you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Để cho ta nghỉ ngơi một lát." Nhịn cơn dục vọng đang trực tăng vọt kia xuống, Hoàng Nguyệt không hề xâm phạm đến nàng, hắn chỉ ôm nàng ngủ thôi.

Vài ngày yên ắng, lại đột nhiên mãnh liệt giao hoan, tấm thân non nớt của nàng chắc chắn sẽ không thể nào chịu nổi nó được.

Thoáng nhìn vào nàng, vì bị hắn ép buộc mà nằm úp sấp ngủ, Hoàng Nguyệt vụng trộm hôn nàng, hút chặt lấy khuôn miệng đáng yêu ngáy khe khẽ kia, bàn tay to của hắn cũng không hề nhàn, tiếp tục nắn bóp một đôi vú xinh đẹp trắng noãn.

Trong cơn mơ, trực giác mách bảo Diêm Linh rằng bộ ngực mình đang bị bóp đến phình đau, trong cơ thể, thứ thô to của người đàn ông không ngừng bú mút mình kia vào ra liên tục. 

"Hửm?!" Bỗng nhiên bị hôn cho tỉnh, cặp mắt đẹp đối diện với khuôn mặt tuấn tú mê người phóng đại đang hôn lấy bờ môi của mình, trái tim nàng không thể chịu nổi, kinh hoàng hết lên.

"Tên đại sắc ma này, toàn nhân lúc người ta ngủ... Ưm..." Vừa trách móc, miệng của nàng đã bị miệng hắn chặn ngay lấy rồi, nàng bị hắn khiêu khích cho, trở nên trầm luân trong cơn vận động ái ân này cùng với Hoàng Nguyệt.

Kịch liệt dây dưa, Diêm Linh hôn mê ở trong lòng hắn. Lúc tỉnh lại, cũng chẳng biết đã chấm dứt từ khi nào rồi, nàng lại bị Hoàng Nguyệt yêu thương, hắn quấy rầy nàng, khiến nàng chết ngất, bộ ngực nàng hiện rõ lên toàn là những vết ngón tay, vết hôn in lại.

Vô số lần làm yêu, mãi đến khi tình trạng biến thành kiệt sức,bầu  trời cũng đã sáng rồi...

Nghỉ tạm cũng lâu, hai cặp đùi của Diêm Linh cuối cùng cũng có thể đi đường được rồi. Nàng ngượng ngùng được hắn mang theo xuống dưới hạ giới. Lúc này, Diêm Linh mới phát hiện ra, Bách Tề Đường không hề ở vị trí của cây đại thụ, thì ra, nó chỉ là một thuật che mắt. Nó có thể tự do chuyển hoán không gian kia đấy.

"Sau này, nàng có thể đến Cảnh Đằng tìm ta, đây là nhà mới của chúng ta." Hắn cho nàng lời ước định ấy, rồi, thả nàng tự do.

Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng ngủ quyến rũ mê người của hắn ở bên nàng mỗi lúc sáng sớm, ngay lập tức, lòng Diêm Linh nở rộ lên những hương vị vô cùng ngọt ngào.

Trở lại Bách Tề Đường, trong căn phòng to như thế nhưng lại không có một bóng người. Diêm Linh đi về căn phòng của mình. Nàng phát hiện có một thân hình cao to cường tráng đang ngồi trên ghế.

"Đã về rồi đấy hả?" Giọng nói lạnh lùng u u vang vọng trong căn phòng cực u tịch này, khiến Diêm Linh vô cùng kinh ngạc, tim nàng đập nhanh.

"Là con yêu quái kia bắt muội đi sao?" Phong Lệ Hành nghiến răng nghiến lợi. Y ẩn nhẫn cơn tức giận đang trực bùng nổ của mình. "Muội có biết, ta lo cho muội đến mức nào không?"

Siết chặt hai tay thành hai nắm đấm, trên khuôn mặt tuấn tú mà hung ác kia, cặp mắt y mở to trừng trừng, sắc mặt y xanh mét cả lại: "Thế mà nó lại thả muội về." Rồi, hắn chỉ vào một cái lỗ thủng to đến rợn người ở trên nóc nhà.

"Muội có biết, mọi người nhìn thấy cái lỗ thủng lớn trên mái nhà này ai cũng bị dọa, đến nỗi hồn phách bay hết, người thì trốn, kẻ thì chạy, nhưng tựu chung vẫn là tìm muội."

"Thế mà muội lại đi che giấu cho con rắn này, còn nói dối là nó chưa từng đến đây tìm muội!" Rốt cuộc, y không khỏi to tiếng rít gào, "Gia nghiệp mà tổ phụ giao lại đã bị muội hủy diệt hết rồi."

Chưa từng thấy Phong ca ca thức giận như thế, Diêm Linh ngẩn ngơ, hai tay hai chân nghiêm thẳng. "Muội đã bị nó mê hoặc rồi!"

Thấy nàng trở về mà hai má trở nên hồng nhận, ánh mắt lưu chuyển, hệt một cô gái rơi vào bể tình, Phong Lệ Hành đã hiểu ra ngay. Lại thoáng nhìn, thấy những vết hôn ở trên cô nàng, y lại càng tức giận hơn nữa, cũng càng không thể tha thứ chuyện này, rằng: người con gái của y đã bị đại yêu chà đạp, hút hết tinh khí.

Súc sinh chính là súc sinh, có tư cách gì mà làm bẩn bảo bối như hoa của y cơ chứ. Không thể chấp nhận, không thể chấp nhận, y nhất định phải thư sát nó.

"Muội đã bị hắn thương tổn một lần, còn chưa chịu tỉnh ra hay sao?" 

"Những con yêu quái tu luyện thành tinh đều có thể biến thành hình người. Nó biến thành mỹ nam tử, chỉ là để mê hoặc muội thôi, muội đừng có bị nó lừa. Muội không biết chứ, nó đã làm hại thành trấn phụ cận, gian sát hàng trăm, hàng ngàn con người, khiến cho lòng mọi người hấp tấp. Chẳng lẽ, muội muốn để hắn làm xằng làm bậy, tiếp tục trợ trụ vi ngược hay sao?" 

"Không..." Diêm Linh cũng biết, nhưng nàng không tin những điều đó là do hắn làm.

"Linh nhi, muội tỉnh lại, tỉnh lại đi chứ!" Phong Lệ Hành đau lòng, ôm lấy Diêm Linh.

"Từ bé tới nay, tuy tuổi ta không đáng làm phụ thân của muội, nhưng mà, ta vẫn coi muội như con gái mình, thật sự ta không hề đành lòng nhìn người con gái mà một tay ta nuôi nấng lớn lên,  lại bị đại yêu mê hoặc như vậy."

Những điều này Diêm Linh đều biết, giữa nàng và Phong ca ca, có một tình thân giữa cha và con vô cùng sâu sắc.

"Chẳng lẽ, muội lại để cho nó khống chế, mãi đến khi hút sạch linh khí, rồi vứt bỏ cái cốt không như muội này sao! Dù không lấy lại công đạo cho những người dân đã bị giết kia, muội cũng phải nghĩ cho mình chứ." 

Một câu nói này, hệt như một hồi chuông cảnh tỉnh, dao động sự mê luyến của nàng đối với Hoàng Nguyệt. Diêm Linh bắt đầu sợ hãi Hoàng Nguyệt, bắt đầu trốn tránh hắn rồi.

Bộ dạng mỹ nam tử mà hắn biến thành là giả đấy ư? Hắn chỉ là một con yêu quái chuyên đi làm ác? Bộ dạng của hắn là giả đấy ư? Sự đáng thương kia cũng là giả hay sao?

Nhưng vì sao, Diêm Linh lại cứ cảm thấy, hắn không hề đơn giản như vậy, như thể hắn có một quá khứ rất là bi thương.

Bơi qua Cảnh Đằng, nó sống ở hang động trên cái cây ấy. Những sợi dây cuốn triền lấy tấm thân thể cực kỳ to lớn, cực kỳ khỏe đẹp, cùng dung mạo cực kỳ tuấn mĩ, để hắn nghỉ ngơi. 

Diêm Linh nhìn ngây ngẩn cả người, không cẩn thận, chân của nàng đã bị nhánh cây làm vấp, suýt chút nữa nàng đã ngã nhào, may được Hoàng Nguyệt bay ra đỡ lấy.

"Nàng không sao chứ?" Diêm Linh nhìn khuôn mặt đầy vẻ nhu tình của hắn, hai mắt hắn nhìn nàng chăm chú, mang theo cả một sự lo lắng. Đột nhiên, thân thể nàng không nghe chỉ huy. Tay trái nàng thoáng lòe ra một thanh đao to lớn sắc bén, đâm ngay vào trong khuôn ngực to dày của hắn.Trong phòng, không khí đông lại, bế tắc.

"Vì sao huynh làm như thế, vì sao huynh lại lừa muội, còn khống chế, bắt muội nói những lời đó!" Diêm Linh biết nhất định là do Phong Lệ Hành làm, bởi vì trên lưng của nàng có một tấm bùa, có thế khống chế tay chân của nàng đột nhiên làm ra động tác.

"Con yêu quái này hiện giờ vẫn đang làm loạn, càng lúc lại càng táo tợn, thao túng thời tiết, khiến cho trời mưa liên tục, làm cho hồng thủy trào lên, sụp hết thành trấn, làm chết đuối hơn trăm người rồi. Đến cả ta cũng không thể cản lại được nữa. Thế mà muội còn có tâm tư cò kè mặc cả với ta!" Hắn nói rõ tình thế nghiêm trọng.

Mượn lời của nàng báo với con yêu quái rằng: đừng có làm bẩn thân thể của nàng, là lời mà Phong Lệ Hành vẫn muốn nói nhất. Nàng là của hắn, ai cũng không thể chạm vào! 

*gruzzzz, đồ vô sỉ ích kỉ, hoang tưởng*

Đây là một lời bố cáo. Dù lợi dụng nàng, cũng là làm việc giúp cho dân chúng, như thế là đúng. "Dù như thế, huynh cũng không nên lợi dụng muội chứ, làm cho muội cảm thấy bản thân thật là đáng giận." Diêm Linh bắt đầu căm thù chính bản thân mình, cũng căm thù y, đã không để ý cảm nhận của nàng.

"Muội đi đâu thế?" Thấy nàng lảo đảo muốn lao ra khỏi căn phòng, Phong Lệ Hành gọi nàng.

Nghe thấy tin hắn còn sống, tâm hồn thiếu nữ của nàng đã sớm bay rồi, chỉ muốn bay đi tìm nó.

"Không cần huynh lo..." Nàng đáp trả xong, ngay lập tức, vòng eo của nàng lại bị cánh tay của Phong Lệ Hành ôm lấy, nàng bị y ôm, dán lên người y một cách dễ dàng.

Diêm Linh mềm nhũn cả người, không còn sức lực. Nàng đói đến nỗi không thể giãy khỏi y được.

Phong Lệ Hành biết được điều này, dám ôm nàng, dán tại bên hông, ôm vào trong ngực, ăn đậu hủ nàng. Y không để nàng đi tìm nó đâu.

"Không ăn cơm à? Xem muội làm thế nào so hơn ta được!" Bình thường Diêm Linh ăn cả một thùng cơm to. Việc nàng mấy ngày liên tục không ăn có quan hệ trực tiếp đến việc sức lực của nàng không qua được y.

Nàng giằng co, đấu tranh với y, ra sức giãy dụa. Y trêu tức, mượn chiêu kích bác để thức tỉnh nàng.

"Nếu cứ tiếp tục như thế, đừng nói là Hạ quốc này, mà cả nhân gian sẽ bị con yêu kia diệt. Trách nhiệm của muội là phải cứu vớt nhân gian, chỉ có mình muội là diệt được nó." Nói ra tôn chỉ mà ông tổ của Bách Tề Đường truyền lại, hắn giựt dây nàng. 

"Đừng áp trách nhiệm lên trên người muội, muội không vĩ đại như huynh nói đâu!" Diêm Linh cố gắng không để bị hắn tiếp tục lợi dụng đi giết Hoàng Nguyệt.

"Chẳng lẽ, muội lại nhẫn tâm nhìn dân chúng trôi dạt khắp nơi, từng người bị nó giết chết hay sao?"

"Muội có biết cơn mưa máu này tạo bởi cái gì hay không? Là do nó giết hại dân chúng mỗi ngày, máu chảy thành sông, bốc hơi lên, vì thế mưa to mới đến. Trăm ngàn người dân xếp thành vạn cái cốt khô ở dưới chân muội. Bọn họ đều là những người vô tội, là vật hy sinh bị chết vì muội." Phong Lệ Hành đặt cái áp lực vô hình lên trên người nàng. Kỳ thật, y có thèm để ý đám dân chúng kia đâu cơ chứ, y chỉ cần chặt đứt tình cảm đắm say của nàng đối với con xà vương mà thôi.

*A!!!!!!!!!!! Căm thù tên này ~~~~~~~~~~~*

"Đừng... Đừng đối xử tàn nhẫn với muội..." Diêm Linh bị buộc phải đẩy y ra. Kỳ thật, Hoàng Nguyệt không hề xấu xa như lời y nói. Diêm Linh đang muốn hét to, hai cánh môi y lập tức bao phủ khuôn miệng nhỏ nhắn của nàng, giam hết tất cả âm thanh của nàng vào lại miệng nàng.

Ngây ngốc, ngạc nhiên. Đôi mắt sững sờ tĩnh lặng của nàng đối diện cặp mắt ám trầm nghiêm khắc của y. 

Bờ môi của y vẫn không rời khỏi môi nàng, mà lại tiếp tục mút lấy bờ môi anh đào non mềm. Bàn tay y đè mạnh cái gáy nàng lại, dần dần, cánh môi đè nặng môi của nàng kia bắt đầu liếm hôn.

Phong ca của nàng... Người mà nàng vẫn kính trọng như cha của mình, thế mà lại đi hôn nàng...

"Ta biết muội chưa bao giờ coi ta là đàn ông cả. Trong mắt của muội, bất kì người đàn ông nào cũng đều giống nhau. Thế nhưng, chớ nên bị một tên súc sinh cướp lấy!" Tận mắt thấy nàng quên cả ăn uống, u mê không chịu tỉnh ngộ, rõ ràng không phải bị yêu thuật của nó mê hoặc. Nàng trở nên gầy, giống như là người khác vậy. Y rất căm tức, cũng rất ghen tị.

Cuối cùng, y không thể nhẫn nhịn thêm nữa. Nhất định y phải loại bỏ tình cảm của nàng với con yêu quái.

Y muốn nàng tự mình bỏ, thế mới có thể chữa khỏi tâm ma của nàng.

"Huynh làm gì đấy? Buông ta ra, buông ta ra!" Diêm Linh vung tay đánh y. Nhưng không thể làm khuôn mặt của y dời đi, mà ngược lại, eo của nàng lại bị y ôm chặt hơn nữa, cả khuôn mặt bé nhỏ bị y ôm trọn, bắt đón nhận cái sự mãnh liệt của y. Diêm Linh bị y hôn cho loạn hết cả khí, mất hết tinh thần, mãi đến khi nàng cắn nát miệng y.

"Ngươi... Vì sao, ta chỉ coi ngươi là ca ca thôi!" Đánh vỡ quan hệ, Diêm Linh không chịu thua kém. Nàng hoảng sợ lau quệt bờ môi, ngón tay run rẩy... Không thể ngờ được, tình cảm mà Phong ca ca dành cho mình lại là loại tình cảm này. Cuối cùng, những giọt nước mắt toan chát chảy xuống. Diêm Linh dùng hết sức lực còn sót lại kia chạy khỏi căn phòng.

Liều lĩnh đi ra khỏi cửa như vậy, thật nguy hiểm!

Trên đường, người dân mang theo người thân của họ sợ hãi chạy trối chết.

Đằng xa, một biển máu dâng lên rất cao, sắp sửa nhấn chìm mặt đất. Cả kinh thành đã lâm vào một cảnh tai ương.

Xà vương đã đánh mất tâm chí, nổi lên ở giữa biển lớn, tự do bơi lội, khai sáng lãnh vực của riêng bản thân. Từ bãi phi lao đến cả đầm lầy, hắn không kiêng nể gì hết, ngao du ở trong vùng nước rộng lớn. Dọc đường đi, mỗi ngày cần phải giết người tế máu, bay lên tầng mây cao cả vạn trượng, lại chui lủi xuống, tiến thẳng biển sâu.

Dù sao cũng không có ai yêu hắn, Hoàng Nguyệt buông trôi bản thân, chỉ làm những điều khiến mình thoải mái, không hề áp lực. Chỉ có chui vào thân thể con người, chẳng cần phân biệt nam nữ, mọi oán hận, dục vọng, và cả nỗi đau của hắn mới được giãn ra. 

"Ha ha ha..." Ở nơi sâu thẳm, mây mù âm u phát ra tiếng cười khiến cho người ta sởn cả tóc gáy.

Đến lúc Diêm Linh tới được, nàng thấy một đám người giống hệt như những con kiến bị biển nhấn chìm, như một bầy cá bị tóm, chỉ trong nháy mắt, họ nổ mạnh ở giữa không trung, trở thành bụi máu.

Cực kỳ kinh hoảng, hình ảnh đáng khiếp sợ này khiến cho hai chân Diêm Linh mềm nhũn, ngã cả xuống đất. Nỗi run rẩy từ trong tâm can truyền ra tay chân bên ngoài.

----------- Chương này dài quá @@ -----------Cơn mưa máu kinh tâm động phách rơi liên tục suốt cả mấy ngày, dãy núi biến màu, bờ sông cuộn trào phá vỡ con đê, khiến da đầu người ta run lên, phố phường nhuộm thành màu đỏ. Trên đường, người đi lại không dám dừng lại, ai nấy gặp phải cũng đều hốt hoảng, phải chạy trối chết.

Đứng ở dưới đình, Phong Lệ Hành trầm tĩnh nhìn những hạt mưa lây phây màu đỏ rơi từ trên trời rơi xuống. Thời tiết đột nhiên biến đổi, cùng với một cỗ hơi thở càn rỡ ẩn nấp khiến cho y phán đoán rằng, hẳn là nó còn chưa chết, y không hề nói một câu nào cả.

"Phong chủ." Phía sau, một người thủ hạ của Bách Tề Đường bước lại gần y. "Tiểu thư vẫn không chịu ăn, không chịu uống gì, chỉ toàn ngẩn người, tuyệt không giống nàng chút nào." Người này báo cáo tình huống của nàng.

Thấy tình trạng Diêm Linh càng ngày lại càng nghiêm trọng, cả người Phong Lệ Hành trở nên càng âm trầm hơn, sắc mặt nghiêm túc. Y rất sợ xà tinh sẽ quay trở về, để tìm Diêm Linh báo thù.

Bầu không khí cương cứng ép cho người ta không thể thở nổi.

Đến tận lúc mặt trời mọc vẫn nhìn lên trời, mặc dù đang ở trong phòng, Diêm Linh lại như đang thấy hắn bay lên trên không, nổ tung thành cơn mưa máu, nổ tung thành hạt bụi trần, hôi phi yên diệt. Cuối cùng, là vẻ mặt không tin vào sự tàn tuyệt của nàng khi hắn nhìn nàng, chân thật như thế, vẫn tin tưởng nàng. Hình ảnh này vẫn lưu giữ mãi trong óc của nàng, không thể xua đi. Lòng của nàng không ngừng quặn đau, xoang mũi nàng liên tục toan chát, không thể phát tiết ra được.

Diêm Linh khó chịu, tầm mắt mê mang, bầu không khí nặng tựa ngọn núi Thái Sơn đè lại, khiến cho ý thức của nàng tựa như mất đi một thứ trọng yếu. Rốt cuộc, nàng sẽ không còn nhìn thấy được bóng hình mà mình luôn tâm niệm kia, thật trống rỗng.

Tự biết là không trốn được, là hắn tự sát đấy ư? Như nước vỡ bờ, Diêm Linh rất muốn hỏi hắn, rốt cuộc có phải... là nàng buộc hắn tự sát hay không? 

Vì không cho Diêm Linh gặp cảnh thương tình, nàng bị bắt đi đến một căn phòng mới. Lúc này, cửa phòng khẽ mở một tiếng. Diêm Linh cùng ánh mắt đỏ bừng của mình bỗng chợt bừng tỉnh trở lại. Nàng liếc về phía người đàn ông với đôi con mắt đầy những tơ máu mở to trừng trừng đang bước vào từ cửa phòng kia, khuôn mặt tuấn tú đông lạnh, hung ác, thân hình thon dài. Phong Lệ Hành không thể nhịn nữa, lần đầu tiên đi thăm hỏi nàng.

◇◇◇

Bầu trời u ám, dày đặc mây mù. Mưa rền gió dữ thổi quét hết cả rừng cây ẩm ướt rộng lớn. Bỗng nhiên, cả sét và chớp đồng thời xuất hiện, một bóng đen rách nát bao phủ, đánh rơi cả một hàng cây lay động.

Trốn chạy ngàn dặm, Hoàng Nguyệt tha tấm thân tàn đầy những vết thương. Mất đi lớp da, thân thể hắn không còn trọn vẹn, không được đầy đủ. Những vết thương thịt máu lẫn lộn tiếp tục rỉ máu.

Hoàng nguyệt ngã sấp xuống đất, cũng lại không còn sức lực để mà cử động. Hắn tự giễu, dốc hêt tâm can liệt phế cười thảm một tiếng. Thì ra, là hắn tự mình đa tình.

Miệng vết thương không có làn da một khi tiếp xúc không khí đau đớn cực kỳ. Những con muỗi được thu hút tới cắn phệ thân hắn. Hoàng Nguyệt ngã gục ở trong vũng bùn. Hai mắt hắn ảm đạm nhìn về phía trước, giọt lệ tàn đọng lại trên ánh mắt vô thần.

Có lẽ sẽ chết ở chỗ này mất, để cho bản thân hư thối đi thôi.

Xa xăm, có một bàn tay xoa trán của hắn, động tác vuốt ve qua lại rất là ôn nhu mềm mại, sưởi ấm làn da và thân thể lạnh lẽo của hắn.

"Ngươi bị thương." Giọng nói hệt như hoàng oanh xuất cốc vang lên với vẻ kinh ngạc.

Hai mắt Hoàng Nguyệt không khỏi mở ra. Hắn phát hiện mình đang ở đám mây mù cao đến năm dặm. Trước mắt hắn, một cô gái xinh đẹp như là thiên tiên xuất hiện, đôi mắt to tròn giống hệt Diêm Linh, khuôn mặt thuần khiết vô tà kia mang theo khí chất cao quý xinh đẹp.

Đôi mắt trong vắt nhìn hắn chăm chú, gò má nàng hơi hơi ửng đỏ, tổn thương ánh mắt của hắn, một nỗi đau đục khoét tâm can tuôn ra.

"Bị thương thế này không tính là gì." Hắn thấy chính mình trả lời, đúng là một khuôn mặt tuấn mĩ giống hệt.

Người con gái nhìn chằm chằm vào chỗ vết thương máu thịt lẫn lộn do bị kiếm chém từ chỗ xương bả vai trái kéo dài đến hết thắt lưng của hắn, nàng không đành lòng, đôi mắt mờ mịt trồi lên hơi nước.

Hắn không thèm để ý gì cả, bàn tay xoẹt qua chỗ ấy. Chỗ hổng sâu đến thấy được cả xương lập tức cốt nhục liên hợp, sinh trưởng rất nhanh, miệng vết thương khép lại thành vết rách da.

"Khôi phục chậm thế." Nàng dò xét vết thương ở trên mặt hắn, đau lòng, ngại chậm, vươn ngón tay đang định giúp hắn, thân mình nàng lại đột nhiên bị bàn tay to của hắn tóm lấy, ôm vào trong lòng.

"Nàng hôn ta liền rất mau đấy." Đối diện với cặp mắt sâu thẳm u ám và sắc mặt không hề thay đổi của hắn, lòng nàng rung động. Cùng với tiếng nói trầm thấp, đôi cánh môi non mềm của hắn lập tức phủ dán lên trên đôi môi trơn mềm của nàng, đè ép, cọ sát qua lại, hôn cho đầu nàng ngửa hẳn về sau, đôi tay bé nhỏ ghim vào trước ngực hắn kia đổ nghiêng về sau.

Môi dưới của hắn tiến vào miệng nàng, vươn lưỡi ra mút lấy nước bọt trên hàm răng nàng, cái lưỡi chiếm đoạt hút lấy hàm trên của nàng.

"Hoàng..." Miệng đã bị hắn dây dưa. Cả môi và lưỡi của hắn hút mạnh, phủ khắp hô hấp của nàng. Khuôn mặt bé nhỏ của nàng đắm say, túm loạn lưng hắn, mặt đỏ bừng lên. Thân thể của nàng ngã vào khuỷu tay dày rộng của hắn. Cách lớp quần áo, bộ ngực sữa của nàng bị khuôn ngực rắn chắc của hắn đè ép, cọ sát. Nó nhanh chóng nhiễm lấy nguồn nhiệt lực kia mà biến nóng lên.

Lý do là làm thế có thể tăng thêm hiệu quả trị liệu của năng lực phục hồi như cũ. Hắn nào có giống với kẻ bị thương, dù có bị thương toàn thân mất hết sức lực, sắc tâm vẫn sẽ có thể nổi lên, mạnh mẽ áp đảo nàng lại, nàng không phục.

Nhẹ nhàng đè lại, áp nàng xuống dưới. Trong sự đòi hỏi, thân thể của hắn xoay lại. Miệng hắn vẫn đang lưu luyến khuấy đảo trong miệng của nàng, lời nói nỉ non nhỏ nhẹ, ôm chặt tấm thân nhỏ nhắn của nàng, cảm thụ cảm giác mềm mại yếu ớt, mê đắm cùng nàng ở trong vị ngọt tình yêu dày đặc.

Gây ra trận đại chiến giữa Thiên Giới và Ma vực này, vì nàng, hắn thề nhất định phải có được nàng...

Từ lúc mặt nàng bị hắn hôn cho để rồi phát tán mê loạn, hắn lại càng hôn mãnh liệt hơn. Bàn tay to vén váy dài lên, vuốt ve cái đùi bóng loáng trắng y như tuyết, trượt tiến vào nơi nhụy hoa non mềm giữa hai chân nàng.

Quá khứ và hiện tại giống y hệt nhau..., bộ dạng giống hệt Diêm Linh của nàng khiêu khích vết thương của hắn. 

Lâu đến nỗi, hắn không nhớ nổi được nữa... Đầu óc cố nhớ lại bị đau đớn, cuối cùng, vào lúc có được cảm nhận sâu sắc, Hoàng Nguyệt đã ngất đi rồi.

Lúc này, tấm thân không được trọn vẹn, không được đầy đủ của hắn bỗng nhiên nổi lên một thứ ánh sáng màu trắng, thế nhưng lại bắt đầu tự động chữa thương, xương thịt sinh trưởng bổ đắp vào những nơi thiếu sót, rất nhanh biến thành đầy đủ.

Trong thứ ánh sáng trắng ấy, hắn như là có ý thức, cười lạnh, tấm thân này vẫn không chết được, trái tim bị đâm cho đau trở nên cứng rắn, oán hận hết thảy, oán hận loài người.

---- "Chỉ giết thôi thì quá dễ dàng cho nàng. Muốn ta tha bọn họ thì cũng được thôi. Nàng nên tạ lỗi vì tất cả những gì mà mình đã làm.Ta muốn mang nàng trở về, làm thứ tế phẩm mà đêm nay ta sẽ chậm rãi tra tấn."

Chấn động toàn thân, cả người Diêm Linh ngã trọn vào trong cái tay ấy.

Hắn đã cho nàng một lối thoát rồi , thế nhưng nàng lại ngựa quen lối cũ, lại muốn tiếp tục dối lừa hắn nữa. Hoàng Nguyệt hận nàng tâm cơ, bằng chút xúc động sót lại, hắn bắt nàng về chốn núi non cao đến ngàn dặm mây mù lượn lờ, là cái động mà con rồng hung ác thường hay lui tới.

Một năm ấy, ở vào thời kỳ Viễn Cổ xa xưa, là thời đại mà Thiên Giới cùng Ma vực gây chiến chống lai lẫn nhau, tiên giới, ma giới, nhân giới không thể xâm phạm lãnh vực của nhau, không thể yêu người vùng khác.

Hắn là Đại Địa Chi Thần trời sinh có năng lực cường đại đồng dạng với cả Thiên Đế, điều lệ trên Thiên Giới nhiều lắm, làm cho hắn cảm thấy áp lực, khinh miệt, phóng đãng không kềm chế được, ngầm xuống dưới đất tạo ra Ma vực ý đồ phá hư cân bằng, thay đổi pháp quy, đối nghịch với thân huynh Thiên Hoàng của mình.

Nàng là một người trong số các vị tiên nữ được Thiên Đế nuôi, người duy nhất được hắn yêu thương, là hòn ngọc quý ở trên tay hắn. Tận mắt nhìn thấy Thiên giới, chúng tiên gia, thiên binh thiên tướng không có biện pháp áp chế vị Sáng Thế Chủ của ma thần kia, đến cả Thiên Hoàng cũng phải sầu muộn, nàng vụng trộm tiến vào Thiên Cung Minh Phủ, định đánh cắp thứ duy nhất có thể tổn thương tôn địa có thể thao túng cả thần lẫn ma - Định Minh Châu.

Gặp gỡ một người âm trầm, tự đắc, cuồng ngạo như hắn, nhất định là sự bắt đầu của đoạn nghiệt duyên. 

Vừa mới bước vào trong cung Minh Thiên, Ngọc Quyết cảm nhận ngay được một luồng khí lạnh buốt đến tận xương, nàng ngẩng đầu nhìn chung quanh nơi này, nhưng lại trống trải, không hề có bất kỳ thứ gì, ngay cả khi nhìn về phía chân trời, cũng tựa như nối liền với cả đại địa, đều trống rỗng hết, còn có cả một bầu không khí áp lực khiến cho người ta khó thở. 

Đây coi như là lần đầu tiên nàng hạ phàm tiến vào Địa phủ. Nàng vốn tưởng rằng nơi đây âm trầm nhiều quỷ phiêu đãng, nhưng sao lại trống rỗng không có bất kỳ thứ gì. 

Vì thay Ngọc đế chia sẻ nỗi sầu, để lão nhân gia không phải đau đầu với người em ruột kia của mình nữa, nàng bất chấp tất cả, quyết định phải vượt qua được vấn đề trước mắt, tìm được Minh Châu. 

Các tỷ muội ở tại Dao Trì đều khuyên nhủ nàng đừng làm gì xằng bậy, thế nhưng nàng cứ không nghe khuyên bảo, chỉ thấy tốt chơi. Không thể không thừa nhận rằng, nàng muốn tranh công, y như các nàng nhạo báng. 

Không hề chịu thua, bằng thân thể thần tiên có chất lượng tốt và thứ pháp thuật được truyền thụ riêng do được Thiên Đế sủng ái, nàng đã sử dụng rất nhiều chiêu thức phục hồi chướng nhãn pháp nhưng mà cảnh vật nơi đây vẫn cứ không hề xuất hiện, dù chỉ một vật. 

Những điểm sáng màu vàng phi ra theo hình xoắn ốc, nhưng lại như gặp phải vật gì, tất cả đều bắn ngược trở lại, nàng tiếp tục cố gắng thêm một lần nữa. 

Phía trước lạnh buốt, sương mù nâng lên, có một thân ảnh ngồi trên tảng đá phát ra tiếng cười lạnh lùng, mái tóc bện dài của quỷ tung bay như ẩn như hiện che khuất một nửa khuôn mặt tuấn tú. Khoác chiếc áo khoác lông thú màu trắng pha đen ở trên tấm thân cường tráng, thân hình kia khá là cổ quái. 

Hắn giống như thực sự rất vui, vẫn không ngừng cười, nhưng nụ cười lại khá lạnh lùng, kiêu ngạo, cuồng vọng, khiến cho nàng không lạnh mà run, làm lỗ tai nàng đau điếng. 

“Cười…. cười cái gì? Răng trắng quá hả?” Nàng quên mất mình đang xâm nhập vào nhà người khác, âm thanh của những pháp thuật mà nàng sử dụng phát ra cái tiếng ''phịch, cheng" quá lớn. Vì chính sự ngốc nghếch của mình, nàng không phục, đỏ hết mặt lên. 

Một đôi mắt ưng sắc bén bắn thẳng đến kia như là đang lột hết quần áo có trên người nàng, vỡ vụn hết ra. Nàng sợ tới mức vội vã che ngực mình lại, phá hiện quần áo vẫn còn nguyên vẹn, tức giận đến đỏ mắt, đôi mắt đẹp trừng thẳng kẻ kia, trông rất hung tợn. 

"Kẻ trộm, lại là một người đàn bà”. Hắn còn tưởng rằng là người nào to gan lớn mật, dám xâm nhập vào phủ của hắn, cố bày ra cảnh tượng nghênh đón gián điệp do Thiên Hoàng phái tới. Hắn vốn tưởng rằng là thần tướng có chút bản lĩnh, không ngờ là lại là một con nhóc non nớt thế kia. 

"Ta nói Thiên Hoàng huynh, ngươi cũng thật không có khí phách, lại để một người phụ nữ trộm đồ thay ngươi." 

"Làm càn!" Nghe thấy hắn nói năng lỗ mãng, Ngọc Quyết tức giận, thoắt chốc, dải băng từ trong tay áo biến thành vũ khí bổ nhào ra công kích hắn,nhưng khi bay ra lại bị hắn tóm, ngược lại, nàng lại bị một cỗ lực lượng vô hình khống chế dễ dàng kéo lại, bay vững vào trong lòng bàn tay của hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro