Chương 5:Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngắm nhìn vùng biển lấp lánh kim cương chói lọi, Sakayanagi nhấp một ngụm nước.

Bây giờ là 7:05 sáng, ngay khi Tsubaki bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. 

- "Có vẻ như họ đang di chuyển."

Nhìn chằm chằm vào máy tính bảng của mình, Sakayanagi đưa ra hướng dẫn với bộ đàm trên tay.

Sakayanagi tiếp tục áp dụng tìm kiếm GPS vào đêm ngày 10, ngày 11 và ngày 12, và ba ngày giữa đêm. Để vây quanh Ayanokouji, cần phải làm việc ngoài giờ thi.

"Có vẻ như thời gian chờ đợi đã hết, vậy chúng ta hãy bắt đầu."

- "Được thôi, nhưng không có gì đảm bảo rằng chúng ta sẽ gặp nhau chỉ vì chúng ta đã chuyển đến cùng một khu vực, phải không?"

Một giọng nói thờ ơ lại phát ra từ máy bộ đàm.Nó thuộc về Tsukasaki cùng lớp với Sakayanagi

Cậu ấy giải thích rằng cậu ấy sẽ can thiệp đám học sinh năm nhất và hoàn thành bài thi hôm nay, và bắt đầu xuất phát

- "Trong 12 ngày qua, bên trong đảo hoang đã trải qua sự thay đổi địa hình dần dần. Cậu có biết đó là gì không?

- "Thay đổi địa hình? .... Tóm lại, có phải điều gì sẽ xảy ra sau khi có nhiều người di chuyển? 

- "Đúng vậy. Học sinh và giáo viên đi lại quanh đảo hoang hàng ngày. Thực tế, cậu không nghĩ Tsukasaki-kun sử dụng nó một cách tự nhiên để chọn một con đường an toàn và nhanh chóng sao? "

Tuy thay đổi nhẹ nhưng nhiều tuyến đường lộ rõ ​​dấu hiệu đã được mọi người sử dụng vì trời mưa.

- "Hơn hết, không khó để đoán đường nếu biết mình sắp đi đâu."

Dù chỉ nằm trên máy tính bảng nhưng Sakayanagi có thể nhìn thấy đảo hoang trong không gian ba chiều. 

Cô ấy có một mô phỏng trong tâm trí của mình về những người đó là ai và họ như thế nào.

Sau đó Sakayanagi dành một lúc để nhìn ra biển, và sau nửa giờ, cô ấy lại nhìn vào máy tính bảng của mình.

- "Chà, có rất ít người không hề di chuyển trong thời gian này để cố gắng hoàn thành các nhiệm vụ được giao ..."

Và từ đó, nếu chúng tôi giảm điểm xuống chỉ còn sinh viên năm nhất, chúng ta có thể giảm nó xuống điểm thấp nhất ngay lập tức.

Và vào ngày thứ ba, đã có một tín hiệu GPS đã không di chuyển kể từ khi kì thi bắt đầu lúc 7:00.

- "Takuya Yagami-kun? , Riku Utomiya-kun? Sakurako Tsubaki-san ? Mình tự hỏi kẻ thù của mình là ai? Hay là cả ba người bọn họ? "

Cô ta cười và nheo mắt vì vui sướng.

Sakayanagi bắt đầu nghĩ về người đã mang đến cho mình cuộc chiến thú vị này.

Đó là ba ngày trước. Trở về vào nửa đêm ngày thứ 10 của kỳ thi đặc biệt.

Nhóm của Takemoto, người có bộ đàm của Sakayanagi, đã liên lạc với cô.

- "Điều gì xảy ra vậy? Cậu đang gặp rắc rối à? "

Sakayanagi nghĩ rằng đó là một tai nạn nào đó, nhưng có vẻ như không phải vậy.

"Không, không phải vậy. Thực ra, Ayanokouji muốn nói chuyện với cậu. "

- "Ayanokouji-kun"

Cái tên không ngờ tới đã đánh bật ý thức của Sakayanagi, người đã hơi tê dại.

- "Mình đang mang ơn cậu ấy, mình sẽ rất cảm kích nếu cậu chịu nói chuyện với cậu ta"

-"Tất nhiên rồi. "

-"Đợi chút"

Sau một thời gian im lặng ...

- "Sakayanagi".

- "Chào buổi tối, Ayanokouji-kun".

Sakayanagi bắt đầu bằng một lời chào duyên dáng khiến người ta khó tin rằng cô ấy đang ở giữa kỳ thi trên một hòn đảo hoang.

- "Có vẻ như các lớp đang hoạt động tốt với nhau."

-"Đúng. Tôi đã có thể liên lạc với Ryuuen-kun và Horikita-san. Chúng tôi đang tiến triển kế hoạch thuận lợi. Tôi chưa nghe được chi tiết sự việc, nhưng có vẻ như Takemoto-kun và những người khác đã cậu giúp đỡ "

- "Nhóm của Sakayanagi cũng đang có những bước tiến dài, bây giờ cậu đang ở vị trí thứ năm, một vị trí mà cậu có thể đặt mục tiêu đủ cao."

- "Không phải là không có lo lắng gì cả."

-"Là sao?" 

- "Cậu đã thấy Ichinose-san chưa?"

- "Không, tôi chưa gặp cậu ấy dù chỉ một lần trong kỳ thi này. Có chuyện gì sao?" 

 - "Tôi nhận được một cuộc gọi nói rằng cậu ấy đã hành động một chútlạ lùng. Cô ấy đã mất tích được vài ngày và tôi rất lo lắng ... "

Đây là trong một kỳ thi dài đặc biệt, sẽ không có gì lạ nếu bị ốm hoặc trầm cảm. 

-"Vậy cậu muốn gì từ tôi?"

- "Có một điều tôi muốn hỏi cậu, Sakayanagi."

- "Cứ nói đi, đừng ngại. Tôi sẽ trả ơn cho cậu vì đã cứu đồng minh của tôi."

- "Về White Room" 

 - "Nghe cũng có vẻ là một câu chuyện rất thú vị" 

Ayanokouji giải thích rằng Nanase là một trong những sát thủ được gửi bởi Tsukishiro, vì Sakayanagi biết về ông ta. Ngoài ra, còn có những học sinh White Room đang ẩn nấp. 

Một ví dụ đó là Ichika Amasawa 

- "Đáng ra cậu nên nói với tôi sớm hơn" 

Sakayanagi cảm thấy thất vọng, như thể cô đã bỏ lỡ một cơ hội để vui chơi.

- "Bởi vì không có gì đảm bảo an toàn."

- "Vậy là cậu muốn tôi tiêu diệt người tên Amasawa Ichika đó?" 

-"... Không"

Ayanokouji khiến cho Sakayanagi cảm thấy vô cùng khó hiểu

"Thực ra còn một chuyện nữa, tôi còn có một vấn đề lớn khác."

Ayanokouji tiết lộ với Sakayanagi về chủ đề chính, phần thưởng của Miyabi Nagumo và Tsukishiro

Sakayanagi là người duy nhất trong số những học sinh năm hai biết Ayanokouji từ khi còn nhỏ, và cô ấy là người duy nhất biết tường tận về cậu ấy.

Nhưng lý do mà họ đã nói về chuyện này trước đây phần lớn là vì đó là vấn đề mà Ayanokouji tự nhiên gặp phải, và bởi vì cậu ta không coi Sakayanagi là "đồng minh". 

Ban đầu ở ngôi trường này, khi bạn học ở một lớp khác, việc đấu đá lẫn nhau sẽ không thay đổi cho đến khi bạn tốt nghiệp.

Để giành chiến thắng, Sakayanagi sẽ không ngại việc sử dụng White Room

Và lần này, nếu tính toán lợi thiệt, biết đâu có thể hưởng lợi từ chuyện này

- "Ý cậu là, trong thời gian sắp tới, các học sinh năm nhất sẽ có hành động chống lại Ayanokouji-kun, phải không?" 

-"Đúng là vậy. Tôi muốn nhờ Sakayanagi chăm sóc chúng "

- "Nhưng nếu chỉ có học sinh White Room, tôi nghĩ mấy đứa năm nhất còn lại cũng chả có lý do gì phải đuổi theo Ayanokouji-kun."

- "Mấy đứa năm nhất có lẽ sẽ bị ép buộc tham gia. Cách hiệu quả nhất để loại bỏ tôi là khai thác việc tôi đang ở một mình. Nếu họ ở vào vị trí để làm như vậy, họ có thể chặn buộc tôi không thực hiện nhiệm vụ và thậm chí cản trở việc di chuyển đến khu vực được chỉ định của tôi" 

Bất kể số lượng người đến là bao nhiêu, Sakayanagi nghĩ rằng sẽ không khó để Ayanokouji thoát khỏi họ nếu họ sử dụng các phương pháp cực đoan

Nhưng đó không hẳn là cách đó có thể giải quyết mọi việc.

- "Nếu các học sinh năm nhất không thể đánh bại cậu bằng tất cả sức lực của mình, tên tuổi của Ayanokouji-kun sẽ lan truyền khắp trường ngay lập tức. Còn đối với tôi ... tôi không biết nên vui hay nên buồn nữa, thật là một vấn đề phức tạp. "

- "Tôi chắc rằng cậu sẽ rất vui khi nghe điều đó. Bên cạnh đó, Tsukishiro có thể đang lên kế hoạch ... Nếu có thể, tôi muốn tập trung vào điều đó. " 

- "Tôi hiểu rồi"

- "Không thể tránh khỏi khối lượng công việc của Sakayanagi sẽ tăng lên."

-"Tôi hiểu rồi. Nếu cậu muốn theo dõi liên tục, cậu chắc chắn phải sử dụng tìm kiếm GPS thường xuyên. "

Tất nhiên, bây giờ chỉ có thể tin tưởng vào Sakayanagi.

- "Đừng lo lắng. Tôi đã biết tất cả điểm số của các nhóm Lớp A "

- "Vậy là ... cậu đã liên hệ rất chặt chẽ với họ."

- "Điều rất quan trọng là phải biết nhóm nào có vấn đề và nhóm nào không. Có một số nhóm còn dư điểm để phát triển, nhưng không đủ để lọt vào top 10. Vì vậy, ngay cả khi  sử dụng tìm kiếm GPS một vài lần cho mỗi nhóm, cậu vẫn có thể trụ đến ngày cuối cùng "

Đó là một chiến lược chỉ có thể hoàn thành bằng cách hợp lực với Sakayanagi lớp A, người có khả năng kiểm soát hoàn hảo, và lớp C của Ichinose, người sẽ không bao giờ phản bội cậu ta. Chi phí mua bộ đàm không phải là một điều ngớ ngẩn.

- "Tất cả những gì tôi phải làm là ngăn chặn năm nhất đang hướng đến Ayanokouji-kun, phải không?" 

- "Cậu có chắc là có thể giúp tôi không? "

- "Thì chỉ để giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ chắc sẽ hơi nhàm chán, hơn nữa câu chuyện này có vẻ như là thứ có thể có lợi cho tôi."

-"Ý cậu là gì?"

- "Có nghĩa là việc này là quá lớn đối với tôi để trả món nợ của Takemoto-kun ...Nói cách khác, đó sẽ là một" ân huệ "mới, phải không?" 

- "Tôi biết  là sẽ nghe điều này mà, nhưng nếu đã nói vậy thì tôi sẽ nợ cậu một" ân huệ" "

- "Quyết định vậy đi. Vậy thì tôi sẽ bắt tay vào việcchuẩn bị. "

- "Ồ, và nếu cậu không phiền, có thể cho tôi mượn bộ đàm này được không?"

- "Tất nhiên, dù thế nào tôi cũng sẽ làm điều đó. Sẽ dễ dàng hơn để hoàn thành công việc nếu chúng ta có thể liên lạc. Nhưng mà cậu có thể trả lại bộ đàm cho Takemoto-kun không? Tôi sẽ nói với cậu ấy về tình hình và bảo cậu ấy đưa nó cho Ayanokouji-kun " 

─ ─ Sakayanagi nhớ lại 

Ngày thứ mười đã kết thúc như vậy, và cô ấy mỉm cười như một kỷ niệm tuyệt vời.

Trên máy tính bảng, năm nhóm mà Sakayanagi đã gửi đi đã làm rất tốt công việc của mình

- "Chà, bây giờ chúng ta đã bắt được năm nhóm khả nghi. Giờ hãy xác định xem kẻ nào đã lên kế hoạch cho cuộc tấn công này? " 

Với bộ đàm trên tay, Sakayanagi liên lạc với các học sinh trong Lớp A.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro