14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Seungyoon. Chậm lại một chút... a... ha... chậm..."

Jinwoo bấu mười ngón tay lên tấm chăn trải giường, khó nhọc điều chỉnh tư thế quỳ của chính mình, bởi vì người ở đằng sau đang mê đắm thúc rất mạnh vào sâu trong anh.

"Hộc... Sao vậy?... Mình làm cậu đau à?..."

Giọng Seungyoon thoát ra nhẹ hẫng như chìm trong mê sảng, bởi vì tầm mắt cậu đang mờ mịt dán xuống vòng eo thon thả của Jinwoo, là thứ đang nằm gọn trong đôi bàn tay cậu. Đường hõm lưng cong xuống đầy gợi cảm khi anh phóng túng đón nhận cậu, và chiều dài của cậu thoắt ẩn thoắt hiện bên dưới bờ mông đầy đặn của anh, tất cả những hình ảnh vô cùng quyến rũ ấy khiến tâm trí Seungyoon trở nên mê muội.

"Không. Nhưng mình sắp không kiềm lại được nữa... mình muốn ra... a..."

Hai mắt Jinwoo cố mở ra khi anh gắng sức cưỡng lại cảm giác sảng khoái đang ồ ạt trào dâng theo từng nhịp đưa đẩy của Seungyoon, từng đợt ma sát nơi hậu huyệt đang khiến cho bộ phận nhạy cảm nhất của anh cùng run rẩy theo.

"Được... Vậy thì chúng ta cùng ra..."

Seungyoon nhoẻn miệng cười thư thái, cậu chủ động gia tăng nhịp độ, một tay trườn ra đằng trước để giúp Jinwoo xoa dịu thứ đang trương phình bức bối.

Cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp với năm ngón thon dài đang bao bọc quanh bề ngang, trượt theo bề dọc chiều dài của mình, Jinwoo cao hứng rướn thẳng người lên, áp sát lưng anh vào lòng của Seungyoon.

"Mình bắn vào bên trong nhé?"

Seungyoon ân cần hỏi, đôi môi căng mọng dịu dàng hôn lên má của Jinwoo. Nhận được cái gật đầu gấp gáp của anh, cánh tay cậu mới vòng quanh bụng Jinwoo để giữ chặt lấy anh, để có thể mạnh mẽ thúc thêm vài nhịp vào sâu đến tận cùng.

"Ôi! A... a..."

Khi Jinwoo theo cơn sảng khoái mà thít chặt cửa mình, Seungyoon giải phóng hồi cao trào của cậu vào trong anh, còn anh thì run rẩy bắn ra lòng bàn tay của cậu.

"Hộc..."

Seungyoon buông tay để Jinwoo được nhẹ nhàng đổ người xuống giường, cậu dành vài giây mỉm cười hài lòng ngắm anh nằm ổn định lại nhịp thở, rồi mới quay đi rút khăn giấy lau chùi cho cả hai.

Sau khi vứt tạm mấy mẩu khăn giấy dính tinh dịch xuống đất, Seungyoon nhào xuống ôm chầm lấy tấm lưng nhỏ nhắn của Jinwoo, cậu hào hứng thở phào bên tai anh.

"Thích quá đi mất... Thích hơn hẳn những lúc ở trong xe..."

Jinwoo nhẹ mỉm cười.

"Xin lỗi nhé. Đều tại mình..."

"Không sao đâu, ở trong xe cũng tuyệt. Miễn là làm với cậu, ở đâu cũng thấy tuyệt."

Seungyoon vui vẻ trở mình theo Jinwoo, nhanh nhẹn chụp lấy bàn tay vừa vỗ nhè nhẹ lên bụng cậu.

"Đói bụng chưa?"

"Chưa hề nhé! Vẫn còn đang ngây ngất trong hạnh phúc!"

Jinwoo có hơi ngạc nhiên nằm sấp lại để véo yêu lên gò má cái người đang híp mắt cười hệt như một đứa trẻ.

"Xem cậu kìa! Thực sự không đói? Từ lúc đến đây vẫn chưa ăn gì mà."

"Có ăn quá trời mà. Ăn ở đây! Cả ở đây nữa!"

Jinwoo phá lên cười khanh khách, cật lực né tránh đôi bàn tay nghịch ngợm đang sờ soạng khắp người anh. Lúc đôi mắt Jinwoo đã mở ra trở lại sau khi anh ngớt tràng cười, anh có thể nhìn thấy khuôn mặt mình đang phản chiếu trong đôi mắt của Seungyoon, được gói gọn trong ánh nhìn trìu mến của Seungyoon.

"Sao?"

Anh cao giọng hỏi đùa.

"Nếu như địa cầu thu nhỏ lại chỉ bằng một trái banh, và mình cần ghi điểm để giành được tình yêu của cậu, thì cam đoan với cậu, mình sẽ vung chân đá tung lưới khung thành."

"Hahaha, đấy là bởi vì cậu chúa ghét đá banh!"

"Không! Đấy là mình cần cậu hơn cả quả địa cầu!"

Jinwoo ôm bụng cười nắc nẻ trước so sánh kỳ quặc của Seungyoon.

"Thật giống hồi còn nhỏ, cậu từng luôn cương quyết khẳng định rằng trái đất có hình vuông! Giờ thì chịu công nhận nó hình tròn rồi đấy à? Lại còn thu nhỏ chỉ bằng một trái banh nữa, hahaha!"

"Thì con người ai mà chẳng có lúc mắc sai lầm!"

"À, nhắc mới nhớ... Cậu hồi nhỏ đã từng rất ghét mình, đấy cũng là một sai lầm!"

Jinwoo âu yếm nựng cằm của Seungyoon. Bọn họ gặp nhau lần đầu tiên năm 12 tuổi, giáo sư Kim đã dẫn theo anh qua nhà giám đốc Kang dự tiệc tân gia, bởi vì trước đó gia đình của Seungyoon sống ở rất xa nhà Jinwoo.

"Mình chưa từng ghét cậu... Là mình chưa phân biệt được loại cảm giác khi đó là yêu thích."

"Mình chưa từng thấy ai đứng ở trước mặt người họ thích mà lại trưng ra biểu cảm kỳ thị và kinh tởm như cậu cả!"

Jinwoo bức xúc nói với người đang dịu dàng vuốt tóc anh, vào thời điểm đó anh thực sự chẳng tưởng tượng được rằng sẽ có lúc bọn họ trở nên thân thiết như bây giờ.

"Đấy là do cậu làm mình cảm thấy rất khó chịu! Tim mình cứ đập loạn cả lên! Mồ hôi tay lại còn tuôn ra ướt đẫm!"

"Ôi, tội nghiệp chưa kìa... Nhưng mà có thể tìm thấy được một chàng trai tuyệt vời như cậu, mình cảm thấy khoảng thời gian chủ động kết giao đó quả nhiên rất xứng đáng!"

Jinwoo đã từng chỉ đơn giản là làm theo cái cảm giác muốn được làm bạn với Seungyoon, được hiểu thêm về chàng trai tuy nóng nảy nhưng lại rất trung thực này, thế nhưng may mắn thay, anh đã dần nhận lại được còn nhiều hơn cả tình bạn từ cậu.

"Mình... tuyệt vời sao?"

"Tuyệt! Siêu cấp tuyệt! Đại Hàn Dân Quốc, Kang Seungyoon, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Seungyoon hạnh phúc vùi mặt vào ngực của Jinwoo, để anh trịnh trọng ôm lấy cậu.

"Cảm ơn cậu. Vì đã nhẫn nại với mình."

Nếu không nhờ có rất nhiều lần chủ động từ Jinwoo, Seungyoon sợ rằng cậu đã bồng bột đánh mất tình yêu đầu đời của mình...

"Vậy thì mình phải cảm ơn cậu, vì đã luôn tha thứ cho mình."

"Hở?"

... Nhưng nếu không nhờ có sự bao dung từ Seungyoon, Jinwoo có lẽ sẽ không dám tiếp tục đến bên cậu thêm một lần nào nữa, bởi vì anh không thể tự tha thứ cho chính mình. Đấy không chỉ có xuất phát từ sự giáo dục nghiêm khắc của cha anh, đấy còn là vì Jinwoo hiểu rõ hơn ai hết, về thứ cảm xúc trái khoáy mà anh đang âm thầm che giấu.

Thứ cảm xúc anh không nên có với Mino.

"Đi ăn thôi, hai đứa kia có khi đang chờ mình ra đấy!"

Jinwoo cố tình đổi chủ đề.

"Không đâu, tụi nó có khi còn đang máu lửa hơn bọn mình nữa đấy! Thằng Seunghoon hôm qua căn dặn nhân viên xong không thèm ra đón luôn!"

"Là vì tụi mình đến quá muộn!"

Seungyoon mạnh mẽ chụp lấy bàn tay của Jinwoo khi anh vừa phá lên cười vừa vỗ lên ngực cậu, sau khi đã giữ được khuôn mặt của người yêu, cậu liền bình thản kéo anh vào một nụ hôn sâu. Triền miên kéo dài hơn một phút, Seungyoon mới chịu dứt môi ra, lặng thinh ngắm nhìn Jinwoo đang chầm chậm mở mắt.

"Kẹo."

"Hở?"

"Môi của cậu. Mềm mại như mút kẹo."

Seungyoon nhẹ giọng hỏi, lả lướt ngón tay trên gò má của Jinwoo:

"Kẹo có vị gì?"

"Ngọt."

"Đương nhiên rồi. Nhưng là ngọt của cái gì?"

"Coca-Cola."

"Chi tiết ghê nhỉ. Chứ không phải là ngọt như tình yêu của mình à?"

"Không. Mình thích vị ngọt của Coca-Cola hơn."

Một bàn tay của Seungyoon mơn trớn đùi của Jinwoo khi cậu an yên quan sát từng đường nét trên khuôn mặt anh, người yêu của cậu rốt cuộc thì cũng đã hết buồn.

"Vậy hôn mình thay bữa sáng luôn có được không?"

"Có thể."

"Vậy sau khi hôn có thể cho mình vào thêm lần nữa không?"

"Không nhé! Tốn sức lắm! Cậu thực sự chưa đói luôn đó hả??"

"Có đói mà... Thèm ăn cậu..."

"Khôngggg!"

Jinwoo phá lên cười bất lực, dùng hết sức bình sinh đẩy người đang liếm mút đầu ngực của anh ra.

"Chán quá... Thực sự không muốn xuống khỏi giường..."

Seungyoon rốt cuộc cũng chịu buông tha cho Jinwoo, cậu nằm ngửa ra với tay chân duỗi thẳng, môi cong lên giở giọng nhõng nhẽo.

"Chúng ta có tận 3 ngày nghỉ lận mà, cậu tranh thủ làm gì?"

"Mình chẳng biết! Cứ có cảm giác không muốn xa rời cậu chút nào hết! Giống như lơ là một khắc thì sẽ mất cậu ngay!"

Seungyoon chỉ đơn thuần bộc bạch một cách vô tư thôi, là do thâm tâm Jinwoo tự cảm thấy cắn rứt, anh tiến đến gần vuốt ngược tóc mái của cậu xuống, mở ra một vầng trán rộng để anh có thể đặt môi lên.

"Vậy thì nghĩ cách thuyết phục cha mình đi. Để chúng ta có thể sớm được thoải mái ở bên nhau."

Seungyoon mỉm cười kéo Jinwoo vào lòng, sao cậu lại có cảm giác giáo sư Kim không phải là mối đe dọa đáng gờm nhất?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro