Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn tôi về đến nhà cậu ta cũng gần 8 9h giờ tối, trước đó vì tôi muốn trò chuyện với cậu ta nhiều hơn nên đã cố tình đạp xe rất chậm, rất chậm, lúc tôi được ở cùng cậu ta, được nghe cậu ta tâm sự, cảm xúc lúc ấy tưởng chừng như không gian đang ngưng đọng, chỉ còn tôi và cậu ta nói với nhau những câu chuyện hết sức bình thường, nhưng nó lại là thứ kết nối tôi với cậu ta gần nhau hơn, lại khiến tôi có cảm giác dường như rất hạnh phúc. Hệt như cậu ta đã hoàn toàn tin tưởng tôi, hoàn toàn tin tưởng và hi vọng rất nhiều về tình bạn này, nó khiến tôi càng nổi lên những tia xúc cảm ít kỷ, muốn gần bên cậu ta thật nhiều, thật nhiều.

"Hai đứa về rồi à" sau hai hồi chuông, mẹ cậu ta chạy ra mở cổng cho chúng tôi, bà mỉm cười nhìn chúng tôi "Dạ con chào bác, xin lỗi bác vì đã đưa cậu ấy muộn như thế" tôi cuối đầu xin lỗi, tôi bảo rồi, nhờ cậu ta mà con người tôi như thay đổi hoàn toàn vậy, tôi đã rất lễ phép hơn khi giao tiếp với bậc trưởng bối.

"Có gì phải xin lỗi chứ cháu, đừng trách bản thân mình như thế" ba cậu ấy cũng bước ra và đến đứng cạnh chúng tôi "cháu cảm ơn nhiều lắm ạ, cũng muộn rồi, vậy cháu xin phép hai bác, cháu về trước ạ" tôi cúi đầu chào lần nữa "Để bác đưa cháu về, đi đêm như này nguy hiểm lắm" ba cậu ta cản tôi lại, định đi vào lấy xe nhưng tôi vội đáp "không sao đâu bác, cháu có thể tự về được ạ, cháu cảm ơn bác nhiều lắm" "cháu đừng ngại, bác trai chẳng thấy phiền gì đâu" như đọc được suy nghĩ của tôi, bác gái nói, dù nói như thế nhưng tôi vẫn rất ngại, chẳng thể nào chấp nhận được lời đề nghị ấy "không sao thật đấy ạ, cháu có thể tự về, bác không cần phải lo đâu ạ, vã lại nhà cháu cách đây cũng gần, thế nên sẽ chẳng có gì đâu ạ" tôi cười, song dắt chiếc xe của mình vòng lại rồi leo lên, chuẩn bị về.

"Vậy thì cháu phải về cẩn thận đấy nhé, phải chú ý an toàn" "vâng, cháu biết rồi ạ" cậu ta cạnh bên, song cuối cùng mới nói "về đến nhà phải nhắn tin báo cho tớ biết đấy" " ừ, tôi biết rồi, tôi về đây, tạm biệt", tôi vẫy tay tạm biệt họ rồi vụt đi mất, trên con đường vắng bóng người, gió thổi qua từng đợt, mà tôi lại mặc chiếc áo mỏng dính nên cảm thấy hơi lạnh, người lạnh mà cảnh vật xung quanh lại tối sầm, lạnh lẽo hơn khiến tôi chỉ muốn mau chóng về đến nhà thật nhanh thôi. Tôi bỗng cảm thấy, con đường khi không có cậu ta đi cùng, dài đến lạ, cứ có cảm giác hụt hẫng và thiếu thốn thứ gì đó, xúc cảm trong tôi bỗng trở nên trống rỗng.

Về đến nhà sau khi tắm rửa xong, tôi leo lên giường, việc đầu tiên tôi làm sau đó là nhắn cho cậu ta hai câu báo tôi về an toàn, rồi lăn ra ngủ, thật sự là hôm nay đối với tôi tuy rất mệt mỏi nhưng bù lại tôi đã cảm thấy rất vui, cảm xúc trong tôi lại lân lân, nó là thứ cảm xúc khó tar, và sau đó tôi chìm vào giấc ngủ.

Thật ra nếu ai đó có tò mò, rằng ba mẹ cậu ta có biết những gì về tôi không, về quá khứ tâm tối, về con người và tính cách thật của tôi?

Ừ, tất nhiên là họ biết, rất rõ là đằng khác, sỡ dĩ tôi biết điều đó, vào 1 ngày tôi được cậu ta rủ sang nhà chơi, đó là lần đầu tiên tôi tới đó, và bố mẹ cậu ta cũng có rất nhiều lần bảo cậu ta mời tôi đến đó, ban đầu tôi đã định từ chối dứt khoát, vì tôi ngại đến nhà người khác, tôi sợ sự xuất hiện của tôi vô tình phá hủy cái bầu không khí gia đình ba người hạnh phúc của cậu ta, nhưng cậu ta lại không cho phép điều đó xảy ra, không cho phép tôi từ chối, bằng mọi cách cậu ta có thể làm, cậu ta cứ lôi kéo tôi mãi, cậu ta đã bảo với tôi "hãy đến đi mà, tớ có rất nhiều thứ ở đó muốn cho cậu xem" cứ bảo rằng muốn cho tôi xem bụi hoa hồng xinh đẹp mà mẹ cậu ta vất vả cả năm nay chăm sóc và chờ ngày hoa nở ra, muốn cho tôi xem bé cún con cậu ta nuôi, bé này được ba cậu ta tặng quà sinh nhật vào năm cậu ta vừa đổ cấp 3, nhưng lúc nào cũng nhờ bố cậu ta chăm hộ, từ khi quen biết tôi, chả là sau một thời gian thân nhau bọn tôi cứ dắt nhau đi suốt, và đương nhiên điều đó khiến cậu ta không thể ở nhà chăm sóc bé cún của mình được, cậu ta những lúc trước khi đi như thế, điều bảo rằng "Bé ngoan nhé, nghe lời bố nhé, khi về anh sẽ chơi cùng bé", không chỉ là như thế mà cậu ta còn muốn tôi nếm thử những món ăn mẹ cậu ta nấu, những lúc như thế, những lúc kể về bà ấy cậu ta vẫn luôn bảo là nó cực kì, cực kì ngon. Và cuối cùng, cậu ta thẳng thừng đánh đòn trí mạng, cậu ta làm nũng, với tôi, đôi mắt ươn ướt như suýt khóc, cậu ta mếu máo, song còn làm ra vẻ tủi thân,  và đương nhiên, cuối cùng thì cậu ta thắng tôi rồi, thắng tôi hoàn toàn. Tôi có cảm giác như bản thân mình thật tệ, lúc nào cũng không đấu lại cậu ta, chẳng bao giờ có thể thẳng thừng từ chối mọi mong muốn mà cậu ta đưa ra cả.

Chiều hôm sau, lúc vừa mới tan học cậu ta lôi tôi đi về nhà cậu ta, như đã hẹn trước đó, suốt khỏi quảng đường đi cậu ta luôn quan sát tôi rất kỹ, như có như không sợ nếu rời mắt khỏi, thì tôi liền có cơ hội vọt về bỏ mặc lại cậu ta. Thật là, cậu ta chỉ giỏi lo những chuyện không đâu vào đâu, nhưng mà không thể nào phủ nhận, việc cậu ta lo sẽ không xảy ra, việc cậu ta lo đúng thật là chẳng dư thừa chút nào, ừ, đúng rồi đấy, tôi đang chờ cơ hội cậu ta có sơ hở vọt về đây, mặc dù tôi đã hứa với cậu ta, chắc chắn là đằng khác, nhưng mà tôi vẫn ngại lắm, cứ nghĩ thế thôi là tôi lại chẳng muốn đi nữa.

Hai chúng tôi tới nhà, cậu ta mở cửa, song rồi vào trước, lấy từ trong tủ dép ra 1 đôi, đưa tôi, rồi ra hiệu, ý bảo tôi cởi giày ra rồi đi nó vào. Trong lúc đang lay hoay cởi giày thì mẹ cậu ta từ trong bếp bước ra, ngạc nhiên thật, bà ấy trông khá trẻ, gương mặt bà ấy rất hiền lành, cũng rất xinh đẹp "oh, về rồi đấy hả con" "vâng, thưa mẹ con mới về" cậu ta cúi đầu lễ phép chào mẹ mình, rồi quay về phía tôi, ý định bảo tôi mau lại đó, cùng lúc ấy mẹ cậu ta cũng đang nhìn tôi "Là cậu bạn con hay nhắc đến đây sao, Hope" "Vâng ạ, là cậu bạn Yoongi đấy ạ", tôi cúi đầu xuống chào "cháu chào bác, cháu mới đến, hôm nay làm phiền giá đình bác rồi ạ" "sao lại phiền chứ cháu" mẹ cậu ta cười hiền hậu với tôi "nào nào, hoang nghênh cháu đến đây chơi, hai đứa nên mau vào nhà thôi" tôi cảm thấy mẹ cậu ta thật sự rất nhiệt tình với tôi, "vâng ạ" chúng tôi đồng thanh, song sau đó chúng tôi cùng vào nhà.

Cậu ta dẫn tôi đi rửa tay và rửa mặt, sau đó trở ra phòng khách

"Hai đứa cứ ngồi chơi tự nhiên đi nhé, chờ một chút nữa là có cơm ngay" "vâng ạ, mẹ cần con giúp gì không" "được rồi, cứ ngồi chơi với bạn đi, mẹ làm cũng sắp xong rồi" nói xong bà ấy quay lại vào bếp, hai chúng tôi ngồi đó và bắt đầu xem TV vừa xem vừa trò chuyện, được một lúc cậu ta liền rủ tôi đi ra xem vườn nhà cậu ta, có lẻ khu vườn cậu ta bảo là khu vườn có những bụi hoa mẹ cậu ta trồng, có vẻ nó rất đẹp, và cậu ta lại đang rất háo hức giới thiệu cho tôi về chúng khiến tôi chẳng thể từ chối, thế nên chúng tôi đã cùng đi.

Hmm, đúng là đẹp thật đấy, có vẻ như chúng đã được chăm sóc rất tốt, hoa hồng đã nở được một ít và chúng rất đẹp, cả hoa tulip và mẫu đơn điều rất tươi tốt, chắc là cũng tốn không ít thời gian và công sức. Nhìn xem, cậu ta nhìn những đoá hoa trông có vẻ thích thú và vui vẻ, cậu ta thích hoa à, cũng phải thôi, hoa đẹp mà, và người giống cậu ta thích hoa là chuyện dễ hiểu thôi. Chúng tôi đã đứng ngắm chúng, thật lâu, thật lâu, cho đến khi tôi nghe thấy tiếng còi xe, và trông cậu ta lại còn rất háo hức về điều đó, Cậu ta đã nhanh chóng đứng dậy và kêu tôi "Yoongi à, đi thôi". Là ai nhỉ, ai vậy nhỉ, ai lại khiến cậu ta vui đến như vậy nhỉ, a, tò mò thật.

Hai đứa chúng tôi quay trở lại phòng khách, lúc này ở trên chiếc ghế sofa là một người đàn ông mặc vest đen lịch sự đang từ từ cởi nó ra, nhìn bề ngoài tổng thể thì trông ông ấy có một gương mặt đầy phúc hậu, và ông ấy có vẻ lớn hơn mẹ cậu ta vài tuổi, ông ấy có vẻ hơi mệt mỏi, chắc là ngày hôm nay đã rất vất vả rồi, đôi lúc tôi lại nghĩ làm người lớn cũng thật khó, phải lo toang mọi thứ, bỏ đi những thú vui của bản thân vùi đầu vào công việc để vun vén hạnh phúc cho gia đình của mình, thật sự rất vất vả, từ gia đình đến công việc, nhiều lúc lại là một loại áp lực rất lớn, có nhiều chuyện cũng thật sự rất phức tạp.

Gương mặt hiện rõ sự vui vẻ, cậu ta cười toe toét chạy đến gần người đàn ông ấy "mừng bố đã về" à, ra là bố cậu ta, thảo nào trông có vẻ rất giống "bố nghe mẹ bảo hôm nay con đưa cậu bạn về chơi, thế nên bố đã tranh thủ về sớm" "vâng đúng rồi ạ" cậu ta cười, rồi nhìn về phía tôi "là cậu ấy đấy ạ, cậu ấy chính là Yoongi ạ" tôi có chút bối rối, nhưng vẫn không quên cúi đầu chào "cháu chào bác ạ" "chào cháu, Yoongi. Nào, mau đến đây ngồi nào" "vâng ạ" tôi đến và ngồi kế bên bác ấy, cậu ta ngồi kế bên tôi, chúng tôi cùng ngồi đó, bác ấy đã bật vài kênh truyền hình để chúng tôi cùng nhau xem vài bộ phim, trong lúc xem lại có trò chuyện một chút, chủ yếu là về vấn đề học tập của chúng tôi, không hẳn về thành tích, có vẻ như ba cậu ta không quan tâm về việc đó lắm, ông chỉ đơn giản là hỏi hôm nay cậu ta và tôi ở trường như thế nào, học có vui không, có gặp phải khó khăn gì không "không đâu ba, cậu ấy giúp con nhiều lắm nên chẳng có gì khó khăn cả ạ, hôm nay học cũng rất vui nữa ạ" "vậy thì tốt" ông ấy cười "cảm ơn cháu rất nhiều vì đã giúp Hope, Yoongi" "không đâu ạ, cậu ấy mới là người giúp đỡ cháu rất nhiều ạ" "không đâu, không có cậu giúp, chắc chắn tớ sẽ rất khó khăn đấy" mọi người điều khách sáo thật đấy.

"Cũng gần đến kì thi rồi, sau đó hai đứa có dự tính đi đâu đó để giải stress không" "mẹ cũng nghĩ việc này cần thiết đấy, hai đứa có dự định gì chưa nhỉ" ừ nhỉ, phải rồi, cũng không có bao lâu nữa chúng tôi sẽ bắt đầu kì thi cuối cùng, cũng có thể nói kì thi này sẽ quyết định tương lai sau này của chúng tôi, tất cả sẽ cần cố gắng hơn nhiều nữa "chưa ạ, chúng con cũng chưa bàn tới ạ" cậu ta đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro