Chương 4:Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một lúc, Koenji thấy xung quanh mình là những học sinh năm ba đang kiệt sức và họ quỳ gối thở dốc.

Hắn ta phá vỡ tinh thần của họ bằng cách tiếp tục vô hiệu hóa các cuộc tấn công của họ, khiến cho họ không hướng một nắm đấm nào vào hắn

- "Cái quái gì thế này ...? Mày là quái vật à. Thế quái nào lại như vậy "

Ngay cả khi Mikitani bỏ đi trong sự kinh ngạc và sợ hãi, anh ta cũng thật sự không dám gây ra bất kỳ thương tích nào cho hắn

- "Thật không may khi họ luôn phải theo dõi cậu. Đúng là rất khó chịu khi mà cứ bị nhiều người làm phiền đúng chứ".

 Kiriyama phân tích tình hình mà không hề hoảng sợ, mặc dù đang ở trong tình thế khó khăn.

-"Tôi hiểu rồi. Đúng là Mikitani hiện tại đã chuẩn bị sẵn sàng để theo đuổi cậu cho đến cùng. Nếu cậu ta nhận ra sự khác biệt kỹ năng quá lớn như vậy, tinh thần của cậu ta sẽ suy sụp. Nhưng cậu là người duy nhất có thể nghĩ ra và thực hiện thủ đoạn làm tan nát trái tim đối phương mà không cần phản đòn. "

- "Kể cả khi tôi phải bỏ phần thưởng khi đến khu vực được chỉ định, thì ở đây tôi sẽ bóp chết cuộc phản công của học sinh năm ba từ trong trứng nước."

Kiriyama và những người khác rất ngạc nhiên trước Koenji, người đã đưa ra quyết định đó.

- "Có sao không, Mikitani?"

- "Tôi ổn. Tôi ... tôi không có ý nghĩ nghi ngờ gì nữa."

Một số học sinh bị ngã gục xuống đất mệt mỏi, nhưng hầu hết đều không bị thương, chỉ có một vài vết xước trên tay. 

Đối mặt với sức mạnh áp đảo như vậy, hắn ta thậm chí không cần phải lắc nắm tay để thể hiện sự khác biệt.

- "Vậy thì tôi được chưa vậy, senpai"

- "Hãy làm những gì cậu muốn, Koenji."

-"Xin thứ lỗi về những chuyện lúc trước. Tạm biệt."

Không ai có thể ngăn cản hắn ta nữa và Koenji bỏ đi. 

Sau đó, Mikitani tự lẩm bẩm một mình với tinh thần suy sụp.

"Thằng đó là cái quái gì vậy? Nó  thực sự  là học sinh cấp ba sao?"

- "Luôn luôn có những con người khác biệt với phần còn lại mà. Giống như Nagumo vậy."

- "Cuối cùng, điều duy nhất chúng ta có thể làm là cứ ở mãi trên mặt đất như thế này sao?"

Anh ta lấy tay đấm xuống đất vì thất vọng trước sự bất lực của mình.

"Con quái vật của tuổi trẻ đó! Hắn ta thậm chí còn khiến tôi trông như một tên ngốc! Hắn ta khiến tôi trông như một tên ngốc! Chết tiệt! Chết tiệt!"

Cuộc chiến của chúng ta vẫn chưa kết thúc.

Kiriyama liếc nhìn lại bóng dáng mất tích của Koenji và nắm lấy bộ đàm của mình.

- "Cậu định báo cáo thất bại của tôi với Nagumo?"

- "Nếu thế thì sao? Tôi là người định đoạt ở đây."

- "Đừng lo lắng, Miki, ngay từ đầu tôi đã cho rằng Koenji đã biến mất khỏi thế giới này. Nhưng luôn có điểm yếu ở mọi đối thủ. Việc của chúng ta là phải khai thác nó " 

Mikitani lặng lẽ gật đầu, cảm thấy có phần biết ơn những lời của Kiriyama.

Về phần mình, Kiriyama không có chút khó chịu nào vì anh đã mong đợi điều này xảy ra ngay từ đầu.

Một chiến lược để giáng một đòn vào Koenji, người chắc chắn đã loại bỏ chướng ngại vật

Ban đầu còn tưởng sẽ có người can ngăn nhưng thực tế hầu như không có. Kết quả là, Koenji hẳn đã có ấn tượng mạnh rằng học sinh năm ba không có gì to tát. Đó chính xác là những gì Kiriyama muốn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro