Symphony

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Nơi ấy vẫn luôn tồn tại một Kim TaeHyung như vậy đứng đợi chờ một giấc mơ...

TaeHyung chăm chú ngắm nhìn những ngón tay nhỏ bé thuần thục thả hai viên đường phèn vào tách trà. Cậu để ý cái băng dán cá nhân cuốn quanh đầu ngón trỏ của Jimin, thoáng chốc lại chuyển dịch tiêu cự sang cái hình xăm nhỏ xíu nằm trên mu bàn tay, ngắn gọn với ba âm tiết 'Min Yoongi'.

-TaeTae, sao cậu cứ nhìn tớ mãi thế? Mặt tớ dính mực sao?

TaeHyung mất mấy giây trước khi định hình lại sự việc và đáp lại câu hỏi của Jimin. Bởi vì lúc ấy, tư tưởng của TaeHyung còn đang mắc kẹt ở một xó xỉnh nào đó trong quán cà phê nhỏ bé này.

-À, không... Chỉ là, tớ thấy cậu bị thương, cái băng trên ngón trỏ của cậu ấy.

Jimin ngơ ngác một chút rồi bật cười. Thoáng chốc, TaeHyung nhận ra cậu trai kia quả thực tựa như thiên sứ, nụ cười ấy trong trắng và thuần khiết đến khó tả. Thì ra, Jimin vẫn luôn may mắn sở hữu những thứ tuyệt vời như thế, những món đồ mà cả đời có lẽ mãi mãi chỉ tồn tại trong giấc mơ vĩnh hằng của TaeHyung mà thôi.

-Tớ gọt hoa quả cho Yoongi hyung và lỡ cắt vào tay. Anh ấy đã trách mắng tớ rất nhiều và chúng tớ suýt nữa cãi nhau. Cuối cùng thì tớ cũng phải nhận lỗi. Thật là vụng về quá mà.

Jimin lúng túng đưa tay lên vò vò mái đầu màu cam rực rỡ, trông đáng yêu vô cùng. Nhưng rốt cuộc, TaeHyung vẫn chỉ ghen tị với nét trẻ con bẩm sinh ấy. TaeHyung tự hỏi, trong mắt Yoongi, Jimin có dễ thương và đáng yêu như vậy không.

-Cậu nên cẩn thận hơn.

TaeHyung chậm chạp nhấp một ngụm trà, cố ý cảm nhận cái đắng ngắt lan rộng nơi đầu lưỡi. Vô tình lại để ý chiếc nhẫn bạc lấp lánh trên ngón áp út của Jimin. Thoáng chốc cảm thấy tâm trạng lo lắng tuột độ.

-Yoongi hyung và tớ đã đính hôn.

Jimin tựa cằm lên những ngón tay xinh xắn, thơ mộng nhìn ra ngoài cửa sổ, vô tình lại tạo nên một bức tranh hài hoà đến đáng sợ. TaeHyung cảm thấy dường như có tảng đá to lớn chặn đứng nơi cuống họng. Trái tim hình như bị ai đó vô tình đập vỡ thành trăm ngàn mảnh nhỏ. Dẫu sao, nom cũng thật đáng thương.

-Jimin à, chúc mừng hai người nhé!

TaeHyung chua xót vắt kiệt từng con chữ run rẩy thoát ra khỏi vòm họng. Đôi bàn tay vô thức siết chặt tách trà nóng hổi, cố ý hành hạ bản thân bằng cách hun nóng xúc giác, kiềm chế lại cái run rẩy yếu đuối trong tiềm thức. Viền mắt khẽ cong lên, che giấu đi đôi đồng tử nâu sậm đang dao động mãnh liệt sau màn nước mặn chát. Bóng ảnh của hạnh phúc trước mắt cứ mờ nhòe đi, méo mó đến vô cùng. Rốt cuộc, cái cảm giác nước mắt ngược dòng chạm vào tim, đau đớn xát muối lên những vết thương đang âm ỉ rỉ máu còn đau gấp vạn lần thông thường. Ngày ấy, TaeHyung tuyệt nhiên không rơi lấy một giọt nước mắt, nhưng tựa hồ thế giới một màu ảm đảm trong tim đã tàn nhẫn xụp đổ thành một mớ đổ nát. Thì ra, vốn dĩ ngay từ đầu, chỉ duy nhất một mình Kim TaeHyung mê muội chọn dừng chân bên đường đợi chờ một phép màu...

#Bản tình ca em lạc lối...

Tiếng vỗ tay tán hưởng vang lên khắp khán phòng ngay khi thanh âm trong trẻo cuối cùng nhẹ nhàng thanh khiết nhón chân qua đầu môi. TaeHyung khó nhọc nhìn đám đông hò hét qua bờ mi dày cụp thấp, thoáng bối rối lại quệt một lớp nước bọt lên phiến môi khô khốc. Chân bắt chéo lại vẫn không che giấu nổi cái run rẩy yếu đuối vẩn vơ trên từng thớ thịt. Tay siết chặt mic, cố gắng kìm giữ lại nhịp đập loạn lạc của quả tim bên ngực trái. Mắt mơ hồ liếc nhanh sang bên cạnh, nơi bóng dáng quen thuộc lặng lẽ gõ từng âm điệu bên cây dương cầm đen cũ kĩ.

TaeHyung đã kết thúc phần trình diễn của mình, nhưng Yoongi vẫn còn một đoạn nhạc đệm ngắn ngủi nữa trước khi kết thúc buổi hoà nhạc. Cậu nhàn nhạt nhìn những vụn giấy kim tuyến lấp lánh chao lượn trong không trung, bỗng chốc mê muội đưa tay ra nắm bắt. Hoa giấy nhiều vô cùng, trắng xoá tựa như tuyết rơi. Nhưng tuyệt nhiên, khi xoè lòng bàn tay ra, không sót lại một mẩu. Dẫu sao nhìn thế nào vẫn giống với tình cảnh của cậu lúc bấy giờ. Dù Min Yoongi có bao nhiêu yêu thương đi chăng nữa, cũng không tồn tại một mẩu bé nhỏ dành riêng cho Kim TaeHyung.

Tiếng đàn dương cầm êm dịu vẫn trầm bổng bên tai, ngay trước khi TaeHyung hoàn toàn chìm vào cái im lặng tuyệt đối do Yoongi tạo ra. Những gương mặt lạ lẫm lấp kín khán đài, giương cặp mắt chăm chú cùng ánh nhìn ngưỡng mộ ngước lên sân khấu. Yoongi bên cạnh đứng ngược sáng, dưới ánh đèn pha sáng chói, TaeHyung không tài nào nhìn rõ gương mặt Yoongi được. Mọi tạp âm xung quanh dường như tan biến trong không trung, khung cảnh tựa hồ một thước kịch câm. Cơ thể TaeHyung tuyệt đối chỉ chấp nhận thứ xúc giác lạnh lẽo toả ra từ bàn tay Yoongi áp hờ lên bả vai. Thoáng chốc lại rùng mình xác thực, thì ra không phải lúc nào gần ánh dương cũng cảm thấy ấm áp.

Yoongi hoàn mĩ tựa ánh hào quang. TaeHyung say mộng tưởng chừng không bao giờ thức giấc, ngỡ thực tại là một giấc mơ. Giá như thực tại nghiệt ngã kia cũng êm ái như cơn mộng mị thì tốt biết mấy. Cho dù có là ác mộng, vẫn có thể tuỳ sức thay đổi theo ý nguyện con tim.

-Chúng tôi sẽ kết hôn.

Giọng nói trầm khàn truyền qua mic lại có thể mê hoặc đến thế. TaeHyung nghĩ mình đã say, hồ đồ tự lừa dối bản thân rằng trong lời nói kia có bao nhiều là sự thật. Thì ra, dẫu có biết là lưới tình, vẫn mê muội tham luyến những mảnh yêu thương vụn vặt dư thừa, gắng sức chắp ghép thành một hình thù nhơ nhuốc, xấu xí, rồi lại nhẫn tâm tự dối lừa bản thân rằng nó đẹp hơn bất cứ vì sao nào trên bầu trời đêm lặng lẽ.

Tấm áo choàng đen khoác qua đôi bờ vai run rẩy. TaeHyung ngây ngốc cảm nhận thứ ánh dương nhạt nhoà chầm chậm len lói qua ngóc ngách con tim, lại cảm tưởng tựa mũi dao cố ý cứa thêm vài ba vết thương chồng chất rỉ máu. Bỗng chốc cảm thấy bản thân lạc lõng giữa dòng người xô bồ vội vã. Đám đông bật dậy tán hưởng, rầm rầm vỗ tay, nhưng tuyệt nhiên, trong cặp mắt của kẻ si tình, chỉ hiện hữu duy nhất gương mặt mờ ảo cùng giọng nói trầm khàn đặc trưng. Trong giây phút hoan lạc, TaeHyung nhận ra mình là nốt nhạc duy nhất lạc lõng trong bản tình ca cậu lỡ đánh đổi bằng cả trái tim mình.

#Em mãi mãi chỉ là kẻ thay thế...

TaeHyung im lặng ngồi trên ghế. Tâm trạng căng thẳng tựa có ai đó vô tình nhen nhóm ngọn lửa ngay trong lòng. Mắt thoáng liếc sang bóng lưng quen thuộc ngồi bên cạnh. Trái với tâm tư lộn xộn mà TaeHyung bị vướng mắc, gương mặt người kia lại bình yên như mặt nước mùa thu, phẳng lặng không chút gợn sóng. Hai tay vô thức siết chặt lấy vạt áo. Những âm ngôn nghẹn ngào cứ mắc kẹt trong cổ họng, khó khăn lắm mới có thể hoàn chỉnh thoát ra bên ngoài.

-Yoongi hyung... Chuyện vừa rồi...

Yoongi quay lại nhìn người kia bằng đôi đồng tử đen đục quen thuộc. Gương mặt TaeHyung xinh đẹp đến nao lòng, nhưng chưa chan biết bao nhiêu là tâm can. Yoongi không chút dao động, kiêu ngạo buông lời.

-Không phải thứ cậu vẫn luôn hằng mơ ước sao?

Lời nói kia tựa ngàn con dao găm, tàn độc cắm sâu lên con tim mềm yếu. TaeHyung chua xót cảm nhận cơn đau nhói day dứt trong lòng. Bỗng chốc, tự hỏi, có phải người kia đã căm ghét mình đến cùng cực không.

Yoongi không buồn bận tâm tới cảm xúc người bên cạnh, chầm chậm ngả lưng, thư nhàn ngắm nhìn bó hoa Bạch thiên hương nằm vẩn vơ trên bàn. Thoáng chốc lại nghĩ đến thiên sứ bé nhỏ với đôi cánh lông vũ trắng muốt, xinh đẹp tựa ngàn vì sao sa, chuyên cần nhảy múa trên nền nhạc dương cầm trầm bổng.

-Tôi vốn dĩ chỉ có Jimin trong lòng.

TaeHyung cắn chặt môi, tìm kiếm chút đớn đau nơi thể xác. Bao nhiêu năm qua, dù là bạn bè tri kỉ, cậu không chút chối bỏ mà thừa nhận rằng mình đối với Jimin có ít nhiều là ích kỉ. TaeHyung cũng là con người. Cậu chẳng phải đấng cứu thế trong mắt bất cứ ai, không tránh khỏi cảm giác ghen tuông với người khác. Dẫu sao cũng chỉ là đơn phương, TaeHyung buộc phải ngậm ngủi quan sát từ xa, chấp nhận bị chà đạp đổi lấy hạnh phúc cho người thương.

-Dù sao, cũng cảm ơn cậu.

Thanh âm khàn đặc chầm chậm thoát ra khỏi vòng họng. Yoongi nhẹ nhõm trút lòng. Những ngày tháng khờ dại nhặt nhạnh những mảnh tim vụn vỡ trôi qua, Yoongi quả thực đã gắng sức chắp vá trái tim xấu xí của mình, chu toàn ấp ủ sâu trong lòng, bấu víu thứ hi vọng mong manh rằng sẽ sớm có ngày nó sẽ trở nên mạnh khoẻ, ấm áp, và có thể đập lại tựa hồ quá khứ. Bất quá, vạn sự không được như mơ. Rốt cuộc, Yoongi vẫn lặng lẽ cất giấu trái tim méo mó đặt vào trong một chiếc hòm, bên cạnh bản tình ca dang dở. Anh khoá chiếc hòm lại bằng một chiếc chìa khoá duy nhất mang tên Park Jimin. Vĩnh viễn không một chiếc chìa nào khác có thể thay thế.

TaeHyung vô thức siết chặt mép áo, tưởng chừng tâm can bị ai đó tàn nhẫn đập vỡ vụn. TaeHyung ước gì trái tim mình cũng xinh đẹp như những vì sao, để dẫu có bị đập tan thành trăm mảnh, vẫn có cơ hội được toả sáng giữa màn đêm đen tối. Thật đáng tiếc, trái tim cậu chỉ chằng chịt những vết sẹo, dù có tan nát vụn vỡ thì cũng không đáng để người ta thương hại.

-Yoongi hyung...

TaeHyung run rẩy cất lời. Bỗng chốc, lại cảm tưởng đến đôi uyên ương tựa vai nhau bên ghế đá công viên vào ban mai. Mái tóc cam rực rỡ quyện cùng mái đầu xám lông chuột vô tình tạo một bức tranh hoàn hảo, không thể nào bị thay thế. Thoáng lại thầm mong ước ai đó sẵn lòng cho mượn bờ vai vững chãi để cậu run rẩy mỗi khi yếu đuối. Nhưng suy cho cùng, giấc mơ cũng chỉ là ham muốn nhất thời, mãi mãi chỉ tồn tại trong tiền thức, vĩnh viễn không thể thành hiện thực được.

-Anh có muốn nghe sự thật không?

TaeHyung cố kiềm chế cái run rẩy yếu đuối âm ỷ trong cổ họng. Thứ nước mặn chát chảy ngược vào trong tim, xót xa xát muốt lên những vết thương rỉ máu. TaeHyung gắng gượng nặn ra một nụ cười buồn. Dẫu trong mắt người kia có xấu xí ra sao, đó cũng là thứ duy nhất cậu có thể làm được lúc này.

-Rằng...

Yoongi chăm chú lắng nghe thanh âm trong trẻo ứ đọng lại nơi cuống họng. Bỗng chốc anh nhận ra, hình như mình vừa ôm TaeHyung một cái, nhưng những mảnh vỡ trong tim người kia lại vô tình làm anh đau. Thì ra, nơi đây vẫn luôn tồn tại một tiểu thiên thần, cậu ấy nguyện bẻ gãy đôi cánh của mình để được ở bên cạnh người thương...

#Em muốn là một phần trong bản nhạc của anh...

TaeHyung gỡ khăn tang, cột thành cái nơ rũ xuống trên cổ tay. Mắt mê muội ngắm nhìn bóng người xơ xác tựa lưng vào lan can, tay giữ chai rượu trắng, nốc cạn quá nửa. Tâm can thoáng lại nhói đau.

-TaeHyung...

TaeHyung ngỡ mình đã say, vô thức bước đến ngồi kế bên. Người kia nhạt nhoà như ánh dương, gần vô cùng nhưng không tài nào nắm bắt được, vĩnh viễn xa vời không thể chạm tới.

Cơn gió vô danh lạnh lẽo lùa qua tan cây xanh thẫm, cuốn theo thứ hương vị nồng nàn của bụi hoa Bạch thiên hương. Những bông hoa trắng phản phất ánh mắt kẻ si tình, mê muội đến dại khờ.

-Cậu có muốn thay thế Jimin không? Hôm nay, ngày mai, và cả sau này nữa.

Khuôn miệng thơm mùi rượu gạo, bâng quơ nở nụ cười. TaeHyung ngỡ mình bắt gặp được thứ đẹp hơn cả ánh mặt trời. Vạn vật mờ nhoà đi vào bóng tối. TaeHyung ngây ngốc thuận chiều đồng ý. Mặc dù biết chắc thời gian bên nhau không kéo dài, dẫu sao lòng vẫn tham luyến bên anh, mong mỏi tìm kiếm chút hơi ấm của tình yêu, tựa bông hoa Bạch thiên hương kia, mê muội ánh dương rực rỡ, dẫu cho vĩnh viễn không bao giờ chạm đến được.

Ngày hôm ấy, TaeHyung chấp nhận đánh đổi con tim mình lấy bản tình ca dang dở mà vĩnh viễn sau này không bao giờ được viết tiếp, tựa chuyện tình đôi bên, vĩnh viễn chỉ có một nửa.



#Mọt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro