Happiness

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suryeon khẽ nép vào lòng anh, gương mặt ánh lên niềm hạnh phúc, bà Emma cũng rất mừng, bà âm thầm rơi nước mắt, còn Stella Jung đã bỏ ra ngoài.

Cô đột nhiên buông Logan ra, cất tiếng nói dịu dàng với anh

"Logan, anh nghỉ ngơi đi nhé...em đi ra ngoài một lát."

Logan cũng cảm nhận được, vì thế mà gật đầu.

Suryeon mở cửa ra, thấy bà Stella đang đứng bên ngoài, nghe thấy tiếng động bà ta liền ngoảnh đầu nhìn, phát hiện ra là cô, vẻ mặt bà ta trở nên lúng túng.

Suryeon nở nụ cười

"Logan ...anh ấy không sao cả."

"Không phải..." Bà Stella càng trở nên lúng túng, cô kiên trì nhìn bà ta, cuối cùng bà ta cũng thốt lên

"Tôi xin lỗi."

"Tôi đã sai lầm, ban đầu tôi chỉ muốn Logan sẽ có một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, nhưng khi nhìn thấy tình cảm nó dành cho cô, tôi biết nó sẽ không thể nào chia cắt được, hơn nữa...còn có Seol Ah...tôi đã ngu muội không nhận ra rằng Seol Ah chính là con của Logan, là cháu của tôi. Nếu con bé xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ ân hận suốt đời."

Giọng nói bà ta nghèn nghẹn, khó khăn thốt ra từng từ một. Bà ta thực sự đã rất hối hận, nếu như hôm nay Saebyul không may gϊếŧ chết Seol Ah thì bà ta có lẽ cũng không sống yên ổn được.

Suryeon không tức giận, cô nhoẻn miệng cười, chậm rãi lên tiếng

"Là một người mẹ, cháu hiểu cảm giác của bác. Hồi trước chính bản thân cháu cũng có cảm giác mình không xứng đáng với tình cảm của Logan, không xứng đáng với anh ấy. Nhưng tình yêu vốn dĩ không thể dùng cân để cân đo đong đếm rồi so sánh được, tình yêu chỉ đơn giản là tình yêu mà thôi. Cháu đã từng mất mẹ, chỉ còn có Seol Ah là nguồn động lực sống duy nhất khiến cháu kiên cường đến ngày hôm nay. Cho đến khi gặp Logan, anh ấy cũng là lí do khiến cháu trở nên can đảm để bước tiếp, và chiến đấu vì tình yêu của mình."
Bà Stella không nói được gì nữa, chỉ biết cúi gằm mặt. Suryeon lại nói tiếp

"Cháu nghĩ là mọi chuyện nên kết thúc ở đây được rồi, cháu chấp nhận lời xin lỗi của bác. Bây giờ...mong bác hãy chấp nhận cháu và Seol Ah..."

Stella Jung kinh ngạc ngẩng mặt lên, nước mắt lã chã rơi, sau cùng gật nhẹ đầu. Suryeon mỉm cười, nói.

"Vậy thì bà nội hãy vào với cháu đi..."

Bà Stella bật cười giữa làn nước mắt, bà tiến đến nắm lấy tay cô, nói.

"Cảm ơn con, Suryeon."

Sau đó Bà Stella đi vào ngồi bên cạnh giường Seol Ah cùng Bà Emma, khẽ vươn tay ra xoa lên mái tóc mềm mượt của con bé, gương mặt dịu dàng trìu mến. Logan ngồi trên giường cũng đang nhìn cô, Suryeon lại gần ôm anh, anh đặt lên trán cô một nụ hôn tràn đầy yêu thương, khẽ khàng mở lời.

"Em đã nói gì với mẹ anh vậy?"
Suryeon cảm nhận nhịp tim đập trầm ổn và hơi ấm của anh, cô ngước mặt lên nhìn anh, ánh mắt long lanh như đang cười, đáp.

"Anh đoán xem?"

Logan không đáp, chỉ nhìn cô thật lâu bằng ánh mắt sâu thẳm, lát sau anh nhẹ nâng cằm cô lên rồi đặt lên đôi môi ngọt ngào kia một nụ hôn thật nồng nàn.

***

Bên ngoài bệnh viện, bác sĩ cùng y tá đang đưa xác của Saebyul đi thì bỗng nhiên có một người đàn ông chạy tới ngăn cản, vẻ mặt anh ta bơ phờ, bàng hoàng không tin nổi, vừa khóc vừa ôm lấy xác cô ta.

Ha Yoonchul không ngờ Saebyul lại làm đến mức này, cho đến lúc cô ta chết rồi thì cô ta vẫn chỉ gọi tên Logan.

"Anh là ai vậy? Có phải người nhà của cô ấy không?"

Yoonchul không đáp, vị bác sĩ đó lại nói tiếp.

"Nếu anh là người nhà của cô ấy thì anh hãy đưa cô ấy đi đi, ở đây là giữa sảnh bệnh viện, không thể ở lại lâu. Còn nếu anh không phải thì mời anh tránh ra cho chúng tôi làm việc."
Yoonchul thẫn thờ, một lúc sau mới ngắc ngứ thốt ra được.

"Tôi là người nhà của cô ấy."

***

Còn ở Shim gia, Dongman đang sốt ruột như ngồi trên đống lửa, ông ta gọi điện cho Suryeon nhưng chẳng có một ai trả lời. Đúng lúc này bên ngoài cửa lại có tiếng bấm chuông, ông ta tưởng là bọn đòi nợ đến, thế là ở tịt trong nhà mãi không chịu ra.

Nhưng chưa đầy vài phút sau, bên ngoài hàng loạt tiếng rầm rầm vang lên, cánh cửa bị đập tung ra. Dongman tức giận cầm một cây gậy đánh gôn chạy ra ngoài nhưng vừa nhìn thấy người đàn ông đang ngồi xe lăn kia, ông ta quá hoảng sợ mà ngã quỵ xuống.

"Ba...ba..."

Ông ngoại Suryeon, Shim Yihyun trở về, phía sau người đang đẩy xe lăn cho ông là Minguk, còn cả cảnh sát. Dongman sợ quá, nghĩ mình gặp ma rồi, chân tay run lẩy bẩy không thốt lên lời.
"Sao thế? Lâu lắm mới gặp lại ta, thế mà lại có bộ dạng như thế này sao?"

Chất giọng của Yihyun vẫn cứng rắn nghiêm khắc như ngày nào, chỉ là nếu nghe kĩ một chút thì sẽ phát hiện ra hơi thở của ông có chút nặng nề.

"Không...không thể nào..."

Dongman sợ hãi đến nỗi mặt trắng bệch, ông ta vẫn chưa thể nào tin được ông Yihyun còn sống.

Trên gương mặt già nua của ông Yihyun nở một nụ cười lạnh, khiến cho sống lưng của Dongman lạnh toát.

"Tưởng ta đã chết chứ gì? Dongman, tên độc ác nhà ngươi, ta cho ngươi ở nhà họ Shim, không ngờ ngươi lại rắp tâm hãm hại con gái và cả cháu gái ta, độc chiếm tài sản! Bây giờ, ngươi cứ ở trong tù cả đời để ăn năn hối cải đi!"

Ông Yihyun nói xong, đằng sau cảnh sát đã tới còng tay ông ta lại đưa đi, Dongman như phát điên hét lên cầu cứu
"Không! Tôi bị oan! Ba à, con sai rồi! Xin ba hãy tha lỗi cho con..."

"Đừng gọi ta là ba!"

Dongman vừa la hét vừa bị áp giải đưa đi, tiếng hét ngày càng xa dần, Minguk thấy Ông Yihyun ho sù sụ vội vàng lấy thuốc ra đưa cho ông.

"Cảm ơn cháu, Minguk."

"Không có gì ạ."

Nếu không có Minguk cứu thì bây giờ ông ta đã chết rồi, ngày đó ở bệnh viện, Minguk nhìn thấy Dongman tiêm thuốc vào ống truyền dịch của ông Yihyun, anh đã nhanh trí rút ống truyền trên tay ông ra, còn tráo ông với một thi thể khác. Lí do mà bây giừo ông mới xuất hiện là vì tình trạng sức khỏe của mình, ông đã cảm thấy rất có lỗi với Suryeon.

Ông Yihyun nhìn ngôi biệt thự rộng lớn bây giờ thật hiu quạnh, ông quay sang Minguk, nói.

"Minguk, cháu đưa ông đến gặp Suryeon đi."

"Vâng..." Anh khẽ đáp.
Hai bóng hình lại cùng nhau rời đi. Mọi tin đồn được đập tan, mọi thứ được trả về vốn có như ban đầu, hôm nay ở đài truyền hình lại xôn xao tin tức Dongman bị bắt, đại tiểu thư của Shim gia trở về tiếp quản công việc của cha.

"Không biết cô ấy là ai nhỉ?"

"Tò mò quá..."

Tiếng xì xào khắp nơi lại vang lên, Han Yuri đi qua lên tiếng nhắc nhở

"Đừng bàn tán nữa, mau về chỗ của mình làm việc đi."

Mọi người giật mình ai về chỗ nấy, nhưng vẫn không ngừng được hóng hớt.

Khi văn phòng dần chìm vào yên ắng, thì bên ngoài tiếng giày cao gót lộp cộp vang lên. Suryeon đẩy cửa bước vào, trên người là bộ váy xanh ngọc xinh đẹp, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng càng tôn lên dung nhan diễm lệ, cô nở nụ cười, cất tiếng.

"Xin chào mọi người, tôi là Shim Suryeon. Từ hôm nay sẽ chính thức tiếp quản Đài Truyền hình này."
Dứt lời, mọi người sửng sốt rồi cùng hét lên như vỡ trận, bọn họ không thể nào tin được đại tiểu thư nhà họ shim lại chính là Shim Suryeon!

Yuri cũng kinh ngạc không kém, cô ta nhìn Suryeon từ trên xuống dưới, không thốt nên lời.

Suryeon cũng không nói gì nhiều, đến phòng tiêu thụ bắt gặp Hyorin chuẩn bị đi phát tờ rơi, cô chợt lên tiếng gọi.

"Hyorin! "

Hyorin quay đầu nhìn, trông thấy Suryeon liền vui mừng.

"Cô đến rồi à..."

Suryeon mỉm cười, đoạt lấy xấp tờ rơi trên tay Hyorin, nói.

"Hyorin, từ bây giờ cô không cần phải đi phát tờ rơi nữa đâu."

"Tại sao?"

Suryeon cười cười hàm ý. Hyorin nghe phong thanh rằng hôm nay tiểu thư của Shim gia sẽ đến đây tiếp quản lại Đài Truyền hình, chẳng lẽ là...

"Shim Suryeon...không lẽ cô chính là..."
Suryeon không giấu giếm, đáp "Đúng vậy."

Hyorin kinh ngạc mở to mắt, Suryeon bật cười vỗ vai cô ta, nói

"Đi thôi, từ bây giờ tôi sẽ cho cô thăng chức!"

***

Lee Corporate.

Trợ lý Hong bước vào, mang theo tài liệu báo cáo cho Logan. Anh ta cúi người chào rồi mới cất lời.

"Báo cáo Tổng Giám đốc, tôi đã tìm kiếm và sàng lọc những nơi phù hợp để cầu hôn tiểu thư Suryeon đây ạ!"

Anh ta đưa cho Logan, anh lật giở ra xem. Nào là du thuyền hạng sang, nhà hàng Michelin năm sao, khu vườn ngập tràn hoa, tòa nhà cao nhất thành phố...nhưng Logan vẫn chưa hài lòng.

"Tầm thường quá!"

Trợ lý Hong sửng sốt "Dạ? Đây là khảo sát những nơi được yêu thích nhất đấy ạ."

Logan quét ánh mắt qua trợ lý Hong, sống lưng anh ta lạnh buốt, cúi đầu không dám nói gì nữa. Trong đầu anh bất chợt nảy ra một suy nghĩ...
"Trợ lý Hong, mau chuẩn bị xe đi..."

Suryeon tan làm, liền nhận được điện thoại của Logan, anh bảo cô đến một nơi, nhìn địa chỉ đó, cô bỗng cảm thấy lạ...

Xe taxi đến nơi thì dừng, Suryeon cảm ơn bác tài rồi bước xuống, vừa vào đến nơi đã nhìn thấy bóng lưng Logan cúi đầu trước di ảnh của mẹ cô, nhịp tim trong lồng ngực cô đập nhanh dần, khẽ đi đến đứng bên cạnh anh, lên tiếng gọi.

"Logan..."

Logan mỉm cười nhìn sang cô.

Suryeon"Sao đột nhiên anh lại bảo em đến đây?"

"Anh đang nghĩ...anh vẫn nên nói với mẹ em một tiếng, chuyện của hai chúng ta..."

Logan dịu dàng vuốt tóc cô.

"Anh đã nói gì?"

Suryeon tò mò hỏi, trống ngực đập thình thịch.

Logan dịu dàng đáp lời:

"Anh đã xin lỗi mẹ em vì đã không chăm sóc em và con cẩn thận, đến tận bây giờ mới có thể nhận ra em...Xin bà tha thứ và mong bà chấp nhận lời thỉnh cầu của anh..."
"Lời thỉnh cầu gì?" Suryeon xúc động nhìn anh, khóe mắt hoe đỏ.

"Lời thỉnh cầu..." Logan đột ngột quỳ một chân xuống, lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhung rồi mở ra trước mặt cô. "Chính là...em đồng ý làm vợ anh nhé, Suryeon-shi?"

Suryeon nhìn chiếc nhẫn kim cương tỏa sáng lấp lánh, cô không thốt nên lời, bàn tay run rẩy bụm lấy miệng,nước mắt lã chã rơi xuống...

Không có hoa và nến, không có phong cảnh lãng mạn, cũng không có dàn nhạc, nhưng anh đã cầu hôn cô trước mặt mẹ cô, đó chính là lời thề thủy chung và chân thành nhất, so với những thứ kia thì Suryeon còn cảm thấy hạnh phúc và cảm động hơn rất nhiều.

Logan thấy cô khóc, rất muốn đứng dậy ôm cô vào lòng, nhưng anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi cô, chậm rãi nói từng lời.

"Suryeon...bốn năm qua chúng ta đã bỏ lỡ nhau là quá đủ rồi, quãng đời còn lại anh mong rằng bên cạnh anh luôn có em, có con của chúng ta. Và tất nhiên là còn có một tiểu bảo bối nhỏ nữa...anh yêu em, một lòng một dạ, toàn tâm toàn ý...em đồng ý gả cho anh nhé?"
Nước mắt cô rơi càng nhiều, Suryeon run rẩy đưa tay ra, nở nụ cười hạnh phúc nói.

"Em đồng ý..."

Logan vui sướng lồng chiếc nhẫn vào ngón tay cô, ôm chầm lấy cô, sau đó bế cô lên xoay một vòng, vô cùng hạnh phúc hôn lên đôi môi cô, thủ thỉ dịu dàng.

"Anh yêu em..."

Bên trong tủ kính, mẹ cô dường như cũng đang nở nụ cười, trước lúc hai người rời đi, bên tai Logan dường như nghe thấy tiếng nói của bà.

"Suryeon...mẹ giao lại cho con đấy..."

Logan xúc động siết lấy eo cô thật chặt, cả đời này anh sẽ không bao giờ buông tay cô ra nữa.

Đám cưới của anh và Suryeon tổ chức không lâu sau đó, ngồi trong phòng chờ, cô hồi hộp đến nỗi lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, Yoonhee liên tục cười an ủi cô.

"Xem cậu kìa...hồi hộp đế mức ấy cơ à?"

"Đúng vậy...Logan nói để một thời gian nữa bụng mình sẽ to nên muốn tổ chức đám cưới luôn...mình đâu ngờ anh ấy lại làm nhanh đến thế cơ chứ..."
Yoonhee bật cười.

"Có lẽ anh ấy còn hồi hộp và mong chờ hơn cậu đấy."

Cô cũng không biết, nhưng ban nãy nhìn vẻ mặt anh vẫn thấy bình thường mà. Sự thật đã chứng minh rằng là Logan đang hồi hộp đến nỗi đi còn không vững.

Bà Emma ngồi trên ghế, thấy anh cứ đi đi lại lại bồn chồn, bà cười cười hỏi.

"Logan, cháu đang hồi hộp lắm à?"

"Hồi...hồi hộp gì chứ? Đích thân là tổng giám đốc của Lee Corporation's mà cháu lại hồi hộp sao?"

Bà Emma nhướn mi không thèm vạch trần anh, đây còn là lần đầu tiên bà thấy anh nói lắp đấy.

Lòng bàn tay anh cũng dinh dính nhớp nháp, Logan đột ngột sải bước ra ngoài tới phòng cô dâu, Suryeon nghe thấy tiếng động còn tưởng là Yoonhee, cô không quay sang nhìn mà cất tiếng nói.

"Yoonhee à, mình đói quá, hôm qua phải nhịn để mặc vừa váy cưới, bây giờ đói đến không chịu được..."
Logan cảm thấy buồn cười, anh bỗng ôm chầm lấy cô từ phía sau, hơi thở nóng bỏng quen thuộc phả vào bờ vai trắng nõn.

"Bà xã của anh đáng thương quá..."

"Logan..." Suryeon giật mình bởi vì sự xuất hiện của anh ở đây, cô vừa quay đầu đã bị đôi môi của anh cuồng nhiệt mút lấy.

"Ưʍ..."

Gò má cô đỏ bừng như hoa đào, hôm nay cô thật sự xinh đẹp đến động lòng người. Logan say mê nhìn ngắm cô, ánh mắt như có lửa nhìn cô chăm chú.

"Anh thật sự không chịu nổi nữa...muốn mau mau hoàn thành xong để còn ở trong thế giới riêng của chúng ta." Logan khẽ thổ lộ.

"Được rồi mà...anh buông em ra đi, nhớ có ai vào nhìn thấy..."

Suryeon đỏ mặt thở hổn hển khẽ chống tay lên ngực anh kéo giãn khoảng cách, Logan nuốt nước bọt một cái, ghé lên gáy cô mút nhẹ để lại trên đó một trái dâu tây hồng hồng.
"A...Logan...anh làm thế này..."

Suryeon ngượng ngùng nhìn vào gương, muốn lấy tóc che đi thì lại bị anh ngăn lại.

"Đáng yêu lắm, anh muốn cho cả thế giới biết em là của anh."

Suryeon càng ngượng hơn, cô cúi gằm mặt xuống không đáp, bên trong căn phòng không khí ngọt ngào bao trùm lên đôi tình nhân. Thế mà ngoài cửa bỗng cạch một tiếng rồi mở ra, mấy người nhìn lén bị mất đà ngã sõng xoài xuống sàn, trong đó có Yoonhee, Yoona, Seol Ah...

"Mọi người..."

Suryeon ngượng chín cả mặt, Logan quét ánh mắt lạnh như băng nhìn bọn họ, Seol Ah vội chạy tới ôm lấy mẹ, ngon ngọt khen.

"Mommy đẹp quá!"

Cô vuốt tóc con cưng chiều, sau cuộc phẫu thuật Seol Ah đã khỏe hẳn, bây giờ có thể tha hồ chạy nhảy mà không lo bị ngất xỉu nữa.

Bên ngoài nhân viên báo đã đến giờ, Suryeon đứng dậy, chiếc váy cưới dài xõa tung trên đất nhìn giống như một nàng công chúa. Cô dâu trong đám cưới sẽ được ba dắt tay trao cho chú rể, nhưng bên cạnh cô bây giờ chẳng còn ai...
"Một lát nữa để Yoona cũng được..."

Logan như đọc được suy nghĩ trong đầu cô, vuốt ve gò má phấn hồng, nói.

Sueyeon gật đầu, đúng lúc này lại có hai người bước vào. Minguk dìu Yihyun, ông ta lên tiếng

"Để ta. Đám cưới của cháu gái ta, sao có thể vắng mặt?"

Suryeon kinh ngạc mở to mắt, run rẩy.

"Ông ngoại...?"

Cô lập tức nâng váy chạy tới ôm chầm lấy ông, Shim Yihyun dùng bàn tay sần sùi lên lau đi nước mắt cho cô, dịu dàng nói.

"Đừng khóc, hôm nay là ngày vui của cháu mà..."

"Ông ơi..."

Suryeon nghe lời khịt mũi, Logan đứng đằng sau cũng bất ngờ không kém, không ngờ tên Minguk này lại đem đến một bất ngờ nữa, còn là trong đám cưới của anh.

Cô quay sang Minguk, cảm ơn anh. Logan tiến tới ôm lấy eo cô như thể hiện quyền sở hữu, hoàn toàn coi Minguk như người vô hình, nở nụ cười chuyên nghiệp với Yihyun.
"Chào ông ạ. Cháu là Logan, là chồng của Suryeon."

Shim Yihyun nhướn mày không đáp, thầm đánh giá anh. Logan hơi ưỡn ngực, ánh mắt lại như tóe lửa nhìn về phía Minguk, Suryeon cười trừ nhéo vào eo anh một cái, rồi cùng ông ngoại đi ra ngoài.

Logan hừ lạnh một tiếng, lướt qua Minguk. Yoonhee nhìn theo bọn họ, lại gần Minguk, cười nói.

"Cảm ơn anh vì đã đưa ông ngoại về với Suryeon, cô ấy rất vui đấy."

Minguk "Không có gì đâu, tôi cũng giống cô, chỉ muốn cô ấy hạnh phúc."

Yoonhee mỉm cười không đáp, giống như đồng tình, "Vậy chúng ta đi thôi."

Bất ngờ trượt chân, Yoonhee lảo đảo suýt ngã, may mà Minguk nhanh nhẹn đỡ lấy cô.

"Cẩn thận."

Hai gương mặt gần như sát vào nhau, Yoonhee cảm nhận được hơi thở của anh giống như lướt qua trên môi mình, cô sững người vài giây rồi khẽ đẩy anh ra, ngượng ngùng vuốt tóc cảm ơn.
"Cảm ơn anh."

Minguk ngoảnh mặt sang hướng khác, yết hầu khẽ động một cái, đáp lại với giọng không tự nhiên.

"Không có gì đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro