗi cho nên bây giờ ta sẽ trừng phạt ngươi. Trước hết đem quần áo trên người cởi ra....." Trong lúc thoa thuốc chỉ là kéo quần áo ra ngoài một chút, thực sự thì cũng không có hoàn toàn cởi hết. Lúc này Doãn Khởi nhìn thấy quần áo rộng thùng thình trên người Chí Mẫn càng nhìn lại càng cảm thấy không vừa mắt.

Chí Mẫn sợ hắn bỏ đi nên liền nghe lời mà đem quần áo cởi ra để lộ da thịt trơn láng mê người. Những vết bầm tím chẳng những không làm hỏng đi vẻ đẹp của nó mà ngược lại còn toát lên một loại hấp dẫn chí mạng, làm cho người ta không nhịn được ý muốn chà đạp. Xương quai xanh tinh xảo bên dưới cùng với hai khỏa anh đào đỏ thắm, thẹn thùng trước ngực đang dựng thẳng lên, bởi vì cái nhìn của Doãn Khởi mà nhẹ nhàng run rẩy. Đôi con ngươi ướt át, cái miệng nhỏ nhắn có chút hé mở ra như đang khẩn cầu người khác tiến vào.

Chí Mẫn cố gắng vượt qua tâm lý xấu hổ, cảm thấy tầm mắt nóng bỏng của Doãn Khởi nhìn mình chằm chằm, da thịt liền nhẹ nhàng đỏ ửng lên. Hắn nhỏ giọng gọi: "Doãn Khởi a~."

Doãn Khởi nhìn thấy cảnh đẹp đến nỗi không nỡ chớp mắt, mãi tới khi có một cỗ nhiệt lưu từ trong lòng chạy thẳng xuống bụng dưới. Nghe thấy tiếng Chí Mẫn gọi hắn liền bá đạo nói: "Gọi ta là chủ nhân."

Chí Mẫn mặc dù không rõ tại sao Doãn Khởi muốn được gọi như vậy nhưng hắn vẫn là ngoan ngoãn cất tiếng: "Chủ nhân."

Doãn Khởi nhìn cái miệng nhỏ nhắn, hồng tươi trước mặt hé ra hợp lại hai chữ "Chủ nhân" chỉ cảm thấy ầm một tiếng hoàn toàn bạo phát, cúi đầu bắt lấy cái miệng xinh xắn đang câu dẫn mình kia, điên cuồng mà hôn môi, hung hăng hút lấy đầu lưỡi mềm mại, thơm mát.

Chí Mẫn lại càng lại không biết phải làm sao nên chỉ có thể bị động thuận theo Doãn Khởi. Hắn ngắm nhìn gương mặt đẹp đẽ ấy, bản thân giống như bị mê hoặc mà nhắm hai mắt lại. Bàn tay to lớn của Doãn Khởi tìm đến viên hồng đậu nho nhỏ, nhẹ nhàng xoa nắn. Chí Mẫn cảm thấy trước ngực cũng như cơ thể hoàn toàn phát hỏa, chỉ có thể xụi lơ mà dựa lên người Doãn Khởi.

Doãn Khởi càng hôn xuống dưới, ở phía trên xương quai xanh lưu lại một dãy hồng ngân. Sau đó liền ngậm lấy tiểu hồng đậu vừa nãy bị bàn tay hắn chà đạp mà trở nên cứng rắn đến mê người. Thế nhưng tay Doãn Khởi cũng không chịu an phận mà tiếp tục chậm rãi mò tới phân thân mềm mại, phấn hồng.

Chí Mẫn cảm giác được khí lực toàn thân hầu như đều chạy xuống phía dưới, hắn bị kích thích đến mức kêu to: "Aaa... Như vậy thật tốt.... Thật kỳ quái... Uh..... đừng... aaaa...Muốn... Đi ra rồi."

Doãn Khởi biết cậu đã tới cực hạn nên gia tăng tốc độ nhanh hơn, đồng thời dùng ngón tay miết nhẹ phía trước linh khẩu.

"Aaaa..." Chí Mẫn bắn ra một đạo bạch quang liền thoải mái mà chảy ra nước mắt. Cậu ngẩng đầu thở một hơi, vừa nhìn thấy tinh dịch trắng trọc của mình bắn trên tay Doãn Khởi liền xấu hổ đỏ mặt.

Doãn Khởi nhìn dịch trắng trên tay cười cười, duỗi đến trước mặt Chí Mẫn nói: "Ha hả, nhanh như vậy, là lần đầu tiên sao?"

Chí Mẫn mắc cỡ nhắm mà hai mắt, nhỏ giọng trả lời: "Uh."

Hắn lại nghe thấy Doãn Khởi tiếp tục nói: "Mở mắt ra, đem nó liếm sạch sẽ cho ta." Chí Mẫn đành phải mở mắt, ủy khuất mà nhìn Doãn Khởi.

Doãn Khởi nghiêm mặt hỏi: "Không nghe lời sao?" Chí Mẫn đành phải vươn cái lưỡi đỏ rực giống như như mèo con đang liếm ăn, đem bạch trọc trên tay Doãn Khởi liếm hết sạch sẽ.

Doãn Khởi nhìn hai tròng mắt quyễn rũ kia, nói: "Ngươi sảng khoái xong rồi vậy còn chủ nhân thì sao?" Hắn vừa nói vừa để lộ ra dục vọng đang dâng trào.

Chí Mẫn nhìn thấy phân thân của Hoa Thiên thật lớn khiến cho mặt lại càng đỏ hơn. Cậu thẹn thùng nhỏ giọng: "Doãn Khởi, như vậy thật không nên."

Doãn Khởi tỏ vẻ không hài lòng: "Lập lại lần nữa, gọi ta là chủ nhân."

Chí Mẫn bất đắc dĩ nói lại: "Chủ nhân, như vậy thật không nên."

Doãn Khởi cười cười: "Có gì không tốt chứ, vừa rồi ngươi không phải là rất thoải mái sao?"

Chí Mẫn nghĩ đến tình cảnh ban nãy, đỏ mặt mà duỗi tay đến phân thân thật lớn của Doãn Khởi, nhẹ nhàng xoa nắn.

Doãn Khởi lên tiếng thúc giục: "Nhanh tay một chút." Chí Mẫn ngoan ngoãn vâng lời, chỉ cảm thấy phân thân ấy nóng đến bỏng tay mà thân thể mình mới vừa thoải mái bây giờ cũng chậm rãi nóng lên.

Chí Mẫn học theo động tác của Doãn Khởi, vuốt từ gốc lên đến đỉnh. Doãn Khởi cảm thấy bàn tay nhỏ nhắn của hắn cực kì tiêu hồn, thanh âm thở dốc cũng ngày một to lên. Bàn tay kia không an phận mà tìm đến phân thân Chí Mẫn liền phát hiện hắn cũng có phản ứng rồi, Doãn Khởi cất giọng trêu đùa: "Nó cũng muốn ta sờ vào nó."

Chí Mẫn xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hố mà chui xuống, nghĩ đến hành vi chính mình cùng Doãn Khởi mơ hồ cảm giác được có gì đó không đúng, liền nói: "Doãn Khởi, chúng ta như vậy thật sự là không nên?" Cậu vừa dứt lời lập tức cảm thấy Doãn Khởi nhéo mình một cái, phân thân vốn là địa phương mẫn cảm nhất làm cho Chí Mẫn đau đến mức kêu to, chỗ kia cũng nhanh chóng mềm xuống.

Chí Mẫn vừa định nói cái gì, chỉ nghe thấy thanh âm Doãn Khởi không mang theo một tia cảm tình vang lên: "Thật sự là không nghe lời, xem ra ta phải hảo hảo giáo huấn ngươi."

Mặc dù Doãn Khởi nói xong dáng vẻ rất bình tĩnh, nhưng Chí Mẫn lại nghe ra được hắn thật sự đang tức giận vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro