Taste of Your Own Medicine

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không thể nào..."

Là ai? Là ai đã gửi clip này tới?!

Seojin run rẩy nhặt điện thoại lên, gọi vào số lạ ban nãy, nhưng cô ta gọi hết lần này đến lần khác cũng chỉ có giọng tổng đài lạnh ngắt đáp lại.

"Chết tiệt!"

Cô ta tức giận ném mạnh chiếc điện thoại vào tường, là tên khốn kiếp nào đã làm trò này?! Nếu không tìm được hắn, để clip này bị phát tán lên mạng thì không chỉ cả cô ta mất mặt, mà còn liên lụy đến cả nhà họ Joo!

Seojin nhớ lại lời của Dongman nói lúc nãy, khó khăn lắm cô ta mới có thể được như ngày hôm nay, cô ta nhất định không thể bị hủy hoại dễ dàng như thế được!

Cô ta đến công ty của Dantae dò hỏi, vừa nhìn thấy cô, cô gái thư kí của Dantae đã giật nảy mình, lắp bắp chào

"Shim...Shim tiểu thư..."

"Dantae đâu?"

"Joo tổng đang có một cuộc họp bên trong ạ..."

Seojin nhìn cô ta đầy dò xét, cuộc họp sao? Làm gì có cuộc họp nào mà cô không biết, chắc chắn là cô ta đang nói dối để bao che cho anh ta.

Dưới ánh mắt sắc lẹm củaSeojin, cô thư ký kia toát hết mồ hôi, cúi đầu tránh ánh mắt của cô ta.

"Họp sao? Được, để tôi vào xem thử anh ta họp với ai."

Seojin đẩy cô thư kí ra, cô ta hốt hoảng ngăn lại nhưng không được, cánh cửa phòng tổng giám đốc cứ thế bị đẩy tung ra. Bên trong phòng hoàn toàn không có cuộc họp nào cả mà chỉ có hai thân ảnh đang quấn quýt lấy nhau.

Hai người đó không ai khác chính là Dantae và con ả tiện nhân mặt dày đi quyến rũ chồng người khác, giữa thanh thiên bạch nhật lại không biết xấu hổ mà mèo mả gà đồng với nhau thế này!

"Con điếm này!"

Seojin lao đến túm tóc Haru, kéo cô ta ra khỏi người Dantae. Anh ta cũng bị giật mình bất ngờ, trông thấy Seojin thì bối rối cài cúc áo lại.

"Á! Buông ra!"

Haru hét lên, Seojin không những không bỏ ra mà còn tát cho cô ta một nhát thật mạnh.

"Tiện nhân! giữa thanh thiên bạch nhật mà dám ở đây ve vãn chồng của tao! Mày chán sống rồi phải không?!"

Seojin chửi tục tĩu, Dantae ngây người khi thấy dáng vẻ của cô ta như vậy, nhưng ở đây là công ty, anh ta không cho phép cô ta gây rối ở đây.

"Seojin, em buông ra đi, có gì từ từ nói. Mọi chuyện không như em nghĩ đâu."

Dantae hất tay cô ta ra, đứng chắn trước mặt Haru, cô ta ôm mặt khóc thút thít, núp sau anh ta.

"Từ...bà chằn này là ai vậy? Cô ta đánh em đau quá.."

Seojin càng gai mắt, Từ sao? Con ả này dám gọi thân mật như thế ư? Còn cả Dantae nữa, sao anh ta lại bao che cho con điếm này?!

"Dantae, tôi đã nhìn thấy tận mắt rồi mà anh còn chối được à? Anh tơ tưởng đến con ả Suryeon kia còn chưa đủ sao? Bây giờ lại thêm con điếm này?!"

Cô ta lao đến định đánh tiếp thì đã bị Dantae cản lại.

"Seojin, đừng gây chuyện nữa, ở đây là công ty đấy."

"Công ty?" Cô ta cười khẩy "Anh còn biết là đang ở công ty cơ đấy, thế mà anh còn dám ngang nhiên đem nó về đây!"

Seojin trước mắt đã không còn giữ được bình tĩnh nữa, tóc tai bù xù, ánh mắt hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện, dáng vẻ đó bỗng nhiên khiến Dantae thật chán ghét.

"Seojin, cô có quyền gì mà đòi quản tôi? Cô có phải là vợ chính thức của tôi đâu?"

"Anh!"

"Vậy nên cô tự mà biết thân biết phận đi, đừng ở đây làm phiền tôi nữa."

Cô ta tức đến nỗi nghiến răng ken két, Haru ở bên cạnh cười đểu rồi nũng nịu nép vào lòng Dantae, không ngờ số của cô ta cũng đỏ đấy chứ, nhỡ đâu lại có thể làm phu nhân nhà họ Phó.

"Joo Dantae, anh dám đối xử với tôi như vậy sao? Tôi đang mang thai con của anh đấy!"

"Mang thai? Mang thai thì tốt nhất là cô nên về nhà mà nghỉ ngơi đi, đừng ở đây làm loạn nữa."

Anh ta lạnh nhạt nói.

Lồng ngực Seojin phập phồng vì tức giận, không tin nổi anh ta đối xử với mình như vậy, được rồi...đã như thế thì cô ta sẽ công khai cho tất cả mọi người biết bộ mặt thật của anh ta!

"Dantae, vậy thì anh đừng trách tôi, tôi sẽ nói cho tất cả mợi người biết anh là con người như thế nào!"

Seojin bo ra ngoài công ty, vừa tức vừa uất ức dẵm nát mấy bông hoa bên bồn cây vệ đường. Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, cô ta lấy điện thoại trong túi xách ra, là số của tên khốn đã gửi clip?

"Alo!"

Cô ta ấn nút nghe, Suryeon ở bên kia cất tiếng.

"Seojin, nhận được món quà tôi gửi rồi chứ? Cảm giác người đàn ông của mình bị cướp mất thế nào?"

Cô ta chấn động, không tin vào tai mình.

"Suryeon? Là mày sao?!"

"Đúng vậy. Là tôi."

Seojin siết chặt điện thoại, nghiến răng quát

"Con khốn! Đồ tiện nhân! Tao nhất định sẽ xé xác mày ra!"

Tiếng cười của Suryeon truyền lại càng khiến cô ta tức nổ đom đóm mắt.

"Seojin, đừng mất bình tĩnh quá thế, cô đừng quên là nếu cô dám làm gì thì đoạn clip kia sẽ lập tức bị tung lên mạng đấy. Mà...đây mới chỉ là khởi đầu thôi."

Lồng ngực cô ta phập phồng, bây giờ cô ta bị rơi vào thế bị động, không thể làm bừa.

"Mày muốn gì?"

Từng chữ như rít qua từng kẽ răng.

"Rất đơn giản, hãy chuyển khoản cho tôi một trăm triêu won."

"Một trăm triệu won?!"

"Đúng."

Seojin "Con khốn! Mày dám đòi một trăm triệu won? Không có phú nhị đại bao nuôi một cái, thèm tiền đến mức đấy cơ à?"

Suryeon không quan tâm cô ta sỉ nhục mình, một trăm triệu won ư? Có thấm tháp gì so với số tài sản mà bọn chúng đã cướp lấy của gia đình cô.

"Seojin, bây giờ cô chọn đi, một là chuyển một trăm triệu won cho tôi, hai là clip đó sẽ bị tung lên mạng. Tôi cho cô hạn đến ngày mai."

Nói xong, Suryeon đã cúp máy, Seojin nghiến răng căm hận, tại sao tên khốn Dantae gây chuyện mà cô ta lại phải chịu?! Một trăm triệu won! Cô ta lấy đâu ra cơ chứ?! Tiền của cô ta trước giờ đều là Dantae cho.

Seojin suy nghĩ một lát, bây giờ chỉ còn một cách là về nhà tìm Kim Soon Ok, mẹ cô chắc chắn sẽ có tiền.

Cô ta bắt taxi, nói địa chỉ nhà họ Shim, lúc về nhà thầm thở phào vì Dongman chưa về. Kim Soon Ok đang nói chuyện điện thoại, vừa nghe thấy tiếng Seojin gõ cửa bên ngoài, bà ta đã vội vã cúp máy.

"Mẹ."

"Seojin, có chuyện gì vậy? Sao con lại đến đây?"

Cô ta đóng cửa cẩn thận, sau đó kéo Soon Ok ngồi xuống giường.

"Mẹ, mẹ có một trăm triệu won không? Cho con mượn đi."

Soon Ok vừa nghe xong đã há hốc mồm.

"Một trăm triệu won? Mẹ đào ở đâu ra chứ?"

"Không phải là ba hứa cho mẹ cổ phần của công ty, còn sang tên căn nhà này cho mẹ rồi hay sao?"

"Ba con luôn tìm cớ khất nần, hiện tại vẫn chưa chuyển nhượng cổ phần."

"Sao?! Vậy là ba tính nuốt lời? Mẹ không có bất cứ cái gì sao?"

Seojin không ngờ Dongman hứa một đằng lại làm môt nẻo.

"Mẹ cũng không biết, nhưng cứ nói đến chuyện đó là ông ấy lại gạt đi, mà mẹ lại không dám làm căng..."

Bà ta quan sát sắc mặt khó coi của Seojin, hỏi

"Nhưng con cần số tiền lớn như vậy làm gì? Sao con không xin Dantae?"

Seojin nghiến răng ken két, cuối cùng quyết định nói ra.

"Xin anh ta sao? Một trăm triệu won là để giải quyết chuyện anh ta đú đởn với gái đấy mẹ, sau đó bị quay lại, hơn nữa người quay clip đó gửi cho con không ai khác chính là con ả tiện nhân Suryeon! Cô ta đòi con một trăm triệu won, nếu không sẽ dọa tung clip đó lên."

Soon Ok vừa nghe xong đã đứng bật dậy

"Cái gì?! Con khốn đó dám đòi tiền con sao? Thế còn Dantae, nó không bênh con à?"

"Mẹ đừng nhắc đến anh ta nữa, anh ta còn mang con ả ngủ cùng đến công ty ân ái, bị con nhìn thấy, mẹ của anh ta không những thế còn bênh anh ta, sỉ nhục con."

"Mẹ, bây giờ con chỉ trông chờ vào mẹ thôi, mẹ làm cách nào nói với ba cho con một trăm triệu won đi, nếu không chuyện này mà lộ ra thì con sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Joo mất!"

Soon Ok cũng muốn giúp, nhưng không biết làm thế nào, Dongman sẽ không dễ dàng đưa cho bà ta số tiền lớn như vậy.

"Mẹ..."

Seojin cầu xin, đúng lúc này Dongman đẩy cửa bước vào, ánh mắt hằm hằm, lao đến tát cho cô ta một cái ngã sõng xoài.

"Đồ mất dạy!"

"Mày đúng là cái loại ăn cháo đá bát! Dám ngòm ngó tài sản của tao, một trăm triệu won sao? Đùng hòng tao cho mày một đồng một cắc nào!"

Soon Ok ngăn ông ta lại "Dongman, bình tĩnh lại đã..."

Ông ta hất tay bà ta ra, mắng cả hai người.

"Im đi! Cả cô nữa! Cô định âm mưu lấy tài sản của tôi, sau đó đưa cho nó chứ gì?!"

"Không...không, em không bao giờ làm thế, anh phải tin em,"

Soon Ok lắc đầu nguầy nguậy.

Seojin vừa khóc vừa bám lấy ống quần ông ta.

"Ba...không phải, là con ả Suryeon đòi tống tiền con một trăm triệu won, không phải con và mẹ muốn lấy tiền của ba, xin ba hãy tin con!"

"Hừ!"

Ông ta vẫn còn chưa tin, gương mặt hằm hằm tức giận.

"Ba, con xin thề là con hoàn toàn nói sự thật, con nhỏ đó đã quay clip Dantae ngủ với người đàn bà khác, nếu clip đó lộ ra, con không còn mặt mũi nào, nhà họ Joo cũng thế..."

Soon Ok cũng cầu xin ông ta

"Đúng, Donngman. Xin anh hãy tin hai người bọn em, sao em và con dám lừa anh chứ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro