Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cái gọi là kích động chính là một loại cảm giác hoặc hành động cử chỉ đột nhiên xảy ra mà lý trí không thể khống chế. Trịnh Tú Nghiên ôm đầu của mình rên rỉ vô số lần, mắng mình, kích động quả nhiên là ma quỷ à. Nghĩ đến hành vi đêm đó của mình, nàng chỉ muốn đập đầu vào tường.

A, kích động!

Đêm đó cầu hôn xong, nàng liền trực tiếp kéo cô vẫy xe về nhà, trước mặt ba đang cau mày và mẹ đang lo lắng lớn tiếng tuyên bố:

"Con muốn kết hôn với Duẫn Nhi."

Sau đó, ngủ chết luôn. Phiền toái sau đó liền tới. Đầu tiên là, nàng là người chưa bao giờ nói giỡn, người cha nghiêm túc chính trực lần đầu tiên tươi cười vui vẻ, trong một đêm, liền gọi điện thông báo cho tất cả bạn tốt trong quân đội rằng con gái của ông sắp chuẩn bị kết hôn với học trò mà ông ưng ý nhất là Lâm Duẫn Nhi.

Không chút bỏ sót, lệnh cho vợ mình tuyên bố với tất cả bạn bè là con gái bà chuẩn bị kết hôn và chú rể là Lâm Duẫn Nhi. Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, thế giới của nàng cũng đã long trời lở đất.

Điện thoại không ngừng vang lên, để khỏi phiền nàng trực tiếp tắt máy, ba mẹ còn hưng phấn quá độ nữa, thật là nhức đầu. Nếu như nàng là loại uống say xong rồi quên hết thì thật là hạnh phúc, nhưng đáng chết, lại cố tình nhớ, nhớ rất rõ ràng rằng nàng đã cầu hôn Lâm Duẫn Nhi rồi, không muốn nghĩ cũng không được.

"Làm ơn! Ba, là con uống say rồi nói xằng nói bậy."

"Làm người nên chịu trách nhiệm vì hành vi của mình. Từ nhỏ ba dạy con như thế nào?" Ánh mắt lạnh lùng làm đông cứng luôn kháng nghị của nàng.

"Mẹ, mẹ giúp con nói với ba đi, hôm đó căn bản là con không có ý thức, được không? Với lại con với chị ấy đều là nữ, chưa kể xã hội dị nghị còn có cả việc không thể có con cái"


"Nghiên nhi, Duẫn Nhi là đứa bé ngoan, con sẽ hạnh phúc. Người ta nói thì kệ người ta,còn về phần con cái thụ tinh nhân tạo cũng được hoặc con cũng có thể nhận nuôi a~" Tình ý sâu xa, rất rõ ràng, chính mẹ cũng rất hài lòng về con rể này, kiên quyết không chịu đổi.

"Này, Trịnh Tú Tinh em đi thuyết phục Duẫn Nhi được không? Hiện tại ba chỉ nghe lời của chị ấy, bảo chị ấy chủ động giải thích."

"Người nào làm người đó chịu, em gần đây rất bận, ngày nào kết hôn thì thông báo cho em nha, bái bai."

Thanh âm cúp máy gọn gàng. Trời ạ, ở chỗ nào trên cõi đời này có còn nhân quyền?

Tất cả mọi người không hiểu một người uống say sẽ nói lung tung hay sao?

Thật là ngay cả ngu ngốc cũng biết, lúc ấy nàng hoàn toàn bị men say điều khiển, ngay cả số cũng không đếm được mà bọn họ thì mất trí nhớ tập thể, chỉ nhớ rõ nàng muốn kết hôn cùng Lâm Duẫn Nhi. Nàng sắp hộc máu. Đáng chết nhất chính là, nàng bây giờ lại không dám gọi điện thoại cho Duẫn Nhi, nhờ nàng đến giải quyết tất cả mọi chuyện. Chủ yếu là bởi vì, nàng cường hôn cô. Đúng vậy, cường hôn.


Trịnh Tú Nghiên xinh đẹp có một không hai, lại có ngày cường hôn nữ nhân chuyện như vậy làm sao có thể xảy ra trên người nàng?

Nghĩ đến nụ hôn kia, gương mặt của nàng tựa như muốn thiêu cháy. Hôm đó, nàng trực tiếp cầu hôn, trực tiếp nhào vào trong ngực cô, hôn lên môi cô. Trên bờ môi của cô, có một mùi thơm bạc hà nhàn nhạt, không dày không mỏng, hôn lên cảm giác tốt vô cùng, cái lưỡi linh hoạt liếm lên môi cô, từng chút từng chút, ngậm môi dưới của cô nhẹ nhàng cắn, dùng kỷ xảo dẫn dụ cô hé miệng.

Sau đó, đầu lưỡi hồng nộn tiến quân thần tốc, nhẹ nhàng ma sát dỗ dành đầu lưỡi người kia, tiếp đó là mút đầu lưỡi của cô không thả, nàng cảm giác được cả người Lâm Duẫn Nhi đột nhiên trở nên cứng đờ, sau đó, môi lưỡi từ bị động trở nên chủ động, chỉa vào lưỡi của nàng, đẩy lưỡi ra bên ngoài môi, thăm dò vào trong cổ họng ấm áp của nàng, cuồng tứ mút quấy lên ở trong miệng nàng.


Tiếng hôn mút nho nhỏ và cả tiếng ma sát da thịt từ môi của bọn họ cùng lúc truyền đến, nước miếng không kịp nuốt, từ cằm của nàng chảy xuôi xuống, nụ hôn này, lửa nóng, kích cuồng mà động lòng người.

"Mặt dày!" Trịnh Tú Nghiên kéo chăn đắp lên mặt nóng của mình, cho dù hiện tại nhớ tới điều đó tim của nàng vẫn đập vừa nhanh vừa vội.

Nàng đã thật say choáng váng rồi mới dám hôn Lâm Duẫn Nhi, mà trước đó nàng vẫn xem cô như tỷ tỷ. Cô ưu tú, xuất sắc, được vô số người khen ngợi, cô là rường cột của quốc gia, người như vậy mà nàng lại dám nhúng chàm. Nàng cắn góc chăn, thật muốn dùng sức cắn xé một phen.

Rõ ràng, vụ rắc rối này nàng chỉ cần gọi điện cho Lâm Duẫn Nhi bảo cô nói rõ ràng cùng mọi người thì đã hạ màn từ lâu rồi. Nhưng vì nụ hôn kia, a không đúng, là hai nụ hôn, khi về nhà tuyên bố sẽ kết hôn với cô nàng lại còn ôm lấy cổ cô hôn một cái thật kêu. Ngay lập tức ba lườm nàng một cái, nói:


"Không ra thể thống gì." Sau đó trở về thư phòng gọi điện thoại thông báo cho bạn tốt khắp nơi. Còn lại mẹ đỏ mặt mắng một câu:

"Đứa trẻ hư."

Cũng lui về phòng. Hôm đó xảy ra chuyện liên tiếp làm hiện tại cô tiến thoái lưỡng nan, tình thế khó xử, nàng thật hỗn loạn, thất tình thì nên đàng hoàng mà thương tâm chán chường là tốt rồi, sao nàng còn gây ra họa lớn vây?

Ui cha!

Đần, đần, đần, đần chết rồi. Cuồng đấm vào giường, hối hận không dứt!

"Nghiên nhi, Duẫn Nhi tới, con mau ra đây." Tiếng mẹ vui vẻ gọi làm động tác đấm giường trở nên cứng nhắc.

Cái... cái gì, Duẫn Nhi tới?

Nàng lập tức luống cuống, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Giả bộ không có ở đây?

Chớ dại dột. Vờ ngủ, cái này được không?

"Ai nha! Đứa nhỏ này, Duẫn Nhi, con trực tiếp đi vào đi, ta đi mua thức ăn, một hồi trở lại." Từ Thần Thần nói.


A, mẹ muốn đi ra ngoài?

Vậy chẳng phải chỉ có nang và Duẫn Nhi ở nhà?

Nang lập tức luống cuống, vội vàng xuống giường kéo cửa ra, muốn kêu mẹ lại, ai ngờ cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi đứng ở trước cửa nhìn nàng, một tiếng đóng cửa thanh thúy truyền đến làm nàng biết mẹ đã vứt bỏ nàng.

"À, cái đó, Duẫn Nhi...."

Tay chân chợt luống cuống, tay nàng nắm ở cái tay cầm cái cửa, không biết nên như thế nào cho phải. Lâm Duẫn Nhi nhìn nàng mặc một cái áo sơmi tay dài và quần đùi ngắn rộng rãi khiến cho đùi trắng nõn hiện ra trước mắt, ngón chân trần trắng như ngó sen ở trên sàn gỗ trông thật xinh đẹp và đáng yêu.

Nàng nhất định là đang luống cuống, thậm chí ngay cả dép cũng quên mang. Trịnh Tú Nghiên nắm thật chặt tay cầm cánh cửa, cứ đứng đơ ở cạnh cửa, không biết phản ứng như thế nào. Hôm nay Lâm Duẫn Nhi mặc áo sơ mi màu xanh, ống tay áo xắn lên lộ ra cánh tay thon dài trắng noãn mê người, nàng nghiêng người tựa vào tường, tư thế lười biếng nhưng toàn thân tản mát ra hơi thở xâm lược mãnh liệt. Nhịp tim, mau bình thường trở lại đi.


Tại sao mấy ngày không gặp, Lâm Duẫn Nhi luôn luôn an toàn vô hại trong lòng nàng, đột nhiên trở nên nguy hiểm hơn nữa còn vô cùng mãnh liệt?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoonsic