21 : Oan gia ngõ hẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taehyung lúc này chỉ mới có 6 tuổi mà thôi , cậu có gương mặt kháu khỉnh , sớm được lòng thầy cô vì ngoan ngoãn , mấy cô nhóc trong trường cũng rất thích Taehyung . Phải nói là đào hoa từ bé cơ !

Nhưng tiếc thay Kim Taehyung chẳng quan tâm đến cô nhóc nào cả , bạn bè cũng chẳng có nhiều , chỉ nói chuyện với một cô bé hơi hống hách là HanSeo , cậu bé Kim Taehyung nói chuyện với cô ta vì nếu anh mà không quan tâm đến cô ta thì cô ta lại khóc ầm ĩ hết cả lên

Một hôm đang ngồi ở xích đu để đọc một ít kiến thức thì cậu thấy một cô bé chạy ngang , làm rớt mất cái kẹp tóc trên đầu . Ngước mặt lên thì thấy cô bé đang cười tươi rối ngồi chơi cát

Một cô gái nhỏ xíu trong bộ váy ngắn vô cùng đáng yêu , dáng vẻ vô cùng ngây thơ . Đôi mắt màu đen trong veo như nước lại lấp lánh như ánh sao đêm , khiến tim của Kim Taehyung không ngừng đập rộn rã

Chỉ mới có 6 tuổi mà đã phải lòng một cô bé rồi ! Kim Taehyung ngại ngùng bước đến bên cạnh , vươn tay có ý muốn chào hỏi " Tớ...tớ...là Kim Taehee à lộn Taehyung... " có ai mà tin nổi không chứ ? Kim Taehyung điềm đạm lạnh lùng lại ngại ngùng trước mặt một cô bé

Cô bé ngẩng đầu lên , ánh nắng chiếu xuống bóng dáng Kim Taehyung , làm ngũ quan trên khuôn mặt anh trở nên vô cùng hoàn hảo , tựa như anh là đứa con của ánh dương.

Cậu và cô bé cùng nhau chơi cát cười đùa,  sau đó tất cả biến mất , xung quanh bao trùm một bầu đen . Kim Taehyung ngã khuỵ xuống , nhìn 4 bề lại xuất hiện các hình ảnh của anh , là hình ảnh anh 21 tuổi , anh ôm đầu rồi nhắm mắt , bỗng bên tai văng vẳng tiếng cười khúc khích của ai đó " Kim Taehyung...là em đây ! "

Bừng tỉnh , anh nhìn thấy bên cạnh mình chỉ còn HanSeo đang thiếp ngủ , ra là giấc mơ , nhưng...cái giọng ấy rất quen thuộc nhưng cũng lại rất lạ lẫm , tựa hồ như đã thân quen từ lâu nhưng chẳng cách nào lại gần...

Khẽ khàng nằm lại xuống giường , anh xoay người nhẹ nhàng ôm HanSeo vào lòng , bản thân anh , cũng chẳng biết vì lí do gì mà chọn cô ! Là để quên Min OkHee ? Hay vì thương hại ? Hay vì cơ thể tuyệt mĩ này ? Dục vọng ? Tâm trạng vốn không tốt sau khi mơ thấy cô bé mình thầm thương trộm nhớ bao năm lại lần nữa xuất hiện trong cơn mơ , Kim Taehyung buồn bực vô cùng

" Taehyungie...anh đang nghĩ gì thế ? " HanSeo dụi mặt vào ngực anh , hành động này khiến anh vốn không định nhớ đến OkHee lại có vài phần dấy lên " Sao em không ngủ tiếp ? " Kim Taehyung nghe giọng nói của HanSeo chẳng hiểu tại sao trong lòng lại bình yên lạ thường , anh tự nói với chính mình là vì anh yêu cô ta ! Là vì sự ấm áp chân thành mà cô ta dành cho anh ! Không phải là vì anh quá cô đơn , cũng chẳng phải vì nhớ đến Min OkHee...

" Em đã ngủ rất nhiều rồi...bây giờ em đói " HanSeo ôm chặt anh hơn , lòng không khỏi vui sướng , biết bao năm chờ đợi , cuối cùng cả trái tim lẫn thân xác của anh đều đã là của cô ta " Được , em muốn ăn gì " hôn phớt lờ lên mái tóc rối của cô ta , lại lần nữa những kí ức của anh và cô hiện hữu về , từng khoảng khắc rõ như in , cứ như một cuộn băng , tua lại bao nhiêu mặn nồng " Anh bế em đi tắm ! " Kim Taehyung xoá ngay hình ảnh đó ra khỏi đầu mình , dịu dàng ôm HanSeo bế vào phòng tắm vệ sinh , sẵn tiện mây mưa một trận...

Ở một nơi khác , Min OkHee đang ôm chú mèo tam thể trong lòng , vuốt ve cưng nựng , Park Jimin ngồi ngay bên cạnh vòng tay ôm lấy cổ cô , cả hai cùng nhau ngồi xem tin tức buổi sớm " Này Park Jimin ! Tớ đói rồi , đi ăn sáng thôi " Park Jimin thật không hiểu nổi , ai đời lại đi ăn sáng vào lúc gần trưa cơ chứ , cũng tại cô không chịu ăn , giờ chẳng biết tính giờ ăn như nào " Cậu thật phiền phức Min OkHee ! "

Park Jimin và Min OkHee đi đến một nhà hàng sầm uất thuộc dạng thượng lưu hoàng gia , như đã nói , tấm thẻ của OkHee chính là tấm thẻ hoàng gia , vì thế khi bước vào nơi đó đã trở thành nhà hàng của riêng Min OkHee " Ngầu thiệt " Park Jimin lắc đầu cười cười , anh cũng có nhưng cấp bậc lại thấp hơn cô , thật là một nỗi nhục nhã mà " Tại cái tên Choi ấy cứ bắt tớ phải cầm cái thẻ này ấy chứ , thật ra tớ cũng chả thích gì cảm giác này đâu " Min OkHee nhún vai nói , cái vẻ mặt vênh vênh lên thật khiến người khác sẽ thấy tức nhưng đối với anh thì nó sự vô tư , sự ngây ngô riêng của cô , anh thích nó

Cứ tưởng sẽ chẳng có ai làm phiền , nhưng một lát sau , một quản lí cấp cao run rẩy bước vào , ngập ngừng giây lát " Tôi...thưa cô Min... " Min OkHee khó chịu nhíu mày " Có chuyện gì sao ạ ? " có gì thì cứ nói , cô ghét bị làm phiền như thế ! " Thưa...mời cô đi sang nhà hàng khác... " giọng nói của người quản lí nhỏ dần , phải nói đây là lần đầu tiên người quản lí này mất bình tĩnh đến thế , Min OkHee không kìm được tâm trạng bực bội , quát lớn " Các người đùa tôi sao ? Hay muốn tôi gọi cho Choi Alam ? " người quản lí cấp cao nghe đến Choi Alam liền xanh mày xanh mặt " Thưa ! Tôi biết cô đang buồn bực nhưng...người khách này có tấm thẻ cao hơn cô , chúng tôi cũng đành bất đắc dĩ ! "

Park Jimin biết Min OkHee tâm trạng không tốt liền ôn nhu nói với quản lí cấp cao " Là ai thế ? Có thể cho tôi gặp mặt được không ? " người bồi bàn cắn môi , vì là cấp cao nên chẳng thể tuỳ tiện cho ra mặt . Thấy người quản lí còn chút e dè , Park Jimin khôn ngoan nói ra lí do cực kì hợp tình hợp lí " Cấp bậc của nhà họ Min phải nói là lớn nhất , không ngờ cũng lại còn có cấp bậc cao hơn ! Nếu được biết mặt người đó thì tốt quá , chúng tôi còn biết đường mà kiêng dè... " nói thế chứ bản thân anh cũng thừa biết còn một cấp bậc cao hơn ! Chỉ là không ngờ hôm nay lại gặp ở ngay tại đây !

Người quản lí cấp cao vẫn cứ chần chừ ở đấy , một lát sau thì lên tiếng " Thưa ! Hoàn toàn không được đâu ạ ! " Min OkHee đứng phắt dậy , lấy điện thoại ra bấm bấm gì đó " Alo ! Choi Alam cậu mau xem ! Bây giờ họ không xem cái thẻ của tôi ra gì nữa rồi ! " Min OkHee cười khẽ sau đó nói với người quản lý cấp cao " Choi Alam muốn nói chuyện với anh ! " người bồi bàn hít một hơi sâu , ổn định nhịp thở sau đó mới cầm điện thoại " Vâng thưa ngài... " khắp Đại Hàn Quốc Dân ai chả biết , Choi Alam là nhân vật cấp cao trong chính trị và kinh tế , à nói thẳng ra là ngang ngửa cấp bậc với tổng thống Hàn Quốc , một người quản lí cao cấp nhỏ bé của một nhà hàng , nói chuyện với Choi Alam như vậy không khỏi căng thẳng

Đầu dây bên kia nói gì đó , người quản lí mới bắt đầu hơi kích động " Thưa cậu ! Đó là họ Kim , là Kim Taehyung , cháu nào dám làm trái luật cậu ban ! Nào dám quên sự cung kính đối với nhà họ Min ! " Min OkHee sừng sững người . Kim Taehyung ? Cậu ? Cháu ? Cô đúng là càng ngày càng giống người cổ đại rồi !

Min OkHee hoang mang tột độ , cái tên Kim Taehyung này...phải nói là nghe muốn chai cả tai , chẳng lẽ là Kim Taehyung thật ? Hay chỉ là họ tên giống nhau ? Choi Alam nói gì đó , người được gọi là " cháu " kia lập tức biến sắc , vội vàng vâng dạ sau đó mới quay sang nói với OkHee " Thưa tiểu thư Min ! Cậu tôi sẽ đến đây , xin cô thứ lỗi cho sự sai sót của tôi ! " Min OkHee thầm nghĩ trong bụng , cô cũng có sức ảnh hưởng lắm chứ nhỉ ? Chỉ vì một cuộc gọi mà Choi Alam đến tận đây ! Nhưng cô nào biết , cô cũng chẳng phải là người quan trọng nhất !

Khoảng chưa đến nửa canh giờ sau , trên tầng thượng có thể nghe rõ được tiếng máy bay trực thăng . Min OkHee và Park Jimin cũng không lấy làm lạ , riêng có các nhân viên trong nhà hàng ai nấy đều toát mồ hôi lạnh , kinh hồn bạt vía khi sắp gặp người ngang ngửa với tổng thống Hàn Quốc ! " Min OkHee ! Cậu có khỏe không ? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro