I'll Take Responsibility

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng le lói xuyên qua tấm rèm cửa, trên chiếc giường lớn Suryeon nằm trong lòng Logan. Bờ vai trắng nõn xinh đẹp, nửa thân trên còn lưu lại dấu vết hoan ái, từng đốm hồng hồng như nụ hoa chớm nở. Gương mặt xinh đẹp với ngũ quan tinh xảo, hàng mi dài cong cong nhắm nghiền lúc này hơi động đậy. Lát sau đôi thủy mâu long lanh liền xuất hiện, Suryeon vừa mới ngủ dậy nên ý thức còn chưa tỉnh táo, cô còn tưởng mình vẫn đang ở bệnh viện, nhưng tấm rèm cửa trước mắt lại không giống cho lắm...

Trong đầu cô lúc này mới dần nhớ lại. Kí ức tối hôm qua bị Logan cuồng nhiệt áp đảo rõ ràng hiện hữu lại như một thước phim quay chậm, cô thử động đậy người một chút, vòng eo bỗng thấy hơi nặng, còn phần thân dưới lại đau nhói lên.

Hơi ấm từ sau lưng và hơi thở đều đều của anh bên tai làm mọi giác quan của Suryeon thức tỉnh. Người đang nằm bên cạnh còn ôm cô ngủ say chắc chắn là Logan...

Hai thân thể ma sát với nhau, cô không cần nhìn cũng biết được hai người bọn họ hoàn toàn không mặc gì, Suryeon cố kìm nén ý nghĩ muốn đem tay anh vứt sang một bên. Tối hôm qua mặc cho cô cào cấu, đánh anh thì anh vẫn không buông tha cô. Suryeon vẫn còn chưa quên anh đã làm gì với mình đâu.

Cô phải nhân lúc anh ngủ mà rời khỏi đây, nếu tên ác ma này tỉnh lại tiếp tục đè cô ra làm tiếp, cô sẽ chết mất...

Nghĩ là làm, Suryeon nhẹ nhàng nhấc tay anh ra khỏi eo mình. Logan vẫn ngủ say, tay thì dễ rồi nhưng chân cô lại khó mà rút ra được. Anh đi ngủ mà ôm chặt lấy cô, hai chân kẹp lấy chân cô không cho cô nhúc nhích, ở tư thế này thậm chí Suryeon còn cảm nhận được thứ nóng nóng cứng cáp ở bên mông mình nữa.

Điên mất...

Suryeon cố rút chân ra, vừa làm vừa lo lắng sợ anh sẽ tỉnh lại, nhưng may mà quá trình không xảy ra chuyện gì cả. Suryeon ngồi dậy định bước xuống giường, đúng lúc này cánh tay lại bị một bàn tay khác nắm lấy. Logan bá đạo ôm cả người cô vào lòng, hơi thở ấm áp nóng bỏng phả bên tai cô.

"Mới sáng sớm mà đã như vậy, là em đang muốn câu dẫn tôi sao?"

Vừa mới tỉnh dậy đã nhìn thấy Suryeon không mặc gì, phần lưng trắng nõn lộ ra trước mắt, cậu nhóc bên dưới của anh lại nhen nhóm ngóc đầu dậy.

"Buông...buông tôi ra."

Cô phản kháng muốn đẩy anh ra, hôm qua đã làm nhiều như thế, anh ép cô một lần còn chưa đủ, nếu ép thêm nữa làm sao có thể chịu nổi?

Logan ôm thân thể mềm mại trong lòng, nhịn xuống du͙ƈ vọиɠ mà buông cô ra. Ngày hôm qua anh đã quá vội vàng cuồng dã, chỉ sợ bây giờ cô lại càng trốn tránh anh.

Suryeon được thả ra giống như được đại xá, cứ thế tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy vào nhà vệ sinh, cô nhìn khuôn mặt mình trong gương, không tin nổi mình và Logan đã phát sinh quan hệ nam nữ. Logan bấy giờ cũng vuốt tóc ngồi dậy, thân thể sáu múi tráng kiện hoàn mỹ, nửa thân dưới còn che bởi chiếc chăn, Suryeon lát sau đi ra còn tưởng anh đã đi rồi, ánh mắt Logan nhìn cô như có lửa. Suryeon hoảng hốt la lên quay người lại, bây giờ cả người cô đều không có mặc đồ!

Bờ vai mảnh khảnh được trùm lên một chiếc áo sơ mi trắng, cô vội kéo lấy nó che kín đi thân thể lõα ɭồ của mình. Nhìn cô mặc áo của anh Logan càng cảm thấy cô quyến rũ hơn, anh ôm lấy eo cô rồi tựa cằm lên vai cô, cất giọng trầm trầm nói.

"Em đừng lo, tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Suryeon nhất thời im lặng, nhưng nỗi ấm ức khi hôm qua bị anh cưỡng ép vẫn còn, Logan không những không trốn tránh mà còn nói sẽ chịu trách nhiệm với cô, nhưng sao trong lòng cô vẫn cảm thấy bứt rứt khó chịu?

Anh kín đáo quan sát nét mặt cô, hàng mi cô hơi rủ xuống trầm ngâm, chẳng lẽ hôm qua cô vẫn còn giận anh?

"Em không tin tôi à?"

Anh xoay người cô lại, để cô đối diện với mình.

Ánh mặt Logan sâu thẳm, người đàn ông này lúc nào cũng thế, khí thế bá đạo mạnh mẽ, đầy thu hút. Mọi thứ trên người anh các cô gái khác đều ham muốn, duy chỉ có cô gái trước mặt này hết lần này đến lần khác từ chối anh.

"Logan. Hôm qua cứ coi như anh uống say, coi như là không ai nợ ai nữa..."

Suryeon hơi cụp mắt xuống, nói.

"Em nói như thế là sao?"

Giọng nói anh liền lạnh lùng.

"Chúng ta đều hiểu. Anh và tôi không hợp nhau, tôi còn phải lo cho Seol Ah, không thể nào bước vào một cuộc chơi..."

"Đây không phải là trò chơi! Tôi nghiêm túc thật lòng với em."

Logan hơi lớn tiếng ngắt lời cô, Suryeon có thể nhìn thấy sự giận dữ trong mắt anh.

Anh phải làm gì thì cô mới chịu hiểu?

Cô né tránh ánh mắt của anh, trầm mặc không nói gì.

Bả vai của cô có chút đau, là Logan siết chặt lấy, nhưng giây lát anh liền buông ra, nói với cô.

"Tôi sẽ bảo quản gia mang quần áo vào cho em."

Không đợi cô trả lời, anh đã đi ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại, rõ ràng anh đang rất giận dữ vì bị cô hiểu lầm, nhưng thay vì nổi nóng rồi làm tổn thương mọi người như mọi khi thì lần này anh đã đè nén được nó xuống.

Suryeon thở dài, không phải cô không cảm nhận được tình cảm của anh. Nhưng giữa hai người bọn họ có quá nhiều khác biệt, hơn nữa...cô còn Seol Ah, cô đã có con, Logan làm sao có thể nuôi con của người đàn ông khác?

Cho dù anh có chấp nhận thì một khi người cha thật sự của Seol Ah xuất hiện, vậy thì mọi chuyện sẽ như thế nào?

Bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa, quản gia bước vào mang theo một bộ váy tuyệt đẹp, lần này ông ta nhìn cô không có vẻ soi xét nữa mà hòa nhã hơn.

"Shim tiểu thư, thiếu gia dặn dò tiểu thư thay đồ rồi xuống lầu ăn sáng."

"Tôi biết rồi. Cảm ơn ông."

Suryeon nhận lấy bộ váy trên tay ông ta, nhanh chóng mặc nó vào rồi đi xuống lầu. Nhưng mới bước xuống được vài bậc đã nghe thấy một giọng nói uy nghiêm vang lên.

"Logan, mẹ đã chờ con được một lúc rồi đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro