Chương 4 phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.6
 
Chuỗi may mắn của chúng tôi không kéo dài. Chúng tôi đã đến khu vực I4, nhưng không như mong đợi, chúng tôi không nhận được Early Bird Bonus và cũng không đủ may mắn để tham gia bất kỳ Nhiệm vụ nào.
 
Mặc dù vẫn còn nhiều thứ tôi muốn làm nhưng màn đêm đã buông xuống.
 
“Chúng ta có nên đi dọc theo con sông này không?”
 
“Ừ. Địa hình xung quanh đây không tốt và cũng không có nhiều nơi thích hợp để cắm trại. Cứ đi tiếp đi."
 
“Okay!”
 
Chúng tôi lần theo một con đường về phía nam xuyên qua khu rừng, đi về phía trước dọc theo con sông.
 
Sau 20 phút, cuối cùng chúng tôi cùng đến được phía nam khu rừng.
 
“Cắm trại xung quanh đây được không?”
 
“Với em thì ổn thôi.”
 
Ngay khi đưa ra quyết định, tôi nghe thấy giọng nói vang vọng gần đây.
 
“Heeey-! Ayanokouji-!”
 
Một giọng nói quen thuộc từ một người đang gọi tôi bên kia con sông.
 
Đó là Ike, người đang đứng bên kia với chùm nho ôm trên tay.
 
“Ayanokouji-! Nanase-! Tao biết là tụi mày mà-! Vậy ra đây là nơi tụi mày cắm trại à-!”
 
Cậu ta tiến lại gần con sông hơn, mỉm cười với chúng tôi.
 
“Thật là một sự trùng hợp đáng kinh ngạc-! Anh có cắm trại quanh đây tối nay không, Ike-senpai- !? ”
 
Chúng tôi buộc phải hét to khi nói một cách vô ích để cố gắng át đi tiếng ồn của dòng sông đang chảy. Sau khi hét qua lại như thế này, Ike cuối cùng đã gửi tín hiệu cho chúng tôi chỉ cần tham gia với cậu ấy ở phía bên kia. Theo chỉ dẫn của cậu ấy, Nanase và tôi đi ngược dòng sông.
 
Không lâu sau, chúng tôi đến một cây cầu đất gần phía nam  H4 và gặp cậu ta.
 
Sudou và Hondou cũng có mặt, họ đã đến sau khi nghe thấy giọng nói của chúng tôi.
 
“Chờ đã, khu vực chỉ định của hai người là gì…?”

“I4”
 
Sudou nhìn qua Ike và Hondou, ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi. Rõ ràng, khu vực cuối cùng trong ngày của họ cũng là I4.
 
“Trời, trùng hợp đến vậy sao!”
 
Sáng nay, tất cả chúng tôi đã xuất phát ở cùng một nơi, và thật ngạc nhiên, chúng tôi cũng kết thúc một ngày ở cùng một nơi. Mặc dù đã tình cờ gặp nhau vài lần nhưng có thể nhà trường đã sắp xếp sẵn để bảng của chúng tôi dẫn chúng tôi đến những nơi giống nhau.
 
Tại thời điểm này, tất cả chúng tôi quyết định cắm trại cùng nhau một lần nữa, giống như ngày hôm qua.
 
Vì còn nhiều thời gian nên mỗi người chúng tôi đều đi và làm việc riêng của mình.
 
Tất nhiên, chúng tôi vẫn giúp nhau khi cần thiết vì chúng tôi đều ở cùng một khu cắm trại.
 
Tôi nói với Nanase rằng tôi sẽ đi dạo trong rừng một chút. Tôi không có lý do đặc biệt nào để làm điều này, nhưng nếu phải tìm ra một lý do, thì đó là để tìm các học sinh khác ở xung quanh. Rốt cuộc, ngoại trừ nhóm của Nanase, tôi vẫn chưa bắt gặp bất kỳ nhóm nào khác có cùng bảng với tôi.
 
Tôi quay lại khu cắm trại khoảng nửa giờ sau đó, đúng lúc để xem Ike đốt lửa trại mà cậu ấy đang làm.
 
“Cậu tháo vắt thật nhỉ.”
 
“Chà, chúng ta nên làm những gì có thể để giúp đỡ mọi người. Mày biết tụi tao cảm thấy thế nào khi nghe rằng chúng ta sẽ thực hiện kỳ thi trên một hòn đảo hoang này không? Tao nghĩ rằng hầu hết mọi người đã học cách cách xử lý những thứ tương tự như vầy.”
 
Với ánh nhìn hướng về lửa trại trước mặt, Ike nói tiếp.
 
“Nhưng, ừm, có sự khác biệt giữa kiến thức và kinh nghiệm, phải không? Nói thế nào nhỉ… Nếu ta có thể làm điều gì chỉ vì mình biết về nó thì chẳng có gì là khó khăn nhỉ.”
 
Đúng là không phải lúc nào bạn cũng có thể làm lại điều gì đó chỉ bằng cách đọc một vài bài báo hoặc xem video về nó.
 
Bạn chỉ có thể tìm ra khả năng của mình bằng cách tự mình thử.
 
“Ah, anh đây rồi, Ayanokouji-senpai.”
 
“Có chuyện gì?”
 
“Anh đi khá lâu nên em muốn đi tìm anh thôi.”
 
Nanase đưa mắt nhìn về phía khu rừng khi cô ấy nói.
 
Nghĩ lại thì chúng tôi chưa gặp nhau từ khi tôi rời đi.
 
“Được rồi mọi người, đến lúc chúng ta nên lấp đầy cái bụng rỗng của mình rồi.”
 
“Okay.”
 
Ike nở một nụ cười tươi trên khuôn mặt khi đi lấy một cái xô bên cạnh lều của mình.
 
Và sau đó, cậu ấy tự hào cho chúng tôi xem những gì bên trong.
 
“Wow, tuyệt thật…!”
 
Cái xô chứa một vài con cá mà Ike dường như đã bắt được trước đó.
 
“Tao đã có thời gian để câu cá khi nhóm tụi tao ở gần biển, vì vậy tao đã nhân cơ hội để bắt một vài con. Hãy nướng nó lên nào! ”
 
Có phần hơi vội vàng, Ike bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
 
Nhìn thoáng qua, cậu ta có vẻ đang có tinh thần tốt, nhưng rõ ràng là cậu ta chỉ đang giả vờ.
 
Tuy nhiên, cậu ấy dường như đang tham gia kỳ thi trên đảo hoang với một suy nghĩ trưởng thành hơn nhiều so với tôi nghĩ, vì vậy hiện tại, tôi đoán không có gì phải lo lắng.
 
“Có thứ gì đó rất thơm ở đây—”
 
Một nhóm ba người tình cờ đi qua khu vực này và lại gần chúng tôi, có lẽ bị thu hút bởi mùi thơm hấp dẫn của món cá mà Ike đang nướng. Chúng tôi đã cắm trại ngoài trời vì chúng tôi ở cạnh sông, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi họ nhìn thấy chúng tôi.
 
Tuy nhiên, điều hoàn toàn bất ngờ là sự hiện diện của một trong ba học sinh trong nhóm.
 
“Ah-”
 
Một cô gái, người đang đến gần chúng tôi, vô tình để kêu lên khi chạm mắt với tôi.
 
“Có gì sao, Karuizawa-san?”
 
“Oh, không có gì. Tớ chỉ, giống như, bị sốc khi họ biết nướng cá đấy.”
 
Cô ấy lên tiếng, cố gắng che đậy sự ngạc nhiên của mình về việc tình cờ gặp tôi như thế này.
 
Kỳ thi chỉ vừa diễn ra trong ba ngày kể từ lần cuối tôi gặp Kei, nhưng dù vậy, cho đến nay cô ấy dường như vẫn ổn.
 
Hai thành viên cùng nhóm của cô ấy đến từ Lớp 2-A.
 
Họ tên là Shimazaki Ikkei và Fukuyama Shinobu, và đều là những học sinh có thế mạnh về học tập. Nhìn chung, nhóm của họ khá thiếu thể lực và sức bền, nhưng họ chắc chắn có tiềm năng giành được vị trí cao nhất trong bất kỳ Nhiệm vụ nào về học tập mà họ đã đăng ký.
 
“Này, tại sao tụi mình không cắm trại ở đây? Tớ nghĩ Ike-kun sẽ sẵn lòng đồng ý thôi.”
 
“Haah!? Sao tôi phải tiếp đón các cậu!?”
 
“Thôi nào, không có vẻ như sẽ hết cá đâu mà lo.”
 
“Tụi tôi sẽ ăn ít hơn nếu có thêm các cậu đấy.”
 
Ngay từ đầu Ike đã không thực sự thích Kei nên cậu ta đã thẳng thừng từ chối.
 
Tuy nhiên, Sudou kéo cậu ta sang một bên và lẩm bẩm vào tai cậu ta.
 
“Này, có sao đâu chứ? Cô ấy có thể biết điều gì đó về Shinohara đấy. ”
 
Khi nghe thấy điều đó, Ike im lặng.
 
Cậu ta vẫn chưa thể gặp Shinohara trên đảo.
 
Và vì Kei là bạn cùng lớp, nên có lý khi cho rằng cô ấy có thể nhớ mình đã từng nhìn thấy Shinohara ở đâu đó.
 
“Thôi thì đành vậy! Có lẽ sẽ phải chuẩn bị thêm cho ba người nữa!”
 
“Thật ư? Tuyệt! Thật tốt khi ở đây.”
 
Kei chỉ nửa đùa nửa thật khi cô ấy đưa ra ý tưởng, nhưng bằng cách nào đó, nó đã dẫn đến việc cô ấy sẽ cắm trại cùng chúng tôi.
 
Vì điều này nên việc chuẩn bị thức ăn sẽ mất nhiều thời gian hơn.
 
Có lẽ phải một lúc nữa Ike mới nướng xong.
 
Tôi nói rằng tôi sẽ vào rừng một chút, và Kei cũng làm như vậy không lâu sau đó.
 
Tất nhiên, chúng tôi đã không đi quá xa để tránh bị lạc; vừa đủ để đảm bảo những người khác sẽ không thể nhìn thấy hoặc nghe thấy chúng tôi. Chúng tôi gặp nhau tại một cái cây khá lớn và cùng nhau ngồi tựa lưng vào thân cây.
 

 
“Có vẻ như mọi thứ diễn ra rất tốt với cậu nhỉ?”
 
Nhóm của Kei đã giành được 37 điểm trong ba ngày qua.
 
Ít nhất là bây giờ, họ đã không làm quá tệ.
 
“Tớ chủ yếu chỉ dựa vào hai ngừoi còn lại. Còn cậu thì sao, Kiyotaka? ”
 
“Mọi thứ vẫn ổn.”
 
“Chà, vì đó là cậu nên chắc chắc mọi thứ sẽ ổn rồi.”
 
Kei lên tiếng khi cô ấy vươn vai.
 
“Dù sao thì, tớ chỉ ước kỳ thi này sẽ mau chóng kết thúc… Tớ không thể tin rằng chúng ta vẫn còn 11 ngày nữa cho kỳ thi này đấy.”
 
Xem xét số ngày chúng tôi còn lại, không thể phủ nhận rằng chúng tôi vẫn đang trong giai đoạn đầu của kỳ thi.
 
“Mà này, mấy ngày nay có chuyện gì xảy ra không? ”
 
“Ý cậu là người mà cậu đã nói với tớ tìm hiểu phải không? Hmm, nope, không có gì xảy ra cả.”
 
Trước khi kỳ thi đặc biệt bắt đầu, tôi đã yêu cầu Kei kiểm tra một số thứ nhất định.
 
Tôi đã làm điều này để xem xét khả năng người ở White Room cố gắng tiếp xúc với Kei.
 
Tuy nhiên, có vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra cho đến nay.
 
“Để đề phòng, tớ đã ghi chú lại tất cả những người mà tớ đã tiếp xúc trên máy tính bảng của mình ”.
 
Cô ấy đã mở ứng dụng ghi chú trên máy tính bảng của mình và cho tôi xem danh sách tất cả các học sinh và nhóm khác nhau mà cô ấy đã tiếp xúc trong ba ngày qua.
 
Nó chủ yếu chỉ bao gồm năm hai, về cơ bản không có năm nhất hoặc thứ ba đã tiếp cận với cô ấy.
 
Đúng như dự đoán, họ sẽ không để mình bị phát hiện dễ dàng như vậy.
 
“Nhân. Tiện. Thì.”
 
“Hm?”
 
Cô ấy đột nhiên cúi sát vào mặt tôi và nhìn thẳng vào mắt tôi.
 
"Tớ nghe nói rằng cô bé năm nhất ở khu cắm trại đã đi khắp nơi cùng với cậu, Kiyotaka.”
 
“Cậu biết nhanh quá nhỉ.”
 
“Khi tớ hỏi Ike-kun, cậu ấy đã nói với tớ ngay lập tức? Chờ đã, đó không phải là vấn đề ở đây!”
 
Ngay cả tôi, một người thiếu hiểu biết về tình yêu, cũng hiểu rằng bạn gái sẽ lo lắng nếu họ phát hiện ra rằng bạn trai của mình đã đi cùng một cô gái khác. Ngay cả khi tôi phải liệt kê ra một loạt lý do đằng sau quyết định đó, tôi vẫn khá chắc rằng mình sẽ không thể thuyết phục được cô ấy.
 
Tôi có thể nói về cách Nanase có thể tham gia vào kế hoạch trục xuất chống lại tôi hoặc có thể cô ấy có liên quan đến White Room, nhưng…
 
Đối với Kei, những thứ như thế sẽ không có tác dụng gì.
 
Cuối cùng, cô ấy vẫn sẽ vô cùng bực bội và khó chịu với việc tôi cặp kè với một cô gái khác.
 
Tôi ghé sát mặt cô ấy khi tôi siết chặt tay cô ấy trong tay mình.
 
“Cậu có lo lắng không? Khi tớ đang dành tất cả thời gian ở một mình với một cô gái khác?” (Anh nói chuyện giống fuckboi lắm rồi đấy :>)
 
“Đợi đã đợi đã, cái gì cơ? Tớ không… lo lắng hay… Tất nhiên là tớ lo lắng rồi! ”
 
Ban đầu Kei cố gắng tỏ ra cứng rắn, nhưng cô ấy nhanh chóng từ bỏ và thú nhận.
 
“Tớ chỉ đang đi cùng Nanase để vượt qua kỳ thi đặc biệt một cách thành công. Mọi thứ chỉ vậy thôi.”
 
“…Thật sao?”
 
“Đúng vậy. Tớ không có ý định nào khác với em ấy đâu.”
 
“Tớ tin cậu, nhưng, nhưng kiểu như, khi tớ nghĩ đến việc cậu ở một mình với một cô gái khác… tớ ghét điều đó. ”
 
Mặc dù không có gì giữa tôi và Nanase, với tư cách là bạn gái của tôi, Kei cảm thấy lo lắng về điều đó là điều đương nhiên.
 
Trong tình huống này, không một lời nói suông nào có thể xoa dịu trái tim cô.
 
“Kei.”
 
Khi tôi gọi tên cô ấy, cô ấy quay lại và bĩu môi nhìn tôi.
 
Tôi tận dụng tối đa khoảng thời gian ngắn ngủi này này để rướn người và áp môi mình vào môi cô ấy, dập tắt cái bĩu môi đó đi.
 
Môi chúng tôi chạm nhau chưa đầy một giây.
 
Cảm giác trên môi cô ấy, nụ hôn đầu tiên của tôi, mềm mại hơn tôi tưởng tượng.
 
“H…..hể?”
 
Một âm thanh hỗn độn phát ra từ miệng cô, tâm trí cô vẫn đang xử lý những gì đã xảy ra.
 
Thật ra, tôi đã muốn tận hưởng khoảnh khắc này lâu hơn nữa, nhưng chúng tôi hiện đang trong kỳ thi đặc biệt trên một hòn đảo hoang.
 
Sẽ không ngạc nhiên nếu ai đó đi ngang qua khi chúng tôi đang ngồi ở đây.
 
“Wa? Hể? Tớ, V-vừa rồi… một nụ hôn sao? …Hở? Hở!?”
 
“Hãy đặt niềm tin vào tớ và chờ đợi, được không? ”
 
Lúc này, Kei lơ đãng gật đầu như một con búp bê.
 
Nếu cô ấy lo lắng về việc tôi đi cùng Nanase, thì cách nhanh nhất để giải quyết vấn đề đó là cho cô ấy một điều gì đó mãnh liệt hơn để suy nghĩ về điều đó.
 
“Những người khác có thể bắt đầu nghi ngờ điều gì đó nếu chúng ta đi quá lâu. Cậu nên quay trở lại. ”
 
Sau đó, tôi quyết định để Kei, người vẫn còn đang bàng hoàng, quay trở lại khu cắm trại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro