Latte Machiato

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Asahi chán nản, cậu gục đầu xuống mặt kính bàn cafe, lặng lẽ thở dài một hơi thườn thượt rồi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ tầng hai. Với một người tự tin như Asahi, lần đầu trong hai mươi năm cuộc đời cậu cảm thấy mình thật sự chẳng có tiền đồ gì cả, chỉ vì ánh mắt một người xa lạ mà chiều nào cậu cũng ngược đường đến đây chỉ để gọi một ly latte machiato với hi vọng nhỏ nhoi rằng có thể gặp lại người đó.

Câu chuyện bắt đầu từ một tháng trước, Asahi là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, công việc hôm ấy của cậu là gặp gỡ với đại diện một trang báo thời trang lớn và thảo luận về việc chọn chủ đề cho bộ ảnh bìa tháng sắp tới. Đứng trước quán cafe mà đối tác chọn Asahi có hơi khó hiểu, giữa Osaka rộng lớn thế này đâu thiếu những quán cafe sang trọng có không gian riêng tư thoải mái để bàn công việc, đề phòng bị đối thủ ăn cắp chất xám thì cứ đến thẳng công ty mà bàn bạc, việc gì phải chọn một địa điểm nằm sâu trong con hẻm như thế này? 

Thật khó hiểu...

Vì là nhiếp ảnh gia, Asahi rất nhạy cảm với mọi cảnh vật xung quanh, cậu đảo mắt quan sát vẻ bề ngoài của quán cafe, quán cafe khoác lên mình màu vàng vintage của những năm 70s kết hợp cùng bảng hiệu màu trắng ngà mang đến một sức hút riêng không thể cưỡng lại. Khung cửa kính được dán, treo rất nhiều hình ảnh cùng những chiếc poster phim từ cổ điển đến hiện đại, từ trắng đen đến ảnh màu mang lại cảm giác lưu luyến quá khứ vô cùng. Tầng hai, một vài nhành dương xỉ to kèm một vài nhánh lá hình tim mà Asahi chẳng rõ là cây gì rủ xuống, điều quan trọng là sắc xanh tươi tốt kết hợp cùng tông màu vintage làm cậu dễ chịu vô cùng và điều này cũng phần nào xóa đi cái suy nghĩ khó chịu về địa lý của quán cafe.

"Không tệ"- Asahi nghĩ thầm.

Cậu vặn tay nắm cửa bước vào quán, tiếng chuông ngay cửa vang lên ting ting rất vui tai, chi tiết này rất giống phong cách các quán ăn trong quá khứ làm Asahi bất giác nhoẻn miệng cười. 

-Xin chào quý khách

Với bề ngoài sang trọng ngần ấy, Asahi vốn nghĩ nhân viên sẽ đông lắm và khách hàng bên trong cũng sẽ rất đông, nhưng hình như cậu đã lầm. Tiếng chào vừa nãy cậu nghe được xuất phát từ cô gái ở quầy order, cô ấy nở một tươi chào Asahi sau đó lại tỉ mỉ xếp dâu lên chiếc bánh kem màu hồng nhạt. Thấp thoáng phía sau cô gái, Asahi còn nhìn thấy bóng lưng của một câu con trai cao to đang lúi húi làm gì đó. Ừ thì cũng đúng, quán đẹp đó nhưng địa lý thế này cũng khó lòng mà đông khách được.

Không khí trong quán rất dễ chịu, mùi tinh dầu hương thảo thoang thoảng tạo nên cảm giác vô cùng thư giãn. Trên tường trong quán cũng treo rất nhiều tranh ảnh và poster phim, điều làm Asahi thu hút nhất chính là bức tranh Trumpet 1984 của Jean- Michel Basquiat được treo ở gần chỗ order, Trumpet là một trong số rất nhiều tác phẩm của Basquiat không chỉ bày tỏ lòng tôn kính với những huyền thoại của nhạc Jazz mà còn kể câu chuyện về cuộc đấu tranh của người da đen vào thời kỳ phân biệt chủng tộc lan rộng và lý tưởng này luôn làm cậu yêu thích. Vì sao hả? vì đối với một người yêu thích sự tự do và khác biệt như cậu thì lý tưởng sống chính là vượt lên định kiến của xã hội, phải có chính kiến riêng cho mình thay vì một niềm tin chung bị kiểm soát và bị nhồi nhét.

Cậu tiến tới quầy order, liếc nhìn một lượt thức uống được viết nắn nót hoàn toàn bằng tay trên chiếc menu bằng giấy kraff trước mặt mà không khỏi bất ngờ. 

"Chữ đẹp thật"

Nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ đó, một trong những điều mà Asahi ghét nhất chính là việc đưa ra sự lựa chọn, nếu là quán quen thuộc chỉ cần một ly trà hoa cúc là đủ thỏa mãn bản thân cậu tuy nhiên đây lại là quán mới và menu hoàn toàn không có món trà quen thuộc.

Trong lúc đại não đang phải chiến đấu để chọn một loại thức uống thích hợp, thì lúc này một giọng nói vang lên.

-Qúy khách muốn tôi gợi ý không?

Cậu ngước mặt lên,  chàng trai khi nãy cậu chỉ nhìn thấy bóng lưng bây giờ nhìn thấy khuôn mặt thật sự thì cậu có cảm thấy có chút rất... hừm... thu hút. Chàng trai đặt hộp cà phê thắt nơ vàng chanh lên bàn, anh ta nở một nụ cười tươi tắn và cất giọng với cậu, giọng nói làm Asahi ngẩn ngơ mất vài giây.

-Ờ...Ừm, có loại đồ uống nào ngọt và phù hợp với uống ấm không? Tôi không hay uống cafe lắm... cậu biết đấy tôi không giỏi chịu vị đắng cho lắm.- Asahi đáp lời.

-Hừm... Tôi sẽ gợi ý cho anh Latte Macchiato đấy!

Chàng trai vừa nói vừa nở một nụ cười, không cần biết đây có phải là nụ cười thương mại hay không nhưng lúc này Asahi có cảm giác, chết tiệt thật sự không ổn rồi, tại sao tim lại đập nhanh thế hả?

-Được, vậy thì loại đó đi.

Cậu chọn một chiếc bàn đôi phía bên trong quán, vị trí khá khuất so với người ngoài tuy nhiên từ đây cậu có thể nhìn bao quát cả quán. Lúc này đối tác vẫn chư đến, Asahi lôi điện thoại ra tiện tay lướt vài bận đôi mắt không an phận mà lướt qua chàng nhân viên ban nãy. Tóc nâu hạt dẻ, dáng người rất cao, động tác tao nhã vả nụ cười rất tươi.

Lúcngười đó bê cốc cà phê nghi ngút đi tới bàn, Asahi đang vờ như ngơ ngẩn ngắmtrần nhà, xem điện thoại, nhưng thực ra trọng tâm lại đang đặt trên chàng nhân viên từ nãy đến giờ.Chàng nhân viên mỉm cười rất đáng yêu, chìa cho cậu một túi bánh quy thắt nơ đỏbe bé, dùng giọng nói nhẹ nhàng mời cậu.

-Rất hợp với đồ uống của anh. Thử đi, tôi mời.

-À, cảm .. cảm ơn.

Chàng nhân viên lui bước, không quên dặn dò Asahi rằng hãy thử đi nhé, chắc chắn là cậu sẽ chẳng thất vọng đâu.

Tút tút

Tin nhắn đến, sau khi xem xong cậu liền thở dài! Đối tác bận rồi, hủy hẹn khi mà cậu đã đến nơi. Phí phạm cả một ngày dài của cậu... à cũng có thể là... không phí phạm lắm.

Liếc nhìn tách cafe trên bàn kèm một đĩa bánh quy, Asahi không khỏi tò mà nhấp thử một ngụm, vị đắng nhẹ của cà phê là thứ đầu tiên cậu cảm nhận được tiếp đến là hương vị béo ngậy của sữa đánh nóng và sau cùng là chút ngọt ngào của lớp caramel được phủ trên cùng tạo thành một hương vị không thể tuyệt vời hơn. Tiện tay cầm lấy chiếc bánh quy cho vào miệng, đúng là chẳng thể thất vọng được.

Bánh quy cũng được, cafe cũng không tệ, mà chàng nhân viên thì càng tốt. 

.

.

Từ hôm đó, Asahi cứ như người bị thôi miên, bỏ qua sự phiền hà vì nằm sâu trong con hẻm, sau khi hoàn thành công việc liền rẽ sang quán gọi một ly LatteMacchiato như một thói quen. Anh gọi nhiều đến mức khiến người ta phát ngấy duy chỉ có bản thân vẫn đắm chìm vào hương vị đó. Chàng nhân viên cũng hiểu ý, mỗi lần thấy Asahi bước vào quán, liền nhanh tay mà làm và lần nào cũng mời cậu một phần bánh. Với tần suất xuất hiện dày đặc, không khó để Asahi biết được tên chàng trai kia. Bàn tay cậu nhẹ nhàng lướt trên cuốn sổ tay theo mình hằng ngày, Asahi nhìn vào bức hình chụp vội một khoảnh khắc chàng trai đang đánh kem sữa, khói nóng bốc lên kết hợp cùng sự chú tâm đang làm việc đã tạo nên mỹ cảnh khiếu cậu mãi chẳng quên. Bên dưới tấm ảnh mà cậu chụp còn ghi lại tên của người ta, Kanemoto Yoshinori hay còn được đồng nghiệp trong quán gọi là Yoshi.

Và đó là chuyện của một tháng trước quý vị à, hai tuần nay anh chàng bán cafe ấy đi đâu mất rồi để lại một Asahi suốt ngày trưng cái bộ mặt bánh đa ngâm nước bên cạnh ly Latte Macchiato mà anh từng rất thích.

Mang tiếng là đến quán nhiều ơi là nhiều nhưng số lần nói chuyện giữa hai người chắc đếm hết hai bàn tay là đủ rồi, vì sao ư? Vì bạn Asahi nhà mình nhát lắm, không biết nói gì hết chỉ lẳng lặng ngắm nhìn người ta thôi. Lần nói chuyện dài nhất chắc là cậu bị bắt gặp nhìn lén người ta, lúc đó cậu ngượng chín mặt nhưng lại lươn lẹo bảo rằng chính mình đang nhìn bức Trumpet chứ chẳng phải nhìn Yoshi đâu, chả qua Yoshi đứng gần đấy thôi mà. Cũng chính vì lần ngượng ngùng đó mà cậu biết rằng Yoshi cũng có sở thích thích tranh theo phong cách tân biểu hiện, cũng thích những món đồ vintage... giống như cậu vậy đó.

Asahi cũng từng rút hết can đảm chạy lại hỏi cô bé hay làm chung với Yoshi về cái lý do tại sao anh ấy lại không xuất hiện thì chỉ nhận được cái lắc đầu từ cô bé ấy lại còn biết thêm một thông tin khiến tâm lý chán nản chính là hình như anh ấy có công việc khác rồi.

-Yoshiấy hả? em cũng không rành lắm, anh ấy thường ít khi kể cho tụi em nghe về ảnh lắm, em chỉ nghe đâu là anh ấy tốt nghiệp trường kinh tế nhưng sau khi tốt nghiệp chẳng hiểu sao lại đi làm ở quán cafe. Dạo gần đây có vài người từ công ty nào đó em cũng chẳng rõ tìm đến mời ảnh đi làm ấy, chắc lần này ảnh đi làm thật.

Nghĩ rằng Yoshi sẽ chẳng đến nữa đâu, Asahi đóng gập laptop của mình và cất lại trong túi, nhìn ra bên ngoài bầu trời quang đãng. Osaka trời sắp vào đông, bầu trời xanh nhàn nhạt, không khí cũng bắt đầu lạnh dần mà cũng chẳng biết là trời lạnh hay lòng người lạnh đi nữa.

Cậu lững thững bước ra ngoài cửa, không chú ý liền va phải một người, một người mà cậu mong chờ  mong đợi bấy lâu. Có điều trạng thái của người ấy không được ổn lắm, tay phải Yoshi đang bị bó bột. Không suy nghĩ nhiều Asahi vội vã chạy đến trước mặt Yoshi

-Sao tay cậu lại bị như thế?

Yoshi khẽ cắn môi nhìn người trước mặt, lý do cái tay này phải băng bó là do hai tuần trước, Yoshi trên đường đi đến quán cafe làm việc sau khi nhận được một tin vui thì chẳng may gặp tay nạn, anh bị xây xát và ờ.. thì...ườm ..gẫy cả tay phải nữa.

Vốn định là chiêu đãi người ta một ly cafe thật đặc biệt thì chẳng may dính ngay đại hoạ. Vì cái tay gãy ấy, mà hai tuần nay hễ muốn đến việc đến quán cafe làm việc, Yoshi chỉ cần nhớ đến ai kia và việc để ai đó thấy cái bộ dạng thê thảm của mình thì liền trưng ra khuôn mặt buồn như con chuồn chuồn và dẹp ngay cái ý định đến quán ngay và liền.

Sự xuất hiện hôm nay cũng chỉ là vô tình, do cô bé làm chung không giỏi việc sổ sách ghi chú nên ông chủ mới gọi anh đến quán phụ con bé. Không nghĩ rằng sẽ gặp Asahi lại còn nhận được sự quan tâm lớn từ cậu, Yoshi cảm thấy hơi sốc lại còn cảm thấy có gì đó ngọt ngào lướt qua.

Yoshi lí nhí nói:

-Tôi gặp tai nạn.

-Anh đi đứng kiểu gì vậy?-  Asahi gắt lên.

Bất chợt Asahi cứng họng lại, đột nhiên muốn cắn lưỡi vậy đó. Cậu và Yoshi còn chưa thân đến mức để Asahi nạt nộ về cá nhân cậu ấy nhưng chính Asahi cũng không hiểu vì sao mình lại lo lắng đến lỗ mãn thế nữa. Vừa nãy khi Yoshi nói rằng cậu gặp tai nạn, trái tim Asahi đột nhiên đập mạnh một cái, như thể anh đang sợ mất đi điều gì đó vô cùng quan trọng với mình.

Yoshi ngược lại chẳng để ý đến câu nạt nộ đó của Asahi. Cậu bật cười, đưa tay lên vò rối mái tóc đen của Asahi

-Làm cậu lo lắng rồi.

Asahi không trả lời, đưa tay lên gỡ bàn tay Yoshi đang đặt trên tóc mình, khi thả ra còn lưu luyến níu ngón tay cậu vài giây. Yoshi nghĩ rằng Asahi đang giận mình, cậu nói.

-Coi như tôi nợ cậu một ly Latte Macchiato nhé.-  Yoshi mỉm cười- Đừng quên đòi nợ đấy.

-Sẽ không quên đâu!Tôi sẽ đòi nợ cậu cả đời

Lại thêm một giây phút cứng họng, trời ơi Asahi ơi mày vừa nói gì vậy,bây giờ thì chết thật mất.

Yoshi sững sờ giây lát rồi nở nụ cười.

-Nếu cậu đã có ý thì tôi cũng nguyện trả nợ.

Giây phút ấy Asahi tưởng chừng như Yoshi cũng giống như Latte Machiato vậy, ngọt ngọt đắng đắng cuối cùng lại làm cho người ta nhớ mãi chẳng quên. 

------------------------------------

One shot này mình đã viết trong một phút ngẫu hứng, tự mình cũng cảm giác anh chàng pha chế còn nhiều bí ẩn quá nè nên là chắc sẽ có một chương hay hai chương nào đó nói về ảnh hen :3 còn khi nào thì mình hổng hứa được nhưng chắc sẽ có mà ~

Hi vọng có thể make my day các bạn nhé.

-skypiea0508- 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro