Bạn gọi đó là hỗn loạn nhưng đây mới chỉ là thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Meian-san, anh sẽ nói động lực của đội đã thay đổi như thế nào khi có thêm hai tân binh chứ ?"

Shugo quyết định rằng anh không thích phóng viên này. Tại sao câu hỏi này lại không thể trở nên bình thường? Làm thế quái nào mà ai đó lại trả lời như vậy?

"Nó ổn." Nó không ổn tí nào.

"Chỉ ổn? Bởi vì Jackals được biết đến là một...đội tốt "

Nó là một thảm họa hoàn toàn.

"Một đội năng động và sống động! Chắc chắn rồi, nếu có thêm Sakusa-kun và Hinata-kun thì sẽ càng thú vị hơn. Những người hâm mộ thực sự bị cuốn hút về những điều này, anh biết chứ? "

Shugo trừng mắt với phóng viên. Anh không thể nói ổn một lần nữa bởi vì đó là một đội năng động và phiền phức - Phóng viên bị ám ảnh-San sẽ không biết điều gì đã sảy ra sau lưng anh ta đâu. Anh vắt óc cố gắng tìm một từ có thể bao hàm mớ hỗn độn đó là MSBY Black Jackals và đầu óc anh bắt đầu quay cuồng. .

Khoảng một tháng trước-

Buổi sáng Chủ nhật bắt đầu như mọi khi đối với Shugo trong ký túc xá MSBY - với tiếng la hét. Ngoại trừ việc tiếng la hét đó không phải là tiếng của Bokuto hay tiếng kêu của Hinata hay tiếng than khóc của Atsumu. Ngạc nhiên thay, tiếng hét đang phát ra từ Sakusa.

"Sakusa?" Shugo hỏi, thực sự bối rối vì Sakusa đang làm phiền nhiều hơn ở câu 'Đừng chạm vào tôi, đồ mất vệ sinh' và 'Cá nhân tôi tin rằng lịch trình dọn dẹp là không đủ, Meian-san'. Không phải là 'Hét lên và đánh thức Meian-san tội nghiệp khỏi nơi hạnh phúc của anh ấy bằng một cách mới nhảm nhí'.

"M-M-Meian-san. C-c-c-Có một con gián. Một con gián. Làm ơn cứu tôi."

Shugo nghĩ rằng anh chưa bao giờ nhìn thấy mức độ sợ hãi này trên khuôn mặt của chàng trai hoặc nghe thấy giọng nói của cậu ta ở mức độ đó.

"Này, làm gì vậy, mọi người? Một bữa tiệc mà không có tôi, Omi-omi? "

Ngay cả khi đang trong cơn kinh hoàng, Sakusa vẫn kéo mình lại vừa đủ để trừng mắt nhìn Miya và thốt ra, "Đừng gọi tôi là Omi-Omi."

Và sau đó trong khóe mắt của mình, Shugo nhìn thấy một thứ gì đó bò xung quanh và Sakusa hét lên trước khi lao vào vòng tay của Atsumu. Nhưng trước khi người chuyền hai tóc vàng có thể giễu cợt anh ta vì điều đó, một giọng nói lớn đã cắt ngang.

"HEY HEY HEY! BỮA TIỆC NÀY LÀ GÌ VẬY?! SAO EM CÓ THỂ CÓ MỘT BỮA TIỆC MÀ KHÔNG CÓ ANH? !! "

Shugo cảm thấy bắt đầu đau đầu khi biết sự hiện diện của nó.

"Uwohhhh." Hinata nói chung là một đứa trẻ yên tĩnh nhưng Bokuto lại mang điều tồi tệ nhất (hoặc tốt nhất) ra khỏi bất kỳ ai, và điều đó không khó với một người dễ bị kích động như Shouyou.

"Được rồi! Hãy bắt đầu bữa tiệc nào!" Bokuto tạo ra một loạt tiếng ồn ào.

"Wan-san đó là một bữa tiệc!" Hinata cũng rất phấn khích. "Thomas-san và Barnes-san, các anh cũng tham gia đi!"

Ôi không, nhiều người hơn. Nhiều người hơn, hỗn loạn hơn. Atsumu, cánh tay ôm trọn Sakusa, miệng 'xin lỗi', trông thật sự có lỗi. Anh ta nên làm như vậy. Tiếng đập nhẹ trong đầu Shugo giờ đang biến thành một cơn đau nửa đầu dữ dội.

Anh thở dài và xoa bóp thái dương, quay sang chỗ tụ tập huyên náo.

"Không có tiệc tùng." Shugo nghiêm nghị nói và nhăn mặt trước sự ồn ào "AWWWWWW TẠI SAOOOOO? !!!" tiếng kêu ngay sau đó.

"Sakusa đã nhìn thấy một con gián. Đó là vấn đề ở đây. "

"Ồ, tôi có thể bắt một con gián bằng tay không! Chúng ta có thể biến nó thành một trò chơi! Bắt con gián! Yeah!" Bokuto ưỡn ngực, xắn tay áo và tiến về phía chiếc ghế dài nơi con gián đang ẩn náu. Trước khi Meian có thể ngăn anh ta lại, anh ta đẩy chiếc ghế dài sang một bên và để lộ thêm vài con gián lập tức bay khắp nơi. Sakusa giờ đang hét lên và bóp cổ Miya trong cơn hoảng loạn.

"Bokuto-san để em thử!" Hinata tuyên bố. Cậu ta lấy một đôi đũa và một cái túi nhựa trong tủ. Shugo cảnh giác nhìn cậu.

"Ôi chúa ơi. Em có phải là muốn làm những gì Tobio-Kun đã làm ở Trại trẻ không? " Atsumu trông một phần thích thú và một phần không tin.

Tobio-kun? Như trong...

"Chuẩn rồi." Hinata vui vẻ trả lời. "Kageyama đã dạy em."

Phải rồi. Kageyama Tobio, chuyền hai Schweiden Adler. Tất nhiên.

"Cậu biết đấy, cậu ta nói những con gián làm cậu ta nhớ đến cậu." Sakusa cười khẩy.

"Yeah, nhưng cậu ấy nói mọi thứ đều khiến cậu ấy nhớ đến em. Những con quạ ở gần tòa nhà của bọn em, và chuột lang bạn của Natsu, và mặt trời tỏa sáng . "

Sakusa ngừng cười và tỏ vẻ chán ghét. Shugo cũng cảm thấy như vậy. Atsumu cũng vậy, rõ ràng là, với những tiếng động nôn mửa mà cậu ta tạo ra - mặc dù cậu ta cũng là người đang nói như vậy, với tất cả 'Omi-Omi, em có nhớ anh không?' vô lý của anh ta. Theo ý kiến ​​khiêm tốn của Shugo, không phải là ý kiến trơn tru nhất từ ​​trước đến nay.

Hinata thè lưỡi tập trung và cố gắng bắt một trong những con gián, nhưng trượt. Cuối cùng chúng lại bay xung quanh, lần này không quá xa Sakusa. Đây rõ ràng là giới hạn cuối cùng dành cho tay đập tóc xoăn người mà đột ngột tách mình ra khỏi Atsumu và đi đến cái tủ. Cơn đau trong đầu Shugo giờ đã vượt qua ngưỡng bình thường và anh ấy cảm thấy nó không thể tồi tệ hơn-

Đó có phải những que diêm đó không? Cái quái gì vậy?

"Sakusa! Không!"

"Omi-Omi, em bị điên à? Em không thể chỉ... trời ơi, cái bàn đang cháy! "

"Nhanh lên ai đó hãy gọi 999!"

"Thomas, đây là Nhật Bản!"

"Uh, 193 !!"

"Shouyou-kun, đó là Brazil!"

" HEY HEY HEY! Bây giờ nó thực sự là một bữa tiệc, WOOOOOOOOO! "

SPLASHHHHH!

Sự im lặng bao trùm. Shugo nhìn chằm chằm vào những người phiền phức mà anh sống cùng với chiếc xô trong tay khi anh ném một miếng vải lên mặt bàn bị cháy. Anh ta cảm thấy bình tĩnh một cách kỳ lạ và thở ra từ từ và ầm ĩ, tận hưởng sự im lặng bắt đầu khó chịu như thế nào.

"Tôi đang kêu gọi dịch vụ kiểm soát sinh vật hại. Sau đó tôi sẽ đi ngủ. Trong khi chờ đợi, TẤT CẢ MẤY NGƯỜI, hãy đi mua cho tôi một cái bàn mới. "

Anh ấy quay trở lại phòng của mình nhưng không phải trước khi trao cho các đồng đội của mình một nụ cười rạng rỡ, tận hưởng vẻ mặt sợ hãi của họ và những tiếng nuốt nước bọt có thể nghe thấy sau khi anh ấy thông báo cho họ biết họ sẽ tận hưởng buổi tập sáng thứ Hai như thế nào.

Shugo rùng mình vì ký ức và phớt lờ ánh nhìn tò mò từ người phóng viên đang tức giận. Anh cố gắng trả lời một lần nữa.

"Họ đã làm cho đội năng động trở nên thú vị hơn, đó là điều chắc chắn." Yep. Thật thú vị, đó là những gì anh ấy đang làm.

"Anh có vẻ thích những câu trả lời có một từ, Meian-san. Nếu anh có thể, xin vui lòng nói rõ hơn- "

Anh ấy không nghe. Anh có thể cảm nhận được tai họa sắp xảy ra trước mặt họ.

"Umm, Sakusa-san, tôi có nghe nói anh nói rằng Miya-san là chuyền hai yêu thích của anh? Điều này có thật không? " Một cô gái nhỏ đang nhìn lên, mở to mắt và đầy hy vọng, trước một Sakusa hơi kinh hoàng.

Atsumu cười toe toét. Anh ta dường như nghe được khi nhắc đến con cáo và nhắc đến những điều này, và anh ta bước đến chỗ Sakusa đáng ghét với một cái nhìn tự mãn.

"Aww, Omi-Omi, anh biết rồi. Điều đó thật sự là ngọt ngào đến từ em , nhưng không có gì đáng ngạc nhiên cả, em biết chứ? " Anh nghiêng người về phía trước để được ôm, nơi mà Sakusa đã né được một cách gọn gàng. Atsumu loạng choạng và trượt chân, ngay lập tức ngã chổng mông. Ôi Chúa ơi. Nó giống như một buổi họp mặt người hâm mộ một lần nữa.

Atsumu ngã chổng mông . Check

Sakusa khó chịu. Check.

"HAHAHAHHAHA BỊ TỪ CHỐI! TSUM-TSUM, EM ĐÃ BỊ ĐIỀU ĐÓ MỘT LẦN NỮA! " Tiếng la hét của Bokuto đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang hoành hành. Check.

"Atsumu-san, anh ổn chứ?" Hãy chúc phúc cho Shouyou và trái tim thiên thần của anh ấy. Bên cạnh anh ấy, Inunaki và Thomas đang tỏ ra vô cùng có ích, nói chuyện và ghi lại toàn bộ sự việc trên điện thoại của họ. Máy quay đang xoay để chụp cảnh, các fan đang nghển cổ và Sakusa thì đang cười rất tươi và giúp Atsumu đỏ mặt và ngượng ngùng đứng lên một cách quá dịu dàng.

Tất nhiên, tên ngốc mồm to đã phá hỏng nó với, "Anh biết em quan tâm, Omi-Omi, không sao đâu! Anh biết anh không thể cưỡng lại được, "khiến người đàn ông tóc xoăn đột ngột thả anh ta trở lại mặt đất.

Ừ. Đội bóng là một thảm họa chết tiệt nhưng hãy cùng đi với những điều thú vị. Shugo không thể tin được hôm nay mới là thứ hai. Cứu anh ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro