6.2.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập đoàn Giai Thụy

Trước cổng

Củng nhau đi mua sắm xong Khánh Đan nhanh chóng lái xe đưa Ái Di đến công ty, đậu xe trước cổng Khánh Đan quay qua giúp Ái Di tháo dây an toàn ra rồi quay qua nhìn Ái Di

Khánh Đan: Chị vào làm việc đi trưa em sẽ ghé đón chị đi ăn trưa

Ái Di: Ừm, chị sẽ đợi em

Chụt

Nói rồi Ái Di chồm đến hôn vào môi của Khánh Đan rồi dứt ra cả hai nhìn nhau, Ái Di đưa bàn tay đặt lên má của Khánh Đan xoa xoa rồi mỉm cười

Ái Di: Chị yêu em, hẹn gặp em vào trưa nay

Khánh Đan: Em cũng yêu chị. Bye bà xã

Ái Di: Bye chồng yêu

Chào tạm biệt nhau xong Ái Di mở cửa xe ra đi ra ngoài rồi đóng cửa xe lại cúi xuống nhìn Khánh Đan qua tấm kính mà cả hai vẫy tay nhau rồi Ái Di quay lưng nhanh chóng đi vào công ty còn Khánh Đan nhìn thấy Ái Di đi vào trong rồi mới lái xe đi


Phòng chủ tịch

Cạch

Khả Hân: Chị

Ái Di: Em đang ở đây hả ? Chị còn định vào phòng làm một số chuyện rồi qua phòng làm việc của em

Khả Hân: Em cũng mới làm xong công việc định qua đây tìm chị nhưng mà chị chưa đến cho nên em ở đây đợi luôn

Ái Di không đi lại bàn làm việc mà ngồi xuống sofa đối diện với Khả Hân

Ái Di: Lúc sáng nghe em nói qua điện thoại....là có chuyện gì vậy ?

Ái Di nhắc làm Khả Hân nhớ đến chuyện tối qua và chuyện sáng nay gương mặt liền buồn hẳn mắt cũng bắt đầu ngấn lệ Ái Di nhìn thấy điều khác thường liền đứng dậy qua chỗ Khả Hân đang ngồi mà ngồi xuống kế bên đưa tay choàng qua ôm lấy vai của Khả Hân mà an ủi

Ái Di: Có chuyện gì mau nói cho chị nghe đi

Khả Hân: Chị ơi

Ái Di còn chưa biết chuyện gì thì Khả Hân đã ôm lấy cô mà bật khóc

Ái Di: Ngoan, đừng khóc có chuyện gì hãy nói cho chị biết đi

Ái Di vừa nói tay vừa vuốt tóc của Khả Hân mà dỗ dành đứa trẻ đang khóc nhè này

Khả Hân: Hức hức em phải.....phải làm sao đây chị ơi hức hức

Ái Di: Khả Hân, hãy bình tĩnh lại, bình tĩnh lại kể cho chị nghe chuyện gì đã xảy ra


Tập đoàn Thành Đại


Phòng tổng giám đốc

Cốc cốc

Trí Hiền: Vào đi!

Cạch

Trí Nguyên: Trí Hiền

Trí Hiền: Chủ tịch

Trí Nguyên đẩy cửa bước vào đóng cửa lại rồi đi lại ghế sofa ngồi xuống còn Trí Hiền thì vẫn đang ngồi ở bàn làm việc hai mắt vẫn tập trung vào màn hình laptop nhưng rất căng thẳng

Trí Nguyên: Em đang làm gì vậy ?

Trí Hiền: Em đang xem lại tài liệu dự án mới của công ty chúng ta

Trí Nguyên: À là dự án mà em và Khả Hân sắp sang Mỹ đúng không

Trí Hiền đang tập trung cao độ vào laptop chợt Trí Nguyên lại nhắc đến Khả Hân khiến cho Trí Hiền thở dài rồi đóng laptop lại đứng dậy rời khỏi bàn làm việc đi lại ghế sofa ngồi xuống đối diện với Trí Nguyên nhưng gương mặt lại nhăn nhó khó chịu Trí Nguyên nhìn thấy liền nhíu mày tò mò

Trí Nguyên: Nè, em có chuyện gì sao ? Hay là chị làm phiền em làm việc nên em khó chịu

Trí Hiền: Không, không phải

Trí Hiền lắc đầu bác bỏ lời buộc tội của Trí Nguyên nhưng cơ mặt cũng chẳng thể giãn ra được tí nào mà cứ nhăn nhó như thế

Trí Nguyên: Vậy là có chuyện gì ? Em và Thế Châu cãi nhau hả ?

Trí Hiền đưa mắt nhìn Trí Nguyên khi cô nhắc đến Thế Châu, Trí Hiền cũng lắc đầu thở dài nhìn Trí Nguyên rồi ngã lưng tựa ra phía sau đưa tay lên xoa thái dương

Trí Nguyên: Hay là chuyện của em và Khả Hân

Trí Hiền đến lúc này biết mình chẳng thể im lặng được nữa mà ngẩng đầu lên nhìn Trí Nguyên

Trí Hiền: Cô ấy......giận em rồi

Trí Nguyên bất ngờ khi nghe như thế vì hầu như những ngày qua Trí Nguyên có thể nhìn thấy được tâm tình của Trí Hiền rất tốt và rất hay nhắc đến Khả Hân mỗi khi trò chuyện cùng mình

Trí Nguyên: Em lại làm Khả Hân để con bé phải giận như thế

Trí Hiền: Tối hôm qua em đang ở cùng Thế Châu và Khả Hân gọi điện thoại cho em, em đang nói chuyện với Khả Hân thì Thế Châu lên tiếng cho nên Khả Hân đã nghĩ là em......

Trí Nguyên: Em nói đến đó thì chị đủ hiểu rồi

Trí Hiền: Em phải làm sao đây ? Sáng nay cô ấy còn không muốn nhìn mặt em nữa cũng không chịu nghe em giải thích

Trí Nguyên: Chị muốn hỏi em cái này

Trí Hiền gật đầu nhìn Trí Nguyên

Trí Nguyên: Em còn yêu Khả Hân không ?

Trí Hiền: Chị cũng biết trong trái tim em có ai mà

Trí Nguyên: Vậy tại sao lại đến tìm Thế Châu mà còn ở lại cùng cô ta ?

Trí Hiền đối với câu hỏi này không biết phải trả lời như thế nào vì nếu trả lời chẳng khác gì đem hết kế hoạch nói cho Trí Nguyên nghe, Trí Hiền không thể tiết lộ bất kì chuyện gì cho người khác biết kể cả người mà mình tin tưởng nhất

Trí Nguyên: Không nói lý do được ?

Trí Hiền né tránh cái nhìn của Trí Nguyên mà đứng dậy đi lại phía cửa kính đứng nhìn ngắm bên ngoài thành phố Trí Nguyên cũng đứng dậy đi từ phía sau chỗ Trí Hiền đang đứng

Trí Nguyên: Chị có thể chấp nhận em không nói ra lý do cho chị nghe nhưng mà Khả Hân thì rất muốn nghe lý do đó và nếu em còn yêu Khả Hân thì hãy nói cho Khả Hân biết rõ lý do em làm như thế nếu không em sẽ lại để vụt mất người em yêu lần nữa

Trí Hiền im lặng mà tiếp tục suy nghĩ về những gì Trí Nguyên nói

Trí Nguyên: Không làm phiền em nữa chị trở về phòng làm việc

Trí Nguyên nói xong rồi quay người ra hướng cửa mà đi trở về phòng làm việc. Trí Hiền vẫn đứng đó suy nghĩ những lời khuyên của Trí Nguyên mà trong lòng rối bời



Phòng chủ tịch

Cạch

"Trí Nguyên"

Trí Nguyên vừa bước vào phòng thì có tiếng người con gái gọi tên mình liền đưa mắt nhìn mà bất ngờ người trước mặt mình chính là Uyển Đình

Trí Nguyên: Uyển.....Uyển Đình

Uyển Đình: Trí Nguyên

Uyển Đình thấy Trí Nguyên liền mừng rỡ chạy đến ôm lấy cánh tay của Trí Nguyên tựa đầu vào vai của Trí Nguyên

Uyển Đình: Trí Nguyên a, em rất nhớ chị

Trí Nguyên giật mình quay lại đóng cửa phòng lại rồi quay lại nhìn Uyển Đình đang nhõng nhẽo với mình mà cảm thấy mệt mỏi muốn đẩy cô ra khỏi mình nhưng chợt nhớ đến đứa bé trong bụng cho nên đành thả lỏng cơ thể mà nghiêm giọng lại

Trí Nguyên: Sao em lại đến đây ?

Uyển Đình: Em nhớ chị đến tìm chị không được sao

Nói rồi Uyển Đình kéo tay của Trí Nguyên đi lại ghế sofa ngồi xuống

Trí Nguyên: Em đang có thai tại sao không ở nhà nghỉ ngơi mà lại chạy đến đây

Uyển Đình: Mấy ngày nay chị không về nhà với em nên em rất nhớ chị mới đến đây tìm chị

Trí Nguyên càng nghiêm giọng bao nhiêu thì Uyển Đình dựa vào người mình càng làm nũng bấy nhiêu, nếu như bình thường thì chắc chắn Trí Nguyên đã đẩy Uyển Đình ra mà nhanh chóng đi lại bàn làm việc mà tập trung làm việc nhưng còn bây giờ thì khác vì Uyển Đình đang có thai, Trí Nguyên còn nhớ khoảng thời gian mà Thượng Hi có thai tính tình cũng không quá thay đổi như Uyển Đình mà rất ngoan ngoãn nghe lời nữa không có mè nheo hay là chạy đến công ty tìm mình mà ở nhà dưỡng thai còn Uyển Đình thì ngược lại hoàn toàn có thai mà chỉ thích ăn những món ăn cay và nóng nhiều khi Trí Nguyên nghĩ không biết Uyển Đình có thai thật không nữa

Trí Nguyên: Nhưng đây là công ty tôi không muốn có ai biết về chuyện chúng ta

Uyển Đình: Vậy tối nay chị về nhà với em nha

Trí Nguyên: Không được

Uyển Đình: Tại sao lại không ? Chị đã hứa là sẽ dọn về sống cùng em để chăm sóc cho em và con mà

Uyển Đình tách người mình ra khỏi người của Trí Nguyên mà quay qua tức giận nhìn Trí Nguyên đang thất hứa với mình mà nói rồi quay mặt qua chỗ khác giận dỗi, Trí Nguyên thấy cảnh này mà thở dài nếu như bình thường chắc chắn Trí Nguyên đã cho một trận giáo huấn vì ngoài Thượng Hi ra thì không ai được phép nói chuyện với cô như thế nhưng mà Uyển Đình đang có thai phải được chiều chuộng một chút nên Trí Nguyên đành phải kìm nén cơn tức giận trong bản thân lại suy nghĩ đến đứa con trong bụng của Uyển Đình liền quay qua đưa tay ôm lấy eo của Uyển Đình từ phía sau cằm thì đặt lên lên vai của Uyển Đình

Trí Nguyên: Tôi xin lỗi, đừng giận nữa, không phải là tôi thất hứa mà chỉ là dạo này công việc nhiều quá tôi rất bận và......Thượng Hi đã về nhà rồi nên chắc là khoảng thời gian này tôi sẽ không về nhà với em được

Vì hôm nay Uyển Đình mặc áo trễ vai cho nên Trí Nguyên nói xong liền đưa môi hôn lên bờ vai gợi cảm trắng ngần của Uyển Đình

Trí Nguyên: Khoảng thời gian này em phải ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai, ở nhà có dì Thanh chăm sóc cho em tôi cũng yên tâm hơn

Trí Nguyên thì đang nói nhưng có biết đâu gương mặt của Uyển Đình từ giận hờn chuyển sang vui vẻ khi được Trí Nguyên dỗ dành cho đến khi Trí Nguyên nhắc đến Thượng Hi thì gương mặt đó đã chuyển sang tức giận một lần nữa nhưng còn Trí Nguyên thì vẫn chưa để ý đến sắc mặt của người kia mà môi vẫn vẫn cứ hôn hít từ vai rồi lên đến man tai Trí Nguyên không thể phủ nhận rằng mùi hương từ cơ thể của Uyển Đình thật rất quyến rũ khiến dục vọng người của Trí Nguyên cứ tăng cao nhưng vì Uyển Đình đang có thai nên Trí Nguyên phải kìm nén xuống không muốn làm ảnh hưởng đến bảo bối của mình trong bụng của Uyển Đình

Trí Nguyên: Em đang có thai mà còn định quyến rũ tôi hay sao mà còn mặc áo kiểu này hả

Uyển Đình: Em và con không hề quan trọng với chị đúng không ?

Trí Nguyên nghe chất giọng nấc nghẹn ở cổ họng thêm câu hỏi được đặt ra thì liền biết Uyển Đình đang nghĩ gì trong đầu Trí Nguyên cố gắng xoa dịu Uyển Đình

Trí Nguyên: Đừng nói như vậy mà

Uyển Đình: Suốt mấy ngày qua chị chẳng thèm đến thăm hay gọi cho em nữa mà

Trí Nguyên: Tôi xin lỗi thì tôi nói là tôi bận việc rồi còn gì

Uyển Đình: Bận việc hay chị bận ở bên cạnh Thượng Hi

Trí Nguyên: Hàn Uyển Đình đủ rồi đó. Em tốt nhất là đừng lôi Thượng Hi vào những chuyện này, tôi đã nói là em cứ chăm sóc bản thân và dưỡng thai thật tốt còn những chuyện còn lại để tôi lo tại sao em không nghe lời mà cứ cãi lời tôi vậy

Uyển Đình: Em nói không đúng sao mà chị lớn tiếng với em

Trí Nguyên: Em......em quá đáng lắm rồi đó. Em đi về nhà đi. Đi về ngay đi!

Trí Nguyên không thể kìm cơn tức giận trong người nữa mà liền tuôn trào ra, Uyển Đình liền có chút hoảng sợ khi Trí Nguyên tức giận lên như thế, Uyển Đình biết cô đã chọc đến cực hạn của Trí Nguyên rồi nên lính quýnh lên tìm cách xoa dịu bằng cách ôm lấy cánh tay của Trí Nguyên mà lộ gương mặt tội nghiệp hối lỗi của mình ra để dỗ ngọt Trí Nguyên

Uyển Đình: Trí Nguyên.......đừng giận mà, em xin lỗi, chỉ tại em quá yêu chị, quá nhớ chị cho nên em mới như thế, đừng giận em nha, em xin lỗi, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời chị mà

Trí Nguyên thở dài không muốn nhìn thấy gương mặt đang cố hối lỗi đó vì đây không phải là lần đầu tiên Uyển Đình giở tính trẻ con như thế nên khiến cô rất mệt mỏi còn thêm chuyện đứa con và thêm chuyện Thượng Hi muốn có con nữa

" Chết tiệt! Sao lại nhiều chuyện cùng một lúc như thế chứ" - Trí Nguyên nghĩ rồi đưa tay xoa lấy thái dương, gần đây thật sự công ty có rất nhiều việc cần cô giải quyết rồi chuyện tối hôm qua Thượng Hi nói là muốn đi thụ tinh nhân tạo và sáng hôm nay là Uyển Đình đến đây làm phiền

Trí Nguyên: Em đi về nhà nghỉ ngơi đi. Để tôi yên tĩnh một mình

Trí Nguyên chỉ ngồi yên đó cũng chẳng quay qua nhìn Uyển Đình mà lên tiếng, Uyển Đình thấy Trí Nguyên nghiêm giọng như thế biết Trí Nguyên đã thật sự giận rồi nên cũng không dám nói gì nữa mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu nghe lời rồi đứng dậy

Trí Nguyên: Khoan đã

Nghe Trí Nguyên gọi Uyển Đình liền vui mừng quay lại nhìn Trí Nguyên vì Uyển Đình biết Trí Nguyên sẽ không nỡ để cô đi về nhà một mình như thế chứng tỏ Trí Nguyên dù giận nhưng vẫn còn rất lo lắng cho cô

Trí Nguyên: Em đến đây bằng gì ?

Uyển Đình: Em đến bằng taxi

Trí Nguyên nghe câu trả lời như thế cũng không biết phải nói gì với con người cứng đầu này, Trí Nguyên tự hỏi liệu Uyển Đình có nhớ là mình đang có thai hay không mà lại tự tiện đi ra ngoài bằng taxi như thế chẳng phải rất nguy hiểm sao. Trí Nguyên đứng dậy đi lại chỗ Uyển Đình đứng cả hai nhìn nhau

Trí Nguyên: Để tôi đưa em về nhưng hãy nhớ lần sau không được phép đi ra ngoài bằng taxi như thế. Sẽ rất nguy hiểm cho em và con của tôi có biết không ?

Uyển Đình còn tưởng Trí Nguyên sẽ mắng mình một trận nhưng nào ngờ Trí Nguyên nói ra những lời lo lắng và quan tâm mình như thế

Chụt

Uyển Đình: Em biết rồi. Em hứa sẽ không như vậy nữa đâu. Chị đừng giận em nữa nha

Uyển Đình nhón chân lên hôn vào má của Trí Nguyên một cái rồi nở nụ cười vui vẻ nhìn Trí Nguyên

Trí Nguyên: Ừm. Chúng ta đi thôi

Uyển Đình: Trí Nguyên

Trí Nguyên: Hửm!?

Uyển Đình: Em đói bụng quá

Trí Nguyên nghe liền thay đổi sắc mặt 180 độ khi nghe Uyển Đình than đói bụng

Trí Nguyên: Em có biết giờ này mấy giờ rồi không mà chưa ăn sáng. Dì Thanh không chuẩn bị bữa sáng cho em sao

Uyển Đình: Không, không phải đâu. Dì Thanh đã chuẩn bị bữa sáng như thường ngày cho em nhưng tại......tại em muốn gặp chị cho nên là......bỏ luôn bữa sáng

Trí Nguyên: Em

Uyển Đình: Trí Nguyên à, em xin lỗi mà

Trí Nguyên thở ra một cái cố kìm nén cơn giận lần nữa xuống rồi nhìn Uyển Đình đang cúi mặt hối lỗi

Trí Nguyên: Được rồi, tôi sẽ đưa em đi ăn rồi đưa em về nhà. Đi thôi!

Nghe Trí Nguyên nói vậy Uyển Đình thở phào nhẹ nhõm vì Trí Nguyên không la mình rồi đi lại ôm lấy cánh tay của Trí Nguyên cả hai cùng rời khỏi phòng làm việc Trí Nguyên dẫn Uyển Đình đi bằng thang máy riêng của mình xuống thẳng nhà xe vì không muốn cho ai nhìn thấy cả hai đang thân mật với nhau như thế


Tập đoàn Giai Thụy


Phòng chủ tịch

Ái Di: Em có nghĩ Trí Hiền làm như thế là có lý do không ?

Khả Hân: Làm gì có lý do nào khác ngoài lý do hai người đó là vợ chồng mới có chuyện đó xảy ra

Ái Di sau khi trấn an Khả Hân xong khuyên nhủ một hồi lâu Khả Hân mới chịu kể cho Ái Di nghe mọi chuyện

Ái Di: Em đừng vội kết tội Trí Hiền như thế chứ

Nghe hết câu chuyện mà Khả Hân kể cả chuyện sáng hôm nay Trí Hiền năn nỉ Khả Hân tha lỗi cho mình thì Ái Di nhận ra rằng Trí Hiền thật sự vẫn còn yêu Khả Hân rất nhiều nhưng tại con bé cứng đầu này không chịu nghe người ta giải thích gì cả

Khả Hân: Chính tai em đã nghe thấy tiếng của Thế Châu còn gì

Ái Di: Nhưng mà có thể là cô ta đang nói chuyện với Trí Hiền mà thôi

Khả Hân: Không phải, nếu chị là em chắc chắn chị cũng sẽ nghĩ như em

Ái Di: Nếu chị là em chị sẽ lắng nghe lời giải thích từ Trí Hiền, chắc chắn Trí Hiền có lý do nào đó mà không thể nói ra được nên Trí Hiền cố giải thích nhưng em không chịu nghe thì Trí Hiền biết phải làm sao

Reng reng

Reng reng

Ái Di: Chắc là Trí Hiền gọi cho em đó mau nghe máy đi

Ái Di bỏ lại một câu rồi đứng dậy đi lại bàn làm việc ngồi xuống ghế mở laptop lên mà bắt đầu làm việc còn Khả Hân ngồi đó nhìn điện thoại cứ reo mà không thèm nghe máy vì đúng như lời Ái Di nói chính là Trí Hiền đang gọi cho cô. Điện thoại đổ chuông được vài giây rồi tự động tắt, Ái Di lâu lâu liếc mắt nhìn xem thái độ của Khả Hân mà khi thấy được Khả Hân vẫn giữ nguyên thái độ mà chỉ biết lắc đầu

Reng reng

Reng reng

Reng reng

Reng reng

Cứ như thế Khả Hân cứ mặc kệ chiếc điện thoại kia reo mãi như thế vẫn không chịu nghe máy, Ái Di ngồi làm việc mà nghe tiếng chuông điện thoại cứ reo liên tục như thế khiến cô đau cả đầu mà cũng chẳng tập trung được vào công việc, được vài giây thì tiếng thoại lại tắt Ái Di biết tình hình này mà cứ kéo dài thì không ổn chút nào liền rời khỏi bàn làm việc đi lại ghế sofa ngồi xuống kế bên cạnh Khả Hân

Reng reng

Reng reng

Reng reng

Ái Di: Nếu muốn nghe thì mau nghe đi

Nhìn thấy Khả Hân cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại cứ reo thì biết Khả Hân rất muốn nghe máy nhưng cơn giận vẫn còn trong lòng nên Ái Di đành phải lên tiếng rồi với tay cầm lấy điện thoại lên đưa cho Khả Hân thì cùng lúc đó điện thoại lại tắt

Ái Di: Lại tắt rồi lại reo. Trí Hiền cũng kiên trì đó chứ gọi cho em nãy giờ cũng gần 10 cuộc rồi

Ái Di nhìn vào màn hình điện thoại thấy được sự kiên trì của Trí Hiền biết Trí Hiền đang rất muốn giải thích cho Khả Hân hiểu nhưng chỉ tiếc là đứa em gái này của cô thật cứng đầu

Ting

Ái Di: Trí Hiền nhắn tin cho em nè

Ái Di cầm điện thoại trên tay điện thoại kêu lên một tiếng màn hình sáng lên Ái Di nhìn vào là Trí Hiền gửi tin nhắn liền đưa điện thoại cho Khả Hân

From Trí Hiền

" Chị đang ở trước cổng công ty"

Khả Hân xem tin nhắn xong liền tắt điện thoại quay qua nhìn Ái Di

Ái Di: Sao ? Trí Hiền nhắn cái gì cho em

Khả Hân: Trí Hiền đang đợi em trước cổng công ty

Ái Di: Vậy sao còn ngồi đây nữa mau chạy xuống dưới với Trí Hiền đi

Khả Hân: Không, em sẽ không xuống đâu

Ái Di: Con bé này, em làm sao vậy hả ? Người ta đã đến tận nơi để tạ lỗi với em rồi mà em còn muốn gì nữa. Mau đi xuống dưới nhanh lên đi

Khả Hân: Không bao giờ em gặp con người nói dối đó đâu em đi về phòng làm việc đây

Ái Di: Khả Hân

Ái Di chỉ mới kịp gọi tên thì Khả Hân đã đi về hướng cửa mở ra đi ra ngoài đóng cửa lại, Ái Di lắc đầu chịu thua cái tính cứng đầu của Khả Hân dù sao đây cũng phải lần đầu tiên cái tính cứng đầu này bộc lộ nhưng mà thật sự Ái Di cảm thấy rất tội nghiệp cho Trí Hiền khi phải chịu đựng cái tính này của Khả Hân

Ái Di: Con bé này, miệng thì nói như thế thôi chắc bây giờ cũng đã chạy xuống dưới với Trí Hiền rồi


Biệt thự Triệu gia

Phòng khách

Reng reng

Reng reng

Khánh Đan đang ngồi uống cafe thì chuông điện thoại reo lên liền đặt tách cafe xuống bàn rồi lấy điện thoại nhìn vào màn hình là số lạ liền ấn nút nghe

Khánh Đan: Alo

..................

Khánh Đan: Cho hỏi ngài là......

.................

Khánh Đan: Được rồi, tôi sẽ đến đó ngay

Nghe điện thoại xong vẻ mặt của Khánh Đan hiện lên sự lo lắng rồi đứng dậy rời khỏi nhà lấy xe lái đi đến chỗ hẹn


Ngoài ô thành phố

Biệt thự

Sau khi đưa Uyển Đình đi ăn sáng xong Trí Nguyên lái xe chở cô về nhà. Đến trước cổng, Trí Nguyên dừng xe lại quay qua giúp Uyển Đình tháo dây an toàn ra

Trí Nguyên: Em vào nhà nghỉ ngơi đi nhớ là không được đi đâu lung tung nữa đó nếu có đi thì gọi cho tôi biết tôi sẽ đưa em đi

Uyển Đình: Chị không vào nhà cùng em sao

Trí Nguyên: Tôi còn phải quay lại công ty làm việc nữa

Uyển Đình ôm lấy cánh tay của Trí Nguyên mà làm nũng nhưng cuối cùng chỉ nhận lại lời từ chối của Trí Nguyên

Trí Nguyên: Ngoan ngoãn nghe lời đi sẽ có thưởng

Uyển Đình: Thật hả?  Vậy tối nay chị về nhà với em nha

Trí Nguyên chần chừ trước lời đề nghị này nhưng mà Uyển Đình đang có thai rất cần cô ở bên cạnh chăm sóc nên Trí Nguyên đành gật đầu đồng ý

Trí Nguyên: Được rồi, tối nay tôi về nhà sớm với em

Chụt

Uyển Đình mừng rỡ chồm đến ôm lấy cổ của Trí Nguyên hôn vào má

Uyển Đình: Yêu chị nhất

Trí Nguyên mở cửa xe bước ra ngoài đi qua mở cửa xe giúp Uyển Đình bước ra

Uyển Đình: Chị đi làm đi. Em tự lo được mà. Bye chồng

Trí Nguyên: Nhớ là phải cẩn thận đó

Uyển Đình: Em biết rồi

Nói xong Uyển Đình quay lưng vui vẻ đi vào trong nhà còn Trí Nguyên đứng đó nhìn theo bất giác bật cười rồi lắc đầu trước cái tính trẻ con của Uyển Đình. Đợi Uyển Đình an toàn vào trong nhà Trí Nguyên mới nhanh chóng leo lên xe rồi đạp ga lái xe đi


Trung tâm thương mại

Quán cafe

Phục vụ: Dạ cafe nóng của ngài

Bạch lão gia: Cảm ơn cậu

Phục vụ: Chúc ngài một buổi sáng tốt lành

Người phục vụ đó rời đi thì người bước đến trước bàn của Bạch Thế Huy chính là Khánh Đan

Khánh Đan: Chào chủ tịch

Bạch lão gia: Con đến rồi thì mau ngồi xuống đi

Khánh Đan: Cảm ơn chủ tịch

Bạch lão gia: Đừng khách sáo với ta như thế, con đã gọi nước cho mình chưa

Khánh Đan: Dạ rồi

Khánh Đan cứ nghĩ Bạch Thế Huy sẽ tức giận lên quát mình nhưng không hoàn toàn ngược lại, ông ta mỉm cười nhìn Khánh Đan rồi còn nhỏ nhẹ xưng con - ta với Khánh Đan khiến cho Khánh Đan có chút bất ngờ khi sự thật khác xa hoàn toàn so với tưởng tượng của mình

Bạch lão gia: Hôm nay ta đường đột hẹn con ra đây có làm phiền con quá không ?

Khánh Đan: Dạ không, không đâu thưa chủ tịch

Phục vụ: Americano đá của cô

Khánh Đan: À cảm ơn

Phục vụ: Chúc cô một buổi sáng tốt lành

Bạch lão gia: Chắc con biết ta hẹn con ra đây là để nói chuyện gì

Đợi người phục vụ rời đi, Bạch Thế Huy liền vào thẳng vấn đề mà mình muốn gặp riêng Khánh Đan để nói chuyện. Khánh Đan nhìn ông gật đầu. Khi nhận được cuộc gọi của ông ta, Khánh Đan đã biết được lý do tại sao ông ấy muốn gặp riêng mình, chắc chắn là vì chuyện của cô và Thế Tinh đã đến tai của Bạch Thế Huy cho nên ông ấy muốn hẹn cô ra đây

Khánh Đan: Con biết chủ tịch muốn nói đến chuyện gì nên con cũng muốn nói thẳng để chủ tịch không phải thắc mắc thêm nhiều nữa

Bạch Thế Huy khuôn mặt hơi nghiêm túc lại nhìn và chờ đợi những lời mà Khánh Đan sắp nói. Khánh Đan nói đến đó thì dừng lại vì quan sát xem thái độ của Bạch lão gia như thế nào thì quả là đúng như cô nghĩ thái độ của ông ta đã hoàn toàn khác khi sắp nghe được chuyện mà Khánh Đan sắp nói

Khánh Đan: Hôm qua, con và Thế Tinh đã gặp nhau để nói chuyện và tụi con quyết định là......chia tay

Bạch Thế Huy trong lòng tức giận vì không nghĩ ở trước mặt mình mà Khánh Đan lại dám nói là đã chia tay với Thế Tinh nhưng ông vẫn không bùng nổ cơn giận ra mà kìm hãm lại

Bạch lão gia: Con có biết, con đã làm con gái của ta buồn và khóc vì con không

Trong lòng cảm thấy thật có lỗi khi nghe Bạch Thế Huy nói như thế nhưng lý trí và trái tim đã kiên quyết thì sẽ không bỏ cuộc

Khánh Đan: Con biết, con đã xin lỗi cô ấy, con hi vọng là cô ấy sẽ nhanh chóng quên đi chuyện này và bắt đầu một cuộc sống mới

Bạch lão gia: Bây giờ ta nên gọi con là gì đây ? Là Iris hay là Triệu Khánh Đan ?

Khánh Đan đang cầm tách cafe lên uống một ngụm nghe ông ta nói như thế liền đưa mắt nhìn ông ta rồi đặt tách cafe xuống bàn nhìn Bạch lão gia như muốn hỏi tại sao ông ta lại biết chuyện này

Khánh Đan: Sao chủ tịch......

Bạch lão gia: Thế Tinh đã kể cho ta nghe hết rồi và ta cũng biết về con mà. Một chủ tịch tài giỏi với tài lãnh đạo dẫn dắt đưa Giai Thuỵ trở thành một tập đoàn lớn như bây giờ đúng không Triệu Khánh Đan

Khánh Đan: Nếu chủ tịch đã biết vậy cứ gọi con là Khánh Đan được rồi

Khánh Đan cũng không muốn giấu chuyện này nữa mà thừa nhận vì dù sao người như Bạch lão gia không cần nói thì ông ta cũng biết tất cả. Bạch Thế Huy nhìn Khánh Đan bằng ánh mắt thăm dò không nghĩ Khánh Đan lại bản lĩnh dám ngồi trước mặt ông mà thừa nhận tất cả

Bạch lão gia: Chuyện của con và Thế Tinh ta có nghe Thế Tinh kể, ta biết tình yêu là không thể cưỡng cầu mà phải thật lòng yêu nhau và tự nguyện đến với nhau từ hai phía nhưng mà đôi khi trong tình yêu nếu chỉ cần thật lòng và sự tự nguyện không thì chưa đủ mà còn phải hi sinh vì nhau nữa

Khánh Đan nhíu mày không hiểu rõ ý của Bạch Thế Huy muốn nói là gì

Khánh Đan: Ý của chủ tịch là......

Bạch lão gia: Con là người hiểu rõ những gì ta nói mà. Trong tình yêu lúc nào cũng phải có sự hi sinh, cũng giống như con yêu một ai thì con luôn mong người đó lúc nào cũng hạnh phúc và bình an không xảy ra chuyện gì. Nếu như có một ai đó có ý đồ xấu với người con yêu thì con sẽ làm gì ?

Khánh Đan dường như hiểu ra được ý nghĩa trong câu nói vừa rồi liền nhìn Bạch Thế Huy chằm chằm mà hai bàn tay đã cuộn lại thành nắm đấm từ khi nào. Bạch Thế Huy ngồi đối diện từng hành động của Khánh Đan đều bị ông thu vào tầm mắt môi nhếch mép cười đắc thắng vì mình đã đánh trúng tâm lý của Khánh Đan

Bạch lão gia: Chắc con đã hiểu ra ý của ta rồi đúng không ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro