Chương 1: Mới Đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khuôn viên trường đại học vào tháng chín, cây cối vẫn xanh tươi như trước, hoa đua nhau nở, từng khuôn mặt trẻ tuổi vẫn cười đến sáng lạn. Hôm nay là ngày trước khai giảng học kì mới, vườn trường đại học N vừa mới đưa tiễn một đám người trụ cột quốc gia, lại nghênh đón những bông hoa mới, sau đó cố gắng đào tạo họ thành tài, cuối cùng lại rải rác ở khắp nơi trên thế giới.

Lâm Duẫn Nhi ngồi gần một giờ trên xe buýt, cuối cùng cũng tới trước khu 227 của trường đại học, cô phóng hai bước xuống xe, sau đó xoay người lấy hai chiếc vali hành lý, trên lưng còn đeo một cái ba lô thật to, cô kéo hai chiếc vali đi về phía cổng lớn, bộ dáng trông giống như trẻ em đang chạy nạn.

Lâm Duẫn Nhi đi hai bước lại dừng chân, quay đầu nhìn Thôi Mân Hào đi phía sau cô, oán hận nói một câu: "Cậu có thể đi nhanh hơn một chút được không?"

Thôi Mân Hào gỡ tai nghe của máy PSP xuống, cặp lông mày đẹp hơi nhíu, cậu chỉnh lại vị trí của ba lô một chút, lại đeo tai nghe lên bắt đầu chơi trò chơi. Chính là bước chân rõ ràng nhanh hơn rất nhiều, đi song song cùng Lâm Duẫn Nhi.

Cậu hành trang nhẹ nhàng, cô lại kéo hai cái vali; cậu là gay, mà cô cũng nửa cong không thẳng; nếu nói cậu là thụ, vậy cô tuyệt đối là công.

Cho nên Lâm Duẫn Nhi kéo hai cái vali kia, đi đến tự nhiên, đi đến tự tại, đi đến yên lòng yên dạ, không cảm thấy có gì không ổn. Cho đến khi nghe được có người bên cạnh đang bàn luận, bọn họ mới dừng bước lại.

Bạn nam nào đó nói: "Ôi, thật đáng thương, sao lại nỡ lòng nào làm cho một cô bé dễ thương xách nhiều hành lí như vậy chứ?"

Bạn nữ nào đó nói: "Nhìn xem, đây chính là biểu hiện bị tên kia ăn rồi, mặc kệ cậu ở trong mắt người khác giỏi giang cỡ nào, ở trước mặt hắn phải giống như người hầu sai bảo."

.................

Lâm Duẫn Nhi và Thôi Mân Hào lập tức dừng chân lại, hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt, sau đó liền đổi vị trí, Lâm Duẫn Nhi trịnh trọng đưa tay cầm vali kia vào tay Thôi Mân Hào, "Tiểu Hào, ở đây không phải là trung học, hai chúng ta hay là cứ bình thường một chút đi."

Thôi Mân Hào gật mạnh đầu, giống như quyết tâm rất lớn, kéo hai cái vali kia khó nhọc đi tới. Lâm Duẫn Nhi đau lòng một trận, cậu bé đáng thương, buổi tối chị đây sẽ mời cưng ăn đồ ngon.

Thôi Mân Hào đúng thực là con trai, nhưng trời sinh cậu cơ thể ốm yếu, lớn như vậy cũng chưa từng trải qua việc nặng nhọc gì, lần này một mình kéo hai cái vali, chỉ sợ có phần làm khó cậu. Mà Lâm Duẫn Nhi có tiếng là tràn đầy tinh lực giống như hoa anh đào, không biết sức lực quái lạ đó có từ đâu, tuy rằng vóc dáng cao, nhưng không lớn, thậm chí có chút gầy yếu, nhưng suốt ba năm trung học vẫn luôn bảo hộ Thôi Mân Hào.

Rất nhiều người cũng không lí giải được gay với con gái có quan hệ gì, dù cho là hủ nữ (1), sợ rằng cũng thỉnh thoảng sẽ tưởng tượng một chút tình tiết BL(2) của bạn mình với tên nào đó, nhưng một khi người bạn đó thực sự đứng ở trước mặt của cô ấy nói thẳng, có lẽ cô ấy sẽ lập tức xoay người chạy mất?

Chính là Lâm Duẫn Nhi không giống vậy.

Cũng may chỗ đón tiếp sinh viên mới cách cửa chính không xa lắm, rất nhanh đã đi tới. Hai người chia tay đi theo học trưởng, học tỷ (3) làm thủ tục, hẹn sau khi thu dọn xong xuôi sẽ tập hợp ở cửa căn tin.

Phụ trách tiếp đãi bạn nữ sinh Lâm Duẫn Nhi là một người đẹp tóc dài, Lâm Duẫn Nhi không có sức chống cự với kiểu xinh đẹp như chị gái này, dọc đường chị gái kia giới thiệu cho cô những tòa nhà đã đi qua, lại còn hay mỉm cười, Lâm Duẫn Nhi trong nháy mắt liền bị giết chết.

"Vừa rồi là bạn trai của em?" Chị gái kia hỏi.

"Dạ? Dạ." Lâm Duẫn Nhi căn bản không nghe thấy chị ấy hỏi gì, nhưng hình như trả lời như vậy cũng không có gì sai, từ lúc học trung học, kể cả giáo viên và cha mẹ đều nghĩ hai người bọn họ là một đôi, thế nhưng sự thật thế nào, chỉ có hai người bọn họ tự mình biết.

Bất tri bất giác đã đến trước cửa kí túc xá, Lâm Duẫn Nhi đi theo học tỷ xinh đẹp kia lên lầu bốn, cuối cùng dừng ở trước phòng số 407, học tỷ cúi đầu nhìn thoáng qua nội dung của tờ giấy A4 trên tay sau đó nói: "Tới rồi, đây là phòng ngủ của em. Còn vấn đề gì muốn hỏi chị không?"

Lâm Duẫn Nhi đẩy cửa ra khẽ nhìn bên trong, chắc là cô đến sớm, trong phòng còn chưa có người nào vào ở, cô vừa mới lắc đầu định nói "không có". Nhớ lại đi theo người ta nói chuyện nửa ngày cũng chưa biết tên của chị gái này, vì thế liền nói: "À... Chị tên gì vậy?"

Chị gái kia cười nói: "Chị tên Trịnh Tú Nghiên."

Lâm Duẫn Nhi khẽ gật đầu, cố gắng ghi nhớ cái tên này trong lòng.

Trịnh Tú Nghiên lại hỏi, "Còn chuyện gì nữa không?"

"À....." Lâm Duẫn Nhi còn muốn hỏi cụ thể một chút, ví dụ như chị học năm mấy? Chị ở khoa nào học ngành gì?... Nhưng lại sợ dọa người ta, vì thế chỉ hỏi: "Chị ở phòng nào?"

Trịnh Tú Nghiên vươn ngón trỏ chỉ lên trên: "Trên lầu em. Còn có vấn đề gì nữa không?"

"A, hết rồi, cám ơn học tỷ." Cuối cùng Lâm Duẫn Nhi còn ngớ ngẩn cúi thấp đầu một cái.

Khóe miệng Trịnh Tú Nghiên giật giật một chút, cô bé này, chắc là xem phim hoạt hình Nhật quá nhiều rồi... "Không có gì thì chị đi đây, tạm biệt."

"Bái bai."

.

.

.

Lâm Duẫn Nhi kéo vali vào phòng ngủ, phòng bốn người sạch sẽ ngăn nắp, nếu những người khác còn chưa đến, vậy cô phải chọn giường nào mới được đây? Cô ngồi trên ghế ở gần cửa chống tay phải nghĩ, hai giường bên trong gần cửa sổ, có ánh mặt trời, có không khí trong lành, nhìn qua không tệ; nhưng mà hai giường bên đây gần cửa, thuận tiện ra vào. A, rốt cuộc chọn cái nào mới được đây? Suy nghĩ một chút đã suýt ngủ, cuối cùng cô hạ quyết tâm, giường này đi, lý do à, chính là gần cửa, thuận tiện đi ngủ, vừa vào cửa là có thể bò lên giường ngay.

Vì thế mở hành lí bắt đầu thu xếp giường, đang dọn được một nửa, có người mở cửa đi vào, đó là một cô gái cao cao gầy gầy, tóc dài ngang vai, ngắn hơn Lâm Duẫn Nhi một chút, cô gái kia có làn da thực trắng, lúc cười khóe mắt híp lại, khóe miệng hơi cong, có chút giống một con mèo trắng. Đây là ấn tượng đầu tiên của Lâm Duẫn Nhi đối với cô ấy.

Cô gái kia một tay kéo vali, một tay xách chiếc túi du lịch rất to, Lâm Duẫn Nhi thấy thế lập tức từ trên giường nhảy xuống, tiếp nhận cái túi to của cô ấy đặt trên bàn, sau đó mỉm cười nói: "Xin chào, tớ là Lâm Duẫn Nhi."

"Tớ là Bùi Châu Hiền" Bùi Châu Hiền nói xong đặt vali trong tay xuống, lấy từ trong ba lô ra một cái gương nhỏ, vừa nhìn gương vừa chỉnh lại tóc, sau đó vuốt vuốt lại vạt áo, mới mỉm cười nói với Lâm Duẫn Nhi: "Giường nào còn trống vậy?"

Lúc Lâm Duẫn Nhi đang muốn nói chuyện, Bùi Châu Hiền lại cầm lấy gương soi soi. Lâm Duẫn Nhi nghĩ thầm, người này đúng thật là thích làm đẹp mà... Cô khẽ vỗ cầu thang giường phía sau mình nói: "Trừ giường này đã bị tớ chiếm ra, những cái khác tùy cậu chọn. "

"Những người khác đều chưa đến sao?" Bùi Châu Hiền kinh ngạc kêu lên, "Thật tốt quá, tớ còn sợ không chọn được chỗ có ánh nắng chứ."

Lâm Duẫn Nhi khẽ cười, "Tùy cậu chọn, dù sao hiện tại cũng chỉ có hai chúng ta." Mặc kệ nói như thế nào, Lâm Duẫn Nhi vẫn ưa người bạn cùng phòng mới gặp lần đầu này, ừ, cởi mở rất quan trọng. Cô nhìn đồng hồ hỏi Bùi Châu Hiền: "Tớ muốn đi căn tin ăn cơm trưa, cậu có muốn đi chung không?" Cô đã hẹn với Thôi Mân Hào, thiếu chút nữa là quên, may mắn đúng lúc Bùi Châu Hiền xuất hiện.

"Không được." Bùi Châu Hiền lắc đầu, "Tớ giảm cân."

"Sao? Như vậy còn giảm?" Lâm Duẫn Nhi đánh giá Bùi Châu Hiền một chút, chiều cao thấp một chút với cô, dáng người so với cô hơi tròn một chút, cô cũng bất quá 92 cân(4), Bùi Châu Hiền có thể 100 cân? Lâm Duẫn Nhi không biết nói gì, "Vậy được, tớ đi ăn cơm trước, buổi tối gặp."

Sau khi nói lời tạm biệt với Bùi Châu Hiền, liền vui vẻ bước ra khỏi kí túc xá.

Lâm Duẫn Nhi nhớ lúc nãy trên đường học tỷ Trịnh Tú Nghiên dẫn cô có đi ngang qua căn tin, cô đoán chắc hẳn là chỗ kia, nhưng tới rồi cũng không phát hiện được bóng dáng của Thôi Mân Hào. Bình thường luôn là cô chờ tên đó, chắc lúc này cũng thế, rốt cuộc đợi hơn mười phút, cô hết kiên nhẫn, gọi điện thoại cho Thôi Mân Hào.

"Cậu đang ở đâu?"

"Trước cửa căn tin."

"Tớ ở đấy, sao lại không thấy cậu?"

"Hả? Không phải chứ, cậu ở căn tin nào?"

"Cái gì mà căn tin nào? Khu bắc không phải chỉ có một cái căn tin này sao?"

"Ngất, ở tòa giảng đường bên này cũng có một cái đó! Hại tớ đợi cậu nửa ngày như vậy."

Lâm Duẫn Nhi muốn nói "Tớ cũng đợi cậu hơn mười phút đồng hồ đó." Nhưng lại nghĩ đến nói như vậy sẽ làm cho bạn Thôi Mân Hào phát điên, vì thế đành nói: "Cậu đứng ở đó đừng đi đâu, tớ qua tìm cậu." Cô nhớ mang máng trên đường đi, học tỷ có giới thiệu qua trường học có bao nhiêu căn tin, từng cái ở đâu, nhưng cô bận si mê đến mờ mắt, hoàn toàn không ghi nhớ trong lòng.

Chờ cô đi đến đó, quả nhiên thấy được bộ mặt oán giận của Thôi Mân Hào vội vàng đi lên trấn an: "Đi thôi đi thôi."

"Đi đâu?"

"Ăn cơm đó."

"Chị hai, chị xem coi hiện tại mấy giờ rồi?"

Lâm Duẫn Nhi đưa tay lên, vừa nhìn thấy đồng hồ vẻ mặt trong nháy mắt liền cứng lại, "Ặc.... Căn tin hết cơm rồi à......."

Thôi Mân Hào mỉm cười: "Cậu nói xem?"

"A...." Lâm Duẫn Nhi đang định nói chúng ta đi ra ngoài ăn đi, nhưng lúc ngẩng đầu nhìn Thôi Mân Hào, hắn đang nhìn bóng dáng của một nam sinh đến xuất thần.

"Nhìn cái gì thế?" Lâm Duẫn Nhi cũng tò mò nhìn qua, đó cũng chỉ là hình ảnh một nam sinh đang đạp xe, ở khuôn viên trường đại học này có thể thấy khắp nơi, cũng không cảm thấy có gì đẹp.

"Cậu có biết là rất đẹp trai hay không?" Thôi Mân Hào tiếp tục mờ mắt si mê.

"Đẹp trai chỗ nào? Chỉ có cái bóng lưng."

"Cậu không biết là rất đặc biệt hay sao?"

"Có cái gì đặc biệt? Bên kia không phải cũng có người đang đạp xe sao? Bên kia có, bên đây có, phía sau cậu cũng có, sao thế?"

Thôi Mân Hào khẽ lắc đầu, "Tớ cảm thấy hiện tại không có cách nào làm cho cậu thông suốt, sao lên tới đại học rồi mà cậu còn ngốc như vậy, cậu xem, những tên nam sinh này tuy rằng cũng đang chạy xe, nhưng ngồi phía sau là bạn gái của bọn họ, nhưng mà người lúc nãy không giống, người đẹp trai như vậy, lại không có bạn gái, cậu không biết là thực làm cho người ta chờ mong hay sao?"

Lâm Duẫn Nhi xem thường nói: "Tớ thật bái phục với sự tưởng tượng của bạn Thôi Mân Hào, quả thực là phục sát đất....."

"Ai! Thực sự là nói không thông đối với loại không biết thưởng thức đàn ông này."

"Này" Lâm Duẫn Nhi nổi giận, "Tớ thưởng thức bọn họ để làm gì!"

"Ha ha. Nói giỡn thôi." Thôi Mân Hào che miệng cười trộm.

Lâm Duẫn Nhi túm cánh tay của hắn đi lên phía trước, "Đi thôi, ra ngoài ăn."



Chú thích:

(1) Hủ nữ: Chỉ những bạn nữ thích xem, đọc, coi các thứ liên quan đến boys love a.k.a nam x nam.

(2) BL: Boys love .

(3) Học trưởng, học tỷ: Đàn anh, đàn chị khóa trên. Do mấy bạn bên Trung còn dùng từ này để xưng hô mà tớ không tìm được từ nào thích hợp thay thế nên để nguyên.

(4) Cân: 1 cân = 0.5kg.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoonsic