yoosu between light and dark

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 41

The Big Battle: part 1- Awaked

YooChun hôn đứa con đang say ngủ của mình. Dark có vẻ rất lo lắng, còn YooChun thừa biết lí do. Họ sẽ phải tham gia một cuộc chiến và

người mà họ sẽ phải đối mặt nhiều nhất là Light. Tên khốn đó chắc chắn sẽ lấy anh ta ra làm lá chắn. Anh ấy sẽ bị thương. Thế nên việc ông lo lắng cũng chỉ là lẽ tự nhiên

- Rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, đừng lo lắng quá - YooChun vỗ vai ông động viên

Dark khẽ mỉm cười. Rồi cả hai cùng nhau bay thẳng tới lâu đài của JunSu. Để làm điều đó, họ buộc phải xuyên qua rừng. Họ cố để không phải giết một sinh vật nào. Họ cần có sức mạnh tối đa để chiến thắng

Họ thận trọng bước vào. Mọi việc ban đầu quá dễ dàng còn bây giờ thì dường như có chuyện gì đó không ổn. Họ đi sát vào nhau và bước cẩn trọng từng bước một. Lâu đài trống trải không một bóng người. Cả Light lẫn JunSu đều không ở đây

YooChun chợt nghe thấy đâu đây văng vẳng một tiếng nói trầm và ngọt đang gọi anh. Anh nhận ra giọng của JunSu và chăm chú lắng nghe

JunSu nhắc đi nhắc lại một từ "ĐỒI HOA" . YooChun suy nghĩ một lát và một ý tưởng nảy ra trong đầu anh. Vùng đất bóng tối. Đồi hoa mà anh và JunSu đã từng tới trước đây. Đó là nơi anh cất giấu sức mạnh của mình

Nhưng làm thế nào?

Làm thế nào hắn biết được nơi đó?

Anh cần phải nhanh lên trước khi quá muôn

- Họ đang ở vùng đất bóng tối

Họ cùng bay ra và gặp bốn người giám hộ.

- Chúng tôi sẽ tiếp quản nơi này - YunHo nói

Dark gật đầu

- Những người khác đâu?

- Họ ở lại để bảo vệ lâu đài

YooChun gật đầu rồi cùng Dark bay về phía vùng đất bóng tối. Họ bay bằng tốc độ tối đa

YooChun dẫn đường tới đồi hoa. Mọi thứ trông thật khác. Mọi sinh vật đều cảm thấy nguy hiểm đến gần và chúng đã chốn đi. Mùi vani thơm mát của những bông hoa giờ đã biến mất. Vùng đất nhìn như một bãi chiến trường. JunSu, hay đúng hơn là oan hồn trong vóc dáng của JunSu, đang đứng chờ họ. Light bay lơ lửng trong không trung. Nhìn anh ta còn tệ hơn lần trước họ thấy. Mà thật ra JunSu thì cũng không khá khẩm gì hơn. Mọi thứ đang trở nên tồi tệ. JunSu nhìn xanh xao và yếu hơn

YooChun và Dark dừng lại trước mặt JunSu. Dark và JunSu nhìn nhau chằm chằm. JunSu phá vỡ cái nhìn đó và ngửa cổ nhìn lên trên. Light rên lên một tiếng đầy đau đớn rồi ngã xuống đất

Dark nhìn người yêu mình, vô cùng tức giận. Cơn thịnh nộ trong ông bốc lên ngùn ngụt nhưng ông cần phải kiềm chế, nếu không tất cả cố gắng sẽ thành công cốc. Nhưng Light, người ông yêu sắp chết ngay trước mắt ông, ông không thể để mất anh lần nữa, tất cả đều là lỗi của ông

YooChun nhìn ông và gật đầu. Họ sẽ cùng tấn công một lúc và JunSu sẽ buộc phải sử dụng sức mạnh

YooChun và Dark triệu tập linh thú của mình và thả chúng tấn công JunSu. Họ nhắm mắt và hết sức tập trung. Họ đều biết việc sẽ xảy ra tiếp theo. Hắn sẽ đẩy Light lên để đỡ đòn cho hắn. Nhưng lần này sẽ

khác. Họ tập trung để ngăn hắn làm điều đó. Light sẽ không bị thương và họ sẽ giải thoát được cho những người khác

JunSu đẩy Light lên phía trước và mỉm cười độc ác. Lũ ngốc đó chẳng bao giờ chịu học lại từ những sai lầm trước đây cả. Lần này Light chắc chắn sẽ chết. Đợt tấn công này quá mạnh. Nó thậm chí có thể tàn phá cả một đất nước, chỉ một là đủ rồi, chứ đừng nói là cả hai một lúc.

Chúng làm, chúng tự gánh lấy hậu quả

Dark và YooChun đan tay vào nhau. Linh thú của họ kết hợp lại thành một con phượng hoàng đen khổng lồ, và nó đang bay thẳng đến chỗ Light...

Trong khi đó tại lâu đài

Mặt trời chợt biến mất. Mọi thứ xung quanh tối đen. Vương quốc ánh sáng là nơi phải gánh chịu nhiều nhất . Họ sống nhờ vào mặt trời. Thế nên họ mới được gọi là vương quốc ánh sáng.

JaeJoong nhìn ra ngoài cửa sổ. Đứa cháu nhỏ đang say ngủ trong vòng tay anh. Anh hy vọng YunHo vẫn ổn khi phải chiến đấu cùng những sinh vật bóng tối. Anh đưa mắt nhìn xuống vườn. KiBum vẫn đang ngồi bên bức tượng và nói chuyện với nó

JaeJoong cảm thấy nguy hiểm đang cận kề. Anh không thể để KiBum ở đó như vậy. Anh đi xuống vườn, tay vẫn bế thằng bé và đến chỗ KiBum

- Vào nhà thôi, ngoài này nguy hiểm lắm

- Không! Em phải ở đây với cậu ấy - KiBum lắc đầu nguầy nguậy

JaeJoong chợt cảm thấy một nguồn sức mạnh kì lạ. Nó xuất phát từ trong túi của anh. Anh thò tay vào và lấy ra hai viên kim cương - nước mắt của JunSu. Chúng sáng rực lên và có cảm giác ấm áp kì lạ. Chúng rung lên trên bàn tay của JaeJoong. Anh hơi hé tay thì một viên bật thẳng về phía bức tượng. Nó đập vào trán của bức tượng với một sức mạnh kì lạ và tảng đá nứt dần ra

KiBum gào lên khi thấy người yêu mình không còn ở đó nữa

Một luồng sáng chói mắt loé lên. Cả JaeJoong và KiBum đều phải nhắm chặt mắt lại

Khi họ mở mắt, bức tượng đá đã biến mất. Chỉ còn lại những mảnh vỡ trên sàn và ChangMin nằm đó như thể đã chết

KiBum vội chạy đến và chuyển đứa bé lại cho đức vua. Ông và người giám hộ bóng tối vừa chạy tới khi thấy luồng sáng kì lạ đó

KiBum ôm ChangMin dịu dàng và thấy người cậu lạnh ngắt

- Cậu ấy lạnh quá! Cậu ấy không thở!

Giọt nước mắt trong tay JaeJoong bật lên và rơi vào nơi trái tim của ChangMin. Rồi nó biến mất trên ngực cậu

Ngay lập tức cơ thể ChangMin ấm lên. Cậu hít lấy một hơi dài và người cậu run lên. ChangMin đã sống lại!

KiBum cười hạnh phúc và ôm chặt lấy ChangMin.

- Đưa cậu ấy vào trong đi. Nơi này không an toàn

KiBum gật đầu và bế ChangMin trong tay rồi tất cả cùng vào trong

KiBum đưa ChangMin về phòng và nhẹ nhàng đặt cậu lên giường. Bác sĩ nói rằng ChangMin vẫn ổn nhưng cơ thể còn yếu. Cậu ấy cần nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ

- Ta không hiểu...? - Đức vua nhìn JaeJoong thắc mắc

- Nguồn gốc của sự sống

- Huh?

- Nước mắt của JunSu, khi nó đến chăm sóc cho đứa bé. Con luôn giữ lại. Con không biết tại sao. Chỉ là tự dưng cảm thấy muốn giữ lại. Con thấy KiBum ở ngoài và con đến bảo em vào trong nhà. Nhưng chúng

bắt đầu sáng rực lên rồi giải thoát cho ChangMin

- Đó hẳn là nguồn gốc của sự sống

- Con còn không?

JaeJoong lắc đầu rồi chuyển đứa bé sang tay cha cậu

- KiBum, ở lại với ChangMin nhé! - Đức vua nói

KiBum gật đầu

- Cha hãy chăm sóc cho thằng bé

- Nhưng...

- Chúng đang tới ngày một gần. Vương quốc không có ánh sáng, chúng ta không thể đánh bại chúng...

- Thế phải làm gì chứ?

- Con sẽ tạo ra một nguồn sáng nhỏ. Sẽ không lâu dài nhưng có vẫn hơn không

- Bằng cách nào cơ chứ?

- Sẽ ổn cả thôi - JaeJoong mỉm cười

Lính canh đều đã sẵn sàng để chiến đấu. Những sinh vật bóng tối có thể tới đây bất cứ lúc nào. Chúng sẽ tiến đến lâu đài và vào thành phố. JaeJoong nhìn những người lính. Họ đều đang lo lắng. Họ chưa từng gặp phải cảnh ngộ này bao giờ

JaeJoong nhẩm một thần chú. Người cậu nóng lên. Một ngọn lửa xuất hiện và bùng cháy. Nó bay cao dần lên tới khi chạm đến tầng mây. Giờ nó như một mặt trời nhỏ. JaeJoong đứng giữa khu vườn. Anh vận dụng gần như toàn bộ sức mạnh của mình để duy trì cho ngọn lửa luôn sáng.

Nó khiến cho những người lính tự tin hơn vì giờ họ có thể dễ dàng nhìn thấy mọi thứ xung quanh và sẵn sàng chiến đấu

- Ai là người nắm giữ sức mạnh của lửa? - Một vị tướng hỏi

Khoảng 12 người giơ tay lên

- Hãy truyền sức mạnh của mọi người cho hoàng tử để giúp cậu ấy duy trì ngọn lửa. Những người còn lại sẽ chiến đấu thay mấy người

Những người lính đó chạy tới và tạo thành một vòng tròn quanh JaeJoong. Họ chia sẽ sức mạnh của mình để giữ cho ngọn lửa luôn rực sáng cho tới khi những người giám hộ trở về...

Chapter 42

The BigBattle: part 2- Free!

YunHo cùng những người giám hộ còn lại đang cố hết sức để thi hành nhiệm vụ của mình. Họ phải tiêu diệt lũ quái vật đang xâm chiếm rừng. Cứ mỗi khi họ giết được một tên, thì cây cối trong rừng lại sống và xanh tươi như lúc đầu, những loài sinh vật vốn cư ngụ ở đây trước kia lại trở về. Nhưng mặt khác, họ đang mất dần sức mạnh, họ đang yếu đi nhanh chóng

Khi mà họ cảm thấy đã bình thường trở lại thì mặt trời đột nhiên biến mất. Họ chìm dần vào bóng tối. Siwon tìm cách dùng sức mạnh của mình để chiếu sáng xung quanh nhưng anh quá yếu để làm việc đó. Việc duy nhất mọi người làm được lúc này là tiêu diệt lũ quái vật sau đó trở về lâu đài để tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra

Bất chợt một ngọn lửa khổng lồ rực sáng cả bầu trời. Nó giống như một mặt trời nhỏ. Mọi người nhìn sang Siwon nhưng anh ấy chỉ lắc đầu

- Jae - YunHo buột miệng nói

- Cậu ấy sẽ không thể cầm cự lâu được nên chúng ta phải nhanh lên

Họ tiếp tục chiến đấu. Nhưng lần này họ dùng kiếm. Họ đã dùng quá nhiều phép rồi, điều đó khiến họ yếu đí, mà họ lại cần phải nhanh chóng để trở về lâu đài. Ngoại trừ Siwon. Anh cảm thấy sức mạnh đang trở lại và anh có thể dùng nó để đánh lại lũ quái vật. Dường như sự giận dữ khiến sức mạnh của anh tăng lên nhanh. Mọi người đều đã thấm mệt.

Anh tập trung sức mạnh và nhắm mắt lại. Hình ảnh của một con chó sói lửa hiện rõ dần lên. Đó là chiêu mạnh nhất của anh, nó sẽ lấy đi toàn bộ sức mạnh của anh nhưng mặt khác, những người còn lại sẽ còn sống và đưa anh về. Họ cần giữ sức để bảo vệ vương quốc thay vì mất công chiến đấu ở đây

Siwon nhẩm một câu thần chú. Con sói lửa xuất hiện và chạy thẳng về phía lũ quái vật và đốt cháy chúng cho tới khi không một quái vật nào còn sót lại. Khu rừng trở về nguyên dạng như chưa có gì xảy ra

Siwon ngã xuống nền cỏ, anh bây giờ rất yếu. HeeChul chạy đến và ôm lấy anh trong tay mình

- Đồ ngốc! - YunHo nhìn Won nói

- Bây giờ làm gì? - LeeTeuk hỏi

- Giúp tôi đưa cậu ta về

Họ cùng nhau đưa Siwon về và hạ cánh trong khu vườn của lâu đài. Thái tử đang tập trung duy trì ngọn lửa và khoảng 12 người lính khác đang giúp đỡ cậu

HeeChul đưa Siwon về phòng, đặt anh lên giường và hôn nhẹ lên trán anh

- Nghỉ ngơi một chút đí nhé! Baby!

Siwon hé mắt nhìn, môi giãn ra thành một nụ cười

HeeChul trở ra với những người còn lại. Họ đang đứng trước cổng thành, tìm cách đẩy lùi lũ quái vật. Dù họ không còn nhiều sức nhưng họ phải bảo vệ vương quốc. Hơn nữa, người giám hộ bóng tối cũng đang ở bên họ, cùng hàng ngàn quân sĩ khác đang cùng họ chiến đấu

ChangMin nằm trên giường, còn KiBum ngồi bên cạnh và nắm chặt lấy tay cậu. Min cảm nhận được tình yêu và thấy hạnh phúc khi có người yêu như KiBum. Ngay khi cậu tỉnh dậy, cậu đã thấy KiBum ngồi bên cầu nguyện cho cậu. Rồi anh cho cậu ăn tất cả những thứ mà bác sĩ yêu cầu.

Anh luôn ở bên cậu

Bất chợt họ nhìn thấy một ngọn lửa rực sáng. Họ đoán chắc đó là JaeJoong.

- Tới giúp họ đi - Min nói với Bum

- KHÔNG! - Bum lắc đầu quầy quậy

- Họ cần được giúp đỡ

- Còn anh không thể để em một mình

ChangMin hiểu rằng dù có nói thế nào anh cũng sẽ không để cậu lại. Cậu thở dài và tựa đầu vào ngực anh. Cho tới lúc này, cậu cũng không biết rồi tương lai sẽ ra sao, nhưng cậu đã không lo lắng về nó nữa. Cậu đã học được một điều, đó là luôn tin tưởng vào sức mạnh của tình yêu

KiBum nhìn ChangMin và hôn lên môi cậu bé mơ mộng này

- Em đang nghĩ gì thế?

- Nghĩ xem em nhớ anh tới mức nào

KiBum mỉm cười và hôn cậu...

Trong khi đó, tại vùng đất bóng tối

Con phượng hoàng đen tấn công Light. Nhưng nó đi xuyên qua anh ấy

và tiếp tục hướng về một mục tiêu khác - JunSu!

Dark cảm thấy hả hê vì ông không phải làm đau người yêu mình. Nhưng

ông cần phải tập trung tư tưởng trong lúc này nếu không họ sẽ làm

JunSu bị thương thay vì hắn

JunSu đã thấy nó sắp sửa tấn công mình. Hắn vô cùng ngạc nhiên khi

thấy con phượng hoàng đó đi xuyên qua Light. Hắn phải làm gì? JunSu!

Phải rồi, để JunSu làm lá chắn cho hắn!

Hắn nhắm mắt lại và tập trung. Hắn chỉ có 1 giây để làm việc này.

JunSu nhanh chóng nắm giữ lại cơ thể của mình. Cậu ta sẽ bị thương,

không phải hắn

JunSu mở mắt ra, đầu cậu quay mòng mòng nhưng cậu không có thời

gian để tìm hiểu những việc xung quanh. Một con phượng hoàng khổng

lồ đang tiến về phía cậu. Cậu giơ tay mình lên, một nguồn sức mạnh

khác xuất hiện và đánh lại nó.

Hắn nhìn thấy và cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp ấy. Hắn không

thể tin vào mắt mình. Hắn đã tìm kiếm nó suốt một thời gian dài! Hắn

phải có nó! Làm thế nào đây? Phải thả tự do cho Light mới có thể có

được sức mạnh ấy

Hắn lại đẩy JunSu ra và nắm giữ quyền điều khiển cậu

- Các người thua rồi!

YooChun và Dark giả vờ như họ rất ngạc nhiên

Hắn phẩy nhẹ tay và Light bỗng hét lên đầy đau đớn. Dây xích thít chặt

lấy cổ của anh

Dark hét lên sợ hãi

- LIGHT~~~!!!!

JunSu phẩy tay lần nữa. Dây xích biến mất. Để lại Light nằm bất tỉnh

trên nền đất

Dark muốn đến bên Light ngay bây giờ nhưng YooChun ngăn ông lại và

thì thầm

- Làm đúng kế hoạch, nếu không tất cả sẽ chết!

Dark, dù không muốn, nhưng ông biết YooChun đúng. Họ phải thực hiện

đúng kế hoạch hoặc người ông yêu sẽ còn phải chịu đựng nhiều hơn

thế. Ông chỉ hy vọng JunSu hiểu những gì họ đang làm và giúp đỡ họ

Hắn nhìn Dark và nói với giọng đầy khiêu khích

- Muốn anh ta sống chứ?

Ông biết đó là cơ hội của mình. Phải khiến JunSu sử dụng sức mạnh để

chống lại thì họ cũng phải tấn công

Dark ném một quả cầu lửa về phía JunSu

- Đồ khốn! Tao sẽ giết mày

Hắn cười khinh miệt và lại đẩy JunSu lên làm lá chắn của mình

JunSu thấy mình bị tấn công và đưa tay lên để đỡ lại.

Hắn đã cảm nhận được sức mạnh đó. Hắn đẩy JunSu đi và lại để mình

điểu khiển. Hắn tìm cách lấy đi sức mạnh của JunSu mỗi khi cậu tấn

công. Sau đó hắn tấn công lại YooChun

YooChun phản công lại, tiếp tục ném một quả cầu lửa khác về phía

JunSu

Hắn vẫn dùng chiêu thức cũ - JunSu!

YooChun nhìn sang bên cạnh. Anh biết Dark đang nghĩ gì. Diễn biến

chậm quá, mà họ thì cần đẩy nhanh nó lên. Họ cần làm diều gì đó, một

việc nguy hiểm...

Dường như Dark cũng hiểu ý của YooChun. Ông gật đầu tỏ ý đồng tình.

Họ nhắm mắt lại, tạo ra con phượng hoàng của mình, rồi họ đan tay và

nhau, kết hợp sức mạnh và tạo thành một con phượng hoàng đen khổng

lồ và thả cho nó tiến thẳng tới JunSu

Cả hai đều cảm thấy mình không thể chịu nổi nữa. Chỉ một lần thôi là đã

khó khăn và nguy hiểm lắm rồi! Đằng này còn phải làm lần thứ hai. Họ

cảm thấy như tất cả sức lực đều biến mất vậy!

Một lần nữa, hắn để JunSu đứng thế chỗ cho mình

JunSu đưa tay mình lên trong vô thức để phản công lại. Cậu vẫn không

hiểu có chuyện gì đang diễn ra. Và làm thế nào mà cậu có thể sử dịng

phép thuật khi mà cậu chẳng có chút sức mạnh nào. Cậu nghĩ tới

YooChun để không cảm thấy sợ hãi

Hắn chỉ cười. Trong khi đó vẫn tiếp tục lấy đi từng chút một sức mạnh

của JunSu . Những đợt tấn công của JunSu cũng vì thế mà yếu dần đi

Chapter 43

The Big Battle: part 3- Last revenge!

JaeJoong không cầm cự lâu hơn được nữa. Việc này bòn rút hết sức lực của anh. Anh cảm thấy mình yếu đi nhanh chóng kể cả khi những người khác đã chia sẻ toàn bộ sức mạnh của họ cho anh. Anh đổ sập xuống nền cỏ. Ngọn lửa biến mất và vương quốc lại chìm vào bóng tối

YunHo cùng những người giám hộ và đám quân sĩ chiến đấu ở cổng thành. Khi mà ngọn lửa bất chợt biến mất, anh biết đã có chuyện gì đó không hay xảy ra với Jae. Những người xung quanh có vẻ đang bận rộn với công việc của họ. Anh không thể tiếp tục được nữa. Có chuyện gì đó xấu. Anh bỏ đi và chạy về phía lâu đài. JaeJoong đang nằm thở dốc trên nền đất

YunHo đỡ JaeJoong dậy và ôm cậu trong tay

- Em yêu, nói gì đi!

JaeJoong nhìn anh, vừa nói vừa thở hổn hển

- Yun....em....

- Ssssssshhhhh, Nghỉ ngơi một chút đi nào

- Phải.....tiếp tục.....chiến đấu

YunHo thấy rằng JaeJoong đang lả dần đi trong vòng tay anh. Anh cần làm gì đó. Anh thấy giận dữ, nhưng đồng thời cũng thấy sức mạnh của mình tăng lên nhanh chóng. Anh có thể cảm nhận nó đang mạnh lên gấp bội. Trước nay, anh mới chỉ nghe rằng nước nguy hiểm thế nào khi nó giận dữ. Còn bây giờ, anh thực sự giận dữ, anh cảm thấy dòng nước sôi sục trong từng mạch máu mình

YunHo nhắm mắt, lắng nghe âm thanh từ những đại dương xa xôi. Anh cảm nhận nó. Anh biết bây giờ là lúc giải phóng sức mạnh đó để cứu người anh yêu. Nó sẽ khiến anh mất sức nhưng anh cần phải làm thế để cứu Jae và cả lâu đài nữa

Một sức mạnh kì lạ, giống như là sóng nước, thoát ra từ người YunHo. Nó tới biển rồi quay trở lại để đem thông tin về cho YunHo

- Sẽ nhanh thôi, Boo à!

JaeJoong nhìn YunHo đầy mệt mỏi. Cậu không hiểu ý nghĩa câu nói đó nhưng cậu không cần hiểu. Cậu tin tưởng anh. Cậu khẽ mỉm cười và nhắm mắt lại, thả lỏng người khi anh ôm cậu

YunHo bế JaeJoong như bế cô dâu. Quân sĩ và những người giám hộ vẫn đang tiếp tục chiến đấu

- Tất cả vào trong ngay! - YunHo ra lệnh

- Tại sao?

- Đừng hỏi nhiều, làm đi!

- Được rồi - HeeChul thở dài - Mọi người, vào lâu đài!

Tất cả từ từ lùi vào bên trong để bảo vệ chính mình và đảm bảo rằng họ không bị tấn công bất ngờ

Khi tất cả đã ở trong, YunHo lệnh cho tất cả niêm phong cổng, các cửa và cửa sổ lại. Không một ai hiểu được YunHo đang có ý định làm gì. Những người lính yên lặng làm theo mệnh lệnh của anh. Những người giám hộ thì nhìn anh dò xét, cố đoán xem ý muốn của anh là gì.

YunHo nhìn những cánh cửa đã được niêm phong cẩn thận. Anh gật đầu và mặt đất bỗng rung chuyển. Một lát sau, họ nghe thấy tiếng gào thét của lũ quái vật.

- Anh đã làm gì?

- Không bao giờ được làm nước nổi giận, nó sẽ nuốt trọn bạn

- Huh? - HeeChul có vẻ vẫn chưa hiểu

- Tsunami? Con vừa sử dụng nó? - Đức vua vừa đến, ông đã thấy tất cả

YunHo gật đầu

- Con sẽ đưa Jae về phòng, sau đó qua thăm thằng bé

- Những người còn lại hãy sửa sang lâu đài, đó là việc ưu tiên!

Những người giám hộ gật đầu và họ trở lên những toà tháp cao nhất của lâu đài, bắt đầu công việc của mình

- Phiền anh trông coi cho đứa trẻ - Đức vua nói với người giám hộ bóng tối

Anh chỉ gật đầu rồi biến mất

YunHo đưa Jae về phòng và nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, đắp chăn cho cậu. Jae hé mắt nhìn và mỉm cười với anh, thay lời cảm ơn

Anh hôn nhẹ lên môi cậu

- Nghỉ ngơi đi em. Anh qua thăm thằng bé một chút rồi sẽ quay lại

JaeJoong gật đầu và nhắm mắt lại

YunHo sang phòng đứa bé. Anh bắt đầu cảm thấy yếu đi, anh cần nghỉ ngơi. Nhưng trước hết cần đảm bảo rằng thằng bé vẫn an toàn

Anh bước vào phòng và thấy người giám hộ bóng tối đang đứng canh chừng thằng bé

- Nó vẫn ngủ à?

Anh ta gật đầu

YunHo khẽ mỉm cười

- Nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ bảo vệ nó

YunHo ngạc nhiên khi nghe giọng nói đó

- Anh nói được à?

- Tôi chỉ không thích nói nhiều mà thôi!

- Cảm ơn - YunHo mỉm cười rồi trở về phòng mình. Anh nằm bên cạnh JaeJoong và ôm cậu. Cảm giác có cậu trong tay sau một ngày dài mệt mỏi thật tuyệt vời. Anh nhắm mắt và chìm dần vào giấc ngủ

Trong khi đó...

'Hắn' tiếp tục bòn rút sức mạnh của JunSu. Giờ đây, hắn trở thành một bóng đen bao quanh JunSu. Hắn trở nên lớn dần lên, trong khi YooChun và Dark thì cứ yếu dần đi. Họ không thể làm gì khác ngoài việc hy vọng mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch. Họ sẽ tiêu diệt được oan hồn đó và quan trong hơn nữa là JunSu sẽ được tự do

JunSu thấy mình yếu dần đi. Cậu bỗng nhiên có sức mạnh còn tên khốn kia thì đang lấy cắp nó và hắn đang mạnh lên. Cậu thấy mình như bị hắn đè bẹp đến nơi. Người yêu cậu thì đứng chôn chân một chỗ. Nhìn ah có vẻ yếu đuối và kiệt sức, khuôn mặt lộ rõ sự lo lắng. Anh đang cầu nguyện và hy vọng kế hoạch sẽ thành công. Nhưng có vẻ việc đó quá xa vời. Cậu cảm thấy mình có thể nhắm mắt và chết ngay bây giờ!

'Hắn' không thể tin nổi. Hắn đang được nắm giữ sức mạnh mà hắn vẫn hằng mong ước. Hắn cảm thấy mình mạnh hơn bao giờ hết. Sức mạnh mà trong mơ hắn cũng không có được giờ đang là của hắn. Hắn thấy như mình có thể điều khiển cả thế giới, và hắn sẽ làm tất cả những gì hắn muốn

YooChun đang thật sự lo lắng. Đã nửa tiếng đồng hồ và mọi chuyện vẫn không khá khẩm hơn. Bóng đen vây quanh JunSu thì ngày một lớn lên, trong khi đó, Light vẫn nằm trên nền đất và anh ấy đang yếu dần đi

YooChun không thể chịu đựng thêm nữa. Bóng đen đang tiến dần tới chỗ Light. Nếu hắn chiếm hữu Light, anh ấy sẽ chết. Anh nhìn Dark và anh biết ông đang có suy nghĩ giống như mình. Anh tìm cách di chuyển nhưng cơ thể anh giống như bị đông cứng lại. Dark cũng vậy. Cả hai đều đã bị đóng băng trong khi hắn sắp nuốt trọn Light vào bóng tối

YooChun nhìn thấy Dark đang khóc. Ông không thể nói hay gọi người yêu mình, không thể di chuyển để cứu người ông yêu. Ông chỉ đứng đó và nhìn người ấy hứng chịu những đau đớn

YooChun không hiểu được tất cả cảm xúc của Dark. Nhưng nếu đặt vào trường hợp của anh, nếu đó là JunSu anh sẽ chết khi phải đứng nhìn cậu mà không thể giúp gì cho cậu

Bất chợt YooChun thấy có một nguồn sức mạnh kì lạ quanh cổ mình. Đó là giọt nước mắt của JunSu. Anh đã lồng nó quanh một sợi dây và đeo nó quanh cổ, không bao giờ tháo nó ra nhưng chưa bao giờ cảm thấy sức mạnh từ nó

Sợi dây rung bần bật quanh cổ YooChun. Giọt nước vỡ ra và bay thẳng về phía Light. Một mảnh dừng lại trên trán anh, mảnh còn lại bay thẳng vào tim của anh. Cơ thể anh trở lại bình thường. Light mở mắt và nhận ra mình sắp bị bóng tối nuốt chửng. Anh vội vã đứng dậy và trốn đằng sau Dark

Cái bóng vẫn cứ lớn dần lên. Nhưng khi nó gần chạm đến chỗ YooChun thì họ nghe thấy một tiếng thét kinh hoàng. JunSu quì thụp xuống và thét lên. Bóng đen dần biến mất. Cả YooChun và Dark đều hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hắn không thể chịu được sức mạnh đó, nó quá lớn đối với hắn. Hồn của hắn vỡ thành nhiều mảnh và hắn phải chết

JunSu ngã xuống nền cỏ. Bóng đen dần ra khỏi cơ thể cậu, nó nhỏ dần rồi biến mất hoàn toàn, tạo nên một âm thanh lớn khủng khiếp.

JunSu khẽ chuyển động, rồi cậu mở mắt và đứng dậy. YooChun muốn chạy ngay tới để ôm hôn cậu. Đúng lúc ấy, Light bị vấp ngã nhưng may mà YooChun đỡ được

YooChun bất chợt bị tấn công nhưng anh may mắn tránh được. Anh quay đầu lại và thấy JunSu đang nhìn anh, mắt cậu chỉ còn là một hốc đen sâu hoắm

- Cậu ấy đang ghen! Vẫn còn một phần nhỏ sót lại bên trong cậu ấy!

Chapter 44

The Big Battle: part 4 - The last tear

- Cái gì?

- Cũng giống như trước đây, lòng ghen tị làm cậu ấy mù mờ

- Nhưng tại sao lại thế? - Dark ôm lấy Light

- Không có lý do nào cả, cũng giống như tôi trước đây

YooChun mở to mắt nhìn Light. Nếu đúng như thế, có nghĩa là JunSu sẽ tấn công anh?

JunSu đang khóc. Cậu chầm chậm tiến về phía YooChun, sẵn sàng tấn công anh bất cứ lúc nào. Nhưng YooChun không thể để chuyện đó xảy ra. Anh không muốn cậu phải chịu đựng nhiều hơn nữa.

- Baby? - YooChun từ từ tiến tới chỗ JunSu

- Ngươi dám...? Đừng có chạm vào ta...

- Anh yêu em mà Su

- Nói dối!

- Anh sẽ chứng minh

- DỐI TRÁ!!!

YooChun đang ở rất gần JunSu. Anh có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóch của cậu phả vào cổ anh. Tim cậu đập nhanh quá. Anh phải cứu cậu. Đứa trẻ cần mẹ nó hơn là cha. Mọi người đều hy vọng vào JunSu, đó là điều vô giá, và nó quan trọng hơn nhiều so với sức mạnh của anh

YooChun rút ngắn khoảng cách giữa họ và nhẹ nhàng hôn lên môi cậu. Nó có vị đắng. Chất độc mà 'hắn' để lại đang dần chuyển sang anh. Anh cảm thấy nó ở trong mạch máu của mình và thấy mình đang yếu đi. Nhưng anh vẫn tiếp tục hôn cậu, với hy vọng có thể rửa sạch thứ chất độc đó, cho tới khi hương vị quen thuộc của cậu trở lại

JunSu dần thả lỏng người và ngả vào ngực YooChun. Nhịp tim của anh làm cậu chong mặt như thể vừa bước ra từ một cơn ác mộng vậy

Phải mất vài phút, JunSu mới nhận ra rằng YooChun sắp chết vì cứu cậu. Cậu nhận ra chất độc từ cậu đã chuyển hết sang cho YooChun và anh đang yếu dần đi

JunSu tìm cách đẩy YooChun ra và phá vỡ nụ hộn. Cậu không muốn làm đau YooChun. Càng không muốn anh phải chết. Anh là người cậu yêu và là cha của thằng bé. Nhưng YooChun không chịu lùi lại. Anh vẫn tiếp tục cho đến khi cảm nhận được mùi vị quen thuộc, vị ngọt mỗi khi anh hôn JunSu

Cuối cùng YooChun cũng chịu dứt ra. Anh khẽ mỉm cười rồi ngã xuống. Chất độc đang lan toả khắp cơ thể anh, nó sẽ khiến anh chết từ từ và đầy đau đớn

JunSu hét lên sợ hãi. Mọi thứ xung quanh như rung lên. Mây đen ùn ùn kéo đến che kín bầu trời. Tiếng sấm to và rõ mồn một

Dark nắm chặt lấy tay Light

- Phải làm cậu ta bình tĩnh lại

- Sức mạnh đó...

- Cậu ấy là người nắm giữ ngọn lửa của cuộc sống!

Light nhìn ông đầy ngạc nhiên

Dark siết nhẹ tay anh và cả hai cùng đến bên JunSu

JunSu ôm YooChun trong tay và khóc như mưa

- Tất cả là lỗi của tôi!

- Không, không phải đâu mà...

- Anh ấy chết rồi...

- Bình tĩnh nào, không phải tại cậu. YooChun đã chọn cậu thay vì mạng sống của anh ấy

JunSu còn khóc dữ hơn

- Cậu có thể cứu anh ấy - Light lên tiếng

- Cái gì? Thật chứ? Bằng cách nào?

- Cậu nắm giữ ngọn lửa của cuộc sống, cậu có thể cứu anh ấy

- Hãy nói cho tôi biết!

- Tôi không biết, người duy nhất biết điều đó, chỉ có mình cậu

- Nhưng tôi không biết - Người JunSu run lên từng đợt

- Hãy đưa cậu ấy về lâu đài, chúng ta sẽ hỏi ChangMin

JunSu mở to mắt khi nghe thấy cái tên ChangMin

- ChangMin? Omo~ ChangMin.....

- Cậu ấy ổn, nước mắt của cậu đã cứu cậu ấy

- Bằng cách nào?

Ông lắc đầu

- Thôi nào, mau đưa cậu ấy đi

JunSu gật đầu và đứng lên

Dark giúp họ đưa YooChun đi rồi cả 3 người cùng bay về lâu đài

Họ dừng lại trong khu vườn

Đức vua đã nhìn thấy họ. Ông vội vã chạy ra và mở cửa

JunSu khóc ngay khi nhìn thấy cha mình

- Yoochun...hức...hức...

Ông nhìn thấy chúa tể bóng tối nằm bất động trên tay Dark. Ông há hốc miệng vì shock

- Gọi ChangMin ngay! - Dark hét lên

Ông gật đầu và vội vã chạy đi. Trông khi đó, Dark đưa YooChun về phòng và đặt anh trên giường

JunSu nhìn vào nôi rồi lại nhìn YooChun.

- Đây là.........

- Con trai cậu - Dark khẽ mỉm cười

JunSu bước đến bên nôi và bế thằng bé trên tay. Ngay lập tức thằng bé tỉnh giấc. Nó nhìn mẹ nó rồi bật cười, tạo nên những âm thanh vô cùng dễ thương

JunSu nhìn thằng bé, nước mắt trào ra. Một trong số đó rơi xuống và chuyển thành một viên kim cương

- Cái này.....? - JunSu đưa nó cho Dark

- Đây...Chính nó đã cứu ChangMin

- Nghĩa là tôi có thể dùng nó để cứu Chunnie? - JunSu mở to mắt nhìn ông

- Không, hyung không thể làm thế! - ChangMin đã bước vào từ bao giờ

- Min, hyung xin lỗi, hyung...

- Ổn rồi mà hyung

- Tại sao lại không? - Dark lên tiếng

- Đó là giọt nước mắt cuối cùng - ChangMin nhìn YooChun rồi quay sang JunSu - Hyung phải chọn. Dùng nó để cứu cả thế giới, hoặc Park YooChun...

- Cái gì?

ChangMin bước tới bên cửa sổ. Trời đang trút cơn giận dữ bằng những cơn mưa lửa. Người dân thì hoảng loạn tìm cách thoát thân.

JunSu đặt đứa bé vào nôi rồi đi theo ChangMin. Cậu ngã xuống và khóc nức nở

- Không....hức....Cậu không thể làm thế....hức...còn chunnie thì sao...hức...hức...

- Bình tĩnh nào - Light ôm lấy JunSu và dỗ dành

- Tôi không thể.....Tôi yêu anh ấy...tôi....

- Hyung không thể ích kỉ như thế.... Hàng ngàn con người cần sự giúp đỡ của hyung... Thế giới cần sự giúp đỡ của hyung

JunSu nắm chặt lấy viên kim cương trong tay mình

- Nhưng tôi cũng cần YooChun

- Hyung phải tin vào tình yêu của mình. Hyung phải tin rằng YooChun sẽ sống sót và sẽ quay lại

JunSu nhìn ChangMin. Cậu ấy nói đúng. JunSu bước đến bên cửa sổ và xoè bàn tay mình ra. Viên kim cương bay vọt lên và rực sáng. Trời ngừng mưa. Mặt đất ngừng rùng chuyển. Mây đen biến mất và mặt trời lại xuất hiện

JunSu ngồi xuống cạnh YooChun và khóc, thằng bé cũng khóc theo. Hình như nó đã biết có chuyện không hay xảy ra, rằng cha nó đang ốm nặng

Light bế thằng bé lên và tìm cách dỗ nó ngừng khóc nhưng không có tác dụng gì. Anh bèn đặt nó nằm cạnh YooChun. Thằng bé thôi khóc nhưng nó nhất định không ăn uống cũng không ngủ. Nó cứ nằm đó, chờ cha nó tỉnh dậy bế nó và chơi đùa với nó

JunSu khóc như mưa. YooChun đã chết, và cậu thậm chí mất đi cơ hội duy nhất để cứu sống anh. Con của cậu còn không chịu ăn uống gì và nó còn không chịu ngủ nữa

JunSu quì bên đứa con và YooChun. Cậu không ngưng khóc suốt cả ngày. Không ăn uống gì cũng không chịu nghỉ ngơi. Dù cho mọi người có nói gì đi nữa, JunSu vẫn khóc. Nước mắt chảy dài ướt đầm khuôn mặt cậu, nhưng không còn viên kim cương nào nữa, không còn gì để cứu được YooChun nữa

Chapter 45

Between Light and Dark ( NC: 17)

JunSu ngồi bên YooChun, tìm cách vỗ về đứa bé cho nó ngủ. Mặt trời sắp lặn và mặt trăng sẽ xuất hiện trên bầu trời. Trời chưa tối hẳn, nhưng nó không sáng, nó là một khoảng thời gian giữa ság và tối, khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ diễn ra 2 lần trong một ngày

JunSu chợt cảm thấy một nguồn sức mạnh lớn từ đứa bé. Nó đang phát sáng. Bất chợt, một luồng sức mạnh từ thằng bé bay thẳng tới chỗ YooChun và bao bọc lấy người anh. Đúng lúc đó, Dark, Light, đức vua, JaeJoong, ChangMin, KiBum cùng những người giám hộ bước vào

Tất cả đều dừng lại trước cửa. Họ muốn nhìn thấy sức mạnh thật sự của thằng bé, chỉ nhìn và mỉm cười. Nó vẫn tiếp tục truyền sức mạnh kì lạ đó cho YooChun. Trong khi đó JunSu lại nhìn ra ngoài cửa sổ

Cảnh tưởng tuyệt đẹp chỉ xuất hiện hiện trong vài giây. Khi mà trên bầu trời, cả mặt trăng và mặt trời đều xuất hiện. Chúng không chuyển động, như thể thời gian bị đông cứng lại vậy. JunSu quay lại nhìn đứa con của mình

- Bé yêu, con đang làm gì thế?

Cậu biết thằng bé không thể trả lời cậu, nhưng nó hoàn toàn hiểu những gì cậu nói. Thằng bé nhìn cậu cười ngoác, và sức mạnh cũng biến mất, ngay khi mặt trời và mặt trăng lại di chuyển. Mặt trời lặn xuống sau dãy núi, bầu trời bây giờ chỉ còn mặt trăng tròn sáng vằng vặc

JunSu từ từ bước tới bên YooChun và quì xuống cạnh anh. Cậu đặt đứa bé xuống giường và áp bàn tay mình vào mặt YooChun. Nó không còn lạnh nữa. Môi anh cũng chuyển sang màu đỏ. Người anh cũng đã ấm dần lên. JunSu đưa tay lên mũi anh và cảm nhận được một luồng khí nóng phả vào ngón tay cậu

- Anh ấy thở rồi!

Tất cả mọi người chăm chú nhìn YooChun. Anh cau mày và khẽ cựa mình

JunSu không tin vào mắt mình. Cậu lắc mạnh người YooChun cho đến khi anh mở mắt mới thôi. Anh chậm rãi ngồi dậy và bế đứa bé lên. Anh nhìn sang bên và cười toe khi thấy JunSu

- Su? Em về rồi?

- Phải, là em đây

YooChun mỉm cười và đưa thằng bé cho JaeJoong. Anh ôm chặt lấy cậu

- Thật vui vì em đã quay lại

JunSu mỉm cười rồi đánh khẽ vào ngực YooChun

- Tại sao anh lại hành xử ngu ngốc như thế?

- Huh?

- Anh có biết em đã lo lắng như thế nào không? - JunSu nói và không ngừng đánh YooChun

- Anh....

- Em cứ nghĩ đã mất anh rồi....hức ....Em sắp chết đến nơi ấy.......hức....hức

YooChun lau nước mắt trên mặt JunSu và ôm chặt lấy cậu

- Em sẽ không thoát khỏi anh dễ dàng như vậy đâu mà. Em sẽ còn phải ở với anh dài dài cơ, tin anh đi

Mọi người mỉm cười hạnh phúc

JunSu áp mặt vào người YooChun để giấu đi khuôn mặt đỏ bừng của mình

- Mọi ngươi cho chúng tôi một chút riêng tư chứ nhỉ?

JunSu đỏ mặt - ý nghĩ đen tối

- Tôi sẽ đưa thằng bé theo - JaeJoong nói

Cửa phòng đóng lại. Bây giờ chỉ còn lại YooChun và JunSu.

- Anh nhớ em - YooChun nhìn JunSu và nói

- Em cũng thế

- Anh muốn đánh dấu em, anh muốn em lại là của anh

JunSu nhìn anh và mỉm cười

- Em muốn là của anh

YooChun cười ngoác tới tận mang tai. Anh đẩy JunSu ngã xuống giường rồi nằm lên trên cậu. Anh nhớ cảm giác này khủng khiếp, cảm giác được có JunSu trong tay.

YooChun không chần chừ một giây nào. Anh lột bỏ chỗ quần áo vướng víu ra khỏi người JunSu. Anh ngấu nghiến đôi môi cậu, đùa nghịch với môi dưới của cậu. Cảm giác vẫn thật tuyệt vời cho dù họ đã từng làm chuyện này nhiều rồi.

JunSu tìm cách cởi bỏ quần áo của YooChun. Nhưng việc này với cậu thật khó khăn khi vẫn đang hôn anh. Cậu không nghĩ được gì cả. Cơ thể cậu mềm nhũn ra. Cậu hôn lại anh và mút mát môi anh

YooChun biết là JunSu đang cố cởi đồ của mình ra nên anh tìm cách giúp cậu. Trong khi đó họ vẫn hôn nhau. Chỉ một lát sau, cả hai đã hoàn toàn trần trụi. Họ hôn nhau cuồng nhiệt, để bù đắp lại nhưng khoảng thời gian đã mất, cho những nỗi đau, cho những giọt nước mắt, họ tìm lại về nơi thiên đường ngày xưa, tận hưởng sự ngọt ngào trong vòng tay của người họ yêu

Lưỡi của YooChun quét qua giữa hai môi JunSu. Cậu hơi hé miệng ra một chút để anh trượt vào. YooChun đưa lưỡi mình qua mọi ngóc ngách trong miệng JunSu. Anh lùng sục khắp miệng cậu không chừa một chỗ nào.

JunSu liếm nhẹ vào lưới YooChun. Cậu muốn thử một lần miệng của YooChun, xem nó như thế nào. Cậu 'chiến đấu' với YooChun nhưng anh dễ dàng chiến thắng cậu. JunSu rên rỉ đầy thất vọng và tiếp tục công việc của mình

YooChun khẽ mỉm cười. Anh hiểu JunSu muốn gì. Anh rút lưỡi mình lại để JunSu có thể trượt lưỡi vào miệng anh. Cả hai lật người lại và lần này JunSu nằm trên

JunSu khẽ mỉm cười và đẩy lưỡi mình vào miệng YooChun. Cậu lang thang trong miệng anh và thăm thú quanh đó. Cậu cảm nhận được vị ngọt ở đầu lưỡi, và cậu muốn nhiều hơn nữa. Nhưng YooChun lật người lại và phá vỡ nụ hôn. Anh dùng lưỡi liếm một đường dài trên người cậu và dừng lại ở bụng

- Anh còn chưa cám ơn em em vì đã cho anh một đứa con nhỉ?

JunSu khẽ mỉm cười rồi khẽ rên lên khi YooChun liếm quanh bụng cậu

YooChun trườn lên và mút lấy đầu nhũ của JunSu. Điều đó khiến cậu rên lớn hơn

- aaahhh... chunie... đừng có đùa...mmmm...

YooChun thích nghe tiếng rên của JunSu. Đó là những âm thanh tuyệt vời nhất mà anh từng được nghe

YooChun tiếp tục đùa nghịch với đầu nhũ của JunSu. Trong khi đó tay anh luồn xuống dưới và nhẹ nhàng tách hai chân JunSu ra rồi ngồi vào giữa. Anh chà xát ngón tay của mình quanh lối vào của JunSu, rồi từ từ đưa một ngón vào. JunSu rên ngày một lớn

JunSu rên lớn hơn khi cậu thấy YooChun đẩy ngón tay của anh vào cái lỗ của cậu. Nó đã không còn chật như trước kể từ sau khi cậu sinh thằng nhóc. YooChun cũng không còn làm cậu đau khi anh làm thế nữa. Mặt khác, nó giống như anh đang trêu đùa cậu, có điều cậu không chịu được khi anh làm như thế. Cậu muốn nhiều hơn từ anh, và cậu không chờ được

YooChun biết JunSu muốn gì bây giờ. Nhưng nói thế nào nhỉ, anh thích việc trêu đùa cậu. Anh tiến đến thành viên của cậu và hôn lên đỉnh của nó, rồi liếm từ trên xuống dưới. Việc đó khiến JunSu phải hét lên, cậu không thể chịu đựng được. Anh lùi lại và mỉm cười với cậu

- Em sẵn sàng chưa?

Gật đầu

YooChun đưa tay và nắm lấy tay cậu thật chặt. Bàn tay nhỏ nhắn của cậu thật vừa vặn với tay của anh. Nó thật hoàn hảo. YooChun nhìn JunSu rồi từ từ đẩy thành viên của mình vào bên trong JunSu

JunSu nhắm chặt mắt lại, cố thả lỏng người. Anh nhìn cậu chăm chú, chờ cho tới khi cậu đã quen với chiều dài của anh

Một lát sau, JunSu mở mắt nhìn anh rồi khẽ gật đầu

YooChun mỉm cười và bắt đầu di chuyển. Anh liên tục ra và vào bên trong JunSu. Chúa ơi, anh nhớ cảm giác này biết bao! Cảm giác được ở bên trong JunSu, cảm giác có được cậu. Anh chuyển động nhanh hơn và mạnh hơn. JunSu rùng mình và hét lớn sau mỗi cú đẩy của anh

- aaaahhhh... chunie...mmm....chúa ơi...aahhh... nữa đi...aaaaahhhhh'

- aaahhh...anh nhớ em....mmm...baby....mmm....GOD!

YooChun nắm lấy thành viên của JunSu, trong khi vẫn tiếp tục ra và vào bên trong cậu, cho tới khi cả hai cùng tới đỉnh điểm. YooChun phóng toàn bộ thứ đó vào bên trong JunSu, còn JunSu thì ra đầy trên tay anh

YooChun rút nó ra và ngã xuống bên cạnh JunSu. Anh ôm cậu và hôn lên trán cậu

- Anh muốn đánh dấu em

- Làm đi

YooChun ngồi lên trên JunSu. Anh phẩy tay mình. Một con dao quen thuộc xuất hiện. Anh dùng nó rạch một đường trên ngực JunSu...

Bây giờ đang là mùa hè ở vùng đất bóng tối. Nhưng giờ đây nó không còn tối nữa, giờ nó đã có cả mặt trời. Vùng đất đẹp rực rỡ dưới ánh mặt trời. Giờ nó trở thành vùng đất của mùa xuân, nơi mà mùa xuân là vĩnh cửu. Mỗi đêm mà YooChun cùng với JunSu, sức mạnh của họ khiến cho đồng cỏ nở đầy hoa, trái chín đầy trên những cành cây và hồ thì đầy những cá

Đứa bé lớn lên khoẻ mạnh và ngay càng đẹp trai. JunSu đặt tên cho nó là Alexander, người che chở cho loài người, nhưng mọi người đều gọi nó là Al. Và nó là đứa trẻ duy nhất mà có tới bốn cha mẹ đỡ đầu. Mẹ đỡ đầu của JunSu trước kia giờ cũng đống ý nhận làm mẹ đỡ đầu của thằng bé. Light và Dark đống ý làm cha đỡ đầu của nó. Và họ cũng chuyển đến sống chung với YooChun và JunSu.

JunSu cầm trên tay một đĩa thức ăn và chuẩn bị mang nó ra vườn. Họ có một bữa tiệc nhỏ tại đây và họ mời cả gia đình tới ăn chung. Đức vua, YunJae, KiMin, Những người giám hộ, Light và Dark và Al. Light đã tạo ra thêm một người giám hộ nữa, sẽ là một cặp với người giám hộ bóng tối...

JaeJoong bưng một đĩa thức ăn khác và đi bên cạnh em trai mình

- Su, em nói chuyện với hyung được không

JunSu nhìn anh và dừng lại

- Chuyện gì thế ạ?

- Khoảng một tuần trước, hyung và YunHo đã...ờ...em biết đấy, và bây giờ hyung thường thấy chóng mặt và buồn nôn. Hyung không nghĩ là mình có thai. Nên hyung đã hỏi mẹ đỡ đầu nhưng họ bảo hyung hãy hỏi em

- Ồ - JunSu lắng nghe và mỉm cười

- Su, có chuyện gì phải không? - JaeJoong hỏi đầy lo lắng

JunSu đặt cái đĩa xuống bàn và nói với JaeJoong

- Ngồi xuống

- Có chuyện gì? - JaeJoong đang vô cùng lo lắng

- Hyung vẫn muốn có con chứ?

- Có chứ. Hyung và Yun đã nghĩ đến việc sẽ nhận con nuôi

- Thế hyung nghĩ sao nếu em nói rằng hyung sẽ có một đứa con của-riêng-mình

- Đừng đùa thế, hyung không thể đâu

- Nhưng đúng mà, và em có thể làm được

- Làm thế nào cơ? - JaeJoong mở to mắt ngạc nhiên

- Em có thể dùng sức mạnh của mình để làm việc đó

- Cảm ơn em su! Cảm ơn em nhiều - JaeJoong cười ngoác và ôm JunSu chặt cứng

JunSu mỉm cười và ôm lấy anh

- Ra ngoài thôi nào

JaeJoong mỉm cười rồi cả hai cùng ra vườn

YooChun kéo JunSu ngồi vào lòng mình, YunHo cũng làm thế với JaeJoong

Tất cả mọi người ngồi nói chuyện và cười đùa vui vẻ với nhau. Khi tàn tiệc, YooChun và JunSu chào tạm biệt những người thân, rồi anh giúp JunSu dọn dẹp

Cuộc sống của họ giờ đây thật hoàn hảo. JunSu có YooChun và đứa bé. Nhưng người khác cũng yêu quí cậu. JunSu cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cậu ngồi bên YooChun và đứa con đang say ngủ trên toà tháp cao nhất của lâu đài. Họ cùng nhau ngắm khoảnh khắc kì diệu, khi mặt trăng biến mất và mặt trời dần lên

Khoảnh khắc giữa sáng và tối là khoảng thời gian ưa thích của họ, khoảnh khắc đặc biệt để ở bên nhau, để nghỉ ngơi.

Họ ở bên nhau, sống hạnh phúc mãi mãi về sau

------HAPPY ENDING------

Put your story text here...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro