Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Ta chẳng qua chỉ vì tức giận mà nói với Doãn Kỳ như vậy, hắn lại chuẩn bị giúp ta như thật, đầu tiên là sắm sửa y phục cho ta, sau đó dạy ta lời nói cử chỉ phải làm sao mới giống như tiểu công tử nhu nhược khả ái đại gia, sau đó lại đưa ta một thanh bảo kiếm cực kỳ tinh xảo. Sau mấy ngày dựa vào sự an bài của hắn, ta cũng bắt đầu có bộ dạng tốt hơn.

     Ta trở nên nghe lời, ôn nhu, cười không hề nhe răng.

     Nhưng Doãn Kỳ là người mù, mặc dù ta là do hắn một tay đào tạo nhưng hắn lại không thể thấy bộ dạng của ta sau khi trở thành tiểu thụ, ta không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

     "Doãn Kỳ, ngươi nhất định là thần tiên sống trời ban cho ta", ta lấy ống tay áo che miệng cười, làm bộ dạng tiểu thụ: "Hắn là một vị thần rất có địa vị, nếu như ta có thể gả đi, ta nhất định sẽ giúp đỡ ngươi".

     Doãn Kỳ cười nhạt: "Không cần".

     Chí Mẫn rất vừa ý ta, không lâu sau đã tìm tới chỗ ở của ta và Doãn Kỳ, ta chuẩn bị xong mọi thứ, đi theo sau Doãn Kỳ, vừa mở cửa ra đã thấy khuôn mặt quen thuộc của Chí Mẫn.

     "Mân Ngọc...", hắn nhìn ta lại gọi cái tên này.

     Ta nhìn hắn: "Những gì ngươi nói ta đều đã quên, ta không nhớ rõ Mân Ngọc, ngươi gọi ta A Tại được không?".

     "A Tại?", Tĩnh Uyên hỏi, lại đánh mắt nhìn sang Doãn Kỳ.

     Doãn Kỳ rõ ràng không nhìn thấy, lại giống như biết hắn nhìn mình, mở miệng nói: "Ngươi không phải nói một lòng muốn đợi nàng sao? Nếu như Mẫn Ngọc đã không còn là Mẫn Ngọc, ngươi có thể vì nàng mà hy sinh thế nào?".

     Sắc mặt của Chí Mẫn có chút rung động: "A Tại, ta không vội, ta sẽ để cho em từ từ suy nghĩ".

     "A", ta mơ màng gật đầu, rất muốn biết bọn họ đang nói chuyện bí hiểm gì.

     Doãn Kỳ cầm tay ta, đưa tới tay của Chí Mẫn, giống như phó thác một điều gì đó rất lớn, sau đó nắm chặt tay của hai chúng ta, thần sắc vô cùng thoải mái: "Các ngươi đi đi".

     Một khắc kia, ta nhìn thấy rõ ràng sự đau thương của hắn.

     Ta sóng vai cùng Chí Mẫn ra khỏi cửa, quay đầu lại cáo biệt Doãn Kỳ, Doãn Kỳcười với ta, có chút thê lương: "A Tại, ngươi nói đúng, cho dù ta có chờ bao lâu thì người đó cũng không tới".

     Ta động lòng, không bận tâm thần sắc của Chí Mẫn, kéo lấy tay áo hắn nói: "Người mù, ngươi có bằng lòng lấy ta không?".

     Doãn Kỳ lắc đầu, lại đem tay ta đặt vào tay Chí Mẫn: "Đồ ngốc, người đã tới rồi, ngươi lại hồ đồ gì thế?".

     Ta cùng Chí Mẫn đi.

     Chí Mẫn nói với ta rất nhiều chuyện về Mẫn Ngọc ngày xưa. Hắn nói Mẫn Ngọc vốn là viên ngọc thạch núi Côn Luân, sau nhiều năm tháng tu thành hình người.

     Yêu tinh ở Côn Luân phần lớn là do tiên vật hoặc tiên thảo tu thành, cho nên không có yêu khí, chủ yếu là tu tiên. Mà thần tiên Côn Luân hạ phàm có rất nhiều, cứ như vậy, yêu không hại người, người không giết yêu, cho nên thần yêu vô cùng hòa thuận vui vẻ.

     Chí Mẫn lúc đó còn chưa phải thượng thần, hắn chỉ là một chân quân.

     Mẫn Ngọc thầm mến Tĩnh Uyên rất nhiều năm.

     Ta cứ lặng yên nghe, lại nghĩ tới hắn nói ta chính là Mẫn Ngọc, liền đỏ mặt, thật là quá thất bại, còn nói là thầm mến, rõ ràng đã như vậy rồi.

     "Mẫn Ngọc, à ta nói tại sao ta lại biến thành bộ dạng này?".

     Chí Mẫn lại tiếp tục kể.

     Tình cảm của Mân Ngọc cảm hóa được Chí Mẫn, nhưng Chí Mẫn vì tu tiên, không thể động tình, vậy nên luôn bỏ mặc Mân Ngọc, Mân Ngọc thấy vậy không quấy rầy hắn nữa, để hắn yên tâm tu luyện.

     Nhưng khi Mân Ngọc biến mất, Chí Mẫn mới hiểu được mình đã sớm động tình với Mân Ngọc, vô luận là tu như thế nào cũng không thành.

     "Thì ra ta lại là kẻ gây ra tội lớn", ta vừa cười nhạo vừa nhìn Chí Mẫn đang ngồi trên mây trắng: "Nhưng hiện tại ngươi đã tu thành rồi, quả thực rất lợi hại".

     Chí Mẫn nhìn ta hồi lâu: "Là em giúp ta nên ta mới tu thành".

     "Ta là yêu, làm sao có thể giúp ngươi?".

     "Em giúp ta chặt đứt tình duyên", Chí Mẫn trầm mặc nói, ánh mắt lộ ra vẻ ưu thương: "Mân Ngọc, em đã tự vẫn, chặt đứt tình duyên của ta tại đó".

     Ta ngẩn người, sau đó cười cười lắc đầu: "Không thể nào, ta làm sao có thể ngốc như vậy?".

     Chí Mẫn nhẹ nhàng ôm lấy ta: "Tất cả đều là tại ta, là ta không tốt, ngày đó ta tu tiên không được liền đổ hết lỗi lầm cho em. Lúc đó là ta quá phiền não, ta vốn đã nghĩ không tu nữa, cứ như vậy sống với em ở Côn Luân. Không ngờ em lại thành toàn cho ta, tự đánh tan hết tu vi giúp ta thành thần".

     Tâm ta băng lạnh lại: "Cho nên ngươi đã tu thành?".

     "Ta nghĩ nàng đã hồn phi phách tán, không muốn phụ tâm ý của em vậy nên đã bế quan tu thành thượng thần".

     Ta thở phào một hơi, đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại tại ánh mắt của hắn, ta cảm thấy được ánh mắt của hắn là đẹp nhất, giống như bảo thạch vậy.

     Ta đối với mấy lời nói của hắn hoàn toàn vô cảm, chỉ có điều, ta cảm thấy nếu như Doãn Kỳ cũng có một đôi mắt như vậy thì thật tốt.

     Chí Mẫn mang theo ta ngồi trên mây đi khắp nơi ngắm phong cảnh, ta nghĩ nhìn thấy những cảnh đẹp như vậy, khi trở về nhất định phải kể cho Doãn Kỳ nghe.

     Những gì hắn không thấy được, ta sẽ nhìn giúp hắn, những nơi hắn không tới được, ta sẽ tới thay hắn.

     Nhưng sau khi trở lại tiểu viện, ta lại không thấy Doãn Kỳ.

     Hắn mười năm qua đều không rời khỏi cái sân này, vô luận là ta có rời đi lâu như thế nào, hắn vẫn luôn ở đây đợi ta.

     Hắn không đợi nữa sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro