Chương 3: Bạn cùng phòng bí ẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bác sĩ nhìn thoáng qua Lâm Duẫn Nhi, nói: "Không có gì, truyền dịch xong là tốt rồi. Lúc tập quân sự cần phải ăn uống đúng giờ, con gái các em, chỉ biết giảm cân, không ăn đúng bữa, kết quả làm cho cơ thể suy nhược. Trong mấy tuần tập quân sự này, một ngày tôi lại thu nhận vài bệnh nhân. "


Châu Hiền với  Thừa Hoan cười hì hì, cũng không dám nói thêm gì.

Bác sĩ lại nhìn thoáng qua Mân Hào nói: "Đừng ở đây nhiều người như vậy, bạn nam trở về đi." Lại nói tiếp với Thừa Hoan: "Trông một chút, lát nữa gọi tôi đến rút kim. "

Đợi cho bác sĩ cùng Mân Hào đi rồi, Châu Hiền liền nằm xuống bên cạnh giường. "A! Mệt chết tớ."

Lúc này Lâm Duẫn Nhi đột nhiên lên tiếng, "Mệt nhất chính là tớ mới đúng?"

Thừa Hoan hoảng hốt, "Duẫn Nhi, cậu tỉnh rồi!"

"Hư..."

 Châu Hiền ngồi mạnh xuống giường, "Giỏi lắm, Lâm Duẫn Nhi, cậu thật có thể diễn."

Lâm Duẫn Nhi trừng mắt liếc nhìn cậu ấy một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn không phải tại hai người các cậu không có lương tâm, bất quá buổi sáng tớ dậy trễ một chút, các cậu liền lấy bữa sáng của tớ ăn... Sau đó còn bắt tớ phơi nắng một giờ, không xỉu mới là lạ."

"Cái đó không thể trách tớ, là Thừa Hoan ăn đó."

"Không phải nha, không phải tớ đã hỏi qua Duẫn Nhi rồi sao, cậu ấy nói cậu ấy không ăn tớ mới ăn chứ bộ." Vẻ mặt của Thừa Hoan rất vô tội.

Lâm Duẫn Nhi nuốt nước mắt xuống, "Thừa Hoan thân mến, lần sau, những thứ tớ nói trong lúc ngủ, đừng nên tưởng thật được không?"

........

Châu Hiền đi ra ngoài mua đồ ăn, Lâm Duẫn Nhi nằm buồn chán liền hỏi Thừa Hoan:

"Mà này, truyền cho tớ cái này là gì vậy?"

"Đường glu-cô thêm nước muối sinh lý."

"Bao lâu nữa mới truyền xong?"

"Chắc cỡ nửa tiếng nữa."

"Có thể chỉnh nhanh lên được không?"

"Có bị sao không vậy? Cậu muốn chết à?"

"Nếu lấy nó uống thì có nhanh hơn không?"

"........" Thừa Hoan im lặng một chút lại nói: "Hình như... không được."

"Tớ... Tớ muốn đi vệ sinh......"

Khi Lâm Duẫn Nhi nói ra câu kia, Thừa Hoan đẩy mắt kính lên, chỉ tay về phía cái móc, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu.

Lâm Duẫn Nhi cũng nhìn qua, thì ra thiết bị truyền dịch ở bệnh viện trường này không thể di chuyển được, cố định trên trần nhà, nói cách khác, chỉ còn cách chờ truyền xong cô mới có thể rời khỏi cái giường này.

Bi kịch....... Lúc ấy trong đầu Lâm Duẫn Nhi chỉ có hai chữ này.

Lát sau, Châu Hiền cầm theo một túi đồ ăn vặt lớn trở về, "Duẫn Nhi, ăn chút gì đi."

Lâm Duẫn Nhi vẻ mặt không chút thay đổi, hai mắt buông thõng, "Tớ không muốn ăn."

"Vậy Thừa Hoan cậu ăn đi."

"Vừa lúc tớ có chút đói." Thừa Hoan cười hì hì cầm cái gói to trong tay cậu ấy.

"Đúng rồi, nếu không ăn gì, vậy cậu uống chút sữa đi, tớ có mua sữa cho cậu."

Lâm Duẫn Nhi nhìn sữa trên tay Châu Hiền, nuốt nuốt nước miếng, quả thật cô có chút khát, nhưng mà... cuối cùng vẫn đành phải quay đầu đi không nhìn nữa.

"Sao thế?"

"Cậu ấy vừa nói cậu ấy muốn đi vệ sinh." Thừa Hoan nhai bánh bích quy lộp rộp trong miệng nói.

"Ấy, về phòng ngủ hãy đi. Tuy rằng đây là bệnh viện của trường, nhưng cũng là bệnh viện, cậu nghĩ xem, trong bệnh viện luôn có vi khuẩn này, vi khuẩn nọ, ví dụ như...."

Lâm Duẫn Nhi vội ngắt lời cô ấy: "Được rồi, trở về tớ mới đi." Nói đến da đầu cô từng đợt run lên, nổi cả da gà. Cô nhìn vẻ mặt Thừa Hoan vẫn bình tĩnh tiếp tục ăn bánh quy, kinh ngạc hỏi. "Thừa Hoan, cậu không nghe cậu ấy nói gì sao?"

"Nghe rồi."

"Vậy sao cậu còn ăn?"

"Ồi, tớ quen rồi, những thói quen này đã có từ lúc rất nhỏ rồi."

Châu Hiền cười ha ha, nhéo nhéo mặt của Lâm Duẫn Nhi nói: "Nhóc con, sau này từ từ cưng cũng sẽ quen."

Lâm Duẫn Nhi trừng mắt nhìn, khóc nức nở ngửa mặt lên trời la lớn: "Tớ muốn đi vệ sinh......"

Rốt cục, truyền dịch xong, bác sĩ nói cô có thể chọn tiếp tục ở đây nghỉ ngơi hoặc quay về phòng ngủ, Lâm Duẫn Nhi dứt khoát chọn quay về phòng ngủ.

Trên đường, Châu Hiền sống chết buộc cô uống hết hộp sữa, nói là vì tốt cho cô, bằng không sẽ không có sức đi bộ, lỡ như té xỉu ở nhà vệ sinh, rất mất mặt.

Lâm Duẫn Nhi uống xong quả nhiên đi nhanh hơn rất nhiều, chạy như điên về kí túc xá, vừa chạy vừa nghĩ, Châu Hiền, đúng là cậu cố ý?

.

.

.

Tập quân sự trong bốn tuần, cuối cùng kết thúc trong tiếng cười lẫn tiếng khóc, ngay lúc những bạn nữ bận rơi nước mắt chia tay cùng thầy huấn luyện, Lâm Duẫn Nhi đã kéo Châu Hiền cùng Thừa Hoan đi về phòng ngủ.

Châu Hiền hỏi cô: "Sao chúng ta không chụp hình lưu niệm cùng mọi người và thầy huấn luyện vậy?"

Lâm Duẫn Nhi dừng chân lại, "Tớ dám chắc, nếu cậu đi, tương lai nhất định sẽ hối hận, thậm chí còn có loại xúc động muốn đốt bỏ tất cả ảnh chụp. Nếu cậu không tin, thì cứ đi, xem tớ nói đúng không."

Châu Hiền nghe xong liền lấy chiếc gương nhỏ luôn mang theo bên mình trong túi quần ra, nhìn trái nhìn phải, tưởng tượng đến cảnh năm sau bạn học tụ họp, mọi người lấy ảnh chụp chung ra xem lại, có người chỉ vào ai đó phơi nắng như dân châu Phi chạy nạn nói: "Đây là Châu Hiền...." Vì thế, cậu ấy gật gật đầu, đồng ý với ý kiến của Lâm Duẫn Nhi, cậu ấy quay đầu lại hỏi Thừa Hoan: "Thừa Hoan, cậu cảm thấy thế nào?"

Thừa Hoan đẩy mắt kính hỏi lại: "Vừa rồi các cậu đang nói cái gì?"

Châu Hiền và Lâm Duẫn Nhi đồng loạt nhìn cậu ta, sau đó lại nhìn nhau, liếc mắt một cái, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Thừa Hoan lại hỏi: "Nói cái gì?"

Châu Hiền nói: "Vừa rồi tớ thấy bộ dáng lắng nghe chăm chú của cậu, còn tưởng cậu có ý kiến gì nữa chứ."

"À."Thừa Hoan ngượng ngùng cười một cái, "Vừa rồi tớ nghĩ cơm chiều nên ăn món gì."

"Đúng rồi, chiều ăn món gì vậy?" Lâm Duẫn Nhi nghiêng đầu hỏi.

"Hai tên ham ăn, về phòng ngủ thay đồ trước rồi nói sau."

Châu Hiền khẽ liếc đồng phục quân sự trên người, cuối cùng cũng có thể cởi ra, thật tốt quá, cả đời này cũng không mặc loại quần áo như vậy nữa.

Cũng đã khai giảng, trong phòng ngủ vẫn còn một giường trống, ngay lúc Châu Hiền quyết tâm chiếm lấy, bạn Thừa Hoan người vừa được chọn làm bí thư đoàn trịnh trọng nói cho cậu ấy một tin tức vô cùng không may.

"Nghe người hướng dẫn sinh viên nói người còn lại của phòng chúng ta chưa tới là vì bị bệnh, cho nên mới không thể tham gia quân sự, nghe nói vài ngày nữa sẽ báo danh."

Châu Hiền nghe xong rất thất vọng, lại tội nghiệp nhìn về phía Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi thở dài, "Tớ chỉ có thể cho phép cậu để vài con gấu bông trên giường tớ, chỉ vài con." Cô sợ nhất con gái dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.

"Tình yêu, cậu thực sự quá tốt." Nói xong, một con gấu liền bay đến.

.

.

.

Lâm Duẫn Nhi lại gặp học tỷ Trịnh Tú Nghiên lần nữa, đó là lúc Hướng Nghiên lấy tư cách thành viên của hội sinh viên đến kiểm tra kỷ luật.

Trịnh Tú Nghiên gặp Lâm Duẫn Nhi, cười nói: "Quân sự rất vất vả đúng không? Phơi nắng đen hết rồi."

"Đúng vậy, cho nên mấy ngày hôm nay em cũng không dám ra ngoài."

"Ha ha, không có gì đâu, tất cả mọi người đều từng trải qua giai đoạn này, sẽ không ai cười em."

Nụ cười của Trịnh Tú Nghiên, làm cho tâm tình của Lâm Duẫn Nhi rất tốt, càng làm tăng thêm quyết tâm theo đuổi chị ấy của Lâm Duẫn Nhi.

Nhưng mà sau này, Lâm Duẫn Nhi nghe nói Hướng Nghiên đã có bạn trai, lại nản lòng. Trương Thiên Nhất an ủi cô: "Không sao, cậu xem, trong trường có rất nhiều tuấn nam, mỹ nữ, cậu nói cậu phải lòng ai, tớ đi nói cho cậu."

"Cậu cho là bây giờ giống với trước đây sao? Cậu thích ai, sau đó viết lá thư tình, thổ lộ một chút, phần lớn đối phương sẽ đồng ý. Hiện tại là đại học nha! Đại học đó! Sao lại có thể nông cạn như vậy!"

"Được được được, là tớ nông cạn. Nhưng cậu cũng không nhất thiết phải treo cổ trên một cây chứ, tớ thấy Châu Hiền trong phòng ngủ các cậu cũng không tệ, cậu không suy nghĩ qua sao?"

"Này! Sao lại có thể tìm trong phòng ngủ. Ngu ngốc."

"Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, độc thân là đáng đời."

"Tớ thích cái cây đó, vậy thì sao?" Nói xong cô thở hồng hộc bỏ đi.

"Tớ quản cậu chắc!" Nói xong, cậu cũng thở hổn hển đi về hướng ngược lại.

Chưa đi được vài bước, điện thoại Mân Hào vang lên, ấn nút nghe, âm thanh của Lâm Duẫn Nhi bên trong truyền đến, cô nói: "Chúng ta hòa đi."

Mân Hào kinh ngạc một chút, "Chúng ta có cãi nhau à?"

Nói xong cả hai đều nở nụ cười, tắt điện thoại, đồng loại quay đầu lại, tiếp tục sóng vai lên lớp.

Giữa tháng mười, thời tiết hơi lạnh, gió có chút lớn, dọc theo đường đi, Lâm Duẫn Nhi chỉ lo sửa sang lại mái tóc bị gió thổi tung, lại không biết, có người, đang nhìn bóng dáng của cô đến xuất thần.

.

.

.

Học xong một buổi chiều, Lâm Duẫn Nhi lại bắt đầu mệt rã rời, cảm thấy lên đại học cũng không thoải mái như cô đã tưởng tượng, ít nhất trong khoảng thời gian mới vừa khai giảng này chương trình học vẫn được sắp xếp rất căng.

Cùng hai người Châu Hiền, Thừa Hoan chậm chạp trở về phòng ngủ, đột nhiên thấy cửa phòng ngủ mở toang. Lâm Duẫn Nhi quay đầu lại hỏi Thừa Hoan: "Thừa Hoan, cậu lại quên khóa cửa à?"

Thừa Hoan cúi đầu suy nghĩ một chút nói: "Duẫn Nhi, hình như cậu mới là người cuối cùng ra ngoài đó."

"Là tớ sao? Sao tớ lại không nhớ?"  Lâm Duẫn Nhi vuốt tóc ngẩng đầu nhìn trời, quả thật là cô là người cuối cùng ra ngoài, bởi vì lúc trưa cô ngủ quên nửa tiếng.

Châu Hiền liếc cô một cái, "Không phải cậu thì là ai!" Nói xong nhấc chân đi vào phòng ngủ, mới vừa vào lại lớn tiếng hét ầm lên: "Cô là ai?"

Hai người kia cũng chạy vội vào, "Sao thế?"

Tầm mắt mọi người đồng loạt nhìn tới chỗ bị cửa che lại, dưới cái giường trống trong phòng ngủ, người ngồi trên ghế kia.

Đó là một cô gái có vẻ gầy, theo bạn Lâm Duẫn Nhi nhìn thì có vẻ cao khoảng 1m65, tóc đuôi ngựa hơi dài, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, áo sơ mi chữ T màu trắng, quần bò thủng lỗ chỗ, giày vải bạt, lúc không nói lời nào vẻ mặt có chút lạnh lùng.

Cô ấy đứng lên khẽ cười với ba người vẫn còn đang ngẩn người ở cửa, lộ ra hàm răng trắng noãn. Cô ấy nói: "Hi, Tớ là Quyền Du Lợi, bởi vì bệnh nên không tham gia đợt tập quân sự kia."

Lâm Duẫn Nhi há miệng, định nói: Cậu không tham gia quân sự, sao lại phơi nắng còn đen hơn tớ? Nhưng mà lời nói đến bên miệng, lại cảm thấy lần đầu tiên mới gặp lại nói như vậy thực rất bất lịch sự.

Châu Hiền lúc này mới giới thiệu với Quyền Du Lợi: "Tớ là Châu Hiền, là trưởng phòng của phòng 407." Chỉ Thừa Hoan, "Đây là bí thư đoàn của chúng ta, Thừa Hoan." Lại chỉ Lâm Duẫn Nhi, "Đây là Lâm Duẫn Nhi."

Quyền Du Lợi nhìn chằm chằm Lâm Duẫn Nhi vài giây, khẽ gật đầu.

Châu Hiền lại hỏi: "Cậu sinh tháng mấy?"

"Tháng 9."

"Cậu lớn hơn Lâm Duẫn Nhi, tớ tháng 2, Thừa Hoan tháng 6, Duẫn Nhi tháng 12, cho nên cậu thứ ba, Duẫn Nhi là út."

"Cái gì?" Lâm Duẫn Nhi nhíu mày, cô không muốn làm út đâu, mấy ngày hôm nay cô đã bị Châu Hiền sai đi múc nước, lại xếp hàng mua cơm, hiện tại lại có thêm một người "bắt nạt" cô?

Lâm Duẫn Nhi liếc Quyền Du Lợi một cái, Quyền Du Lợi cũng đi tới ôm bả vai cô nói: "Làm út cũng rất tốt nha, các chị sẽ luôn luôn yêu thương em."

"Đúng vậy đúng vậy!"Châu Hiền cũng hùa theo.

Lâm Duẫn Nhi đẩy Quyền Du Lợi, thầm nghĩ, tôi với cậu còn chưa thân đến mức này nha?

"Quyền Du Lợi, tên này hơi khó kêu đó." Thừa Hoan đột nhiên lên tiếng, "Cậu có... biệt danh hay gì đó không? Giống như chúng tớ kêu Duẫn Nhi vậy."

"Đúng vậy, tên của tớ hơi khó kêu, bạn bè trước đây của tớ đều gọi tớ là Ngu (1), sau này các cậu cũng gọi tớ là Yuri đi."

Chú thích:

(1) Nguyệt Lượng: còn có nghĩa là mặt trăng. (editor: Vạn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoonsic