Chương 13: Chờ anh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà Tịnh Yên đang ngồi tại bộ bàn ghế mộc pha trà. Trà bà yêu thích nhất chính là trà hoa nhài. Những bông hoa nhài nhỏ xíu trắng tinh nổi bật trên nền trà xanh tỏa ra thứ hương thơm dìu dịu. Từ rất lâu rồi, bà đã có thói quen thưởng trà. Vị trà thanh, hương dịu nhẹ khiến cho tâm hồn trở nên thanh tịnh, sáng suốt.

Bà nhấp một ngụm trà, ánh mắt đưa ra ngoài nhìn cơn mưa phùn đang tưới ướt cánh đồng hoa cải. Những bông hoa vàng ươm nhờ có nước mưa mà trở nên đầy sức sống. Cuộc sống của loài thực vật thật yên ả, không giống như đời người. Xét cho cùng, con người ta sống trên đời là để gánh chịu đau khổ, và ngộ ra rằng những điều hạnh phúc dù là nhỏ nhoi, cũng thật trân quý. Bất giác, bà nhớ lại câu nói của một người: "Cuộc đời ta đang sống cũng chỉ là 'cõi tạm' mà thôi."

Bà mỉm cười nhưng ánh mắt hơi trầm buồn. Quá khứ là những hoài niềm khó quên.Đúng lúc đó, bà nhìn thấy Tuệ Anh từ ngoài sân đi tới, cả người cô ướt nước như những cánh hoa ngoài đồng kia, gợi một nét đẹp dung dị thanh tao dưới làn mưa bay lất phất. Ngay khi cô bước vào nhà, bà phát hiện trong tay cô đang cầm một chiếc ô, ngạc nhiên thốt lên:

– Tuệ Anh, con có ô sao lại không dùng?

Cô cười bối rối, bà tinh ý phát hiện hai hốc mắt cô hơi đỏ. Tuy nhiên, bà là một người từng trải. Bà biết ai cũng có những tâm sự của riêng mình. Với cô gái trẻ đang đứng trước mặt bà cũng vậy, hơn nữa lại là người có rất nhiều tâm sự nhưng luôn giấu trong lòng.

– Con ngồi đây uống chén trà cho ấm người. Để dì lấy khăn cho con, không lau khô sẽ bị nhiễm lạnh mất.

Bà Tịnh Yên dắt Tuệ Anh đến bên bộ bàn ghế rồi rót cho cô một chén trà nóng. Sau đó, bà vào buồng trong lấy ra một chiếc khăn bông rộng bản đưa cho cô. Tuệ Anh lễ phép đón lấy chiếc khăn, lòng ấm áp hẳn. Đã rất lâu rồi không ai quan tâm cô từ những việc nhỏ nhặt như vậy. Cô vừa lau khô tóc vừa nhìn quanh ngôi nhà yên ắng, thắc mắc hỏi về bọn trẻ.

– Chúng đi chơi được một lúc rồi. Bọn trẻ thích mưa lắm, hễ trời mưa là chúng lại kéo nhau ra nghịch mưa. Bà già này không ngăn được lũ quỷ con đó. Nhưng con yên tâm, chúng ngoan lắm, một chút về liền.

Những đứa trẻ như chồi non mới nhú, nhìn thấy mưa là hò hét reo vui kéo nhau chạy ra ngoài, dang tay hứng từng giọt mưa mát lạnh. Mặc dù lúc về đứa nào đứa nấy ướt nhẹp như chuột lột, bà lại phải vất vả lau khô rồi tắm rửa sạch sẽ cho từng đứa, nhưng bà không nỡ dập tắt niềm vui nhỏ bé của chúng. Yêu thiên nhiên cũng là một đức tính tốt đẹp của con người.

Tuệ Anh nghe bà nói với nét mặt đầy yêu thương, chợt thấy lòng bâng khuâng. Hình ảnh những đứa bé nô đùa dưới mưa hiện lên trong đầu, hồn nhiên và trong sáng, vô lo vô nghĩ, vô ưu vô sầu. Chắc hẳn khoảnh khắc an lành nhất của đời người chính là thuở ấu thơ. Kể cả khi cơ hàn, tâm hồn trẻ nhỏ vẫn luôn dào dạt niềm tin và hy vọng. Có điều, ai cũng có lúc phải lớn lên, những điều kỳ diệu thời thơ bé sẽ chẳng thể quay lại nữa. Vì vậy, cứ để chúng thỏa sức vẫy vùng trong niềm vui của tâm hồn đi.

Một lúc sau, tiếng bước chân lẫn trong tiếng mưa nghe lộp độp vang lên. Lũ trẻ về tới nhà, đứa nào cũng ướt nhẹp từ trên xuống dưới.

– Con thấy chưa, vừa nhắc thì chúng đã về rồi.

Nhưng nụ cười trên môi bà Tịnh Yên tắt ngúm khi trên gương mặt lũ nhỏ không phải là nét mừng rỡ nói cười như mọi khi, chúng vừa trông thấy bà thì lập tức nức nở. Một cậu bé có vẻ lớn hơn so với những đứa trẻ khác, vừa khóc vừa hoảng sợ nói.

– Dì ơi, Lila chạy vào bìa rừng cạnh thung lũng bây giờ vẫn chưa quay về.

– Tại sao nó lại chạy vào đó? – Bà nắm lấy vai của cậu bé gạn hỏi, gương mặt trở nên tái mét.

– Lila nói nó sẽ tìm được 'thiên đường' mà dì hay kể. Con không tin nên nó bảo sẽ chứng minh cho con thấy. Thế là nó chạy vào đó, chúng con chờ mãi mà không thấy nó quay lại. – Cậu bé mếu máo thuật lại sự tình.

– Trời ơi!Tại sao các con lại để nó chạy vào đó một mình hả? Đường rừng lúc trời mưa rất nguy hiểm. Không phải ta đã dặn các con rồi sao?

Chúng đồng thanh òa khóc. Lúc này, Tuệ Anh mới lên tiếng.

– Để con đi tìm Lila, con biết khu rừng đó. Dì ở lại chăm sóc cho bọn trẻ nhé. Nếu một lúc sau không thấy con trở về thì dì báo cho mọi người đi tìm hộ, cần thiết thì hãy báo cả công an.

– Như vậy nguy hiểm lắm! Trời đang mưa và gần tối rồi. – Bà can ngăn.

– Không sao đâu dì. Dì cho con mượn một chiếc đèn pin, nhanh đi dì!

Trước sự hối thúc của Tuệ Anh, bà đành vội vàng vào gian trong tìm chiếc đèn pin, ánh mắt cảm kích nhìn cô dặn dò.

– Cẩn thận nghe con.

– Dạ, con biết rồi.

Dứt lời, Tuệ Anh lập tức rời khỏi căn nhà. Đằng sau là tiếng nức nở của lũ trẻ, tuy nhỏ và đứt đoạn nhưng vẫn vang đến tai cô.

– Chị thiên thần! Nhất định chị phải tìm ra Lila! Đừng mang nó đến thiên đường!

***

Tuệ Anh biết khu rừng ấy, nó ở ngay cạnh thung lũng cách đây không xa lắm. Ngày bé cô hay cùng những đứa trẻ khác đến đó chơi trốn tìm. Khu rừng ấy không có thú dữ, địa hình cũng không mấy nguy hiểm. Người dân vẫn thường vào đó để săn bắt những con thú nhỏ, cắm trại, đôi khi là tổ chức những sự kiện quan trọng. Chính quyền cũng đã cải tạo con đường mòn dẫn lên núi. Có điều vào sâu hơn thì địa hình không còn bằng phẳng nữa mà nhiều mỏm đá gồ ghề và những con dốc thoai thoải. Khi trời mưa, đường ướt và trơn rất nguy hiểm.

Cô chạy một mạch vào trong rừng, gọi tên Lila không ngừng nghỉ. Mưa bắt đầu nặng hạt, đất dưới chân bị nước xối mủn nhão nhoẹt, thi thoảng khiến Tuệ Anh loạng choạng suýt ngã. Quần áo lẫn cơ thể cô ướt sũng, gấu quần bị bùn đất bám dính, nước mưa chảy vào mắt vừa cay vừa xót.

Bầu trời tối dần, hơi lạnh cùng sương đêm của nơi núi rừng tràn về, thấm qua da thịt buốt thấu xương. Càng vào sâucàng tối tăm, chỉ có tiếng mưa rơi cùng những đợt gió thốc mạnh làm động những cành cây phát ra tiếng rít ghê rợn. Một lúc sau, Tuệ Anh bắt đầu thấm mệt. Nước mưa khiến cô rét run cầm cập, cộng thêm sự mệt mỏi cả ngày nay làm mất sức. Đầu óc bắt đầu choáng váng, nhưng cô cố giữ tỉnh táo mà đi tiếp. Cho tới khi đến một con dốc, trời thì tối, còn đường thì trơn, Tuệ Anh không để ý có một mỏm đá nhô lên trên đường. Cô dẫm phải nó và trượt chân ngã nhào xuống con dốc. May mắn cô phản xạ kịp thời, tóm được một thân cây con mọc gần đó. Nhưng cú ngã đã làm chấn động tới cơ thể, chân của cô đau nhức vô cùng, có lẽ bị trật khớp. Còn bụng dưới không hiểu sao quặn lên từng cơn. Cô nhăn nhó ôm bụng nằm bất động, tay vẫn bám vào thân cây để không bị trượt xuống thêm nữa. Cơn đau cuối cùng cũng lắng xuống, nhưng Tuệ Anh đã mệt lả. Có điều, nghĩ đến Lila, cô bắt mình phải đứng dậy và tiếp tục tìm kiếm.

Bỗng một vật gì đó màu trắng nổi bật trong bóng tối lọt vào tròng mắt của Tuệ Anh, ngay dưới kia cách cô chừng vài mét. Cô soi đèn pin để nhìn rõ vật lạ đó, thì ra là một miếng vải bị rách vướng vào bụi cây. Linh tính mách bảo, cô bèn gượng dậy, thận trọng trượt xuống con dốc, một tay cầm đèn pin, tay kia bám vào thân hoặc rễ cây làm điểm trụ. Đến nơi, cô gỡ mảnh vải xuống, đáy mắt dao động dữ dội khi nhận ra miếng vải này trùng với chiếc váy mà Lila thường mặc. Tuệ Anh hoảng hốt đưa đèn pin soi xung quanh, mở to mắt quan sát thật kỹ càng. Trong tầm nhìn của cô, một cơ thể nhỏ bé đang nằm bất động dưới chân của con dốc.

Tim cô như ngừng đập, vội vã trượt xuống, mặc kệ cơn đau đang hoành hành. Khi đã tới bên cạnh Lila, cô đưa tay ngang mũi của cô bé để kiểm tra nhịp thở. Cô bé vẫn còn sống, nhưng hơi thở thì yếu ớt. Lila đáng thương bây giờ trông như một con búp bê bị bỏ rơi, cả người ướt sũng nước mưa, chiếc váy rách nát lấm lem bùn đất. Chân và tay của cô bé đầy những vết xước lớn nhỏ, mái tóc bết lại trên gương mặt nhợt nhạt, còn đôi môi tím tái vì lạnh.

Lấy hết sức bình sinh, nén sự đau đớn ở chân và cơn nhức nhối phần bụng, cô đứng dậy, một tay ôm Lila, tay kia tóm chặt vào những rễ cây trồi ra khỏi mặt đất, gồng mình đu lên. Thế nhưng, sức cô bây giờ đã cạn kiệt. Cứ mỗi lần nhích lên được một đoạn lại bị tụt trở lại. Lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần như thế, đến lúc các cơ bắp mỏi nhừ, đau nhức, đầu óc váng vất, mắt hoa đi. Cô gục ngã. Cô ôm hình hài nhỏ bé của Lila vào lòng, không ngăn nổi nước mắt. Nếu tiếp tục kéo dài thời gian erằng Lila không thể chịu đựng thêm nữa. Tuệ Anh muốn hét lên cầu cứu nhưng giọng cô giờ đây đã khản đặc, chỉ như tiếng thì thào yếu ớt.

***

– Uy, mưa to quá! – Thục Quyên bất chợt than lên một tiếng.

– Không sao, đến thăm dì của anh một chút rồi về. – Vũ Uy nhìn ra bên ngoài, mưa càng lúc càng nặng hạt.

– Anh nhìn xem, em mặc như thế này có được không? Liệu dì có thích không? – Cô đưa tay chỉnh trang lại váy áo.

Anh nhìn bộ dạng quýnh quáng ấy, không khỏi bật cười. Dì chắc chắn sẽ thích Thục Quyên, cũng như bà quý mến Tuệ Anh... Anh giật mình, nụ cười chợt tắt. Tại sao đang yên đang lành lại nghĩ tới cô gái đó?

Hình ảnh của cô không biết từ bao giờ đã len lỏi vào tâm trí anh. Đến mức mỗi khi trở về nhà hay đi ngang qua khu vườn tại biệt thự Mùa Hè, tất cả đều hiển hiện trong đầu như một thước phim quay chậm. Anh đã tự gạt phăng tất cả, vứt hết những chậu hoa giọt tuyết ra khỏi nhà để thoát khỏi thứ hương thơm cám dỗ và tự cảnh tỉnh chính mình. Ấy vậy mà khi gặp lại, anh phát hiện có phần nào nhung nhớ nụ cười ấy. Anh không muốn thừa nhận cái cảm giác buồn bực lúc bắt gặp ánh mắt của tên đàn ông khác nhìn cô, chạm vào cô. Anh không muốn thừa nhận cái thứ cảm xúc 'đáng ghét' mà người đời thường gọi.

Đến đầu con hẻm, hai người mở ô cùng nhau đi bộ. Thục Quyên nép sát vào người anh, sánh vai bước dưới mưa như một bức tranh tự tình.

– Đi bộ dưới mưa thế này thật lãng mạn! – Cô khoác tay anh, tâm tình rất tốt. Được đi dưới mưa cùng người yêu thật giống trong những bộ phim tình cảm trên truyền hình. Nhưng thấy vẻ mặt lơ đãng của anh, cô lay lay cánh tay gọi. – Anh có nghe em nói không?

– Hả? Em nói gì?

– Anh đang nghĩ cái gì mà không nghe em nói? Mấy lần như thế rồi. – Cô phụng phịu, giọng hờn dỗi.

– Xin lỗi, anh đang nghĩ đến chút công việc.

Đáy lòng Vũ Uy động nhẹ. Lần đầu tiên, anh nói dối Thục Quyên. Nhưng không phải là lần đầu tiên, anh dối lòng mình. Anh thực sự đang để tâm đến cô– người con gái từng bước song song cùng anh trên đoạn đường này. Có thứ gì đó đang lớn dần lên trong anh, Vũ Uy nhíu mày. "Chuyện gì đang xảy ra?"

Chẳng mấy chốc hai người đã đến nơi, thế nhưng từ đằng xa Vũ Uy đã phát hiện không khí căng thẳng trong nhà. Đó là do dáng vẻ của dì Tịnh Yên. Bà cứ đi đi lại lại trước cửa, đôi tay trước ngực đan chặt vào nhau. Anh lo lắng dìu Thục Quyên bước nhanh hơn. Nhìn thấy anh, bà vội vã nắm lấy tay anh, thuật lại ngắn gọn sự tình, sau đó gấp rút nói:

– Tuệ Anh đã đi lâu rồi mà đến giờ vẫn chưa quay lại. Dì sốt ruột quá! Con ở lại trông lũ nhỏ hộ dì, dì đi báo cho mọi người vào rừng tìm hai đứa nó.

Không chờ anh trả lời, bà lập tức chạy ra ngoài mặc cho trời mưa như trút nước, hoàn toàn quên mất sự hiện diện của cô gái mới đến. Vũ Uy không biết được rằng sắc mặt mình đang dần trở nên xám xịt thế nào, chỉ nhắc nhở Thục Quyên ở lại đây đợi anh, rồi lao ra giữa cơn mưa.

Anh chạy xe tới cánh rừng cạnh thung lũng với tâm trạng nổi bão tố, timđập thình thịch từng hồi. Đôi tay nắm chặt vô lăng, chân nhấn ga nhanh hết mức có thể, anh lao đi trong màn mưa. Đến bìa rừng, Vũ Uy đỗ xe ở ngay đó, vơ lấy chiếc đèn pin dự trữ, nhanh chóng chạy thẳng vào khu rừng tối tăm và mù mịt. Anh vừa tìm kiếm vừa kêu gọi không ngừng nghỉ, nhưng trả lại anh chỉ có tiếng dội ngược vang vọng của núi rừng cùng tiếng mưa rơi tầm tã. Bộ vest đắt tiền giờ đây ướt sũng, đôi giầy sáng bóng bị bùn đất bám dính trầy trật. Những giọt nước mưa dội xuống ướt cả mái tóc lẫn mặt mũi, dội vào da thịt như những mũi tên mang hơi thở lạnh giá.

Thi thoảng trên trời ánh lên tia chớp chói lòa sáng rực một góc rừng, đôi mắt màu hổ phách cũng theo đó mà rực lên như có lửa. Anh soi đèn tìm kiếm mọi nơi, không bỏ sót một chi tiết. Trong lòng thầm cầu mong cho Lila và người con gái đó bình an vô sự.

***

Mí mắt Tuệ Anh giật nhẹ, hình như có ai đó đang gọi tên cô, là mơ hay là ảo giác? Âm thanh ấy mỗi lúc một gần, cô bừng tỉnh. Biết có người đến cứu, cô lấy hết sức dịch chuyển tấm thân nặng nề, nhưng một cái nhích nhẹ cũng nhức nhối đến thế, đầu đau như búa bổ. Nhìn Lila nằm bất động trong vòng tay mình, cơ thể lạnh dần; cô hốt hoảng rướn người về phía chiếc đèn pin đang nằm chỏng chơ trên nền đất. Một cách khó nhọc, cô giơ tay huơ huơ ánh đèn pin trong bóng tối, cố gắng gọi thật to nhưng nhận ra cổ họng đã bị mất tiếng.Cánh tay bắt đầu mất sức, chậm dần rồi hạ xuống. Cơ thểcô giờ đây đã bị ngấm nước mưa, ngấm hơi lạnh của núi rừng, hai hàm răng va vào nhau lập cập, đến thở cũng trở nên khó khăn.

– Tuệ Anh? Có phải cô không?

Một giọng nói trầm thấp vang lên, dường như át cả tiếng mưa. Qua ánh chớp lóe sáng, Tuệ Anh mơ hồ thấy bóng hình cao lớn lừng lững đứng trên ngọn dốc.

Vũ Uy vội vàng trượt xuống con dốc đến bên cô và Lila. Cảnh tượng trước mắt anh thật thương tâm. Trên nền đất ẩm ướt, Tuệ Anh vòng tay ôm lấy Lila, che chắn cho cô bé khỏi những hạt mưa nặng nề dội xuống. Anh đau lòng đỡ đôi vai gầy của cô, chợt giật nảy mình vì người cô chẳng khác gì tượng đá, thân hình không ngừng dội lên những đợt run rẩy. Đáy lòng trũng xuống, xót xa. Anh áp bàn tay nóng hổi vào má cô, lo lắng hỏi.

– Có bị thương không?

Bàn tay ấm áp và giọng nói dịu dàng khiến Tuệ Anh dần tỉnh táo. Trong làn mưa dày đặc, gương mặt in hằn trong tâm trí khiến cô cảm thấy an tâm đến lạ. Cô mấp máy môi, cố gắng hết sức để nói, nhưng rốt cục chỉ phát ra được những tiếng đứt đoạn và khản đục. Cuối cùng cô đành lắc đầu ra hiệu, ý rằng cô vẫn chịu được.

– Cố lên, tôi đưa hai người lên trên!

Ngay sau đó, một tay anh bế Lila, tay kia ôm lấy Tuệ Anh, dìu cô đứng dậy. Thế nhưng, vừa lê được một bước, cô đau đớn quỵ xuống, cảm giác chấn thương từ cổ chân truyền đến buốt lên tận óc.

– Tôi... chân tôi...

Anh lập tức nhìn xuống, thấy cổ chân cô đã sưng tấy, dấu hiệu của trật khớp. Nhìn lên con dốc thoai thoải trơn trượt, mưa xối mòn đất cát, xuống thì dễ mà trèo lên thì khó. Vũ Uy suy nghĩ một lát, đưa mắt sang gương mặt mệt mỏi đến đờ đẫn của cô, đôi môi hồng nhợt nhạt đi trông thấy, tựa cánh hoa phai màu. Chẳng còn cách nào khác, dì Tịnh Yên đã đi gọi người, có lẽ họ đang tìm đến đây. Tình hình bây giờ, chỉ có thể chờ đợi.

Trước sự ngỡ ngàng của Tuệ Anh, anhnhanh chóng cởi áo vest ngoài, ôm gọn Lila lẫn cô vào trong lòng, phủ chiếc áo lên trên hai người che chắn những hạt mưa giá buốt. Chiếc áo trùm lên che bớt phần nào nước mưa, vòng tay anh vững chãi và ấm áp như chiếc lò sưởi xua tan hơi lạnh. Dù đang rét cóng, mệt mỏi và kiệt sức, cô vẫn cảm nhận rõ ràng thứ cảm xúc đang len lỏi vào tận trái tim và tâm hồn. Có điều, không thể để Lila tiếp tục trong tình trạng này, cô nhích ra khỏi vòng tay anh, yếu ớt nói.

– Không cần lo cho tôi, anh đưa Lila đến bệnh viện đi.

– Tôi không thể bỏ cô ở đây. – Anh kéo cô vào lại trong lòng mình. "Người gì vậy? Bị như thế này còn lo cho người khác." Nhưng vẫn bị cô đẩy ra.

– Tôi không sao, tôi có thể đợi... Anh mau đưa Lila đi đi. Coi như tôi cầu xin anh... – Nước mắt cô nóng hổi tuôn rơi, hòa lẫn với nước mưa trở nên lạnh ngắt.

Những giọt nước mắt làm Vũ Uy rối trí, tình trạng của Tuệ Anh cũng chẳng khá hơn Lila là bao. Để cô ấy một mình giữa nơi núi rừng hoang vu, lại mưa như trút nước thế này thật mạo hiểm, anh không đành lòng. Thế nhưng, đôi mắt kia không cho anh một chút cự tuyệt. Anh đưa tay lau vệt nước mắt lăn dài trên đôi gò má nhợt nhạt, những giọt lệ ấm nóng thiêu đốt tâm can anh.

– Đừng khóc...

Giọng nói trầm ấm dội vào trái tim người con gái những dư âm dịu ngọt. Vũ Uy quấn chặt chiếc áo vest lên người cô, ánh mắt chuyển sang kiên định.

– Chờ tôi! Nhất định tôi sẽ quay lại đón cô!

Bấy lâu nay, cô luôn chờ đợi anh, dù chỉ là một ánh mắt. Chờ thêm một chút nữa, có là gì...

Cô gật đầu. Rồi nhìn theo bóng anh bồng Lila trèo lên con dốc cho đến khi khuất hẳn. Hàng mi vô lực khép lại, thân thể tê dại đổ ập xuống, cô ngất lịm. Trong mùi ẩm thấp của mưa hòa với đất, mùi hương của anh vương lại trên chiếc áo bao bọc quanh cô như vỗ về. Thật thanh bình, thật nhẹ nhõm. Đây có lẽ là khoảnh khắc ngọt ngào nhất trong đời. À, còn một điều nữa, anh đã gọi tên cô. Đôi môi nhạt màu tựa cánh hoa úa tàn khẽ mỉm cười.

Mưa trên cao vẫn rơi hoài không dứt. Từng hạt từng hạt rơi rớt xuống thân hình người con gái tội nghiệp như muốn hòa cô vào nền đất lạnh lẽo và bóng đêm vô định. Con người quá nhỏ bé so với đất trời, yếu ớt hơn cả ngọn cỏ, một chút mưa giông bão táp cũng có thể hóa thành cát bụi.

***

Vũ Uy ôm Lila trong lòng, lấy hết sức lực chạy xuyên màn mưa, xuyên bóng tối, tâm rối loạn không yên. Người con gái đó mong manh là thế, như thể sẽ tan vào hư không bất cứ lúc nào. Một cảm giác bất an trỗi dậy, anh nóng lòng muốn quay trở lại. Từ xa, anh nghe thấy những tiếng gọi vang lên không ngớt,những ánh đèn pin chiếu rọi một khoảng rừng u tối, biết rằng dì Tịnh Yên và mọi người đã đến.Vũ Uy hô lớn báo hiệu, phi thẳng về phía chỗ đám đông.Sau khi trao Lila cho bà Tinh Yên và tóm tắt tình trạng của Tuệ Anh, anh khẩn trương trở lại lối cũ. Nhưng vừa dợm bước quay đi thì bị một bàn tay túm lấy cổ áo, tức giận gào lên.

– Anh để cô ấy một mình sao? –Thì ra là Hải Đăng. Lúc xong việc quay về, anh biết chuyện liền vội vã theo mọi người vào rừng.

– Buông ra! Đừng có cản đường tôi! – Vũ Uy cũng chẳng còn giữ được bình tĩnh, anh giằng mạnh tay hất ra, rồi phóng thẳng vào màn đêm. Trong lòng anh bây giờ chỉ tràn ngập hình ảnh như ngọn đèn trước gió của người con gái ấy.

Đến con dốc, Vũ Uy trượt xuống. Hải Đăng đuổi theo đến nơi, nhìn phía dưới thăm thẳm kia không khỏi hoảng hồn. Có điều, khi xuống tới nơi, anh chỉ thấy Vũ Uy đứng đó như trời trồng, mặt biến sắc. Chiếc áo vest đắt tiền nằm chỏng trơ trên mặt đất, giờ đây như miếng giẻ ướt sũng nước mưa.

– Tuệ Anh đâu?

– Biến mất rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro