Chương 11: Hội thao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tháng chín có người mới nhập học, Lâm Duẫn Nhi đã bước vào năm ba.

Đầu tháng chín, tất cả công việc cũng đi vào quỹ đạo. Học sinh mới tìm chỗ ngồi, học sinh cũ thì cùng nhau đùa giỡn. Quy định của Học Viện Anh Đào lại một lần nữa vang lên.

Sau đó cũng vào đầu tháng chín, Học Viện Anh Đào chuẩn bị tổ chức hội thao.

Lớp trưởng mỗi lớp đang cố gắng kêu gọi mọi người tham gia hội thao.

Hội thao ở Học Viện Anh Đào cũng giống như những trường khác, thể thao là không phân biệt quốc gia chủng tộc. Cho nên dù đây là trường dành cho giới nhà giàu nhưng hội thao thì vẫn phải lết mông ra sân. Chỉ là... ờ... thì... sao nhỉ...

Bởi vì hội thao thì phải có đội cổ động viên mà đội cổ động của trường so với những trường khác... Ách... xa hoa hơn. Nói xa hoa cũng không quá đáng, chỉ là không thể hình dung được, không biết phải diễn tả nó thế nào.

Lớp học vừa phải luyện tập múa cổ động lại vừa chuẩn bị hội thao nên bận ngập đầu. Hội học sinh thì càng không cần nói, rất lâu rồi Lâm Duẫn Nhi chưa nhìn thấy công chúa.

Có điều, vì Lâm Duẫn Nhi cũng tham gia đội cổ động nên cũng bận rộn lo dàn dựng và luyện tập. Công việc sẽ giúp bạn tạm thời quên đi sự cô đơn.

"Hạng mục vượt chướng ngại vật tiếp sức còn thiếu một người, ai muốn tham gia?"

Vượt chướng ngại vật tiếp sức. Vâng, nó đó, đây chính là sự khác biệt của Học Viện Anh Đào.

Các bạn có thể nói. Hừ, vượt chướng ngại vật tiếp sức sao, trường chúng tôi cũng có. Chả đặc biệt gì cả.

Nhưng với Học Viện Anh Đào mà nói, nó 'đặc biệt' ở chỗ, nó là môn thi cuối cùng trong hội thao. Khi những môn khác kết thúc, thì ba mươi phút sau sẽ bắt đầu. Toàn bộ ngôi trường, vâng bạn không nghe nhầm, toàn bộ ngôi trường là một chướng ngại vật khổng lồ.

Thành viên đầu tiên cầm giấy thông hành xuất phát, chạy đến khu vực chướng ngại vật tiếp sức. Cửa đầu tiên, vườn hoa mê cung. Đương nhiên, cái mê cung đó do chính tay hội học sinh thiết kế cho nên không dễ vượt qua.

Tiếp đó, chạy đến cửa ra mê cung, hội học sinh sẽ đóng dấu thông qua. Thế là bạn có thể giao giấy thông hành cho người tiếp theo.

Người thứ hai, sẽ cầm giấy chạy đến nơi gọi là 'Khu vực xạ kích'. Cửa này được dựng trong một căn phòng, bên trong có mấy chục cái bia, mỗi cái đều có đánh số, khoảng cách là mười mét. Bạn sẽ cầm lấy cung tên, nhắm chuẩn cái bia trùng với số thứ tự trên áo thì cánh cửa của riêng bạn sẽ được mở ra và người thứ ba đang đứng chờ sẵn. Tất nhiên bạn có thể bắn vô số lần, đến khi nào trúng hồng tâm thì thôi, nếu không thì bạn sẽ vui vẻ bị nhốt.

Cửa thứ ba, leo núi. Nếu xui xẻo mà bị rớt xuống, đừng lo, bên dưới là một cái hồ nước. Bạn vẫn sẽ tiếp tục leo lên, với cơ thể ướt chèm nhẹp.

Cửa thứ tư, thử thách tốc độ. Vì khi bạn đặt chân xuống đường đua sẽ có rất nhiều bóng cao su dẻo dí theo bạn. Nếu bạn không nhanh sẽ bị bóng làm bạn bay ra ngoài. Xin lỗi, mời bạn quay lại vạch xuất phát.

Cửa thứ năm, không có gì cả, một căn phòng trống rỗng nhưng muốn mở cửa ư? Ha ha... tự tìm đi! Manh mối của mỗi người rất khác nhau và cửa cũng vậy, nếu đi nhầm, thì bạn sẽ chẳng bao giờ gặp được người chạy tiếp theo.

Cửa thứ sáu, cũng là ải cuối cùng. Xin mời bạn cưỡi ngựa vượt chướng ngại vật. Chỉ là con đường... ờ... chỉ có một con đường đúng. Còn nếu bạn đi nhầm thì sao? A Di Đà Phật, xin nén đau thương.

Khi lớp trưởng la lên tên hạng mục thi đấu thì cả lớp đều yên lặng. Học sinh trong lớp ít hay nhiều cũng phải tham gia một môn, chỉ có vài người là không chịu tham gia, cũng vì sợ phiền và lười siêu cấp. Cho nên khỏi nghĩ cũng biết, những bạn đó sẽ không bao giờ tham gia.

"Không ai tình nguyện sao?" Lớp trưởng đứng trên bục giảng, la lên lần nữa.

Thế là lớp trưởng đành phải ra đòn sát thủ.

Rút thăm!

Tất nhiên là những bạn không tham gia thi đấu cũng phải rút nên những đứa lười kia bắt đầu biểu tình. Có điều, phản kháng sẽ nhận hậu quả rất nghiêm trọng, còn nghiêm trọng thế nào tôi cũng chả biết. Chỉ biết là còn phiền hơn tham gia hội thao nữa. Thôi thì, yên lặng là vàng.

Sau đó lớp trưởng đáng yêu của chúng ta bắt đầu trò chơi rút thăm. Cuối cùng đã chọn ra được một người nhét vào danh sách.

Lâm Duẫn Nhi chẳng biết mình hên hay xui lại rút ngay thăm 'trúng thưởng'.

Ớ!

Lâm Duẫn Nhi nhớ năm ngoái chính nàng là người vượt ải đầu tiên, phải cố sống cố chết mà tìm đường ra ngoài. Nàng cũng nhớ năm trước nữa thì nàng vui vẻ đòi tham gia vượt cửa thứ năm, thế là chút nữa có báo đăng 'nữ sinh có ý định tự sát'. Năm nay... nàng không muốn tham gia, tại sao vẫn là nàng dính đòn vậy?

Năm nay phải vượt cửa nào đây?

"Cửa cuối dùng, Lâm Duẫn Nhi. OK, đã sắp xếp xong, mọi người cố lên!!"

Lâm Duẫn Nhi chán nản.

Nàng nhớ, cửa thứ sáu hình như... là cưỡi ngựa. Nếu nhớ không nhầm thì... nàng... không biết cưỡi ngựa.

Lớp trưởng ơi.... cậu hại mình rồi. Hơn nữa, nhà mình đâu có ngựa.~~~

* * * * * * * * * * * * * * *

"Ai da~~, không ngờ Duẫn Nhi may mắn ghê." Công chúa nở nụ cười.

Thê thảm: "Nghiên~~, mình không biết cưỡi ngựa."

Vui vẻ: "Không sao, không biết thì tập."

"Không lẽ chỉ cần leo lên là cưỡi được sao?"

"Duẫn Nhi nên giao tiếp với chúng một tý."

Khóc ròng: "Nghiên~~~"

Cười: "Sao?"

Oan ức: "Cậu đừng bắt nạt mình."

Mỉm cười: "Thật là~~~, Duẫn Nhi. Mình dạy cậu cưỡi ngựa thôi mà."

Nghi ngờ: "Nghiên biết cưỡi ngựa sao?"

Đắc ý: "Tất nhiên."

Tiếp tục nghi ngờ: "Thật không? Sao mình chưa từng thấy Nghiên cưỡi ngựa?"

Hơi bực rồi nha: "Duẫn Nhi, cậu không quan tâm mình."

Nhói tim: "Xin lỗi~~~"

"Đè chết cậu nè!"

Sau vài câu nói và bị 'đè', công chúa đã trở thành huấn luyện viên cưỡi ngựa của Lâm Duẫn Nhi.

Công chúa thật sự dạy được đó.

"Duẫn Nhi, cậu đừng kẹp chặt bụng ngựa như vậy. Nó sẽ rất khó chịu."

"Ơ? Nhưng không kẹp chặt... sẽ ngã."

"Duẫn Nhi, nếu cậu thích có thể ôm mình, đừng ôm cổ ngựa như vậy."

"Nhưng mà... Nghiên~~~ mình sắp ngã rồi."

"Không sao, không sao, ngã có mình đỡ, Duẫn Nhi."

"Nghiên, cậu đỡ được sao?"

"Duẫn Nhi, nếu như cậu còn siết chặt nó như thế, mình sẽ nghi ngờ cậu đang lợi dụng con ngựa đó nha."

"Nhưng mà~~~~"

"Mình biết, sẽ không ngã đâu."

Lặp đi lặp lại nhiều lần.

Lâm Duẫn Nhi bắt đầu lo sợ, nàng có thể học cưỡi ngựa kịp ngày hội thao không?

Chú ngựa nhàn nhã chạy, mẹ Lâm thì đang nhàn nhã nói chuyện với những người hầu khác nhìn Lâm Duẫn Nhi chạy vòng vòng, cơ thể đứng ngắc. Trong lòng hoài nghi, con bé đang cưỡi ngựa hay dắt chó đi dạo vậy?

Duẫn Nhi... cậu có thể cưỡi được ngựa trước ngày hội thao không?

Thế là Lâm Duẫn Nhi thì cứ ăn 'đậu phụ' của con ngựa, nàng thì bị công chúa ăn 'đậu phụ'. Ngày tháng cứ thế trôi qua, à, thật ra chỉ có vài ngày thôi.

Sau đó hội thao diễn ra, bắn pháo hoa, thả bong bóng đủ màu sắc. Mọi người ồn ào, nhốn nháo, khai mạc hội thao.

Lâm Duẫn Nhi không hề muốn đến ngày này nhưng Trái Đất vẫn cứ quay, thời gian vẫn cứ trôi. Vì thế hội thao vẫn diễn ra như thường.

Amen... Mặc niệm.

Hơn một nửa diện tích trường bị người ta chiếm đóng, nói đúng hơn đó là bạn bè và người thân đến xem ấy mà. Những người không có quan hệ với học sinh trong trường sẽ bị cấm vào vì an toàn của tiểu thư và thiếu gia.

Dù có quy định khắc khe nhưng ngày hội thao của trường, người vẫn nườm nượp đi vào. Sau màn bắn pháo hoa là tiết mục của cổ động viên.

Sáng sớm, công chúa đã đến hội học sinh, gấp gáp vội vàng. Lâm Duẫn Nhi và công chúa vẫn mỗi người một việc.

Chức vụ hội trưởng hội học sinh chẳng dễ làm. Dù sao Lâm Duẫn Nhi đã quen, mỗi khi trường diễn ra hoạt động hay đại hội thì nàng chỉ có một mình, chưa đến mức cảm thấy buồn.

Với lại Lâm Duẫn Nhi cũng đâu có thời gian nghĩ nhiều như vậy. Sáng nào vừa vào lớp thì nàng cũng bị đội trưởng kéo đi luyện tập. Đội cổ động có thể diễn tập trước. Nhưng vừa xong thì lại sửa, tập xong thì lại sửa, cứ như mãi mãi không thể nào xong.

Cuối cùng trước khi khai mạc hội thao ba mươi phút, lương tâm của đội trưởng đội cổ động trỗi dậy, thành viên khác và Lâm Duẫn Nhi có thời gian nghỉ ngơi.

Tiếp theo là lễ khai mạc đậm chất nhà giàu. Công chúa nói rất ngắn gọn, không tốn nhiều thời gian nhưng hiệu trưởng thì càng nói càng dai, càng dai thì càng dở. Gần một tiếng mà vẫn còn nói.

Chắc hiệu trưởng nào cũng giống nhau nhỉ, chỉ hận không thể làm toàn trưởng té xỉu vì tài nói dai của mình.

Thành viên đội cổ động chịu không thấu, gần đến giờ diễn, mọi người lấy cớ đi thay đồ, trốn.

Thay đồ xong thì được một chút thời gian thảnh thơi, cuối cùng mới nghe thấy tiếng vỗ tay vang dội ầm trời của cả trường.

Nước Cộng Hòa Trung Hoa Dân Quốc, mọi người đã được giải phóng.

Những nghi thức tiếp theo rất đơn giản nhưng mọi người cũng bị giày vò không ít.

Công việc của công chúa tạm thời đã xong, tranh thủ thời gian rảnh, chạy xuống sân, đúng lúc đội cổ động biểu diễn.

Lâm Duẫn Nhi mặc váy ngắn thật dễ thương, đang đứng chuẩn bị.

"Duẫn Nhi~~~" Vui vẻ chạy đến.

"Nghiên, mình phải ra diễn." Lâm Duẫn Nhi cũng vui.

"Duẫn Nhi, cố lên."

"Ừm."

Váy ngắn tung bay, tung bay.

"..."

Duẫn Nhi phải diễn trước nhiều người. Lộ hàng không quan trọng, nhưng tuyệt đối không ai được nhìn... AAAA.

"A~~ là Duẫn Nhi đó." Hôm nay hiếm khi được rảnh nên mẹ Lâm và các người hầu nữ khác đến xem. Bởi vì Lâm Duẫn Nhi thi đấu cưỡi ngựa.

"Phải rồi."

"Duẫn Nhi dễ thương quá..."

"Chụp hình đi~~~"

"Ơ... không cần đâu."

"A Linh, em thật là... Nhanh chụp đi!"

Một thành phần bận rộn khác, câu lạc bộ báo chí.

"Hội trưởng, lần này có cần chụp người hầu bé nhỏ kia không?"

"Tất nhiên... nhớ, chụp cho kỹ vào."

"Hội trưởng, sao chị cứ nhìn chằm chằm người hầu bé nhỏ thế?"

"Hè hè hè... thiên cơ không thể tiết lộ." Nhớ lại lần trước, bọn họ dùng 'cách' gì mới phỏng vấn được công chúa.

Ai da... làm hội trưởng cái hội này, đâu có dễ.

* * * * * * * * * * * * * * *

Vừa biểu diễn xong, Lâm Duẫn Nhi lập tức đi tìm Trịnh Tú Nghiên. Kết quả người thì vẫn còn đó nhưng bị cả đám người bu quanh.

Nam có nữ có, ai cũng mặc đồ rất đẹp.

Từ cách ăn mặc có thể đoán được đó không phải là học sinh của trường. Ai da... nhưng cũng bình thường thôi, công chúa đi đến đâu cũng được hoan nghênh.

Lâm Duẫn Nhi chỉ có thể đứng đó nhìn.

Thật ra thì công chúa có chỗ nào tốt vậy nhỉ? Cứ vẫy gọi ong bướm khắp nơi, đến đâu cũng được hoan nghênh, cả nam lẫn nữ đều thích cậu ấy.

"Woa~~ Duẫn Nhi... Công chúa đúng là được ái mộ." Lớp trưởng choàng cổ Lâm Duẫn Nhi, kích động nói.

"Ừ... phải đó." Chính là rất được ái mộ nên mới khiến người ta ghét đấy.

"Ơ, Duẫn Nhi, cậu ghen sao?" Dùng tay xoa mặt Lâm Duẫn Nhi.

"Ứ có..."

"Rõ ràng có nha." Tiếp tục vò mặt, vò vò.

"Đã nói không có, bộ đồ chùa à... cấm cậu vò mặt mình." Hét lớn.

Công chúa đang bị cả đám người vây quanh, nghe thấy giọng Lâm Duẫn Nhi, nhìn qua. Vui vẻ: "Duẫn Nhi~~~"

"..." Lâm Duẫn Nhi không trả lời. Không phải không muốn nói mà nàng bị cả đám người trừng mắt thế kia, có cho vàng cũng không dám nói.

"..." Công chúa nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi đứng cạnh lớp trưởng, khẽ nhíu đôi mày đẹp đẽ. Vừa muốn đi đến thì cánh tay đã bị ai đó khoác lên.

"Nghiên."

"?" Ai?

Trong lòng Lâm Duẫn Nhi tự nhiên thấy không thoải mái.

"Hả? Cậu..."

Ai đây? Nhìn hơi quen.

"Nghiên! Đã lâu không gặp. Mình và em trai rất nhớ cậu." Cô gái kéo tay công chúa, xưng hô thân thiết.

"Em trai?" Người đẹp không hiểu, nhướng mày. Xoay đầu nhìn, bên cạnh cô gái là một anh chàng đẹp trai, đang cười với nàng.

"Công chúa! Họp thôi." Kim Thái Nghiên cầm một tờ tài liệu, đứng bên ngoài đám người, la lớn. Gương mặt vẫn treo lên nụ cười xinh đẹp đặc trưng.

Lâm Duẫn Nhi nhớ, chỉ khi bên cạnh Hoàng Mỹ Anh thì nụ cười của Kim Thái Nghiên mới thay đổi... Sao nhỉ, nhìn gian hơn.

"Mới đây lại họp nữa rồi à?" Nói nhỏ. Công chúa hết cách, nhìn Lâm Duẫn Nhi với ánh mắt xin lỗi.

"Nghiên, cậu mau đi đi!" Lâm Duẫn Nhi rất hiểu ý người, nhìn công chúa cười. Ngay lập tức, hàng chục cặp mắt hình viên đạn trừng...

A~~~ Sợ quá má ơi!

"Này, Duẫn Nhi. Chờ mình chút nha." Người đẹp nhìn Lâm Duẫn Nhi cười.

"..."

Nghiên, xin cậu đừng gây họa cho mình nữa.

Những tiếng reo hò 'cố lên' làm ngôi trường trở nên mới lạ.

Học Viện Anh Đào ngày thường đều tao nhã, thật hiếm thấy cảnh này. Mấy công tử tiểu thư lúc nào cũng chú ý hình tượng, bây giờ thì như bị điên, bỏ luôn hình tượng chạy trối chết, mồ hôi đầm đìa, cả người dơ bẩn. Thật ra đó cũng là một thú vui.

Đôi khi nghĩ lại, thấy nó cũng đâu có tệ lắm. Như mấy môn đá banh, bóng rổ gì đó vẫn có rất nhiều người chơi, cũng có người đến xem mà.

Radio phát ra giọng nói oang oang của Lâm Hiểu, nàng đang thông báo cái gì đó. Tin tức hôm nay thật giàu cảm xúc, thì hét to quá mà.

Nói ra... trong hội học sinh, loại người nào cũng có.

Sau đó Lâm Duẫn Nhi ngồi xem bạn cùng lớp thi nhảy cao, chờ đợi cuộc thi tiếp sức. Một buổi sáng đã trôi qua.

Lâm Duẫn Nhi vội vàng chạy đến cửa phòng hội học sinh chờ công chúa.

"Duẫn Nhi." Cả đám tụm năm tụm ba bên trong phòng hội học sinh, ung dung đi ra. Rất nhanh nghe được giọng nói vui vẻ của công chúa.

"Nghiên." Lâm Duẫn Nhi bé nhỏ chạy đến, được người đẹp ôm vào lòng.

"Đi ăn trưa thôi."

"Ừm... nhưng hôm nay mình không có làm cơm."

"Hôm nay chúng ta xuống căntin nhé. Đã lâu rồi không đến đó."

"Ừm."

Lại nói, căntin của trường cũng là một nơi đầy đặc sắc, tất nhiên tiền nào của nấy thôi và tất nhiên đồ ăn cực kỳ ngon. Trường đã mời đầu bếp hạng A đến nên làm sao tầm thường được chứ. Vì thế vài kẻ lười trong trường sẽ chọn vào căntin ăn cho khỏe. Đôi lúc cũng có vài chú rùa lề mề khiến người ta phát bực hay vài kẻ lập dị kêu đầu bếp ở nhà đến trường nấu ăn...v...v

Trước đây đầu bếp riêng của công chúa vẫn thỉnh thoảng đến trường nấu ăn. Nhưng chuyện này đúng là quá mất thời gian, từ khi quen với Lâm Duẫn Nhi thì bao tử của công chúa đã trao chọn cho người hầu bé nhỏ. Dĩ nhiên tay nghề của Lâm Duẫn Nhi làm sao bằng đầu bếp giàu kinh nghiệm.

Mẹ Lâm làm cơm cũng rất ngon nhưng vẫn không sánh bằng đầu bếp của nhà lớn nên chỉ đứng một bên làm thợ phụ, nói chi đến đứa con nít như Lâm Duẫn Nhi. Chỉ là... công chúa rất vui khi được ăn đồ Lâm Duẫn Nhi nấu.

Trong căntin người đến càng lúc càng đông. Không biết là do công chúa hay vì tay nghề đỉnh cao của đầu bếp.

"A, tìm thấy rồi." Hai người vừa ngồi xuống, lập tức nghe được giọng nói vui vẻ của cô gái nào đó.

Lâm Duẫn Nhi ngẩng đầu nhìn. Là cô gái xinh đẹp lúc nãy.

"Nghiên, quả nhiên cậu ở đây." Tay cô gái cầm khay đồ ăn, vui vẻ ngồi đối diện công chúa. Sau đó thì nói liên tục không ngừng, xem Lâm Duẫn Nhi như vô hình.

"A, em trai mình cũng nói đến đây, sao chậm chạp vậy. Rõ ràng chỉ nói một lúc thôi mà. Không lẽ em mình lại bị con gái níu kéo nữa à?"

"#*(&$..." Nói như súng liên thanh.

Lâm Duẫn Nhi sầu não ăn cơm, bị người ta cho ăn 'bơ'.

Cho nên nói... Ái mộ gì chứ, có gì tốt.

"A! Đến rồi kìa. Ai da~~ sao em luôn lề mề thế." Oán giận.

"Tại nhiều người quá." Anh chàng đẹp trai, nét mặt vừa khổ sở vừa tức giận nhưng không hề nói nhiều. Chỉ là cầm khay đồ ăn, ngồi xuống cạnh chị gái.

Sau khi trách mắng em trai xong thì lại trở về chế độ 'bắn súng liên thanh'.

Thật bất ngờ, xinh đẹp mà có bệnh nói nhiều.

Lâm Duẫn Nhi lén nhìn công chúa, nét mặt cậu ấy cũng không khá hơn nàng.

May là đứa em ít nói. Chứ cả hai cùng nói chắc... chẹp... phiền chết mất.

Lâm Duẫn Nhi cực lực tống cơm.

Ăn nhanh một chút, phiền quá.

Bữa cơm đau khổ. Không kể đến chuyện cô gái nói nhiều mà họ cứ như thân thiết với công chúa lắm, làm Lâm Duẫn Nhi bực mình.

Lâm Duẫn Nhi lớn lên cùng công chúa mà tại sao nàng chưa từng thấy hai người này?

Ê này! Nói thì nói đi... Ai cho phép nắm tay Nghiên hả~~~? Đâu cần thân thiết đến thế... Tay... tay của Nghiên... chỉ có tôi được phép nắm.

Răng rắc... Lâm Duẫn Nhi ngấu nghiếng xương gà.

"Sau đó... Nghiên, từ khi cậu đi..."

Răng rắc... Lâm Duẫn Nhi lại gặm... chả biết là món gì.

"Duẫn Nhi? Duẫn Nhi?" Công chúa nghe được rồi, đúng là không thể lơ là cậu ấy.

"Hở? Cái gì?"

"Duẫn Nhi... Cậu muốn ăn cả cái dĩa à?"

"Hể?" Răng rắc... răng rắc. Không biết Lâm Duẫn Nhi lại gặm cái gì đây?

"Duẫn Nhi... Cậu không cần ăn luôn cái muỗng đâu."

"Ừm~"

Vẫn liều mạng gặm, cắn cắn.

Sau đó, nguyên ngày hội thao, cả hai người đó cứ bám dính công chúa. Nhìn nét mặt công chúa đen thui, cũng biết 90% là nàng không thể nhớ nổi hai người đó là ai.

Nghĩ lại, Lâm Duẫn Nhi cũng thấy thương bọn họ. Nhưng nói đến cùng là nàng đang giận đó~~~ A a a.... Hiếm lắm Nghiên mới có thời gian rảnh ở cạnh nàng thế mà bị người ta phá đám. Ta hận~!

Cuối cùng đã đến thời khắc quan trọng.

Chướng ngại tiếp sức chuẩn bị bắt đầu, những người trong hội học sinh bận nhất. Đầu tiên là đuổi hết học sinh ra khỏi sân, rồi nhanh chóng sắp xếp chướng ngại.

Chướng ngại trải rộng khắp sân trường, phải nói là toàn bộ Học Viện Anh Đào.

Vì quá rộng nên chuyện sắp xếp chẳng dễ dàng gì, toàn bộ thành viên hội học sinh phải hoạt động cực lực. Dù sao trong ba mươi phút phải hoàn thành, đúng là không đơn giản.

Làm xong mọi chuyện, tất cả học sinh có thể chọn nơi để ủng hộ người bạn của mình.

Dù Lâm Duẫn Nhi không muốn nhưng thời khắc nàng phải thi đấu đã đến.

"Duẫn Nhi, nhất định phải cố lên~~~" Người hét chính là lớp trưởng, mặc bộ đồ công sở, đứng bên cạnh Lâm Duẫn Nhi cười sáng chói.

So sánh với lớp trưởng thì nét mặt Lâm Duẫn Nhi cực kì khó coi.

Thành viên đã vào vị trí, tiếng súng vang lên. Cửa thứ nhất, vườn hoa mê cung.

"Ai lén giấu bản đồ mê cung, vui lòng giao ra đây." Hoàng Mỹ Anh đứng ngay cửa vào mê cung hét vào mặt đám học sinh đang chạy đến.

"Á á~~~"

"Mình không có."

"Im ngay, móc ra."

"Óa ~~~~"

Nhìn bạn học run rẩy giao bản đồ ra, Hoàng Mỹ Anh cũng không tức giận nữa.

Tại sao dù biết rằng sẽ không thoát khỏi Hỏa Nhãn Kim Tinh của Hoàng Mỹ Anh, thế nhưng mỗi năm vẫn có người gan dạ dám đeo 'phao'. Ôi~~~Công việc của nàng càng lúc càng nặng nề.

"Mỹ Anh học tỷ~~~~"

"Yên tâm~ ba mươi phút nữa không thấy người ra thì chúng mình sẽ cử người vào giúp."

"Mỹ Anh học tỷ! Như vậy không công bằng! Bọn họ có kinh nghiệm hơn em!" Có người biểu tình. Nhìn đủ biết là học sinh mới, không biết quy củ của trường, tất nhiên cũng không biết tính khí của Hoàng Mỹ Anh.

Hoàng Mỹ Anh trừng mắt: "Em nghĩ hội học sinh là lũ ngu à, mỗi năm đều dựng mê cung giống nhau? Nếu đầu óc ngu dốt như mấy em thì chúng tôi còn là hội học sinh à?"

"Á á... má ơi~"

"Ở đây lo lắng nhảm nhí thì chạy vào đi."

"Oa..."

Hoàng Mỹ Anh nhìn thấy thành viên cuối cùng vào mê cung thì bắt đầu bấm giờ.

Ba mươi phút sau.

"Hết giờ, mấy cậu vào đó tìm người đi."

"Vâng."

Ba mươi phút là hạn chót, nếu sau ba mươi phút còn chưa ra thì tất nhiên bị loại.

Cửa thứ hai.

"Xin cẩn thận lựa chọn cung tên cho mình." Tô Thiến đứng ngay cửa thứ hai, từng chữ quý như vàng.

"Xin đừng vượt qua vạch vàng."

"Xin đừng nhầm số thứ tự."

"Xin đừng đi vào cửa của người khác."

"Này này~! Cậu xem tôi chết rồi à!"

"Còn em nữa, sao không đi? Muốn ở đây đến tối phải không?" Cuối cùng nhịn không được phải hét lên. Tô Thiến nhìn mấy cô nàng cầm cung tên trước mặt mà muốn lấy cung bắn mỗi người một phát vào đầu.

Tại sao bắn cung thôi cũng không xong? Có mỗi cây tên mà bắn hoài không đi là sao? Đúng là sỉ nhục môn bắn cung.

"Ê, cậu bắn vô đâu thế! Coi chừng chết người đó!"

Cửa thứ ba.

"Người bị rơi xuống nước, vui lòng leo lên lại." Lạc Hà là người trấn giữ, nói với mấy người đang tung tăng bơi.

"Cứu... Cứu mạng~~~~"

"Ể! Không biết bơi mà dám chơi cửa này? Nhanh, mau nhảy xuống cứu người."

"Ờ!"

"Tiểu Hà, mình có thể thay đồ không?"

"Chúng ta là bạn cùng lớp... nhưng xin lỗi nha, không được."

"Tiểu Hà, cậu là đồ tàn nhẫn."

"Ờ thì... mình đã nói trước rồi mà. Ải này nên để con trai chơi. Không được chính là không được."

"Tiểu Hà~~~~"

"Cậu nên nhanh lên đi... Họ qua hết rồi kìa."

Cửa thứ tư.

"Bên kia, chạy đi... Nếu cậu không nhanh sẽ bị văng ra ngoài đó" Lâm Hiểu kích động đứng ngay cửa thứ tư, la hét.

"Má ơi! Im dùm con!" Không biết ai mắng.

"Ái da, đừng thế mà. Chạy bộ là môn thể thao vô cùng kích thích." Nói nhỏ.

"Mình...()*#(*#...."

"Bạn yêu~~ Cậu cứ ở đó nhiều chuyện... Người ta chạy xong rồi kìa."

"Mình ***, cậu***"

"Ế, có người xông vào kìa. Cản cậu ta lại! Phạm quy, chạy lại!"

Cửa thứ năm.

"Cái gì đây? Kim Thái Nghiên, tờ giấy của mình trắng tinh khôi này! Manh mối kiểu gì thế!"

Kim Thái Nghiên nâng kính, nụ cười tinh xảo: "Xin tự mình suy nghĩ đi, đó chính là manh mối."

"Mình biết! Nhưng không lẽ cậu bắt mình như chó bò lê dưới đất tìm sao?"

"Đó là chuyện của cậu." Đẩy gọng kính, người đẹp cúi đầu, đọc sách. Cửa này vô cùng nhẹ nhàng, chán quá.

Hơi buồn ngủ... Nhưng không thể ngủ...

Không biết tiểu Anh đang làm gì?

Cửa thứ sáu.

"Duẫn Nhi đừng lo, chỉ cần cố gắng hết sức là được." Công chúa cẩn thận kiểm tra ngựa dùm Lâm Duẫn Nhi, chỉ sợ Lâm Duẫn Nhi bị ngã ngựa.

"Ừm..." Lâm Duẫn Nhi sợ, cả người cứng đơ, ngồi trên lưng ngựa không dám nhúc nhích.

Đã thấy được người tiếp sức, cơ thể Lâm Duẫn Nhi càng cứng đơ.

"Này A Linh... cả người Duẫn Nhi cứng đơ rồi."

"Vâng."

"Cưỡi ngựa rất nguy hiểm."

"Vâng."

"A Linh, em đừng lo quá."

"Vâng."

"A Linh?"

"Vâng."

"Đừng khẩn trương..."

"Vâng."

"..."

"..."

Người vừa chạy ra không phải lớp của Lâm Duẫn Nhi.

"Chờ chút nữa, nhất định sẽ ra mà." Công chúa khích lệ.

"Ừm."

Người ra khỏi cửa thứ năm càng lúc càng nhiều, cuối cùng Lâm Duẫn Nhi đã nhìn thấy bạn cùng lớp.

"Duẫn Nhi, chuẩn bị!"

"Ừm."

"Tìm được rồi, Nghiên. Đúng là cậu ở đây." Bất ngờ một giọng nữ vang lên.

Lâm Duẫn Nhi ngồi trên ngựa, tìm người vừa nói.

"#*(&%*..."

Quả nhiên là cô ta, tại sao bám dai như đĩa vậy?

Hôm nay lúc nào cũng đụng phải cô nàng nhiều chuyện này, Lâm Duẫn Nhi cực kì ngứa mắt. Tại vì cô ta dám ăn 'đậu phụ' của công chúa.

Nhìn cô gái thân thiết kéo tay công chúa, thân thiết nói cái này cái kia... Núi lửa trong người Lâm Duẫn Nhi bùng phát.

Cấm cô đến gần Nghiên! Cấm cô đụng vào Nghiên, cấm tuyệt đối!

Cầm lấy giấy thông hành, Lâm Duẫn Nhi kéo cương, phi ngựa thẳng về trước.

Bởi vì quá tức giận nên Lâm Duẫn Nhi không ngờ mình có thể cưỡi ngựa nhanh đến thế.

"A Linh! Duẫn Nhi cưỡi ngựa giỏi thế à?"

"Vâng."

"Không ngờ nha... Không lẽ lúc trước là giả vờ?"

"Phải là làm rối loạn sự phán đoán của đối thủ mới đúng."

"Không ngờ đó, trước giờ có thấy cô bé cưỡi ngựa đâu."

Ồn ào!

Lâm Duẫn Nhi vung roi liên tục, dựa vào sự quen thuộc địa hình trường. Nàng lựa chọn con đường gần nhất.

Công chúa đứng đó, ngạc nhiên.

Duẫn Nhi... Bộ là khả năng trời phú sao? Nhưng trước đó... không phải...

Khả năng của con người đúng là vô hạn nhưng vẫn thấy lo lắng.

Lâm Duẫn Nhi cứ vậy một mình một ngựa tiến thẳng về trước, ai mà ngờ được nàng chỉ mới học cưỡi ngựa.

Kết quả, ung dung phi theo con đường gần nhất, nhẹ nhàng ẵm giải nhất.

Một kết quả mà không ai ngờ.

Người vừa được giải vô địch của chúng ta, từ trên ngựa bước xuống. Lúc này Lâm Duẫn Nhi mới hoàn hồn, hai chân mềm nhũn nằm thẳng xuống đất.

Quá nhanh... quá nguy nhiểm...

Công chúa đứng bên cạnh nhìn Lâm Duẫn Nhi đang run run, mềm nhũn.

Lúc nãy nài ngựa nhập cậu ấy à?

Hậu ký:

Hội thao cuối cùng đã kết thúc, việc sau cùng là trao giải vượt chướng ngại tiếp sức. Cả lớp Lâm Duẫn Nhi đứng trên bục nhận thưởng, Lâm Duẫn Nhi hiếm khi được đứng ở cái đài hạng nhất này.

Công chúa đứng một bên, cười dịu dàng.

"Xin mời các lớp cử một người đại diện lên phát biểu vài lời!" MC nhiệt huyết dâng trào.

Sau đó micro đưa ra trước mặt Lâm Duẫn Nhi. Lâm Duẫn Nhi giật mình, nhìn cái micro, chả biết phải nói gì.

Bất ngờ, Lâm Duẫn Nhi thấy cô gái đó lại chạy đến chỗ công chúa, còn em trai vẫn đứng yên một chỗ.

Lại muốn quấn lấy Nghiên của mình!

Lâm Duẫn Nhi cầm micro, sắc mặt đen thui... càng lúc càng khó coi... Cuối cùng.

"Này! Cấm cô đụng vào người Nghiên! Cậu ấy là của tôi! Là của tôi!"

Ế ể?

Ngay lập tức, một đàn quạ bay qua, toàn bộ trường hóa đá, gió từ đâu thổi đến.

Công chúa cũng ngẩn người.

Ể?

Quạ... quạ... quạ...

Lâm Duẫn Nhi dũng cảm tỏ tình trước mặt toàn trường?

* * * * * * * * * * * * * * *

Hội thao xem như kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro