ba ; dưới ánh trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ta đã chẳng còn gặp gỡ nhau.

giữa những cách trở của cuộc đời, điền hùng để lạc mất người em thương.

mảnh tình chóng vánh vỡ vụn dưới bước chân em, găm vào da thịt, rải trên đường đi những vệt đỏ hồng. nhưng điền hùng đã không nhỏ lấy một giọt lệ, vì em vẫn luôn biết rằng mình cũng chỉ là kẻ lãng du trong vùng đất ái tình được dựng xây bằng những giông gió.

em lang thang, lang thang. rồi lại lạc lõng.

và điền hùng sẽ chẳng thể có lấy một nơi để gọi là nhà.

điền hùng ngồi bó gối bên cửa sổ, ánh trăng dịu dàng ôm lấy em.

em vẫn yêu hà nội. dù cho anh mẫn có còn nắm lấy tay em hay không. có thể vì anh mẫn đã gieo vào em thứ tình yêu ấy bằng những ngày bên nhau dưới bầu trời thủ đô, bằng những mùa hoa gã trao.

cũng có thể, vì hà nội vẫn luôn có gã.

chỉ còn em và mảnh trăng tàn giữa đêm hoài niệm này. điền hùng nhớ gã biết bao, những nỗi nhớ kéo về khiến từng nhịp thở trong em rối loạn, cổ họng tắc nghẹn. từng mạch máu như thét gào trong niềm đau xé tâm can. như đòi chủ nhân nó hãy đi tìm lấy hơi ấm mà nó khát khao.

nhưng em sẽ phải tìm anh mẫn ở đâu giữa đất hà thành phồn hoa này?

khi gã không yêu em...

anh mẫn là mến thương của em, nhưng cũng là vết thương lòng không bao giờ có thể lành. nó sẽ cứ mải âm ỉ đau vì những mộng ảo mà em ôm ấp.

anh mẫn dịu dàng như ánh trăng.

nhưng trăng, sẽ, và luôn luôn chỉ hiện hữu mờ ảo như vậy.

ánh trăng găm vào lòng điền hùng từng cơn đau. khiến em gục ngã trong tình yêu đã tan thành tro bụi.

em ước mình không yêu gã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro